Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Ba tuần sau,
Tại sảnh khách sạn lớn nhất Giang Thành, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của hoa tươi, bên cạnh đó là tiếng nhạc êm dịu.
Hôm nay chính là hôn lễ của Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương cùng Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên.
Dĩ nhiên một sự kiện lớn như vậy không thể thiếu sự hiện diện của cánh truyền thông, dưới khán đài, các phóng viên đều đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để chụp lại được những hình ảnh của hai cặp đôi.
Trong phòng trang điểm, Vương Giai Kỳ ngắm nhìn tạo hình của mình trong gương sau đó quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp thở dài, "Ôi! mình có hơi hối hận khi tổ chức hôn lễ cùng với cậu rồi đấy!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn cô, "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Vương Giai Kỳ tiếp tục thở dài, "Cậu xem! Cậu xinh đẹp như vậy có phải tới lúc vào lễ đường sẽ cướp hết ánh hào quang của mình rồi không?"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Ha ha! Cậu cũng tự ti quá rồi đấy! Ngày hôm nay cậu cũng rất xinh đẹp, mình đâu thể cướp mất ánh hào quang của cậu chứ? Cho dù có toả sáng thì cũng là cả hai chúng ta cùng toả sáng mới phải!" Rồi cô nghiêm túc nhìn Vương Giai Kỳ khẽ đưa tay nhéo má cô ấy, "Còn có, vui vẻ lên đi! Đừng có suốt ngày thở dài, nếu không cháu mình sinh ra sẽ có khuôn mặt nhăn nhó đấy!"
"Này cậu sẽ làm trôi lớp trang điểm của mình mất! Còn nữa! Cậu còn nói mình, không phải trong bụng cậu cũng có một bảo bối nhỏ sao?"
Bạch Lăng Diệp hất tóc tự tin, "Mình giống cậu sao? Mình lúc nào cũng tự tin và vui vẻ nhé! Cho nên bảo bối của mình sinh ra chắc chắn sẽ không có khuôn mặt cau có!"
Nhắc tới bảo bối nhỏ trong bụng khuôn mặt Bạch Lăng Diệp liền trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cô đã thai được hơn một tháng, bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
"Này cậu suy nghĩ gì vậy? Sắp tới giờ rồi đấy!" Vương Giai Kỳ vừa được trang điểm lại quay sang nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn mỉm cười lắc đầu, "Không có gì!"
Lúc này Hàn Lạc Vi từ bên ngoài đi vào cô nhìn Bạch Lăng Diệp nói, "Chị dâu, hôm nay chị đẹp thật đấy! Chẳng trách anh trai em lại cứ đứng ngồi không yên giục em vào xem tình hình bên trong như vậy?"
"Này Lạc Vi! Cô đừng có mải nịnh nọt chị dâu cô mà quên mất tôi như vậy! Chẳng lẽ hôm nay tôi lại không xinh đẹp sao?" Vương Giai Kỳ ở một bên bĩu môi.
Hàn Lạc Vi vội vã quay về phía cô ấy, "Không có! Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp! Hai người chính là cô dâu xinh đẹp nhất của ngày hôm nay!"
"Chị! Chị Giai Kỳ! Đã tới giờ rồi, hai người còn không ra thì chú rể của hai người sẽ đợi tới sốt ruột mất!" Tiếng nói của Bạch Tuấn Hiên vọng vào từ bên ngoài, ngay sau đó bóng hình của cậu cũng xuất hiện ở trước cửa phòng trang điểm.
Bạch Tuấn Hiên ở nhà thường chỉ mặc quần áo thoải mái và đồng phục, rất ít khi ăn mặc trang trọng, ngày hôm nay cậu đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen khiến cả người trở nên sáng ngời rất ra dáng một chàng thanh niên anh tuấn.
Bạch Lăng Diệp nháy mắt cảm thấy em trai mình dường như trưởng thành hơn rất nhiều, cô mỉm cười nhìn Vương Giai Kỳ nói: "Chúng ta mau đi thôi!"
Giờ lành đã tới, bên ngoài khách khứa cũng đã tập trung đông đủ.
Trên lễ đường, Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên cùng mặc âu phục trắng chỉnh tề đang đứng nghiêm trang hướng về phía cửa ra vào. Nhan sắc của bọn họ khiến không ít khách mời nữ phải suýt soa ghen tị với cô dâu.
