Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Sau khi ăn cơm tối, Duy Y cùng Bạch Trạch Vũ hẹn gặp nhau ở khu vườn nhỏ trong khu chung cư.
Mới đầu Duy Y không biết phải làm sao để từ chối cuộc hẹn này, hai năm nay, cô thật sự không dám đến gần con trai hoặc là con trai đến gần cô đều làm cho cô tim gan run sợ.
Nhưng lại nghĩ bọn họ đang trong khu vườn nhỏ không ra bên ngoài, tính đi tính lại chỉ có những ông bà già ở trong khu chung cư nhìn thấy cũng là bình thường, hơn nữa bình thường Kiều Ngự Diễm sẽ không xuất hiện vào lúc này.
Phần lớn là Kiều Ngự Diễm đến trường đón cô, thời gian ba mời về nhà đồng ý cũng rất ít.
Trong lòng Duy Y mong là gặp may đi đến gặp Bạch Trạch Vũ.
Trước kia khi còn bé, bọn họ hay ngồi trong khu vườn nhỏ, chỗ này có các ông bà già hay đi bộ nói chuyện phiếm, có trẻ con chạy đùa, còn có đứa trẻ đứng đó khóc gọi mẹ.
Cảnh tượng thân thiết như vậy thật làm cho bọn họ nhớ lại lúc bé, khi còn bé Bạch Trạch Vũ rất hay trêu chọc Duy Y, Duy Y cũng không ít lần chạy về nhà mách mẹ, cuối cùng thấy tố cáo không được lại chạy đến mách ba mạ Bạch Trạch Vũ…….
Làm cho người lớn hai nhà không biết nên khóc hay cười, khi đó Bạch Trạch Vũ lớn hơn Duy Y bốn tuổi, càng lớn lên Bạch Trạch Vũ càng chăm sóc Duy Y không hề để cho người khác trêu chọc cô nữa.
Nhưng bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, Duy Y sắp mười tám tuổi.
“Muốn thi trường đại học nào, đã nghĩ chưa?” Qua một tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, hiện tại là thời điểm quan trọng.
“Chưa!” Duy Y lắc đầu một cái, nhớ lại lời Kiều Ngự Diễm nói sau khi cô mười tám tuổi liền kết hôn.
Chỉ còn bốn tháng nữa là cô mười tám tuổi.
“Vậy muốn học ngành gì? Cái này rất quan trọng nên phải suy nghĩ kỹ nhé!”
“Em muốn học luật, anh Trạch Vũ anh cảm thấy thế nào? Đúng rồi, anh ở Anh học có trường nào tốt không?” Có lẽ học luật sẽ giúp được mình rất nhiều, thông qua luật sẽ giúp mình thoát khỏi tình cảnh bây giờ.
Cuối cùng Duy Y vẫn chỉ là ngây thơ, chưa từng tiếp xúc với xã hội, không biết rằng thật ra thì luật pháp chỉ cần có chút năng lực cũng có thể bị biến hóa.
“Em muốn đi du học?” Bạch Trạch Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Duy Y, trước kia cô mơ ước làm giảng viên giống mẹ.
“Không được sao?” Ba mẹ cũng tôn trọng lựa chọn của mình, chỉ cần trước khi mười tám tuổi đi du học nước ngoài, có thể mọi chuyện sẽ có biến hóa.
“Nhưng mà cuộc sống ở nước ngoài rất khổ, ở bên ngoài không quen, bị bệnh liền không có người chăm sóc, nói không chừng còn bị người ta khi dễ!”
“Anh Trạch Vũ có phải anh hay bị khi dễ hay không?” Lời nói của Bạch Trạch Vũ không khỏi làm cô nhớ đến thủ đoạn của Kiều Ngự Diễm…….
“Thời gian hai năm đầu thường bị khi dễ…….sau tính ra lại may mắn, gặp được một người tốt, nếu không anh không thể về được rồi…….!” Bạch Trạch Vũ buông lỏng giọng nói có chứa mấy phần đùa giỡn, không muốn làm cho Duy Y lo lắng.
Nhưng Duy Y biết hắn không phải giỡn, nhớ tới Cát Phàm chỉ là thỗ lộ với cô thiếu chút nữa cuộc đời đã bị phá hủy.
Cô không biết tại sao Kiều Ngự Diễm lại biết đến sự tồn tại của anh Trạch Vũ, mà tại sao hắn lại biết mình thích anh Trạch Vũ, sau hắn lại cam chịu, Duy Y biết thủ đoạn sau lưng Kiều Ngự Diễm không chỉ có như thế…….
