Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chưa hết lo lắng với Đồng phu nhân, cô lại sợ mất Thiên Đức. Anh lúc này bận rất nhiều việc, thời gian ở bên cô cũng ít hơn. Anh không còn quan tâm đến cô nhiều hơn trước, cô nghe Trần Lương nói trong công ty đang có mấy việc quan trọng nên cô cũng buông xuôi. Nhưng mọi thứ cứ dần xấu đi khiến cô càng cảm thấy lo lắng.
Một lần thấy đã hơn mười giờ đêm anh chưa về, cô gọi điện thoại cho anh thì một giọng nói khác nghe máy. Là Bạch Băng. Tuyết Vũ lặng người. Vẫn biết Bạch Băng đã cứu anh, anh quan tâm đến cô ấy là chuyện bình thường nhưng đến khi tưởng tượng cảnh bọn họ ở cùng nhau hiện ra trước mắt, cô không khỏi xót xa. Cô cam tâm chịu đựng vì không muốn anh mệt mỏi hơn. Cứ như vậy cô dần dần tự làm đau mình lúc nào không hay.
...
Mấy hôm nay tâm trạng của Bạch Băng rất thất thường. Cô luôn cảm thấy có tiếng gì đó trong tai mình. Đi kiểm tra thì bác sĩ bảo đó chỉ là vấn đề tâm lý. Người y tá đến báo lại với Thiên Đức, anh đành miễn cưỡng đến xem thử. Tình trạng Bạch Băng đúng là không tốt chút nào, mấy ngày cô bị mất ngủ, mắt sưng húp lên, người gầy như chiếc lá gió có thể thổi đi bất cứ lúc nào. Thấy Thiên Đức đến cô mới an tâm nằm ngủ một lúc. Bà Đồng đề nghị anh đến chăm sóc cô mấy ngày. Nhìn thấy Bạch Băng như vậy anh cũng không đành lòng, cũng không tiện từ chối bởi vì do anh nên cô mới bị thương.
Không thể nói thật với Tuyết Vũ, anh đành nói dối cô là đi công tác mấy ngày. Thiên Đức không muốn cô suy nghĩ lung tung. Ban ngày anh ở trong phòng làm việc với ban lãnh đạo qua mạng, buổi tối anh nằm ở ghế sofa trông chừng Bạch Băng. Tâm trạng cô cũng dần khá hơn. Anh định ngày mai trở về, anh nhớ Tuyết Vũ đến quay quắt, ngày nào cũng nhìn hình cô dường như là chưa đủ, anh thật thích cảm giác ôm cô trong tay. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh không tự chủ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
Thiên Đức đang ngồi trong phòng làm việc xử lý một số giấy tờ thì đột nhiên Bạch Băng bước vào. Cô đột ngột ôm lấy anh từ phía sau khiến anh không hề phòng bị, Bạch Băng bắt đầu khóc nấc lên. Thiên Đức bàng hoàng, anh vội đẩy cô ra nhưng cô nhất quyết không buông, giọng cô hơi khàn:
- Thiên Đức, cho em ôm chút thôi! Vừa rồi em gặp ác mộng, thấy mình bị người ta ức hiếp, nhìn quanh lại chẳng thấy anh đâu! Em sợ lắm.
Thiên Đức ngẩn người, giống như bao người đàn ông khác anh không thích nhìn thấy nước mắt của phụ nữ. Người như cô lại khiến anh không nỡ hơn. Gặp nhau năm mười lăm tuổi lúc đó cô còn là một đứa trẻ cha mẹ vừa mới ly hôn. Trông cô lúc đó rất tội nghiệp, anh vì chính đôi mắt đượm buồn đó mà tình nguyện ở bên cô lúc nào không hay. Bất giác anh đưa tay lên vỗ vỗ vào vai cô như ngày xưa, dịu dàng nói:
- Không sao chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Thiên Đức không hề biết rằng phía bên ngoài Tuyết Vũ đang đứng lặng gần như sụp đổ. Cô mang cháo đến cho Bạch Băng, người giúp việc không biết cô là vợ anh, chỉ nói Bạch Băng đang ở trong phòng. Cô đẩy cửa lại nhìn thấy cảnh tượng này. Anh đang ôm trong tay một người con gái khác, lòng cô đau thắt. Vậy mà cô còn tưởng anh đi công tác, hóa ra anh lại dối cô ở đây cùng Bạch Băng. Tuyết Vũ cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, ở nhà cô còn cố gắng học đan len để làm cho anh chiếc áo cho mùa đông sắp tới, vậy mà...
