-
Chương 4
Phạm Tích quyết định cử hành hôn lễ ở mộng ảo cổ bảo, thần bí, cao nhã, ngắn gọn lại khiêu khích, dường như muốn chứng minh mình không thể nào tuân theo sự sắp xếp của số mệnh, hắn cố ý ở đấy lôi kéo tay Kathi Nhã đi tới trước mặt Mạc Nhi, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói với cô: "Nhìn cho rõ, cô ấy là Kathi, mới là vợ sắp cưới của tôi, là bà xã của tôi, cô ấy chỉ là một tên ăn xin tôi nhặt được ở ven đường không phải là công chúa."
Câu nói cuối cùng của anh làm cho tim của Kathi Nhã bình bịch nhảy loạn một cái, lông mi xinh đẹp của cô chớp chớp mắt nhìn anh, gương mặt không khỏi càng thêm sợ hãi.
"Chúc mừng anh, Phạm tiên sinh." Mạc Nhi khom người hành lễ, đối với hắn ôn nhu cười một tiếng, "Hi vọng anh hài lòng còn mộng ảo cổ bảo sẽ chuẩn bị tất cả các món ăn cùng bố trí trong hôn lễ của anh”.
"Thế nào, muốn giả bộ ngu?" Phạm Tích bĩu môi đùa cợt, "Sợ tôi đập mộng ảo cổ bảo nên dùng chiêu bài này sao? Cô nói số mệnh an bài tôi nhất định phải cưới một công chúa, tôi mạn phép không, cô có thể làm khó dễ được tôi sao?"
Mạc Nhi còn là mang một nụ cười ngọt ngào, đối với lời của anh không nói gì, nhưng cô dâu bên cạnh anh lại không như vậy, cô không chỉ rất sợ hãi, thân thể còn không tự chủ run lên.
Đây tột đến tột cùng là tình huống gì a? Anh ta là vì không muốn cưới một công chúa mà lại cưới cô một tên ăn xin sao?
Xong rồi, xong rồi! Cô không phải là đang hại anh ta sao? Nếu là anh ta biết cô thật ra thì chính là một công chúa hàng thật giá thật, anh ta có thể hay không giận đến lập tức té xỉu ở trước mặt cô?
"Cô lạnh sao?" Thân thể cô không khỏi run rẩy thật lợi hại, rất khó không thu hút sự chú ý của anh.
"A? Sẽ không, không biết. . . . . . Thật không biết. . . . . ." Nụ cười của cô bây giờ nhất định so với khóc còn khó hơn, không có biện pháp, cô không cách nào khống chế biểu cảm trên gương mặt của mình a.
"Cô làm sao vậy?" Là lạ .
"Không có sao, tôi chỉ là đầu có chút choáng." Đỡ đầu, Kathi nhã làm bộ tựa vào trên vai anh, chỉ có ánh mắt là có chút không phù hợp, cô mới có thể nói dối mà không lưu lại chút dấu vết nào.
"Choáng váng đầu? Cô có bệnh thì nói cho tôi biết không?" Hôn lễ của bọn họ bây giờ rất gấp rút rồi, nên có nhiều thứ cần phải lo nên không có thời gian quan tâm cô.
Nhờ cậy. . . . . .
"Tôi rất khỏe mạnh, chẳng qua là đứng quá lâu, có chút thiếu máu." Nàng trợn trắng mắt nhìn hắn nối dối.
Anh ta cần một người vợ thập toàn thập mỹ sao? Có muốn hay không thuận tiện đi khảo nghiệm cô có thông minh hay không? Quả thựclà không giải thích được làm cho cô không chịu nổi!
"Vậy tôi đỡ cô đến trong phòng nghỉ ngơi đi, dù sao nơi này đều là người mình." Vừa nói, Phạm Tích hướng Mạc Nhi gật đầu một cái, liền lôi kéo Kathi Nhã rời đi hiện trường, trở lại gian phòng.
