Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Nguyên nhân gây ra bệnh tự kỷ của Tiểu Bảo
Sau khi ăn xong, Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo trong sân tản bộ một lát, sau đó mang Tiểu Bảo lên lầu tắm rửa.
Tần Dĩ Duyệt tức thì cầm điện thoại ở phòng khách nghiên cứu ca bệnh.
Đã qua thật lâu. Hạ Kiều Yến mới từ trên lầu đi xuống.
Tần Dĩ Duyệt cũng cất điện thoại, "Tiểu Bảo ngủ rồi?"
"Đúng rồi."
"Thời điểm trạng thái không tốt anh thường xuyên cả ngày toàn bộ ở cùng con sao?"
"Thằng bé chịu không được người khác chăm sóc nó, anh nếu không làm. Nó có thể cả ngày đều không ăn không uống."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, nếu không phải Hạ Gia Minh cùng Lâm Nhụy đã từng nói qua Tiểu Bảo là con của Hạ Kiều Niên. Dùng độ quan tâm của Hạ Kiều Yến đối với Tiểu Bảo. Hai người rất giống nhau, căn bản sẽ cho rằng Tiểu Bảo là con trai ruột của anh.
Những chuyện Hạ Kiều Yến làm vì Tiểu Bảo, hoàn toàn vượt qua chuyện mà một người bố có thể làm cho con của mình.
"Tình huống của thằng bé có thể nói cho em một chút không? Nếu không em khả năng sẽ còn làm ra hành động giống như như tối hôm qua đó."
"Chuyện tối ngày hôm qua em không cần để ý. Lúc bố mẹ chạm vào nó, tình huống của nó càng thêm ác liệt. Như trước kia, trạng thái không tốt, ít nhất phải còn tiếp tục một tuần lễ. Lần này có thể một ngày mà đã có chỗ giảm bớt đã là rất tốt. Đây là của công lao của em."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ cong khóe miệng, cô phát hiện càng cùng Hạ Kiều Yến ở chung, lại càng cảm giác được người đàn ông này thật sự không giống với những gì cô từng nghe.
Trước đây nghe Tiểu An bát quái, cô chỉ cảm thấy anh chắc là kiểu Tổng giám độc lạnh lùng bá đạo.
Lúc anh quấn quít lấy cô, lúc khiến cho cô phải kết hôn cùng anh, khi đó, anh có chút vô lại.
Lúc đối mặt với bệnh tình của Tiểu Bảo, anh lại đặc biệt kiên nhẫn, cũng không bởi vì quan tâm Tiểu Bảo mà tùy ý tức giận, giận cá chém thớt với người khác.
Người đàn ông như vậy, để cho người khác không thể rời mắt khỏi người anh ta.
"Thổ hào, anh như vậy để cho em thật không biết làm như thế nào nói tiếp."
Hạ Kiều Yến nghe vậy cười nhẹ vài tiếng."Anh sẽ nói đơn giản cho em nghe một chút về tình huống của thằng bé. Sau khi nó gặp chuyện không may, anh trước tiên không có ở bên cạnh nó, anh lúc ấy ở nước ngoài bàn về một cái hợp đồng quan trọng. Khi đó, bọn anh cũng không có ngờ tới một sự cố như vậy sẽ để cho một đứa trẻ mới ba tuổi chịu ảnh hưởng lớn đến thế."
"Lúc ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tần Dĩ Duyệt có chút khó hiểu.
Cô trước khi thi lấy bằng cấp bác sĩ, đã từng bị cho đến nhi khoa thực tập ba tháng.
Theo cô biết, một đứa nhỏ ba tuổi trí nhớ không thể nào duy trì trong thời gian quá dài.
Bởi vì rất nhiều chuyện, bọn nhỏ vẫn không rõ là có ý gì, bộ não của chúng không thể hiểu được những thông tin mà chúng nhìn thấy cùng nghe thấy, do đó không đủ để sinh ra những ký ức lâu dài.
