-
Chương 2
"Nói, lần này cậu kiên trì mở hội nghị ở cái nơi quỷ quái này là vì lý do gì." Mạc Nhi vừa biến mất ở cạnh cửa, Vu Hoài Lý liền không nhịn được mở miệng hỏi.
Mộng ảo cổ bảo, quả nhiên là nơi quỷ quái, thậm chí anh đã cố ý thay đổi kiểu áo cưới đặt trước cho cô dâu để khác với lễ phục trong bức họa thứ nhất, nhưng đến hôn lễ trong bức họa thứ hai mở ra lại hoàn toàn dập tắt sự đắc ý của anh, trong bức tranh Hải Ninh mặc lễ phục chính là bộ lễ phục cưới truyền thống Trung Quốc, thật là liệu việc như thần, không phải quỷ, thì chính là thần.
" Đàn ông mới vừa kết hôn hỏa khí lớn như vậy đó, không phải sao?" Phạm Tích cười nhẹ, ngồi xuống, trước mặt anh chính là ly Coca Cola còn bốc bọt khí kia, vì không để cho người ta phát hiện anh đặc biệt thích, anh cầm ly lên uống một hơi cạn sạch, thật đã nghiền.
Vu Hoài Lý không nói, ngồi xuống theo, "Cậu sẽ không nói với tôi cậu thật sự yêu Hải Ninh chứ?"
Đôi mắt Phạm Tích buồn bả, "Đừng nói việc này của mình nữa, cậu cái con rùa đen rút đầu này."
Rõ ràng thích người ta, còn giới thiệu cho anh, đến cuối cùng lại đem người đoạt lại, đây là đạo nghĩa huynh đệ cái quỷ gì? Coi như anh không thật lòng yêu Lâu Hải Ninh, nhưng Lâu Hải Ninh đối mặt với anh nhưng không bị anh mê hoặc, chỉ điểm này thôi sẽ để cho lòng của anh vô cùng thất vọng.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, Phạm Tích anh có điểm nào thua tên Vu Hoài Lý buồn chán này chứ?
"Cậu. . . . . ."
Kiều Ân Tư không đợi nắm quyền Vu Hoài Lý vung ra, bóng dáng kiện tráng đã nhân cơ hội chen vào giữa hai người, mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp càng làm anh nhìn càng thêm đẹp mắt.
"Phạm ca ca, Vu ca ca trẻ tuổi không hiểu chuyện, anh cũng đừng so đo với anh ấy!" Lông mi xinh đẹp của Kiêu Ân Tư sinh động nháy mắt lại nháy mắt, nhìn bên này một chút xem bên kia một chút, bộ dạng vô tội, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, làm người ta rất khó giận cậu.
"Cậu ta so với tôi còn lớn hơn hai tuổi." Phạm Tích khinh thường hừ lạnh.
"Theo nghiên cứu khoa học thì sự trưởng thành của con người với số tuổi là không có quan hệ trực tiếp với nhau."
Lúc này, anh nhìn trừng mắt nhìn Vu Hoài Lý, chỉ bất quá Vu Hoài Lý đã được rèn luyện tốt tính nhẫn nại, cứ coi như giận đến muốn đánh người một trận, anh ta cũng sẽ không làm thật thế, vì biết được điểm này của Vu Hoài Lý nên Kiều Ân Tư tiếp tục vẻ mặt cợt nhả anh ta.
"Cũng có điều tra cho thấy, người càng lớn tuổi lá gan càng nhỏ, Vu ca ca đối mặt với người yêu sẽ luống cuống, anh ấy như vậy làm như vậy cũng có thể tha thứ."
Thật là càng nói càng kì quặc.
Nhưng không sao, dập tắt lửa mới là mục đích cuối cùng của anh, anh cũng không muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến Prague này để nghe hai người bọn họ cải vả như phụ nữ, thật là quá lãng phí thời gian và thanh xuân cả anh rồi, anh vẫn còn trẻ, đây là thời gian tốt để vui chơi không phải sao? Lấy ra gây gổ thật lãng phí.