"Nằm xuống." Anh đỡ cô nằm trên giường lớn, thuận tay kéo chăn giúp cô đắp lên, "Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chúng ta sẽ phải đến Hawai, nơi đó không thể so với nơi này, khắp nơi đều có đám chó săn, cô nhất định phải có thể lực thật tốt mới có thể ứng phó bọn họ, ở bất cứ nơi nào, nhất cử nhất động của cô cũng bị quản chế, hay là cách ăn nói, cô cũng không được làm tôi mất mặt, mọi người đều biết Phạm Tích tôi coi trọng phụ nữ đều phải có một chút tài nghệ, huống chi là vợ."
Lại tới. . . . . .
Anh ta có thể không quá tự luyến một chút được không a? Cô đường đường là công chúa một nước, là anh với cao chứ cũng không phải là cô không xứng với anh ta.
"Anh. . . . . . Tại sao hết lần này tới lần khác không muốn cưới công chúa?" Người bình thường nghe được mình có thể cưới công chúa, sẽ phải đốt pháo pháo mới đúng, không phải sao?
Phạm Tích liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng thốt: "Vận mệnh của tôi không cần bất luận kẻ nào an bài, tôi cũng vậy không tin vào số mệnh."
Phải không? Nhưng là anh không tin cũng không được. Kathi Nhã có chút đồng tình nhìn anh.
"Thật ra thì, cưới công chúa không tồi a, rất nhiều người muốn kết hôn cùng công chúa còn không có phúc phần kia đấy." Cô nói là lời nói thật, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là vì an ủi anh, tránh cho sau này anh biết chân tướng, nhất thời không cách nào tiếp nhận mà làm ra cái chuyện kinh thiên động địa chuyện gì, vậy cũng không tốt.
"Không hiếm lạ! Tôi thà rằng là một người phụ nữ biết nghe lời tôi làm vợ, cũng không cần một người phụ nữ cái gì cũng phải nghe lời cô ta làm vợ.
"Có lẽ, công chúa mà anh cưới rất ôn nhu, hiền thục, chuyện gì cũng sẽ nghe theo anh."
"Không thể nào, cái cô công chúa Calne Ti chính xã là một cô gái ương ngạnh lại ngang ngược, trừ điều đó ra, cô ta còn vừa đen lại mập làm người khác không chịu nổi." Hắn căn bản không cách nào tưởng tượng khi cưới cô ta về, thế giới của hắn sẽ biến thành hình dáng gì?
Quá đáng sợ, vừa nghĩ tới đã làm cho da đầu của anh tê dại.
"Calne Ti?" Trời ạ, cái tên này sao lại quen như vậy? Não bộ của cô suýt thiếu dưỡng khí a." Anh nói là Saudi Arabia Đại công chúa Calne Ti sao?"
Tim bình bịch bình bịch đập mạnh, cô có dự cảm giác cảm giác quan thứ sáu của cô nhất định sẽ trở thành sự thật.
"Không sai, cô biết cô ta?"
"Tôi dĩ nhiên biết!" Kathi Nhã phiền muộn lời nói không lịch sự không theo đại não liền bật thốt lên, "Cô ấy là chị cùng cha khác mẹ của ta . . . . ."
"Cái gì?" Phạm Tích chấn động, lông mày nhướng cao.
Đôi mắt sắc bén của anh nhíu lại, âm điệu giương lên, bỗng dưng để cho Kathi Nhã lấy lại tinh thần.
"Ai, cái đó. . . . . . Ý của tôi là, cô ấy, Calne Ti là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của công chúa nước tôi, tôi cũng đến từ Arab; là Jordan, Saudi là nước láng giềng, công chúa của nước họ dĩ nhiên tôi cũng biết!" Xoay chuyển hay quá đó, ông trời ơi, xin trợ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Cô ta rất nổi danh sao?" Các bản tài liệu kia không có viết như vậy.