Không muốn chứng kiến cảnh này thêm một giây nào nữa, cô lặng lẽ ra về. Trước khi đi chỉ dặn với người hộ lý đừng nói rằng cô đã tới.
Tuyết Vũ ngồi lặng rất lâu trong quán cà phê, mọi thứ cứ nhảy múa xung quanh khiến cô cảm thấy đau đầu. Bản nhạc buồn vang lên thật hợp tâm trạng, cô cười cay đắng. Anh nói dối cô đi công tác vậy mà bản thân mình lại ở bên người yêu cũ, anh chăm sóc, lo lắng cho cô ấy đến như thế, vậy mà lại lừa cô khiến cô cảm thấy như mình là một con ngốc không hơn không kém. Phải rồi, cô và anh mới gặp nhau mấy tháng, đến với nhau bằng hôn nhân bị anh ép buộc, còn anh và Bạch Băng yêu nhau ba năm cô lấy gì để đấu lại cô ấy. Còn chưa kể nhan sắc, tài hoa cô cũng không có gì để thắng được Bạch Băng. Cô ấy lại còn dám hy sinh bản thân mình để cứu anh, tình yêu của Bạch Băng dành cho Thiên Đức sâu nặng đến thế. Có lẽ Thiên Đức đã sớm hối hận, có lẽ anh đối với cô chỉ như một thói quen, sống cùng nhau lâu ngày thành ra không thấy là không được. Cô đối với anh là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng tình cảm anh dành cho cô là thứ gì cô không hề biết rõ. Ngay từ ban đầu anh đã căm hận cô, đem cô ra làm trò đùa, đối xử với cô lạnh lùng hơn cả người ngoài, vậy mà chỉ cần anh thay đổi cô lại quên đi những việc trước kia. Cả khi cô bị thương anh cũng muốn lợi dụng cô để che mắt Bạch Băng. Giống như người ta từng nói yêu càng nhiều hận càng sâu. Có lẽ với Bạch Băng anh vì quá yêu nên mới luôn dùng cô để giày vò cô ấy. Tuyết Vũ đưa lên miệng một muỗng cà phê. Miệng cô đắng ngắt. Không phải là người pha chế không bỏ đường mà vì trong lòng cô đang rất đắng.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Một lần thấy đã hơn mười giờ đêm anh chưa về, cô gọi điện thoại cho anh thì một giọng nói khác nghe máy. Là Bạch Băng. Tuyết Vũ lặng người. Vẫn biết Bạch Băng đã cứu anh, anh quan tâm đến cô ấy là chuyện bình thường nhưng đến khi tưởng tượng cảnh bọn họ ở cùng nhau hiện ra trước mắt, cô không khỏi xót xa. Cô cam tâm chịu đựng vì không muốn anh mệt mỏi hơn. Cứ như vậy cô dần dần tự làm đau mình lúc nào không hay.
...
Mấy hôm nay tâm trạng của Bạch Băng rất thất thường. Cô luôn cảm thấy có tiếng gì đó trong tai mình. Đi kiểm tra thì bác sĩ bảo đó chỉ là vấn đề tâm lý. Người y tá đến báo lại với Thiên Đức, anh đành miễn cưỡng đến xem thử. Tình trạng Bạch Băng đúng là không tốt chút nào, mấy ngày cô bị mất ngủ, mắt sưng húp lên, người gầy như chiếc lá gió có thể thổi đi bất cứ lúc nào. Thấy Thiên Đức đến cô mới an tâm nằm ngủ một lúc. Bà Đồng đề nghị anh đến chăm sóc cô mấy ngày. Nhìn thấy Bạch Băng như vậy anh cũng không đành lòng, cũng không tiện từ chối bởi vì do anh nên cô mới bị thương.
