Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô nàng lưu manh của tổng tài - Chương 5
Cách đó không xa, tại 1 quán ăn lề đường, có 1 cô gái đang ngồi bên 1 nồi lẩu nóng hổi thơm lừng, vừa ăn cô vừa mỉm cười đắt chí, lúc nãy tên kia hỏi cô có quen với anh ta không? Nói thật nếu như nói không nhớ là không đúng cô nhớ rõ nữa là đằng khác, nếu như hắn cũng giống như những người khác thì không nói làm gì, đằng này cô nhớ hắn vì 2 tiếng “Thiếu gia ” mà đám vệ sĩ gọi hắn làm cho cô không thể nào quên được. Và ở 1 góc nào đó trong lòng cô cũng cảm thấy anh ta rất quen nhưng không tài nào nhớ ra được. Tiếng của 1 người đã kéo cô về thực tại:” Xin lỗi, cho tôi ngồi ké 1 lát.”
Rồi không cần biết cô có đồng ý hay không, người đó đã bỏ áo khoác và chiếc mũ lưỡi trai xuống, xà vào ngồi xuống cạnh cô, còn tự nhiên lấy đũa gấp thức ăn của cô, cứ như là cả 2 đã quen biết lâu rồi vậy. Hải Yến tròn mắt nhìn người trước mặt, đó là 1 người con trai dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt cũng không phải là quá đẹp trai nhưng cũng làm cho người khác kha khá cô gái thích, nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó, cái mà cô quan tâm là nhìn mặt người này cô thấy rất quen, cô chắc chắn mình có quen người này, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.
Rồi bỗng từ đâu 1 đám khoảng 6, 7 người kéo đến, khuôn mặt người nào người nấy hung hãng bậm trợn, lại còn xăm trổ đầy mình nữa chứ, nhìn thôi cũng biết là dân gian hồ rồi. Một người có vẻ là anh hai của bọn chúng bực mình hét lên:” Mẹ nó, lại để cho nó chạy thoát nữa rồi.”
Rồi bọn chúng cũng nhanh chóng kéo đi, cô vẫn im lặng ăn uống bình thường, người kia thấy mọi chuyện đã êm xuôi định đứng lên bước đi, lúc này cô mới lên tiếng:” Lợi dụng xong định phủi tay đi luôn à?”
_Cám ơn. Người kia vẫn không quay đầu lại nhìn cô nói
_Hai tiếng cám ơn là xong sao? Tôi nói cho anh biết nhé, đám người kia vẫn còn lãng vãng quanh đây thôi, chỉ cần tôi hô lên 1 tiếng thì chắc chắn anh sẽ bị chúng hốt xác liền.
_Cô muốn gì đây?
Người kia quay lại nhìn cô nói, nhưng cho đến khi nhìn thấy rõ mặt của cô thì miệng lắp bắp nói:” Là…Là…Hải…Yến..đúng không?”
_Cô ..Là…Là…Hải…Yến..đúng không?”
_Hả? Sao anh lại biết tên tôi? Hải Yến bây giờ có thể chắc chắn mình có quen biết người này nhưng nhất thời không nghĩ ra thôi.
_Đúng rồi, đúng thật là Tỷ rồi, Yến Tỷ.
Người kia mừng rỡ, phóng đến trước mặt cô vui mừng ra mặt, chỉ thiếu điều là chưa ôm cô mà thôi.
Yến Tỷ? Hai tiếng này dường như đã lâu lắm không có người gọi cô như vậy, kể từ ngày bà ngoại cô mất, cũng đã 7 năm rồi còn gì. Cô trân trân nhìn người trước mặt, môi vô thức hỏi:”Anh là?”
_Tôi là Duy, thằng Duy trong nhóm của mình ngày trước nè. Duy vui mừng nắm tay cô nói.
_Duy? Duy? … Là mày thật sao Duy? Không phải tao đang nằm mơ chứ. Những kỷ niệm của quá khứ lại ùa về, cô cũng có chút không tin vào mắt mình, không ngờ lại có thể gặp người quen ở nơi này.
_Cảm xúc đang dâng trào, Tỷ chêm vào tiếng “Mày” 1 cái nghe xong tụt cảm xúc hết trơn.