"Đúng vậy a, bởi vì mẫu thân của tam công chúa Saudi không cùng một người, hơn nữa màu da của từng công chúa đều không giống nhau, Đại công chúa rất đen, khác với huyết thống Arab, Nhị công chúa rất trắng, khác với huyết thống Châu Âu, da của Tam công chúa hoàn toàn di truyền từ người mẹ có quốc tịch Trung Quốc, là một cô công chúa xinh đẹp, da trắng như tuyết huyết thống lại có phần giống người Trung Quốc."
"Nghe cô nói như vậy, giống như cô rất thích vị Tam công chúa đó hả?"
"Dĩ nhiên, chỉ cần gặp cô ấy rồi anh cũng sẽ thích cô ấy." Bởi vì vị Tam công chúa đó chính là cô a, nhưng cô là người người gặp người thích đó.
Phạm Tích ừ hừ hai tiếng, không tỏ rõ ý kiến. Nhớ tới diện mạo của công chúa Calne Ti, bây giờ anh tưởng tượng không ra bộ dạng của Tam công chúa Saudi sẽ làm người ta thích đến mức nào.
"Đúng rồi, anh mới vừa nhắc tới Calne Ti, anh cùng cô ấy có hôn ước sao?"
"Là cô ta muốn gả cho tôi, trên thực tế, tôi chính là vì không cưới cô ta nên mới diễn tiết mục giả kết hôn này, chỉ cần cô ta biết tôi đã kết hôn, tự nhiên sẽ bỏ cuộc giữa chừng."
"Phải không?" Cô bây giờ không có cách nào lạc quan giống như anh vậy.
"Không phải vậy."
Theo hiểu biết của cô về chị cả thì chị cả là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu như chị ấy biết Phạm Tích kết hôn, cho dù phải vượt qua biển cả nghìn trùng, chị ấy cũng nhất định sẽ tới gặp thê tử của anh.
Nếu như biết mục đích của cuộc hôn nhân này phức tạp như thế, nếu biết mình thế nhưng trong lúc vô tình đoạt ông xã của chị cả, đánh chết cô cũng sẽ không nhảy vào trong trận hỗn loạn này.
Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao? Trước mắt người đàn ông bá đạo này tuyệt đối không thể để cho cô lâm trận bỏ chạy, hiện tại cô như tên đã lắp vào cung không phát không được.
"Nếu như, tôi nói là nếu như. . . . . . nếu như hiện tại tôi muốn bội ước. . . . . ."
"Đó là đường chết." Tin tức anh và cô kết hôn đã thông báo với truyền thông, bọn họ ảnh cưới cũng đã chụp, giấy hôn thú thì cũng đã có "Không cẩn thận" truyền ra ngoài cho truyền thông đăng, nếu như lúc này cô dám bỏ cuộc, anh sẽ một phát súng giết chết cô.
"Phải không?" Ha ha, Kathi Nhã cười khúc khích nhưng trên thực tế cô thật là muốn khóc.
Cô cũng mới rời nhà trốn đi nửa năm mà thôi, cũng còn chưa có chơi đủ đâu, nếu như chị cả thật sự vì Phạm Tích mà tìm tới cửa, như vậy cô có bị lộ thân phận hay không? Thân phận bại lộ thì không quan trọng, quan trọng chính là chị cả nhất định sẽ cho người đem cô xách trở về Saudi, có thể vì vậy mà cô bị cấm ra ngoài nửa năm thậm chí lâu hơn, giấc mộng du lịch vòng quanh thế giới của cô liền bị bỏ dở.
Đều tại người đàn ông này! Cho là gả cho anh ta có thể đến nước Mĩ sống phóng túng một chút, coi như mình bị người ta coi thường, có ăn, có ở, còn có thể chơi, hiện tại thì tốt lắm, rước lấy một đống phiền toái vào người.
