Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chiều trưa phủ thường thư chìm đắm trong an tỉnh bóng có một tiếng hét vang lên làm kinh động khắp phủ, ngay cả con mèo đang nắm cũng không khỏi dựng lông thẳng đứng lên.
“Có chuyện gì vậy hả, ổn ào cái gì?” Liễu phu nhân đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy, giọng nói khăn đặc xen lẫn tức giận không che giấu.
“Phu nhân, phu nhân… Bà ta vừa dứt lời có một gia định hớt hải chạy vào vừa la vừa thở, mà bà ta còn chưa kịp rời giường, thấy gia đình không phép tắc chạy vào liền phẫn nộ quát, “Lôi ra ngoài đánh năm mươi hèo cho bồn phu nhân, dám xông thẳng vào viện của bổn phu nhân còn phép tắc gì không.
Gia đình kia nghe vậy hoàng sợ quỳ xuống nói: “Phu nhân tha tôi, ngoài sân, ngoài sân phát hiện một xác chết, quản gia mới phân phó nó tài chạy đến đây bầm bảo với phu nhân, nô tái, nó tài không có ý, xin phu nhân bỏ qua
Liễu phu nhân nghe đến hai chữ xác chết quân luôn việc trách phạt gia đình này, trầm mặt hỏi: “Cái gì xác chết, nói rõ cho bổn phu nhân.
“Bẩm phu nhân, lúc nãy nô tài đi ra sân quét tước thì phát hiện một nữ nhân toàn thân đẩy máu me nằm giữa sân, nô tài hoảng sợ không dám xem thì quản gia cũng đến, ông ấy kiểm tra nữ nhân này đã tắt thờ phu nhân ngài mau đến xem.” Gia đình sợ hãi nói.
“Cút ra ngoài.” Liễu phu nhân đuồi gia đình kia lại thay y phục đi ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân nằm dưới đất Liễu phu nhân sắc mặt bỗng trở nên lạnh xuống, người này không phải là đạo cô bà đưa cho Thanh Lam sao tại sao nàng ta lại chết ở đây? “Xác nhận nàng ta đã chết sao?” Liễu phu nhân trám giọng hỏi.
“Vâng, phu nhân, nàng ta không còn hơi thở nữa.”
Quản gia xác nhận.
“Hừ, ném nàng ta đến bãi tha ma, dọn dẹp sạch sẽ sân phủ cho ta.” Liễu phu nhân phân phó, lại quay sang nha hoàn bên cạnh nói: “Tìm cách liên hệ với
Thanh Lam đưa nàng ta đến đây cho bồn phu nhân.
Rốt cuộc Thanh Lam này làm ăn thế nào, tại sao cái xác của đạo cô này lại nằm ở sân phủ thượng thư? Bà ta phải hỏi cho ra nhẽ, thật xui xẻo mà.
Mấy ngày nay trong Khánh Vương Phủ biển yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra, Dương Khánh Vân không phải giải quyết chuyện trong phủ liền bắt đầu thiết kế xe lần cho Ta Đình, sau hai ngày nghiên cứu nàng cuối cùng cũng hài lòng mang tờ giấy này ta phù.
Nàng vừa đi Trịnh Lâm cũng theo sau, hơn một tháng không thấy nữ nhân này ra ngoài bây giờ nàng ta đi ra khẳng định có gì đó mở ám hắn không thể không theo.
Dương Khánh Vân lần đầu ra đường phố cổ đại cảm thấy có chút mới mẻ, thích thú, khác với phố chợ hiện đại có xe cộ ra ra vào vào, ở đây chủ yếu toàn là người đi bộ, đi đường cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Khánh Vân đi dạo một vòng mới hỏi người quanh đây nơi làm đồ gia công, một người giới thiệu nàng vào Thạch Lan Tường.
Nơi đây là một cửa tiệm tầm trung, bên trong trưng bày không ít đó gia công như bàn ghế, giá kế, còn máy vật dụng nhỏ khác, Dương Khánh Vân nhìn cái nào cũng có thiết kế cổ điển, điêu khắc cũng rất khéo, tinh tế.
Trường quan nhìn thấy có người bước vào liền đón tiếp nồng nhiệt, “Vị tiểu thư này không biết ngài muốn đặt hay mua thứ gì?”
“Ta muốn làm một chiếc xe lăn” Dương Khánh Vân lên tiếng nói.
“A, không biết cô nương muốn làm cho nam hay nữ, chỗ chúng ta vừa có xe cho nam nhân vừa có xe cho nữ nhân, cô nương có thể xem thử một chút.” Trường quản có chút bất ngờ nhưng cũng vui về giới thiệu, xe lần là thứ vô cùng ế ẩm, bởi không có mấy ai dùn ười bình thường ai lại đi mua xe lần về ngồi, thần kinh mới làm như vậy,
Lại nói nhìn kháp kinh thành cũng không tìm ra được mấy người tàn tật gãy chân phải ngồi xe lăn, nhìn qua nghĩ mà xem có ai mà muốn mình tàn đầu nhìn lại cũng chỉ có vị kia cùng lác đác vài ba người,
Dương Khánh Vân nhìn trường quản lại lấy trong người ra một tờ giấy nói: “Ta muốn làm một chiếc xe như trong bức họa này.”
Trưởng quản nhận lấy tờ giấy xem một cái lại có chút kinh ngạc, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một chiếc xe kiều này, hình dáng có chút thon gọn hơn, cái đáng nói là bánh xe cùng cải trục bắc ngang hai bánh xe, đây là cái gì? Ông ta nhìn mãi không ra, tuy không phải là thợ nhưng bán xe lăn lâu năm ông ta cũng hiểu đôi chút kết cấu của xe lăn, bộ phận nào mà ông tà không biết, chỉ có cái này nhìn có chút kỳ quái.
Dương Khánh Vân nhìn vẻ mặt hết kinh ngạc rồi khó hiểu của chường quản lại hỏi: “Thế nào? Chỗ ông có làm được hay không?”
Chường quản vuốt trán nói: “Cái này, cô nương chở chút để ta đi hỏi lão bản đã.”
“Được, nhanh một chút.” Trong lúc chờ đợi Dương Khánh Vân lại đi dạo quanh quanh, cũng không thấy cái gì đặc biệt, nàng muốn tìm xem có cái ghế nào ngồi thoải mái một chút hay không, nàng muốn mua một cái để mình nằm phơi nắng buổi sáng nhưng cũng chẳng có cái nào phù hợp.
Xem một lúc thì chường quản cùng một nam nhân đi xuống, người này trạc độ tử tuần, nhìn qua thân hình có chút mập mạp nhưng tướng đi nhanh nhẹn, dứt khoát, thật hiếm gặp một người như vậy.
Thấy nàng ông ta tỏ ra có chút kinh nghi lại hỏi: “Vi cô nương này có thể cho lão hỏi một câu hay không?”
“Được, hỏi đi.” Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói.
Vị kia mới bắt đầu hỏi: “Xin hỏi cô nương bản thiết kế này là do ai họa ra?”
“Ta, có vấn đề gì sao?” Dương Khánh Vân nghi hoặc nói.
“Cô nương? Sao có thể, một tiểu cô nương như người sao biết kết cấu của xe lăn mà hoa.
Hơn nữa bàn hoa này còn vượt xa tưởng tượng của hắn, nhìn qua nếu làm theo thiết kế này sẽ đỡ tốn gỗ rất nhiều mà chiếc xe cũng sẽ rất nhẹ nhàng không nặng nề như chiếc xe thông thường, một cô nương sao có thể làm ra.
Hiển nhiên lão bản không tin lời nàng nói, Dương Khánh Vân cũng không tốn nước bọt giải bày bán thiết kế này có phải do nàng hoa ra hay không chỉ hòi: “Các người có làm được hay không?”
“Được thì được nhưng có hai chỗ lão phu không hiểu cô nương có thể giải thích chút không?” Lão bản coi như là muốn thử nàng xem bản họa này có phải do nàng họa ra không
Dương Khánh Vân cũng không làm ông ta thất vọng, hại chỗ ông ta hỏi là trục quay bánh xe và cần trục gần thân xe, cần trục này là nàng nghĩ ra thêm vào nó có tác dụng giúp lưng ghế ngả ra phía sau hơn hai phần ba, tạo thành một cái giường nửa nằm nửa ngồi, Tạ Đình ngồi xe lăn mãi sẽ đau lưng, ê mông nên năng mới thêm cái này vào, để khi hắn nghỉ ngơi có the tua ra sau.
Dương Khánh Vân giải thích vô cùng tỉ mỉ còn nói phải làm thế nào lắp ráp ra sao, lão bản công nghe càng thâm lại vô cùng kinh hỷ, hắn không ngờ một chiếc xe lại có thể thiết kế như vậy, hắn kích động không thôi bên cạnh đó cũng có chút buồn rầu, hắn làm xe lăn nửa đời người rồi cũng không thể nghĩ ra sáng kiến này.
“Cô nương chiếc xe lăn này thật sự quá tuyết, chúng ta có thể trao đổi chút hay không, ta muốn mua bản thiết kế này của người đồng thời cũng làm miễn phí cho người một chiếc xe lăn, cô nương cảm thấy thế nào?” Lão bản nhìn nàng thẳng thắn nói.
