Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Ta Tuấn không hiểu sao lại không thể rời mắt khỏi nằng, nữ nhân này có cái gì thu hút hắn, hắn cũng không biết chỉ là giọng nói ấm áp mà nhẹ nhàng của nàng cứ liên tục truyền vào tai hắn, làm hắn vừa si vừa mê
Bên kia Dương Lan Chi luôn chú ý đến Tạ Tuần, thấy hắn từ khi Dương Khánh Vân bước lên chính điện cử mải miết nhìn nàng thì âm thầm nắm chặt khăn tay.
Hắn vì sao lại cứ nhìn Dương Khánh Vân như vậy chứ, lúc nãy nàng cố gắng múa thu hút ánh nhìn của hắn cũng không thấy hắn liếc nhìn một cái.
Kết thúc câu chuyện bên dưới cũng có không ít lời phê phản, người khen hay người chê dở, riêng hoàng quý phi lại nói: “Lần đầu tiên bồn cung lại nghe một câu chuyện hay đến vậy, Khánh vương phi, người kể chuyện khiến bắn cung rất nhi tâm bồn cur phài thường cho người mới được lát nữa tàn tiệc người đến Minh Tâm Điện của bổn cung một chuyến “Vâng, nương nương.” Không hiểu sao nàng cảm thấy vị hoàng quý phi này có ý đồ khác.
Sau Dương Khánh Vân cũng có thêm vài người khác lên biểu diễn nhưng cũng chỉ là đàn múa không có gì đặc sắc.
Hoàng hậu nghe hoàng quý phi gọi Dương Khánh
Vận đến Minh Tâm Điện trong lòng lại có thâm ý khác, từ đầu đến cuối bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn tiện nhân Phi Yến kia.
Bà ta lại nhìn xuống phía Tạ Du, hắn lại cho bà ta một ánh mắt an tâm, mọi chuyện hắn đã sắp xếp tốt, chỉ chờ con cá cắn câu thôi.
Hoàng hậu nhận được ánh mắt của hắn trong lòng yên tâm hàn.
Lúc này tiếng chuông vang lên, canh giờ đã điểm, màn bắn pháo hoa sắp được bắt đầu, tất cả mọi người dừng ăn uống ngước mắt nhìn lên bầu trời xem những đóa hoa được bắn lên trời, màn đêm bỗng sáng rực lên.
Dương Khánh Vân nhìn pháo hoa cũng không có gì thích thủ, cổ đại kỹ thuật còn đơn sơ nên pháo hoa cũng không có gì đặc sắc, mà nam nhân ngồi bên cạnh nàng dường như cũng không thích thủ xem pháo hoa, hắn chỉ trầm lặng không nhìn.
Hắn đang suy nghĩ cái gì? Đôi lúc nàng muốn tráo đổi vị trí cho hắn để cảm nhận được hắn khổ sở cô đơn thế nào, thực ra nàng chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá nhận xét còn trong lòng hắn thế nào nàng hoàn toàn không biết, thế nhưng nàng lại rất muốn biết
Những người như Tạ Đình thường có tâm tư nhạy cảm, một câu nói vô ý của người khác thôi cũng sẽ khiến hắn suy nghĩ lệch lạc cho nên mỗi lần nói chuyện với hắn nàng luôn theo hưởng khuyên giải Màn pháo hoa sắp kết thúc, đột nhiên trên trời lại vang lên một tiếng “Đùng” rất lớn, làm kinh thiên động địa khiến ai nấy đều giật mình.
Bỗng có tiếng chim cất lên: “Quạc quạc quạc”
“Là qua, qua đó”
Mà đúng lúc này đám quạ lại bay về phía cung điện, chính xác là bay vòng vòng trên đầu hoàng quý phi.
Qua luôn là điểm xấu, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn hoàng quý phi, thế nhưng bà vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì, còn hoàng hậu bên cạnh lại kinh sơ mở miệng: “Tại sao đảm qua này lại bay tới chỗ muội muội lẽ nào có điểm không may sắp xảy đến, thần thiếp nghe nói qua thường hay báo điểm… chết chóc, có khi nào
Tất cả quần thần phía dưới không khỏi xôn xao một phen, sắc mặt của Thánh Vũ Đế trầm xuống ra lệnh, “Người đâu, dùng cung tiễn bắn đảm qua này cho tram.”
“Vâng, hoàng thượng”
“Hoàng thượng, xin đừng giết chúng, qua này là báo điểm lành.” Dương Khánh Vân đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người không khỏi đổ dồn ánh mắt vào nàng.
“Khánh vương phi nói vậy là có ý gì trước nay ai không biết qua là điểm xấu.” Một bị đại thần đứng lên phản bác lời nắng.
