Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131:Cô nhóc vô lương tâm
Khi vệ sĩ mang đồ ăn về, Từ Mạn Nhu lập tức ngồi bật dậy, chỉ tay năm ngón, “Mau bày ra bàn đi.”
Nhìn dáng vẻ ra oai hống hách của cô, vệ sĩ không khỏi cảm thán, cô gái này ngang ngược mà cũng đáng yêu. Nhưng hắn lại bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, vội vàng bày đồ ăn rồi rời phòng.
Cô không tin tên điên kia có thể dung túng cho một người phụ nữ phách lối, ngang ngược. Hắn đã muốn giữ cô bên cạnh, được, vậy cô xem sức chịu đựng của hắn lớn đến cỡ nào.
Từ Mạn Nhu vừa ăn thịt nướng, uống coca vừa xem chương trình hài, vô cùng vui vẻ, thoải mái, quên cả thời gian.
Ăn uống no say, xem ti vi cũng chán rồi, cô dọn dẹp gọn rác vứt vào thùng rác, muốn chạy ra cửa sỔ xem bên ngoài trời tối chưa, không biết bọn họ định giam giữ cô ở chỗ này đến bao giờ nữa.
Lúc chạy qua giường bệnh, cô vô tình liếc mắt nhìn thấy Hoắc Thiên Phong đã tỉnh từ bao giờ, đang yên tĩnh nhìn cô. Cả người Từ Mạn Nhu lập tức rét run.
Gì vậy trời? Sao bắn tỉnh từ lúc nào mà không phản ứng gì hết vậy. .
“Này, này!” Từ Mạn Nhu vẫy vẫy tay trước mặt hắn.
Chỉ đâm vào ngực, chẳng lẽ đầu óc cũng hỏng rồi.
Hoắc Thiên Phong vẫn không có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Từ Mạn Nhu càng lo lắng hơn, cô đi đến gần giường bệnh, đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
“Anh không sao chứ? Có nhìn thấy tôi không? Nhận ra tôi không?”
Nhìn dáng vẻ của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong không nhịn được, bật cười.
“Tôi không bị mù, cũng không bị ngốc” .
“Vậy sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế? Hú hồn”
Từ Mạn Nhu vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Em lo cho tôi à?”
Hoắc Thiên Phong nằm trên giường bệnh, giọng hắn hơi khàn khàn, suy yếu, nhưng chẳng hiểu sao giọng nói ấy lại càng quyến rũ hơn.
“Ai thèm lo cho anh, tôi lo cho tôi thôi.”
“Lo cho em” Hoắc Thiên Phong nhướng mày hỏi lại.
“Anh mà có mệnh hệ gì chẳng phải nhà họ Hoắc các người sẽ lột da tôi sao?” Từ Mạn Nhu bĩu môi, oán trách.
“Sẽ không đâu.”
Hai mắt Từ Mạn Nhu lập tức phát sáng, “Thật hả? Không bắt tôi chịu trách nhiệm, vậy tôi về trước đây.”
“Cô nhóc vô lương tâm. Em đã hứa chỉ cần tôi đâm một nhát vào ngực mình em sẽ làm bạn gái tôi mà.”
Từ Mạn Nhu cứng họng, không bỏ chạy được, chỉ đành cười hì hì cho qua. Tôi nói đùa, ai ngờ anh làm thật.”
“Nói đùa?”
Sắc mặt Hoắc Thiên Phong đột nhiên trở nên rét lạnh làm Từ Mạn Nhu run rẩy. Cô liếc nhìn hắn, đột nhiên trở nên ấp úng như cô học trò nhỏ không thuộc bài.
“Tôi... tôi... không có ý đó...” “Vậy ý của em là gì?”
Từ Mạn Nhu khóc không ra nước mắt, sao cô cứ nhiều lời với tên điên này làm gì cho khổ cơ chứ?
“Anh chắc mệt lắm rồi, vậy nghỉ ngơi đi, nhé!” Từ Mạn Nhu tìm cách chuyển chủ đề.
“Nói, bây giờ em là gì của tôi?”
Hoắc Thiên Phong nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nhả ra từng chữ, áp lực vô hình bao phủ khiến Từ Mạn Nhu thoáng chốc cứng đờ, khó khăn lắm mới mở được miệng.
“Bạn... gái...”.
Áp lực giảm đi không ít, nhưng Hoắc Thiên Phong vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Vừa rồi em có lo lắng cho tôi không?”
Từ Mạn Nhu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ cô mà trả lời là không sợ là tên điên này giết cô mất, đành phải dối lòng mà cười giả lả, nói.
“Dĩ nhiên là lo lắng rồi, rất lo lắng, vô cùng lo lắng!”.
“Vậy sao?” Hoắc Thiên Phong nhàn nhạt hỏi lại.
Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, chỉ sợ gật không đủ mạnh sẽ khiến hắn không đủ tin, “Dĩ nhiên rồi, dù gì anh cũng là bạn trai tôi, tôi lo lắng cho anh là lẽ đương nhiên”.