Huống chi, đầu óc của bọn nhỏ còn không có có phát triển hoàn toàn, căn bản không có khả năng nhớ kỹ những tin tức này.
"Ngày gặp chuyện không may, mẹ của anh cùng Ôn Hân Mạt mang Tiểu Bảo đi bệnh viện nhi đồng kiểm tra sức khoẻ. Trên đường gặp được một sự cố, xe bị ngăn ở trên cầu vượt. Sự cố đôi bên khiến người nhà hai bên bắt đầu quần ẩu, chậm rãi diễn biến thành mọi người vây xem, cũng thừa dịp loạn mà đánh người, xe Tiểu Bảo bị người đập phá nát bét, mẹ của anh cùng Ôn Hân Mạt vì bảo vệ Tiểu Bảo nên cả hai đều chịu tổn thương khác nhau, Ôn Hân Mạt tình huống thì nghiêm trọng hơn."
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc.
Cô không nghĩ sẽ nghe câu chuyện như này.
Người ở trong tình cảnh đặc biệt, sẽ không có khả năng suy nghĩ, sẽ theo người bên cạnh phẫn nộ mà phẫn nộ theo, không để ý tới cái gì nên đã làm rất nhiều chuyện mà bình thường căn bản không có khả năng làm.
Mà cảm xúc của một người rất dễ dàng bị người chung quanh lây sang.
Điều đó làm phần lớn mọi người điên cuồng đập vỡ đánh cướp, phần những người còn lý trí kia cũng phải làm như vậy.
Nếu không bọn họ cũng sẽ bị người mất đi lý trí đánh rồi.
"Sau đó cảnh sát xử lý như thế nào?"
"Những người đụng chạm qua xe tất cả đều ở tù chung thân." Hạ Kiều Yến âm thanh lạnh lùng nói.
Ngày thường giọng nói trầm thấp, lúc này như chụp thêm một tầng băng thật dày.
Tần Dĩ Duyệt không chút nào hoài nghi, nếu như có thể cho những người chịu án tử hình, Hạ Kiều Yến tuyệt đối sẽ đem chuyện này làm đến độ đó.
"Giả thiết lúc ấy là mẹ cùng Ôn Hân Mạt bảo vệ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không có khả năng sợ hai người đó. Trái lại, sau chuyện này càng thêm ỷ lại họ chứ."
"Suy nghĩ của em trước đây anh cũng từng nghĩ qua, nhưng sự thật chứng minh, Tiểu Bảo chẳng những không cùng họ thân thiết, mà chính là tất cả mọi người không gần gũi được."
Tần Dĩ Duyệt cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, hỏi: "Bác sĩ Lưu hai năm qua đã cho Tiểu Bảo làm kiểm tra tâm lí chưa?"
"Đã làm. Lúc ban đầu là nhận định tâm lý bị thương, thời gian chữa trị là nửa năm, nhưng nửa năm sau bệnh trạng Tiểu Bảo cũng không có bất kỳ cải thiện nào, nên mới có thể một lần nữa xem xét hành động của nó không phải điển hình của bệnh tự kỷ." Hạ Kiều Yến mệt mỏi mà vuốt vuốt mi tâm, "Mới đầu, Tiểu Bảo không muốn giao tiếp bằng bất cứ cách nào, không giống hiện tại còn có thể dùng ipad đánh chữ. Khi đó, nó ngay cả chữ cũng không nhận ra, chỉ cần không vui thì liền thét lên hoặc là đập phá đồ đạc, căn bản không thể nào hiểu rõ tính tình của nó."
Tần Dĩ Duyệt có thể tưởng tượng Hạ Kiều Yến lúc đấy có bao nhiêu vất vả, một bên vội vàng chăm sóc Tiểu Bảo, một bên còn phải quản lý tập đoàn Hạ thị.
Loại tình huống sứt đầu mẻ trán này không cần nghĩ cũng biết có nhiều khoa trương.
