Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Khiến cậu không rời khỏi đây được (1)
Vợ của Cố Khiết Thần, nữ chủ nhân của nhà họ Cố.
Thân phận này quả thực nằm ngoài dự liệu của Bàng Hải, Tô Tử Thiến ở bên Cố Khiết Thần ba năm, luôn được chiều chuộng, mà cũng không cưới được anh, ngồi vào chiếc ghế nữ chủ nhân của nhà họ Cố, sao đột nhiên lại xuất hiện một kẻ vô danh như Hứa Tịnh Nhi chứ?
Thảo nào, thảo nào lần nào hắn hẹn gặp Tô Tử Thiến ăn cơm cũng bị từ chối, vậy mà mấy ngày trước, cô ta lại bảo người quản lý của mình hẹn hắn đi ăn, âm thầm tiết lộ thông tin cho hắn, bảo hắn “tiếp đãi” Hứa Tịnh Nhi chu đáo.
Hóa ra là Hứa Tịnh Nhi nhanh chân cướp mất vị trí của cô ta, còn hắn thì trở thành con dao trong tay cô ta.
Được lắm, Bàng Hải hắn không những chịu thiệt trong tay một người phụ nữ như Hứa Tịnh Nhi, mà còn bị Tô Tử Thiến lợi dụng. Mất mối làm ăn, mất hết danh tiếng, tổn thất tướng tài, không được việc gì cả.
Vừa hay, hai người phụ nữ này lại có liên quan đến Cố Khiết Thần. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt hung hãn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn vốn dĩ cũng kiêng dè Cố Khiết Thần ba phần, không muốn đối đầu với anh, nhưng mấy người phụ nữ của anh ghen tuông vớ vẩn, sao lại đổ lên đầu hắn chứ? Cứ thế bắt hắn chịu sự thiệt thòi này sao? Hắn không phải là loại người như vậy.
“Hóa ra là cô Cố, phải nói sớm chứ…”, Bàng Hải nhếch môi cười khẩy, vết sẹo trên mặt động đậy, trông rất hung dữ: “Tôi đương nhiên là phải nể mặt Cố tổng, nể mặt nhà họ Cố rồi, nhưng Cố tổng này, cô Cố viết tin như vậy, đã khiến tôi gặp không ít tổn thất. Món nợ này cậu tính sao đây? Cũng phải bù đắp cho tôi chứ?”.
Hắn ngừng một lát rồi cười khẩy, lại bổ sung: “Tôi nhịn đói cũng được, nhưng dưới tay tôi có nhiều người như vậy, bọn họ cũng phải ăn chứ. Cậu cũng biết tôi xuất thân thế nào, không so được với cậu chủ vàng bạc như cậu. Chúng tôi mà đói thì chuyện gì cũng có thể làm đấy!”.
Hắn vừa nói vừa chìa tay ra, muốn vỗ vai Cố Khiết Thần, nhưng bị ánh mắt không nóng không lạnh của anh liếc một cái, hắn bất giác có chút sợ sệt, rụt tay lại.
Khí thế không thể để mất, hắn cũng là người liếm dao mà sống, liền quay lại ngồi xuống sô pha, vắt một chân lên đầu gối của chân còn lại, nói đầy bá đạo: “Cố tổng, tôi là người thẳng thắn, không thích vòng vo Tam Quốc. Tôi biết gần đây tập đoàn Cố Thị hợp tác với chính quyền khai thác phát triển một miếng đất, tôi muốn chia chác một phần!”.
“Nếu như chúng ta trở thành đối tác, thì vợ của cậu chính là em dâu của Bàng Hải tôi, tôi nhất định sẽ tôn trọng cô ta, tuyệt đối không làm phiền”.
“Đương nhiên, nếu Cố tổng không thích, thì tôi cũng không dám đảm bảo liệu đám đàn em của tôi có bất cẩn mà va chạm với cô Cố hay không. Đến lúc đó, què tay hay chột mắt thì tôi cũng chỉ có thể tỏ lòng tiếc nuối, dù sao cô Cố cũng xinh đẹp như vậy mà”.
Bàng Hải có thể nói như vậy đương nhiên là cũng có tự tin, cho dù Cố Khiết Thần có thể bảo vệ Hứa Tịnh Nhi, nhưng anh có thể trông chừng cô 24 tiếng sao? Có thể bảo vệ cô kín kẽ không chút sơ hở nào sao? Chỉ cần cô ở một mình là hắn sẽ có cơ hội ra tay.
Những lời uy hiếp lọt vào tai Cố Khiết Thần không sót chữ nào, anh không tức giận mà còn bật cười, ánh mắt vẫn tỏ vẻ lười biếng, tư thái vẫn bình thản như lúc mới đến. Anh cúi xuống nhìn Bàng Hải, nói: “Anh nghĩ tôi đến để thương lượng với anh sao?”.
Anh ngừng lại một chút rồi hỏi: “Hay là nhìn Cố Khiết Thần tôi có vẻ dễ nói chuyện?”.
