Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Ngày hôm sau bởi vì Kiều Ngự Diễm có nhiều việc phải làm nên Duy Y không có cơ hội gặp hắn, đến tối cô mới có cơ hộ gặp hắn.
Kiều Ngự Diễm hẹn Duy Y ở một nhà hàng Tây rất lãng mạn, nhà hàng nằm ở giữa lưng núi, bọn họ đã tới mấy lần, sau vì Duy Y nói cách thành phố quá xa cho nên chưa trở lại lần nào.
Đặt món ăn, Duy Y biết chỗ này có món gì nổi tiếng nhưng cô không có tâm tình ăn uống, nhìn Kiều Ngự Diễm giúp mình cắt thị bò bít tết, cô chỉ ăn vài miếng đã không có tâm tình ăn nữa mà hắn vẫn cắt đưa cho cô.
Mỗi lần đều như vậy, hắn luôn để cho cô ăn trước, cô ăn no rồi hắn mới ăn. Hắn như vậy làm cho cô có chút áy náy. Tại sao phải cảm thấy áy náy? Rõ ràng hắn làm nhiều việc bẩn thỉu, rõ ràng hắn đối với mình rất ác liệt…….
“Sao không ăn lại nhìn anh?” Kiều Ngự Diễm thả đồ ăn trong tay, cầm ly rượu bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ “Rượu đỏ này không tệ, em thử xem!”
“Em không uống rượu!”
“Em đã tròn mười tám tuổi rồi, rất nhiều thứ có thể thử bao gồm cả rượu.” Trước kia lúc hai người đi ăn cơm hắn sẽ không có cô uống rượu, chỉ là gần đây hắn muốn cho cô thử một chút rượu đỏ.
“Em…….”
“Thế nào?” Kiều Ngự Diễm biết cô muốn nói gì nhưng hắn không muốn phá vỡ không khí hài hòa giữa hai người.
“Không có gì!” Duy Y cầm nĩa lên ăn nhưng không thấy ngon.
“Y Y ngày mai nhập học, em chuẩn bị xong chưa?”
Mặc dù Kiều Ngự Diễm vội nhưng rất để ý những chuyện liên quan đến Duy Y.
“Không có gì phải chuẩn bị! Mẹ sẽ giúp em xử lý.”
“Ừ, vậy sau này lên đại học muốn ở ký túc xá của trường sao? Đại học G cách nhà hơi xa!”
“Không cần, em đi với mẹ là được.” Mặc dù trường học có chút xa nhà nhưng mẹ Kiều mỗi ngày tan việc đếu về nhà, nghe nói thời gian ở đại học G rất tự do, một ngày học mấy tiết chính khóa thời gian còn lại đều do mình sắp xếp.
“Y Y còn nhớ trước kia anh nói với em anh biết một công ty luật sư không? Chờ sau khi em khai giảng, muốn đến đó học tập một chút không?” Công ty luật kia là của mình, cô đến đó học mình cũng yên tâm hơn.
“Được! Vậy anh sắp xếp đi!” Duy Y nói cho xong chuyện, cũng không có dáng vẻ hung phấn. Nhưng Kiều Ngự Diễm đã thỏa mãn rồi, hắn cho rằng cô sẽ cự tuyệt. Đây là lần đầu tiên, cô không phản đối sự sắp xếp của mình, an tĩnh đón nhận như vậy, rất khó mới được như vậy.
Sau khi hai người dùng bữa xong Kiều Ngự Diễm lái xe lên đỉnh núi, rất lâu trước đây hắn rất muốn đưa cô lên đây hưởng không khí yên tĩnh.
Từ chỗ này có thể thấy được toàn cảnh ban đêm của thành phố G, ánh đèn ban đêm sáng chói, có nhiều màu sắc khác nhau hội tụ thành một mảng, như pháo hoa sáng chói.
“Oa, thật là đẹp!” Duy Y xuống xe, không khỏi cảm thán đi về phía trước vài bước.
“Thích không?” Kiều Ngự Diễm đi theo xuống xe, nhẹ nhàng đi tới phía sau cô, đem cả người cô ôm vào ngực. Hắn có thể cảm thấy cô khẽ run lên một cái, không giãy giạu như bình thường mà hắn cũng im lặng ôm cô như vậy, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh cùng lãng mạn như vậy.