"Nửa năm sau này, thằng bé nhận thức mặt chữ nhiều hơn, mới bắt đầu đồng ý dùng ngôn ngữ viết trao đổi. Biết được em rồi, có thể nói rằng Tiểu Bảo đã thay đổi càng nhiều. Anh nghĩ đó là một hiện tượng rất tốt."
"Tiểu Bảo rồi cũng sẽ tốt thôi." Tần Dĩ Duyệt nhìn nhìn đồng hồ ở phòng khách, nói: "Thời gian không còn sớm, anh đi nghỉ ngơi đi. Anh tối hôm qua đã không có nghỉ ngơi mấy rồi."
"Ừ."
**
Tần Dĩ Duyệt bình thường làm việc, hiện tại cũng bắt đầu xem những sách có liên quan bệnh tự kỷ ở trẻ em và phương diện tâm lý khỏe mạnh của trẻ, để biết thêm một ít, giải đáp được một số kiến thức.
Bởi vì cô là vợ của Hạ Kiều Yến nên những người từng muốn chạy tới chỗ cô làm phẫu thuật, cũng có chỗ giảm bớt lại, khiến cho lượng công việc của cô giảm ít đi không ít.
Tần Dĩ Duyệt cũng ngắn ngủi mà nhẹ nhàng thở ra, có thể đem càng nhiều nữa tinh lực đặt vào việc đang làm.
"Chị Tần, giáo sư Lâm mời chị đến phòng anh ấy một chuyến."
"Giáo sư Lâm trở về rồi hả?"
"Vâng. Vừa cùng lãnh đạo viện cùng trưởng khoa nói xong việc, đã gọi chị đi đến văn phòng của anh ấy rồi. Chị Tần, nói cho em bí quyết để làm người khác yêu thích giống như chị đi nào."
"Bớt làm nhảm đi, em đem báo cáo tổng kết cuối năm làm tốt, buổi chiều trước khi tan việc bỏ trên bàn chị. Đừng qua loa, chị không để cho em làm qua loa đâu đấy, chị muốn căn cứ vào báo cáo của em, đưa ra đánh giá cho em trong năm nay."
Tiểu An lập tức co cổ xuống, "Em đã biết."
Tần Dĩ Duyệt thu dọn mấy phần văn bản tài liệu, sau đó đi xuống văn phòng của Lâm Chất.
"Giáo sư Lâm, xin chào."
"Hạ phu nhân, đã lâu không gặp." Lâm Chất trêu đùa.
"Giáo sư Lâm, anh có thể không chế giễu tôi sao?" Tần Dĩ Duyệt lắc đầu bật cười, ngồi vào trước bàn làm việc của Lâm Chất.
"Tôi khen cô mà."
"Thật sự không có nhìn ra."
Lâm Chất nhìn nhìn phần tài liệu trong tay Tần Dĩ Duyệt, nói: "Cô thật sự đã làm nó."
"Thì ra anh thuận miệng nói."
"Đương nhiên không phải." Lâm Chất nhận lấy mấy phần tài liệu, tán thưởng nói: "Cô làm so với tưởng tượng của tôi chuyên nghiệp hơn nhiều."
"Tôi cũng chỉ là kiên trì làm thôi. Tôi đối với bệnh tim mạch và mạch máu não còn quá ít kiến thức."
"Cô quá khiêm tốn rồi, tôi trước đây khi đi đến đại học Nam Phong thông báo tuyển dụng trợ lý, khi đó có xem cô diễn thuyết, nền tảng của cô cũng không kém. Lúc ấy tôi còn cùng thầy giáo của cô đã từng nói qua cho cô sau khi tốt nghiệp làm trợ lý của tôi, kết quả bị Trưởng khoa Hoàng nhanh chân đến trước rồi."
"Còn có chuyện này sao?"
"Có. Nhưng cô làm bác sĩ ngoại khoa cũng rất tốt, Trưởng khoa Hoàng kỹ thuật chuyên nghiệp trình độ vững vàng, y đức cũng tốt, đi theo bác sĩ tốt như vậy, tốc độ đề bạt cũng tăng nhanh."
