Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Không có quyền từ chối (1)
Đây là cách cô kiếm tiền…
Mấy từ này giống như tảng đá nặng đập thẳng vào tai cô, chèn ép trái tim cô khiến Hứa Tịnh Nhi ngay lập tức trở nên bàng hoàng.
Tình huống vừa nãy đúng là nhìn rất giống như đang làm chuyện gì đó không trong sáng.
Thế nhưng, anh chẳng hỏi tới nửa câu mà cứ thế định tội cô sao? Trước khi phán tội chết thì cũng phải thẩm vấn chứ!
Đúng rồi…Sao cô lại có thể quên, rằng anh chưa bao giờ tin cô. Từ lúc cô trở về nước, từng chuyện xảy ra thì anh đều chưa từng tin cô. Dù tin một lần thôi cũng được.
Trước đây không hề có chuyện như thế. Anh của ngày xưa, dù cả thế giới có quay lưng thì anh vẫn đứng về phía cô và đối đầu với cả thế giới.
Nghĩ vậy khiến cô càng nghi ngờ tất cả những gì xảy ra trước đó có phải là do cô tự hoan tưởng hay không, có phải là không hề xảy ra hay không…
Nước mắt chẳng thể kiềm chế cứ thế lăn dài trên má cô.
May mà lúc này toàn thân cô đang ướt sũng. Nước mắt và nước tắm hòa làm một. Khiết Thần không nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô. Và cô cũng không cho phép để anh nhìn thấy vẻ vô dụng của mình.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi bấu chặt vào bồn tắm. Cô nuốt từng ngụm cay đắng vào trong, cố gắng không để cổ họng phát ra âm thanh. Cô nhếch miệng để lộ vẻ chế nhạo: “Đúng vậy. Tôi kiếm tiền như vậy đấy. Cũng đâu phải lần đầu anh mới biết!”
Ánh mắt Khiết Thần trầm xuống và trở nên sắc như dao. Anh nhìn cô chăm chăm.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng cao đầu, cố gắng ép mình nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Tim cô đập dữ dội, thế nhưng cô không cho phép vẻ sợ hãi lộ ra ngoài: “Dù sao thì ở với ai cũng thế. Anh chẳng phải cũng vì tiền mà ngủ với tôi sao? Có điều tôi cũng kén chọn lắm, người như anh tôi đã không còn hứng thú nữa rồi. Giờ tôi thích người hoang dại, thô bạo như Bàng tổng”.
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên. Vòi hoa sen trong tay Khiết Thần đã bị ném mạnh xuống đất. Anh đưa tay ra bóp mạnh cằm cô khiến cô đau tới mức nhíu chặt mày mà vẫn cố mím chặt môi không kêu đau.
“Hứa Tịnh Nhi, cô nói lại lần nữa xem!”
Người đàn ông mấp máy môi, từng từ lọt qua kẽ răng để lộ vẻ tức giận tới đỉnh điểm. Cảm giác như lúc này mọi thứ sắp nổ tung.
Cô mong biết bao nhiêu rằng cơn tức giận lúc này của anh là vì đố kỵ. Thế nhưng cô biết rõ sự tức giận của anh chỉ là vì khát vọng muốn chiếm hữu chứ không liên quan chút nào tới tình yêu.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không cho phép người phụ nữ cắm sừng anh ta, dù người đó anh ta có yêu hay không.
Dù cô biết có chọc giận anh cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ có anh được chế nhạo cô bằng giọng lạnh lùng còn cô thì không? Cô cũng muốn để anh nếm thử cảm giác bị người khác chế giễu là thế nào!.
Mấy từ này giống như tảng đá nặng đập thẳng vào tai cô, chèn ép trái tim cô khiến Hứa Tịnh Nhi ngay lập tức trở nên bàng hoàng.
Tình huống vừa nãy đúng là nhìn rất giống như đang làm chuyện gì đó không trong sáng.
Thế nhưng, anh chẳng hỏi tới nửa câu mà cứ thế định tội cô sao? Trước khi phán tội chết thì cũng phải thẩm vấn chứ!
Đúng rồi…Sao cô lại có thể quên, rằng anh chưa bao giờ tin cô. Từ lúc cô trở về nước, từng chuyện xảy ra thì anh đều chưa từng tin cô. Dù tin một lần thôi cũng được.
Trước đây không hề có chuyện như thế. Anh của ngày xưa, dù cả thế giới có quay lưng thì anh vẫn đứng về phía cô và đối đầu với cả thế giới.
Nghĩ vậy khiến cô càng nghi ngờ tất cả những gì xảy ra trước đó có phải là do cô tự hoan tưởng hay không, có phải là không hề xảy ra hay không…
Nước mắt chẳng thể kiềm chế cứ thế lăn dài trên má cô.
May mà lúc này toàn thân cô đang ướt sũng. Nước mắt và nước tắm hòa làm một. Khiết Thần không nhìn thấy vẻ yếu đuối của cô. Và cô cũng không cho phép để anh nhìn thấy vẻ vô dụng của mình.
Hai tay Hứa Tịnh Nhi bấu chặt vào bồn tắm. Cô nuốt từng ngụm cay đắng vào trong, cố gắng không để cổ họng phát ra âm thanh. Cô nhếch miệng để lộ vẻ chế nhạo: “Đúng vậy. Tôi kiếm tiền như vậy đấy. Cũng đâu phải lần đầu anh mới biết!”
Ánh mắt Khiết Thần trầm xuống và trở nên sắc như dao. Anh nhìn cô chăm chăm.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng cao đầu, cố gắng ép mình nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Tim cô đập dữ dội, thế nhưng cô không cho phép vẻ sợ hãi lộ ra ngoài: “Dù sao thì ở với ai cũng thế. Anh chẳng phải cũng vì tiền mà ngủ với tôi sao? Có điều tôi cũng kén chọn lắm, người như anh tôi đã không còn hứng thú nữa rồi. Giờ tôi thích người hoang dại, thô bạo như Bàng tổng”.
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên. Vòi hoa sen trong tay Khiết Thần đã bị ném mạnh xuống đất. Anh đưa tay ra bóp mạnh cằm cô khiến cô đau tới mức nhíu chặt mày mà vẫn cố mím chặt môi không kêu đau.
“Hứa Tịnh Nhi, cô nói lại lần nữa xem!”
Người đàn ông mấp máy môi, từng từ lọt qua kẽ răng để lộ vẻ tức giận tới đỉnh điểm. Cảm giác như lúc này mọi thứ sắp nổ tung.
Cô mong biết bao nhiêu rằng cơn tức giận lúc này của anh là vì đố kỵ. Thế nhưng cô biết rõ sự tức giận của anh chỉ là vì khát vọng muốn chiếm hữu chứ không liên quan chút nào tới tình yêu.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không cho phép người phụ nữ cắm sừng anh ta, dù người đó anh ta có yêu hay không.
Dù cô biết có chọc giận anh cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ có anh được chế nhạo cô bằng giọng lạnh lùng còn cô thì không? Cô cũng muốn để anh nếm thử cảm giác bị người khác chế giễu là thế nào!.
Bình luận facebook