Ba năm nay, Duy Y cao lên không ít, đã cao một mét sáu mươi ba, nhưng bởi vì gầy cả người nhìn qua thật nhỏ. Đứng chung một chỗ với Kiều Ngự Diễm đỉnh đầu vừa chạm cằm hắn. Cộng thêm thân thể hắn vốn khôi ngô, giống như người phương tây. Duy Y tựa vào ngực hắn như vậy, từ phía sau không nhìn được cô thế nào.
Hai người yên lặng hồi lâu, người đàn ông phía sau bắt đầu không an phận. Bàn tay vốn dĩ ở trên eo cô bắt đầu vuốt ve thân thể cô, vành tai nhỏ của Duy Y bị hắn ngậm vào miệng.
Tất cả trở nên quá nhanh, Duy Y phản ứng không kịp, cô chỉ cảm thấy người đàn ông phía sau đột nhiên trở nên nóng hổi, dính sát vào cô không để cô rời đi. Một bàn tay to theo làn váy vuốt cặp đùi trắng nõn của cô, một cái tay khác nắm chặt eo cô, để cho cô ép sát thân thể hắn.
“Không nên như vậy…….” Đôi tay Duy Y cố gắng nắm chặt bàn tay bên hông của hắn, muốn tránh thoát. Mới vừa để cho hắn ôm không có phản kháng là bởi vì đang ở ngoài, hắn sẽ không làm loạn, hơn nữa cô biết mình giãy giụa thế nào cũng vô ích nên đành để mặc cho hắn ôm. Nhưng không nghĩ tới hắn bắt đầu động tay động chân rồi.
Người đàn ông không có ý muốn dừng lại, nghe được cô ưm một tiếng, tựa như khó có thể dừng tay. Bàn tay dang vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô đem lấy khuông mặt cô quay về sau, nắm cằm cô khiến cho cô há miệng chịu đựng lửa nóng từ lưỡi hắn.
“Ngô…….” Thân thể trước ngực làm sao có thể là đối thủ của hắn, bị người đàn ông gắt gao áp chế, bàn tay bên hông trượt vào trong quần áo, Duy Y gấp đến độ muốn ngăn lại nhưng cô không có sức…….
Hôn một đường từ gò má đến bên tai, đến gáy không có ngừng “Y Y cho anh được không?”
Đột nhiên người đàn ông bế cô lên đi tới trước xe “Anh muốn làm gì, mau thả em xuống!”
“Anh nghĩ muốn em!” Người đàn ông nói rồi đem thân thể nho nhỏ của cô đặt trước xe.
Cảm thấy ý đồ của hắn, đầu Duy Y lập tức trống không, hắn nói hắn nghĩ muốn cô, hơn nữa còn là bên ngoài ở trên mui xe của hắn?
Sau một khắc, Duy Y giãy giụa “Không muốn…….Anh buông em ra, đang ở ngoài, anh điên rồi sao?”
Không để cho cô có cơ hội tránh, thân hình cao lớn của Kiều Ngự Diễm đã đè lên, ngăn đôi môi đang phản kháng lại của cô, đem hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu. Đầu lưỡi bị chiếc lưỡi to của người đàn ông quấn chặt lấy, Duy Y không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể “Ngô ngô” phản kháng, nước mắt tràn ra hốc mắt.
“Y Y, đừng lộn xộn, anh muốn em!” Giọng nói người đàn ông kèm theo không cho cự tuyệt.
“Nếu như anh làm, em liền…….”
“Em làm gì?” Kiều Ngự Diễm ngưng lại, vẫn đè trên người cô như cũ, nhìn khóe mắt đọng nước mắt của cô, tim không khỏi đau, chẳng lẽ thân thiết với hắn lại làm hắn thống khổ như vậy sao?
Duy Y nghĩ một chút, cô làm sao có thể nắm bắt được hắn đây? Cho tới nay đều là hắn khống chế cô, mà cô chỉ có thể nghe theo.
“Cầu xin anh buông tha em được không, mỗi lần đều như vậy, không để ý đến cảm nhận của em.”
Kiều Ngự Diễm thấy cô khóc, không nỡ buông cô ra, lật người nằm bên cạnh “Em cũng vậy, chưa từng để ý cảm nhận của anh.”
Lần đầu tiên Kiều Ngự Diễm biểu lộ tâm tư của mình trước mặt cô.
