Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Ôn Hân Mạt khiêu khích (2)
Ôn Hân Mạt sững sờ mà nhìn Lâm Nhụy, giọt nước mắt cứ chảy xuống mãi, "Ngay cả dì cũng nói như vậy sao? Cháu biến thành như vậy là ai sai? Cháu trong một tháng có nửa tháng phải ở trong bệnh viện đợi. Là ai sai?! Mấy người dựa vào cái gì mà đảo mắt liền trở mặt chứ?!"
Lâm Nhụy bị lời Ôn Hân Mạt đâm vào trong lòng, có vài phần không thoải mái, mặt mày sa sầm, xuất hiện vài phần uy nghiêm của bà chủ Hạ gia."Cháu là tiểu bối, nói chuyện có nhỡ không đúng mực. Dì có thể hiểu được. Nhưng những lời này dì không muốn lại nghe thêm lần nào nữa. Cám ơn cháu hôm nay đã đem quà tới tặng dì. Trở về nói cho ba mẹ cháu biết, sau này không cần làm phiền nữa rồi."
Lâm Nhụy nói xong hướng trong đại sảnh đi vào, không hề nhìn Ôn Hân Mạt thêm lần nào nữa.
Ôn Hân Mạt chưa từng có cảm thấy xấu hổ đến vậy. Lời nói của Lâm Nhụy không thể nghi ngờ là hướng trên mặt cô quăng mấy cái tát, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cho dù năm đó, cô ở lúc Hạ Kiều Yến khó khăn nhất thời chia tay với anh ấy, người Hạ gia cũng không có một câu lời nói nặng với cô.
Hiện tại bởi vì có thêm một Tần Dĩ Duyệt. Lâm Nhụy thái độ lại thay đổi.
Đây tất cả đều là do Tần Dĩ Duyệt tạo thành.
Ôn Hân Mạt trong mắt bắn ra một sự hận thù.
**
Tần Dĩ Duyệt với Hạ gia, xung quanh Hạ gia cũng không quen. Tùy ý để cho Tiểu Bảo dẫn đường.
Một lớn một nhỏ bất tri bất giác đã đi ra khỏi vườn hoa Hạ gia, đi hướng lên trên núi.
Đường núi ở đây được thiết kế rất tốt, ven đường cách mấy trăm mét sẽ có cái nhà nhỏ hoặc là ghế dài. Thuận tiện cho người qua đường nghỉ ngơi.
Tần Dĩ Duyệt thấy Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, nên theo nhóc một đường chậm rì rì tiếp tục leo núi.
Lấy điện thoại di động ra. Chụp ảnh Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghe được âm thanh chụp hình, nghi hoặc mà quay đầu lại.
Tần Dĩ Duyệt giơ điện thoại lên.
Tiểu Bảo hấp ta hấp tấp mà chạy tới. Dùng cả tay chân mà bò lên người Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt một tay nâng mông nhỏ, một tay điều chỉnh góc độ điện thoại.
Tiểu Bảo con mắt óng ánh lóe sáng mà nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, như trước không có nụ cười.
Tần Dĩ Duyệt vỗ mấy cái, Tiểu Bảo đều dùng biểu cảm đó, chỉ là ngẫu nhiên đổi tư thế mà thôi.
Trái lại cô cười đến ngây ngô, nhìn có chút ngốc.
Tần Dĩ Duyệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, "Bảo bối, con không nói chuyện, chẳng lẽ cũng sẽ không cười hay sao? Con lớn lên đáng yêu như thế, cười rộ lên nhất định sẽ vô cùng vô cùng đáng yêu! Mẹ nhờ con ngẫu nhiên cười một cái được không? Con lạnh lùng như vậy, mẹ áp lực rất lớn đó."
Tiểu Bảo dùng mặt cọ xát cổ của cô, không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Tần Dĩ Duyệt nhìn tiểu gia hỏa không có ý thay đổi, liền ôm nhóc chậm rãi đi, "Thật ra, con như vậy cũng không phải không tốt. Con biến thành bộ dáng gì, ba ba với mẹ cũng sẽ không ghét bỏ con."
Tiểu Bảo ở trên ipad viết: "Baba ghét bỏ con!"
Tần Dĩ Duyệt ha ha cười nói: "Cái đó là trêu chọc con thôi. Toàn bộ thế giới nếu không chê con đứng đầu chắn chắn là baba con, ông ấy có thể vì con làm bất cứ việc gì, cũng đều nguyện ý."
