Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
– Này bạn thân mến có cần đối xử với lạnh nhạt với mình như vậy không. Bạn thân của cậu đến chơi mà cậu đến nhìn cũng không thèm nhìn mình đến một cái.
– Cậu rảnh rỗi nhỉ, có vẻ khách sạn Victoria của nhà cậu sắp phá sản. Nên cậu không có việc gì làm đúng không
– Bậy! Bậy! khách sạn nhà mình làm ăn càng ngày càng phát đạt. Chẳng qua mình nhớ bạn nên qua thăm bạn sợ bạn mải vui với cô dâu nhỏ bỏ quên bạn bè.
Cảnh Hàn ném cho anh một cái nhìn sắc như dao.
– Hôm nay mình rất vui vừa nãy khi đến đây mình gặp được định mệnh của đời mình.
Du Hạo ngó lơ cái nhìn của Cảnh Hàn vẫn bô lô ba la.
– Hình như mình thấy đây là lần thứ N cậu gặp được định mệnh đời cậu.
– Hề! hề! lần này mình nghĩ đây mới chính là định mệnh của đời mình.
– Vậy. định mệnh của đời cậu lần này như thế nào. Mắt xanh, tóc vàng, hay hoa khôi một giải quốc tế nào đây.
– Ấy không hề! Lần này đúng chuẩn một con nay vàng ngơ ngác, tóc đen, dáng người dong dỏng, môi hồng tự nhiên. Tuy mình chưa biết cô ấy là ai, nhưng sẽ rất nhanh thôi mình sẽ biết và khiến cô ấy chết mê chết mệt.
– Hơ! lần này cậu lại đổi gu thẩm mỹ à. Đừng hại con gái nhà người ta. Cậu thậm chí cả tên họ người ta ra sao cũng không biết vậy mà đòi người ta chết mê chết mệt cậu.
– Tại sao cậu có thể coi thường mình như vậy nhỉ. Chẳng qua mình chưa gặp được đúng người thôi. Một khi gặp được mình sẽ nghiêm túc.
– Để xem định mệnh lần này của cậu được mấy tháng. Được rồi đừng giông dài nữa, đến gặp mình không phải chỉ để kể về định mệnh của đời cậu chứ.
– Cậu thật mất hứng công việc là công việc. Còn định mệnh đời ta chỉ có thể gặp chứ không thế cầu.
– Nếu không có việc thì mình không tiễn. Cậu cứ tự nhiên.
– Ây da! cậu thật nhàm chán không hiểu cô dâu nhỏ sao có thể chịu đựng được cậu đấy.
Thôi được hợp đồng Tân Á cậu đã xem chưa cậu nghĩ sao.
Nghe vậy Cảnh Hàn bấm số nội bộ gọi trợ lý: Mang hồ sơ Tân Á sang đây.
Mấy phút sau trợ lý Trần mang tài liệu vào.
Hai người cầm tài liệu và bắt đầu thảo luận.
Du Hạo bình thường luôn có vẻ bất cần, cợt nhả. Nhưng khi bắt đầu làm việc anh luôn có một tác phong không kém gì Cảnh Hàn.
Anh là tổng giám đốc chuỗi khách sạn quốc tế Victoria, tốt nghiệp chuyên ngành nhà hàng khách sạn rồi về tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Anh đã khiến mọi người nhìn mình bằng một con mắt khác. Anh đã không còn chỉ là một chàng công tử ăn chơi.
Trên đường trở về cô không biết mình đã đi bộ bao lâu. Đi qua mấy con phố cuối cùng khi cô nhìn lên cô đã đứng trước quán ăn quen thuộc cô và Huỳnh Đông hay đến, thỉnh thoảng cô và đám bạn thân của mình cũng đến đây. Đúng lúc này bụng cô kêu ” rồm rộp” cô mới nhớ ra từ trưa đến giờ cô không có ăn gì. Cô vào quán gọi một bát mì mằn thắn vừa ăn cô vừa nghĩ lại những gì anh nói.
Đang ăn bỗng có người vỗ vai cô, ngẩn đầu lên nhìn thì ra là cô bạn Mẫn Quân.
– Sao cậu lại đến đây
– Mình vừa qua trường lấy mấy tài liệu còn để ở trường, định vào đây ăn chút gì rồi về. Còn cậu sao ra đây ăn một mình vậy.
