Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Chương 12: Đừng ở trước mặt cẩu độc thân show ân ái
"Gia tộc như Hạ gia làm sao có thể không có bác sĩ gia đình, cho dù bác sĩ gia đình xử lý không được, cũng sẽ tìm bác sĩ chuyên nghiệp của nhi khoa. Nó tìm con là vì cái gì?"
Tần Dĩ Duyệt há to miệng. Phát hiện cô không có lời gì phản bác.
Cô đối với Tiểu Bảo có sự quen thuộc kỳ lạ, Tiểu Bảo lại đối với cô ỷ lại đều quá mức lạ lùng.
Hạ Kiều Yến nói Tiểu Bảo chỉ làm anh ta và cô chạm vào, nhưng cô cũng không có thấy tận mắt thấy. Căn bản không biết lời anh nói là thật hay là giả.
Hạ Kiều Yến lại nhiều lần chủ động thân cận như vậy, chính cô đều không để ý mấy. Càng không nói đến là cùng baba và mẹ giải thích.
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị nhìn thoáng qua. Lạc Minh Mị cất giọng mềm mại nói: "Bảo bối, baba cùng mẹ không phải trách cứ con, chỉ là muốn lúc con cùng Hạ Kiều Yến khi còn chưa có gì trước hết để cho con hiểu rõ. Hạ gia cùng nhà chúng ta chênh lệch quá xa, con cùng Hạ Kiều Yến sinh ra cảm tình sẽ dễ dàng chịu ủy khuất. Đến lúc đó, mẹ cùng baba không có cách nào hỗ trợ. Con chỉ có thể một mình đối phó. Chúng ta không muốn con gặp phải tình huống như vậy."
Tần Dĩ Duyệt ra vẻ thoải mái mà cười nói: "Baba, mẹ mọi người nghĩ đến nơi đâu rồi vậy? Con cùng Hạ Kiều Yến chỉ gặp mặt vài lần, cũng không quá quen thuộc. Con cho dù muốn nói chuyện yêu thương, kết hôn. Cũng không có khả năng tìm đi tìm một người đàn ông đã có con đâu. Cho dù vừa đẹp trai, vừa có tiền cũng không được."
"Con nghĩ như vậy, mẹ an tâm rồi." Lạc Minh Mị nhẹ nhàng thở ra, "Nhà của chúng ta tuy không có nhiều tiền. Nhưng điều kiện cũng không phải là kém, hoàn toàn có năng lực để cho con gái bảo bối của mẹ áo cơm không lo. Con là tốt rồi, con chỉ cần tìm người con muốn gả là được rồi."
"Lạc phu nhân, người có kiểu nói chuyện thật là buồn ói, da gà đều bị người nói làm nổi cả ra."
Lạc Minh Mị vẻ mặt ủy khuất mà dựa vào bả vai Tần Thu Dương. Làm nũng nói: "Chồng ơi, có người ghét bỏ em."
Tần Dĩ Duyệt liếc mắt, "Hai vị, mời bảo vệ động vật, đừng ở trước mặt cẩu độc thân mà show ân ái."
"Chỉ show thôi mà!"
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Một nhà vui vẻ hòa thuận mà ăn cơm tối xong, Tần Dĩ Duyệt ở phòng khách cùng baba và mẹ nói chuyện một chút, sau đó lên lầu trở về phòng của mình, thay sạch, giặt giũ quần áo sau đó rửa mặt.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tần Dĩ Duyệt phát hiện điện thoại ném trên giường có đèn chỉ thị đang lóe lên.
Tần Dĩ Duyệt nằm chết dí trên giường, mở điện thoại ra.
Tin nhắn bị Dương Nhã Vi cùng Tiểu An khủng bố.
Tần Dĩ Duyệt nhìn tin nhắn tiểu Anna đầy dấu chấm than(!) liền tự động xem nhẹ, ấn mở tin nhắn Dương Nhã Vi.