"Cô không cần lo lắng, hết thảy đã có tôi." Phạm Tích ôn nhu nhìn cô, đưa tay vuốt chân mày nhíu chặt của cô, "Tôi là chồng của cô, có nhớ không? Về sau, tất cả tâm sự của cô cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ chia sẻ cùng cô. Đôi vai nhỏ bé của cô không cần đảm đương nhiều trách nhiệm nặng nề như vậy?"
Thật đúng là lời kịch buồn nôn lại ngọt ngào đến mức làm người ta nổi da gà a.
Bên cạnh bọn họ có ký giả chụp ảnh sao? Không thể nào, nơi này là gian phòng của bọn họ! Làm sao có thể có máy chụp hình, nhưng là, nếu như không phải là vậy tại sao người đàn ông cao cao tại thượng này làm sao có thể đột nhiên trở nên ôn nhu như thế lại còn quan tâm chăm sóc như vậy!
Nghĩ tới, Kathi Nhã ánh mắt ba trăm sáu mươi độ nhìn lòng vòng, quả nhiên là như vây, ở phía trước cô không xa bên cạnh cửa sổ chẳng biết lúc nào có một cái camera mini.
Quốc gia này thật là không có vương pháp! Thậm chí ngay cả khi cô ở tại gian phòng của chính mình cũng không có một chút riêng tư.
"Chuyên tâm một chút!Vợ yêu của anh." Phạm Tích nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang lác lư của cô, dùng hai tay đem khuôn mặt của cô cố định lại, nùng tình ý mật nhìn cô, "Nhìn vào mắt của tôi, Kathi. . . . . ."
Cô nhìn, hơn nữa rất chuyên tâm, làm cho anh phát hiện ánh mắt của anh thật rất biết phóng điện, cái bộ dạng nhu tình như nước kia trong phút chốc thật muốn cướp đi hô hấp của, làm cho cô quên mất mình đang ở nơi nào.
"Này, không cần nhìn tôi như vậy,làm ơn." Cô nỉ non, vẻ mặt có chút bối rối.
"Tôi sẽ hôn cô, nhớ, vẻ mặt phải ngọt ngào một chút, dù sao cũng không thể đẩy tôi ra, biết không?"
Cái gì? ! Anh ta muốn hôn cô?
Cái gì? ! Anh ta muốn hôn cô?
Như vậy sao được, đây chính là nụ hôn đầu của cô cũng. . . . . . Ngô. . . . . .
Không còn kịp rồi, người đàn ông hư hỏng này. . . . . .
Đôi môi đầy đặn mềm mại bị nụ hôn của anh che lại, hai tay của cô muốn đem người đàn ông hung hăn này đẩy ra, như đã đoán truóc, anh đã sớm ngờ tới cô sẽ làm như vậy, nhanh chóng bắt lấy tay cô ra sau lưng, làm cho ngực cô phập phồng dính sát vào lồng ngực rộng rãi của anh.
Tư thế như vậy quá thân mật, khiến đầu óc cô trở thành chân không, cái gì cũng không nghĩ được, ngay cả tứ chi cũng giống như bị cột chặt không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác mặc anh hôn.
Trần nhà giống như đang quay vòng, xoay chuyển đầu cô đến choáng váng, mắt cô không tự chủ nheo lại, chìm đắm trong kĩ thuật hôn cao siêu của anh.
Anh ta, chính là bạch mã hoàng tử mà cô thường gặp trong mơ sao? Hoàng tử của cô cũng ôn nhu hôn cô, quyến luyến cô như thế, tựa như cô là sinh mênh của anh ta, vĩnh viễn không bao giờ buông tay.
Phải không? Là anh ta sao?
Coi như là anh ta thì cũng tốt lắm, bởi vì anh ta hôn cô có cảm giác quá mỹ hảo, làm cô không muốn rời đi cái này tựa như trong những giấc mơ.
"Tốt lắm." Không biết qua bao lâu, anh tự tay vỗ vỗ mặt của cô.
Kathi Nhã bỗng dưng mở mắt ra, từ trong mông tỉnh lại, trước mắt là người đàn ông không phải là bạch mã hoàng tử của cô, mà là ác ma của cuộc đời cô.
Nhìn đi, giờ phút này hắn ta cười đến tà ác cở nào a! Cùng với bạch mã hoàng tử kém xa đến vạn dặm.
"Như thế nào? Rất tuyệt đi! Nhìn cô bị tôi hôn liền quên mình là người nào."
Đúng vậy a, thiếu chút nữa liền thật quên mình là người nào.
Ở trong mắt của anh ta, cô là tên ăn mày nhỏ, coi như anh ta cưới cô rồi, cô vẫn chỉ là một đứa ăn mày mà thôi.
"Cũng không tệ lắm nữa." Kathi Nhã nháy mắt mấy cái, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần đem thân thể anh đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này mới hậu tri hậu giác hồng thành một mảnh, liên tục không ngừng kéo chăn, nàng vùi đầu vào trong chăn, "Đầu của tôi thật rất choáng, tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài."
Giọng nói của cô như ra lệnh một cách tự nhiên, cô vẫn chưa phát hiện ra điều này đã chọc giận anh.
"Tôi có muốn ra ngoài không, không phải là do cô quyết định."
Phiền người chết đi được!"Tôi đã nói với anh . . . . . ."
"Gọi tôi cái gì?" Phạm Tích đi về hướng cô, đem cô vây ở giường giữa lồng ngực của anh, "Cô ra lệnh cho người khác thuận miệng như vậy sao!"
Kathi Nhã hơi giận, "Tôi nào có. . . . . . Tôi chỉ là thật sự rất không thoải mái. . . . . ."
Nếu như có thể, cô muốn một cước đá văng tên này ra khỏi phòng.
Nghe vậy, một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng đặt lên trán của cô, "Nóng rần lên? Mặt của cô đỏ lên rồi kìa, có muốn gặp bác sĩ hay không?"
Cô nóng rần lên?
Đúng vậy a, nóng rần lên, toàn thân của cô đều nóng rần lên, hơn nữa hết sức nóng, tốt nhất đem tay anh ta phỏng, sau đó phỏng luôn tim của anh ta, phổi của anh ta, lục phủ ngũ tạng của anh ta đi.
Bởi vì mặt cô đỏ bất thường như thế này đều là do anh ta làm hại, có thù liền trả thù, cho bỏng chết anh ta đi.
Bãi biển Hawai
Bầu trời xanh, mây trắng, làm cho người ta ngửa đầu vừa nhìn, tâm tình liền có thể thật tốt, đây là lần đầu tiên, Kathi Nhã cảm thấy cuộc hôn nhân này còn đáng giá.
Kéo cánh tay Phạm Tích, gương mặt cô hưng phấn, đi dạo trên bờ cát trắng bước chân của cô nhẹ nhàng tựa như lông vũ, thay vì nói cô đi tản bộ, không bằng nói cô đang khiêu vũ, đôi chân trắng nhỏ ở chỗ nước cạn không thể nhảy, một chân đá nước lên trời, một chân bị vùi vào cát, giữa lúc thủy triều lên xuống, cô chơi vui vẻ, thật giống như trẻ con.
Nụ cười của cô thật hạnh phúc và thỏa mãn a! Mặc dù cô làm cho anh một thân nước cùng cát, mặc dù cô không ngừng nhích tới nhích lui để cho anh ưu nhã như vậy có chút không thể thích ứng, nhưng nhìn đôi mắt cùng khóe miệng cong cong của, những lời muốn nói ra một chữ không nói ra được.
"Nơi này thật là một Thiên đường, sau một chuyến bay tôi liền yêu nơi này, không nghĩ tới bãi biển này càng làm cho người mê luyến không dứt."
"Thật là đẹp."
"Tôi muốn đi bơi, anh dạy tôi." Lôi kéo tay của anh, Kathi Nhã cười đến mặt mong đợi.
"Biển này có nhiều cá có thể đem cô đụng bất tỉnh đấy."
"Tôi không sợ, mang tôi đi đi."
"Bọn chúng còn có thể cắn cô."
"Không thể nào? Anh lừa gạt tôi." Nếu như bơi đáng sợ như vậy, vậy làm sao có nhiều người trên thế giới đến đây như vậy?
"Thật a, tháng trước báo đã đăng có bầy cá cắn chết người, cô không biết?" Phạm Tích đứng đắn nhìn cô một cái, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Đúng rồi, cô lúc ấy chỉ là tiểu ăn xin, làm sao có thể có tiền mua báo đây? Ba bữa cơm cũng thành vấn đề ."
Thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Khi làm ăn xin mọi người xem thường mình như vậysao? Anh ta không những không đồng tìnhvới cô, còn lúc nào cũng lấy điểm này để chế nhạo cô, thật may là cô không phải là ăn xin thật, nếu không nhất định sẽ bị ánh mắt vô cùng cao ngạo của anh ta khi dễ phải vĩnh viễn không ngốc đầu lên được.
"Anh rất xem thường tôi?"
"Tôi cần coi trọng cô sao?"
"Anh đã chán ghét ăn xin như vậy, mà lại cưới một tên ăn xin, không cảm thấy mình thật đáng buồn sao?"
Đâu chỉ thật đáng buồn, còn có thể khóc! Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ đường đường là Phó tổng giám đốc hàng không Trác Lâm lại phải cưới một kẻ ăn xin làm vợ, như vậy coi như xong, dù sao cũng chỉ là kết hôn giả, bây giờ hết thảy đều làm không phải chính xác, làm anh muốn nôn chết chính là, anh thậm chí có điểm thích nụ cười của cô ta.
Hồn nhiên, ngây thơ, vui vẻ, không lo, tựa như hài tử không có phiền não, tận tình thưởng thức cuộc đời của cô.
Anh hâm mộ lại ghen tỵ, bởi vì anh đã sớm quên nên như thế nào tận tình chơi, tận tình cười, mà nụ cười của cô nhưng có thể ở trong phút chốc đã gọt rửa linh hồn của anh.
Anh dĩ nhiên biết mình không thể nào yêu một tên ăn xin, càng không thể nào cưới một kẻ ăn xin, nhưng, trước mắt cô thật không để cho người ghét, cũng liền bởi vì một chút cũng không để cho người ghét, cho nên anh phải nhắc nhở, mình xem thường một tên ăn xin, chán ghét tên ăn xin cỡ nào.
Trước mắt cô không phải là con người chân thật của cô, trừ một đầu tóc ngắn xinh đẹp tung bay cùng nụ cười, trang phục, cử chỉ, khí chất của cô đều là anh gọi người huấn luyện ra , cho nên anh thích cô cũng là bình thường, bởi vì anh cho người tạo hình cho cô giống như người con gái lý tưởng trong suy nghĩ anh.
Chẳng qua là, cô học được quá nhanh đi, trong thời gian ngắn mấy ngày, cô thế nhưng có thể từ một tên ăn mày hóa thân thành một danh môn thục nữ, giở tay nhấc chân đều có đại gia khuê tú phong phạm, không chút nào sai phạm, điểm này làm anh vô cùng ngạc nhiên.
"Khiêu vũ đi!" Anh nâng một cánh tay khác của cô, cúi đầu cười ôn nhu với cô một tiếng, "Đây chính là tuần trăng mật của chúng ta, chớ cùng tôi gây gổ, ừ?"
Lại tới. . . . . .
Ôn nhu như nước, nhu tình vạn thiên, biết rất rõ ràng cái này là anh ta giả vờ, nhưng cô chính là chống cự không được ôn nhu sức quyến rũ của anh ta giờ phút này .
