Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223: Hôm nay sẽ là ngày chết của cô (1)
Trợ lý lấy danh thiếp của người đến đưa cho Dung Vương. Dung Vương vốn đang phiền não muốn chết, liếc thấy hai chữ “phóng viên” trên danh thiếp thì càng nổi giận, đạp chân trúng phía bên eo của A Mỹ, tức giận nói: “Cô thấy tôi bị đám săn tin chết tiệt đó hại chưa đủ thảm hay sao? Đừng để tôi nhìn thấy hai chữ đó nữa! Nói cô ta cút đi!”.
A Mỹ bị đạp ngã dưới đất, đau đến mức xuýt xoa, mắt đỏ lên nhưng lại không dám kêu đau. Cô ta gian nan bò từ dưới đất dậy, cúi đầu đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng một phút sau, phóng viên đó bất chấp sự ngăn cản của A Mỹ, đẩy cửa văn phòng xông vào.
Cô ta đi giày cao gót, ngạo nghễ ngẩng đầu ưỡn ngực, đi từng bước đến trước mặt Dung Vương, mỉm cười đưa tay ra với anh ta: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chu Mỹ Kỳ, ký giả hàng đầu của Daily Power”.
Dung Vương quan sát Chu Mỹ Kỳ từ trên xuống dưới, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Nếu là trước kia, anh ta chắc chắn sẽ tươi cười niềm nở. Nhưng bây giờ, anh ta chỉ cười khà khà hai tiếng, ánh mắt u ám, giọng nói sắc bén: “Đám săn tin các người không sợ chết đến vậy sao? Thế nào? Đi săn tin săn tới tận văn phòng của tôi rồi à? Cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được các cô sao?”.
Người trước dám đưa anh ta ra ánh sáng, người này lại dám đến thẳng địa bàn của anh ta? Bọn họ nghĩ anh ta ăn chay chắc?
Chu Mỹ Kỳ nhếch khóe miệng, sửa lại: “Dung Vương, đừng dùng chữ các cô, Hứa Tịnh Nhi là Hứa Tịnh Nhi, Chu Mỹ Kỳ tôi là Chu Mỹ Kỳ. Tôi với cô ta là kẻ thù, mà bây giờ cô ta là kẻ thù của anh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”.
“Ồ?”, Dung Vương nhướng mày: “Cho nên mục đích cô đến đây hôm nay là?”.
“Đương nhiên là đến để hợp tác đánh bại kẻ thù chung của chúng ta rồi”.
Dung Vương nghiêm túc quan sát Chu Mỹ Kỳ lại lần nữa, sau đó cũng nhếch miệng cười, ra dấu mời: “Ngồi đi, bàn chuyện, hi vọng cô không làm tôi thất vọng”.
Chu Mỹ Kỳ tự tin ngẩng đầu: “Đương nhiên”.
…
Chuyện của Dung Vương sôi sục đến mấy ngày, sức chú ý cũng càng lúc càng lớn. Mà không biết là Dung Vương chột dạ hay là giỏi nhịn, mãi không đứng ra giải thích gì cả.
Người qua đường đơn thuần hóng chuyện, còn người hâm mộ thì điên cuồng cãi nhau. Người tin tưởng Dung Vương giơ cao lá cờ oan uổng, tìm cớ tìm lý do rửa oan cho Dung Vương. Người không tin Dung Vương thì thất vọng từ bỏ làm fan, thậm chí có đa số người hâm mộ chuyển sang anti.
Mấy ngày nay, Hứa Tịnh Nhi cũng không rảnh rỗi. Mặc dù cô đã tung tin tức vạch trần bộ mặt thật của Dung Vương, nhưng muốn kết tội anh ta không chỉ cần có vật chứng, mà còn cần có nhân chứng!
Video cô quay là vật chứng, còn nhân chứng… Bản thân cô không thể tính, bởi vì cuối cùng cô không bị anh ta xâm phạm, cũng mất đi sức thuyết phục.
Nhưng chỉ cần cô có thể tìm ra fan hâm mộ nữ từng bị Dung Vương hại, bọn họ đồng ý đứng ra làm chứng, cảnh sát sẽ can thiệp điều tra, đến lúc đó sẽ có thể tống tên súc sinh đó vào tù!
May là vì cô đã vạch trần Dung Vương, nên có vài người bị hại liên lạc trực tiếp với cô, muốn cùng cô trừng phạt Dung Vương, đòi lại công bằng cho mình.
Hứa Tịnh Nhi lập tức hẹn mấy người họ, ba giờ chiều mai gặp ở một quán cà phê. Cô sẽ tìm hiểu sự việc từ bọn họ, sắp xếp biên tập lại, sau đó thì có thể đi tố cáo.
Ngày hôm sau, cô sửa sang lại quần áo, đeo cặp sách nhỏ ra khỏi cửa, lái xe đến quán cà phê. Lúc cô tắt máy xuống xe, đi đến cửa quán cà phê thì bỗng nhiên có người gọi tên cô.