Tần Dĩ Duyệt tức thì cầm điện thoại ở phòng khách nghiên cứu ca bệnh.
Đã qua thật lâu. Hạ Kiều Yến mới từ trên lầu đi xuống.
Tần Dĩ Duyệt cũng cất điện thoại, "Tiểu Bảo ngủ rồi?"
"Đúng rồi."
"Thời điểm trạng thái không tốt anh thường xuyên cả ngày toàn bộ ở cùng con sao?"
"Thằng bé chịu không được người khác chăm sóc nó, anh nếu không làm. Nó có thể cả ngày đều không ăn không uống."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, nếu không phải Hạ Gia Minh cùng Lâm Nhụy đã từng nói qua Tiểu Bảo là con của Hạ Kiều Niên. Dùng độ quan tâm của Hạ Kiều Yến đối với Tiểu Bảo. Hai người rất giống nhau, căn bản sẽ cho rằng Tiểu Bảo là con trai ruột của anh.
Những chuyện Hạ Kiều Yến làm vì Tiểu Bảo, hoàn toàn vượt qua chuyện mà một người bố có thể làm cho con của mình.
"Tình huống của thằng bé có thể nói cho em một chút không? Nếu không em khả năng sẽ còn làm ra hành động giống như như tối hôm qua đó."
"Chuyện tối ngày hôm qua em không cần để ý. Lúc bố mẹ chạm vào nó, tình huống của nó càng thêm ác liệt. Như trước kia, trạng thái không tốt, ít nhất phải còn tiếp tục một tuần lễ. Lần này có thể một ngày mà đã có chỗ giảm bớt đã là rất tốt. Đây là của công lao của em."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ cong khóe miệng, cô phát hiện càng cùng Hạ Kiều Yến ở chung, lại càng cảm giác được người đàn ông này thật sự không giống với những gì cô từng nghe.
Trước đây nghe Tiểu An bát quái, cô chỉ cảm thấy anh chắc là kiểu Tổng giám độc lạnh lùng bá đạo.
Lúc anh quấn quít lấy cô, lúc khiến cho cô phải kết hôn cùng anh, khi đó, anh có chút vô lại.
Lúc đối mặt với bệnh tình của Tiểu Bảo, anh lại đặc biệt kiên nhẫn, cũng không bởi vì quan tâm Tiểu Bảo mà tùy ý tức giận, giận cá chém thớt với người khác.
Người đàn ông như vậy, để cho người khác không thể rời mắt khỏi người anh ta.
"Thổ hào, anh như vậy để cho em thật không biết làm như thế nào nói tiếp."
Hạ Kiều Yến nghe vậy cười nhẹ vài tiếng."Anh sẽ nói đơn giản cho em nghe một chút về tình huống của thằng bé. Sau khi nó gặp chuyện không may, anh trước tiên không có ở bên cạnh nó, anh lúc ấy ở nước ngoài bàn về một cái hợp đồng quan trọng. Khi đó, bọn anh cũng không có ngờ tới một sự cố như vậy sẽ để cho một đứa trẻ mới ba tuổi chịu ảnh hưởng lớn đến thế."
"Lúc ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tần Dĩ Duyệt có chút khó hiểu.
Cô trước khi thi lấy bằng cấp bác sĩ, đã từng bị cho đến nhi khoa thực tập ba tháng.
Theo cô biết, một đứa nhỏ ba tuổi trí nhớ không thể nào duy trì trong thời gian quá dài.
Bởi vì rất nhiều chuyện, bọn nhỏ vẫn không rõ là có ý gì, bộ não của chúng không thể hiểu được những thông tin mà chúng nhìn thấy cùng nghe thấy, do đó không đủ để sinh ra những ký ức lâu dài.
Huống chi, đầu óc của bọn nhỏ còn không có có phát triển hoàn toàn, căn bản không có khả năng nhớ kỹ những tin tức này.
