Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227: Anh tiếp tục đi, đừng dừng lại!
Hứa Tịnh Nhi không ngờ anh lại về nhà. Dù gì bây giờ cũng mới có hơn bốn giờ chiều…Thế nhưng cô vẫn kéo khít chiếc áo tắm theo bản năng, không để Khiết Thần nhìn thấy những vết thương của mình.
Anh mà nhìn thấy thì thế nào cũng chế nhạo cô. Hơn nữa…Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn Khiết Thần thấy anh lạnh như đá, mắt thì âm u, miệng thì mím chặt, cũng không biết là ai đã chọc giận anh…
Cô kiên quyết không châm ngòi, cũng không để anh có cớ bùng nổ.
Hứa Tịnh Nhi làm ra vẻ ngây thơ vô số tội. Cô đi về phía phòng thay đổ, định đổi sang bộ khác rồi đợi lúc nào anh không có nhà thì sẽ bôi thuốc.
Thế nhưng, lúc cô đi ngang qua Khiết Thần thì tay cô bỗng bị chộp lại. Cả cơ thể cô bị một sức mạnh hùng hậu ghì ngồi xuống giường.
Hứa Tịnh Nhi giật mình, không kịp phản ứng. Người đàn ông lúc này đã lanh lẹ rút nút thắt, cởi áo tắm của cô.
Những vết bầm dập lớn nhỏ hiện ra vô cùng rõ ràng trên nước da trắng nõn.
Đôi mắt Khiết Thần đanh lại. Cơ thể anh tỏa ra khí lạnh hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh trông âm sầm tới mức đáng sợ. Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy áp lực vô cùng.
Cô mấp máy môi nhưng không nó gì. Chỉ khoác áo lên người. Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu. Sau đó cô đợi anh chế nhạo cô. Dù sao thì giờ cô cũng chẳng sợ gì nữa.
Hai người im lặng tầm mấy chục giây. Hứa Tịnh Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt Khiết Thần u tối tới mức nào. Nhưng cô không hề thấy Khiết Thần chế nhạo mình. Ngược lại, anh chỉ quay người rời khỏi phòng ngủ.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Chuyện gì vậy?
Có điều cô nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa. Hứa Tịnh Nhi nghĩ, quả nhiên thứ cần đến sẽ đến. Cô nói rồi mà, sao mà Khiết Thần có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội chế nhạo cô như vậy được!
Ấy…Không phải…Thứ mà Khiết Thần đang cầm trong tay sao giống hộp đựng thuốc vậy?
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc nhìn hộp đựng thuốc trong tay anh. Sau đó anh đi về phía cô, ngồi xuống ngay bên cạnh. Anh mở hộp thuốc ra.
Hứa Tịnh Nhi nhìn với vẻ không dám tin. Khiết Thần không những không nhạo báng cô mà còn bôi thuốc cho cô sao?
Đây thực sự không phải là cô đang bị ảo giác đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng biết được đây đúng là không phải ảo giác. Bởi vì, Khiết Thần đã cầm lấy cánh tay cô, quét bông tăm đã tẩm thuốc lên. Cơn đau ập tới khiến cô nín thở.
Khiết Thần liếc nhìn cô không cảm xúc. Hứa Tịnh Nhi lập tức nghiến răng, không để mình kêu lên vì đau.
Thế nhưng không biết có phải do cô nhầm hay không mà cô bỗng thấy động tác của Khiết Thần nhẹ đi nhiều.
Hứa Tịnh Nhi mím môi: “Để tôi tự làm”.
Khiết Thần lại lườm cô. Anh mắt anh khiến cô lập tức thay đổi: “Thôi anh tiếp tục đi. Đừng dừng lại”.
Mặc dù không biết tại sao anh lại làm thế này nhưng không chọc giận anh vẫn là điều nên làm.
Sau khi bôi thuốc xong, Hứa Tịnh Nhi đau tới mức toát mồ hôi lưng. Cô thở phào. Cuối cùng cũng sống lại rồi. Vừa rồi khi Khiết Thần động vào những vết bầm thi cô đau tưởng chết.
Dù sao thì được người ta phục vụ bôi thuốc nên cô cũng phải thể hiện điều gì đó. Hứa Tịnh Nhi mím môi, nói khẽ: “Cảm ơn anh”.