Đến cả một người phụ nữ không quen cũng có thể cưới, là đã có thể hiểu rõ rồi.
Có mấy người bố có thể vì con mình mà làm được chuyện này chứ.
Tiểu Bảo gật đầu.
"Bây giờ con không muốn nói chuyện không có vấn đề gì, khả năng con cũng không có ý thức được không nói lời nào đối với sinh hoạt của con sẽ ảnh hưởng ra sao. Con nghĩ thử xem nào, baba con vì sao lại kiên trì muốn con nói chuyện, bởi vì nếu con trong một thời gian dài không nói lời nào, con sẽ từ từ mất đi chức năng ngôn ngữ. Đến lúc đó, con muốn nói chuyện, sẽ vì chức năng ngôn ngữ bị giảm sút, con sẽ nói không được."
Tần Dĩ Duyệt không biết Tiểu Bảo có thể hiểu được hay không, ngữ điệu rất chậm mà nói tiếp, "Nếu người lớn như chúng ta không chịu trách nhiệm về hành động của con ngay những lúc này, thì là không có bất cứ kế hoạch nào cho tương lai của con, đó sẽ là chúng ta không làm tròn bổn phận. Baba của con tài phú đã sớm đến mức khiến cho con cả đời đều không cần quan tâm đến ánh mắt của đám người xung quanh mà sống rồi, nhưng chúng ta vẫn không thể để cho con làm như thế được."
Tiểu Bảo một cánh tay nhỏ dùng sức mà ôm lấy cổ Tần Dĩ Duyệt, đem mặt thịt vùi vào đó, đôi mắt đen láy có vài phần khó hiểu.
Tần Dĩ Duyệt đang muốn nói thêm cái gì nữa, thì nghe được ven đường có một tiếng thét chói tai.
Tần Dĩ Duyệt dừng bước lại, nghe ngóng, phát hiện đúng là có người đang kêu cứu.
Tần Dĩ Duyệt buông Tiểu Bảo ra, "Mẹ đi xuống xem một chút, con ở lại không được đi lộn xộn."
Tiểu Bảo ôm lấy chân Tần Dĩ Duyệt, không cho cô đi.
Tần Dĩ Duyệt vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, đưa di động đặt tới trong tay nhóc, "Người nọ khả năng bị thương, mẹ là bác sĩ, nên đi qua đó xem thử."
Tần Dĩ Duyệt nói xong, quay người xuống dưới.
Tiểu Bảo nhìn Tần Dĩ Duyệt biến mất ở trong rừng cây, dùng điện thoại di động của cô gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến.
**
Tần Dĩ Duyệt đi vào rừng cây rồi, mới phát hiện cái rừng cây đó so với trong tưởng tượng của cô lớn hơn rất nhiều.
Mùa đông trời tối sớm, đi vào rừng cây đã cảm thấy tối rồi.
Tần Dĩ Duyệt miễn cưỡng mà nhìn rõ đường.
"Này, người cầu cứu có nghe không? Bị thương có nghiêm trọng không? Nghe được trả lời tôi!" Tần Dĩ Duyệt liên tục nói hai lần, dừng lại nghe động tĩnh xung quanh.
Nghe một lúc, mới nghe được có âm thanh con người hoạt động.
Tần Dĩ Duyệt đi theo âm thanh đó trong chốc lát, đẩy ra lùm cây ở chỗ sâu.
Bóng dáng thấy được khiến cho cô vô cùng kinh ngạc.
Ôn Hân Mạt bình yên vô sự mà ngồi ở một chỗ trên tảng đá, con mắt chăm chú tập trung nhìn vào Tần Dĩ Duyệt, trong mắt bắn ra một loại thù địch căm hận.
Bên người cô ta còn có hai người đàn ông đang đứng.
Tần Dĩ Duyệt thầm kêu một câu không xong, lập tức xoay người đi về đường cũ.
Ôn Gia Hào thấy thế, bước nhanh chạy theo hướng Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt một bên chạy một bên mắng.
Đậu xanh rau má, lớn lên làm hot girl Bạch Liên Hoa, lại có thể làm một chuyện không hợp phong cách như thế này!!!
Ôn Hân Mạt như thế nào lại không ở tại chỗ nổ thành pháo hoa.