"Dĩ Duyệt, cậu cùng Hạ Kiều Yến là chuyện như thế nào? Sẽ không thực sự vì bị Chu Tử Dương cùng Diệp Thanh hai cái đứa tiện nhân đó làm cho đã kích thích chứ. Lý trí một tí, Hạ Kiều Yến thế nhưng mà có con rồi, nói không chừng còn chưa ly hôn đâu."
Tần Dĩ Duyệt nhìn được chữ, hồi phục nói: "Trước kia cậu cũng không phải nói như vậy."
Nhã Vi: Trước kia là đứng tại góc độ thưởng thức, như xem mặt, xem gia thế, xem tiền. Cậu muốn cùng hắn có quan hệ gì đều không giống với lúc trước.
Dĩ Duyệt: tớ cùng anh ta không có gì, cậu đừng có đoán mò, cũng đừng cùng những người khác trong bệnh viện bát quái.
Nhã Vi: Hiện tại bệnh viện đều là chuyện của cậu cùng Hạ Kiều Yến bát quái. Trước chuyện cậu cùng giáo sư Lâm tham gia diễn thuyết, cũng truyền lại bệnh viện, còn nói Hạ Kiều Yến đứng trước mặt rất nhiều người nói cậu là vị hôn thê của hắn, đến cùng là có chuyện này hay không? Bạn nhỏ Tiểu Duyệt, tớ cảm thấy được Hạ Kiều Yến đây là tiết tấu muốn nâng cậu lên.
Tần Dĩ Duyệt nhìn đoạn viết thật dài của Dương Nhã Vi, ngón tay dừng một chút, trả lời: "Đừng tin vào mấy chuyện đó."
Nhã Vi: Tốt, tớ sẽ tin cậu.
Tần Dĩ Duyệt mệt mỏi, gửi thêm một câu "Tớ đi nghỉ ngơi trước.", liền để điện thoại di động xuống.
Nghĩ đến tình huống ngày mai sẽ gặp phải khi đi làm, cô đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cô cùng Hạ Kiều Yến, là hai người thậm chí không có gì giống nhau, hay vẫn là dừng ở đây.
Nếu cứ tiếp tục, cuộc sống của cô cùng công việc đều sẽ chịu ảnh hưởng.
**
Ngày hôm sau, Tần Dĩ Duyệt đến bệnh viện cũng cảm giác được ánh mắt mọi người đều dính vào trên người của cô.
Chỗ cô vừa đi qua, rất nhanh liền có một hồi xì xào bàn tán.
Cái loại thảo luận bàn tán này, khiến cho cô rất không thoải mái, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể mặt không biểu tình, mặt lạnh đi vào phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của cô ngoại trừ Tiểu An ở bên ngoài, còn có hai người phụ nữ khác.
Là người bên phòng hành chính của bệnh viện.
Một người trong đó là học viên của bệnh viện, Hồ Mộng Kỳ.
Hồ Mộng Kỳ mắt đỏ lừ, toàn thân run rẩy mà chỉ trích nói: "Tần Dĩ Duyệt, cô cũng dám đoạt người đàn ông của tôi!"
Tần Dĩ Duyệt bó tay rồi, không có gì thành ý mà trấn an nói: "Bác sĩ Hồ, cô lý trí một chút. Tôi cùng Hạ Kiều Yến thật sự không có gì, cô đừng kích động, anh ta vẫn là của cô!"
Hồ Mộng Kỳ không có bị Tần Dĩ Duyệt nói cho mà an ủi, ngược lại càng thêm kích động, "Cô bớt đi! Cô đúng là đối đầu cùng tôi! Toàn bộ người của bệnh viện ai cũng biết tôi thích Hạ Kiều Yến, cô dựa vào cái gì cùng anh ấy thân thiết như thế."
"Vậy lần sau tôi sẽ để cho anh ta đi tìm cô?"