Duy này không thích bị gọi là mày nữa, ngày xưa thì còn trẻ tuổi nên không nói làm gì, nhưng bây giờ cậu đã lớn rồi, huống hồ chi cậu còn lớn hơn cô 1 tuổi nữa.
_Trời còn bày đặt tỏ thái độ với tao, ngày trước cũng gọi như thế có sao đâu, màu mè. Hải Yến khinh thường lườm Duy 1 cái sắc lẻm.
_Thì đó là chuyện ngày trước, còn bây giờ tụi mình lớn rồi, hơn nữa tôi cũng lớn hơn Tỷ 1 tuổi mà.
_Thì tại mày cũng gọi tao là Tỷ còn gì, tao kêu lại bằng mày thì hợp lý quá rồi, mày còn đòi hỏi gì nữa hả?
_Nhưng mà….
Duy còn chưa nói xong thì cô đã nói chen vào:” Nhưng, Nhưng con khỉ, nghe tao hỏi nè. Tại sao mày lại ở đây? Không phải nhà mày ở Thành phố B sao?”
_Thì tại…tại… Duy ra chiều lưỡng lự, cậu thực sự không muốn nói ra nguyên nhân này.
_Tại sao, mày nói rõ cho tao nghe coi. Hải Yến nhíu mày nhìn Duy, cái thằng này làm gì mà ấp ấp úng úng không nói vậy không biết.
_Tại…tại từ lúc Tỷ biến mất thì cả đám cũng rã hết, tôi thì Tỷ cũng biết rồi đó, nhà thì nghèo khổ mẹ tôi gồng gánh kiếm tiền nuôi 3 anh em tôi, thấy vậy nên tôi mới nói với mẹ cho mình sang thành phố khác sinh sống, sau khi ổn định sẽ gửi tiền về quê để phụ giúp mẹ tôi nuôi 2 đứa em, nhưng khổ nổi muốn lấy đồng tiền của người khác đâu có dễ, tôi đã phải làm quần quật từ sáng tới tối vậy mà vẫn không có đủ tiền để gửi về quê cho mẹ mình. Nên tôi mới… Nói tới đây Duy tự nhiên ấp úng rồi không nói nữa, Hải Yến thấy vậy tiếp lời :
_Cho nên mày mới phải đi hành nghề đạo chích phải không? Và đám người lúc nãy lùng sục mày là bởi vì mày đã lấy tiền của họ. Hải Yến nói ra suy luận trong đầu mình.
_Đúng vậy. Duy cúi mặt nói nhỏ, chuyện này thật xấu hổ
_Oh, tao với mày giống nhau. Hải Yến cười tươi, gặp lại bạn thân lại còn cùng chung cảnh ngộ lòng cô thật sự rất vui.
_Hả? Thật sao…Tỷ cũng giống tôi sao? Duy ngạc nhiên
_Ừ. Cô ừ 1 cái nhẹ nhàng như đó là việc hiển nhiên, rồi cô vỗ mạnh vào vai Duy nói tiếp:” Ngồi xuống ăn với tao, hôm nay tao đãi mày.”
_Ừ, tôi cũng đang đói.
Rồi Duy ngồi xuống, cả 2 cùng hợp tác càn quét nồi lẩu, bỗng Duy lên tiếng:
_À mà Tỷ, sao Tỷ lại không nói 1 lời nào mà đi vậy, lúc đó bọn tôi rất buồn.
_Chuyện đó tao sẽ kể cho mày biết sau, à mà tối nay mày định ngủ ở đâu?
_Tôi cũng không biết, chắc là ở công viên, mấy tháng nay tôi toàn ngủ ở đó.
_Mày về ở với tao đi, tuy rằng chỗ này không phải là quá rộng, nhưng với 2 người thì dư sức, ăn nhiều chứ ở bao nhiêu. Hải Yến vừa gấp thức ăn vừa nói
_Không được đâu, tôi là con trai còn Tỷ là con gái, chúng ta…ở chung không tiện đâu. Duy cúi đầu nói nhỏ, có ai biết cậu đã thích Hải Yến từ nhỏ hay không, nên khi vừa mới gặp lại là cậu đã nhận ra cô ngay.
_Có gì đâu, mày cứ xem tao là con trai là được, tao không ngại thì việc gì mày phải ngại. Cô vỗ mạnh vào vai Duy 1 cái, cười kiểu lưu manh.