“Nhưng em vẫn chưa suy nghĩ ra!”
“Thật ra thì đại học G không tồi ít nhất cũng đứng top 10 các trường trong nước!”
“Sau rồi hãy nói!” Duy Y không muốn nói thêm, cô sợ Bạch Trạch Vũ sẽ nhận ra điều gì.
Đúng lúc ấy một chiếc xe sang trọng tiến vào khu chung cư, so với chiếc xe hai năm trước Kiều Ngự Diễm lái kiểu dáng không giống nhau lắm.
Duy Y không chú ý bởi vì cô đưa lưng về phía cổng chung cư, trò chuyện vui vẻ với Bạch Trạch Vũ, lúc hai người ở chung một chỗ làm cho cô quên đi thời gian. Cô đã từng thề son sắt với Kiều Y, khi anh Trạch Vũ trở về sẽ thổ lộ với anh ấy, nhưng bây giờ…….
Bạch Trạch Vũ vẫn nhìn chằm chằm sau lưng cô.
“Gì vậy?” Chỉ cần xoay người lại Duy Y đã kinh sợ không ít, quên mất anh Trạch Vũ đang ở bên cạnh, liền đứng dậy muốn đi chỗ khác.
“Y Y tại sao vừa thấy anh đã bỏ đi?” Giọng Kiều Ngự Diễm rất nhẹ, đi tới trước mặt Kiều Ngự Diễm, cũng không vội đuổi theo bóng dáng đang chạy trốn.
Bạch Trạch Vũ đã sớm chú ý người đàn ông này rồi, từ chiếc xe xa hoa đến dáng người một mét chín làm cho người ta chịu áp lực không nhỏ, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người. Khuôn mặt tạo ra một thứ mị lực, một thân tây trang thẳng thớm, ánh mắt có chút lạnh lùng, khóe miệng lại khẽ cười…….
Bạch Trạch Vũ tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản. Nhìn người đàn ông đi về phía hắn, hắn không khỏi có chút tò mò.
Nhưng khi thấy vẻ mặt sợ hãi của Duy Y, càng thêm không hiểu. Hắn không hiểu hai người có quan hệ gì, tại sao Duy Y vừa thấy người đàn ông ki lại quay đầu bỏ chạy?
“Anh Kiều!” Duy Y quay trở lại đứng bên cạnh Bạch Trạch Vũ đối mặt với Kiều Ngự Diễm.
Mà Bạch Trạch Vũ ngồi một bên nghe thấy “Anh Kiều”, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông.
“Duy Y, đây là?” Bạch Trạch Vũ hỏi.
Duy Y tay chân luống cuống quay đầu nhìn hai người , Kiều Ngự Diễm cũng không vội tỏ thái độ, hắn nghĩ muốn nghe Duy Y giới thiệu một chút, muốn xem thử trong suốt hai năm này mình là gì trong lòng cô.
“Đây là…….anh Kiều…….anh trai Kiều Y!”
Anh trai Kiều Y, hai năm rồi hắn vẫn chỉ là anh trai Kiều Y. “Chào anh Bạch Trạch Vũ, tôi là Kiều Ngự Diễm!”
Kiều Ngự Diễm rất tự nhiên vươn tay.
Bạch Trạch Vũ cũng đưa tay đáp trả, nghi lễ giao tiếp rất tốt không giống như một học sinh vừa mới tốt nghiệp.
“Anh Kiều, ngưỡng mộ đã lâu! Không nghĩ tới anh Kiều lại nhớ đến một người nhỏ tuổi như tôi!”
“Y Y thường nhắc tới!”
“Y Y?” Bạch Trạch Vũ lúc này nghe rõ ràng, người đàn ông này lại gọi Duy Y một cách thân mật như vậy.
“A, chính là Duy Y, tôi quen gọi cô ấy là Y Y!”
“A, thì ra anh Kiều có quen biết Duy Y. Xem ra trước mặt anh Kiều Y nói về Duy Y không ít!”
Hai người đàn ông này vừa gặp mặt đã thấy ương ngạnh không giải thích được, thật ra thì ba người đều biết nguyên nhân trong đó, nếu như không có người phá hỏng mối quan hệ kia.
“Thời gian không còn sớm, em muốn về nhà học bài!” Hiện tại Duy Y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trời dần tối rồi, người cũng thưa dần.
“ Y Y cùng đi đi, anh tìm ba em có một số việc!”
Bạch Trạch Vũ nhìn bóng lưng hai người ánh mắt thay đổi liên tục.
