• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô vợ ăn xin (4 Viewers)

  • Chương 8

Nếu như anh ta cho là Kathi Nhã cô là một người phụ nữ mặc cho số phận, thì anh ta đã mười phần sai rồi!

Biết được Phạm Tích quyết định cưới cô làm vợ, để trừng phạt cô đã lừa dối anh ta, Kathi Nhã cũng không kềm chế được nội tâm khủng hoảng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô kiên trì, xách theo làn váy, trước khi tiệc còn chưa bắt đầu đến tìm phụ vương —— Mạch Nạp Mã.

Kathi Nhã khiêm nhường lễ độ ngồi vào một chiếc ghế da Lạc Đà lớn khác, hai tay thùy mị bắt chéo đặt ở trên đùi, trong lòng mặc dù gấp, nhưng như cũ ra vẻ khuê tú mà phụ vương thích, không vọng động, không nóng nảy, không bị cảm xúc cá nhân chi phối, luôn luôn phải lí trí.

"Phụ vương."

Vừa nhìn thấy phụ vương rốt cục có thời gian ngồi xuống cùng cô nói chuyện, Kathi Nhã rất tranh thủ thời gian định đem chân tướng sự việc giải thích hết, chỉ tiếc, ông cũng không muốn nghe cô nói, ngồi xuống, ông liền mỉm cười mở miệng trước.

"Kathi Nhã, theo ta đã quan sát Phạm Tích ba ngày, ta phải thừa nhận cậu ta thật sự là một người đàn ông rất tuyệt, luôn luôn ưu nhã hơn nữa phong độ nhẹ nhàng, mặc dù ta vô cùng bất mãn với cậu ta vì chưa có sự đồng ý của ta đã cưới con, nhưng nhìn trước đó cậu ta cũng không biết rõ sự tình, ta sẽ tha thứ hắn, cũng vì các con mà lần nữa cử hành một hôn lễ long trọng, ta sẽ mời lãnh tụ các quốc gia trên thế giới, cùng đại biểu khắp nơi tới tham gia, nhất là Mĩ."

"Phụ vương, con e rằng con không thể tiếp nhận."

Mạch Nạp Mã nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô, "Hả, tại sao?"

"Bởi vì hôn lễ của con và Phạm Tích từ đầu tới cuối đều là một vở kịch, anh ta cưới con là vì muốn tránh né. . . . . ." Nói đến đây, Kathi Nhã hơi khó xử.

Mạch Nạp Mã mỉm cười thay cô nói tiếp, "Calne Ti?"

"Đúng vậy, anh ta không muốn hôn nhân của anh ta thành lập trên lợi ích quốc tế, càng không muốn kết hôn, hơn nữa không muốn cưới một công chúa, vì anh ta quen mình cao cao tại thượng, không cách nào chịu được phải cưới một cô vợ mà mọi chuyện đều nhân nhượng cô ta, cho nên anh ta mới muốn con hợp tác với anh ta, ban đầu con không biết thân phận của anh ta, cũng không biết anh ta và đại tỷ có hôn ước miệng, mà con lại cần một khoản tiền để con tiếp tục cuộc hành trình, cho nên. . . . . ."

"Cho nên mới gả cho cậu ta?"

"Không sai, chính là như vậy. Chúng con đã nói chuyện này xong rồi chờ chuyện này qua đi, anh ta sẽ hủy hợp đồng, chúng con đều sẽ được tự do, cho nên, phụ vương, con không thể gả cho anh ta, con không yêu anh ta, anh ta cũng không yêu con, nếu như anh ta bị buộc phải cưới con, anh ta có thể hành hạ con cả đời, phụ vương, cha sẽ không hi vọng con gái của mình cả đời bất hạnh phúc chứ?"

Mạch Nạp Mã trầm ngâm một hồi, nhìn cô, "Con thật sự không yêu Phạm Tích?"

Kathi Nhã không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đúng vậy."

Nhưng cô không phủ nhận cô yêu thân thể anh ta, còn có, sự ôn nhu quan tâm của anh ta, ánh mắt nóng của anh khi hôn mỗi một tấc da thịt trên người cô.

Bất quá, những thứ kia đều là dục vọng gây ra thôi, không phải là yêu, đổi lại nếu một người khác cũng ôn nhu ôm cô, cô cũng sẽ có cảm giác quyến luyến như vậy thôi.

"Cậu ta cũng không yêu con?"

"Dĩ nhiên." Đây là vấn đề căn bản không cần phải nói đến.

"Nhưng cả thế giới cũng biết cậu ta đã cưới con, Kathi Nhã."

"Không, người anh ta cưới là Kathi, không phải là Kathi Nhã, trên căn bản, hôn lễ của con và anh ta không tính là hợp pháp, bởi vì con là Kathi Nhã, không phải là Kathi."

"Bất kể là Kathi hoặc là Kathi Nhã, cậu ta cưới chính là con, không phải sao? Hơn nữa đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng qua cậu ta không biết thân phận Arab công chúa của con, còn lại tất cả đều không thay đổi."

"Phụ vương. . . . . ."

"Thân là Tam công chúa Saudi Arabia, ta không thể dễ dàng tha thứ việc con ly hôn."

"Nhưng phụ vương, hạnh phúc của con gái chẳng lẽ một chút cũng không quan trọng?" Cô thật muốn thét chói tai, cô nghĩ phụ vương thương yêu cô sẽ vì hạnh phúc của cô, cuối cùng vẫn sẽ đứng về phía cô, chẳng lẽ cô sai lầm rồi?

"Hạnh phúc của con dĩ nhiên quan trọng, cho nên, ta mới tốn nhiều thời gian để quan sát Phạm Tích, mà ta kết luận rằng, cậu ta là một người đàn ông tốt, có trí tuệ, có phong độ, có năng lực, cũng có khí phách, là một người đàn ông tốt, con có thể gả cho cậu ta, ta rất yên tâm, ta cũng vậy tin tưởng cậu ta sẽ mang lại cho con hạnh phúc, cho nên cho dù Calne Ti có mất hứng, ta vẫn quyết định cho các con cử hành hôn lễ long trọng."

"Coi như anh ta thật sự là người đàn ông tốt, nhưng anh ta không yêu con! Phụ vương."

"Nhưng, cậu ta nói với ta hoàn toàn không phải như vậy, Kathi Nhã."

"Cái gì? Anh ta nói cái gì? !" Phụ vương vậy mà đã sớm nói chuyện với anh ta, tại sao không ai nói cho cô biết vậy?

"Cậu ta nói cậu ta đối với con là vừa thấy đã yêu, chẳng qua là e ngại vì thân phận địa vị của mình, vẫn không muốn thừa nhận. . . . . ."

"Anh ta nói hưu nói vượn!"

"cậu ta nói là thật yêu con, cậu ta sẽ cả đời thương con, yêu con, chiếu cố con, trừ phi con phản bội cậu ta, nếu không cậu ta sẽ quý trọng con đến già."

"Phụ vương, đây chẳng qua là anh ta thuận miệng nói một chút lời ngon tiếng ngọt, người này vốn cũng không phải là người như phụ vương đã thấy đâu, anh ta quyết định muốn con tiếp tục làm vợ anh ta, là bởi vì anh ta không thể nhẫn nhịn bị con lừa gạt, đùa bỡn, phụ vương cứ mặc anh ta đi, tất cả chẳng qua là vì lòng tự ái của anh ta. . . . . ."

"Kathi Nhã, ta biết con nói như vậy tất cả đều là vì Calne Ti."

"Cái gì?" Kathi Nhã lăng lăng nhìn phụ vương. Việc này thì có liên quan gì đến Calne Ti?

"Phạm Tích cũng nói với ta, cậu ta nói con vẫn rất để ý mình trong tình huống không biết chuyện đoạt người yêu của chị, lo lắng hơn là cả đời con bé cũng sẽ không tha thứ cho con, cho nên con rõ ràng yêu cậu ta, lại cố gắng vạch rõ giới tuyến, cậu ta bây giờ không muốn như thế, cho nên trước đó đã cùng ta giải thích rồi, ta tin tưởng cậu ta là thành ý, thật lòng, con cũng phải nắm chặc hạnh phúc của mình, biết không?"

"Không, phụ vương, anh ta là lừa người . . . . . ." Cô cảm thấy thật vô lực!

"Được rooid, được rồi chuẩn bị làm cô dâu đi, còn lại moi chuyện để phụ vương lo, yên tâm đi, hửm?" Mạch Nạp Mã thương yêu tiến lên, vỗ vỗ tay của cô, "Kathi Nhã, con là đứa con gái phụ vương trân ái nhất, chỉ cần con hạnh phúc, ta nhất định cho con, đừng nghĩ Calne Ti, phụ vương sẽ thay con tìm một hôn sự tốt, để cho chị con với con đều hạnh phúc, con không cần cảm thấy áy náy, hiểu không?"

"Phụ vương. . . . . ." Hiện tại, bất kể cô nói gì cũng vô dụng? !

Cái tên Phạm Tích giảo hoạt gian trá đó trước đó đã dùng miệng lưỡi tấc không và sự đáng thương của mình để tẩy não phụ vương, hôm nay cô có đem miệng nói toạc rồi, phụ vương cũng sẽ không tin cô.

"Thế nào, cảm động quá à? Cô có phải rất muốn trốn khỏi nhà ra ngoài chơi nửa năm hay không, phụ vương cũng không thương yêu cô nữa?"

"Đúng vậy a." Thật là im lặng hỏi ông trời, cô thật là muốn khóc quá.

Trước dạ tiệc, ba vị công chúa Saudi Calne Ti, Tạp Anna, Kathi Nhã ngồi một chỗ cùng Mạch Nạp Mã và ba vị Vương Phi ngồi chung một chỗ, ánh mắt mỗi người đều rơi vào một ngoại nhân duy nhất —— Phạm Tích.

Tạp Anna là lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Tích, thoáng chốc ánh mắt sáng lên, trái tim thầm động, Calne Ti thì đối với Phạm Tích tràn đầy lưu luyến si mê, ánh mắt u oán thỉnh thoảng hướng tới em gái bên cạnh anh ta, về phần ba vị Vương Phi, tất cả đều biết rõ đạo lý chỉ mỉn cười, bày ra phong thái Vương Phi, không người nào muốn ở trước mặt Mạch Nạp Mã quốc vương, bày ra nửa điểm sai sót nhỏ.

Phạm Tích biểu hiện dĩ nhiên là càng tốt hơn, nhiều ánh mắt như vậy nhìn anh, anh cũng không sợ không loạn, giống như một siêu sao có thói quen trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, anh thỉnh thoảng mỉm cười lễ độ, vuốt cằm, chỉ kém chưa phất tay chào hỏi mọi người, ưu nhã mê người đến cả ba vị Vương Phi đã gần năm mươi như trở lại tuổi hai mươi mặt đỏ tim đập nhanh.

Trừ Kathi Nhã và Mạch Nạp Mã, biểu hiện của mọi người cũng khác thường cực kỳ, giờ phút này Kathi Nhã vẫn cảm thấy xem thường hành động của anh, huống chi, bộ dáng trong ngoài không đồng nhất này cô nàng đã xem qua không dưới mấy chục lần rồi, đã sớm miễn dịch, mà Mạch Nạp Mã người bình thường còn lại là vì ông là người đàn ông.

"Tới đây, kính con gái của ta phò mã."

"Tạ quốc vương." Phạm Tích mỉm cười đón lấy ly.

Mạch Nạp Mã càng nhìn càng hài lòng, có qua có lại uống vài ly rượu.

"Chúng ta coi như là người một nhà, con gái ta được cưng chiều lại ngây thơ tùy hứng, cậu cần phải khoang dung nhiều hơn chút, không nên so đo với nó."

"Dạ, quốc vương, điểm này tôi nhất định làm được." Phạm Tích khẽ mỉm cười, dưới gầm bàn lúc này cũng đang thình lình bị người ta hung hăng đá cho một cước.

Đau chết mất! Phạm Tích sắc mặt có chút trắng bệch, lại như cũ mỉn cười.

Ánh mắt của anh quét về phía mọi người, có ngưỡng mộ, có lưu luyến si mê u oán, có động tâm, cuối cùng cũng có người mang theo ánh mắt khiêu khích . . . . . .

Kathi Nhã nhìn thẳng vào mắt anh, cười ngọt ngào, đưa bánh pút-đing vào miệng từ từ nhai lại nhai, càng cảm thấy gò má lưu hương.

Mạch Nạp Mã thật cao hứng, không có chú ý tới bên cạnh hai người này sóng ngầm mãnh liệt, tiếp tục vui vẻ nói, "Tốt, tốt lắm, tốt lắm, ta tin tưởng cậu nhất định sẽ rất yêu Kathi của chúng ta, coi như ta nói nhiều rồi, cậu biết, lòng cha mẹ thiên hạ, làm một quốc vương như ta cũng như vậy thôi."

"Đây là dĩ nhiên, quốc vương, Phạm Tích đối với Tam công chúa đích thực là chân tình có nhật nguyệt chứng giám, tất nhiên sau này sẽ yêu thương Tam công chúa, xin quốc vương yên lòng."

Đau đến cau mày, lời ngon tiếng ngọt còn có thể nói thuận miệng như thế, này Phạm Tích thật đúng là không đơn giản a!

Kathi Nhã nghĩ tới lại tức, chân mang giày cao gót lại một lần nữa đá vào bắp chân của anh ——

"A!" Phạm Tích bị đau khẽ kêu lên.

"Làm sao thế?" Lúc này, cả bàn mọi người nhìn về phía anh.

"Không có gì. . . . . ." Anh khẽ cười, đau đến mồ hôi lạnh cũng từ trán toát ra.

"Thật không có gì sao? Anh xem anh đi, toát cả mồ hôi lạnh ." Kathi Nhã đột nhiên trở nên hết sức quan tâm anh, ánh mắt xinh đẹp nháy mắt lại nháy mắt , "Anh không phải là có bệnh cũ gì đó mà tôi không biết chứ? Tôi không muốn trẻ như vậy đã phải sớm thủ tiết, có vấn đề gì phải nói rõ ràng đó."

"Kathi Nhã!" Nghe vậy, Mạch Nạp Mã nhỏ giọng khiển trách.

Kathi Nhã tinh nghịch le lưỡi, "Con chỉ là nói đùa thôi, phụ vương."

"Tam công chúa xin yên tâm, thân thể tôi rất khỏe mạnh, cám ơn Tam công chúa quan tâm." Phạm Tích giận đến cắn răng, nụ cười trên mặt lại như cũ có thể sánh ngang Thiên vương siêu sao, sức quyến rũ vô cùng.

"Ồ, vậy a?" Kathi Nhã cười đến ngọt, chân lại không chịu yên lần nữa nhắm ngay chân của anh, đá một cước.

A....a...a! Đó là cú đá như sắt.

Chân của cô bị một cái tay thật chặc chế trụ, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không rút ra được, đáng chết! Anh ta thật là giảo hoạt.

Buông chân tôi ra! Cô dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

Phạm Tích làm như không thấy, cúi đầu ưu nhã dùng một tay tiếp tục dùng bữa.

Thật muốn cầm búa gõ đầu anh ta, anh ta sao có thể ở trước mặt mọi người giả bộ đối với cô vô cùng tốt, nhưng lại lém lút coi thường cô như thế này!

Cô tức giận thử lần nữa rút chân của mình về, không nghĩ tới một giây sau, anh ta tháo giày của cô ra, bàn tay dưới bàn vuốt ve chân cô.

Thật thoải mái. . . . . .

Cô cơ hồ phát ra tiếng thở dài rên rỉ, cả người bất an giãy dụa, trong lúc bất chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, chịu đựng một luồng sóng dục vọng quấy rầy điên cuồng làm cô sắp khóc thút thít hỏng mất.

Anh ta là cố ý, cố ý hành hạ cô, ở trước mặt mọi người muốn bêu xấu cô, anh ta lợi dụng thủ đoạn hèn hạ này khiến cô khó chịu không thôi. . . . . .

Đáng chết! Cái tên tiểu nhân đáng khinh này.

"Kathi Nhã, mặt của em sao lại đỏ thế? Chỗ nào không thoải mái sao?" Người khởi xướng đang thâm tình nhìn cô.

Cô nhìn chằm chằm anh, muốn đem anh bầm thây vạn đoạn.

Giờ phút này, bàn tay dưới mặt bàn đã sờ lên bên trong đùi cô. . . . . .

"A!" Cô kêu lên một tiếng, cả người từ trên ghế nhảy lên.

Phạm Tích động tác mau lẹ, cũng đứng lên theo cô, "Sao vậy? Dưới bàn có bọ, hay chuột sao? Tôi giúp em xem thử."

"Bọ? !"

"Chuột? !"

Hai công chúa và ba Vương Phi quát to một tiếng, từ trên ghế nhảy dựng lên, liên tục không ngừng lôi kéo váy vẩy ra, chỉ sợ những thứ kia quỷ đồ dính vào người.

"Trời ạ! Sẽ không thật có bọ, chuột chứ? Nơi này là hoàng cung đó!"

" Bữa ăn hôm nay phong phú, khó tránh khỏi dẫn đến côn trùng."

"Nói rất đúng! Phạm Tích, cậu phải nhìn kĩ, đừng để chúng chạy!"

"Tôi biết rồi, thưa quí bà." Phạm Tích dịu dàng cười, ánh mắt đắc ý quét nhìn Kathi Nhã.

Muốn đùa với anh à, kiếp sau đi!

Tức a, tức đến đỏ mắt, những người này là không có đầu óc sao? Phạm Tích tùy tiện nói một câu đã đem các người đùa bỡn xoay quanh, căn bản không có người nào biết anh ta trong bóng tối khi dễ cô thế nào. Kathi Nhã cảm thấy vừa ủy khuất vừa xấu hổ, không quản mình chỉ còn một chân đi giày, xoay người chân thấp chân cao chạy đi.

Cô ghét anh ta! Ghét chết anh ta!

Anh ta tại sao có thể ngoài mặt làm một mặt, sau lưng liền một bộ mặt khác? Cái tên tiểu nhân âm hiểm này, nhưng tại sao cô phải gả cho anh ta.

Không, cô không muốn gả! Anh ta chỉ vì muốn trêu đùa cô, trừng phạt cô, mới thay đổi suy nghĩ không cưới công chúa quyết định cưới cô, thật gả cho anh ta, anh ta nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp hành hạ cô, làm nhục cô, giống như việc vừa rồi anh ta làm với cô ở bàn ăn.

Ngồi ở thềm đá dài, cô có thể nghe được tiếng nhạc bên trong hoàng cung không ngừng truyền tới, dạ vũ bắt đầu, cững không có vì cô vắng mặt mà thay đổi, một khúc nhạc cung đình Arab vang vọng trong cả cung đình, cô có thể tưởng tượng mọi người đang khiêu vũ, gương mặt mỗi người đều cười.

Chân của cô thật là ngứa ngáy, mủi chân cũng không nhịn được muốn nhảy múa, nghĩ tới, cô đã đứng dậy, quên đi chiếc giày bị rơi, kéo làn váy dài, kiểng mủi chân khiêu vũ.

Sang trái, sang phải, khép hờ hai mắt, khiến làn gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, cảm giác này giống như thân thể bay lên bầu trời, trôi lơ lửng những đám mây trắng mây xanh tuyệt vời.

Thật đẹp a, đây là hình ảnh đẹp nhất anh thấy, mở ra linh hồn cho điệu nhảy, cô giở tay nhấc chân, một cái nhăn mày một nụ cười, còn có khi cô than nhẹ, thỏa mãn, dịu dàng toát ra, uốn éo, cũng làm cho cảm của anh có mỗi lần là một thể nghiệm khác nhau, giống như trêu đùa. . . . . .

Phạm Tích lẳng lặng đứng thềm đá phía trước, trước mắt là bức tranh tuyệt mỹ , anh có một ước muốn, muốn tiến lên ôm Kathi Nhã, cùng cô khiêu vũ, nhưng anh cũng không có làm như vậy, bởi vì giờ phút này cô vui vẻ anh không nỡ phá hư, không thể để thân thể thế tục của mình phá hủy.

Đối với anh mà nói, cô là một cô gái hết sức đặc biệt, một phút trước còn chọc giận sắp khóc lên, một giây kế tiếp, cô đã có thể dương dương tự đắc khiêu vũ một mình trong gió, hơn nữa, cô cười đến tốt như vậy, điềm tĩnh như vậy, tựa như trên đời này không có người hoặc chuyện nào có thể làm cô phiền não, vĩnh viễn lạc quan, gan dạ, đầy sức sống.

