Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Tạ Đình không biết giọng nói này ở đâu vắng vắng bên tại hắn nhưng nó làm bạn an tâm, vô cùng an tâm, hắn cảm thấy hẳn không cô đơn nữa, có người bên cạnh hắn, hắn không biết là ai nhưng hắn muốn nắm chặt lấy.
Không cần rời hắn đi hết, hãy ở bên cạnh hắn, một người thôi cũng được, hắn rất cần có người ở bên, rất can.
Lúc này một giọng hát khe khẽ lại truyền vào tai hắn, dịu nhẹ, êm ái, như dòng suối mát luồn lách khắp cơ thể hắn, tươi mát cả trái tim đã khô héo từ lâu, hắn từ từ chim trong giấc ngủ, không cảm thấy đau đớn nữa.
Nguyên buổi tối Dương Khánh Vân chỉ ở bên cạnh Tạ
Đình nắm chặt tay hắn không buông, thì thoảng lại vuốt nhẹ lông mày của hắn,
Nam nhân này giống một bài từ cần được vuốt ve, yêu thương, nàng nghe nói mẫu thân hắn mất sớm, nên hắn đã thiếu mất tình mẫu tử, nàng không muốn hàn sống không có tình yêu, lúc trước không có nàng thì thôi bây giờ nàng đã đến bên cạnh hắn rồi thì sẽ không để hắn cô độc nữa.
Hai bàn tay kết chặt với nhau, ai cũng không buông tay, Dương Khánh Vân lại bất tri bất giác ngủ bên cạnh hắn.
Cả đêm này Trịnh Lâm củng Thu Hoài đứng bên ngoài canh gác cho đôi chủ từ bên trong, không hiểu sao Trịnh Lâm cũng không lo lắng Dương Khánh Vân sẽ làm gì vương gia, hắn dần dần đã xóa bỏ sự nghi ngờ về nàng, nới lỏng cảnh giác.
Thu Hoài đứng bên cạnh Trịnh Lâm có chút sợ hãi, vào phủ hơn tháng năng theo Dương Khánh Vân mạnh dạn hơn một chút nhưng chung quy sự nhút nhất trong con người vẫn còn.
Trịnh Lâm chẳng quan tâm đến nàng, chỉ là một tiểu bạch thỏ mà thôi, theo vương phi thật sự là quá lời cho nàng ta.
Trong Minh Tâm Điện đèn đuốc còn sáng trưng, có một nữ nhân chỉ mặc trung y xõa tóc ngồi bên ngọn nên còn đang thêu thùa cái gì đó, thỉnh thoảng lại thở dài một chút, các cung nhân đứng bên cạnh không ai dám lên tiếng làm phiền nữ nhân.
Bỗng nhiên lúc này bên ngoài gió lay cành trúc xôn xao tạo ra tiếng kêu vi vút, nữ nhân chợt dừng tay lại sắc mặt trở nên trầm trọng, phân phó: “Các người lu xuống hết đi.
Bồn cung nhân lần lượt rời đi, nữ nhân mặc thêm chiếc áo choàng thì cửa sổ vụt qua một bóng người, lúc nữ nhân quay lại người đó đã quỳ trước mặt nàng.
Nữ nhân nhìn nam nhân trước mặt lại khoan khoái ngồi xuống ghế hỏi: “Khánh vương phủ thế nào rồi?” Nam nhân kia trầm ổn nói: “Quản gia bị vương phi đuổi đi, hiện tại trong vương phủ nàng ta làm chủ.
”
“Đuổi quản gia sao? Nói cụ thể cho bồn cung nghe.
” Nữ nhân cảm thấy có chút khó tin, Triệu Bình là người của hoàng hậu nàng ta nói đuổi là đuổi sao.