Cô dừng lại suy nghĩ rồi bồi thêm một câu.
Anh mà nhìn thấy thì thế nào cũng chế nhạo cô. Hơn nữa…Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn Khiết Thần thấy anh lạnh như đá, mắt thì âm u, miệng thì mím chặt, cũng không biết là ai đã chọc giận anh…
Cô kiên quyết không châm ngòi, cũng không để anh có cớ bùng nổ.
Hứa Tịnh Nhi làm ra vẻ ngây thơ vô số tội. Cô đi về phía phòng thay đổ, định đổi sang bộ khác rồi đợi lúc nào anh không có nhà thì sẽ bôi thuốc.
Thế nhưng, lúc cô đi ngang qua Khiết Thần thì tay cô bỗng bị chộp lại. Cả cơ thể cô bị một sức mạnh hùng hậu ghì ngồi xuống giường.
Hứa Tịnh Nhi giật mình, không kịp phản ứng. Người đàn ông lúc này đã lanh lẹ rút nút thắt, cởi áo tắm của cô.
Những vết bầm dập lớn nhỏ hiện ra vô cùng rõ ràng trên nước da trắng nõn.
Đôi mắt Khiết Thần đanh lại. Cơ thể anh tỏa ra khí lạnh hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh trông âm sầm tới mức đáng sợ. Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy áp lực vô cùng.
Cô mấp máy môi nhưng không nó gì. Chỉ khoác áo lên người. Cô không nhìn anh, chỉ cúi đầu. Sau đó cô đợi anh chế nhạo cô. Dù sao thì giờ cô cũng chẳng sợ gì nữa.
Hai người im lặng tầm mấy chục giây. Hứa Tịnh Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt Khiết Thần u tối tới mức nào. Nhưng cô không hề thấy Khiết Thần chế nhạo mình. Ngược lại, anh chỉ quay người rời khỏi phòng ngủ.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Chuyện gì vậy?
Có điều cô nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa. Hứa Tịnh Nhi nghĩ, quả nhiên thứ cần đến sẽ đến. Cô nói rồi mà, sao mà Khiết Thần có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội chế nhạo cô như vậy được!
Ấy…Không phải…Thứ mà Khiết Thần đang cầm trong tay sao giống hộp đựng thuốc vậy?
Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc nhìn hộp đựng thuốc trong tay anh. Sau đó anh đi về phía cô, ngồi xuống ngay bên cạnh. Anh mở hộp thuốc ra.
Hứa Tịnh Nhi nhìn với vẻ không dám tin. Khiết Thần không những không nhạo báng cô mà còn bôi thuốc cho cô sao?
Đây thực sự không phải là cô đang bị ảo giác đấy chứ?
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng biết được đây đúng là không phải ảo giác. Bởi vì, Khiết Thần đã cầm lấy cánh tay cô, quét bông tăm đã tẩm thuốc lên. Cơn đau ập tới khiến cô nín thở.
Khiết Thần liếc nhìn cô không cảm xúc. Hứa Tịnh Nhi lập tức nghiến răng, không để mình kêu lên vì đau.
Thế nhưng không biết có phải do cô nhầm hay không mà cô bỗng thấy động tác của Khiết Thần nhẹ đi nhiều.
Hứa Tịnh Nhi mím môi: “Để tôi tự làm”.
Khiết Thần lại lườm cô. Anh mắt anh khiến cô lập tức thay đổi: “Thôi anh tiếp tục đi. Đừng dừng lại”.
Mặc dù không biết tại sao anh lại làm thế này nhưng không chọc giận anh vẫn là điều nên làm.
Sau khi bôi thuốc xong, Hứa Tịnh Nhi đau tới mức toát mồ hôi lưng. Cô thở phào. Cuối cùng cũng sống lại rồi. Vừa rồi khi Khiết Thần động vào những vết bầm thi cô đau tưởng chết.
Dù sao thì được người ta phục vụ bôi thuốc nên cô cũng phải thể hiện điều gì đó. Hứa Tịnh Nhi mím môi, nói khẽ: “Cảm ơn anh”.
Cô dừng lại suy nghĩ rồi bồi thêm một câu.
Bình luận facebook