-
Chương 6
Lúc Kathy Nhã tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô cảm thấy đau lưng lười nhác duỗi tay ra, giật giật cổ, thật là muốn híp mắt hưởng thụ một chút ánh mặt trời, thời gian không tới năm giây, cô đột nhiên ý thức được cái gì cúi đầu, thấy trong chăn người không mảnh vải che thân, trên người đầy vết đỏ.
Trong ba mươi giây ý thức hoàn toàn không có cách nào vận hành, đợi đến khi khôi phục lại như cũ, phản ứng đầu tiên của cô là thét chói tai.
"A ——" tiếng kêu dài đến một phút, ngay cả thời gian để lấy hơi cũng không có.
Không người nào để ý đến cô, không, là trong phòng căn bản không có người.
Không chỉ như vậy, gian phòng được thu dọn rất sạch sẽ, quần áo vốn dĩ nên nằm tren giường nhưng giờ thì toàn bộ không thấy đâu, hết thảy giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Cô cũng hi vọng không có, đáng tiếc, trí nhớ về tối hôm qua vẫn rõ ràng ràng, bình tĩnh lại, kim chỉ giờ kim chỉ phút kim chỉ giây toàn bộ tự động chạy trở về, chạy đến hơn hai giờ sáng, cô ngồi ở quầy rượu cùng một người đàn ông uống rượu, khi hắn đỡ xuống lên lầu lại bị vứt ở ven đường, sau đó gặp Phạm Tích.
Tiếp đến là hình ảnh cô chủ động yêu cầu anh ta ôm nàng, sau đó cùng anh ta triền miên trên giường, ngay sau đó trời và đất kết hợp, nước sữa hòa nhau. . . . . .
Kathy Nhã oa một tiếng, che mặt, cảm giác mình không mặt mũi nào nhìn mặt phụ mẫu ở Giang Đông, không nghĩ tới cô đường đường là Tam công chúa của Saudi lại thất thân ở đất khách, chủ động leo lên giường của một người đàn ông, nếu truyền đi, phụ vương có thể sẽ giận đến bệnh tim phát, mẫu hậu có thể sẽ nhảy lầu tự vận.
Thật bi thảm, hơn nữa ở trước mặt Phạm Tích càng không ngốc đầu lên được, trước kia, trong mắt anh ta cô chỉ là tên ăn xin, hiện tại cô có thể biến thành kỹ nữ.
Là cô thất thân, lại giống như là cô thật có lỗi với anh ta, tựa như cô cưỡng bách anh ta làm chuyện anh ta không thích.
Mất thể diện qua đi, nếu như cô ở lại mà nhìn thấy anh ta, thì nên nói cái gì đó với anh ta?
"Thật xin lỗi, xin anh tha thứ cho tôi?"
Còn là, "Tôi thật sự không cố ý khinh dễ anh, để cho anh đi theo tôi thất thân?"
Hay là "Rất xin lỗi, tối hôm qua tôi Bá Vương ngạnh thượng cung, ép buộc anh ôm tôi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn sau lòng bàn tay buồn bã buồn bã thở dài, mặt ủ mày chau.
Trong lúc bất chợt ——
" Sao cô còn ở trên giường?" Một thanh âm quen thuộc có chút nóng nảy vang lên bên tai cô, dọa cho cô sợ đến mất hồn.
"Phạm. . . . . . Tích?" Hàm răng cô run lẩy bẩy, cười vừa gượng ép vừa ngượng ngùng.
"Làm gì? Gặp quỷ sao?" Phạm Tích lạnh lùng trợn mắt nhìn cô một cái, cố ý làm bộ dạng hung ác, mục đích là vì che giấu mọi chuyện đêm qua.
Tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm qua là cái gì đây? Ngoài sự nhiệt tình như lửa của cô, có phải hay không còn có sự ỡm ờ của anh? Anh là đang lo lắng từ nay về sau cô sẽ đổ thừa anh, muốn anh vì sự trong sạch của cô mà phụ trách, hay là đang lo lắng cô vì thế hối hận đau đến không muốn sống, cảm thấy tối hôm qua là lỗi lầm lớn nhất cả đời này của cô?