Arthur An mỉm cười lắc đầu một cái, "Tôi đến phòng họp chờ mọi người, không vội, mọi người cứ từ từ tán gẫu."
Thân ảnh cao lớn ưu nhã biến mất ở cửa, đột nhiên, bên trong phòng có chút tĩnh lặng.
"Anh ta xem chúng ta thành mấy đứa trẻ giành ăn kẹo sao, căn bản khinh thường không muốn nói chuyện với chúng ta." Kiều An Tư chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui lầu bầu một tiếng, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng hai người bên cạnh nghe được rất ràng.
Phạm Tích cùng Vu Hoài Lý hơi sửng sờ, tất cả đều chìm mặt.
"Anh ta chính là cái dáng vẻ này, ba tuổi giống như mười ba tuổi, lúc mười ba tuổi giống như hai mươi ba tuổi, lúc hai mươi ba tuổi giống như ba mươi ba tuổi, lúc ba mươi ba tuổi lại giống như bốn mươi ba tuổi, cho nên. . . . . ." Kiều Ân Tư cười cười nhìn sắc mặt hai thay đổi của hai người đàn ông kia, tiếp tục vui vẻ nói không dứt: "Hai vị ca ca đừng nóng giận a, tức giận sẽ có nếp nhăn , huống chi vì một lão đầu tử mà tạo thành nếp nhăn cũng không đáng giá, nếu như hai người các anh so với anh ta nhanh hơn, vậy anh ta không phải vừa tuấn dật lại còn gặp nhiều may mắn đến không có thiên lý rồi?"
Trong mắt Kiều Ân Tư, Arthur An là thiên thần giáng thế, chững chạc, ưu nhã, nội liễm, tĩnh táo, lại vừa ôn nhu, phúc hậu, nhân từ, bác ái, rộng rãi, cả người anh ta thản nhiên không kiêng kị khiến mọi người thoải mái, lại không người nào thấy rõ hơn Kiều Ân Tư, vì vậy, bọn họ dù thế nào cũng chỉ được là người phàm, mà Arthur An là thiên thần.
" Người gặp may mắn đến không có thiên lý là cậu đi?" Vu Hoài Lý đưa tay vuốt vuốt mái tóc xoăn của cậu ta, đứng dậy, hướng cách vách phòng họp đi tới.
Nói về đẹp, trong bọn họ không ai đẹp hơn Kiều Ân Tư, nói về tuổi tác, Kiều Ân Tư cũng là người trẻ tuổi nhất, lại nói về thông minh, không ai quỷ linh tinh quái vượt qua Kiều Ân Tư, so về gia thế, Kiều Ân Tư xuất thân từ gia đình có ngân hàng lớn, trải qua các đời đều giàu có, trưởng bối trong gia tộc của cậu ta cùng trưởng bối của Phạm Tích cũng đã từng mặc quần áo rách rưới, về phần thế gia xuất thân chính trị của Arthur An, địa vị chính trị lên xuống càng thêm khó có thể khống chế, không có tâm bình tĩnh, thật đúng là cuộc sống khổ sở.
Cho nên, anh nói Kiều Ân Tư gặp may mắn một chút cũng không quá đáng, trời cao phá lệ ưu ái cậu ta, ưu ái đến người ta giận sôi lên được.
"Em chỗ nào được như mọi người? Em không có khí chất trầm ổn nội liễm như Arthur An, cử chỉ không có ưu nhã động lòng người như Phạm ca ca, lại không kín đáo như Vu ca ca. . . . . ."
Phạm Tích đập một chưởng lên đầu Kiều Ân Tư, "Chớ đem tôi hình dung giống như một cô gái vậy! Đi thôi, đi họp, muốn chơi thì chờ hết họp sẽ chơi."
"Oh." Kiều Ân Tư cười híp mắt, đi theo sau anh.