Ba năm nay, hắn vẫn luôn đuổi theo cô mà cô luôn hướng về phía Bạch Trạch Vũ.
Kiều Ngự Diễm hẹn Duy Y ở một nhà hàng Tây rất lãng mạn, nhà hàng nằm ở giữa lưng núi, bọn họ đã tới mấy lần, sau vì Duy Y nói cách thành phố quá xa cho nên chưa trở lại lần nào.
Đặt món ăn, Duy Y biết chỗ này có món gì nổi tiếng nhưng cô không có tâm tình ăn uống, nhìn Kiều Ngự Diễm giúp mình cắt thị bò bít tết, cô chỉ ăn vài miếng đã không có tâm tình ăn nữa mà hắn vẫn cắt đưa cho cô.
Mỗi lần đều như vậy, hắn luôn để cho cô ăn trước, cô ăn no rồi hắn mới ăn. Hắn như vậy làm cho cô có chút áy náy. Tại sao phải cảm thấy áy náy? Rõ ràng hắn làm nhiều việc bẩn thỉu, rõ ràng hắn đối với mình rất ác liệt…….
“Sao không ăn lại nhìn anh?” Kiều Ngự Diễm thả đồ ăn trong tay, cầm ly rượu bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ “Rượu đỏ này không tệ, em thử xem!”
“Em không uống rượu!”
“Em đã tròn mười tám tuổi rồi, rất nhiều thứ có thể thử bao gồm cả rượu.” Trước kia lúc hai người đi ăn cơm hắn sẽ không có cô uống rượu, chỉ là gần đây hắn muốn cho cô thử một chút rượu đỏ.
“Em…….”
“Thế nào?” Kiều Ngự Diễm biết cô muốn nói gì nhưng hắn không muốn phá vỡ không khí hài hòa giữa hai người.
“Không có gì!” Duy Y cầm nĩa lên ăn nhưng không thấy ngon.
“Y Y ngày mai nhập học, em chuẩn bị xong chưa?”
Mặc dù Kiều Ngự Diễm vội nhưng rất để ý những chuyện liên quan đến Duy Y.
“Không có gì phải chuẩn bị! Mẹ sẽ giúp em xử lý.”
“Ừ, vậy sau này lên đại học muốn ở ký túc xá của trường sao? Đại học G cách nhà hơi xa!”
“Không cần, em đi với mẹ là được.” Mặc dù trường học có chút xa nhà nhưng mẹ Kiều mỗi ngày tan việc đếu về nhà, nghe nói thời gian ở đại học G rất tự do, một ngày học mấy tiết chính khóa thời gian còn lại đều do mình sắp xếp.
“Y Y còn nhớ trước kia anh nói với em anh biết một công ty luật sư không? Chờ sau khi em khai giảng, muốn đến đó học tập một chút không?” Công ty luật kia là của mình, cô đến đó học mình cũng yên tâm hơn.
“Được! Vậy anh sắp xếp đi!” Duy Y nói cho xong chuyện, cũng không có dáng vẻ hung phấn. Nhưng Kiều Ngự Diễm đã thỏa mãn rồi, hắn cho rằng cô sẽ cự tuyệt. Đây là lần đầu tiên, cô không phản đối sự sắp xếp của mình, an tĩnh đón nhận như vậy, rất khó mới được như vậy.
Sau khi hai người dùng bữa xong Kiều Ngự Diễm lái xe lên đỉnh núi, rất lâu trước đây hắn rất muốn đưa cô lên đây hưởng không khí yên tĩnh.
Từ chỗ này có thể thấy được toàn cảnh ban đêm của thành phố G, ánh đèn ban đêm sáng chói, có nhiều màu sắc khác nhau hội tụ thành một mảng, như pháo hoa sáng chói.
“Oa, thật là đẹp!” Duy Y xuống xe, không khỏi cảm thán đi về phía trước vài bước.
“Thích không?” Kiều Ngự Diễm đi theo xuống xe, nhẹ nhàng đi tới phía sau cô, đem cả người cô ôm vào ngực. Hắn có thể cảm thấy cô khẽ run lên một cái, không giãy giạu như bình thường mà hắn cũng im lặng ôm cô như vậy, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh cùng lãng mạn như vậy.