“Em lo lắng cho tôi mà lại vui vẻ xem chương trình hài và ăn thịt nướng trong phòng bệnh nhân”
“Chuyện này...” Tròng mắt Từ Mạn Nhu khẽ chuyển, tên này là chó hay sao mà cắn chặt không buông như vậy?
Biết thế vừa rồi cô coi như không biết hắn tỉnh lại, có phải yên ổn rồi không.
“Chuyện này... à, là do tôi lo lắng quá nên mới làm vậy để đỡ lo lắng. Nếu không tôi sẽ lo lắng phát điên lên mất. Đúng vậy, SỢ sẽ lo lắng phát điên lên mất.”
“Vậy sao?”. “Chính là như vậy, tôi rất lo lắng, thật đấy”
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng hết sức trẻ con của Từ Mạn Nhu, trong lòng Hoắc Thiên Phong đã nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc, không hiểu sao hắn thật muốn trêu đùa cô nhóc này, ai bảo cô nhóc vô lương tâm, hắn thoi thóp nằm đây mà cô vẫn còn ăn uống xem chương trình hài được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi cô vui vẻ xem ti vi, hắn bị tiếng ồn đó buộc phải tỉnh, lúc tỉnh lại thấy cô vui vẻ ăn uống hắn lại không cảm thấy tức giận, ngược lại lại muốn được nhìn cô như thế nhiều hơn.
Chính vì vậy mặc dù tỉnh lại đã lâu, Hoắc Thiên Phong vẫn nằm im quan sát cô gái nhỏ ăn thịt nướng, xem ti vi và mặc kệ hắn. Bây giờ trêu đùa cô một chút cũng rất sảng khoái, vì vậy Hoắc Thiên Phong vẫn lạnh mặt, nói.
“Nếu đã lo lắng cho tôi như vậy thì nên thể hiện chút thành ý đi chứ?”
“Thành ý? Thành ý gì? Từ Mạn Nhu cảnh giác nhìn hắn, “Tôi là sinh viên giỏi, học vượt lớp, năm nay tôi mới mười bảy tuổi rưỡi thôi, chưa tròn. mười tám đâu, chú đừng có làm loạn, sẽ phải đi tù đó."
Khóe môi Hoắc Thiên Phong cong lên, tại sao hắn không sớm phát hiện ra cô đáng yêu như vậy? Đáng lẽ hắn có thể tận hưởng dáng vẻ này của cô từ rất lâu về trước rồi.
“Em muốn tôi làm gì với em à?”.
Nhìn dáng vẻ ra oai hống hách của cô, vệ sĩ không khỏi cảm thán, cô gái này ngang ngược mà cũng đáng yêu. Nhưng hắn lại bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, vội vàng bày đồ ăn rồi rời phòng.
Cô không tin tên điên kia có thể dung túng cho một người phụ nữ phách lối, ngang ngược. Hắn đã muốn giữ cô bên cạnh, được, vậy cô xem sức chịu đựng của hắn lớn đến cỡ nào.
Từ Mạn Nhu vừa ăn thịt nướng, uống coca vừa xem chương trình hài, vô cùng vui vẻ, thoải mái, quên cả thời gian.
Ăn uống no say, xem ti vi cũng chán rồi, cô dọn dẹp gọn rác vứt vào thùng rác, muốn chạy ra cửa sỔ xem bên ngoài trời tối chưa, không biết bọn họ định giam giữ cô ở chỗ này đến bao giờ nữa.
Lúc chạy qua giường bệnh, cô vô tình liếc mắt nhìn thấy Hoắc Thiên Phong đã tỉnh từ bao giờ, đang yên tĩnh nhìn cô. Cả người Từ Mạn Nhu lập tức rét run.
Gì vậy trời? Sao bắn tỉnh từ lúc nào mà không phản ứng gì hết vậy. .
“Này, này!” Từ Mạn Nhu vẫy vẫy tay trước mặt hắn.
Chỉ đâm vào ngực, chẳng lẽ đầu óc cũng hỏng rồi.
Hoắc Thiên Phong vẫn không có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Từ Mạn Nhu càng lo lắng hơn, cô đi đến gần giường bệnh, đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
“Anh không sao chứ? Có nhìn thấy tôi không? Nhận ra tôi không?”
Nhìn dáng vẻ của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong không nhịn được, bật cười.
“Tôi không bị mù, cũng không bị ngốc” .
“Vậy sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế? Hú hồn”
Từ Mạn Nhu vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Em lo cho tôi à?”
Hoắc Thiên Phong nằm trên giường bệnh, giọng hắn hơi khàn khàn, suy yếu, nhưng chẳng hiểu sao giọng nói ấy lại càng quyến rũ hơn.
“Ai thèm lo cho anh, tôi lo cho tôi thôi.”
“Lo cho em” Hoắc Thiên Phong nhướng mày hỏi lại.