Mới đầu Duy Y không biết phải làm sao để từ chối cuộc hẹn này, hai năm nay, cô thật sự không dám đến gần con trai hoặc là con trai đến gần cô đều làm cho cô tim gan run sợ.
Nhưng lại nghĩ bọn họ đang trong khu vườn nhỏ không ra bên ngoài, tính đi tính lại chỉ có những ông bà già ở trong khu chung cư nhìn thấy cũng là bình thường, hơn nữa bình thường Kiều Ngự Diễm sẽ không xuất hiện vào lúc này.
Phần lớn là Kiều Ngự Diễm đến trường đón cô, thời gian ba mời về nhà đồng ý cũng rất ít.
Trong lòng Duy Y mong là gặp may đi đến gặp Bạch Trạch Vũ.
Trước kia khi còn bé, bọn họ hay ngồi trong khu vườn nhỏ, chỗ này có các ông bà già hay đi bộ nói chuyện phiếm, có trẻ con chạy đùa, còn có đứa trẻ đứng đó khóc gọi mẹ.
Cảnh tượng thân thiết như vậy thật làm cho bọn họ nhớ lại lúc bé, khi còn bé Bạch Trạch Vũ rất hay trêu chọc Duy Y, Duy Y cũng không ít lần chạy về nhà mách mẹ, cuối cùng thấy tố cáo không được lại chạy đến mách ba mạ Bạch Trạch Vũ…….
Làm cho người lớn hai nhà không biết nên khóc hay cười, khi đó Bạch Trạch Vũ lớn hơn Duy Y bốn tuổi, càng lớn lên Bạch Trạch Vũ càng chăm sóc Duy Y không hề để cho người khác trêu chọc cô nữa.
Nhưng bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, Duy Y sắp mười tám tuổi.
“Muốn thi trường đại học nào, đã nghĩ chưa?” Qua một tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học, hiện tại là thời điểm quan trọng.
“Chưa!” Duy Y lắc đầu một cái, nhớ lại lời Kiều Ngự Diễm nói sau khi cô mười tám tuổi liền kết hôn.
Chỉ còn bốn tháng nữa là cô mười tám tuổi.
“Vậy muốn học ngành gì? Cái này rất quan trọng nên phải suy nghĩ kỹ nhé!”
“Em muốn học luật, anh Trạch Vũ anh cảm thấy thế nào? Đúng rồi, anh ở Anh học có trường nào tốt không?” Có lẽ học luật sẽ giúp được mình rất nhiều, thông qua luật sẽ giúp mình thoát khỏi tình cảnh bây giờ.
Cuối cùng Duy Y vẫn chỉ là ngây thơ, chưa từng tiếp xúc với xã hội, không biết rằng thật ra thì luật pháp chỉ cần có chút năng lực cũng có thể bị biến hóa.
“Em muốn đi du học?” Bạch Trạch Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Duy Y, trước kia cô mơ ước làm giảng viên giống mẹ.
“Không được sao?” Ba mẹ cũng tôn trọng lựa chọn của mình, chỉ cần trước khi mười tám tuổi đi du học nước ngoài, có thể mọi chuyện sẽ có biến hóa.
“Nhưng mà cuộc sống ở nước ngoài rất khổ, ở bên ngoài không quen, bị bệnh liền không có người chăm sóc, nói không chừng còn bị người ta khi dễ!”
“Anh Trạch Vũ có phải anh hay bị khi dễ hay không?” Lời nói của Bạch Trạch Vũ không khỏi làm cô nhớ đến thủ đoạn của Kiều Ngự Diễm…….
“Thời gian hai năm đầu thường bị khi dễ…….sau tính ra lại may mắn, gặp được một người tốt, nếu không anh không thể về được rồi…….!” Bạch Trạch Vũ buông lỏng giọng nói có chứa mấy phần đùa giỡn, không muốn làm cho Duy Y lo lắng.
Nhưng Duy Y biết hắn không phải giỡn, nhớ tới Cát Phàm chỉ là thỗ lộ với cô thiếu chút nữa cuộc đời đã bị phá hủy.
Cô không biết tại sao Kiều Ngự Diễm lại biết đến sự tồn tại của anh Trạch Vũ, mà tại sao hắn lại biết mình thích anh Trạch Vũ, sau hắn lại cam chịu, Duy Y biết thủ đoạn sau lưng Kiều Ngự Diễm không chỉ có như thế…….
“Nhưng em vẫn chưa suy nghĩ ra!”