"Lại có ký giả tới sao?" Ánh mắt của anh giống như phi cơ trinh sát, có thể sự tồn tại của ký giả, vô khổng bất nhập.
"Ừ."Âm thanh trả lời nhẹ nhàng, Phạm Tích đã ôm lấy cô ở trên bờ cát nhẹ nhàng nhảy múa.
Từ lúc mủi chân tuyết trắng của cô ở trên bờ cát nhảy múa anh liền muốn làm như vậy, muốn cùng cô khiêu vũ trên bờ cát, muốn từ trên người cô tìm lại một chút đam mê và hồn nhiên.
"Ở trên bờ biển nhảy Waltz, đây cũng là lần đầu tiên." Cô hơi sợ hãi với loại kinh nghiệm tốt đẹp này, nhắm mắt lại, cô hưởng thụ tư vị mạn diệu trong gió, trên bờ cát, tiếng sóng biển nhảy múa, lại quên lời của mình có rõ ràng sơ hở trong lời nói.
"Phải không? Vậy cô thường nhảy Waltz ở đâu?"
"Hoàng cung a, nếu không hay là tại sàn nhảy trong khách sạn." Saudi không có bãi biển đẹp như vậy, Saudi cũng không có người đàn ông nào có thể ôn nhu ôm lấy nàng khiêu vũ như thế, bình thường đàn ông khiêu vũ cùng cô không phải là cứng ngắc giống như cương thi, chính là mềm nhũn giống như cá chạch không có xương.
Không giống Phạm Tích, bề ngoài cao lớn anh tuấn tuấn mỹ, anh ôn nhu dẫn dắt cô khiêu vũ, từng động tác xoay tròn cũng cùng động tác của cô vô cùng ăn ý, là anh dẫn dắt rất tốt, cô biết, mà cô, cũng vui vẻ phối hợp với sự dẫn dắt của anh, cùng nhau cảm thụ điệu nhảy Waltz lãng mạnvà đẹp đẽ này.
"Hoàng cung?" Kinh ngạc nhíu mày, Phạm Tích cho là mình nghe lầm.
Bỗng dưng mở mắt, Kathi Nhã lăng lăng nhìn anh, "Cái gì hoàng cung?"
Cô mới vừa nhắc tới hoàng cung sao? Trời ạ! Cô sẽ không ngu xuẩn như vậy đi? Hình như là.
"Cô mới vừa nói cô thường khiêu vũ ở hoàng cung hay khách sạn."
"Đó. . . . . ." Cô cười đến chân mày toàn bộ chen chúc tại một khối, "Đúng vậy a, tôi xem phòng khách ở nhà là hoàng cung, phòng ăn ở nhà thì gọi tiệm cơm, không quan hệ đi?"
Là không có quan hệ, chẳng qua là rất buồn cười, có thể thấy được hai người bọn họ gia thế bối cảnh quả nhiên là thiên soa địa viễn ( một trời một vực).
"Một người nhảy?"
"A?"
"Tôi là hỏi cô—— cô ở phòng khách phòng ăn trong nhà nhảy Waltz có phải một mình cô nhảy hay không?"
"Dạ, đúng vậy a, tôi học giỏi không biết mỏi mệt a! Khi đó tôi thường thường len lén chạy đi xem người ta khiêu vũ, nhìn lâu liền mình về nhà học, vẫn không được sao?"
"Thì ra là cô đã sớm biết, kia vừa vặn, Cát Lỗ Ba đây? Cũng là cô len lén học ?"
"Dạ, đúng a!" Sẽ tiếp tục nói dối nữa, đầu lưỡi của cô nhất định sẽ thắt lại, ai tới cứu cứu cô đi!
"Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng cô có thiên phú dị bẩm đấy."
"Ha ha, là như thế này a. . . . . ." Cô cười khúc khích, đột nhiên lảo đảo một cái, cả người ngã vào ngực anh.
Phạm Tích vững vàng ôm cô vào trong ngực, cảm giác thân thể đan bạc nhẹ nhàng của cô run lẩy bẩy, không khỏi đem cô ôm càng chặc hơn, "Quần áo của cô cũng ướt rồi, chúng ta trở về khách sạn đi."
"Được." Cô vuốt ngực, cảm giác trái tim đập đến cuồng loạn .
Gần tiếp xúc như vậy, rất khó để người không sinh ra ảo tưởng.
Điều tồi tệ hơn là, cô không thở nổi! Anh ta đem không khí của cô hút sạch hết sao?
"Thế nào? Mặt của cô lại đỏ thế, tôi xem một chút. . . . . ." Tay anh mới vừa vươn ra sờ trán của cô, cô lại thật nhanh lui lại cách xa anh, giống như tay của anh có độc, vừa đụng đến cô sẽ làm nàng nhiễm bệnh vậy.
Phạm Tích cau mày, có chút không vui khi nhìn cô hốt hoảng, luống cuống như vậy.
"Tôi không sao, chẳng qua là đầu có chút choáng váng."
"Lại choáng váng đầu?" Anh quan tâm đi tới gần cô.
Thấy thế, cô lại đi lui về sau hai bước lớn, "Không, không phải, là có chút cảm mạo, bệnh vặt thôi, không có chuyện gì."
"Kathi!"
"Ở. . . . . ."
"Tới đây với đây với tôi."
"Cái đó. . . . . . Chúng ta không phải là về phòng sao?" Kathi Nhã đứng bấtđộng. Ký giả còn ở đây a, anh ta sẽ không đối xử với cô như thế chứ.
"Tôi ôm cô trở về."
"Cái gì?" Cô sửng sốt một chút, liên tục không ngừng phất tay, "Không, không cần, tôi có chân có thể tự mình đi, anh không cần. . . . . ."
"Cô không phải là cô chóng mặt, cảm mạo lại không thoải mái sao?"
"Tốt lắm, tôi tốt lắm, một chút việc cũng không có, thật." Thay vì để cho anh ta ôm trở về khách sạn, dù có sốt cao thiêu cháy không thể đi nỗi, cô cũng muốn bò dậy nói không có sao.
"Tới đây, đừng để tôi nói lần thứ ba." Anh hướng cô vươn tay, "Cô muốn làm vợ của Phạm Tích tôi không phải sao? Nghe lời, Nếu không tôi kiện cô bội ước."
"Tốt thôi, không sao, anh đi kiện đi." Dù sao cô cũng có tiền, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi trận hỗn loạn này, không muốn làm cô vợ giả của anh ta nữa.
Phạm Tích nheo mắt lại, tức giận mím môi, "Vậy sao? Vậy tôi nói trước với cô một tiếng, nếu cô bội ước trước, tôi cũng sẽ bội ước, trực tiếp kéo cô lên giường."
Kathi Nhã vừa nghe, cả kinh thất sắc, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trong phút chốc chuyển thành tái nhợt.
"Anh vô lại a!"
"Đúng vậy a, ta chính là như thế đó." Dứt lời, anh cất bước tiến lên, đem cô vẫn còn run rẩy bế lên, đi thẳng tới khách sạn.
Hai tay của cô vòng qua cổ anh ôm thật chặc, vừa tròn mắt tức giận nhìn chằm chằm anh không dứt .
"Anh cái người này nói chuyện không giữ lời hứa đại khốn kiếp!" Cô thấp giọng mắng một câu, ngay sau đó, liên tiếp lời của cô giống như như máy phát tự động, từ ngữ lưu loát từ miệng cô bật ra, hoàn toàn không cần chuẩn bị trước.
Kathi mới tự xưng là mình là một kẻ trời sinh để mắng chửi người, cái miệng nhỏ đang lải nhải đột nhiên bị một đôi môi báo đạo chặn lại. . . . . .