Nam nhân kia lại kể lại tình hình những chuyện xảy ra trong phủ nữ nhân càng nghe càng thấy hứng thú, thỉnh thoảng vuốt vuốt chiếc vòng ngọc châu màu xanh lam đeo ở cổ tay trái, đây chính là chiếc vòng cố hoàng hậu tăng năng trước khi tạ thế, chiếc vòng này cũng không phải là quá quý giá nhưng đối vỚI nàng rất đặc biệt.
“Xem ra vị vương phi này của Đình Nhi cũng không đơn giản, người có chủ ý quan sát nàng ta không, thấy nàng ta thế nào, có liên hệ với ai không?”
“Bầm nương nương, nàng ta hầu như chỉ ở trong phủ lại còn đặc biệt chăm sóc vương gia, không có động thái gì lạ, chỉ khác lạ ở chỗ, lời nói, cử chỉ của nàng ta đôi lúc khó hiểu”
“Ừm, bổn cung đã biết, người rời đi trước đi
Bóng dáng của nam nhân phút chốc vụt mất, nữ nhân lại có chút trầm tư, lần thọ yến này xem ra phải Nhi thì không còn gì tốt hơn, còn nếu có ý để nàng gặp nàng ta một lần, nếu nàng ta thật lòng với Đình cũng không để nàng ta ở bên cạnh Đinh Nhi.
Nữ nhân vừa nghĩ lại tiếp tục thêu thừa.
Ngày hôm sau mặt trời dần ló rạng hai người trên giường vẫn an nhiên ngủ, lúc này nam nhân bằng nhiên giật giật mi mắt mấy cái rồi mở mắt ra, đầu tiên hắn cảm nhận được bàn tay hắn đang nằm cái gì đó, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, đập vào mắt hắn là khuôn mặt ngủ say của Dương Khánh Vân, tiếp theo chính là bàn tay của hắn đang nắm chặt tay nàng.
Chuyện này là thế nào, tại sao hắn lại nắm tay nàng, nữ nhân này đã làm gì hắn? Tạ Đình không khỏi nghĩ lại chuyện hôm qua, nàng nói muốn ấn huyệt cho hắn hắn kiên quyết không chịu nhưng rồi sau đó hắn vẫn chịu nắng ấn, hắn cảm thấy có chút dễ chịu lại nghe nàng nói cái gì đó hắn bất tri bất giác làm theo rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lại nói hình như hắn còn nằm mơ, rồi lại bắt được một bàn tay mềm mại bên tại còn nghe một giọng nói ôn nhu, dịu dàng, vậy hóa ra là nàng sao, hắn không phải năm mơ?
Lúc này Tạ Đình nhìn Dương Khánh Vân tâm tình có chút phức tạp, đáng lẽ ra hắn phải hất tay nàng ra mới đúng tại sao lại để nàng nắm chặt, hơn hết hắn còn cảm thấy vô cùng an tâm.
Trong lúc Tạ Đình rối ren thì Dương Khánh Vân cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng từ từ mở mắt ra, bốn con mắt lại vô tình chạm vào nhau, Dương Khánh Vân có chút bỡ ngỡ sau đó lại vui vẻ hỏi: “Vương gia, người đã tình, còn thấy đau hay không? không ngờ nữ nhân này mới mở mắt lại quan tâm đến hắn như vậy, Tạ Đình trong lòng có chút rung động nhẹ lại ém xuống tỏ ra lạnh lùng nói: “Bốn vương không sao, buông tay, ai cho phép người nắm cạnh bổn vương?
Dương Khánh Vân nghe hắn quát mới nhìn thấy tay nàng còn nắm tay hắn, Dương Khánh Vân không buông ngược lại còn nắm chặt chớp mắt nói: “Vương gia, là chàng nắm tay thiếp thân trước nha, hơn nữa còn nói không buông, thiếp thân chỉ làm theo nguyện vọng của chàng thôi.
”
“Nói dối, bồn vương không đời nào nói như vậy.