Cậu rốt cục đạt được mục đích rồi! Hai người kia rốt cục cũng tạm thời để xuống thù riêng, lấy quốc gia đại sự làm trọng, có thể đi họp rồi.
Hôm nay thì khí trời mưa dầm liên tục, ẩm ướt cô sắp mốc meo .
Kathi Nhã hai tay chống cằm, để lộ khuôn mặt nho nhỏ, thân thể mềm mại cuốn thành khối, đầu gối tì vào ngực, cả người giống như con mèo nhỏ co rúc một góc để ở nhà thờ thánh Witt để có thể tránh mưa, nhìn con quạ đen trên bầu trời bao la than thở.
Trước mặt cô đặt cái chén, đó, không, là bát, người xuất gia hóa duyên dùng là loại đồ vật này, mặc dù bát chính xác là cái chén lớn, nhưng vì đề cao một chút giá trị con người còn là gọi nó bát, nếu người xuất gia có thể ra đường muốn xin cái gì ăn, cô ra đường so với người khác thì đồ vật cần thiết này cũng không coi là quá mất mặt rồi, không phải sao?
Nhưng, trời thì tối, mưa lại rơi không ngừng, cô phải chờ tới lúc nào thì mới có thể xin một miếng cơm ăn?
Chỗ ngồi này là ở giáo đường, nghe nói thống trị Bố Lạp Cách là bầu trời bao la, hờ hững nhìn con đường hoàng kim khốn khó cùng hoàng cung xa hoa, đây là vị trí gần Thượng Đế, hơn nữa người ở chung quanh đây cũng rất có tiền, cô lựa chọn ở chỗ này làm ăn xin là không sai mới phải, ngày mai đổi lại vị trí, nghe nói giáo đường thánh Nicola bên kia địa điểm không tồi, có thể nhìn xem thử.
Xa xa , Kathi Nhã thấy con đường hoàng kim có mấy bóng người cao lớn đi ra, hôm nay ra cửa đi xin ăn là lần đầu tiên nhìn thấy người, ngoài mừng rỡ cô không chút nghĩ ngợi đứng lên hướng mấy người bọn họ vẫy tay một cái, vui sướng giống như là ở nước lạ cùng bạn cũ gặp lại.
Chuyện kì lạ xảy ra. . . . . .
Thế nhưng phía bên kia cũng có người hướng cô ra sức vẫy tay, hơn nữa cả người như muốn nhảy dựng lên.
"Cậu vẫy tay với ai vậy?" Phạm Tích buồn bực nhìn bên cạnh trong lúc bất chợt không khỏi có chút hưng phấn, Kiều Ân Tư lại liên tiếp nhảy lên một cái.
"Không biết, khoảng cách quá xa, xem không quá rõ ràng." Vừa nói, Kiều Ân Tư nhiệt tình vẫy tay, trên mặt mang nụ cười mê hoặc lại thân thiết như ánh mặt trời.
"Không biết?" Phạm tích rất muốn xuất thủ đập bẹp anh ta, "Vậy cậu ra sức vẫy tay cái gì ?"
"Hay nhỉ, ra ngoài chơi cần gì đúng đắn như vậy, huống chi người ta chẳng qua là theo chúng ta chẳng qua là muốn lấy lòng mà thôi."
"Phải không?" Phạm Tích hí mắt, nhìn sang người bên cạnh anh giống như Kiều Ân Tư chính là một dạng điên khùng cùng với người kia, càng di chuyển theo hướng của bọn họ thì bóng dáng của người kia liền càng rõ ràng.
Là một cô gái, hơn nữa còn là tên ăn mày nhỏ, cho nên cô nhiệt tình vẫy tay theo bọn họ như vậy đơn giản là muốn xin tiền của bọn họ, vậy cũng tốt, người như vậy ở Bố Lạp Cách không coi là nhiều, nhưng cũng không phải là duy nhất, chỉ có điều, tại sao bóng dáng của cô cùng mặt mũi nhìn có chút quen mắt?
