Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Lão đại
” Cùng với cô gái khác cái ʍôиɠ. Ngoài em ra anh chẳng ‘cứng lên’ với ai được cả “
” Hahaha anh cũng có ngày hôm nay sao? “
” Em còn cười? Là do em hại anh. “
” Em cứ cười đấy thì sao nào? “
Anh cúi người nói vào tai cô:
” Anh không ngại ‘ăn’ em ngay lúc này đâu “
Cô mặt hơi hoảng sợ
” Hơ hơ, không đùa với anh nữa, em muốn về nhà “
” Em xuống trước đợi anh, anh lấy xe xong sẽ ra ngay “
” Được “
Anh xoa đầu cô nói:
” Anh đùa thôi không cần sợ như thế. Để dành sau này ăn một thể cũng không tệ “
Anh nói xong thì đi xuống. Mặt cô thì đỏ lựng lên.
[……]
Cô đứng chờ anh ở dưới lầu bây giờ mới 3h chiều. Bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại. Trước khi mất khi ý thức cô thấy có một chiếc khăn bịt vào mũi mình xong đó ngất đi.
Anh lái xe ra ngoài nhưng không thấy cô đâu thì chạy vào cửa hàng tiện lợi gần Lãnh Thị tìm kiếm. Anh nghĩ chắc Uyển Nhi lại vào đấy ăn vặt rồi.
Anh vào tìm suốt nửa tiếng vẫn không thấy anh hỏi người bán thì cô gái nói không có người phụ nữ mang thai nào cả. Anh bắt đầu lo lắng.
Gọi điện về nhà vẫn không thấy ai nghe máy. Gọi về nhà mẹ vợ thì mẹ cô nói cô không về nhà. Anh điên cuồng gọi điện thoại. Sau cùng gọi một cuộc.
” Uyển Nhi đang ở đâu? “
” Anh đùa đấy à? Làm sao tôi biết được ” Jenny giễu cợt.
” Ngoài cô ra tôi không nghĩ ra ai cả “
” Người đứng đầu Dịch Bang như anh biết bao nhiêu kẻ thù tại sao chỉ nghĩ mình tôi ? “
” Tại sao cô biết? “
” Không quan trọng. Người anh cần tìm có lẽ tôi biết cô ta ở đâu. Nhưng anh hãy cứ chờ người ta gọi đến đi tôi không xen vào. “
” Cô, cô… “
Anh chưa nói hết. Jenny tắt máy.
Sau sự việc cô ta hạ thuốc bà nội anh. Nghĩ đến cô ta còn mang thai còn có mẹ già. Anh tha cho cô ta không ngờ bây giờ cô ta lại quay ngược lại cắn anh. Anh không trách Jenny chỉ trách mình sao quá nhân từ với loại người như cô ta.
” Dương Hàn, cậu gọi tất cả anh em trong thành phố này của cậu đi tìm cô ấy giúp tôi “
” Tôi biết rồi. Gặp lại sau “
[……]
” Tiểu Ngũ, gọi anh em đi tìm cô ấy. Không kiếm ra ngày mai các cậu không cần gặp tôi nữa “
” Được, em biết rồi lão đại “
[……]
Tìm kiếm hơn 2h đồng hồ vẫn không thấy người. Bỗng có điện thoại gọi đến.
” Mang 200 đô đến đây chuộc cô ta về “
” Địa chỉ? “
” Vừa đi tao sẽ vừa chỉ. Không cần dẫn thêm người. “
[……]
Đến nơi đó là một căn nhà hoang. Vừa bước xuống xe anh đã nhìn thấy kí hiệu màu đỏ chói của Dịch Bang trêи người tên gác cửa.
Người trong điện thoại nói không dẫn theo nhưng người trong Dịch Bang vẫn theo sát anh.
” Các người làm việc cho Dịch Bang? “
” Phải. Mau vào đi đại ca đang chờ mày. “
” Dưới trướng của ai? “
” Anh Tiểu Ngũ “
Lãnh Vân không chần chờ gì nữa gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ.
” Mày vào đây ngay cho anh “
Tiểu Ngũ bước vào thì thấy đây là xào huyệt nhỏ của Dịch Bang ở thành phố này. Người run lên thầm nghĩ không xong rồi.