Hồ Mộng Kỳ bị Tần Dĩ Duyệt nói mấy câu làm cho tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, "Tần Dĩ Duyệt, cô, cô vậy mới tốt chứ!"
Nói xong, cô ta liền quay người chạy.
Tần Dĩ Duyệt sau khi thoát khỏi chuyện này, cô thề là cô vẫn không chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhìn lướt qua Tiểu An, "Em có phải là trợ lý của chị không vậy?"
Tiểu An cười hề hề nói: "Em cũng tò mò mà."
"Lần sau lại tò mò, hiện tại em phải làm việc."
Tiểu An lập tức kêu rên lên.
Tần Dĩ Duyệt không có nói với Tiểu An nữa,vào phòng mặc áo khoác trắng vào sau đó đi xem các phòng bệnh.
**
Mấy ngày kế tiếp, Tần Dĩ Duyệt đều làm việc trong ánh mắt ai oán của toàn bộ nhân viên, y tá, bác sĩ nữ đồng nghiệp trong bệnh viện cùng các bệnh nhân nữ chằm chằm mình, khiến cho cô không muốn bước ra ngoài đi làm.
Vốn những cái... ánh mắt của mấy người đó dần dần không còn như hổ dữ nữa, kết quả một người xuất hiện, lại để cho ánh mắt của mấy người đó càng thêm trần trụi, hận không thể sử dụng ánh mắt bóp chết cô.
Đó là ai? Quản gia của Hạ Kiều Yến.
Quản gia là cái kiểu quý ông tiêu chuẩn của Anh Quốc, quần áo, cử chỉ vô cùng ưu nhã.
Vừa xuất hiện trong bệnh viện, liền đưa tới tỉ lệ quay đầu cực cao, mọi người nhao nhao đi theo phía sau ông, đi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt đang cùng người bệnh hội chẩn [1], chứng kiến việc mày, miệng mấp máy, trong lòng hiện lên một sự không vui, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, giọng ấm nói với bệnh nhân đang hỏi bệnh: "Bác lớn tuổi, dạ dày không giống như lúc còn trẻ có năng lực chữa trị, tương đối dễ dàng bị tổn thương, đây là rất tình huống rất bình thường, bác không cần quá lo lắng. Tôi trước cho bác ba ngày thuốc, sau đó xem tình hình, nếu là không có chuyển biến tốt đẹp, làm tiếp thêm một bước kiểm tra nữa."
"Được được được, cám ơn bác sĩ Tần."
Tần Dĩ Duyệt ghi bên trên sổ ghi bệnh điền tên các loại thuốc, sau đó đem sổ ghi bệnh đưa cho bệnh nhân, "Tiểu An, em mang bệnh nhân đi nộp phí, lấy thuốc."
"Vâng." Tiểu An có chút không quá cam tâm tình nguyện, cảm thấy sẽ bỏ qua náo nhiệt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mang theo bệnh nhân đã đi ra khỏi phòng khám của Tần Dĩ Duyệt.
Quản gia đợi sau khi người bệnh rời đi, nói ra: "Tần tiểu thư, tiểu thiếu gia nhà tôi mời cô đến."
"Thật có lỗi, tôi còn phải làm việc."
"Năm phút đồng hồ trước đã đến giờ tan làm rồi."
Tần Dĩ Duyệt ngẩng đầu, có chút không vui mà nhìn quản gia.
Quản gia như trước cười tủm tỉm mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, không có ý tứ muốn thỏa hiệp, nhượng bộ.
Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua đám người hiếu kỳ cắn hạt dưa ở cửa phòng làm việc, "Đi thôi."
"Tần tiểu thư, mời."
Tần Dĩ Duyệt mặt không biểu tình mà bước nhanh đi khỏi.
--------------------------------------
[1] Hội chẩn: là việc gửi thư mời đến những người có liên quan(những bác sĩ có chuyên môn cao hơn về bệnh của bạn) đến và cùng nhau bàn bạc để đưa ra phương pháp chữa trị tốt nhất cho căn bệnh của bạn.
"Gia tộc như Hạ gia làm sao có thể không có bác sĩ gia đình, cho dù bác sĩ gia đình xử lý không được, cũng sẽ tìm bác sĩ chuyên nghiệp của nhi khoa. Nó tìm con là vì cái gì?"
Tần Dĩ Duyệt há to miệng. Phát hiện cô không có lời gì phản bác.
Cô đối với Tiểu Bảo có sự quen thuộc kỳ lạ, Tiểu Bảo lại đối với cô ỷ lại đều quá mức lạ lùng.
Hạ Kiều Yến nói Tiểu Bảo chỉ làm anh ta và cô chạm vào, nhưng cô cũng không có thấy tận mắt thấy. Căn bản không biết lời anh nói là thật hay là giả.
Hạ Kiều Yến lại nhiều lần chủ động thân cận như vậy, chính cô đều không để ý mấy. Càng không nói đến là cùng baba và mẹ giải thích.
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị nhìn thoáng qua. Lạc Minh Mị cất giọng mềm mại nói: "Bảo bối, baba cùng mẹ không phải trách cứ con, chỉ là muốn lúc con cùng Hạ Kiều Yến khi còn chưa có gì trước hết để cho con hiểu rõ. Hạ gia cùng nhà chúng ta chênh lệch quá xa, con cùng Hạ Kiều Yến sinh ra cảm tình sẽ dễ dàng chịu ủy khuất. Đến lúc đó, mẹ cùng baba không có cách nào hỗ trợ. Con chỉ có thể một mình đối phó. Chúng ta không muốn con gặp phải tình huống như vậy."
Tần Dĩ Duyệt ra vẻ thoải mái mà cười nói: "Baba, mẹ mọi người nghĩ đến nơi đâu rồi vậy? Con cùng Hạ Kiều Yến chỉ gặp mặt vài lần, cũng không quá quen thuộc. Con cho dù muốn nói chuyện yêu thương, kết hôn. Cũng không có khả năng tìm đi tìm một người đàn ông đã có con đâu. Cho dù vừa đẹp trai, vừa có tiền cũng không được."
"Con nghĩ như vậy, mẹ an tâm rồi." Lạc Minh Mị nhẹ nhàng thở ra, "Nhà của chúng ta tuy không có nhiều tiền. Nhưng điều kiện cũng không phải là kém, hoàn toàn có năng lực để cho con gái bảo bối của mẹ áo cơm không lo. Con là tốt rồi, con chỉ cần tìm người con muốn gả là được rồi."
"Lạc phu nhân, người có kiểu nói chuyện thật là buồn ói, da gà đều bị người nói làm nổi cả ra."
Lạc Minh Mị vẻ mặt ủy khuất mà dựa vào bả vai Tần Thu Dương. Làm nũng nói: "Chồng ơi, có người ghét bỏ em."
Tần Dĩ Duyệt liếc mắt, "Hai vị, mời bảo vệ động vật, đừng ở trước mặt cẩu độc thân mà show ân ái."
"Chỉ show thôi mà!"
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Một nhà vui vẻ hòa thuận mà ăn cơm tối xong, Tần Dĩ Duyệt ở phòng khách cùng baba và mẹ nói chuyện một chút, sau đó lên lầu trở về phòng của mình, thay sạch, giặt giũ quần áo sau đó rửa mặt.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tần Dĩ Duyệt phát hiện điện thoại ném trên giường có đèn chỉ thị đang lóe lên.
Tần Dĩ Duyệt nằm chết dí trên giường, mở điện thoại ra.
Tin nhắn bị Dương Nhã Vi cùng Tiểu An khủng bố.
Tần Dĩ Duyệt nhìn tin nhắn tiểu Anna đầy dấu chấm than(!) liền tự động xem nhẹ, ấn mở tin nhắn Dương Nhã Vi.