"Đừng có khua tay múa chân, đó là một tên ăn mày." Vu Hoài Lý nhíu mày, đưa tay kéo cái tay lộn xộn trên không trung của Kiều Ân Tư xuống.
"Là một tên ăn xin." Kiều Ân Tư thanh âm là có chút thở dài , "Là một nữ ăn xin mới đúng, thật đáng thương, đợi lát nữa ta phải cho cô ấy nhiều tiền một chút."
Cậu ta biết! Vu Hoài Lý không nhịn được trợn mắt một cái.
"Anh nói đúng không? Arthur An?" Kiều Ân Tư quay đầu tìm kiếm sự ủng hộ.
Arthur An khẽ mỉm cười, "Một cô gái lưu lạc đầu đường đi xin ăn đúng là rất đáng được người ta đồng tình."
Kiều Ân Tư cao hứng cười, liên tục không ngừng nhảy bên người Vu Hoài Lý, dẫn đầu là Arthur An sánh bước cung Phạm Tích đi vào , còn khoác tay của anh ta, "Vậy tớ đi mời cô ấy tới đây cùng chúng ta cùng đi ăn một chút gì?"
"Được." Anh không có ý kiến.
"Cái gì?" Phạm Tích vừa nghe, bực mình sải bước đi, bỏ qua Arthur An, anh trực tiếp đưa y phục cho Kiều Ân Tư , "Cậu tạm thời dẹp ý nghĩ lộn xộn đó cho tôi, cậu ngay cả đối phương là tròn là dẹp cũng không biết, cô ta có thể là gián điệp, hoặc là tên trộm vân vân!"
"Hay là, anh đánh không lại cô ấy?" Cô ấy là một người cực kì nhỏ bé, người nào sợ đây? Phạm Tích này nhất định là một ác ma mà, thật không chịu nổi!
"Cậu không nên lẫn lộn với vấn đề trọng tâm."
Vu Hoài Lý đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, "Cô ấy đi tới."
"Cùng nhau ăn một bữa cơm, không có gì đâu Phạm Tích." Arthur An lên tiếng, cười đi lên trước, không cần động thủ, Phạm Tích vừa nhìn thấy trong mắt anh mang ý cười , thuận tiện để quần áo của Kiều Ân Tư xuống, đi qua một bên.
"Nếu xảy ra chuyện gì. . . . . ."
"Em phụ trách!" Kiều Ân Tư ưỡn ngực vỗ vỗ, vẻ mặt cười đến đắc ý.
Arthur An thế nhưng là khắc tinh của Phạm Tích a, muốn dồn Phạm Tích, tìm Arthur An liền tuyệt đối không sai rồi, cậu ta còn tốt cả hơn bảo hiểm.
FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046
Bốn người đàn ông quần áo gọn gàng lại cao lớn tuấn mỹ đồng thời xuất hiện đã làm người khác chú ý rồi, càng đừng nói bên cạnh của bọn họ thế nhưng vô cớ có một tên ăn xin, bọn họ vừa vào phòng ăn liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả phòng ăn của các vị trưởng lão cũng quan tâm tự mình chạy đến, hai con mắt vẫn liều chết nhìn chằm chằm cái tên ăn xin, phảng phất nghĩ trừng như vậy sẽ đem người ta bay đi mất vậy.
"Cô ấy là bạn của chúng ta."
Arthur An nói một câu , giống như phép màu vậy, khuôn mặt của các trưởng lão trong phòng ăn thay đổi thành tươi cười, mắt liều chết lập tức sáng lên, khom nửa người mời bọn họ đến một bữa tiệc riêng dành cho khách quý mới đến.
"Cám ơn anh." Trên mặt Kathi Nhã hé ra một nụ cười ngọt ngào , thật vui vẻ đặt mông ngồi ở vị trí của chủ vị, hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của bốn người khác.
Nhìn xem, bộ dạng cô ngồi ở chỗ đó như là chuyện đương nhiên vậy, dường như cô sinh ra là ngồi ở cái ghế này. . . . . .
"Cô không giống như là tên ăn xin, giống như là công chúa." Kiều Ân Tư tính trẻ con rất nặng, thấy cô gái ăn xin không giống tên ăn xin, ngược lại càng thêm vui mừng, tự động đem cái mông chuyển đến bên người cô ngồi xuống, cùng nàng cùng nhau thực đơn.
"Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng để đói bụng."
"Thật?" Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, rất là vui mừng.
"Đương nhiên là thật, Kiều Ân Tư tôi có bị đánh chết cũng không nói dối." Hắn vỗ ngực một cái bảo đảm, chọc cho Kathi Nhã cười khanh khách không ngừng.
"Anh thật đáng yêu, Kiều Ân Tư."
"Phải không? Tôi cũng vậy cảm thấy như vậy ."
"Vậy tôi cũng sẽ không khách khí." Kathi Nhã ánh mắt sáng lên lanh mồm lanh miệng, lập tức gọi rất nhiều món ăn, trên thực đơn là chữ tiếng Anh, cô đọc phải so với người Anh chính gốc còn chuẩn hơn.
Thức ăn ở Bố Lạp Cách ngon so với Áo Đích Lợi, tiêu biểu chính là: thịt heo băm nhuyễn, hình dạng trước mặt đã được vo tròn lát nữa sẽ xối nước thịt ở trên, lạp xưởng thì nướng hoặc luộc, thịt bò bít tết phải nấu hơi khô, còn lại là bia đặc sản địa phương.
Trừ thức ăn ngon ở địa phương, cô nàng tham ăn còn gọi một vài món ăn nước Pháp, nếu đã giới thiệu nhiều thức ăn ngon của các nước như vậy, cô không thưởng thức một phen thì thật cố lỗi với người ta, huống chi cô thật sự rất đói, chẳng qua là không nghĩ tới cô mới để thực đơn xuống, liền chống lại bốn cặp mắt đắn đo.
Bọn họ sớm nên hoài nghi cô gái này lai lịch không bình thường, dù sao, cô biết nói tiếng Trung, lại lưu lạc ở Bố Lạp Cách làm một tên ăn xin, cô trả lời bọn họ bằng tiếng Trung, đáp lại người đi đường bằng tiếng Tiệp Khắc, hiện tại gọi thức ăn lại dùng một loạt tiếng Anh lưu loát như vậy, không có một chút kiến thức cùng tài nghệ người bình thường không thể nào đồng thời biết nhiều ngôn ngữ như vậy, hơn nữa còn nói tốt như vậy.
"Cô là ai?"
“Từ đâu tới?"
"Tới làm gì?"
Chỉ có Arthur An là không có hỏi cô, anh ta chỉ nhìn cô một cái liền cầm lấy thực đơn gọi thức ăn.
"Tôi tên là Kathi. . . . . ." Cuối cùng tự động bỏ đi chữ “Nhã”, không ai quy định cô nhất định phải đem tên đầy đủ nói đi? Huống chi là lai lịch của bốn người đàn ông này không rõ ràng.
"Làm sao lại biến thành một tên ăn xin ?"
Kathi Nhã bị bọn họ hỏi, đột nhiên lỗ mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên, vươn cái tay bẩn thỉu đi dụi mắt, vừa lau đi nước mắt vừa mới miễng cưỡng nặn ra, vừa đáng thương nói: "Tôi là bị bọn người buôn lậu bán qua Trung Quốc, sau đó lại lén qua đến nơi này, bởi vì người không có đồng nào, cho nên chỉ có thể ở ven đường ăn xin."
"Thật là cô gái đáng thương ." Kiều Ân Tư đồng tình đem đầu vai xinh xắn của cô kéo vào trong ngực, "Đừng khóc, cô từ đâu tới đây ? Chúng tôi có thể đem cô bình an trở về."
Đưa trở về? Dù sao cũng không muốn a. . . . . .
Kathi Nhã sửng sốt, liên tục lau đi một ít nước mắt trên mặt, sự nhiệt tình của Kiều Ân Tư thoáng cái biến mất, "Cái đó. . . . . . Tôi đã không có nhà để về."
"Trời ạ, cô thật quá đáng thương." Kiều Ân Tư không nhịn được lại đem cô kéo vào trong ngực, "Cô đừng thương tâm, chúng tôi có thể. . . . . ."
"Kiều Ân Tư, cậu im miệng cho tôi!" Phạm Tích mắt sắc bén đảo qua, bình tĩnh rơi vào cô gái dơ bẩn trước mặt, "Cô ra đời ở đâu? Cha mẹ là làm cái gì?"
"Tôi. . . . . ."
"Đừng nói láo, nếu để cho tôi biết cô nói láo một chút, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Cảm giác được trong ngực người rõ ràng co rúm lại một chút, Kiều Ân Tư đem cô ôm càng chặt hơn, một đôi mắt xinh đẹp mắt hướng Phạm Tích trừng một cái, "Phạm ca ca, anh quá dữ tợn, đối với một thục nữ nói chuyện phải nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, điểm này anh không phải là so với em hiểu hơn sao?"
"Cô ta không phải là thục nữ." Nói chuyện với cô là đã coi trọng cô rồi.
"Nhưng cô ấy là phụ nữ."
"Bất đồng chính là bất đồng, phong độ thân sĩ của tôi phải là thục nữ, không phải là đối với tên ăn xin."
"Phạm ca ca, anh. . . . . ."
"Không sao, tôi không quan tâm." Kathi Nhã mỉm cười vỗ vỗ tay Kiêu Ân Tư, không sợ nhìn thẳng vẻ mặt nghiêm nghị Phạm Tích, "Tôi đến từ Arab. . . . . ."
Nghe được ba chữ Arab, Phạm Tích ngẩn ra, khẽ biến sắc mặt.
"Cô tới từ Arab?" Vu Hoài Lý khóe môi chứa đựng ý cười, như có như không quét Phạm Tích một cái, nhìn có chút mùi vị hả hê.
"Thật là quá tuyệt vời, cô nhất định phải nói cho chúng tôi biết mọi thứ về Arab, có một người về sau có thể rất cần nó." Kiều Ân Tư cũng là bộ mặt nhìn có chút hả hê cười.
Một Arab mà thôi, mấy người đàn ông có thể hay không có chút cười hơi quá không?
Kathi nNã nhíu mày, bộ mặt không giải thích được hỏi: "Người nào?"
"Chính là. . . . . ."
"Các người chớ xen mồm, nói tiếp."
Bị Phạm Tích trừng, Kathi Nhã có chút bướng bỉnh le lưỡi, "Cha mẹ của tôi ở một gian xưởng nhỏ làm công nhân, chính là loại quản lí thời gian và lương của công nhân lao động phổ thông, nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn cha mẹ mất mạng, chú lấy danh nghĩa người giám hộ đoạt đi gian nhà nhỏ còn sót lại, sau đó lấy của cải bán lấy tiền cho người khác, còn đem tôi bán cho bọn buôn lậu, bọn buôn lậu đem tôi bán qua Trung Quốc, sau đó, ta làm tất cả biện pháp từ Hồng Kông lén qua đến nơi này. Chuyện xưa của tôi nói xong rồi, anh còn có vấn đề gì không?"
“Chú cô tên gì?"
Kathi Nhã hơi sửng sờ, không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi cái này, đôi mắt chợt lóe sáng, ngay sau đó một cái tên từ trong miệng của cô chậm rãi bật ra.
"Tên của ông ta gọi là Abdou."
FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046
"Một cái tên nhỏ trong nhà xưởng công nhân, thế nào tra? Huống chi ở Arab, gọi Abdou người gọi là Abdou không có một ngàn cũng có hai trăm, ngay cả Saudi Arabia quốc vương nể trọng nhất quân cơ đại thần cũng gọi là Abdou!"
"Chẳng qua là một tên ăn xin bẩn thỉu, có cần thiết phí tâm đi thăm dò cô ấy không?" Vu Hoài Lý thở dài một cái, "Muốn điều tra cô ấy, còn không bằng tìm chút thời gian điều tra công chúa Saudi của cậu."
Phạm Tích mặt liền biến sắc, tức giận nhìn anh chằm chằm, "Cậu muốn chết phải không?"
"Thế nào? Có thể lấy công chúa Saudi là phúc khí kiếp trước cậu tu được, vì sao cậu lại tức giận?"
"Nói thêm câu nữa, gương mặt tuấn tú của cậu sẽ được ăn một quả đấm." Gần đây, đúng là cậu ta đối với hai chữ công chúa Saudi này hết sức nhạy cảm, thức thời người căn bản sẽ không ở trước mặt cậu ta nói.
Vu Hoài Lý hừ nhẹ một tiếng, "Không biết là người nào, thường nói bản thân hy sinh vì tập thể giắt khóe miệng? Không nghĩ tới khi bản thân mình gặp chuyện, ngay cả chuyện nhỏ cũng không thể phối hợp."
"Chuyện nhỏ? Lấy vợ là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi, cậu lại dám nói là chuyện nhỏ?"
"Nghe nói Đại công chúa Calne Ti là một cô gái vô cùng có phẩm đức, cử chỉ nói năng tuyệt đối xứng đôi với cậu, có lẽ, cậu sẽ đối với cô ấy vừa thấy đã yêu." Vu Hoài Lý không sợ chết, biết rất rõ ràng đối phương dáng dấp vừa đen lại vừa mập, lại cứng rắn đem cô nói thành thanh tao thục đức.
Phạm Tích tức muốn chết, Phạm Tích rất muốn nôn, coi như là thay vợ cậu ta báo thù....
Tích bất chấp tất cả vung một quyền
"Tìm chết!" Phạm Tích bất chấp tất cả vung một quyền
Vu Hoài Lý vừa lui vào né tránh, hai người lại đánh nhau.
"Cũng không phải là không thể cưới công chúa Saudi." Arthur An nhàn nhạt mở miệng, dễ dàng ngăn cản Phạm Tích nếu không một quyền kia sẽ tráng vào ngươi Vu Hoài Lý.
Phạm Tích kinh ngạc, quả đấm dừng ở giữa không trung, "Cậu có phương pháp tốt hơn?"
"Lấy lễ đính hôn để đạt tới mục tiêu hữu nghị của hai nước, cũng biểu đạt thiện ý của chúng ta đương nhiên là phương pháp tốt nhất, nhưng người được chọn đã được quyết định, không phải cậu là không được."
"Sợ rằng rất khó, người ta chỉ định muốn cậu ta, ai kêu ba cậu ta là người đứng đầu ngành hàng không cơ chứ, hơn nữa bác Phạm cùng nhà ngoại giao Darr vương tử của Saudi ở Mĩ tình cảm rất tốt, hôn sự này là tất yếu, trừ phi Phạm Tích đã kết hôn, mới có khả năng lo liệu được."
"Cũng đúng! Thân là công chúa của Saudi, vì mặt mũi, Calne Ti có chết cũng không buông tay ." Kiều Ân Tư cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, "Cho nên, chỉ cần Phạm Tích đã kết hôn, hết thảy chuyện đều được giải quyết."
Arthur An gật đầu một cái, "Không sai."
Phạm Tích nhìn bọn họ, vẻ mặt buồn bực một hồi lâu không lên tiếng.
Anh mặc dù không muốn cưới công chúa của Saudi, nhưng anh không muốn sớm như vậy bị hôn nhân trói buộc a! Huống chi, bảo anh tạm thời đi tìm người nào kết hôn? Tùy tiện đi trên đường nhặt người sao một sao?
"Như thế nào? Phạm ca ca? Chúng ta cũng cứu anh ra Quỷ Môn quan rồi, làm sao anh còn bộ dạng muốn chết không được muốn sống không xong ?"
"Tôi còn không muốn kết hôn."
"Phạm ca ca là ngu ngốc sao? Có thể giả vờ kết hôn a, chờ công chúa của Saudi gả cho người khác, anh ly hôn là được!"
Giả kết hôn?
Đúng vậy a, anh thế nào không nghĩ tới. . . . . .
"Chuyện này làm càng nhanh càng tốt, anh còn nhất định để cho bác Phạm tin tưởng anh thật sự kết hôn, nếu không hi vọng qua cửa ải này của anh liền không thực hiện được ."
Đúng vậy a, muốn gạt công chúa Saudi thì dễ, nhưng nếu muốn gạt ba tôi thì có điểm khó khăn, ông có thể trực tiếp đến xem tôi có hay không thay ông"Tăng gia sản xuất đền nợ nước" , con dâu của ông có phải thật là con trai của ông để ý mà thích hay không.
"Tôi còn muốn suy nghĩ lại." Ba của anh cũng không phải là đèn cạn dầu, muốn gạt ông hơn nữa muốn lấy được sự tín nhiệm của ông, cái giá phải trả có thể sẽ rất cao.
"Vẫn còn muốn suy nghĩ ? Thừa dịp có mấy người chúng tôi ở đây liền đem hôn lễ tổ chức đi, bác Phạm không tin tưởng cậu kết hôn cũng sẽ nể mặt chúng tôi mấy phần ."
"Đúng vậy a, nghĩ tiếp nữa công chúa người ta liền chạy như bay đến ." Vu Hoài Lý bộ dạng nhìn có chút hả hê. Bất kể Phạm Tích là bị ép cưới công chúa Saudi Arabia, tốt hơn theo liền tìm một cô gái giả kết hôn là một vở kịch hay, cậu ta có thể không vui sao?
"Chuyện của tôi cậu không cần quá lao tâm."
Vu Hoài Lý buông thõng hai tay, cười một tiếng, xoay người trở về phòng.
“Cậu từ từ suy nghĩ, tôi về phòng trước ." Arthur An người thứ hai ra về, người còn lại Kiều Ân Tư bộ mặt dáo dác.
"Cậu còn chưa cút?"
"Em đang suy nghĩ đến cô gái ăn xin đó. . . . . ."
"Cậu nghĩ cô ta, có thể đem cô ta mang tới bên cạnh, mang về Mĩ làm vợ!" Quả thực làm anh tức muốn chết, lúc này Kiều Ân Tư vẫn còn nghĩ đến cô gái ăn xin đó?
"Phạm ca ca, anh hãy nghe em nói, cô gái ăn xin đó tự nói cô ấy đến từ Arab, cho nên cô ấy nhất định hiểu được ngôn ngữ Arab sao?"
"Nói nhảm!" Phạm tích không muốn để ý đến anh ta, nhắm mắt lại trầm tư.
"Vậy thì đúng rồi, Phạm ca ca, anh không phải là có một đống văn kiện về Arab chờ tìm người phiên dịch, làm thế nào tìm cũng không tìm được một người thích hợp lại an toàn sao?"Kiều Ân Tư kích động hỏi, chỉ kém không có đem cả người dính đến trên người anh đi.
"Vậy thì thế nào?" Phạm Tích vẫn còn mặc kệ hắn.
"Hiện nay không phải có một thí sinh tốt nhất rồi? Ừ?"
Con ngươi chậm rãi mở ra, Phạm Tích chợt nhìn của hắn, "Cô ta?"
"Chính là cô ấy a, dù sao cô ấy không có ăn không có ở, cũng không biết thân phận của chúng ta, anh đem cô ấy giữ ở bên người, chẳng những có thể để giúp anh phiên dịch văn kiện, còn có thể bổ sung cô ấy làm người làm , mà cô ấy cũng có thể kiếm ít tiền, có ăn có ở, đây không phải là vẹn toàn đôi bên sao?"
* * *