Trời mới biết hắn đến tột cùng đang lo lắng cái gì! Sáng sớm chạy ra đi mướn chiếc xe quay một vòng lại một vòng, gió lạnh sáng sớm chỉ có đem đầu của anh thổi đến mức đau đớn không chịu nổi, cũng không có để cho suy tư của anh càng thêm rõ ràng.
Cô là xử nữ. . . . . .
Đáng chết, xử nữ!
"Cái đó. . . . . . Tối ngày hôm qua tôi. . . . . . Cưỡng ép anh làm chuyện mà anh không muốn làm, thật rất xin lỗi, anh có khỏe không? Nhìn anh đứng tựa hồ không tốt lắm, đây hết thảy đều là lỗi của tôi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. . . . . ." Đầu của cô rủ xuống thật thấp, cũng không dám nhìn hắn một cái.
Anh tốt mới là lạ! Anh hại cô mất đi trong sạch, cô lại đang nói xin lỗi anh? Có lầm hay không vậy? Giờ phút này, người phụ nữ không phải nên khóc sướt mướt, phải giả bộ điềm đạm đáng yêu sao? Coi như anh cùng cô cũng không phải là lỗi của anh, nhưng cô cũng không cần một bộ dáng tựa như một tiểu tức phụ.
Huống chi, cùng với cô cũng không có trong tưởng tượng hỏng bét. . . . . .
Hơi đỏ mặt, Phạm Tích đi tới bên cửa sổ đem rèm kéo lên, "Biết lỗi là tốt rồi, cô có biết hay không đêm qua cô bị hạ xuân dược? ! Nếu là còn có lần sau, tôi sẽ đem cô trực tiếp vứt xuống phòng trọ của trai bao."
Cái gì? Xuân dược? Kathy Nhã sắc mặt trắng nhợt, nghĩ đến đêm qua chính là người đà ông kia. Thì ra là hắn ta có rắp tâm khác, là bởi vì cô ở trong lúc vô tình nói cô đã có chồng, hắn mới tha cho cô một lần sao?
Nguy hiểm thật. . . . . .
Nếu như cô thất thân cho một người một đàn ông khác mà không phải là Phạm Tích, cô không cách nào tưởng tượng mình có thể nổi điên hay không.
"Sẽ không có lần sau ." Cô nhỏ giọng cam kết.
Tại sao vậy chứ? Tại sao Phạm Tích thì có thể nhưng người đàn ông khác lại không được?
Bởi vì anh ta là chồng của cô, đứa ngốc.
Nhưng là anh ta cũng chỉ là một người chông giả thôi, cũng không phải là thật.
Là đó. . . . . .Df sao bây giờ cũng là chồng, vợ cho chồng cái đó, thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không thể trách cô.
Đúng đúng đúng, chính là như vậy!
Kathi Nhã trong đầu hai thanh âm đang kéo co nhau, cuối cùng vẫn thuyết phục mình.
"Về sau không có tôi cho phép không thể ra khỏi cửa."
"Được."
"Về sau tôi không cho phép uống rượu thì không thể uống rượu, một giọt cũng không được."
"Được."
"Còn có, không có tôi cho phép, cô không thể uống đồ uống của bất cứ ai đưa cho cô, trừ phi tôi ở bên cạnh cô."
"Cola cũng không được sao?"
Cola? Mặt Phạm Tích thay đổi, một ly cola mà có thể đánh tan phòng bị của cô sao? Cô thật bất trị!
"Cô thích uống cái loại đồ uống cho trẻ con đó sao?"
Khuôn mặt Kathi Nhã sáng lên, liều mạng gật đầu, "Thích! Cực kỳ thích, tôi muốn mua một, hai hộp đặt ở khách sạn, tôi muốn uống khi nào thì uống khi ấy, như vậy có thể không?"
Âm thanh trầm ngâm của Phạm Tích bị đè nén xuống khi cô cũng thích coca như anh.
"Được rồi." Anh đáp ứng miễn cưỡng, nhưng nội tâm lại mừng như điên.
Rốt cục, về sau anh có thể thoải mái đi mua Coca Cola rồi, người khác nếu có hỏi, anh có thể nói"Là mua cho bà xã, bởi vì bà xã anh thích uống" , còn có thể thuận tiện lấy được danh hiệu quan tâm vợ.