Hai câu nói đơn giản ngắn gọn, nhưng từ chối thẳng thừng không chút suy nghĩ.
Thân phận này quả thực nằm ngoài dự liệu của Bàng Hải, Tô Tử Thiến ở bên Cố Khiết Thần ba năm, luôn được chiều chuộng, mà cũng không cưới được anh, ngồi vào chiếc ghế nữ chủ nhân của nhà họ Cố, sao đột nhiên lại xuất hiện một kẻ vô danh như Hứa Tịnh Nhi chứ?
Thảo nào, thảo nào lần nào hắn hẹn gặp Tô Tử Thiến ăn cơm cũng bị từ chối, vậy mà mấy ngày trước, cô ta lại bảo người quản lý của mình hẹn hắn đi ăn, âm thầm tiết lộ thông tin cho hắn, bảo hắn “tiếp đãi” Hứa Tịnh Nhi chu đáo.
Hóa ra là Hứa Tịnh Nhi nhanh chân cướp mất vị trí của cô ta, còn hắn thì trở thành con dao trong tay cô ta.
Được lắm, Bàng Hải hắn không những chịu thiệt trong tay một người phụ nữ như Hứa Tịnh Nhi, mà còn bị Tô Tử Thiến lợi dụng. Mất mối làm ăn, mất hết danh tiếng, tổn thất tướng tài, không được việc gì cả.
Vừa hay, hai người phụ nữ này lại có liên quan đến Cố Khiết Thần. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt hung hãn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn vốn dĩ cũng kiêng dè Cố Khiết Thần ba phần, không muốn đối đầu với anh, nhưng mấy người phụ nữ của anh ghen tuông vớ vẩn, sao lại đổ lên đầu hắn chứ? Cứ thế bắt hắn chịu sự thiệt thòi này sao? Hắn không phải là loại người như vậy.
“Hóa ra là cô Cố, phải nói sớm chứ…”, Bàng Hải nhếch môi cười khẩy, vết sẹo trên mặt động đậy, trông rất hung dữ: “Tôi đương nhiên là phải nể mặt Cố tổng, nể mặt nhà họ Cố rồi, nhưng Cố tổng này, cô Cố viết tin như vậy, đã khiến tôi gặp không ít tổn thất. Món nợ này cậu tính sao đây? Cũng phải bù đắp cho tôi chứ?”.
Hắn ngừng một lát rồi cười khẩy, lại bổ sung: “Tôi nhịn đói cũng được, nhưng dưới tay tôi có nhiều người như vậy, bọn họ cũng phải ăn chứ. Cậu cũng biết tôi xuất thân thế nào, không so được với cậu chủ vàng bạc như cậu. Chúng tôi mà đói thì chuyện gì cũng có thể làm đấy!”.
Hắn vừa nói vừa chìa tay ra, muốn vỗ vai Cố Khiết Thần, nhưng bị ánh mắt không nóng không lạnh của anh liếc một cái, hắn bất giác có chút sợ sệt, rụt tay lại.
Khí thế không thể để mất, hắn cũng là người liếm dao mà sống, liền quay lại ngồi xuống sô pha, vắt một chân lên đầu gối của chân còn lại, nói đầy bá đạo: “Cố tổng, tôi là người thẳng thắn, không thích vòng vo Tam Quốc. Tôi biết gần đây tập đoàn Cố Thị hợp tác với chính quyền khai thác phát triển một miếng đất, tôi muốn chia chác một phần!”.
“Nếu như chúng ta trở thành đối tác, thì vợ của cậu chính là em dâu của Bàng Hải tôi, tôi nhất định sẽ tôn trọng cô ta, tuyệt đối không làm phiền”.
“Đương nhiên, nếu Cố tổng không thích, thì tôi cũng không dám đảm bảo liệu đám đàn em của tôi có bất cẩn mà va chạm với cô Cố hay không. Đến lúc đó, què tay hay chột mắt thì tôi cũng chỉ có thể tỏ lòng tiếc nuối, dù sao cô Cố cũng xinh đẹp như vậy mà”.
Bàng Hải có thể nói như vậy đương nhiên là cũng có tự tin, cho dù Cố Khiết Thần có thể bảo vệ Hứa Tịnh Nhi, nhưng anh có thể trông chừng cô 24 tiếng sao? Có thể bảo vệ cô kín kẽ không chút sơ hở nào sao? Chỉ cần cô ở một mình là hắn sẽ có cơ hội ra tay.
Những lời uy hiếp lọt vào tai Cố Khiết Thần không sót chữ nào, anh không tức giận mà còn bật cười, ánh mắt vẫn tỏ vẻ lười biếng, tư thái vẫn bình thản như lúc mới đến. Anh cúi xuống nhìn Bàng Hải, nói: “Anh nghĩ tôi đến để thương lượng với anh sao?”.
Anh ngừng lại một chút rồi hỏi: “Hay là nhìn Cố Khiết Thần tôi có vẻ dễ nói chuyện?”.
Hai câu nói đơn giản ngắn gọn, nhưng từ chối thẳng thừng không chút suy nghĩ.
Bình luận facebook