“Đúng là qua báo điểm xấu nhưng cũng phải tùy canh giờ mà nhận định nó là xấu hay tốt, người xưa giải rằng qua kêu giờ tỷ có người thân thích từ xa về, gia đình sum họp, giờ sửu có người mang tin vui đến, giờ dần có tranh tụng nhưng không nguy hại, giờ mão có người mời dự tiệc đem lợi vào, giờ thìn tài lợi vào tới tấp, giờ ty có tin may mắn, giờ ngọ để phỏng bệnh bất ngờ, giờ mùi hao tài mất vật trong nhà, giờ thân có người mời hợp tác, sẽ thành công, giờ thân phiền muộn, nặng lo âu, giờ tuất lợi lộc vào nhiều may mắn, giờ hơi có cãi vã với người ngoài đường sanh ẩu đả.”
“Xét theo canh giờ bây giờ chỉ mới là giờ tuất sẽ có nhiều lợi lộc may mắn vào nhà “
“Hổ ngôn loạn ng làm gì có chuyện như vậy? Ăn nói vô căn cứ” Vị đại thần kia vẫn không chấp nhận được lời giải thích của nàng ma hoàng hậu lại đang căn phản nhìn nàng.
Nha đầu từ lúc gặp mặt đến giờ luôn khiến người ta phải tức giận.
“Ta có nói vô căn cứ hay không nãy giờ mọi người đều thấy, không phải nhờ có hoàng quý phi mà quốc khổ lại được lấp đầy sao, xin hỏi vị đại nhân này đây không là tài lộc vào nhà thì là gì?”
Đại thần kia lại á khẩu không nói được lời nào.
“Nói rất hay, ái phi đúng là cát nhân thiên tưởng của trầm, tốt lắm, tốt lắm.
Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Khánh
Vân, nha đầu này lại dám phá hỏng kế hoạch của nâng sao, đáng chết.
Tạ Du cũng không khỏi thâm trầm nhìn Dương Khánh
Vận, nữ nhân này mồm miệng cũng thật sắc sảo, còn có thể lý giải rõ ràng như vậy.
Dáng vẻ của Dương Khánh Vân vô cùng tự tin, đứng trước nhiều người còn không chút run sợ, dáng vẻ này của nàng đúng là khiến người ta thêm đắm chìm.
Kết thúc bữa tiệc Dương Khánh Vân được một cung nữ dẫn đến Minh Tâm Điện, trước khi đi nàng không khỏi nhìn Tạ Đình nói: “Vương gia, chờ ta.”
Vốn đi quý phi cũng muốn hắn qua đó nhưng lại bị hẳn khước từ lại nói: “Gửi lời chúc mừng sinh thần của bồn vương đến quý phi.
Nói xong câu đó hắn liền lăn bánh xe rời đi, cũng không màng đến Dương Khánh Vân, nhìn bóng dáng của hắn có chút lo lắng.
Từ chính điện đến Minh Tâm Điện cũng không xa di nửa khác liên tới, vừa vào trong Dương Khánh Vân liền khom người hành lễ với Hoàng quý phi, cổ đại luôn phiền phức như vậy, gặp người tôn quý hơn mình đều phải khom mình hành lễ, bất kể người đó là già hay trẻ.
“Đứng lên đi.”
Dương Khánh Vân ngẩng đầu lên, lúc này ở khoảng cách gần nàng mới nhìn rõ mồn một khuôn trang của hoàng quý phi, đúng là một khuôn mặt tồn quỹ, sắc sảo, so với hoàng hậu tinh tế hơn vài phần.
“Ta nuong nuong.”
Dương Khánh Vân đứng giữa cung điện hoàng quý phi cũng không ban ghế cho nàng mà chỉ một mực quan sát nàng.
Mãi một lúc sau mới hỏi: “Người là nguyện ý gả cho
Khánh Vương sao?”
Hoàng quý phi vừa mở đầu đã vô cùng trực tiếp dù sao mục đích của nàng cũng chỉ có vậy.
“Ban đầu thì không, ta bị phụ thân ép lên kiệu hoa.
Dương Khánh Vân cũng thẳng thắn nói.
“Ó, là vậy sao, vậy là người không thật lòng với Khánh
Vương?” Hoàng quý phi nheo mắt phượng nhìn nàng.
“Không phải, ta đối với vương gia là thật lòng, người ta nói gả chó theo chó gà gà theo gà, ta đã gà cho vương già thì tâm tư cũng chỉ có mình chàng.” Từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng gượng ép bản thân, những gì nàng làm cho Tạ Đình đều là xuất phát từ tâm, nàng muốn vậy nên sẽ làm như vậy.
“Lời nói của người có bao nhiêu phần là thật lòng ai không biết Khánh Vương hai chân đã tàn phá nửa đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, có nữ nhân nào nguyên ý cùng hắn đến đầu bạc?” Hoàng quý phi như có như không nói.
Bên kia Dương Lan Chi luôn chú ý đến Tạ Tuần, thấy hắn từ khi Dương Khánh Vân bước lên chính điện cử mải miết nhìn nàng thì âm thầm nắm chặt khăn tay.
Hắn vì sao lại cứ nhìn Dương Khánh Vân như vậy chứ, lúc nãy nàng cố gắng múa thu hút ánh nhìn của hắn cũng không thấy hắn liếc nhìn một cái.
Kết thúc câu chuyện bên dưới cũng có không ít lời phê phản, người khen hay người chê dở, riêng hoàng quý phi lại nói: “Lần đầu tiên bồn cung lại nghe một câu chuyện hay đến vậy, Khánh vương phi, người kể chuyện khiến bắn cung rất nhi tâm bồn cur phài thường cho người mới được lát nữa tàn tiệc người đến Minh Tâm Điện của bổn cung một chuyến “Vâng, nương nương.” Không hiểu sao nàng cảm thấy vị hoàng quý phi này có ý đồ khác.
Sau Dương Khánh Vân cũng có thêm vài người khác lên biểu diễn nhưng cũng chỉ là đàn múa không có gì đặc sắc.
Hoàng hậu nghe hoàng quý phi gọi Dương Khánh
Vận đến Minh Tâm Điện trong lòng lại có thâm ý khác, từ đầu đến cuối bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn tiện nhân Phi Yến kia.
Bà ta lại nhìn xuống phía Tạ Du, hắn lại cho bà ta một ánh mắt an tâm, mọi chuyện hắn đã sắp xếp tốt, chỉ chờ con cá cắn câu thôi.
Hoàng hậu nhận được ánh mắt của hắn trong lòng yên tâm hàn.
Lúc này tiếng chuông vang lên, canh giờ đã điểm, màn bắn pháo hoa sắp được bắt đầu, tất cả mọi người dừng ăn uống ngước mắt nhìn lên bầu trời xem những đóa hoa được bắn lên trời, màn đêm bỗng sáng rực lên.
Dương Khánh Vân nhìn pháo hoa cũng không có gì thích thủ, cổ đại kỹ thuật còn đơn sơ nên pháo hoa cũng không có gì đặc sắc, mà nam nhân ngồi bên cạnh nàng dường như cũng không thích thủ xem pháo hoa, hắn chỉ trầm lặng không nhìn.
Hắn đang suy nghĩ cái gì? Đôi lúc nàng muốn tráo đổi vị trí cho hắn để cảm nhận được hắn khổ sở cô đơn thế nào, thực ra nàng chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá nhận xét còn trong lòng hắn thế nào nàng hoàn toàn không biết, thế nhưng nàng lại rất muốn biết
Những người như Tạ Đình thường có tâm tư nhạy cảm, một câu nói vô ý của người khác thôi cũng sẽ khiến hắn suy nghĩ lệch lạc cho nên mỗi lần nói chuyện với hắn nàng luôn theo hưởng khuyên giải Màn pháo hoa sắp kết thúc, đột nhiên trên trời lại vang lên một tiếng “Đùng” rất lớn, làm kinh thiên động địa khiến ai nấy đều giật mình.
Bỗng có tiếng chim cất lên: “Quạc quạc quạc”
“Là qua, qua đó”
Mà đúng lúc này đám quạ lại bay về phía cung điện, chính xác là bay vòng vòng trên đầu hoàng quý phi.
Qua luôn là điểm xấu, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn hoàng quý phi, thế nhưng bà vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì, còn hoàng hậu bên cạnh lại kinh sơ mở miệng: “Tại sao đảm qua này lại bay tới chỗ muội muội lẽ nào có điểm không may sắp xảy đến, thần thiếp nghe nói qua thường hay báo điểm… chết chóc, có khi nào
Tất cả quần thần phía dưới không khỏi xôn xao một phen, sắc mặt của Thánh Vũ Đế trầm xuống ra lệnh, “Người đâu, dùng cung tiễn bắn đảm qua này cho tram.”
“Vâng, hoàng thượng”
“Hoàng thượng, xin đừng giết chúng, qua này là báo điểm lành.” Dương Khánh Vân đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người không khỏi đổ dồn ánh mắt vào nàng.
“Khánh vương phi nói vậy là có ý gì trước nay ai không biết qua là điểm xấu.” Một bị đại thần đứng lên phản bác lời nắng.