Ở trước cửa lớn, Vương Hoài Cẩn đang đứng chờ để đưa hai cô dâu tới cho hai người đàn ông ở trên lễ đường.
Bạch Lăng Diệp từ nhỏ đã mất cha, Vương Hoài Cẩn vẫn luôn coi cô như con gái của mình mà đối đãi, ngày hôm nay ông sẽ thay cha cô đưa cô vào lễ đường, giao cô cho người đàn ông mà cô yêu thương.
Vương Giai Kỳ bước tới ôm lấy cánh tay của ông.
Vương Hoài Cẩn quay qua nhìn Bạch Lăng Diệp mỉm cười đưa cánh tay còn lại của mình ra. Cập nhật truyện nhanh tại ++ ТRUМTRUYE N.mE ++
Bạch Lăng Diệp cảm kích nhìn Vương Hoài Cẩn, cô mỉm cười bước tới ôm lấy cánh tay kia của ông. Có lẽ cha cô ở trên trời cũng sẽ thấy vui cho cô.
Cửa lớn mở ra, ba người cùng bước vào lễ đường.
Mọi người lập tức chuyển ánh nhìn về phía họ, các phóng viên cũng nhanh chóng hướng máy ảnh về phía họ mà chụp lia lịa những tấm hình đẹp nhất. Ai nấy đều cảm thán trước sắc đẹp của hai cô dâu, quả nhiên trai tài phải đi đôi với gái sắc.
Trái với vẻ đẹp hồn nhiên ngây thơ của Vương Giai Kỳ, Bạch Lăng Diệp lại mang vẻ đẹp trưởng thành và quý phái. Cả hai tưởng như đối lập nhau nhưng lại bù trừ cho nhau, người này tôn lên vẻ đẹp của người kia.
Ngày hôm nay họ khoác lên người mẫu áo cưới đặt riêng, đeo trên người những bộ trang sức chế tạo tinh xảo, và hôm nay chính là ngày trọng đại của đời họ, ngày họ có được hạnh phúc.
Tại sảnh khách sạn lớn nhất Giang Thành, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của hoa tươi, bên cạnh đó là tiếng nhạc êm dịu.
Hôm nay chính là hôn lễ của Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương cùng Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên.
Dĩ nhiên một sự kiện lớn như vậy không thể thiếu sự hiện diện của cánh truyền thông, dưới khán đài, các phóng viên đều đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để chụp lại được những hình ảnh của hai cặp đôi.
Trong phòng trang điểm, Vương Giai Kỳ ngắm nhìn tạo hình của mình trong gương sau đó quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp thở dài, "Ôi! mình có hơi hối hận khi tổ chức hôn lễ cùng với cậu rồi đấy!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn cô, "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Vương Giai Kỳ tiếp tục thở dài, "Cậu xem! Cậu xinh đẹp như vậy có phải tới lúc vào lễ đường sẽ cướp hết ánh hào quang của mình rồi không?"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Ha ha! Cậu cũng tự ti quá rồi đấy! Ngày hôm nay cậu cũng rất xinh đẹp, mình đâu thể cướp mất ánh hào quang của cậu chứ? Cho dù có toả sáng thì cũng là cả hai chúng ta cùng toả sáng mới phải!" Rồi cô nghiêm túc nhìn Vương Giai Kỳ khẽ đưa tay nhéo má cô ấy, "Còn có, vui vẻ lên đi! Đừng có suốt ngày thở dài, nếu không cháu mình sinh ra sẽ có khuôn mặt nhăn nhó đấy!"
"Này cậu sẽ làm trôi lớp trang điểm của mình mất! Còn nữa! Cậu còn nói mình, không phải trong bụng cậu cũng có một bảo bối nhỏ sao?"
Bạch Lăng Diệp hất tóc tự tin, "Mình giống cậu sao? Mình lúc nào cũng tự tin và vui vẻ nhé! Cho nên bảo bối của mình sinh ra chắc chắn sẽ không có khuôn mặt cau có!"