_Nhưng…tôi… Duy khó xử
_Không có nhưng nhị gì hết, quyết định vậy đi, giờ thì mau ăn hết đi đừng để thừa phí lắm. Hải Yến nói rồi nhập tâm vào ăn uống, Duy mỉm cười nhìn cô rồi cũng bắt đầu ăn.
(@)
Cũng đã hơn 1tuần trôi qua, hình bóng của cô gái móc túi vẫn đôi lúc xuất hiện trong đầu của Bách Kỳ, dù cho hắn không muốn nghĩ tới nhưng lại không tài nào quên được. Hôm nay, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình thì có tiếng gõ cửa, khẽ nhíu mày, giọng hắn âm lãnh vang lên:
_ Vào đi.
Một cô gái có thân hình nóng bỏng, 3 vòng khá chuẩn bước vào, cô ả là thư ký của hắn, khi vừa mới nghe công ty sẽ có Tổng Giám Đốc mới, cô ả còn nghĩ đó là 1 lão già mập mạp xấu xí, nhưng khi vừa trông thấy hắn cô ả như nắng hạn gặp mưa rào, trong lòng vui sướng, và cô ả quyết tâm nhất định phải có được hắn bằng mọi giá không phải chỉ vì hắn đẹp trai phong phong, mà sau biết được hắn chính là Thái tử gia của Tập đoàn Triệu Gia thì ham muốn chiếm hữu được người đàn ông này trong lòng cô ả càng tăng thêm. Nhưng bất quá vì hắn quá lạnh lùng nên cô ta không có cơ hội để tiếp cận mà thôi, nhưng cô ả chắc chắn ngày đó không còn xa nữa. Cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt say mê, thấy người vào mà không nói gì chân mày hắn lại càng cau chặt lại hơn, không ngẩng mặt lên hắn hỏi:” Chuyện gì?”
Nghe giọng hắn có vẻ không còn kiên nhẫn, cô ả giật mình giọng nói ỏng ẹo:
_Tổng Giám Đốc, có Ông Võ Hoàng Ân Chủ Tịch Tập Đoàn Y&A, muốn gặp anh.
_Mời vào.
_Dạ, vậy em ra ngoài làm việc nhé.
Cô ta giả vờ hỏi, lòng thầm muốn hắn sẽ giữ ả lại, nhưng 1 lần nữa hắn nói khiến cô ả mất hết hy vọng:” Ra đi”
Cô ả buồn bực ra ngoài, nói với ông Hoàng Ân :”Chủ Tịch Võ, Giám Đốc của chúng tôi mời ngài vào ạ.”
Tuy rằng người có tên là Chủ Tịch Võ này đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ thời gian không làm mất đi vẻ phong trần của ông, và còn vì 1 lý do là ông là 1 người rất giàu có nếu như không thể có được Bách Kỳ thì còn có người dự bị cho cô ta chọn nữa chứ, cho nên cô ả muốn ra vẻ lấy lòng của ông nhưng khi nhìn người bên cạnh ông thì ánh mắt lại tỏ ra khinh bỉ. Ông Hoàng Ân không nhìn đến ánh mắt của cô ta, chỉ nói 1 câu rồi đi vào trong:” Cảm ơn, đi thôi.”
Mắt thấy ông đã đi vào trong, cô ả lúc này mới thu lại vẻ ngoan hiền, lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn người con gái trước mặt nói:” Tưởng đâu là giỏi lắm ai ngờ cũng thuộc dạng tiểu tam mà cũng lên mặt .”
Người con gái trước mặt cô ả chỉ nhếch môi cười lạnh, bỏ lại 1 câu rồi cũng đi vào:” Đừng có lấy bụng ta mà suy ra bụng người, thứ rẻ tiền.”
Khuôn mặt cô ả biến sắc, lần đầu tiên có người dám nói với ả như vậy, dù gì ả cũng là con gái cưng của Chủ Tịch Thành phố này mà, làm sao có thể để cho người khác nói mình như vậy được , cô ả nghiến răng: “Con quỷ cái, để xem đến lúc khi ông già đó đá mày, mày lên mặt được bao lâu nữa tao sẽ cho mày biết Nguyễn Phương Thanh tao là ai, hừ.”