Ba năm nay, Duy Y cao lên không ít, đã cao một mét sáu mươi ba, nhưng bởi vì gầy cả người nhìn qua thật nhỏ. Đứng chung một chỗ với Kiều Ngự Diễm đỉnh đầu vừa chạm cằm hắn. Cộng thêm thân thể hắn vốn khôi ngô, giống như người phương tây. Duy Y tựa vào ngực hắn như vậy, từ phía sau không nhìn được cô thế nào.
Hai người yên lặng hồi lâu, người đàn ông phía sau bắt đầu không an phận. Bàn tay vốn dĩ ở trên eo cô bắt đầu vuốt ve thân thể cô, vành tai nhỏ của Duy Y bị hắn ngậm vào miệng.
Tất cả trở nên quá nhanh, Duy Y phản ứng không kịp, cô chỉ cảm thấy người đàn ông phía sau đột nhiên trở nên nóng hổi, dính sát vào cô không để cô rời đi. Một bàn tay to theo làn váy vuốt cặp đùi trắng nõn của cô, một cái tay khác nắm chặt eo cô, để cho cô ép sát thân thể hắn.
“Không nên như vậy…….” Đôi tay Duy Y cố gắng nắm chặt bàn tay bên hông của hắn, muốn tránh thoát. Mới vừa để cho hắn ôm không có phản kháng là bởi vì đang ở ngoài, hắn sẽ không làm loạn, hơn nữa cô biết mình giãy giụa thế nào cũng vô ích nên đành để mặc cho hắn ôm. Nhưng không nghĩ tới hắn bắt đầu động tay động chân rồi.
Người đàn ông không có ý muốn dừng lại, nghe được cô ưm một tiếng, tựa như khó có thể dừng tay. Bàn tay dang vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô đem lấy khuông mặt cô quay về sau, nắm cằm cô khiến cho cô há miệng chịu đựng lửa nóng từ lưỡi hắn.
“Ngô…….” Thân thể trước ngực làm sao có thể là đối thủ của hắn, bị người đàn ông gắt gao áp chế, bàn tay bên hông trượt vào trong quần áo, Duy Y gấp đến độ muốn ngăn lại nhưng cô không có sức…….
Hôn một đường từ gò má đến bên tai, đến gáy không có ngừng “Y Y cho anh được không?”
Đột nhiên người đàn ông bế cô lên đi tới trước xe “Anh muốn làm gì, mau thả em xuống!”
“Anh nghĩ muốn em!” Người đàn ông nói rồi đem thân thể nho nhỏ của cô đặt trước xe.
Cảm thấy ý đồ của hắn, đầu Duy Y lập tức trống không, hắn nói hắn nghĩ muốn cô, hơn nữa còn là bên ngoài ở trên mui xe của hắn?
Sau một khắc, Duy Y giãy giụa “Không muốn…….Anh buông em ra, đang ở ngoài, anh điên rồi sao?”
Không để cho cô có cơ hội tránh, thân hình cao lớn của Kiều Ngự Diễm đã đè lên, ngăn đôi môi đang phản kháng lại của cô, đem hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu. Đầu lưỡi bị chiếc lưỡi to của người đàn ông quấn chặt lấy, Duy Y không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể “Ngô ngô” phản kháng, nước mắt tràn ra hốc mắt.
“Y Y, đừng lộn xộn, anh muốn em!” Giọng nói người đàn ông kèm theo không cho cự tuyệt.
“Nếu như anh làm, em liền…….”
“Em làm gì?” Kiều Ngự Diễm ngưng lại, vẫn đè trên người cô như cũ, nhìn khóe mắt đọng nước mắt của cô, tim không khỏi đau, chẳng lẽ thân thiết với hắn lại làm hắn thống khổ như vậy sao?
Duy Y nghĩ một chút, cô làm sao có thể nắm bắt được hắn đây? Cho tới nay đều là hắn khống chế cô, mà cô chỉ có thể nghe theo.
“Cầu xin anh buông tha em được không, mỗi lần đều như vậy, không để ý đến cảm nhận của em.”
Kiều Ngự Diễm thấy cô khóc, không nỡ buông cô ra, lật người nằm bên cạnh “Em cũng vậy, chưa từng để ý cảm nhận của anh.”
Lần đầu tiên Kiều Ngự Diễm biểu lộ tâm tư của mình trước mặt cô.
Ba năm nay, hắn vẫn luôn đuổi theo cô mà cô luôn hướng về phía Bạch Trạch Vũ.
Bình luận facebook