Nhắc tới bảo bối nhỏ trong bụng khuôn mặt Bạch Lăng Diệp liền trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cô đã thai được hơn một tháng, bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
"Này cậu suy nghĩ gì vậy? Sắp tới giờ rồi đấy!" Vương Giai Kỳ vừa được trang điểm lại quay sang nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn mỉm cười lắc đầu, "Không có gì!"
Lúc này Hàn Lạc Vi từ bên ngoài đi vào cô nhìn Bạch Lăng Diệp nói, "Chị dâu, hôm nay chị đẹp thật đấy! Chẳng trách anh trai em lại cứ đứng ngồi không yên giục em vào xem tình hình bên trong như vậy?"
"Này Lạc Vi! Cô đừng có mải nịnh nọt chị dâu cô mà quên mất tôi như vậy! Chẳng lẽ hôm nay tôi lại không xinh đẹp sao?" Vương Giai Kỳ ở một bên bĩu môi.
Hàn Lạc Vi vội vã quay về phía cô ấy, "Không có! Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp! Hai người chính là cô dâu xinh đẹp nhất của ngày hôm nay!"
"Chị! Chị Giai Kỳ! Đã tới giờ rồi, hai người còn không ra thì chú rể của hai người sẽ đợi tới sốt ruột mất!" Tiếng nói của Bạch Tuấn Hiên vọng vào từ bên ngoài, ngay sau đó bóng hình của cậu cũng xuất hiện ở trước cửa phòng trang điểm.
Bạch Tuấn Hiên ở nhà thường chỉ mặc quần áo thoải mái và đồng phục, rất ít khi ăn mặc trang trọng, ngày hôm nay cậu đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen khiến cả người trở nên sáng ngời rất ra dáng một chàng thanh niên anh tuấn.
Bạch Lăng Diệp nháy mắt cảm thấy em trai mình dường như trưởng thành hơn rất nhiều, cô mỉm cười nhìn Vương Giai Kỳ nói: "Chúng ta mau đi thôi!"
Giờ lành đã tới, bên ngoài khách khứa cũng đã tập trung đông đủ.
Trên lễ đường, Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên cùng mặc âu phục trắng chỉnh tề đang đứng nghiêm trang hướng về phía cửa ra vào. Nhan sắc của bọn họ khiến không ít khách mời nữ phải suýt soa ghen tị với cô dâu.
Ở trước cửa lớn, Vương Hoài Cẩn đang đứng chờ để đưa hai cô dâu tới cho hai người đàn ông ở trên lễ đường.
Bạch Lăng Diệp từ nhỏ đã mất cha, Vương Hoài Cẩn vẫn luôn coi cô như con gái của mình mà đối đãi, ngày hôm nay ông sẽ thay cha cô đưa cô vào lễ đường, giao cô cho người đàn ông mà cô yêu thương.
Vương Giai Kỳ bước tới ôm lấy cánh tay của ông.
Vương Hoài Cẩn quay qua nhìn Bạch Lăng Diệp mỉm cười đưa cánh tay còn lại của mình ra. Cập nhật truyện nhanh tại ++ ТRUМTRUYE N.mE ++
Bạch Lăng Diệp cảm kích nhìn Vương Hoài Cẩn, cô mỉm cười bước tới ôm lấy cánh tay kia của ông. Có lẽ cha cô ở trên trời cũng sẽ thấy vui cho cô.
Cửa lớn mở ra, ba người cùng bước vào lễ đường.
Mọi người lập tức chuyển ánh nhìn về phía họ, các phóng viên cũng nhanh chóng hướng máy ảnh về phía họ mà chụp lia lịa những tấm hình đẹp nhất. Ai nấy đều cảm thán trước sắc đẹp của hai cô dâu, quả nhiên trai tài phải đi đôi với gái sắc.
Trái với vẻ đẹp hồn nhiên ngây thơ của Vương Giai Kỳ, Bạch Lăng Diệp lại mang vẻ đẹp trưởng thành và quý phái. Cả hai tưởng như đối lập nhau nhưng lại bù trừ cho nhau, người này tôn lên vẻ đẹp của người kia.
Ngày hôm nay họ khoác lên người mẫu áo cưới đặt riêng, đeo trên người những bộ trang sức chế tạo tinh xảo, và hôm nay chính là ngày trọng đại của đời họ, ngày họ có được hạnh phúc.
Bình luận facebook