– Tự nhiên muốn quay lại đây thôi không có gì cả.
– Y Lan tuy cậu không nói nhưng nhìn cậu mình và Giai Tuệ đều thấy cậu có chuyện. Từ hôm cậu báo cậu lấy chồng là bọn mình đã biết rồi. Có chuyện gì vậy nếu có thể nói được nói ra cho nhẹ lòng.
Nghe Mẫn Quân nói cô bất giác muốn được chia sẻ với một ai đó. Cô kể lại mọi chuyện với Mẫn Quân nghe xong Mẫn Quân nói.
– Mình nghe nói chủ tịch tập đoàn Phương thị không hề đơn giản từ khi 17 tuổi anh ta kế thừa tập đoàn của gia đình, anh ta đã phải đối phó với sức ép của cổ đông để có thể ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch như hiện nay. Chuyện đã đến nước này cậu tính sao. Cậu có nghĩ có thể ba mẹ cậu làm ăn rồi nợ gì anh ta nên anh ta mới nói như vậy không.
– Mình cũng không rõ, bình thường chuyện làm ăn của ba mình ít khi ông nói với mình, giờ mình chỉ muốn giúp ba vực dậy công ty nhưng. mình không biết phải làm thế nào. Lúc đầu nhận lời lấy anh ta mình chỉ nghĩ chỉ cần mình không yêu anh ta, anh ta cũng không yêu mình bọn mình sẽ có thể thỏa thuận ly hôn sau đó sẽ tìm cách trả nợ cho anh ta,. giờ đây nếu mình nhận lời làm tình nhân hay làm bất cứ cái gì như anh ta nói vậy có nghĩa là mình sẽ không còn đường lui, mình và Huỳnh Đông sẽ thật sự kết thúc.
– Tại sao là tình nhân, chẳng phải cậu và anh ta là vợ chồng sao, cho dù có phát sinh chuyện gì thì đó cũng là những chuyện bình thường của những cặp vợ chồng. Vậy cậu cho rằng với một người như anh ta, anh ta sẽ chịu thiệt để giúp đỡ cho gia đình cậu sao. Y Lan cậu có thể lựa chọn mặc kệ công ty của gia đình hoặc gặp anh ta cầu xin sự giúp đỡ. Rất tiếc mình không thể giúp gì cho cậu.
– Cậu rảnh rỗi nhỉ, có vẻ khách sạn Victoria của nhà cậu sắp phá sản. Nên cậu không có việc gì làm đúng không
– Bậy! Bậy! khách sạn nhà mình làm ăn càng ngày càng phát đạt. Chẳng qua mình nhớ bạn nên qua thăm bạn sợ bạn mải vui với cô dâu nhỏ bỏ quên bạn bè.
Cảnh Hàn ném cho anh một cái nhìn sắc như dao.
– Hôm nay mình rất vui vừa nãy khi đến đây mình gặp được định mệnh của đời mình.
Du Hạo ngó lơ cái nhìn của Cảnh Hàn vẫn bô lô ba la.
– Hình như mình thấy đây là lần thứ N cậu gặp được định mệnh đời cậu.
– Hề! hề! lần này mình nghĩ đây mới chính là định mệnh của đời mình.
– Vậy. định mệnh của đời cậu lần này như thế nào. Mắt xanh, tóc vàng, hay hoa khôi một giải quốc tế nào đây.
– Ấy không hề! Lần này đúng chuẩn một con nay vàng ngơ ngác, tóc đen, dáng người dong dỏng, môi hồng tự nhiên. Tuy mình chưa biết cô ấy là ai, nhưng sẽ rất nhanh thôi mình sẽ biết và khiến cô ấy chết mê chết mệt.
– Hơ! lần này cậu lại đổi gu thẩm mỹ à. Đừng hại con gái nhà người ta. Cậu thậm chí cả tên họ người ta ra sao cũng không biết vậy mà đòi người ta chết mê chết mệt cậu.
– Tại sao cậu có thể coi thường mình như vậy nhỉ. Chẳng qua mình chưa gặp được đúng người thôi. Một khi gặp được mình sẽ nghiêm túc.
– Để xem định mệnh lần này của cậu được mấy tháng. Được rồi đừng giông dài nữa, đến gặp mình không phải chỉ để kể về định mệnh của đời cậu chứ.
– Cậu thật mất hứng công việc là công việc. Còn định mệnh đời ta chỉ có thể gặp chứ không thế cầu.