Kỹ xảo biểu diễn như lũ trẻ con đùa giỡn thật sự là muốn làm cô thành mù lòa!
Tần Dĩ Duyệt cảm giác được bước chân sau lưng càng ngày càng gần, vội vàng nghiêng người tránh thoát tập kích của người sau lưng.
Khó khăn lắm né qua tập kích, Tần Dĩ Duyệt còn chưa kịp vui mừng, thì lòng bàn chân vừa trợt, cả người liền hướng sườn dốc mà ngã xuống.
"Ah!"
Tần Dĩ Duyệt hét lên, vội vàng cuộn mình lại, dùng tay che mặt, tránh cho trong quá trình trượt bị nhánh cây trơn làm tổn thương chính mình.
Ôn Gia Hào nhìn Tần Dĩ Duyệt biến mất trong phạm vi tầm mắt, hừ một tiếng, cùng với Ôn Hân Mạt và Ôn Gia Phong nói: "Làm sao bây giờ?"
"Em muốn cô ta chết!"
Ôn Hân Mạt lời còn chưa dứt, thì một giọng nói tựa như đến từ Địa Ngục cách đó không xa vang lên, "Cô muốn ai chết?!"
Ôn Hân Mạt, Ôn Gia Hào, Ôn Gia Phong sắc mặt biến đổi, không dám tin mà nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.
Hạ Kiều Yến cả người mang theo khí lạnh từ trong bụi cây đi tới, ánh mắt như đao cắt qua trên người ba anh em Ôn gia.
Ôn Gia Phong hồi phục tinh thần đầu tiên, cười nói: "Kiều Yến, sao cậu lại tới đây? Chúng tôi đang xem một con gà rừng, nó bỗng té xuống rồi."
"Vậy sao?" Hạ Kiều Yến nói với Hắc y nhân sau lưng: "Xuống dưới đem Thiếu phu nhân lên."
"Vâng."
Hai gã Hắc y nhân lên tiếng, đi đường vòng xuống sườn dốc.
Hạ Kiều Yến như chim ưng nhìn Ôn Hân Mạt, "Sau này không cần ở trước mặt tôi đóng kịch, cho dù không có chuyện trước kia, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với cô đâu!"
"Hạ Kiều Yến, anh nói cái gì?!" Ôn Hân Mạt khó có thể tin nhìn Hạ Kiều Yến.
Lâm Nhụy bị lời Ôn Hân Mạt đâm vào trong lòng, có vài phần không thoải mái, mặt mày sa sầm, xuất hiện vài phần uy nghiêm của bà chủ Hạ gia."Cháu là tiểu bối, nói chuyện có nhỡ không đúng mực. Dì có thể hiểu được. Nhưng những lời này dì không muốn lại nghe thêm lần nào nữa. Cám ơn cháu hôm nay đã đem quà tới tặng dì. Trở về nói cho ba mẹ cháu biết, sau này không cần làm phiền nữa rồi."
Lâm Nhụy nói xong hướng trong đại sảnh đi vào, không hề nhìn Ôn Hân Mạt thêm lần nào nữa.
Ôn Hân Mạt chưa từng có cảm thấy xấu hổ đến vậy. Lời nói của Lâm Nhụy không thể nghi ngờ là hướng trên mặt cô quăng mấy cái tát, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cho dù năm đó, cô ở lúc Hạ Kiều Yến khó khăn nhất thời chia tay với anh ấy, người Hạ gia cũng không có một câu lời nói nặng với cô.
Hiện tại bởi vì có thêm một Tần Dĩ Duyệt. Lâm Nhụy thái độ lại thay đổi.
Đây tất cả đều là do Tần Dĩ Duyệt tạo thành.
Ôn Hân Mạt trong mắt bắn ra một sự hận thù.
**
Tần Dĩ Duyệt với Hạ gia, xung quanh Hạ gia cũng không quen. Tùy ý để cho Tiểu Bảo dẫn đường.
Một lớn một nhỏ bất tri bất giác đã đi ra khỏi vườn hoa Hạ gia, đi hướng lên trên núi.
Đường núi ở đây được thiết kế rất tốt, ven đường cách mấy trăm mét sẽ có cái nhà nhỏ hoặc là ghế dài. Thuận tiện cho người qua đường nghỉ ngơi.
Tần Dĩ Duyệt thấy Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, nên theo nhóc một đường chậm rì rì tiếp tục leo núi.
Lấy điện thoại di động ra. Chụp ảnh Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghe được âm thanh chụp hình, nghi hoặc mà quay đầu lại.
Tần Dĩ Duyệt giơ điện thoại lên.
Tiểu Bảo hấp ta hấp tấp mà chạy tới. Dùng cả tay chân mà bò lên người Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt một tay nâng mông nhỏ, một tay điều chỉnh góc độ điện thoại.
Tiểu Bảo con mắt óng ánh lóe sáng mà nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt xuất hiện trên màn hình, như trước không có nụ cười.
Tần Dĩ Duyệt vỗ mấy cái, Tiểu Bảo đều dùng biểu cảm đó, chỉ là ngẫu nhiên đổi tư thế mà thôi.
Trái lại cô cười đến ngây ngô, nhìn có chút ngốc.
Tần Dĩ Duyệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, "Bảo bối, con không nói chuyện, chẳng lẽ cũng sẽ không cười hay sao? Con lớn lên đáng yêu như thế, cười rộ lên nhất định sẽ vô cùng vô cùng đáng yêu! Mẹ nhờ con ngẫu nhiên cười một cái được không? Con lạnh lùng như vậy, mẹ áp lực rất lớn đó."
Tiểu Bảo dùng mặt cọ xát cổ của cô, không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Tần Dĩ Duyệt nhìn tiểu gia hỏa không có ý thay đổi, liền ôm nhóc chậm rãi đi, "Thật ra, con như vậy cũng không phải không tốt. Con biến thành bộ dáng gì, ba ba với mẹ cũng sẽ không ghét bỏ con."
Tiểu Bảo ở trên ipad viết: "Baba ghét bỏ con!"
Tần Dĩ Duyệt ha ha cười nói: "Cái đó là trêu chọc con thôi. Toàn bộ thế giới nếu không chê con đứng đầu chắn chắn là baba con, ông ấy có thể vì con làm bất cứ việc gì, cũng đều nguyện ý."
Đến cả một người phụ nữ không quen cũng có thể cưới, là đã có thể hiểu rõ rồi.
Có mấy người bố có thể vì con mình mà làm được chuyện này chứ.
Tiểu Bảo gật đầu.
"Bây giờ con không muốn nói chuyện không có vấn đề gì, khả năng con cũng không có ý thức được không nói lời nào đối với sinh hoạt của con sẽ ảnh hưởng ra sao. Con nghĩ thử xem nào, baba con vì sao lại kiên trì muốn con nói chuyện, bởi vì nếu con trong một thời gian dài không nói lời nào, con sẽ từ từ mất đi chức năng ngôn ngữ. Đến lúc đó, con muốn nói chuyện, sẽ vì chức năng ngôn ngữ bị giảm sút, con sẽ nói không được."
Tần Dĩ Duyệt không biết Tiểu Bảo có thể hiểu được hay không, ngữ điệu rất chậm mà nói tiếp, "Nếu người lớn như chúng ta không chịu trách nhiệm về hành động của con ngay những lúc này, thì là không có bất cứ kế hoạch nào cho tương lai của con, đó sẽ là chúng ta không làm tròn bổn phận. Baba của con tài phú đã sớm đến mức khiến cho con cả đời đều không cần quan tâm đến ánh mắt của đám người xung quanh mà sống rồi, nhưng chúng ta vẫn không thể để cho con làm như thế được."
Tiểu Bảo một cánh tay nhỏ dùng sức mà ôm lấy cổ Tần Dĩ Duyệt, đem mặt thịt vùi vào đó, đôi mắt đen láy có vài phần khó hiểu.
Tần Dĩ Duyệt đang muốn nói thêm cái gì nữa, thì nghe được ven đường có một tiếng thét chói tai.
Tần Dĩ Duyệt dừng bước lại, nghe ngóng, phát hiện đúng là có người đang kêu cứu.
Tần Dĩ Duyệt buông Tiểu Bảo ra, "Mẹ đi xuống xem một chút, con ở lại không được đi lộn xộn."
Tiểu Bảo ôm lấy chân Tần Dĩ Duyệt, không cho cô đi.
Tần Dĩ Duyệt vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, đưa di động đặt tới trong tay nhóc, "Người nọ khả năng bị thương, mẹ là bác sĩ, nên đi qua đó xem thử."
