Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-22
Chương 22: Gặp lại Chu Tử Dương
Vườn sau nhà đúng là được quản lý sạch sẽ, trồng không ít loại rau dưa mới lạ cùng đậu que.
Không biết vì cái gì, Tần Dĩ Duyệt nhìn những loại thực vật bình thường này, trong lòng đột nhiên thả lỏng.
Cổng và sân Hạ gia có lẽ không khó vào như trong tưởng tượng của cô cùng baba và mẹ.
Bọn họ từ lúc bắt đầu đều không dùng dáng vẻ cao quý nhìn cô cùng người nhà của cô. Một mực ý đồ dùng khía cạnh ngang hàng cùng bọn họ ở chung.
Giờ khắc này, cô đã tin tưởng.
**
Buổi tối, Tần Dĩ Duyệt về đến nhà. Đem những hiểu biết về Hạ gia đều nói cho Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị.
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị sau một lúc không nói gì, cuối cùng Tần Thu Dương nói: "Người như vậy nhà cũng không có vấn đề."
Tần Dĩ Duyệt cười cười.
Lạc Minh Mị nói: "Kế tiếp liền là hôn lễ của các con rồi. Bảo bối. Con muốn có hôn lễ dạng gì? Nói cho mẹ một chút. Mẹ giúp con chuẩn bị tốt, váy cưới cũng phải làm sớm."
"Hạ Kiều Yến nói đã cho người làm váy cưới rồi."
"Ah, vậy mấy việc trong hôn lễ thì sao? Thiệp mời con có ý tưởng gì không?"
"Con không có ý kiến gì. Con trước kia thời điểm muốn kết hôn chỉ cần đơn giản. Như là người của hai nhà cùng nhau ăn cơm, mời mấy người bạn tốt ăn bữa cơm. Những thứ khác, không có cũng không sao."
Tần Dĩ Duyệt lời nói đều là thật.
Những năm này cô nhận được không ít thiệp mời kết hôn của những người khác.
Trong đó không thiếu rất nhiều bạn học nhiều năm không liên hệ. Thời điểm kết hôn mới trằn trọc thêm cô, mới cho cô thêm 1 cái thiệp mời đó.
Mới đầu, người cô không đi tham dự, nhưng cũng sẽ để cho người khác mang tiền lì xì qua. Cũng sẽ gọi điện thoại chúc phúc.
Nhưng mà, cô cùng bọn họ cùng xuất hiện cũng cứ như vậy rồi thôi. Về sau cũng sẽ không có liên hệ nào khác.
Có ít người, lại liên hệ sẽ là tiệc đầy tháng hoặc tiệc trăm ngày của con họ.
Dù sao, chính là muốn thu tiền lì xì sẽ liên hệ một cái, không thu sẽ không liên hệ.
Thời gian sau này, cô đối với mấy cái thiếp mời này cũng không còn chờ mong nữa, ngược lại có chút phiền chán.
Bởi vì cô biết rõ, thời điểm cô kết hôn, cô không có da mặt dầy như vậy đi phát thiếp mời cho mấy người bình thường không liên hệ cũng không quen đâu.
Nghĩa là. cô quăng ra vô cùng nhiều tiền lì xì đều trở thành nước dội lá môn rồi.
Lạc Minh Mị nghe vậy phàn nàn nói: "Đứa nhỏ này, việc lễ nghĩa này là vẫn phải làm. Kết hôn không phải chuyện hai người, cũng là một cuộc cạnh tranh so đấu đấy."
"Lão Phật gia, ngài nói đúng. Cái này mẹ cùng bố mẹ Hạ Kiều Yến thương lượng đi, mọi người sắp xếp là được. Nếu như quyết định muốn mời bạn bè cùng mấy người đồng nghiệp, mẹ đến lúc đó viết thành danh sách."
"Cũng được."
"Con đi rửa mặt ngủ đi đây."
"Đi đi."
**
Thứ hai, Tần Dĩ Duyệt thay đổi áo khoác trắng, liền đi tìm phòng.
Vừa quay trở lại văn phòng liền thấy Tiểu An vội vã mà chạy vào, "Chị Tần, không tốt rồi không tốt rồi."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Phòng phẫu thuật bên kia vừa nhận một người bệnh tự sát, trưởng khoa cho chị đi qua làm trợ thủ."
"Chị lập tức đi qua."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy lập tức hướng phòng phẫu thuật đi đến.
Phòng phẫu thuật bên kia đã chuẩn bị xong.