Hứa Tịnh Nhi theo bản năng quay đầu lại, nhìn tới chỗ phát ra tiếng gọi. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị rất nhiều người ùa tới bao vây.
A Mỹ bị đạp ngã dưới đất, đau đến mức xuýt xoa, mắt đỏ lên nhưng lại không dám kêu đau. Cô ta gian nan bò từ dưới đất dậy, cúi đầu đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng một phút sau, phóng viên đó bất chấp sự ngăn cản của A Mỹ, đẩy cửa văn phòng xông vào.
Cô ta đi giày cao gót, ngạo nghễ ngẩng đầu ưỡn ngực, đi từng bước đến trước mặt Dung Vương, mỉm cười đưa tay ra với anh ta: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chu Mỹ Kỳ, ký giả hàng đầu của Daily Power”.
Dung Vương quan sát Chu Mỹ Kỳ từ trên xuống dưới, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Nếu là trước kia, anh ta chắc chắn sẽ tươi cười niềm nở. Nhưng bây giờ, anh ta chỉ cười khà khà hai tiếng, ánh mắt u ám, giọng nói sắc bén: “Đám săn tin các người không sợ chết đến vậy sao? Thế nào? Đi săn tin săn tới tận văn phòng của tôi rồi à? Cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được các cô sao?”.
Người trước dám đưa anh ta ra ánh sáng, người này lại dám đến thẳng địa bàn của anh ta? Bọn họ nghĩ anh ta ăn chay chắc?
Chu Mỹ Kỳ nhếch khóe miệng, sửa lại: “Dung Vương, đừng dùng chữ các cô, Hứa Tịnh Nhi là Hứa Tịnh Nhi, Chu Mỹ Kỳ tôi là Chu Mỹ Kỳ. Tôi với cô ta là kẻ thù, mà bây giờ cô ta là kẻ thù của anh, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”.
“Ồ?”, Dung Vương nhướng mày: “Cho nên mục đích cô đến đây hôm nay là?”.
“Đương nhiên là đến để hợp tác đánh bại kẻ thù chung của chúng ta rồi”.
Dung Vương nghiêm túc quan sát Chu Mỹ Kỳ lại lần nữa, sau đó cũng nhếch miệng cười, ra dấu mời: “Ngồi đi, bàn chuyện, hi vọng cô không làm tôi thất vọng”.
Chu Mỹ Kỳ tự tin ngẩng đầu: “Đương nhiên”.
…
Chuyện của Dung Vương sôi sục đến mấy ngày, sức chú ý cũng càng lúc càng lớn. Mà không biết là Dung Vương chột dạ hay là giỏi nhịn, mãi không đứng ra giải thích gì cả.
Người qua đường đơn thuần hóng chuyện, còn người hâm mộ thì điên cuồng cãi nhau. Người tin tưởng Dung Vương giơ cao lá cờ oan uổng, tìm cớ tìm lý do rửa oan cho Dung Vương. Người không tin Dung Vương thì thất vọng từ bỏ làm fan, thậm chí có đa số người hâm mộ chuyển sang anti.
Mấy ngày nay, Hứa Tịnh Nhi cũng không rảnh rỗi. Mặc dù cô đã tung tin tức vạch trần bộ mặt thật của Dung Vương, nhưng muốn kết tội anh ta không chỉ cần có vật chứng, mà còn cần có nhân chứng!
Video cô quay là vật chứng, còn nhân chứng… Bản thân cô không thể tính, bởi vì cuối cùng cô không bị anh ta xâm phạm, cũng mất đi sức thuyết phục.
Nhưng chỉ cần cô có thể tìm ra fan hâm mộ nữ từng bị Dung Vương hại, bọn họ đồng ý đứng ra làm chứng, cảnh sát sẽ can thiệp điều tra, đến lúc đó sẽ có thể tống tên súc sinh đó vào tù!
May là vì cô đã vạch trần Dung Vương, nên có vài người bị hại liên lạc trực tiếp với cô, muốn cùng cô trừng phạt Dung Vương, đòi lại công bằng cho mình.
Hứa Tịnh Nhi lập tức hẹn mấy người họ, ba giờ chiều mai gặp ở một quán cà phê. Cô sẽ tìm hiểu sự việc từ bọn họ, sắp xếp biên tập lại, sau đó thì có thể đi tố cáo.
Ngày hôm sau, cô sửa sang lại quần áo, đeo cặp sách nhỏ ra khỏi cửa, lái xe đến quán cà phê. Lúc cô tắt máy xuống xe, đi đến cửa quán cà phê thì bỗng nhiên có người gọi tên cô.
Hứa Tịnh Nhi theo bản năng quay đầu lại, nhìn tới chỗ phát ra tiếng gọi. Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị rất nhiều người ùa tới bao vây.
Bình luận facebook