“Anh mà có mệnh hệ gì chẳng phải nhà họ Hoắc các người sẽ lột da tôi sao?” Từ Mạn Nhu bĩu môi, oán trách.
“Sẽ không đâu.”
Hai mắt Từ Mạn Nhu lập tức phát sáng, “Thật hả? Không bắt tôi chịu trách nhiệm, vậy tôi về trước đây.”
“Cô nhóc vô lương tâm. Em đã hứa chỉ cần tôi đâm một nhát vào ngực mình em sẽ làm bạn gái tôi mà.”
Từ Mạn Nhu cứng họng, không bỏ chạy được, chỉ đành cười hì hì cho qua. Tôi nói đùa, ai ngờ anh làm thật.”
“Nói đùa?”
Sắc mặt Hoắc Thiên Phong đột nhiên trở nên rét lạnh làm Từ Mạn Nhu run rẩy. Cô liếc nhìn hắn, đột nhiên trở nên ấp úng như cô học trò nhỏ không thuộc bài.
“Tôi... tôi... không có ý đó...” “Vậy ý của em là gì?”
Từ Mạn Nhu khóc không ra nước mắt, sao cô cứ nhiều lời với tên điên này làm gì cho khổ cơ chứ?
“Anh chắc mệt lắm rồi, vậy nghỉ ngơi đi, nhé!” Từ Mạn Nhu tìm cách chuyển chủ đề.
“Nói, bây giờ em là gì của tôi?”
Hoắc Thiên Phong nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nhả ra từng chữ, áp lực vô hình bao phủ khiến Từ Mạn Nhu thoáng chốc cứng đờ, khó khăn lắm mới mở được miệng.
“Bạn... gái...”.
Áp lực giảm đi không ít, nhưng Hoắc Thiên Phong vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Vừa rồi em có lo lắng cho tôi không?”
Từ Mạn Nhu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ cô mà trả lời là không sợ là tên điên này giết cô mất, đành phải dối lòng mà cười giả lả, nói.
“Dĩ nhiên là lo lắng rồi, rất lo lắng, vô cùng lo lắng!”.
“Vậy sao?” Hoắc Thiên Phong nhàn nhạt hỏi lại.
Từ Mạn Nhu lập tức ra sức gật đầu, chỉ sợ gật không đủ mạnh sẽ khiến hắn không đủ tin, “Dĩ nhiên rồi, dù gì anh cũng là bạn trai tôi, tôi lo lắng cho anh là lẽ đương nhiên”.
“Em lo lắng cho tôi mà lại vui vẻ xem chương trình hài và ăn thịt nướng trong phòng bệnh nhân”
“Chuyện này...” Tròng mắt Từ Mạn Nhu khẽ chuyển, tên này là chó hay sao mà cắn chặt không buông như vậy?
Biết thế vừa rồi cô coi như không biết hắn tỉnh lại, có phải yên ổn rồi không.
“Chuyện này... à, là do tôi lo lắng quá nên mới làm vậy để đỡ lo lắng. Nếu không tôi sẽ lo lắng phát điên lên mất. Đúng vậy, SỢ sẽ lo lắng phát điên lên mất.”
“Vậy sao?”. “Chính là như vậy, tôi rất lo lắng, thật đấy”
Nhìn dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng hết sức trẻ con của Từ Mạn Nhu, trong lòng Hoắc Thiên Phong đã nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc, không hiểu sao hắn thật muốn trêu đùa cô nhóc này, ai bảo cô nhóc vô lương tâm, hắn thoi thóp nằm đây mà cô vẫn còn ăn uống xem chương trình hài được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi cô vui vẻ xem ti vi, hắn bị tiếng ồn đó buộc phải tỉnh, lúc tỉnh lại thấy cô vui vẻ ăn uống hắn lại không cảm thấy tức giận, ngược lại lại muốn được nhìn cô như thế nhiều hơn.
Chính vì vậy mặc dù tỉnh lại đã lâu, Hoắc Thiên Phong vẫn nằm im quan sát cô gái nhỏ ăn thịt nướng, xem ti vi và mặc kệ hắn. Bây giờ trêu đùa cô một chút cũng rất sảng khoái, vì vậy Hoắc Thiên Phong vẫn lạnh mặt, nói.
“Nếu đã lo lắng cho tôi như vậy thì nên thể hiện chút thành ý đi chứ?”
“Thành ý? Thành ý gì? Từ Mạn Nhu cảnh giác nhìn hắn, “Tôi là sinh viên giỏi, học vượt lớp, năm nay tôi mới mười bảy tuổi rưỡi thôi, chưa tròn. mười tám đâu, chú đừng có làm loạn, sẽ phải đi tù đó."
Khóe môi Hoắc Thiên Phong cong lên, tại sao hắn không sớm phát hiện ra cô đáng yêu như vậy? Đáng lẽ hắn có thể tận hưởng dáng vẻ này của cô từ rất lâu về trước rồi.
“Em muốn tôi làm gì với em à?”.
Bình luận facebook