Phòng phẫu thuật bên ngoài, trên ghế dài có hai người ngồi, khuôn mặt tiều tụy, có vẻ là người nhà Tần Dĩ Duyệt thấy thế vội vàng đi qua, sợ nhìn phải biểu cảm bi thương của bọn họ.
Tần Dĩ Duyệt tiến vào phòng giải phẫu, phát hiện bác sĩ phẫu thuật chính lại là Trưởng khoa, nghi ngờ nói: "Trưởng khoa, ngài tự mình làm sao?"
"Cơ hội không nhiều lắm, cô xem thật kỹ đấy."
"Vâng."
Tần Dĩ Duyệt và y tá cùng một chỗ chuẩn bị xong công việc trước khi giải phẫu.
Trong khi chuẩn bị dụng cụ và các thuốc để phẫu thuật, Tần Dĩ Duyệt từ người đồng nghiệp điều trị biết được người bệnh là uống axit tự sát, bị người nhà kịp thời phát hiện đem đến đây.
Lúc đến bục giải phẫu, Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua người bệnh lâm vào hôn mê.
Trên thân người còn mặc đồng phục lớp 10, hiển nhiên là một học sinh.
Trên mặt của cậu nhóc còn mang theo ngây thơ, nhưng cũng đã không sinh khí mà nằm ở trên bàn giải phẫu, sinh tử không biết.
Tần Dĩ Duyệt cũng chỉ có chút thời gian nhỏ nhoi cảm khái một cái, rất nhanh liền chuyển hết chú ý vào công việc.
Tần Dĩ Duyệt ở một bên giúp Trưởng khoa làm giải phẫu, cũng không ngừng quan sát thủ thuật của tay Trưởng khoa xử lý theo kế hoạch.
Bọn họ trước khi phẫu thuật sẽ có kế hoạch trị liệu, không ít phương án chính thức trong quá trình phẫu thuật đều có thay đổi.
Thay đổi phương án hợp lý hay không, thì phải xem kinh nghiệm của bác sĩ mổ chính.
Hiện tại tình huống người bệnh, là axit đem khoang miệng cùng nơi cổ họng ăn mòn một mảng lớn, theo biểu hiện ra xem hai má cùng chỗ cổ họng mức độ khác nhau có hiện tượng biến thành màu đen.
Tình huống này so với dự đoán trước đó của bọn họ còn nghiêm trọng hơn, ngoại trừ rửa dạ dày, còn muốn cho người bệnh đặt ống nhân tạo, khoang miệng miệng vết thương cũng phải xử lý thích hợp.
Như vậy là sẽ có lần thứ hai giải phẫu, mà lần thứ nhất giải phẫu làm tới trình độ nào, cô là không có khái niệm cụ thể, toàn bộ nhờ Trưởng khoa để phán đoán.
**
Sau một hồi bận rộn giải phẫu, Tần Dĩ Duyệt nhìn các y tá đẩy giường ra phòng giải phẫu.
Trưởng khoa mồ hôi đầm đìa mà đứng tại chỗ trống bàn giải phẫu bên cạnh, quay đầu nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Đã học được cái gì?"
Tần Dĩ Duyệt nghĩ nghĩ một lúc, không có trả lời.
Trưởng khoa nhìn cô sau một lúc lâu, nói ra: "Cô rất thông minh, những kỹ thuật này, rồi cô sẽ hiểu, tôi không vội mà đem những vật kia giao cho cô đâu."
"Trưởng khoa..."
"Là một bác sĩ, tôi đánh giá cao khả năng thông cảm của cô đối với bệnh nhân, tôi cũng rất hài lòng rằng cô không mất đi lòng yêu mến cùng với trách nhiệm của một người bác sĩ chăm sóc sức khỏe trong công việc hằng ngày. Nhưng tôi gần đây phản đối việc đối với bệnh nhân xảy ra quá nhiều cảm tình, cái này với việc chữa bệnh và chăm sóc của một bác sĩ chăm sóc mà nói không phải là hiện tượng tốt, hi vọng cô có thể hiểu."
Tần Dĩ Duyệt cẩn thận suy tư hồi lâu, "Cảm ơn Trưởng khoa."
"Tôi nói nhiều lời như vậy, nói nữa là thành nói nhảm rồi, cô cũng sẽ không nghe vào đâu." Trưởng khoa nói xong, quay người đi vào phòng đổi đồ của phòng giải phẫu thay quần áo.
Tần Dĩ Duyệt ngồi tại nguyên chỗ, một lần nữa đem ánh mắt đặt tới bàn phẫu thuật rỗng tuếch, sau đó cũng quay người rời đi.
**
Buổi chiều tan tầm, Tần Dĩ Duyệt đi đến bãi đỗ xe bệnh viện.
Sắp đi đến bên cạnh xe của mình, bước chân của cô lại dừng một chút, biểu cảm lạnh lùng mà nhìn Chu Tử Dương đứng cạnh xe cô.
Chu Tử Dương nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Dĩ Duyệt, "Tiểu Duyệt."
Tần Dĩ Duyệt âm thanh nhàn nhạt nói: "Anh đến đây làm gì?"
"Anh muốn cùng em nói chuyện." Chu Tử Dương nói xong thò tay muốn cầm chặt tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt lui về phía sau vài bước, tránh né đụng chạm của anh ta, "Thái độ của tôi lúc bảy năm trước đã biểu đạt rõ ràng."
"Lúc ấy anh không có cách nào, em không thể ngay lúc anh bất lực phán anh tử hình được."
"Không có cách nào?" Tần Dĩ Duyệt cười lạnh nói, "Bởi vì không có cách nào, anh lại để cho tôi đem cơ hội du học chuyển sang cho anh; bởi vì anh không có cách nào, cho nên sau lúc anh thành công được du học, trước tiên đem tôi một cước đạp ra, anh lựa chọn cùng một chỗ du học với Diệp Thanh? Hiện tại, anh muốn đem Diệp Thanh đạp ra, một lần nữa tìm tới tôi sao? Tôi hiện tại có bao nhiêu giá trị cho anh xem trọng tôi vậy?"
Chu Tử Dương trên mặt vô cùng xấu hổ, "Người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ là em, Diệp Thanh cô ta chỉ là..."
Tần Dĩ Duyệt nhắm lại mắt, đánh gãy lời nói Chu Tử Dương, "Nếu như tôi chưa cùng Hạ Kiều Yến xảy ra quan hệ, chỉ là bác sĩ bệnh viện bình thường, anh còn có thể giống như bây giờ sao?"
"Không liên quan đến Hạ Kiều Yến, mấy năm này anh đã hối hận, em cho anh một cơ hội, anh sẽ đền bù tất cả cho em. Anh có thể ở bệnh viện chúng ta, giúp em có được một cái chức vị, em làm trợ thủ của anh cũng tốt hơn ở cái bệnh viện nhỏ này chỉ có thể làm một bác sĩ bình thường. Tiểu Duyệt, anh đang rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện hai người chúng ta về sau."
Vườn sau nhà đúng là được quản lý sạch sẽ, trồng không ít loại rau dưa mới lạ cùng đậu que.
Không biết vì cái gì, Tần Dĩ Duyệt nhìn những loại thực vật bình thường này, trong lòng đột nhiên thả lỏng.
Cổng và sân Hạ gia có lẽ không khó vào như trong tưởng tượng của cô cùng baba và mẹ.
Bọn họ từ lúc bắt đầu đều không dùng dáng vẻ cao quý nhìn cô cùng người nhà của cô. Một mực ý đồ dùng khía cạnh ngang hàng cùng bọn họ ở chung.
Giờ khắc này, cô đã tin tưởng.
**
Buổi tối, Tần Dĩ Duyệt về đến nhà. Đem những hiểu biết về Hạ gia đều nói cho Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị.
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị sau một lúc không nói gì, cuối cùng Tần Thu Dương nói: "Người như vậy nhà cũng không có vấn đề."
Tần Dĩ Duyệt cười cười.
Lạc Minh Mị nói: "Kế tiếp liền là hôn lễ của các con rồi. Bảo bối. Con muốn có hôn lễ dạng gì? Nói cho mẹ một chút. Mẹ giúp con chuẩn bị tốt, váy cưới cũng phải làm sớm."
"Hạ Kiều Yến nói đã cho người làm váy cưới rồi."
"Ah, vậy mấy việc trong hôn lễ thì sao? Thiệp mời con có ý tưởng gì không?"
"Con không có ý kiến gì. Con trước kia thời điểm muốn kết hôn chỉ cần đơn giản. Như là người của hai nhà cùng nhau ăn cơm, mời mấy người bạn tốt ăn bữa cơm. Những thứ khác, không có cũng không sao."
Tần Dĩ Duyệt lời nói đều là thật.
Những năm này cô nhận được không ít thiệp mời kết hôn của những người khác.
Trong đó không thiếu rất nhiều bạn học nhiều năm không liên hệ. Thời điểm kết hôn mới trằn trọc thêm cô, mới cho cô thêm 1 cái thiệp mời đó.
Mới đầu, người cô không đi tham dự, nhưng cũng sẽ để cho người khác mang tiền lì xì qua. Cũng sẽ gọi điện thoại chúc phúc.