Không thể nói thật với Tuyết Vũ, anh đành nói dối cô là đi công tác mấy ngày. Thiên Đức không muốn cô suy nghĩ lung tung. Ban ngày anh ở trong phòng làm việc với ban lãnh đạo qua mạng, buổi tối anh nằm ở ghế sofa trông chừng Bạch Băng. Tâm trạng cô cũng dần khá hơn. Anh định ngày mai trở về, anh nhớ Tuyết Vũ đến quay quắt, ngày nào cũng nhìn hình cô dường như là chưa đủ, anh thật thích cảm giác ôm cô trong tay. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh không tự chủ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
Thiên Đức đang ngồi trong phòng làm việc xử lý một số giấy tờ thì đột nhiên Bạch Băng bước vào. Cô đột ngột ôm lấy anh từ phía sau khiến anh không hề phòng bị, Bạch Băng bắt đầu khóc nấc lên. Thiên Đức bàng hoàng, anh vội đẩy cô ra nhưng cô nhất quyết không buông, giọng cô hơi khàn:
- Thiên Đức, cho em ôm chút thôi! Vừa rồi em gặp ác mộng, thấy mình bị người ta ức hiếp, nhìn quanh lại chẳng thấy anh đâu! Em sợ lắm.
Thiên Đức ngẩn người, giống như bao người đàn ông khác anh không thích nhìn thấy nước mắt của phụ nữ. Người như cô lại khiến anh không nỡ hơn. Gặp nhau năm mười lăm tuổi lúc đó cô còn là một đứa trẻ cha mẹ vừa mới ly hôn. Trông cô lúc đó rất tội nghiệp, anh vì chính đôi mắt đượm buồn đó mà tình nguyện ở bên cô lúc nào không hay. Bất giác anh đưa tay lên vỗ vỗ vào vai cô như ngày xưa, dịu dàng nói:
- Không sao chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Thiên Đức không hề biết rằng phía bên ngoài Tuyết Vũ đang đứng lặng gần như sụp đổ. Cô mang cháo đến cho Bạch Băng, người giúp việc không biết cô là vợ anh, chỉ nói Bạch Băng đang ở trong phòng. Cô đẩy cửa lại nhìn thấy cảnh tượng này. Anh đang ôm trong tay một người con gái khác, lòng cô đau thắt. Vậy mà cô còn tưởng anh đi công tác, hóa ra anh lại dối cô ở đây cùng Bạch Băng. Tuyết Vũ cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, ở nhà cô còn cố gắng học đan len để làm cho anh chiếc áo cho mùa đông sắp tới, vậy mà...
Không muốn chứng kiến cảnh này thêm một giây nào nữa, cô lặng lẽ ra về. Trước khi đi chỉ dặn với người hộ lý đừng nói rằng cô đã tới.
Tuyết Vũ ngồi lặng rất lâu trong quán cà phê, mọi thứ cứ nhảy múa xung quanh khiến cô cảm thấy đau đầu. Bản nhạc buồn vang lên thật hợp tâm trạng, cô cười cay đắng. Anh nói dối cô đi công tác vậy mà bản thân mình lại ở bên người yêu cũ, anh chăm sóc, lo lắng cho cô ấy đến như thế, vậy mà lại lừa cô khiến cô cảm thấy như mình là một con ngốc không hơn không kém. Phải rồi, cô và anh mới gặp nhau mấy tháng, đến với nhau bằng hôn nhân bị anh ép buộc, còn anh và Bạch Băng yêu nhau ba năm cô lấy gì để đấu lại cô ấy. Còn chưa kể nhan sắc, tài hoa cô cũng không có gì để thắng được Bạch Băng. Cô ấy lại còn dám hy sinh bản thân mình để cứu anh, tình yêu của Bạch Băng dành cho Thiên Đức sâu nặng đến thế. Có lẽ Thiên Đức đã sớm hối hận, có lẽ anh đối với cô chỉ như một thói quen, sống cùng nhau lâu ngày thành ra không thấy là không được. Cô đối với anh là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng tình cảm anh dành cho cô là thứ gì cô không hề biết rõ. Ngay từ ban đầu anh đã căm hận cô, đem cô ra làm trò đùa, đối xử với cô lạnh lùng hơn cả người ngoài, vậy mà chỉ cần anh thay đổi cô lại quên đi những việc trước kia. Cả khi cô bị thương anh cũng muốn lợi dụng cô để che mắt Bạch Băng. Giống như người ta từng nói yêu càng nhiều hận càng sâu. Có lẽ với Bạch Băng anh vì quá yêu nên mới luôn dùng cô để giày vò cô ấy. Tuyết Vũ đưa lên miệng một muỗng cà phê. Miệng cô đắng ngắt. Không phải là người pha chế không bỏ đường mà vì trong lòng cô đang rất đắng.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook