Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Oan gia ngõ hẹp (2)
Tay Khiết Thần đang cầm bút bỗng khựng lại, sau đó tiếp tục ký tên đầy dứt khoát. Anh gập tài liệu lại, vứt qua một bên, lấy tiếp một tập tài liệu khác.
Anh vừa nhìn vừa nói giọng lạnh lùng: “Anh để em tới Cố Thị không phải là để nói nhảm, hoặc là giờ em im lặng đi làm việc hoặc là gửi đơn từ chức đi!”
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Thuần bỗng cương cứng, cô bật lại: “Đúng là kẻ máu lạnh vô tình!”
Cô ấy biết chuyện mà Khiết Thần không muốn nói thì cô có làm thế nào cũng không cậy được miệng anh ra. Cô ở lại cũng vô ích đành bĩu môi, quay người định rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng ho khụ khụ ở phía sau.
Cô vội dừng lại, quay người thì thấy Khiết Thần đang siết nắm đấm, che miệng họ không ngừng. Cô gái bèn chau mày.
Ánh mắt Tiêu Thuần trở nên tối sầm: “Anh Khiết Thần, anh bị ốm rồi à?”
Chẳng trách khi anh nói chuyện là bị khàn khàn như vậy. Lúc này, cô cẩn thận quan sát sắc mặt của anh thì thấy mặt của anh hơi trắng bệch.
Cô nghe Từ Soái nói, mấy ngày trước anh đi A – Pub uống rượu, lẽ nào do uống nhiều quá nên hại cơ thể tới mức bị bệnh?
Khiết Thần cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, anh lạnh lùng lên tiếng: “Ra ngoài!”
Tiêu Thuần đứng ngây tại chỗ với vẻ uất ức. Cô ấy quan tâm mà anh lại lạnh lùng như vậy. Dù biết anh là người lạnh nhạt nhưng…cô ấy cũng từng được thấy vẻ dịu dàng của anh mà. Ba năm trước, anh đã từng vô cùng dịu dàng đối với Hứa Tịnh Nhi. Vậy nếu cũng làm thế với Tiêu Thuần thì anh sẽ chết chắc?
Tiêu Thuần nghiến răng, không nói gì chỉ bước ra ngoài .
Thôi thì kệ! Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Tô Tử Thiến trang điểm lòe loẹt, đi giày cao gót, xách một hộp đồ ăn bước tới.
Nhìn là biết ngay tới lấy lòng!
Hừ!
Tô Thử Thiến hôm nay tới phòng làm việc là vì hôm trước thất bại trong việc ‘trèo lên giường anh’, rồi lại bị đuổi đi không chút nể nang và anh cũng không còn nghe máy hay bận tâm tới cô ta nữa. Cô ta giống như phi tử từng được cưng chiều giờ bỗng bị đẩy vào lãnh cung vậy!
Hơn nữa, Khiết Thần còn đuổi chị Lệ khỏi cô ta. Người quản lý mới vô cùng nghiêm khắc. Giám sát cô ta cái này, giám sát cô ta cái kia khiến cô ta thấy phiền chết đi được.
Cô ta thật sự không thể chịu đựng được cảm giác bị ghẻ lạnh như thế. Cô ta biết bản thân đã khiến Khiết Thần không vui, vì vậy đã đích thân làm một chút điểm tâm, tới làm nũng anh để anh bớt giận.
Cô ta nhớ có một lần. Cô ta cũng khiến anh tức giận. Khi đó cô ta đã mang đồ ăn tới công ty tìm Khiết Thần. Cũng không biết có phải là vì anh thích người phụ nữ hiền từ, nết na hay không mà lần đó anh đã tha thứ cho cô ta.
Vì vậy, cô ta cố tình lặp lại một lần nữa.
Đương nhiên Tô Tử Thiến cũng đã nhìn thấy Tiêu Thuần. Cô ta lạnh mặt. Thế nhưng vì có chuyện chính đang cần làm nên cũng không muốn lãng phí thời gian. Cô ta coi như không nhìn thấy cô ấy, cứ thế bước đi thẳng.
Thế nhưng khi đi sượt qua Tiêu Thuần thì Tiêu Thuần đã đưa tay ra chặn cô ta lại.
Tô Tử Thiến nén giận, mỉm cười hỏi; “Cô Tiêu, chào cô. Lại gặp mặt rồi. Tôi có việc tới tìm Khiết Thần, không thể trò chuyện với cô được. Lần sau có cơ hội, tôi mời cô ăn cơm nhé”.
Tiêu Thuần do cảm thấy không vui vì thái độ trước đó của Khiết Thần nên đang tức tới mức không có chỗ xả. Tô Tử Thiến lại khiến cô thấy ngứa mắt, thế nên đã nhắm thẳng vào cô ta mà đối đầu: “Cô mời tôi ăn á. Tôi sợ ăn sẽ bị nghẹn chết mất, thôi khỏi”.
“Cô!”
Tiêu Thuần liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay cô ta và chế nhạo: “Tô Tử Thiến, công ty là nơi làm việc, không phải là nơi cô nói chuyện yêu đương. Muốn lấy lòng đàn ông thì cũng phải coi bối cảnh chứ đừng có lấy cái thủ đoạn đê hèn trong giới giải trí ra mà làm, mất mặt và khiến người khác khinh lắm!”
Anh vừa nhìn vừa nói giọng lạnh lùng: “Anh để em tới Cố Thị không phải là để nói nhảm, hoặc là giờ em im lặng đi làm việc hoặc là gửi đơn từ chức đi!”
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Thuần bỗng cương cứng, cô bật lại: “Đúng là kẻ máu lạnh vô tình!”
Cô ấy biết chuyện mà Khiết Thần không muốn nói thì cô có làm thế nào cũng không cậy được miệng anh ra. Cô ở lại cũng vô ích đành bĩu môi, quay người định rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng ho khụ khụ ở phía sau.
Cô vội dừng lại, quay người thì thấy Khiết Thần đang siết nắm đấm, che miệng họ không ngừng. Cô gái bèn chau mày.
Ánh mắt Tiêu Thuần trở nên tối sầm: “Anh Khiết Thần, anh bị ốm rồi à?”
Chẳng trách khi anh nói chuyện là bị khàn khàn như vậy. Lúc này, cô cẩn thận quan sát sắc mặt của anh thì thấy mặt của anh hơi trắng bệch.
Cô nghe Từ Soái nói, mấy ngày trước anh đi A – Pub uống rượu, lẽ nào do uống nhiều quá nên hại cơ thể tới mức bị bệnh?
Khiết Thần cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể, anh lạnh lùng lên tiếng: “Ra ngoài!”
Tiêu Thuần đứng ngây tại chỗ với vẻ uất ức. Cô ấy quan tâm mà anh lại lạnh lùng như vậy. Dù biết anh là người lạnh nhạt nhưng…cô ấy cũng từng được thấy vẻ dịu dàng của anh mà. Ba năm trước, anh đã từng vô cùng dịu dàng đối với Hứa Tịnh Nhi. Vậy nếu cũng làm thế với Tiêu Thuần thì anh sẽ chết chắc?
Tiêu Thuần nghiến răng, không nói gì chỉ bước ra ngoài .
Thôi thì kệ! Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Tô Tử Thiến trang điểm lòe loẹt, đi giày cao gót, xách một hộp đồ ăn bước tới.
Nhìn là biết ngay tới lấy lòng!
Hừ!
Tô Thử Thiến hôm nay tới phòng làm việc là vì hôm trước thất bại trong việc ‘trèo lên giường anh’, rồi lại bị đuổi đi không chút nể nang và anh cũng không còn nghe máy hay bận tâm tới cô ta nữa. Cô ta giống như phi tử từng được cưng chiều giờ bỗng bị đẩy vào lãnh cung vậy!
Hơn nữa, Khiết Thần còn đuổi chị Lệ khỏi cô ta. Người quản lý mới vô cùng nghiêm khắc. Giám sát cô ta cái này, giám sát cô ta cái kia khiến cô ta thấy phiền chết đi được.
Cô ta thật sự không thể chịu đựng được cảm giác bị ghẻ lạnh như thế. Cô ta biết bản thân đã khiến Khiết Thần không vui, vì vậy đã đích thân làm một chút điểm tâm, tới làm nũng anh để anh bớt giận.
Cô ta nhớ có một lần. Cô ta cũng khiến anh tức giận. Khi đó cô ta đã mang đồ ăn tới công ty tìm Khiết Thần. Cũng không biết có phải là vì anh thích người phụ nữ hiền từ, nết na hay không mà lần đó anh đã tha thứ cho cô ta.
Vì vậy, cô ta cố tình lặp lại một lần nữa.
Đương nhiên Tô Tử Thiến cũng đã nhìn thấy Tiêu Thuần. Cô ta lạnh mặt. Thế nhưng vì có chuyện chính đang cần làm nên cũng không muốn lãng phí thời gian. Cô ta coi như không nhìn thấy cô ấy, cứ thế bước đi thẳng.
Thế nhưng khi đi sượt qua Tiêu Thuần thì Tiêu Thuần đã đưa tay ra chặn cô ta lại.
Tô Tử Thiến nén giận, mỉm cười hỏi; “Cô Tiêu, chào cô. Lại gặp mặt rồi. Tôi có việc tới tìm Khiết Thần, không thể trò chuyện với cô được. Lần sau có cơ hội, tôi mời cô ăn cơm nhé”.
Tiêu Thuần do cảm thấy không vui vì thái độ trước đó của Khiết Thần nên đang tức tới mức không có chỗ xả. Tô Tử Thiến lại khiến cô thấy ngứa mắt, thế nên đã nhắm thẳng vào cô ta mà đối đầu: “Cô mời tôi ăn á. Tôi sợ ăn sẽ bị nghẹn chết mất, thôi khỏi”.
“Cô!”
Tiêu Thuần liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay cô ta và chế nhạo: “Tô Tử Thiến, công ty là nơi làm việc, không phải là nơi cô nói chuyện yêu đương. Muốn lấy lòng đàn ông thì cũng phải coi bối cảnh chứ đừng có lấy cái thủ đoạn đê hèn trong giới giải trí ra mà làm, mất mặt và khiến người khác khinh lắm!”
Bình luận facebook