Trong phòng làm việc của Bách Kỳ, sau khi thấy 2 người mới vào đã yên vị trên ghế salon, Bách Kỳ mới từ từ đứng lên đi đến trước mặt 2 người nói:” Chào Chủ Tịch Võ.” Còn người con gái ngồi kế bên cạnh ông Chủ Tịch Võ ngay cả nhìn sơ 1 cái hắn cũng không nhìn. Cô gái kia cũng không vì vậy mà để bụng chuyện đó, cô ngước lên nhìn Bách Kỳ xong cũng không có biểu hiện gì, lại cúi xuống nhìn vào tập tài liệu trên tay mình. Ông Võ Hoàng Ân, cũng lên tiếng chào hỏi ;” Chào Tổng Giám Đốc Triệu, hôm nay tôi đến đây để bàn về hợp đồng của chúng ta.”
_Được. Hắn gật đầu, cả 2 bên đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, người bước vào tất nhiên là thư ký của hắn Phương Thanh rồi, cô ả mang cafe vào nhìn thấy tướng đi của ả, cô gái nhếch cười nghĩ (Đúng là hạ đẳng vẫn là hạ đẳng). Mắt thấy cô gái kua đang cười khinh bỉ mình Phương Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngặt nổi ở đây đang có mục tiêu của cô ả nên ngoài việc nuốt ngược cục tức xuống thì ả chẳng thể làm gì. Cố gắng nở nụ cười quyến rũ nhất e lệ nhất với Bách Kỳ và ông Ân, đã thế còn cố tình khom người xuống để khoe ra vòng 1 đẫy đà của mình. Nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia càng mở rộng, cô gái vừa cười vừa nói với ông Ân :” Ba, ba nhìn xem hàng giả mà còn cố phơi bày ra nữa…hihi.”
_Hải Vy. Ông Ân khẽ mắng yêu con gái, nhưng trên môi lại nở nụ cười nhẹ
Bách Kỳ bây giờ mới lơ đãng nhìn người con gái trước mặt, xinh đẹp và có nét dịu dàng, nhưng đối với hắn tất cả đều bình thường không có gì cuốn hút cả.
Phương Thanh tức đến đỏ mặt, cô ta cố cười dịu dàng nói:” Tiểu thư tại sao lại nói tôi như vậy, tôi nhớ mình đâu làm gì đắt tội đến cô chứ.”
_Oh, tôi nhớ mình đâu có nói tên cô đâu, này là cô tự nói đấy nhé. Hải Vy chớp mắt ngây thơ nói
_Cô?… Phương Thanh cứng họng nói không được vì Hải Vy nói quá đúng.
_Đủ rồi, ra ngoài. Bách Kỳ mặt đầy hắc tuyến, cô ta không biết suy nghĩ sao? Lại đi cãi nhau với khách hàng của hắn chứ.
_Em xin lỗi. Ả nghe giọng Bách Kỳ có vẻ tức giận, lúc này mới biết là mình đang ở nơi nào.
_Ra ngoài. Giọng hắn âm lãnh
_Dạ, xin phép. Cô ả vội cúi người rồi đúng ra, không quên lườm Hải Vy 1 cái cháy cả mặt. Nhưng đáp lại ánh mắt của cô ả là 1 nụ cười thách thức của Hải Vy.
_Chúng ta tiếp tục. Bách Kỳ nói, hắn không muốn tốn thời gian nữa
_Được. Ông Ân gật đầu
Cuộc thương thảo lại diễn ra, lâu lâu Hải Vy mới lên tiếng, và xem ra mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, hợp đồng được ký kết thành công. Tiễn 2 cha con ông Ân ra về rồi, lúc này Bách Kỳ mới thả lỏng người dựa vào ghế, ánh mắt hắn âm trầm suy nghĩ, tại sao Hắn lại cảm thấy cô gái tên Hải Vy lúc nãy có nét gì đó giống với cô gái móc túi mà hắn đã gặp nhưng hắn lại không biết họ giống nhau ở điểm nào.
Đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, hắn cảm thấy thật sự mệt mỏi lắm rồi, việc tìm kiếm 1 cô gái khi chỉ có 1 manh mối là nốt ruồi son nằm ở lòng bàn tay phải nghe qua có vẻ như là bất khả thi, nhưng cho dù là vậy hắn vẫn quyết tâm phải tìm được người, dù là bao lâu hắn vẫn chờ. Tiếng điện thoại cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhìn vào màn hình khuôn mặt hắn khôi phục vẻ điềm tỉnh:” Chuyện gì?”