"Dĩ Duyệt, cậu cùng Hạ Kiều Yến là chuyện như thế nào? Sẽ không thực sự vì bị Chu Tử Dương cùng Diệp Thanh hai cái đứa tiện nhân đó làm cho đã kích thích chứ. Lý trí một tí, Hạ Kiều Yến thế nhưng mà có con rồi, nói không chừng còn chưa ly hôn đâu."
Tần Dĩ Duyệt nhìn được chữ, hồi phục nói: "Trước kia cậu cũng không phải nói như vậy."
Nhã Vi: Trước kia là đứng tại góc độ thưởng thức, như xem mặt, xem gia thế, xem tiền. Cậu muốn cùng hắn có quan hệ gì đều không giống với lúc trước.
Dĩ Duyệt: tớ cùng anh ta không có gì, cậu đừng có đoán mò, cũng đừng cùng những người khác trong bệnh viện bát quái.
Nhã Vi: Hiện tại bệnh viện đều là chuyện của cậu cùng Hạ Kiều Yến bát quái. Trước chuyện cậu cùng giáo sư Lâm tham gia diễn thuyết, cũng truyền lại bệnh viện, còn nói Hạ Kiều Yến đứng trước mặt rất nhiều người nói cậu là vị hôn thê của hắn, đến cùng là có chuyện này hay không? Bạn nhỏ Tiểu Duyệt, tớ cảm thấy được Hạ Kiều Yến đây là tiết tấu muốn nâng cậu lên.
Tần Dĩ Duyệt nhìn đoạn viết thật dài của Dương Nhã Vi, ngón tay dừng một chút, trả lời: "Đừng tin vào mấy chuyện đó."
Nhã Vi: Tốt, tớ sẽ tin cậu.
Tần Dĩ Duyệt mệt mỏi, gửi thêm một câu "Tớ đi nghỉ ngơi trước.", liền để điện thoại di động xuống.
Nghĩ đến tình huống ngày mai sẽ gặp phải khi đi làm, cô đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cô cùng Hạ Kiều Yến, là hai người thậm chí không có gì giống nhau, hay vẫn là dừng ở đây.
Nếu cứ tiếp tục, cuộc sống của cô cùng công việc đều sẽ chịu ảnh hưởng.
**
Ngày hôm sau, Tần Dĩ Duyệt đến bệnh viện cũng cảm giác được ánh mắt mọi người đều dính vào trên người của cô.
Chỗ cô vừa đi qua, rất nhanh liền có một hồi xì xào bàn tán.
Cái loại thảo luận bàn tán này, khiến cho cô rất không thoải mái, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể mặt không biểu tình, mặt lạnh đi vào phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của cô ngoại trừ Tiểu An ở bên ngoài, còn có hai người phụ nữ khác.
Là người bên phòng hành chính của bệnh viện.
Một người trong đó là học viên của bệnh viện, Hồ Mộng Kỳ.
Hồ Mộng Kỳ mắt đỏ lừ, toàn thân run rẩy mà chỉ trích nói: "Tần Dĩ Duyệt, cô cũng dám đoạt người đàn ông của tôi!"
Tần Dĩ Duyệt bó tay rồi, không có gì thành ý mà trấn an nói: "Bác sĩ Hồ, cô lý trí một chút. Tôi cùng Hạ Kiều Yến thật sự không có gì, cô đừng kích động, anh ta vẫn là của cô!"
Hồ Mộng Kỳ không có bị Tần Dĩ Duyệt nói cho mà an ủi, ngược lại càng thêm kích động, "Cô bớt đi! Cô đúng là đối đầu cùng tôi! Toàn bộ người của bệnh viện ai cũng biết tôi thích Hạ Kiều Yến, cô dựa vào cái gì cùng anh ấy thân thiết như thế."
"Vậy lần sau tôi sẽ để cho anh ta đi tìm cô?"
Hồ Mộng Kỳ bị Tần Dĩ Duyệt nói mấy câu làm cho tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, "Tần Dĩ Duyệt, cô, cô vậy mới tốt chứ!"