"Oa, thật tốt quá, cám ơn ông xã!" Kathi Nhã nhảy xuống giường ôm lấy anh, hồn nhiên quên mất mình không mảnh vải che thân.
Da thịt mềm mại của cô dán sát vào người anh, làm cho phần bụng của anh bỗng dưng căng thẳng.
"Kathi. . . . . ." Anh kềm chế dục hỏa đang tăng dần trong cơ thể, tảng âm cũng có vẻ căng thẳng.
"Cái gì?" Ôm anh ta làm cô nhớ tới đêm qua anh dịu dàng tiếp xúc thân thể cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
"Cô không có mặc y phục." Rất khó, anh thật rất khó mới đem ý muốn vươn tay ra sờ ngực cô thu lại, cô mà không đi nữa, anh sẽ biến thành một con sói.
"Oa ——"cô thét chói tai, cả người từ sau lưng của anh bắn trở lại trên giường, dùng chăn cuốn mình từ đầu đến chân, "Quần áo của tôi đâu?"
"Đang ở. . . . . ." Lời nói còn chưa dứt, điện thoại di động lại vang lên, Phạm Tích nhấn trả lời, lười biếng nói: "Alo, tôi là Phạm Tích."
"Tôi là bố anh đây."
"Bố?" Âm thanh Phạm Tích giương cao, cười đến rất giả, "Nghe được thanh âm của ba thật là khiến người ta cao hứng a, gần đây bố khỏe không?"
"Tôi sẽ được khỏe được sao? Con trai của mình kết hôn, thế nhưng không mời bố mình tham gia, trên đời này có loại con trai bất hiếu như anh không?"
"Trên đời này không phải cũng có loại người không nói với con trai một tiếng đã đáp ứng với người khác, để cho đứa con trai duy nhất của mình cưới một người phụ nữ vừa đen lại tròn làm vợ đó sao bố." Bố đã bất nhân, con bất nghĩa, phụ tử cũng giống như vậy.
"Cô ấy là công chúa đó! Tổng Thống sau sự kiện 11-9 vẫn rất muốn cùng Arab khôi phục quan hệ hữu hảo như trước, vừa lúc đối phương lại nói lên điều kiện như vậy, vương tử Bandar là người quen cũ của chúng ta, con cưới em gái của hắn cũng coi là với cao, con còn không hài lòng cái gì nữa? Hôn nhân được xây dựng trên sự tin tưởng nhau, yêu thương nhau, chứ không phải chỉ là mặt ngoài hời hợt kia. . . . . ."
"Đủ rồi! Bố, bố có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, kết hôn con cũng đã kết hôn rồi, ta có một người vợ danh chính ngôn thuận lại hợp pháp, công chúa gì đó muốn gả cho con, đợi kiếp sau hãy nói đi."
"Con có vợ rồi là thật sao? Không phải là cưới để lừa gạt bố chứ? Đầu năm nay, muốn kết hôn với một cô vợ giả rất dễ dàng, nhưng muốn cùng cô vợ giả đó sinh con thật không dễ dàng."
"Có ý gì?" Ánh mắt Phạm tích híp lại.
"Sinh một đứa cháu trai cho bố nhìn một chút, bố mới có thể tin tưởng cuộc hôn nhân này là thật."
Quả thật gừng càng già càng cay mà! Không nghĩ tới bố cũng có thể nghĩ đến thủ đoạn ác độc này.
Phạm Tích khẽ cắn răng, giận đến muốn ném điện thoại di động, "Chúng con không muốn sinh con."
"Là không sinh được đúng không?" Phạm Trác Lâm ha ha cười mấy tiếng, "Đừng cho là ta không biết con ở đây đùa bỡn cái gì, trong vòng nửa năm nếu không sinh được cháu trai hoặc cháu gái cho ta, con cùng cái người tên Kathi đó ly hôn, cưới Đại công chúa Saudi làm vợ, công chúa nói cô ấy nguyện ý chờ con."
"Cái gì?"
"Đó, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói cho con biết rồi, công chúa đã đi Hawai tìm các con rồi, cô ấy nói muốn muốn xác định một chút con có phải đã kết hôn thật hay không, công chúa thật đúng là rất rõ đại nghĩa, cô ấy còn nói nếu như con sự thật tìm được hạnh phúc của mình, công chúa kia sẽ chúc phúc cho con, bất quá, nếu như cô dâu không xứng với con, cô ấy nhất định sẽ đem con đoạt lại ."
Sau khi nghe được tin tức Calne Ti muốn tới Hawai, Kathi Nhã không có thời gian ngồi thoải mái, cô lập tức dọa tới dạo lui trên các con phố ở Hawai, tìm được một bộ tóc giả màu đỏ rực, một mắt kính gọng vàng, rồi mang theo những vật dụng này đến một thẩm mỹ viện, để người ta trang điểm cho cô đậm rực rỡ nhưng không mất phần cao nhã, sau đó yêu cầu họ giúp cô đeo những thứ kia vào, trong nháy mắt, cô đã từ một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn đã trở thành một cô gái có mái tóc đỏ đầy khí chất và gợi cảm.
"Giống như thiếu cái gì đó." Kathi Nhã xoay vòng trước gương, hơi nhíu lông mày lẩm bẩm bất mãn.
"Là thiếu chút gì đây." Thợ trang điểm gật đầu, đột nhiên lui ra rồi lại bước tới, trên tay đã có thêm hai miếng lót ngực mềm mại, "Vòng một của cô không được đầy đặn sóng, cái này có thể làm cô trở nên xuất sắc hơn."
"Không sai, còn phải trước sau lồi lõm mới được." Kathi Nhã cười cười, đem miếng lót ngực nhét vào trong áo lót, quả thật hiệu quả không tệ đấy.
"Như vậy, bộ dạng cô đã hoàn toàn khác với lúc trước rồi, tôi bảo đảm cô như vậy không chỉ làm cô đẹp hơn, thậm chí ngay cả bạn trai của cô cũng không nhận ra cô ấy chứ."
"Thật không? Chơi vui thật, lừa gạt anh ta không tồi."
"Giữa hai người yêu nhau thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị có thể kích thích tình dục hơn." Người thợ trang điểm cười đến mặt ám muội, đưa tay chỉnh lại tmais tóc dài cho cô, "Mái tóc này thật không tệ, cô mua nó ở đâu vậy?"
"Lúc ấy thần trí tôi đang choáng váng đi dạo một vòng, nên tôi cũng quên là đã mua nó ở đâu rồi." Cười xin lỗi, Kathi Nhã quẹt thẻ phụ Phạm Tích cho cô để thanh toán, đi ra thẩm mỹ viện. Hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ, chỉ mong sẽ không nhận ra lớp trang điểm đậm trên mặt cô.
Kathi Nhã dùng thẻ nhựa trong suốt lặng lẽ mở cửa phòng, rón rén bước vào, lại nhìn thấy trong đại sảnh gò má Phạm Tích cười đến ôn nhu.
Có quỷ đó, một mình anh ta ở trong phòng cười đến ác tâm như vậy làm gì? Đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt rất quen thuộc.
"A!" Kathi Nhã bị kinh sợ đến kêu thành tiếng, tiếng kêu này đã thu hút ánh mắt đôi nam nữ đang ở trong đại sảnh.
Phạm Tích kinh ngạc, hơi nhíu lông mày, đang muốn hỏi cô ta là ai, Calne Ti bên cạnh so với anh sớm một bước đã mở miệng.
"Nói vậy đây chính là phu nhân của ngài, Phạm tiên sinh." Calne Ti quan sát người phụ nữ mới vừa vào cửa, ánh mắt là phê bình mà không chút lưu tình.
"Không, cô ta không. . . . . ."
"A!" Kathi Nhã lại đột ngột kêu lên cắt đứt lời nói của Phạm Tích..., đạp giày cao gót ba tấc chân chạy chạy vội tới trước mặt anh, thân mật khoác tay của anh, thở hỗn hển ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉn cười dùng tiếng anh hỏi: "Ông xã, cô là khách của anh Calne Ti công chúa à? Trời ạ, thật là quá ưu nhã, cao quý, vừa nhìn đã biết là công chúa xuất thân bất phàm, được vạn người ngưỡng mộ!"
Lời này, có phải là quá dối trá không? Mặc kệ đi, đại tỷ chịu không nổi nhất là những lời dễ nghe, nghe vậy trái tim của chị cực kỳ vui mừng.
Phạm Tích trừng mắt nhìn người phụ nữ tóc đỏ này không biết từ nơi nào chạy đến, khuôn mặt trước mắt giống như đã từng quen, còn có thanh âm ôn nhu mềm nhũn của cô ta, cuối cùng cô ta là ai vậy?
"Cô là. . . . . ."
Kathi Nhã lại một lần nữa cắt đứt lời anh, "Tích, em là thật cao hứng, cho nên quên cả lễ nghi, thật xấu hổ, công chúa, cô muốn uống gì? Tôi sẽ đi chuẩn bị cho cô ngay bây giờ."
"Cà phê là tốt rồi, làm phiền cô, Phạm phu nhân." Calne Ti như cũng hết sức lễ độ nói.
"Một chút cũng không phiền toái, cô chờ chút, tôi đi một chút sẽ tới ngay." Kathi Nhã cười như hoa, đẩy mắt kiếng, không ngừng chạy vào phòng bếp.
Cô chân trước mới đi vào, Phạm Tích chân sau cũng đi theo, "Này, người phụ nữ này đến tột cùng là. . . . . ."
Kathi Nhã nhón chân lên, đưa tay che miệng anh, đổi dùng tiếng trung nói: "Phạm Tích tiên sinh, anh không phải ngay cả vợ mình cũng nhận không ra chứ?"
"Cô ——"
"Tôi là Kathi, coi như anh không nhận ra bộ dạng tôi hiện tại, giọng nói của tôi anh vẫn nghe được mà."
"Cô mới vừa dùng tiếng anh nói chuyện." Cho nên anh nhất thời không có liên tưởng tới.
"Cái này không thể trách tôi, Calne Ti chỉ hiểu được tiếng Arab và tiếng Anh." Để không làm lộ thân phận của mình, cô không thể làm gì khác hơn là bỏ qua tiếng Arab mà đổi dùng tiếng Anh.
Phạm Tích nhíu mày, "Làm sao cô biết cô ta chỉ hiểu được tiếng Anh và tiếng Arab?"
Kathi Nhã sửng sốt, chột dạ cười, "Không khó đoán a, cô ta là công chúa Arab, mẹ cũng là người Arab, cô ta dĩ nhiên sẽ không hiểu tiếng Trung như chúng ta, không phải sao?"
"Đúng vậy ha, nói rất có lý, vậy cô tại sao lại biến thành bộ dạng quỷ đức hạnh này? Còn tại sao cô ta không nói tiếng Arab?" Càng nghĩ càng cảm thấy có chút khả nghi.
A! Hỏi cô cái này?
"Cái đó. . . . . . Anh nên nghĩ đến . . . . . ." Cô nói quanh co, đầu óc bắt đầu xoay chuyển.
Ánh mắt Phạm Tích sắc bén quét về phía cô, "Tôi nên nghĩ đến cái gì?"
"Chính là cá a. . . . . ." A! Nghĩ tới!"Anh suy nghĩ một chút nhìn. . . . . . Cô ta nếu là biết tôi cũng vậy coi như là nửa người Ả Rập, hơn nữa còn thuộc người Arab bình dân, cô có chịu được tôi cướp đi ý trung nhân của cô ta sao? Thân phận tôi với cô ta kém đến Thiên Cao địa xa."
Lý do này quá đủ lực đi! Hắc hắc, cô thật là thông minh quá đi mà.
"Ừ." Phạm Tích trầm ngâm một hồi, coi như là miễn cưỡng đồng ý lời giải thích của cô, "Nhưng cô cũng không cần thiết làm mình giống như người ngoại quốc đi?"
"Anh không cảm thấy tôi như vậy đẹp hơn, cao quý hơn, thần bí hơn sao? Còn có mái tóc đỏ dài này, rất hấp dẫn đúng không?"
Phạm Tích bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến), "Có lẽ."
Anh thật ra bộ dáng vốn có của cô hơn, xinh đẹp khả ái, ngọt ngào động lòng người,hồn nhiên, trong sáng; mát mẻ, sạch sẻ. . . . . . Anh không muốn nhắc đến cô là tên ăn xin.
"Có thế chứ! Như vậy có thể để cho công chúa hài lòng hơn vì anh chọn vợ vì chính mình, tôi đây cũng là đang giúp anh đấy, vì lối ăn mặc này, tôi chạy vất vả cả buổi sáng, cũng muốn bị ánh mặt trời chiếu cho muốn bất tỉnh, không nghĩ tới còn không có miếng nước uống, công chúa kia đã ngồi ở chỗ này rồi, thiếu chút nữa hù dọa tôi ra một thân mồ hôi lạnh."
Vừa nói, cô xoay người rót cho mình một ly nước, vừa càu nhàu uống nước, uống xong một ly, rồi lại một ly nữa, giống như người sắp chết khát.
Nóng quá! Nóng chết cô mà, mới vừa nhìn thấy Calne Ti, thiếu chút nữa cô bị dọa đến bay cả hồn phách.
"Từ từ uống, cái bộ dáng này của cô sẽ bị sặc đó." Phạm Tích nhìn không được, đưa tay thay cô cầm cái ly, để cho cô uống từng hớp.
Kathi Nhã cười ngọt ngào với anh, "Cám ơn, anh thật tốt."
Nụ cười kia hung hăng tiến vào trái tim anh, dường như muốn mọc rể nảy mầm ở nơi này.
"Tốt cái gì chứ? Tôi chỉ là sợ cô sặc chết thôi, tôi lại phải cưới công chúa." Lạnh lùng đáp lại khuôn mặt tươi cười của cô, anh đem cái ly lần nữa nhét trở về tay cô, xoay người muốn đi ra phòng bếp, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, anh quay đầu lại nhìn cô, "Trong phòng bếp có cà phê sao?"
Nghe vậy, Kathi Nhã bướng bỉnh le lưỡi, "Tôi nghĩ chắc không có, bất quá có thể gọi cho người đưa đến."
Phạm Tích mím môi, không biết nên cười hay là nên tức giận, lắc đầu một cái, anh lần nữa trở lại đại sảnh.
"Phu nhân của ngài rất đẹp, vóc người cũng rất đẹp, thật so với tôi tốt hơn nhiều." Calne Ti cam bái hạ phong, so bề ngoài, cô sẽ không bao giờ thắng được.
" Nói thật..., công chúa khí chất cao nhã, ung dung hoa quý, nào có phải loại cô gái có thể vượt qua? Chỉ bất quá, chuyện tình cảm là chuyện không cách nào miễn cưỡng, tôi đối với vợ mình là toàn tâm toàn ý, tình cảm sâu nặng, không thể tự kềm chế, kính xin công chúa thứ lỗi, tha thứ cho tư tâm nho nhỏ của tôi."
"Không, tôi biết anh vốn không muốn hôn sự này, nhưng tôi với anh không giống nhau, hôn nhân của tôi nhất định phải gắn với lợi ích quốc gia, không cách nào tự chủ, tôi cũng chỉ là chọn một đối tượng tôi thích trong số những đó, chỉ tiếc hai ta vô duyên."
Phạm Tích nghe vậy, tiến lên ôn nhu chấp nâng tay của cô ta, nhẹ nhàng hôn lên lưng tay của cô ta, "Đây là tôi không có cái phúc phận này."
Choảng một tiếng——
Phòng bếp đột nhiên truyền đến một hồi nổ, hiển nhiên là âm thanh chén bát rơi xuống mặt đất vỡ vụn.
Lông mày Phạm Tích nhảy lên, bỏ lại Calne Ti, ba bước thành hai bước chạy về phía phòng bếp.
Cô gái nhỏ này đến tột cùng làm cái gì ở đó thế? Không phải là pha cà phê sao? Thế nào lại đập vỡ ly?
Đêm qua, Phạm Tích, Kathi Nhã đã cùng nhau ngủ trên cái giường lớn này, tối nay, bọn họ lại bị buộc phải cùng nhau ngủ trên cái giường lớn này một lần nữa, vì phòng khác phải tặng cho vị khách Calne Ti ngủ một đêm, cô ta nói ngày mai cô ta phải đáp chuyến bay sớm trở về Saudi Arabia.
"Cô thật sự muốn trang điểm đậm như thế này mà đi ngủ à?" Bộ dạng này của cô làm cho anh thật không quen.