_Kỳ, cậu đang ở đâu, tối nay đi uống với mình vài ly nhé. Bên kia giọng của Nhất Thiên vang lên nghe qua giống như là anh đang có chuyện buồn lắm vậy.
Rồi không cần biết cô có đồng ý hay không, người đó đã bỏ áo khoác và chiếc mũ lưỡi trai xuống, xà vào ngồi xuống cạnh cô, còn tự nhiên lấy đũa gấp thức ăn của cô, cứ như là cả 2 đã quen biết lâu rồi vậy. Hải Yến tròn mắt nhìn người trước mặt, đó là 1 người con trai dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt cũng không phải là quá đẹp trai nhưng cũng làm cho người khác kha khá cô gái thích, nhưng cô không quan tâm đến chuyện đó, cái mà cô quan tâm là nhìn mặt người này cô thấy rất quen, cô chắc chắn mình có quen người này, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.
Rồi bỗng từ đâu 1 đám khoảng 6, 7 người kéo đến, khuôn mặt người nào người nấy hung hãng bậm trợn, lại còn xăm trổ đầy mình nữa chứ, nhìn thôi cũng biết là dân gian hồ rồi. Một người có vẻ là anh hai của bọn chúng bực mình hét lên:” Mẹ nó, lại để cho nó chạy thoát nữa rồi.”
Rồi bọn chúng cũng nhanh chóng kéo đi, cô vẫn im lặng ăn uống bình thường, người kia thấy mọi chuyện đã êm xuôi định đứng lên bước đi, lúc này cô mới lên tiếng:” Lợi dụng xong định phủi tay đi luôn à?”
_Cám ơn. Người kia vẫn không quay đầu lại nhìn cô nói
_Hai tiếng cám ơn là xong sao? Tôi nói cho anh biết nhé, đám người kia vẫn còn lãng vãng quanh đây thôi, chỉ cần tôi hô lên 1 tiếng thì chắc chắn anh sẽ bị chúng hốt xác liền.
_Cô muốn gì đây?
Người kia quay lại nhìn cô nói, nhưng cho đến khi nhìn thấy rõ mặt của cô thì miệng lắp bắp nói:” Là…Là…Hải…Yến..đúng không?”
_Cô ..Là…Là…Hải…Yến..đúng không?”
_Hả? Sao anh lại biết tên tôi? Hải Yến bây giờ có thể chắc chắn mình có quen biết người này nhưng nhất thời không nghĩ ra thôi.
_Đúng rồi, đúng thật là Tỷ rồi, Yến Tỷ.
Người kia mừng rỡ, phóng đến trước mặt cô vui mừng ra mặt, chỉ thiếu điều là chưa ôm cô mà thôi.
Yến Tỷ? Hai tiếng này dường như đã lâu lắm không có người gọi cô như vậy, kể từ ngày bà ngoại cô mất, cũng đã 7 năm rồi còn gì. Cô trân trân nhìn người trước mặt, môi vô thức hỏi:”Anh là?”
_Tôi là Duy, thằng Duy trong nhóm của mình ngày trước nè. Duy vui mừng nắm tay cô nói.
_Duy? Duy? … Là mày thật sao Duy? Không phải tao đang nằm mơ chứ. Những kỷ niệm của quá khứ lại ùa về, cô cũng có chút không tin vào mắt mình, không ngờ lại có thể gặp người quen ở nơi này.
_Cảm xúc đang dâng trào, Tỷ chêm vào tiếng “Mày” 1 cái nghe xong tụt cảm xúc hết trơn.
Duy này không thích bị gọi là mày nữa, ngày xưa thì còn trẻ tuổi nên không nói làm gì, nhưng bây giờ cậu đã lớn rồi, huống hồ chi cậu còn lớn hơn cô 1 tuổi nữa.
_Trời còn bày đặt tỏ thái độ với tao, ngày trước cũng gọi như thế có sao đâu, màu mè. Hải Yến khinh thường lườm Duy 1 cái sắc lẻm.