– Nếu không có việc thì mình không tiễn. Cậu cứ tự nhiên.
– Ây da! cậu thật nhàm chán không hiểu cô dâu nhỏ sao có thể chịu đựng được cậu đấy.
Thôi được hợp đồng Tân Á cậu đã xem chưa cậu nghĩ sao.
Nghe vậy Cảnh Hàn bấm số nội bộ gọi trợ lý: Mang hồ sơ Tân Á sang đây.
Mấy phút sau trợ lý Trần mang tài liệu vào.
Hai người cầm tài liệu và bắt đầu thảo luận.
Du Hạo bình thường luôn có vẻ bất cần, cợt nhả. Nhưng khi bắt đầu làm việc anh luôn có một tác phong không kém gì Cảnh Hàn.
Anh là tổng giám đốc chuỗi khách sạn quốc tế Victoria, tốt nghiệp chuyên ngành nhà hàng khách sạn rồi về tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Anh đã khiến mọi người nhìn mình bằng một con mắt khác. Anh đã không còn chỉ là một chàng công tử ăn chơi.
Trên đường trở về cô không biết mình đã đi bộ bao lâu. Đi qua mấy con phố cuối cùng khi cô nhìn lên cô đã đứng trước quán ăn quen thuộc cô và Huỳnh Đông hay đến, thỉnh thoảng cô và đám bạn thân của mình cũng đến đây. Đúng lúc này bụng cô kêu ” rồm rộp” cô mới nhớ ra từ trưa đến giờ cô không có ăn gì. Cô vào quán gọi một bát mì mằn thắn vừa ăn cô vừa nghĩ lại những gì anh nói.
Đang ăn bỗng có người vỗ vai cô, ngẩn đầu lên nhìn thì ra là cô bạn Mẫn Quân.
– Sao cậu lại đến đây
– Mình vừa qua trường lấy mấy tài liệu còn để ở trường, định vào đây ăn chút gì rồi về. Còn cậu sao ra đây ăn một mình vậy.
– Tự nhiên muốn quay lại đây thôi không có gì cả.
– Y Lan tuy cậu không nói nhưng nhìn cậu mình và Giai Tuệ đều thấy cậu có chuyện. Từ hôm cậu báo cậu lấy chồng là bọn mình đã biết rồi. Có chuyện gì vậy nếu có thể nói được nói ra cho nhẹ lòng.
Nghe Mẫn Quân nói cô bất giác muốn được chia sẻ với một ai đó. Cô kể lại mọi chuyện với Mẫn Quân nghe xong Mẫn Quân nói.
– Mình nghe nói chủ tịch tập đoàn Phương thị không hề đơn giản từ khi 17 tuổi anh ta kế thừa tập đoàn của gia đình, anh ta đã phải đối phó với sức ép của cổ đông để có thể ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch như hiện nay. Chuyện đã đến nước này cậu tính sao. Cậu có nghĩ có thể ba mẹ cậu làm ăn rồi nợ gì anh ta nên anh ta mới nói như vậy không.
– Mình cũng không rõ, bình thường chuyện làm ăn của ba mình ít khi ông nói với mình, giờ mình chỉ muốn giúp ba vực dậy công ty nhưng. mình không biết phải làm thế nào. Lúc đầu nhận lời lấy anh ta mình chỉ nghĩ chỉ cần mình không yêu anh ta, anh ta cũng không yêu mình bọn mình sẽ có thể thỏa thuận ly hôn sau đó sẽ tìm cách trả nợ cho anh ta,. giờ đây nếu mình nhận lời làm tình nhân hay làm bất cứ cái gì như anh ta nói vậy có nghĩa là mình sẽ không còn đường lui, mình và Huỳnh Đông sẽ thật sự kết thúc.
– Tại sao là tình nhân, chẳng phải cậu và anh ta là vợ chồng sao, cho dù có phát sinh chuyện gì thì đó cũng là những chuyện bình thường của những cặp vợ chồng. Vậy cậu cho rằng với một người như anh ta, anh ta sẽ chịu thiệt để giúp đỡ cho gia đình cậu sao. Y Lan cậu có thể lựa chọn mặc kệ công ty của gia đình hoặc gặp anh ta cầu xin sự giúp đỡ. Rất tiếc mình không thể giúp gì cho cậu.
Bình luận facebook