"Ừ, nếu tẩy trang rồi, ngày mai tôi sẽ không tự trang điểm lại được, không thể làm gì khác hơn là như vậy." Chính cô cũng rất không thoải mái, thật may là tóc giả có thể lấy xuống, nếu không cô có thể sẽ phải trợn tròn mắt đến trời sáng.
"Phải không? Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là nhịn một chút ." Vừa nói, anh đột nhiên một lật người đè cô xuống, làm cô hốt hoảng kêu lên.
"A ——anh muốn làm gì?" Thế nào con sói này nói thay đổi liền thay đổi ngay vậy? Không cần chờ đến đêm trăng tròn?
"Chúng ta phải lấy thanh âm để làm cho quan hệ của chúng ta hơn giống thật hơn một chút chứ." Anh dò tay vào áo ngủ của cô, vuốt ve hông và đùi của cô.
"A. . . . . ." Như anh mong đợi, phía dưới cô khó nhịn bị anh trêu chọc rên rỉ lên tiếng, hai tay chống đỡ trước ngực anh, "Không nên như vậy. . . . . ."
"Kêu lớn tiếng một chút, tránh cho ngoài cửa Calne Ti công chúa không nghe thấy." Anh mỉm cười nói nhỏ ở bên tai cô, thuận tiện dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai của cô.
"A. . . . . .Anh. . . . . ." Tê tê dại dại cảm giác trong phút chốc truyền khắp thân thể cô, làm cô vừa chật vật vừa xấu hổ lại không kìm hãm được muốn gần anh thêm chút nữa.
Thân thể dán chặt đối phương, cho dù hai người vẫn còn mặc quần áo, nhưng anh nhìn ánh mắt của cô giống như trở lại kích tình đêm qua , cô một thân tuyết trắng, trước mắt anh hiện ra không chút che giấu nào.
"Xin đừng nhìn tôi như vậy." Cô không mở mắt, cực sợ giờ phút này anh lại muốn ăn ánh mắt cô.
"Thế nào, như vậy đã không chịu nổi?" Anh thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, điều này làm cho anh rất muốn hôn cô, trên thực tế, anh cũng thật sự làm như vậy.
"Ưm. . . . . ." Bị đôi môi nóng rực hôn đến phỏng, để cho Kathi Nhã nhất thời không cách nào hô hấp, sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng kia rơi vào cổ của cô, xương quai xanh tinh tế nhạy cảm, đến bầu ngực no đủ.
Cô miệng đắng lưỡi khô, muốn đẩy anh ra lại không bỏ được, muốn kêu anh dừng lại lại nói không nên lời, đêm qua hết thảy, thành thật mà nói, cô cũng muốn làm điều đó một lần nữa.
Cô muốn tỉnh táo cảm nhận nụ hôn và vòng ôm của anh, xem có phải giống như cảm giác tốt đẹp cô đã trãi qua khi bị hạ xuân dược ở đêm qua hay không, làm người ta quyến luyến khó quên. . . . . .
"Đây là cái gì?" Ngừng hôn, Phạm Tích cau mày, nhìn chằm chằm hai miếng đệm trên ngực cô.
Cô thở gấp, thẹn thùng đem chúng bắt lại, "Cái đó. . . . . . Vì để cho tôi hoá trang giống thật hơn một chút, cho nên. . . . . ."
Miếng lót được lấy ra, bộ ngực trắng tuyết làm người ta nhìn một cái không sót gì, nụ hồng nỡ rộ đẹp nhất như muốn mời anh thưởng thức.
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, không muốn đè nén khát vọng của cô nữa, há miệng ngậm chúng vào.
"A. . . . . ." Thân thể cong lên, cô không tự chủ đưa ra hai tay nắm chặt đầu của anh, để cho anh dán chặc vào bộ ngực của cô hơn.
Đùa giỡn lại một lần nữa thật làm, lần này, không có người nào ép người nào, là anh cam tâm tình nguyện.
Không có viện cớ. . . . . .
Để cho cô vì mình sinh một đứa con đi, nếu như người phụ nữ này là mẹ của con anh, loại cảm giác này cũng không làm người ta chán ghét.
Đúng rồi, đứa bé, anh muốn một đứa bé, mặc dù trên hợp đồng không có điều này, nhưng, anh sẽ nghĩ ra biện pháp bù đắp cho cô.
Cả đời nuôi cô cũng không để cô chịu khổ.
* * *