Nhưng mà, cô cùng bọn họ cùng xuất hiện cũng cứ như vậy rồi thôi. Về sau cũng sẽ không có liên hệ nào khác.
Có ít người, lại liên hệ sẽ là tiệc đầy tháng hoặc tiệc trăm ngày của con họ.
Dù sao, chính là muốn thu tiền lì xì sẽ liên hệ một cái, không thu sẽ không liên hệ.
Thời gian sau này, cô đối với mấy cái thiếp mời này cũng không còn chờ mong nữa, ngược lại có chút phiền chán.
Bởi vì cô biết rõ, thời điểm cô kết hôn, cô không có da mặt dầy như vậy đi phát thiếp mời cho mấy người bình thường không liên hệ cũng không quen đâu.
Nghĩa là. cô quăng ra vô cùng nhiều tiền lì xì đều trở thành nước dội lá môn rồi.
Lạc Minh Mị nghe vậy phàn nàn nói: "Đứa nhỏ này, việc lễ nghĩa này là vẫn phải làm. Kết hôn không phải chuyện hai người, cũng là một cuộc cạnh tranh so đấu đấy."
"Lão Phật gia, ngài nói đúng. Cái này mẹ cùng bố mẹ Hạ Kiều Yến thương lượng đi, mọi người sắp xếp là được. Nếu như quyết định muốn mời bạn bè cùng mấy người đồng nghiệp, mẹ đến lúc đó viết thành danh sách."
"Cũng được."
"Con đi rửa mặt ngủ đi đây."
"Đi đi."
**
Thứ hai, Tần Dĩ Duyệt thay đổi áo khoác trắng, liền đi tìm phòng.
Vừa quay trở lại văn phòng liền thấy Tiểu An vội vã mà chạy vào, "Chị Tần, không tốt rồi không tốt rồi."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Phòng phẫu thuật bên kia vừa nhận một người bệnh tự sát, trưởng khoa cho chị đi qua làm trợ thủ."
"Chị lập tức đi qua."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy lập tức hướng phòng phẫu thuật đi đến.
Phòng phẫu thuật bên kia đã chuẩn bị xong.
Phòng phẫu thuật bên ngoài, trên ghế dài có hai người ngồi, khuôn mặt tiều tụy, có vẻ là người nhà Tần Dĩ Duyệt thấy thế vội vàng đi qua, sợ nhìn phải biểu cảm bi thương của bọn họ.
Tần Dĩ Duyệt tiến vào phòng giải phẫu, phát hiện bác sĩ phẫu thuật chính lại là Trưởng khoa, nghi ngờ nói: "Trưởng khoa, ngài tự mình làm sao?"
"Cơ hội không nhiều lắm, cô xem thật kỹ đấy."
"Vâng."
Tần Dĩ Duyệt và y tá cùng một chỗ chuẩn bị xong công việc trước khi giải phẫu.
Trong khi chuẩn bị dụng cụ và các thuốc để phẫu thuật, Tần Dĩ Duyệt từ người đồng nghiệp điều trị biết được người bệnh là uống axit tự sát, bị người nhà kịp thời phát hiện đem đến đây.
Lúc đến bục giải phẫu, Tần Dĩ Duyệt nhìn lướt qua người bệnh lâm vào hôn mê.
Trên thân người còn mặc đồng phục lớp 10, hiển nhiên là một học sinh.
Trên mặt của cậu nhóc còn mang theo ngây thơ, nhưng cũng đã không sinh khí mà nằm ở trên bàn giải phẫu, sinh tử không biết.
Tần Dĩ Duyệt cũng chỉ có chút thời gian nhỏ nhoi cảm khái một cái, rất nhanh liền chuyển hết chú ý vào công việc.
Tần Dĩ Duyệt ở một bên giúp Trưởng khoa làm giải phẫu, cũng không ngừng quan sát thủ thuật của tay Trưởng khoa xử lý theo kế hoạch.
Bọn họ trước khi phẫu thuật sẽ có kế hoạch trị liệu, không ít phương án chính thức trong quá trình phẫu thuật đều có thay đổi.
Thay đổi phương án hợp lý hay không, thì phải xem kinh nghiệm của bác sĩ mổ chính.
Hiện tại tình huống người bệnh, là axit đem khoang miệng cùng nơi cổ họng ăn mòn một mảng lớn, theo biểu hiện ra xem hai má cùng chỗ cổ họng mức độ khác nhau có hiện tượng biến thành màu đen.
Tình huống này so với dự đoán trước đó của bọn họ còn nghiêm trọng hơn, ngoại trừ rửa dạ dày, còn muốn cho người bệnh đặt ống nhân tạo, khoang miệng miệng vết thương cũng phải xử lý thích hợp.