“Có chuyện gì vậy hả, ổn ào cái gì?” Liễu phu nhân đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy, giọng nói khăn đặc xen lẫn tức giận không che giấu.
“Phu nhân, phu nhân… Bà ta vừa dứt lời có một gia định hớt hải chạy vào vừa la vừa thở, mà bà ta còn chưa kịp rời giường, thấy gia đình không phép tắc chạy vào liền phẫn nộ quát, “Lôi ra ngoài đánh năm mươi hèo cho bồn phu nhân, dám xông thẳng vào viện của bổn phu nhân còn phép tắc gì không.
Gia đình kia nghe vậy hoàng sợ quỳ xuống nói: “Phu nhân tha tôi, ngoài sân, ngoài sân phát hiện một xác chết, quản gia mới phân phó nó tài chạy đến đây bầm bảo với phu nhân, nô tái, nó tài không có ý, xin phu nhân bỏ qua
Liễu phu nhân nghe đến hai chữ xác chết quân luôn việc trách phạt gia đình này, trầm mặt hỏi: “Cái gì xác chết, nói rõ cho bổn phu nhân.
“Bẩm phu nhân, lúc nãy nô tài đi ra sân quét tước thì phát hiện một nữ nhân toàn thân đẩy máu me nằm giữa sân, nô tài hoảng sợ không dám xem thì quản gia cũng đến, ông ấy kiểm tra nữ nhân này đã tắt thờ phu nhân ngài mau đến xem.” Gia đình sợ hãi nói.
“Cút ra ngoài.” Liễu phu nhân đuồi gia đình kia lại thay y phục đi ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân nằm dưới đất Liễu phu nhân sắc mặt bỗng trở nên lạnh xuống, người này không phải là đạo cô bà đưa cho Thanh Lam sao tại sao nàng ta lại chết ở đây? “Xác nhận nàng ta đã chết sao?” Liễu phu nhân trám giọng hỏi.
“Vâng, phu nhân, nàng ta không còn hơi thở nữa.”
Quản gia xác nhận.
“Hừ, ném nàng ta đến bãi tha ma, dọn dẹp sạch sẽ sân phủ cho ta.” Liễu phu nhân phân phó, lại quay sang nha hoàn bên cạnh nói: “Tìm cách liên hệ với
Thanh Lam đưa nàng ta đến đây cho bồn phu nhân.
Rốt cuộc Thanh Lam này làm ăn thế nào, tại sao cái xác của đạo cô này lại nằm ở sân phủ thượng thư? Bà ta phải hỏi cho ra nhẽ, thật xui xẻo mà.
Mấy ngày nay trong Khánh Vương Phủ biển yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra, Dương Khánh Vân không phải giải quyết chuyện trong phủ liền bắt đầu thiết kế xe lần cho Ta Đình, sau hai ngày nghiên cứu nàng cuối cùng cũng hài lòng mang tờ giấy này ta phù.
Nàng vừa đi Trịnh Lâm cũng theo sau, hơn một tháng không thấy nữ nhân này ra ngoài bây giờ nàng ta đi ra khẳng định có gì đó mở ám hắn không thể không theo.
Dương Khánh Vân lần đầu ra đường phố cổ đại cảm thấy có chút mới mẻ, thích thú, khác với phố chợ hiện đại có xe cộ ra ra vào vào, ở đây chủ yếu toàn là người đi bộ, đi đường cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Khánh Vân đi dạo một vòng mới hỏi người quanh đây nơi làm đồ gia công, một người giới thiệu nàng vào Thạch Lan Tường.
Nơi đây là một cửa tiệm tầm trung, bên trong trưng bày không ít đó gia công như bàn ghế, giá kế, còn máy vật dụng nhỏ khác, Dương Khánh Vân nhìn cái nào cũng có thiết kế cổ điển, điêu khắc cũng rất khéo, tinh tế.
Trường quan nhìn thấy có người bước vào liền đón tiếp nồng nhiệt, “Vị tiểu thư này không biết ngài muốn đặt hay mua thứ gì?”
“Ta muốn làm một chiếc xe lăn” Dương Khánh Vân lên tiếng nói.