"Ngày gặp chuyện không may, mẹ của anh cùng Ôn Hân Mạt mang Tiểu Bảo đi bệnh viện nhi đồng kiểm tra sức khoẻ. Trên đường gặp được một sự cố, xe bị ngăn ở trên cầu vượt. Sự cố đôi bên khiến người nhà hai bên bắt đầu quần ẩu, chậm rãi diễn biến thành mọi người vây xem, cũng thừa dịp loạn mà đánh người, xe Tiểu Bảo bị người đập phá nát bét, mẹ của anh cùng Ôn Hân Mạt vì bảo vệ Tiểu Bảo nên cả hai đều chịu tổn thương khác nhau, Ôn Hân Mạt tình huống thì nghiêm trọng hơn."
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc.
Cô không nghĩ sẽ nghe câu chuyện như này.
Người ở trong tình cảnh đặc biệt, sẽ không có khả năng suy nghĩ, sẽ theo người bên cạnh phẫn nộ mà phẫn nộ theo, không để ý tới cái gì nên đã làm rất nhiều chuyện mà bình thường căn bản không có khả năng làm.
Mà cảm xúc của một người rất dễ dàng bị người chung quanh lây sang.
Điều đó làm phần lớn mọi người điên cuồng đập vỡ đánh cướp, phần những người còn lý trí kia cũng phải làm như vậy.
Nếu không bọn họ cũng sẽ bị người mất đi lý trí đánh rồi.
"Sau đó cảnh sát xử lý như thế nào?"
"Những người đụng chạm qua xe tất cả đều ở tù chung thân." Hạ Kiều Yến âm thanh lạnh lùng nói.
Ngày thường giọng nói trầm thấp, lúc này như chụp thêm một tầng băng thật dày.
Tần Dĩ Duyệt không chút nào hoài nghi, nếu như có thể cho những người chịu án tử hình, Hạ Kiều Yến tuyệt đối sẽ đem chuyện này làm đến độ đó.
"Giả thiết lúc ấy là mẹ cùng Ôn Hân Mạt bảo vệ Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không có khả năng sợ hai người đó. Trái lại, sau chuyện này càng thêm ỷ lại họ chứ."
"Suy nghĩ của em trước đây anh cũng từng nghĩ qua, nhưng sự thật chứng minh, Tiểu Bảo chẳng những không cùng họ thân thiết, mà chính là tất cả mọi người không gần gũi được."
Tần Dĩ Duyệt cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, hỏi: "Bác sĩ Lưu hai năm qua đã cho Tiểu Bảo làm kiểm tra tâm lí chưa?"
"Đã làm. Lúc ban đầu là nhận định tâm lý bị thương, thời gian chữa trị là nửa năm, nhưng nửa năm sau bệnh trạng Tiểu Bảo cũng không có bất kỳ cải thiện nào, nên mới có thể một lần nữa xem xét hành động của nó không phải điển hình của bệnh tự kỷ." Hạ Kiều Yến mệt mỏi mà vuốt vuốt mi tâm, "Mới đầu, Tiểu Bảo không muốn giao tiếp bằng bất cứ cách nào, không giống hiện tại còn có thể dùng ipad đánh chữ. Khi đó, nó ngay cả chữ cũng không nhận ra, chỉ cần không vui thì liền thét lên hoặc là đập phá đồ đạc, căn bản không thể nào hiểu rõ tính tình của nó."
Tần Dĩ Duyệt có thể tưởng tượng Hạ Kiều Yến lúc đấy có bao nhiêu vất vả, một bên vội vàng chăm sóc Tiểu Bảo, một bên còn phải quản lý tập đoàn Hạ thị.
Loại tình huống sứt đầu mẻ trán này không cần nghĩ cũng biết có nhiều khoa trương.
"Nửa năm sau này, thằng bé nhận thức mặt chữ nhiều hơn, mới bắt đầu đồng ý dùng ngôn ngữ viết trao đổi. Biết được em rồi, có thể nói rằng Tiểu Bảo đã thay đổi càng nhiều. Anh nghĩ đó là một hiện tượng rất tốt."