“Thật ra thì đại học G không tồi ít nhất cũng đứng top 10 các trường trong nước!”
“Sau rồi hãy nói!” Duy Y không muốn nói thêm, cô sợ Bạch Trạch Vũ sẽ nhận ra điều gì.
Đúng lúc ấy một chiếc xe sang trọng tiến vào khu chung cư, so với chiếc xe hai năm trước Kiều Ngự Diễm lái kiểu dáng không giống nhau lắm.
Duy Y không chú ý bởi vì cô đưa lưng về phía cổng chung cư, trò chuyện vui vẻ với Bạch Trạch Vũ, lúc hai người ở chung một chỗ làm cho cô quên đi thời gian. Cô đã từng thề son sắt với Kiều Y, khi anh Trạch Vũ trở về sẽ thổ lộ với anh ấy, nhưng bây giờ…….
Bạch Trạch Vũ vẫn nhìn chằm chằm sau lưng cô.
“Gì vậy?” Chỉ cần xoay người lại Duy Y đã kinh sợ không ít, quên mất anh Trạch Vũ đang ở bên cạnh, liền đứng dậy muốn đi chỗ khác.
“Y Y tại sao vừa thấy anh đã bỏ đi?” Giọng Kiều Ngự Diễm rất nhẹ, đi tới trước mặt Kiều Ngự Diễm, cũng không vội đuổi theo bóng dáng đang chạy trốn.
Bạch Trạch Vũ đã sớm chú ý người đàn ông này rồi, từ chiếc xe xa hoa đến dáng người một mét chín làm cho người ta chịu áp lực không nhỏ, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người. Khuôn mặt tạo ra một thứ mị lực, một thân tây trang thẳng thớm, ánh mắt có chút lạnh lùng, khóe miệng lại khẽ cười…….
Bạch Trạch Vũ tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản. Nhìn người đàn ông đi về phía hắn, hắn không khỏi có chút tò mò.
Nhưng khi thấy vẻ mặt sợ hãi của Duy Y, càng thêm không hiểu. Hắn không hiểu hai người có quan hệ gì, tại sao Duy Y vừa thấy người đàn ông ki lại quay đầu bỏ chạy?
“Anh Kiều!” Duy Y quay trở lại đứng bên cạnh Bạch Trạch Vũ đối mặt với Kiều Ngự Diễm.
Mà Bạch Trạch Vũ ngồi một bên nghe thấy “Anh Kiều”, ánh mắt không khỏi lạnh lùng, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông.
“Duy Y, đây là?” Bạch Trạch Vũ hỏi.
Duy Y tay chân luống cuống quay đầu nhìn hai người , Kiều Ngự Diễm cũng không vội tỏ thái độ, hắn nghĩ muốn nghe Duy Y giới thiệu một chút, muốn xem thử trong suốt hai năm này mình là gì trong lòng cô.
“Đây là…….anh Kiều…….anh trai Kiều Y!”
Anh trai Kiều Y, hai năm rồi hắn vẫn chỉ là anh trai Kiều Y. “Chào anh Bạch Trạch Vũ, tôi là Kiều Ngự Diễm!”
Kiều Ngự Diễm rất tự nhiên vươn tay.
Bạch Trạch Vũ cũng đưa tay đáp trả, nghi lễ giao tiếp rất tốt không giống như một học sinh vừa mới tốt nghiệp.
“Anh Kiều, ngưỡng mộ đã lâu! Không nghĩ tới anh Kiều lại nhớ đến một người nhỏ tuổi như tôi!”
“Y Y thường nhắc tới!”
“Y Y?” Bạch Trạch Vũ lúc này nghe rõ ràng, người đàn ông này lại gọi Duy Y một cách thân mật như vậy.
“A, chính là Duy Y, tôi quen gọi cô ấy là Y Y!”
“A, thì ra anh Kiều có quen biết Duy Y. Xem ra trước mặt anh Kiều Y nói về Duy Y không ít!”
Hai người đàn ông này vừa gặp mặt đã thấy ương ngạnh không giải thích được, thật ra thì ba người đều biết nguyên nhân trong đó, nếu như không có người phá hỏng mối quan hệ kia.
“Thời gian không còn sớm, em muốn về nhà học bài!” Hiện tại Duy Y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trời dần tối rồi, người cũng thưa dần.
“ Y Y cùng đi đi, anh tìm ba em có một số việc!”
Bạch Trạch Vũ nhìn bóng lưng hai người ánh mắt thay đổi liên tục.
Bình luận facebook