Nói xong, cô ta liền quay người chạy.
Tần Dĩ Duyệt sau khi thoát khỏi chuyện này, cô thề là cô vẫn không chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhìn lướt qua Tiểu An, "Em có phải là trợ lý của chị không vậy?"
Tiểu An cười hề hề nói: "Em cũng tò mò mà."
"Lần sau lại tò mò, hiện tại em phải làm việc."
Tiểu An lập tức kêu rên lên.
Tần Dĩ Duyệt không có nói với Tiểu An nữa,vào phòng mặc áo khoác trắng vào sau đó đi xem các phòng bệnh.
**
Mấy ngày kế tiếp, Tần Dĩ Duyệt đều làm việc trong ánh mắt ai oán của toàn bộ nhân viên, y tá, bác sĩ nữ đồng nghiệp trong bệnh viện cùng các bệnh nhân nữ chằm chằm mình, khiến cho cô không muốn bước ra ngoài đi làm.
Vốn những cái... ánh mắt của mấy người đó dần dần không còn như hổ dữ nữa, kết quả một người xuất hiện, lại để cho ánh mắt của mấy người đó càng thêm trần trụi, hận không thể sử dụng ánh mắt bóp chết cô.
Đó là ai? Quản gia của Hạ Kiều Yến.
Quản gia là cái kiểu quý ông tiêu chuẩn của Anh Quốc, quần áo, cử chỉ vô cùng ưu nhã.
Vừa xuất hiện trong bệnh viện, liền đưa tới tỉ lệ quay đầu cực cao, mọi người nhao nhao đi theo phía sau ông, đi đến văn phòng Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt đang cùng người bệnh hội chẩn [1], chứng kiến việc mày, miệng mấp máy, trong lòng hiện lên một sự không vui, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, giọng ấm nói với bệnh nhân đang hỏi bệnh: "Bác lớn tuổi, dạ dày không giống như lúc còn trẻ có năng lực chữa trị, tương đối dễ dàng bị tổn thương, đây là rất tình huống rất bình thường, bác không cần quá lo lắng. Tôi trước cho bác ba ngày thuốc, sau đó xem tình hình, nếu là không có chuyển biến tốt đẹp, làm tiếp thêm một bước kiểm tra nữa."
"Được được được, cám ơn bác sĩ Tần."
Tần Dĩ Duyệt ghi bên trên sổ ghi bệnh điền tên các loại thuốc, sau đó đem sổ ghi bệnh đưa cho bệnh nhân, "Tiểu An, em mang bệnh nhân đi nộp phí, lấy thuốc."
"Vâng." Tiểu An có chút không quá cam tâm tình nguyện, cảm thấy sẽ bỏ qua náo nhiệt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mang theo bệnh nhân đã đi ra khỏi phòng khám của Tần Dĩ Duyệt.
Quản gia đợi sau khi người bệnh rời đi, nói ra: "Tần tiểu thư, tiểu thiếu gia nhà tôi mời cô đến."
"Thật có lỗi, tôi còn phải làm việc."
"Năm phút đồng hồ trước đã đến giờ tan làm rồi."
Tần Dĩ Duyệt ngẩng đầu, có chút không vui mà nhìn quản gia.
Quản gia như trước cười tủm tỉm mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, không có ý tứ muốn thỏa hiệp, nhượng bộ.
Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua đám người hiếu kỳ cắn hạt dưa ở cửa phòng làm việc, "Đi thôi."
"Tần tiểu thư, mời."
Tần Dĩ Duyệt mặt không biểu tình mà bước nhanh đi khỏi.
--------------------------------------
[1] Hội chẩn: là việc gửi thư mời đến những người có liên quan(những bác sĩ có chuyên môn cao hơn về bệnh của bạn) đến và cùng nhau bàn bạc để đưa ra phương pháp chữa trị tốt nhất cho căn bệnh của bạn.
Bình luận facebook