“A, không biết cô nương muốn làm cho nam hay nữ, chỗ chúng ta vừa có xe cho nam nhân vừa có xe cho nữ nhân, cô nương có thể xem thử một chút.” Trường quản có chút bất ngờ nhưng cũng vui về giới thiệu, xe lần là thứ vô cùng ế ẩm, bởi không có mấy ai dùn ười bình thường ai lại đi mua xe lần về ngồi, thần kinh mới làm như vậy,
Lại nói nhìn kháp kinh thành cũng không tìm ra được mấy người tàn tật gãy chân phải ngồi xe lăn, nhìn qua nghĩ mà xem có ai mà muốn mình tàn đầu nhìn lại cũng chỉ có vị kia cùng lác đác vài ba người,
Dương Khánh Vân nhìn trường quản lại lấy trong người ra một tờ giấy nói: “Ta muốn làm một chiếc xe như trong bức họa này.”
Trưởng quản nhận lấy tờ giấy xem một cái lại có chút kinh ngạc, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một chiếc xe kiều này, hình dáng có chút thon gọn hơn, cái đáng nói là bánh xe cùng cải trục bắc ngang hai bánh xe, đây là cái gì? Ông ta nhìn mãi không ra, tuy không phải là thợ nhưng bán xe lăn lâu năm ông ta cũng hiểu đôi chút kết cấu của xe lăn, bộ phận nào mà ông tà không biết, chỉ có cái này nhìn có chút kỳ quái.
Dương Khánh Vân nhìn vẻ mặt hết kinh ngạc rồi khó hiểu của chường quản lại hỏi: “Thế nào? Chỗ ông có làm được hay không?”
Chường quản vuốt trán nói: “Cái này, cô nương chở chút để ta đi hỏi lão bản đã.”
“Được, nhanh một chút.” Trong lúc chờ đợi Dương Khánh Vân lại đi dạo quanh quanh, cũng không thấy cái gì đặc biệt, nàng muốn tìm xem có cái ghế nào ngồi thoải mái một chút hay không, nàng muốn mua một cái để mình nằm phơi nắng buổi sáng nhưng cũng chẳng có cái nào phù hợp.
Xem một lúc thì chường quản cùng một nam nhân đi xuống, người này trạc độ tử tuần, nhìn qua thân hình có chút mập mạp nhưng tướng đi nhanh nhẹn, dứt khoát, thật hiếm gặp một người như vậy.
Thấy nàng ông ta tỏ ra có chút kinh nghi lại hỏi: “Vi cô nương này có thể cho lão hỏi một câu hay không?”
“Được, hỏi đi.” Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói.
Vị kia mới bắt đầu hỏi: “Xin hỏi cô nương bản thiết kế này là do ai họa ra?”
“Ta, có vấn đề gì sao?” Dương Khánh Vân nghi hoặc nói.
“Cô nương? Sao có thể, một tiểu cô nương như người sao biết kết cấu của xe lăn mà hoa.
Hơn nữa bàn hoa này còn vượt xa tưởng tượng của hắn, nhìn qua nếu làm theo thiết kế này sẽ đỡ tốn gỗ rất nhiều mà chiếc xe cũng sẽ rất nhẹ nhàng không nặng nề như chiếc xe thông thường, một cô nương sao có thể làm ra.
Hiển nhiên lão bản không tin lời nàng nói, Dương Khánh Vân cũng không tốn nước bọt giải bày bán thiết kế này có phải do nàng hoa ra hay không chỉ hòi: “Các người có làm được hay không?”
“Được thì được nhưng có hai chỗ lão phu không hiểu cô nương có thể giải thích chút không?” Lão bản coi như là muốn thử nàng xem bản họa này có phải do nàng họa ra không
Dương Khánh Vân cũng không làm ông ta thất vọng, hại chỗ ông ta hỏi là trục quay bánh xe và cần trục gần thân xe, cần trục này là nàng nghĩ ra thêm vào nó có tác dụng giúp lưng ghế ngả ra phía sau hơn hai phần ba, tạo thành một cái giường nửa nằm nửa ngồi, Tạ Đình ngồi xe lăn mãi sẽ đau lưng, ê mông nên năng mới thêm cái này vào, để khi hắn nghỉ ngơi có the tua ra sau.
Dương Khánh Vân giải thích vô cùng tỉ mỉ còn nói phải làm thế nào lắp ráp ra sao, lão bản công nghe càng thâm lại vô cùng kinh hỷ, hắn không ngờ một chiếc xe lại có thể thiết kế như vậy, hắn kích động không thôi bên cạnh đó cũng có chút buồn rầu, hắn làm xe lăn nửa đời người rồi cũng không thể nghĩ ra sáng kiến này.
“Cô nương chiếc xe lăn này thật sự quá tuyết, chúng ta có thể trao đổi chút hay không, ta muốn mua bản thiết kế này của người đồng thời cũng làm miễn phí cho người một chiếc xe lăn, cô nương cảm thấy thế nào?” Lão bản nhìn nàng thẳng thắn nói.
Bình luận facebook