Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 76: Nhưng mà em sẽ không bỏ cuộc đâu!
Bạch Lăng Diệp mang tâm trạng vui vẻ đi gặp bệnh nhân của mình, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười nói của cậu bé với gia đình, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô thấy bọn họ vui vẻ như vậy, chắc có lẽ do biết được cậu bé có hy vọng được chữa khỏi.
Bạch Lăng Diệp nhìn thêm một chút sau đó gõ cửa.
Người ra mở cửa là ba của cậu bé, vừa nhìn thấy cô cậu bé đã kêu lên: "Chị Lăng Diệp, chị tới rồi!" Mấy ngày nay qua tiếp xúc quan hệ giữa cô và cậu bé cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Bạch Lăng Diệp gật nhẹ đầu mỉm cười, cô đi tới trước mặt của cậu bé, "Ừm, em thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?"
Cậu bé nở nụ cười, gồng bắp tay lên, "Không có, em cảm thấy trong người rất khỏe, hôm nay em còn ăn hai bát cơm cơ!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Bạch Lăng Diệp cười đáp lại.
"Chị ơi, Lúc nãy em nghe mấy chị y tá nói chị có bạn trai rồi phải không ạ?"
Ba mẹ cậu bé vừa nghe cậu bé nói vậy liền kinh ngạc sau đó mẹ cậu bé vội lên tiếng: "Mộc Phong, con nói cái gì vậy hả?"
Bạch Lăng Diệp đầu tiên là kinh ngạc sau đó liền mỉm cười đi đến trước mặt cậu bé xoa đầu cậu bé, "Đúng vậy! Em tìm chị là để hỏi chuyện này sao?"
Cậu bé không để ý đến lời mẹ mình nói mà gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà em sẽ không bỏ cuộc đâu!"
"Hả?" Bây giờ thì cả ba mẹ cậu bé và Bạch Lăng Diệp đều cùng thốt lên một câu.
Thấy cả ba người đều kinh ngạc nhìn mình, cậu bé thở dài rồi nói: "Ý em là, cho dù chị có bạn trai rồi em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, dù sao hai người cũng vẫn có thể chia tay mà! Em tin mình còn cơ hội!"
Mẹ cậu bé nghe vậy vội vàng nói: "Bác sĩ Bạch, cô đừng nghe nó nói linh tinh, nó chỉ là đứa trẻ con mà thôi!"
"Mẹ, con không có nói linh tinh!"
Bạch Lăng Diệp bỗng nhiên phì cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói như vậy từ miệng của một cậu bé bảy tuổi.
Cô cười cười xoa đầu cậu bé nhẹ giọng nói: "Được rồi, chuyện này để nói sau đó đi! Đợi khi nào bệnh của em được chữa khỏi hẳn rồi chúng ta nói chuyện này được không?"
"Được! Vậy chị phải hứa với em, đến lúc em khỏi bệnh rồi nhất định phải cho em cơ hội đó!"
Cậu bé nói xong liền đưa tay ra để móc nghéo.
"Được!" Bạch Lăng Diệp đưa tay ra móc nghéo cùng cậu bé. Cô chỉ hứa sẽ cho cậu bé cơ hội còn tiếp nhận hay không lại là chuyện khác. Chuyện quan trọng lúc này là cần trấn an tinh thần của cậu bé.
"Bác sĩ Bạch, chuyện này..." mẹ của Mộc Phong lo lắng nhìn cô.
"Chị cứ yên tâm đi, bây giờ hai người rảnh chứ, tôi muốn nói chuyện với hai người!" Bạch Lăng Diệp nhìn bà và ba của cậu bé hỏi.
"Vâng, bây giờ chúng tôi đều rảnh!"
"Được, vậy thì hai người đến phòng làm việc cùng tôi!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền quay đầu chào cậu bé một tiếng rồi trở về phòng làm việc.
Ba mẹ cậu bé cũng nói với cậu bé một tiếng sau đó đi theo phía sau cô.
Vừa vào phòng, Bạch Lăng Diệp liền mời hai người ngồi xuống phía đối diện mình sau đó nói: "Tôi tìm hai người là để nói về bệnh của cậu bé!"
Ba mẹ cậu bé không nói gì chăm chú nghe cô nói tiếp.
"Tuy chúng tôi đã quyết định sẽ làm phẫu thuật cho cậu bé, nhưng mà, trường hợp của cậu bé là một trường hợp đặc biệt, vì vậy vẫn có thể sẽ xảy ra một số rủi ro, vì vậy tôi mong hai người tích cực phối hợp, nhất là động viên an ủi tinh thần của cậu bé, tốt nhất là luôn để cho cậu bé vui vẻ, yên tâm. Không biết hai người có làm được không?"
Ba mẹ cậu bé gật gật đầu: "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp, mong cô cứu giúp thằng bé!"
"Hai người yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Phải rồi chuyện này hai người đừng nói cho cậu bé biết, tránh cậu bé lo lắng, còn nữa tôi thấy tâm tư của cậu bé rất nhạy cảm, nên hai người đừng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt cậu bé mà hãy vui vẻ thực sự để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu bé!"
"Chúng tôi biết rồi, cảm ơn lời khuyên của cô!" Hai người gật đầu cảm ơn sau đó đi ra ngoài.
Tiễn hai người họ đi rồi, Bạch Lăng Diệp mới ngồi xuống ghế mà thở dài, trường hợp của cậu bé Mộc Phòng đúng là một trường hợp khiến cô phải đắn đo suy nghĩ, tuy đã tham khảo ý kiến của chuyên gia về huyết học, cũng nhờ họ tham gia vào quá trình phẫu thuật cho cậu bé nhưng cô vẫn chưa thể yên tâm, mọi trường hợp đều có thể xảy ra, không thể nói trước được.