Anh thích nhìn thấy cô cười, nhưng anh cũng phải thừa nhận, anh thích hơn nhìn cô bị dục vọng trêu cợt không thể khống chế bản thân, cái loại cảm giác làm người ta thấy yêu tiếc, trúc trắc xấu hổ, tinh khiết nhưng nhiệt tình đáp lại liên tiếp quá trình, có thể kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông, đem hai người hòa lại làm một đẩy tới đỉnh cao. . . . . .

Anh chưa bao giờ phủ nhận muốn cô, chỉ cần nghĩ tới, phần dưới bụng đã một hồi đau đớn cùng co rút nhanh.

Anh cũng không muốn phủ nhận muốn hoàn toàn đoạt lấy cô, muốn anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cả đời người đàn ông của cô là anh, đời đời kiếp kiếp cũng là anh.

Vẻ đẹp của cô chỉ có thể một mình anh thưởng thức, cho nên, anh chỉ có thể cưới cô, đem cô giữ ở bên người.

Có phải là yêu hay không đây? Anh đối với việc này thật ra thì rất mơ hồ, anh đã qua lại với rất nhiều người phụ nữ, nhưng họ chỉ là người qua đường, anh cũng không đặc biệt quyến luyến người nào, cũng không có ý nghĩ muốn đem người nào giữ ở bên người, cho nên, dùng cái này suy luận, Kathi Nhã đối với anh hoàn toàn khác.

Nhưng, có yêu hay không đây?

Suy nghĩ nhiều, anh cảm thấy hơi nhức đầu.

Nhắm mắt lại đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, lúc Phạm Tích mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy Kathi tao nhã đứng trước mặt anh, kỳ quái nhìn anh.

"Anh đứng ở chỗ này nhìn lén tôi bao lâu rồi hả?" Bị nhìn khi khiêu vũ thật ra thì cũng không có gì, nhưng là đối tượng nếu như là anh ta, cô sẽ cảm thấy mình giống như không mặc quần áo trước mặt anh ta khiêu vũ, thật khó chịu.

"Không lâu." Ánh mắt của anh mỉm cười nhìn cô, có lẽ là tối nay phong thái ôn nhu, làm anh nói chuyện cũng đi theo ôn nhu.

"Anh rốt cục muốn chơi tới khi nào?"

"Chơi đến khi tôi không muốn chơi nữa thì thôi."

"Anh biết rõ thân phận hai chúng ta bất đồng, bứt dây động rừng. . . . . ."

"Cho nên cô càng phải gả cho tôi, thiên hạ liền thái bình."

"Anh cũng không phải là vì thiên hạ thái bình mà cưới tôi, không phải sao? Hơn nữa, muốn thiên hạ thái bình có thể có rất nhiều phương thức."

"Không sai, nhưng là chúng ta đã nổi lên một cái đầu, nếu trò chơi đã bắt đầu, mà tôi cũng không muốn kết thúc, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục." Anh thâm tình chân thành đi về phía cô, duỗi tay ra, ôn nhu ôm cô vào ngực, "Tin tưởng tôi, tất cả đều sẽ rất tốt thôi."

"Tôi rất khó tin tưởng. . . . . ." Cô tự mình lẩm bẩm, hai tay chống đỡ trước lồng ngực anh, ra sức kháng cự lần nữa bị ánh mắt ôn nhu của anh ta mê hoặc.

Nhưng, rất khó. . . . . .

Không còn kịp suy nghĩ nữa, đôi môi mềm mại của cô đã bị bao phủ, kháng nghị không có hiệu quả cũng thể phát ra không thanh âm nào.

"Xem ra cậu ta là cam tâm tình nguyện rồi ." Vu Hoài Lý quay lại khách sạn, lưu loát cởi cái áo đen xuống, đi tới tủ lạnh nhỏ, mở ra, cầm một bình rượu rót ra uống, trong nháy mắt, chất lỏng nóng cay xỏ xuyên qua đến tứ chi, thoát khỏi không khí ban đêm lạnh như băng lạnh lẽo ở Arab.

Anh ở ngoài cung đình Saudi đợi quá lâu, lâu đến nhiệt độ cở thể anh đã không thể tự động điều chỉnh trở về bình thường, thiếu chút nữa đã chết rét trên thềm đá bên ngoài hoàng cung.