_Thì đó là chuyện ngày trước, còn bây giờ tụi mình lớn rồi, hơn nữa tôi cũng lớn hơn Tỷ 1 tuổi mà.
_Thì tại mày cũng gọi tao là Tỷ còn gì, tao kêu lại bằng mày thì hợp lý quá rồi, mày còn đòi hỏi gì nữa hả?
_Nhưng mà….
Duy còn chưa nói xong thì cô đã nói chen vào:” Nhưng, Nhưng con khỉ, nghe tao hỏi nè. Tại sao mày lại ở đây? Không phải nhà mày ở Thành phố B sao?”
_Thì tại…tại… Duy ra chiều lưỡng lự, cậu thực sự không muốn nói ra nguyên nhân này.
_Tại sao, mày nói rõ cho tao nghe coi. Hải Yến nhíu mày nhìn Duy, cái thằng này làm gì mà ấp ấp úng úng không nói vậy không biết.
_Tại…tại từ lúc Tỷ biến mất thì cả đám cũng rã hết, tôi thì Tỷ cũng biết rồi đó, nhà thì nghèo khổ mẹ tôi gồng gánh kiếm tiền nuôi 3 anh em tôi, thấy vậy nên tôi mới nói với mẹ cho mình sang thành phố khác sinh sống, sau khi ổn định sẽ gửi tiền về quê để phụ giúp mẹ tôi nuôi 2 đứa em, nhưng khổ nổi muốn lấy đồng tiền của người khác đâu có dễ, tôi đã phải làm quần quật từ sáng tới tối vậy mà vẫn không có đủ tiền để gửi về quê cho mẹ mình. Nên tôi mới… Nói tới đây Duy tự nhiên ấp úng rồi không nói nữa, Hải Yến thấy vậy tiếp lời :
_Cho nên mày mới phải đi hành nghề đạo chích phải không? Và đám người lúc nãy lùng sục mày là bởi vì mày đã lấy tiền của họ. Hải Yến nói ra suy luận trong đầu mình.
_Đúng vậy. Duy cúi mặt nói nhỏ, chuyện này thật xấu hổ
_Oh, tao với mày giống nhau. Hải Yến cười tươi, gặp lại bạn thân lại còn cùng chung cảnh ngộ lòng cô thật sự rất vui.
_Hả? Thật sao…Tỷ cũng giống tôi sao? Duy ngạc nhiên
_Ừ. Cô ừ 1 cái nhẹ nhàng như đó là việc hiển nhiên, rồi cô vỗ mạnh vào vai Duy nói tiếp:” Ngồi xuống ăn với tao, hôm nay tao đãi mày.”
_Ừ, tôi cũng đang đói.
Rồi Duy ngồi xuống, cả 2 cùng hợp tác càn quét nồi lẩu, bỗng Duy lên tiếng:
_À mà Tỷ, sao Tỷ lại không nói 1 lời nào mà đi vậy, lúc đó bọn tôi rất buồn.
_Chuyện đó tao sẽ kể cho mày biết sau, à mà tối nay mày định ngủ ở đâu?
_Tôi cũng không biết, chắc là ở công viên, mấy tháng nay tôi toàn ngủ ở đó.
_Mày về ở với tao đi, tuy rằng chỗ này không phải là quá rộng, nhưng với 2 người thì dư sức, ăn nhiều chứ ở bao nhiêu. Hải Yến vừa gấp thức ăn vừa nói
_Không được đâu, tôi là con trai còn Tỷ là con gái, chúng ta…ở chung không tiện đâu. Duy cúi đầu nói nhỏ, có ai biết cậu đã thích Hải Yến từ nhỏ hay không, nên khi vừa mới gặp lại là cậu đã nhận ra cô ngay.
_Có gì đâu, mày cứ xem tao là con trai là được, tao không ngại thì việc gì mày phải ngại. Cô vỗ mạnh vào vai Duy 1 cái, cười kiểu lưu manh.
_Nhưng…tôi… Duy khó xử
_Không có nhưng nhị gì hết, quyết định vậy đi, giờ thì mau ăn hết đi đừng để thừa phí lắm. Hải Yến nói rồi nhập tâm vào ăn uống, Duy mỉm cười nhìn cô rồi cũng bắt đầu ăn.
(@)
Cũng đã hơn 1tuần trôi qua, hình bóng của cô gái móc túi vẫn đôi lúc xuất hiện trong đầu của Bách Kỳ, dù cho hắn không muốn nghĩ tới nhưng lại không tài nào quên được. Hôm nay, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của mình thì có tiếng gõ cửa, khẽ nhíu mày, giọng hắn âm lãnh vang lên:
_ Vào đi.
Một cô gái có thân hình nóng bỏng, 3 vòng khá chuẩn bước vào, cô ả là thư ký của hắn, khi vừa mới nghe công ty sẽ có Tổng Giám Đốc mới, cô ả còn nghĩ đó là 1 lão già mập mạp xấu xí, nhưng khi vừa trông thấy hắn cô ả như nắng hạn gặp mưa rào, trong lòng vui sướng, và cô ả quyết tâm nhất định phải có được hắn bằng mọi giá không phải chỉ vì hắn đẹp trai phong phong, mà sau biết được hắn chính là Thái tử gia của Tập đoàn Triệu Gia thì ham muốn chiếm hữu được người đàn ông này trong lòng cô ả càng tăng thêm. Nhưng bất quá vì hắn quá lạnh lùng nên cô ta không có cơ hội để tiếp cận mà thôi, nhưng cô ả chắc chắn ngày đó không còn xa nữa. Cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt say mê, thấy người vào mà không nói gì chân mày hắn lại càng cau chặt lại hơn, không ngẩng mặt lên hắn hỏi:” Chuyện gì?”
Nghe giọng hắn có vẻ không còn kiên nhẫn, cô ả giật mình giọng nói ỏng ẹo:
_Tổng Giám Đốc, có Ông Võ Hoàng Ân Chủ Tịch Tập Đoàn Y&A, muốn gặp anh.
_Mời vào.
_Dạ, vậy em ra ngoài làm việc nhé.
Cô ta giả vờ hỏi, lòng thầm muốn hắn sẽ giữ ả lại, nhưng 1 lần nữa hắn nói khiến cô ả mất hết hy vọng:” Ra đi”
Cô ả buồn bực ra ngoài, nói với ông Hoàng Ân :”Chủ Tịch Võ, Giám Đốc của chúng tôi mời ngài vào ạ.”
Tuy rằng người có tên là Chủ Tịch Võ này đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ thời gian không làm mất đi vẻ phong trần của ông, và còn vì 1 lý do là ông là 1 người rất giàu có nếu như không thể có được Bách Kỳ thì còn có người dự bị cho cô ta chọn nữa chứ, cho nên cô ả muốn ra vẻ lấy lòng của ông nhưng khi nhìn người bên cạnh ông thì ánh mắt lại tỏ ra khinh bỉ. Ông Hoàng Ân không nhìn đến ánh mắt của cô ta, chỉ nói 1 câu rồi đi vào trong:” Cảm ơn, đi thôi.”
Mắt thấy ông đã đi vào trong, cô ả lúc này mới thu lại vẻ ngoan hiền, lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn người con gái trước mặt nói:” Tưởng đâu là giỏi lắm ai ngờ cũng thuộc dạng tiểu tam mà cũng lên mặt .”
Người con gái trước mặt cô ả chỉ nhếch môi cười lạnh, bỏ lại 1 câu rồi cũng đi vào:” Đừng có lấy bụng ta mà suy ra bụng người, thứ rẻ tiền.”
Khuôn mặt cô ả biến sắc, lần đầu tiên có người dám nói với ả như vậy, dù gì ả cũng là con gái cưng của Chủ Tịch Thành phố này mà, làm sao có thể để cho người khác nói mình như vậy được , cô ả nghiến răng: “Con quỷ cái, để xem đến lúc khi ông già đó đá mày, mày lên mặt được bao lâu nữa tao sẽ cho mày biết Nguyễn Phương Thanh tao là ai, hừ.”
Trong phòng làm việc của Bách Kỳ, sau khi thấy 2 người mới vào đã yên vị trên ghế salon, Bách Kỳ mới từ từ đứng lên đi đến trước mặt 2 người nói:” Chào Chủ Tịch Võ.” Còn người con gái ngồi kế bên cạnh ông Chủ Tịch Võ ngay cả nhìn sơ 1 cái hắn cũng không nhìn. Cô gái kia cũng không vì vậy mà để bụng chuyện đó, cô ngước lên nhìn Bách Kỳ xong cũng không có biểu hiện gì, lại cúi xuống nhìn vào tập tài liệu trên tay mình. Ông Võ Hoàng Ân, cũng lên tiếng chào hỏi ;” Chào Tổng Giám Đốc Triệu, hôm nay tôi đến đây để bàn về hợp đồng của chúng ta.”