Bạch Lăng Diệp nhìn thêm một chút sau đó gõ cửa.
Người ra mở cửa là ba của cậu bé, vừa nhìn thấy cô cậu bé đã kêu lên: "Chị Lăng Diệp, chị tới rồi!" Mấy ngày nay qua tiếp xúc quan hệ giữa cô và cậu bé cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Bạch Lăng Diệp gật nhẹ đầu mỉm cười, cô đi tới trước mặt của cậu bé, "Ừm, em thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?"
Cậu bé nở nụ cười, gồng bắp tay lên, "Không có, em cảm thấy trong người rất khỏe, hôm nay em còn ăn hai bát cơm cơ!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Bạch Lăng Diệp cười đáp lại.
"Chị ơi, Lúc nãy em nghe mấy chị y tá nói chị có bạn trai rồi phải không ạ?"
Ba mẹ cậu bé vừa nghe cậu bé nói vậy liền kinh ngạc sau đó mẹ cậu bé vội lên tiếng: "Mộc Phong, con nói cái gì vậy hả?"
Bạch Lăng Diệp đầu tiên là kinh ngạc sau đó liền mỉm cười đi đến trước mặt cậu bé xoa đầu cậu bé, "Đúng vậy! Em tìm chị là để hỏi chuyện này sao?"
Cậu bé không để ý đến lời mẹ mình nói mà gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà em sẽ không bỏ cuộc đâu!"
"Hả?" Bây giờ thì cả ba mẹ cậu bé và Bạch Lăng Diệp đều cùng thốt lên một câu.
Thấy cả ba người đều kinh ngạc nhìn mình, cậu bé thở dài rồi nói: "Ý em là, cho dù chị có bạn trai rồi em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, dù sao hai người cũng vẫn có thể chia tay mà! Em tin mình còn cơ hội!"
Mẹ cậu bé nghe vậy vội vàng nói: "Bác sĩ Bạch, cô đừng nghe nó nói linh tinh, nó chỉ là đứa trẻ con mà thôi!"
"Mẹ, con không có nói linh tinh!"
Bạch Lăng Diệp bỗng nhiên phì cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói như vậy từ miệng của một cậu bé bảy tuổi.
Cô cười cười xoa đầu cậu bé nhẹ giọng nói: "Được rồi, chuyện này để nói sau đó đi! Đợi khi nào bệnh của em được chữa khỏi hẳn rồi chúng ta nói chuyện này được không?"
"Được! Vậy chị phải hứa với em, đến lúc em khỏi bệnh rồi nhất định phải cho em cơ hội đó!"
Cậu bé nói xong liền đưa tay ra để móc nghéo.
"Được!" Bạch Lăng Diệp đưa tay ra móc nghéo cùng cậu bé. Cô chỉ hứa sẽ cho cậu bé cơ hội còn tiếp nhận hay không lại là chuyện khác. Chuyện quan trọng lúc này là cần trấn an tinh thần của cậu bé.
"Bác sĩ Bạch, chuyện này..." mẹ của Mộc Phong lo lắng nhìn cô.
"Chị cứ yên tâm đi, bây giờ hai người rảnh chứ, tôi muốn nói chuyện với hai người!" Bạch Lăng Diệp nhìn bà và ba của cậu bé hỏi.
"Vâng, bây giờ chúng tôi đều rảnh!"
"Được, vậy thì hai người đến phòng làm việc cùng tôi!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền quay đầu chào cậu bé một tiếng rồi trở về phòng làm việc.
Ba mẹ cậu bé cũng nói với cậu bé một tiếng sau đó đi theo phía sau cô.
Vừa vào phòng, Bạch Lăng Diệp liền mời hai người ngồi xuống phía đối diện mình sau đó nói: "Tôi tìm hai người là để nói về bệnh của cậu bé!"
Ba mẹ cậu bé không nói gì chăm chú nghe cô nói tiếp.
"Tuy chúng tôi đã quyết định sẽ làm phẫu thuật cho cậu bé, nhưng mà, trường hợp của cậu bé là một trường hợp đặc biệt, vì vậy vẫn có thể sẽ xảy ra một số rủi ro, vì vậy tôi mong hai người tích cực phối hợp, nhất là động viên an ủi tinh thần của cậu bé, tốt nhất là luôn để cho cậu bé vui vẻ, yên tâm. Không biết hai người có làm được không?"
Ba mẹ cậu bé gật gật đầu: "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp, mong cô cứu giúp thằng bé!"
"Hai người yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Phải rồi chuyện này hai người đừng nói cho cậu bé biết, tránh cậu bé lo lắng, còn nữa tôi thấy tâm tư của cậu bé rất nhạy cảm, nên hai người đừng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt cậu bé mà hãy vui vẻ thực sự để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu bé!"
"Chúng tôi biết rồi, cảm ơn lời khuyên của cô!" Hai người gật đầu cảm ơn sau đó đi ra ngoài.
Tiễn hai người họ đi rồi, Bạch Lăng Diệp mới ngồi xuống ghế mà thở dài, trường hợp của cậu bé Mộc Phòng đúng là một trường hợp khiến cô phải đắn đo suy nghĩ, tuy đã tham khảo ý kiến của chuyên gia về huyết học, cũng nhờ họ tham gia vào quá trình phẫu thuật cho cậu bé nhưng cô vẫn chưa thể yên tâm, mọi trường hợp đều có thể xảy ra, không thể nói trước được.
Bình luận facebook