” Tạ Đình bị nàng nói vậy có chút chột dạ, hắn không biết mình có nói vậy hắn không nhưng hắn đúng là có bắt lấy tay nàng.
“Vương gia không chịu thừa nhận sao, được thôi, thể thì thiếp thân đành thừa nhận với chàng vậy, vương gia, chàng biết không tối qua thiếp thân vừa phát hiện ra một chuyện có liên quan đến chúng, chẳng có muốn biết đó là chuyện gì không?” Dương Khánh Vân cười như có như không nhìn hắn.
Tạ Đình thấy nàng úp úp mở mở trong lòng khó chịu lại nói: “Có gì thì nói.
”
Dương Khánh Vân lại đột nhiên chấm đến sát mặt hắn, lại thì thầm rất khẽ vào tại hắn, “Thiếp thân đã hiểu ra lòng mình, tại sao ta lại quan tâm chàng như vậy, thì ra là ta đã bất tri bất giác thương chàng từ lúc nào không hay biết.
”
Dương Khánh Vân là tuýp người thẳng thắn yêu là phải nói, không giấu điểm trong lòng rồi dằn vặt ngày này qua tháng nọ, còn sợ cái gì tỏ tình đối phương không thích mình, nàng hoàn toàn không như vậy, nàng tỏ tình theo đuổi, đối phương không động tâm nàng mới rút lui.
Thân thể của Tạ Đình chợt đông cứng, hắn không nghe làm chử, nữ nhân này vừa nói cái gì, thương hắn sao? Không thể nào, có nữ nhân nào lại đi thương một kẻ tàn phế như hắn, nàng khẳng định nói dối.
Tạ Đình còn chìm đắm trong kinh ngạc cùng dằn vặt chưa thể thoát ra thì bất thình lình Dương Khánh Vân lại giơ đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ lên nói tiếp: “Bàn tay này ta không chỉ muốn năm lúc này, mà ta còn muốn nắm cả đời.
“Bùm bùm bùm” Hắn nghe những lời này tim đập dữ đôi, đôi mắt trợn trừng nhìn nàng, dường như chưa thể tiếp thu được những gì nàng nói.
Không cần rời hắn đi hết, hãy ở bên cạnh hắn, một người thôi cũng được, hắn rất cần có người ở bên, rất can.
Lúc này một giọng hát khe khẽ lại truyền vào tai hắn, dịu nhẹ, êm ái, như dòng suối mát luồn lách khắp cơ thể hắn, tươi mát cả trái tim đã khô héo từ lâu, hắn từ từ chim trong giấc ngủ, không cảm thấy đau đớn nữa.
Nguyên buổi tối Dương Khánh Vân chỉ ở bên cạnh Tạ
Đình nắm chặt tay hắn không buông, thì thoảng lại vuốt nhẹ lông mày của hắn,
Nam nhân này giống một bài từ cần được vuốt ve, yêu thương, nàng nghe nói mẫu thân hắn mất sớm, nên hắn đã thiếu mất tình mẫu tử, nàng không muốn hàn sống không có tình yêu, lúc trước không có nàng thì thôi bây giờ nàng đã đến bên cạnh hắn rồi thì sẽ không để hắn cô độc nữa.
Hai bàn tay kết chặt với nhau, ai cũng không buông tay, Dương Khánh Vân lại bất tri bất giác ngủ bên cạnh hắn.
Cả đêm này Trịnh Lâm củng Thu Hoài đứng bên ngoài canh gác cho đôi chủ từ bên trong, không hiểu sao Trịnh Lâm cũng không lo lắng Dương Khánh Vân sẽ làm gì vương gia, hắn dần dần đã xóa bỏ sự nghi ngờ về nàng, nới lỏng cảnh giác.
Thu Hoài đứng bên cạnh Trịnh Lâm có chút sợ hãi, vào phủ hơn tháng năng theo Dương Khánh Vân mạnh dạn hơn một chút nhưng chung quy sự nhút nhất trong con người vẫn còn.