Tần Dĩ Duyệt nói xong, quay người xuống dưới.
Tiểu Bảo nhìn Tần Dĩ Duyệt biến mất ở trong rừng cây, dùng điện thoại di động của cô gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến.
**
Tần Dĩ Duyệt đi vào rừng cây rồi, mới phát hiện cái rừng cây đó so với trong tưởng tượng của cô lớn hơn rất nhiều.
Mùa đông trời tối sớm, đi vào rừng cây đã cảm thấy tối rồi.
Tần Dĩ Duyệt miễn cưỡng mà nhìn rõ đường.
"Này, người cầu cứu có nghe không? Bị thương có nghiêm trọng không? Nghe được trả lời tôi!" Tần Dĩ Duyệt liên tục nói hai lần, dừng lại nghe động tĩnh xung quanh.
Nghe một lúc, mới nghe được có âm thanh con người hoạt động.
Tần Dĩ Duyệt đi theo âm thanh đó trong chốc lát, đẩy ra lùm cây ở chỗ sâu.
Bóng dáng thấy được khiến cho cô vô cùng kinh ngạc.
Ôn Hân Mạt bình yên vô sự mà ngồi ở một chỗ trên tảng đá, con mắt chăm chú tập trung nhìn vào Tần Dĩ Duyệt, trong mắt bắn ra một loại thù địch căm hận.
Bên người cô ta còn có hai người đàn ông đang đứng.
Tần Dĩ Duyệt thầm kêu một câu không xong, lập tức xoay người đi về đường cũ.
Ôn Gia Hào thấy thế, bước nhanh chạy theo hướng Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt một bên chạy một bên mắng.
Đậu xanh rau má, lớn lên làm hot girl Bạch Liên Hoa, lại có thể làm một chuyện không hợp phong cách như thế này!!!
Ôn Hân Mạt như thế nào lại không ở tại chỗ nổ thành pháo hoa.
Kỹ xảo biểu diễn như lũ trẻ con đùa giỡn thật sự là muốn làm cô thành mù lòa!
Tần Dĩ Duyệt cảm giác được bước chân sau lưng càng ngày càng gần, vội vàng nghiêng người tránh thoát tập kích của người sau lưng.
Khó khăn lắm né qua tập kích, Tần Dĩ Duyệt còn chưa kịp vui mừng, thì lòng bàn chân vừa trợt, cả người liền hướng sườn dốc mà ngã xuống.
"Ah!"
Tần Dĩ Duyệt hét lên, vội vàng cuộn mình lại, dùng tay che mặt, tránh cho trong quá trình trượt bị nhánh cây trơn làm tổn thương chính mình.
Ôn Gia Hào nhìn Tần Dĩ Duyệt biến mất trong phạm vi tầm mắt, hừ một tiếng, cùng với Ôn Hân Mạt và Ôn Gia Phong nói: "Làm sao bây giờ?"
"Em muốn cô ta chết!"
Ôn Hân Mạt lời còn chưa dứt, thì một giọng nói tựa như đến từ Địa Ngục cách đó không xa vang lên, "Cô muốn ai chết?!"
Ôn Hân Mạt, Ôn Gia Hào, Ôn Gia Phong sắc mặt biến đổi, không dám tin mà nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.
Hạ Kiều Yến cả người mang theo khí lạnh từ trong bụi cây đi tới, ánh mắt như đao cắt qua trên người ba anh em Ôn gia.
Ôn Gia Phong hồi phục tinh thần đầu tiên, cười nói: "Kiều Yến, sao cậu lại tới đây? Chúng tôi đang xem một con gà rừng, nó bỗng té xuống rồi."
"Vậy sao?" Hạ Kiều Yến nói với Hắc y nhân sau lưng: "Xuống dưới đem Thiếu phu nhân lên."
"Vâng."
Hai gã Hắc y nhân lên tiếng, đi đường vòng xuống sườn dốc.
Hạ Kiều Yến như chim ưng nhìn Ôn Hân Mạt, "Sau này không cần ở trước mặt tôi đóng kịch, cho dù không có chuyện trước kia, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với cô đâu!"
"Hạ Kiều Yến, anh nói cái gì?!" Ôn Hân Mạt khó có thể tin nhìn Hạ Kiều Yến.
Bình luận facebook