"Tiểu Bảo rồi cũng sẽ tốt thôi." Tần Dĩ Duyệt nhìn nhìn đồng hồ ở phòng khách, nói: "Thời gian không còn sớm, anh đi nghỉ ngơi đi. Anh tối hôm qua đã không có nghỉ ngơi mấy rồi."
"Ừ."
**
Tần Dĩ Duyệt bình thường làm việc, hiện tại cũng bắt đầu xem những sách có liên quan bệnh tự kỷ ở trẻ em và phương diện tâm lý khỏe mạnh của trẻ, để biết thêm một ít, giải đáp được một số kiến thức.
Bởi vì cô là vợ của Hạ Kiều Yến nên những người từng muốn chạy tới chỗ cô làm phẫu thuật, cũng có chỗ giảm bớt lại, khiến cho lượng công việc của cô giảm ít đi không ít.
Tần Dĩ Duyệt cũng ngắn ngủi mà nhẹ nhàng thở ra, có thể đem càng nhiều nữa tinh lực đặt vào việc đang làm.
"Chị Tần, giáo sư Lâm mời chị đến phòng anh ấy một chuyến."
"Giáo sư Lâm trở về rồi hả?"
"Vâng. Vừa cùng lãnh đạo viện cùng trưởng khoa nói xong việc, đã gọi chị đi đến văn phòng của anh ấy rồi. Chị Tần, nói cho em bí quyết để làm người khác yêu thích giống như chị đi nào."
"Bớt làm nhảm đi, em đem báo cáo tổng kết cuối năm làm tốt, buổi chiều trước khi tan việc bỏ trên bàn chị. Đừng qua loa, chị không để cho em làm qua loa đâu đấy, chị muốn căn cứ vào báo cáo của em, đưa ra đánh giá cho em trong năm nay."
Tiểu An lập tức co cổ xuống, "Em đã biết."
Tần Dĩ Duyệt thu dọn mấy phần văn bản tài liệu, sau đó đi xuống văn phòng của Lâm Chất.
"Giáo sư Lâm, xin chào."
"Hạ phu nhân, đã lâu không gặp." Lâm Chất trêu đùa.
"Giáo sư Lâm, anh có thể không chế giễu tôi sao?" Tần Dĩ Duyệt lắc đầu bật cười, ngồi vào trước bàn làm việc của Lâm Chất.
"Tôi khen cô mà."
"Thật sự không có nhìn ra."
Lâm Chất nhìn nhìn phần tài liệu trong tay Tần Dĩ Duyệt, nói: "Cô thật sự đã làm nó."
"Thì ra anh thuận miệng nói."
"Đương nhiên không phải." Lâm Chất nhận lấy mấy phần tài liệu, tán thưởng nói: "Cô làm so với tưởng tượng của tôi chuyên nghiệp hơn nhiều."
"Tôi cũng chỉ là kiên trì làm thôi. Tôi đối với bệnh tim mạch và mạch máu não còn quá ít kiến thức."
"Cô quá khiêm tốn rồi, tôi trước đây khi đi đến đại học Nam Phong thông báo tuyển dụng trợ lý, khi đó có xem cô diễn thuyết, nền tảng của cô cũng không kém. Lúc ấy tôi còn cùng thầy giáo của cô đã từng nói qua cho cô sau khi tốt nghiệp làm trợ lý của tôi, kết quả bị Trưởng khoa Hoàng nhanh chân đến trước rồi."
"Còn có chuyện này sao?"
"Có. Nhưng cô làm bác sĩ ngoại khoa cũng rất tốt, Trưởng khoa Hoàng kỹ thuật chuyên nghiệp trình độ vững vàng, y đức cũng tốt, đi theo bác sĩ tốt như vậy, tốc độ đề bạt cũng tăng nhanh."
Bình luận facebook