Như vậy là sẽ có lần thứ hai giải phẫu, mà lần thứ nhất giải phẫu làm tới trình độ nào, cô là không có khái niệm cụ thể, toàn bộ nhờ Trưởng khoa để phán đoán.
**
Sau một hồi bận rộn giải phẫu, Tần Dĩ Duyệt nhìn các y tá đẩy giường ra phòng giải phẫu.
Trưởng khoa mồ hôi đầm đìa mà đứng tại chỗ trống bàn giải phẫu bên cạnh, quay đầu nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Đã học được cái gì?"
Tần Dĩ Duyệt nghĩ nghĩ một lúc, không có trả lời.
Trưởng khoa nhìn cô sau một lúc lâu, nói ra: "Cô rất thông minh, những kỹ thuật này, rồi cô sẽ hiểu, tôi không vội mà đem những vật kia giao cho cô đâu."
"Trưởng khoa..."
"Là một bác sĩ, tôi đánh giá cao khả năng thông cảm của cô đối với bệnh nhân, tôi cũng rất hài lòng rằng cô không mất đi lòng yêu mến cùng với trách nhiệm của một người bác sĩ chăm sóc sức khỏe trong công việc hằng ngày. Nhưng tôi gần đây phản đối việc đối với bệnh nhân xảy ra quá nhiều cảm tình, cái này với việc chữa bệnh và chăm sóc của một bác sĩ chăm sóc mà nói không phải là hiện tượng tốt, hi vọng cô có thể hiểu."
Tần Dĩ Duyệt cẩn thận suy tư hồi lâu, "Cảm ơn Trưởng khoa."
"Tôi nói nhiều lời như vậy, nói nữa là thành nói nhảm rồi, cô cũng sẽ không nghe vào đâu." Trưởng khoa nói xong, quay người đi vào phòng đổi đồ của phòng giải phẫu thay quần áo.
Tần Dĩ Duyệt ngồi tại nguyên chỗ, một lần nữa đem ánh mắt đặt tới bàn phẫu thuật rỗng tuếch, sau đó cũng quay người rời đi.
**
Buổi chiều tan tầm, Tần Dĩ Duyệt đi đến bãi đỗ xe bệnh viện.
Sắp đi đến bên cạnh xe của mình, bước chân của cô lại dừng một chút, biểu cảm lạnh lùng mà nhìn Chu Tử Dương đứng cạnh xe cô.
Chu Tử Dương nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Dĩ Duyệt, "Tiểu Duyệt."
Tần Dĩ Duyệt âm thanh nhàn nhạt nói: "Anh đến đây làm gì?"
"Anh muốn cùng em nói chuyện." Chu Tử Dương nói xong thò tay muốn cầm chặt tay Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt lui về phía sau vài bước, tránh né đụng chạm của anh ta, "Thái độ của tôi lúc bảy năm trước đã biểu đạt rõ ràng."
"Lúc ấy anh không có cách nào, em không thể ngay lúc anh bất lực phán anh tử hình được."
"Không có cách nào?" Tần Dĩ Duyệt cười lạnh nói, "Bởi vì không có cách nào, anh lại để cho tôi đem cơ hội du học chuyển sang cho anh; bởi vì anh không có cách nào, cho nên sau lúc anh thành công được du học, trước tiên đem tôi một cước đạp ra, anh lựa chọn cùng một chỗ du học với Diệp Thanh? Hiện tại, anh muốn đem Diệp Thanh đạp ra, một lần nữa tìm tới tôi sao? Tôi hiện tại có bao nhiêu giá trị cho anh xem trọng tôi vậy?"
Chu Tử Dương trên mặt vô cùng xấu hổ, "Người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ là em, Diệp Thanh cô ta chỉ là..."
Tần Dĩ Duyệt nhắm lại mắt, đánh gãy lời nói Chu Tử Dương, "Nếu như tôi chưa cùng Hạ Kiều Yến xảy ra quan hệ, chỉ là bác sĩ bệnh viện bình thường, anh còn có thể giống như bây giờ sao?"
"Không liên quan đến Hạ Kiều Yến, mấy năm này anh đã hối hận, em cho anh một cơ hội, anh sẽ đền bù tất cả cho em. Anh có thể ở bệnh viện chúng ta, giúp em có được một cái chức vị, em làm trợ thủ của anh cũng tốt hơn ở cái bệnh viện nhỏ này chỉ có thể làm một bác sĩ bình thường. Tiểu Duyệt, anh đang rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện hai người chúng ta về sau."
Bình luận facebook