"Đúng vậy a, còn thiếu chút nữa làm hại chết tôi rồi." Trên người Jon Tư cũng một thân áo đen giống như Vu Hoài Lý không có vội vả cỡi quần áo, ngược lại trước tiên pha cho mình một ly cà phê luôn mang theo người, ngồi trước bàn liều mạng thổi hơi nóng.

Ngửi được mùi cà phê hương này, đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng, phải biết, mới vừa rồi anh ta còn đợi ở ngoài cung điện bị gió lạnh thổi đến thập tử nhất sinh, trong giây lát, anh lại có thể còn sống ngồi ở đây uống cà phê, há có thể không cảm thấy hạnh phúc được chứ?

Hạnh phúc, hạnh phúc quá đi mất, tên Phạm Tích kia có bị đối xử vô nhân đạo, không có bị hãm hại đến gảy tay gảy chân cưới công chúa, bọn họ cũng không cần quan tâm nữa, cứ chờ uống rượu mừng của bọn họ là tốt rồi.

Vốn dĩ, mấy người bọn họ là cùng một phe, cứ coi như Tổng Thống muốn Phạm Tích có thể cưới Arab công chúa để yên ổn thoát khỏi hỗn loạn, nhưng nếu Phạm Tích không muốn, bọn họ cũng không thể ngồi yên nhìn được, cho nên anh và Vu Hoài Lý lén lút đi tới Arab, kiên quyết, cho dù phải mạo hiểm tính mạng, khi cần thiết bọn họ sẽ trực tiếp đi cứu Phạm Tích.

Thật may, không cần đi tới bước đường kia.

"Chờ một chút gọi điện thoại cho Arthur An, nói cho cậu ta biết Phạm Tích căn bản là vui đến quên cả trời đất." Vu Hoài Lý nói thầm một câu.

Phạm Tích người này hại anh bỏ lại lão bà đại nhân chạy đến cái nơi quỷ quái này! Kết quả thật đúng là không đáng giá, sau này nhất định phải khiến Phạm Tích tự mình đến trước mặt Hải Ninh tạ tội.

"Được đấy." Jon Tư gật đầu cười, vẫn thổi ly cà phê, lại không uống một hớp.

"Làm gì vậy? Không uống, chờ chút nữa là lạnh đó."

"Hơi nóng còn bốc lên mà, nhìn đã cảm thấy ấm áp rồi."

"Uống vào không hơn ấm sao?"

"Khác nhau nha, uống vào liền không thấy được nó bốc lên khói trắng nữa, ít đi một chút ấm áp."

"Cậu là muốn nhìn hơi nước?" Vu Hoài Lý kéo nhẹ môi, phục lời ngụy biện của cậu ta, "Vậy cậu cứ đốt một cây đuốc đem đến nơi này, bảo đảm khói trắng vừa nồng đậm vừa ấm áp, nóng chết cậu luôn."

"Hắc, không buồn cười." Jon Tư vừa nói, vừa đặt ly cà phê để sát vào bên mép uống một hớp, "Oa, uống ngon thật đó! Thật tuyệt."

Vu Hoài Lý cười cười, đối với bộ dáng ngây thơ của cậu ta không có cách. Anh lớn hơn Jon Tư mấy tuổi, anh trải qua nhiều tang thương, Jon Tư thoạt nhìn giống như đứa trẻ chơi đến không biết trời cao đất rộng, chẳng qua, anh cũng hiểu, nhìn Jon Tư như tiểu ngoan đồng, thật ra thì suy nghĩ còn chu đáo hơn bất kỳ trong bọn họ, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn bọn họ nhiều, thật sự rất phải khôn khéo.

Chỉ là, vừa vui vẻ lại vừa lười, cho nên luôn là làm cho người ta ấn tượng xấu không thể đặt trách nhiệm nặng nề lên cậu ta.

Cậu ta cố ý sao? Như vậy, Cậu ta có thể lười hơn, ít làm rất nhiều chuyện, ít gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, vừa đúng với mong muốn của cậu ta.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn tên Jon tư này thông minh, không giống anh, trốn nhà chạy mấy năm, cuối cùng vẫn là phải một phụ trách cả xí nghiệp.

Bất quá, nếu Hải Ninh yêu tiền như vậy, anh cũng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền.

Cô nói: tình yêu có sự hòa thuận mới quan trọng, đây mới thực sự là hạnh phúc.

Mà anh, có thể thỏa mãn cô.

Chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom