Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 74: Cậu nghĩ tình yêu là gì?
Hôm nay là ngày ông bà ngoại Vương Giai Kỳ đến, từ sáng sớm cô đã dậy sớm để chào đón ông bà ngoại mình, mặc dù trong lòng cô cũng không muốn họ đến đây chút nào, nhưng cũng đã lâu lắm rồi cô không có gặp họ, khi gặp lại không kiềm được cảm xúc mà chạy tới ôm chầm lấy họ, "Ông bà ngoại, hai người tới rồi, Giai Kỳ nhớ hai người lắm đó!"
"Cái con bé này, lớn rồi mà vẫn y chang trẻ con vậy, không biết sau này làm sao lấy được chồng đây?" Bà ngoại Vương Giai Kỳ cười cười xoa xoa đầu đứa cháu gái.
"Bà ăn nói kiểu gì vậy, con bé trước sau gì cũng sẽ được gả đi thôi, bà không phải lo!" Ông ngoại Vương Giai Kỳ thì nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Bà ơi, Giai Kỳ vẫn chưa muốn gả đi đâu, Giai Kỳ vẫn còn muốn ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ!" Vương Giai Kỳ nũng nịu níu lấy tay áo bà ngoại.
"Ông xem, ông dọa đến cháu gái tôi rồi đây này!"
"Ba mẹ đi đường chắc cũng mệt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi ạ!" mẹ Vương Giai Kỳ lên tiếng.
Khi mọi người đều vào trong nhà hết rồi, Vương Giai Kỳ lại không biết nên làm sao? Cô biết mục đích chuyến đi lần này của ông bà, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách để giải quyết.
Nếu như để ông cô biết cô đã có người yêu không biết ông sẽ tức giận đến như nào nữa.
Vương Giai Kỳ thở dài đi theo phía sau mọi người đi vào trong nhà.
Cũng may là cả buổi sáng không ai nhắc đến chuyện hôn ước nên Vương Giai Kỳ cũng không còn cảm thấy căng thẳng.
Buổi chiều cô còn có tiết nên vừa ăn trưa xong cô liền viện cớ này mà rời khỏi nhà.
Nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, cô trốn thoát được một buổi chứ không trốn thoát được cả đời.
Ngay bữa ăn tối, khi cả nhà tập trung đông đủ, ông ngoại cô đã nhắc tới chuyện hôn ước hơn nữa còn với thái độ không cho phép từ chối khiến Vương Giai Kỳ càng thêm phiền não, cả bữa cơm cô nhai cơm mà cứ như đang nhai cỏ khô vậy.
Khó khăn lắm mới kết thúc bữa cơm cô liền viện cớ phải làm bài tập để trở về phòng.
Vừa về phòng cô liền gọi điện cho Bạch Lăng Diệp để kể cho cô ấy nghe về phiền não của mình.
Mà Bạch Lăng Diệp lúc này đang ở bệnh viện, đang ăn cơm do Hàn Trạch Dương đưa tới.
Vừa thấy chuông điện thoại cô liền đưa lên nghe ngay trước mặt Hàn Trạch Dương.
"Sao vậy, không phải hôm nay ông bà ngoại cậu tới sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho mình vậy?"
"Haizz!" Vương Giai Kỳ thở dài một tiếng, "Cậu đừng nhắc tới chuyện này nữa, Ông bà ngoại mình vừa đến buổi sáng thì buổi chiều liền nhắc tới chuyện hôn ước còn với thái độ không cho phép mình từ chối, cậu nói xem mình nên làm như thế nào đây?"
"Thế cậu đã thử nói chuyện của cậu cho bọn họ biết chưa?"
"Mình cũng rất muốn nói, nhưng mà cậu biết tính cách của ông ngoại mình rồi đấy! Nên mình vẫn chưa dám nói!"
"Mình nghĩ cậu làm đúng rồi đó! Với tính cách của ông ngoại cậu thì nếu cậu nói ra người chết sẽ không phải cậu mà chính là Lăng Hạo Thiên đó!"
Hàn Trạch Dương nhíu mày khi nghe cô nhắc tới tên người bạn thân của anh.
Bạch Lăng Diệp cũng chú ý tới phản ứng của anh, cô cho anh một ánh mắt "chuyện này em sẽ kể với anh sau" sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Vương Giai Kỳ.
Bên kia Vương Giai Kỳ tiếp tục thở dài: "Vậy cậu nói mình nên làm sao bây giờ? Mình thực sự không nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này cả?"
"Hay là cậu chia tay với Lăng Hạo Thiên đi! Sau đó làm theo ý ông ngoại của cậu!" Bạch Lăng Diệp trêu đùa nói.
"Bạch Lăng Diệp! Cậu nói cái gì vậy hả? Cậu có còn là bạn thân của lão nương nữa không? Vậy mà cậu dám bảo mình chia tay anh ấy?" Bên này Vương Giai Kỳ vừa nghe đến từ chia tay thì liền nổi đóa.
"Ha ha, đùa cậu thôi! Nếu cậu đã không muốn chia tay thì nên nói chuyện thẳng thắn cùng Lăng Hạo Thiên, sau đó hai người cùng nhau nghĩ cách không phải được rồi sao?" Lần này Bạch Lăng Diệp nghiêm túc nói.
Vương Giai Kỳ có chút trầm lặng suy nghĩ những lời cô vừa nói.
Một lúc sau cô mới trả lời: "Mình cũng muốn nói cho anh ấy biết lắm chứ, nhưng mình sợ, đến mình cũng đã hết cách thì anh ấy có thể nghĩ ra cách gì được chứ?"
"Vương Giai Kỳ, cậu nghĩ tình yêu là gì?" Bạch Lăng Diệp lại lên tiếng giải thích, "Tình yêu chính là tình cảm chân thành xuất phát từ hai người, sẽ không dễ dàng từ bỏ đối phương chỉ vì một chút khó khăn! Cậu nghĩ lại xem, thay vì một mình cậu phải suy nghĩ, tìm cách vượt qua chuyện này chi bằng chia sẻ cùng người cậu yêu để cả hai cùng nghĩ cách giải quyết không phải sẽ đơn giản hơn sao? Hơn nữa sao cậu biết là anh ta sẽ không có cách để giải quyết chuyện này?"
Vương Giai Kỳ nghe xong những lời này của Bạch Lăng Diệp thì đột nhiên cảm thấy, cô ấy nói rất đúng, sao cô biết anh không có cách giải quyết chuyện này?
"Cái con bé này, lớn rồi mà vẫn y chang trẻ con vậy, không biết sau này làm sao lấy được chồng đây?" Bà ngoại Vương Giai Kỳ cười cười xoa xoa đầu đứa cháu gái.
"Bà ăn nói kiểu gì vậy, con bé trước sau gì cũng sẽ được gả đi thôi, bà không phải lo!" Ông ngoại Vương Giai Kỳ thì nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Bà ơi, Giai Kỳ vẫn chưa muốn gả đi đâu, Giai Kỳ vẫn còn muốn ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ!" Vương Giai Kỳ nũng nịu níu lấy tay áo bà ngoại.
"Ông xem, ông dọa đến cháu gái tôi rồi đây này!"
"Ba mẹ đi đường chắc cũng mệt rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi ạ!" mẹ Vương Giai Kỳ lên tiếng.
Khi mọi người đều vào trong nhà hết rồi, Vương Giai Kỳ lại không biết nên làm sao? Cô biết mục đích chuyến đi lần này của ông bà, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách để giải quyết.
Nếu như để ông cô biết cô đã có người yêu không biết ông sẽ tức giận đến như nào nữa.
Vương Giai Kỳ thở dài đi theo phía sau mọi người đi vào trong nhà.
Cũng may là cả buổi sáng không ai nhắc đến chuyện hôn ước nên Vương Giai Kỳ cũng không còn cảm thấy căng thẳng.
Buổi chiều cô còn có tiết nên vừa ăn trưa xong cô liền viện cớ này mà rời khỏi nhà.
Nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, cô trốn thoát được một buổi chứ không trốn thoát được cả đời.
Ngay bữa ăn tối, khi cả nhà tập trung đông đủ, ông ngoại cô đã nhắc tới chuyện hôn ước hơn nữa còn với thái độ không cho phép từ chối khiến Vương Giai Kỳ càng thêm phiền não, cả bữa cơm cô nhai cơm mà cứ như đang nhai cỏ khô vậy.
Khó khăn lắm mới kết thúc bữa cơm cô liền viện cớ phải làm bài tập để trở về phòng.
Vừa về phòng cô liền gọi điện cho Bạch Lăng Diệp để kể cho cô ấy nghe về phiền não của mình.
Mà Bạch Lăng Diệp lúc này đang ở bệnh viện, đang ăn cơm do Hàn Trạch Dương đưa tới.
Vừa thấy chuông điện thoại cô liền đưa lên nghe ngay trước mặt Hàn Trạch Dương.
"Sao vậy, không phải hôm nay ông bà ngoại cậu tới sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho mình vậy?"
"Haizz!" Vương Giai Kỳ thở dài một tiếng, "Cậu đừng nhắc tới chuyện này nữa, Ông bà ngoại mình vừa đến buổi sáng thì buổi chiều liền nhắc tới chuyện hôn ước còn với thái độ không cho phép mình từ chối, cậu nói xem mình nên làm như thế nào đây?"
"Thế cậu đã thử nói chuyện của cậu cho bọn họ biết chưa?"
"Mình cũng rất muốn nói, nhưng mà cậu biết tính cách của ông ngoại mình rồi đấy! Nên mình vẫn chưa dám nói!"
"Mình nghĩ cậu làm đúng rồi đó! Với tính cách của ông ngoại cậu thì nếu cậu nói ra người chết sẽ không phải cậu mà chính là Lăng Hạo Thiên đó!"
Hàn Trạch Dương nhíu mày khi nghe cô nhắc tới tên người bạn thân của anh.
Bạch Lăng Diệp cũng chú ý tới phản ứng của anh, cô cho anh một ánh mắt "chuyện này em sẽ kể với anh sau" sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng Vương Giai Kỳ.
Bên kia Vương Giai Kỳ tiếp tục thở dài: "Vậy cậu nói mình nên làm sao bây giờ? Mình thực sự không nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này cả?"
"Hay là cậu chia tay với Lăng Hạo Thiên đi! Sau đó làm theo ý ông ngoại của cậu!" Bạch Lăng Diệp trêu đùa nói.
"Bạch Lăng Diệp! Cậu nói cái gì vậy hả? Cậu có còn là bạn thân của lão nương nữa không? Vậy mà cậu dám bảo mình chia tay anh ấy?" Bên này Vương Giai Kỳ vừa nghe đến từ chia tay thì liền nổi đóa.
"Ha ha, đùa cậu thôi! Nếu cậu đã không muốn chia tay thì nên nói chuyện thẳng thắn cùng Lăng Hạo Thiên, sau đó hai người cùng nhau nghĩ cách không phải được rồi sao?" Lần này Bạch Lăng Diệp nghiêm túc nói.
Vương Giai Kỳ có chút trầm lặng suy nghĩ những lời cô vừa nói.
Một lúc sau cô mới trả lời: "Mình cũng muốn nói cho anh ấy biết lắm chứ, nhưng mình sợ, đến mình cũng đã hết cách thì anh ấy có thể nghĩ ra cách gì được chứ?"
"Vương Giai Kỳ, cậu nghĩ tình yêu là gì?" Bạch Lăng Diệp lại lên tiếng giải thích, "Tình yêu chính là tình cảm chân thành xuất phát từ hai người, sẽ không dễ dàng từ bỏ đối phương chỉ vì một chút khó khăn! Cậu nghĩ lại xem, thay vì một mình cậu phải suy nghĩ, tìm cách vượt qua chuyện này chi bằng chia sẻ cùng người cậu yêu để cả hai cùng nghĩ cách giải quyết không phải sẽ đơn giản hơn sao? Hơn nữa sao cậu biết là anh ta sẽ không có cách để giải quyết chuyện này?"
Vương Giai Kỳ nghe xong những lời này của Bạch Lăng Diệp thì đột nhiên cảm thấy, cô ấy nói rất đúng, sao cô biết anh không có cách giải quyết chuyện này?