_Được. Hắn gật đầu, cả 2 bên đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, người bước vào tất nhiên là thư ký của hắn Phương Thanh rồi, cô ả mang cafe vào nhìn thấy tướng đi của ả, cô gái nhếch cười nghĩ (Đúng là hạ đẳng vẫn là hạ đẳng). Mắt thấy cô gái kua đang cười khinh bỉ mình Phương Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngặt nổi ở đây đang có mục tiêu của cô ả nên ngoài việc nuốt ngược cục tức xuống thì ả chẳng thể làm gì. Cố gắng nở nụ cười quyến rũ nhất e lệ nhất với Bách Kỳ và ông Ân, đã thế còn cố tình khom người xuống để khoe ra vòng 1 đẫy đà của mình. Nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia càng mở rộng, cô gái vừa cười vừa nói với ông Ân :” Ba, ba nhìn xem hàng giả mà còn cố phơi bày ra nữa…hihi.”
_Hải Vy. Ông Ân khẽ mắng yêu con gái, nhưng trên môi lại nở nụ cười nhẹ
Bách Kỳ bây giờ mới lơ đãng nhìn người con gái trước mặt, xinh đẹp và có nét dịu dàng, nhưng đối với hắn tất cả đều bình thường không có gì cuốn hút cả.
Phương Thanh tức đến đỏ mặt, cô ta cố cười dịu dàng nói:” Tiểu thư tại sao lại nói tôi như vậy, tôi nhớ mình đâu làm gì đắt tội đến cô chứ.”
_Oh, tôi nhớ mình đâu có nói tên cô đâu, này là cô tự nói đấy nhé. Hải Vy chớp mắt ngây thơ nói
_Cô?… Phương Thanh cứng họng nói không được vì Hải Vy nói quá đúng.
_Đủ rồi, ra ngoài. Bách Kỳ mặt đầy hắc tuyến, cô ta không biết suy nghĩ sao? Lại đi cãi nhau với khách hàng của hắn chứ.
_Em xin lỗi. Ả nghe giọng Bách Kỳ có vẻ tức giận, lúc này mới biết là mình đang ở nơi nào.
_Ra ngoài. Giọng hắn âm lãnh
_Dạ, xin phép. Cô ả vội cúi người rồi đúng ra, không quên lườm Hải Vy 1 cái cháy cả mặt. Nhưng đáp lại ánh mắt của cô ả là 1 nụ cười thách thức của Hải Vy.
_Chúng ta tiếp tục. Bách Kỳ nói, hắn không muốn tốn thời gian nữa
_Được. Ông Ân gật đầu
Cuộc thương thảo lại diễn ra, lâu lâu Hải Vy mới lên tiếng, và xem ra mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, hợp đồng được ký kết thành công. Tiễn 2 cha con ông Ân ra về rồi, lúc này Bách Kỳ mới thả lỏng người dựa vào ghế, ánh mắt hắn âm trầm suy nghĩ, tại sao Hắn lại cảm thấy cô gái tên Hải Vy lúc nãy có nét gì đó giống với cô gái móc túi mà hắn đã gặp nhưng hắn lại không biết họ giống nhau ở điểm nào.
Đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, hắn cảm thấy thật sự mệt mỏi lắm rồi, việc tìm kiếm 1 cô gái khi chỉ có 1 manh mối là nốt ruồi son nằm ở lòng bàn tay phải nghe qua có vẻ như là bất khả thi, nhưng cho dù là vậy hắn vẫn quyết tâm phải tìm được người, dù là bao lâu hắn vẫn chờ. Tiếng điện thoại cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhìn vào màn hình khuôn mặt hắn khôi phục vẻ điềm tỉnh:” Chuyện gì?”
_Kỳ, cậu đang ở đâu, tối nay đi uống với mình vài ly nhé. Bên kia giọng của Nhất Thiên vang lên nghe qua giống như là anh đang có chuyện buồn lắm vậy.
Bình luận facebook