“Đúng là qua báo điểm xấu nhưng cũng phải tùy canh giờ mà nhận định nó là xấu hay tốt, người xưa giải rằng qua kêu giờ tỷ có người thân thích từ xa về, gia đình sum họp, giờ sửu có người mang tin vui đến, giờ dần có tranh tụng nhưng không nguy hại, giờ mão có người mời dự tiệc đem lợi vào, giờ thìn tài lợi vào tới tấp, giờ ty có tin may mắn, giờ ngọ để phỏng bệnh bất ngờ, giờ mùi hao tài mất vật trong nhà, giờ thân có người mời hợp tác, sẽ thành công, giờ thân phiền muộn, nặng lo âu, giờ tuất lợi lộc vào nhiều may mắn, giờ hơi có cãi vã với người ngoài đường sanh ẩu đả.”
“Xét theo canh giờ bây giờ chỉ mới là giờ tuất sẽ có nhiều lợi lộc may mắn vào nhà “
“Hổ ngôn loạn ng làm gì có chuyện như vậy? Ăn nói vô căn cứ” Vị đại thần kia vẫn không chấp nhận được lời giải thích của nàng ma hoàng hậu lại đang căn phản nhìn nàng.
Nha đầu từ lúc gặp mặt đến giờ luôn khiến người ta phải tức giận.
“Ta có nói vô căn cứ hay không nãy giờ mọi người đều thấy, không phải nhờ có hoàng quý phi mà quốc khổ lại được lấp đầy sao, xin hỏi vị đại nhân này đây không là tài lộc vào nhà thì là gì?”
Đại thần kia lại á khẩu không nói được lời nào.
“Nói rất hay, ái phi đúng là cát nhân thiên tưởng của trầm, tốt lắm, tốt lắm.
Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Khánh
Vân, nha đầu này lại dám phá hỏng kế hoạch của nâng sao, đáng chết.
Tạ Du cũng không khỏi thâm trầm nhìn Dương Khánh
Vận, nữ nhân này mồm miệng cũng thật sắc sảo, còn có thể lý giải rõ ràng như vậy.
Dáng vẻ của Dương Khánh Vân vô cùng tự tin, đứng trước nhiều người còn không chút run sợ, dáng vẻ này của nàng đúng là khiến người ta thêm đắm chìm.
Kết thúc bữa tiệc Dương Khánh Vân được một cung nữ dẫn đến Minh Tâm Điện, trước khi đi nàng không khỏi nhìn Tạ Đình nói: “Vương gia, chờ ta.”
Vốn đi quý phi cũng muốn hắn qua đó nhưng lại bị hẳn khước từ lại nói: “Gửi lời chúc mừng sinh thần của bồn vương đến quý phi.
Nói xong câu đó hắn liền lăn bánh xe rời đi, cũng không màng đến Dương Khánh Vân, nhìn bóng dáng của hắn có chút lo lắng.
Từ chính điện đến Minh Tâm Điện cũng không xa di nửa khác liên tới, vừa vào trong Dương Khánh Vân liền khom người hành lễ với Hoàng quý phi, cổ đại luôn phiền phức như vậy, gặp người tôn quý hơn mình đều phải khom mình hành lễ, bất kể người đó là già hay trẻ.
“Đứng lên đi.”
Dương Khánh Vân ngẩng đầu lên, lúc này ở khoảng cách gần nàng mới nhìn rõ mồn một khuôn trang của hoàng quý phi, đúng là một khuôn mặt tồn quỹ, sắc sảo, so với hoàng hậu tinh tế hơn vài phần.
“Ta nuong nuong.”
Dương Khánh Vân đứng giữa cung điện hoàng quý phi cũng không ban ghế cho nàng mà chỉ một mực quan sát nàng.
Mãi một lúc sau mới hỏi: “Người là nguyện ý gả cho
Khánh Vương sao?”
Hoàng quý phi vừa mở đầu đã vô cùng trực tiếp dù sao mục đích của nàng cũng chỉ có vậy.
“Ban đầu thì không, ta bị phụ thân ép lên kiệu hoa.
Dương Khánh Vân cũng thẳng thắn nói.
“Ó, là vậy sao, vậy là người không thật lòng với Khánh
Vương?” Hoàng quý phi nheo mắt phượng nhìn nàng.
“Không phải, ta đối với vương gia là thật lòng, người ta nói gả chó theo chó gà gà theo gà, ta đã gà cho vương già thì tâm tư cũng chỉ có mình chàng.” Từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng gượng ép bản thân, những gì nàng làm cho Tạ Đình đều là xuất phát từ tâm, nàng muốn vậy nên sẽ làm như vậy.
“Lời nói của người có bao nhiêu phần là thật lòng ai không biết Khánh Vương hai chân đã tàn phá nửa đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, có nữ nhân nào nguyên ý cùng hắn đến đầu bạc?” Hoàng quý phi như có như không nói.
Bình luận facebook