” Anh Tiểu Ngũ “
” Tiểu Trường ở đâu? “
” Ở trong kia đang xử người. Sao anh lại ở đây? “
” Bọn mày chán sống rồi. Dám bắt vợ của lão đại. “
” Vợ… Vợ lão đại ? “
” Hahaha anh cũng có ngày hôm nay sao? “
” Em còn cười? Là do em hại anh. “
” Em cứ cười đấy thì sao nào? “
Anh cúi người nói vào tai cô:
” Anh không ngại ‘ăn’ em ngay lúc này đâu “
Cô mặt hơi hoảng sợ
” Hơ hơ, không đùa với anh nữa, em muốn về nhà “
” Em xuống trước đợi anh, anh lấy xe xong sẽ ra ngay “
” Được “
Anh xoa đầu cô nói:
” Anh đùa thôi không cần sợ như thế. Để dành sau này ăn một thể cũng không tệ “
Anh nói xong thì đi xuống. Mặt cô thì đỏ lựng lên.
[……]
Cô đứng chờ anh ở dưới lầu bây giờ mới 3h chiều. Bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại. Trước khi mất khi ý thức cô thấy có một chiếc khăn bịt vào mũi mình xong đó ngất đi.
Anh lái xe ra ngoài nhưng không thấy cô đâu thì chạy vào cửa hàng tiện lợi gần Lãnh Thị tìm kiếm. Anh nghĩ chắc Uyển Nhi lại vào đấy ăn vặt rồi.
Anh vào tìm suốt nửa tiếng vẫn không thấy anh hỏi người bán thì cô gái nói không có người phụ nữ mang thai nào cả. Anh bắt đầu lo lắng.
Gọi điện về nhà vẫn không thấy ai nghe máy. Gọi về nhà mẹ vợ thì mẹ cô nói cô không về nhà. Anh điên cuồng gọi điện thoại. Sau cùng gọi một cuộc.
” Uyển Nhi đang ở đâu? “
” Anh đùa đấy à? Làm sao tôi biết được ” Jenny giễu cợt.
” Ngoài cô ra tôi không nghĩ ra ai cả “
” Người đứng đầu Dịch Bang như anh biết bao nhiêu kẻ thù tại sao chỉ nghĩ mình tôi ? “
” Tại sao cô biết? “
” Không quan trọng. Người anh cần tìm có lẽ tôi biết cô ta ở đâu. Nhưng anh hãy cứ chờ người ta gọi đến đi tôi không xen vào. “
” Cô, cô… “
Anh chưa nói hết. Jenny tắt máy.
Sau sự việc cô ta hạ thuốc bà nội anh. Nghĩ đến cô ta còn mang thai còn có mẹ già. Anh tha cho cô ta không ngờ bây giờ cô ta lại quay ngược lại cắn anh. Anh không trách Jenny chỉ trách mình sao quá nhân từ với loại người như cô ta.
” Dương Hàn, cậu gọi tất cả anh em trong thành phố này của cậu đi tìm cô ấy giúp tôi “
” Tôi biết rồi. Gặp lại sau “
[……]
” Tiểu Ngũ, gọi anh em đi tìm cô ấy. Không kiếm ra ngày mai các cậu không cần gặp tôi nữa “
” Được, em biết rồi lão đại “
[……]
Tìm kiếm hơn 2h đồng hồ vẫn không thấy người. Bỗng có điện thoại gọi đến.
” Mang 200 đô đến đây chuộc cô ta về “
” Địa chỉ? “
” Vừa đi tao sẽ vừa chỉ. Không cần dẫn thêm người. “
[……]
Đến nơi đó là một căn nhà hoang. Vừa bước xuống xe anh đã nhìn thấy kí hiệu màu đỏ chói của Dịch Bang trêи người tên gác cửa.
Người trong điện thoại nói không dẫn theo nhưng người trong Dịch Bang vẫn theo sát anh.
” Các người làm việc cho Dịch Bang? “
” Phải. Mau vào đi đại ca đang chờ mày. “
” Dưới trướng của ai? “
” Anh Tiểu Ngũ “
Lãnh Vân không chần chờ gì nữa gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ.
” Mày vào đây ngay cho anh “
Tiểu Ngũ bước vào thì thấy đây là xào huyệt nhỏ của Dịch Bang ở thành phố này. Người run lên thầm nghĩ không xong rồi.
” Anh Tiểu Ngũ “
” Tiểu Trường ở đâu? “
” Ở trong kia đang xử người. Sao anh lại ở đây? “
” Bọn mày chán sống rồi. Dám bắt vợ của lão đại. “
” Vợ… Vợ lão đại ? “
Bình luận facebook