Trịnh Lâm chẳng quan tâm đến nàng, chỉ là một tiểu bạch thỏ mà thôi, theo vương phi thật sự là quá lời cho nàng ta.
Trong Minh Tâm Điện đèn đuốc còn sáng trưng, có một nữ nhân chỉ mặc trung y xõa tóc ngồi bên ngọn nên còn đang thêu thùa cái gì đó, thỉnh thoảng lại thở dài một chút, các cung nhân đứng bên cạnh không ai dám lên tiếng làm phiền nữ nhân.
Bỗng nhiên lúc này bên ngoài gió lay cành trúc xôn xao tạo ra tiếng kêu vi vút, nữ nhân chợt dừng tay lại sắc mặt trở nên trầm trọng, phân phó: “Các người lu xuống hết đi.
Bồn cung nhân lần lượt rời đi, nữ nhân mặc thêm chiếc áo choàng thì cửa sổ vụt qua một bóng người, lúc nữ nhân quay lại người đó đã quỳ trước mặt nàng.
Nữ nhân nhìn nam nhân trước mặt lại khoan khoái ngồi xuống ghế hỏi: “Khánh vương phủ thế nào rồi?” Nam nhân kia trầm ổn nói: “Quản gia bị vương phi đuổi đi, hiện tại trong vương phủ nàng ta làm chủ.
”
“Đuổi quản gia sao? Nói cụ thể cho bồn cung nghe.
” Nữ nhân cảm thấy có chút khó tin, Triệu Bình là người của hoàng hậu nàng ta nói đuổi là đuổi sao.
Nam nhân kia lại kể lại tình hình những chuyện xảy ra trong phủ nữ nhân càng nghe càng thấy hứng thú, thỉnh thoảng vuốt vuốt chiếc vòng ngọc châu màu xanh lam đeo ở cổ tay trái, đây chính là chiếc vòng cố hoàng hậu tăng năng trước khi tạ thế, chiếc vòng này cũng không phải là quá quý giá nhưng đối vỚI nàng rất đặc biệt.
“Xem ra vị vương phi này của Đình Nhi cũng không đơn giản, người có chủ ý quan sát nàng ta không, thấy nàng ta thế nào, có liên hệ với ai không?”
“Bầm nương nương, nàng ta hầu như chỉ ở trong phủ lại còn đặc biệt chăm sóc vương gia, không có động thái gì lạ, chỉ khác lạ ở chỗ, lời nói, cử chỉ của nàng ta đôi lúc khó hiểu”
“Ừm, bổn cung đã biết, người rời đi trước đi
Bóng dáng của nam nhân phút chốc vụt mất, nữ nhân lại có chút trầm tư, lần thọ yến này xem ra phải Nhi thì không còn gì tốt hơn, còn nếu có ý để nàng gặp nàng ta một lần, nếu nàng ta thật lòng với Đình cũng không để nàng ta ở bên cạnh Đinh Nhi.
Nữ nhân vừa nghĩ lại tiếp tục thêu thừa.
Ngày hôm sau mặt trời dần ló rạng hai người trên giường vẫn an nhiên ngủ, lúc này nam nhân bằng nhiên giật giật mi mắt mấy cái rồi mở mắt ra, đầu tiên hắn cảm nhận được bàn tay hắn đang nằm cái gì đó, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, đập vào mắt hắn là khuôn mặt ngủ say của Dương Khánh Vân, tiếp theo chính là bàn tay của hắn đang nắm chặt tay nàng.
Chuyện này là thế nào, tại sao hắn lại nắm tay nàng, nữ nhân này đã làm gì hắn? Tạ Đình không khỏi nghĩ lại chuyện hôm qua, nàng nói muốn ấn huyệt cho hắn hắn kiên quyết không chịu nhưng rồi sau đó hắn vẫn chịu nắng ấn, hắn cảm thấy có chút dễ chịu lại nghe nàng nói cái gì đó hắn bất tri bất giác làm theo rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lại nói hình như hắn còn nằm mơ, rồi lại bắt được một bàn tay mềm mại bên tại còn nghe một giọng nói ôn nhu, dịu dàng, vậy hóa ra là nàng sao, hắn không phải năm mơ?
Lúc này Tạ Đình nhìn Dương Khánh Vân tâm tình có chút phức tạp, đáng lẽ ra hắn phải hất tay nàng ra mới đúng tại sao lại để nàng nắm chặt, hơn hết hắn còn cảm thấy vô cùng an tâm.
Trong lúc Tạ Đình rối ren thì Dương Khánh Vân cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng từ từ mở mắt ra, bốn con mắt lại vô tình chạm vào nhau, Dương Khánh Vân có chút bỡ ngỡ sau đó lại vui vẻ hỏi: “Vương gia, người đã tình, còn thấy đau hay không? không ngờ nữ nhân này mới mở mắt lại quan tâm đến hắn như vậy, Tạ Đình trong lòng có chút rung động nhẹ lại ém xuống tỏ ra lạnh lùng nói: “Bốn vương không sao, buông tay, ai cho phép người nắm cạnh bổn vương?
Dương Khánh Vân nghe hắn quát mới nhìn thấy tay nàng còn nắm tay hắn, Dương Khánh Vân không buông ngược lại còn nắm chặt chớp mắt nói: “Vương gia, là chàng nắm tay thiếp thân trước nha, hơn nữa còn nói không buông, thiếp thân chỉ làm theo nguyện vọng của chàng thôi.
”
“Nói dối, bồn vương không đời nào nói như vậy.
” Tạ Đình bị nàng nói vậy có chút chột dạ, hắn không biết mình có nói vậy hắn không nhưng hắn đúng là có bắt lấy tay nàng.
“Vương gia không chịu thừa nhận sao, được thôi, thể thì thiếp thân đành thừa nhận với chàng vậy, vương gia, chàng biết không tối qua thiếp thân vừa phát hiện ra một chuyện có liên quan đến chúng, chẳng có muốn biết đó là chuyện gì không?” Dương Khánh Vân cười như có như không nhìn hắn.
Tạ Đình thấy nàng úp úp mở mở trong lòng khó chịu lại nói: “Có gì thì nói.
”
Dương Khánh Vân lại đột nhiên chấm đến sát mặt hắn, lại thì thầm rất khẽ vào tại hắn, “Thiếp thân đã hiểu ra lòng mình, tại sao ta lại quan tâm chàng như vậy, thì ra là ta đã bất tri bất giác thương chàng từ lúc nào không hay biết.
”
Dương Khánh Vân là tuýp người thẳng thắn yêu là phải nói, không giấu điểm trong lòng rồi dằn vặt ngày này qua tháng nọ, còn sợ cái gì tỏ tình đối phương không thích mình, nàng hoàn toàn không như vậy, nàng tỏ tình theo đuổi, đối phương không động tâm nàng mới rút lui.
Thân thể của Tạ Đình chợt đông cứng, hắn không nghe làm chử, nữ nhân này vừa nói cái gì, thương hắn sao? Không thể nào, có nữ nhân nào lại đi thương một kẻ tàn phế như hắn, nàng khẳng định nói dối.
Tạ Đình còn chìm đắm trong kinh ngạc cùng dằn vặt chưa thể thoát ra thì bất thình lình Dương Khánh Vân lại giơ đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ lên nói tiếp: “Bàn tay này ta không chỉ muốn năm lúc này, mà ta còn muốn nắm cả đời.
“Bùm bùm bùm” Hắn nghe những lời này tim đập dữ đôi, đôi mắt trợn trừng nhìn nàng, dường như chưa thể tiếp thu được những gì nàng nói.
Bình luận facebook