Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 342
Chương 342
Tịnh Đành phải đến đâu hay đến đó thôi!
Đường Hữu Thiện thấy tự nhiên có một cậu bé trắng trẻo xuất hiện trong vườn hoa nhà mình là cười hiền từ. Cậu bé này rất đáng yêu, ông mới nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Nếu sau này Hoa Nguyệt có thể sinh cho ông một thằng cháu kháu khỉnh thế này là ông đủ vui rồi.
Ông lái xe lăn lại gần bé lớn: “Cậu bạn nhỏ, con đi lạc à?
€on là con cái nhà ai thế?” Bé lớn nhìn những nếp nhăn xô lại ở khoé mắt ông ngoại mà ngây người, tự nhiên cảm thầy cảm xúc dâng trào khó hiểu.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu, ngoài mẹ và bác ra, chỉ có bác sĩ Tân từng gặp cả nhà cậu. Cậu đã nghe thấy cái từ “người thân ba đời” trên tivi nhưng lại chưa bao giờ trải nghiệm đó là gì.
Trẻ con bình thường trưởng thành trong vòng tay của bố mẹ và bốn ông bà, nhưng ba đứa con nhà họ Đường cậu đây bị thiếu hụt về mặt người thân một chút thật.
Bé lớn nhìn ông ngoại tắm dưới ánh mặt trời, cậu nghĩ thầm ông là bố của mẹ đó.
Hồi mẹ bé như mình, có phải ông ngoại cũng nhòng nhõng mẹ trên vai, cho mẹ mọi thứ tốt nhất không?
Thế nếu ông ngoại biết mình là con của con gái ông, liệu ông có cũng rất thích mình không?
Nghĩ đến đây bé lớn điều chỉnh lại nét mặt, nói nửa thật nửa giả: “Dạ… Nhà con ở bên cạnh” Cậu chỉ sang nhà bên.
Không hiểu sao Đường Hữu Thiện nhìn khuôn mặt nhỏ bé này lại cảm thấy hơi giống Đường Hoa Nguyệt. Ông không cầm được lòng yêu thương cậu bé tội nghiệp này hơn.
“Sao con lại chạy sang nhà ông? Bố mẹ không có nhà à?” *À… Vâng ạ. Mẹ con bận lắm, thường chỉ có con và một em gái nữa ở nhà” Bé lớn nheo mắt cười đến bên Đường Hữu Thiện, chạm cái bụng nhỏ vào đầu gối ông hỏi bằng giọng sữa: “Ông ơi con có thể ở nhà ông một lúc không ạ?”
“Tất nhiên rồi” Đường Hữu Thiện tự nhiên được trẻ con làm thân vẫn chưa biết xử lý thế nào. Cơ thể của ông đã tê liệt mà ông cũng không thể ôm cậu bé.
“Ngoài này nắng quá vào nhà với ông đi, muốn ăn gì để ông bảo thím giúp việc nấu cho con, được chứ?” Bé lớn ngoan ngoãn: “Con cảm ơn ông!” Đường Hữu Thiện lái xe lăn chầm chậm vào trong nhà với bé lớn: “Thế em gái con đâu? Sao không đi cùng với con”
“À em không khoẻ, em mới phẫu thuật nên hôm nay đi viện tái khám rồi ạ” Đường Hữu Thiện thương ra mặt.
Đáng thương quá! Cậu bé này mới bảo mẹ bận chứ không nhắc đến bố, chắc là mẹ đơn thân rồi.
Một bà mẹ đơn thân nuôi hai đứa con rất vất vả chứ chưa bàn việc còn có một đứa con bệnh nặng phải phẫu thuật ất giác Đường Hữu Thiện nghĩ đến Đường Hoa Nguyệt, ông càng cảm thấy kể cả người lớn và trẻ nhỏ trong căn nhà bên đều rất khó khăn.
Đã là hàng xóm vậy sau này giúp đỡ nhiều hơn vậy. Nếu nhà ngoại của nhà bên bỏ bê thế mình rất sẵn lòng trông hai đứa bé hộ.
Cùng lúc ấy ở trong bệnh viện, Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt mỗi người ngồi một bên Thi Tịnh đợi ngoài phòng xét nghiệm.
Lâu rồi Thi Tịnh không gặp bố, cô bé vui lắm nhưng lúc được bố bế ra ngoài biệt thự cô bé bỗng phát hiện mặt và tay bố bị thương trông rất đau! Có một câu thành ngữ nói thế nào ấy nhỉ… Tàn tạ khắp người!
Bố đáng thương quá! Cô liếc lén Đường Hoa Nguyệt thấy mẹ xem như không thấy không hề tò mò một chút nào về vết thương của bố.
Thi Tịnh hít sâu, trời ạ, đừng bảo là tình trạng thê thảm của bố… là vì bị mẹ đánh nhé!
Tịnh Đành phải đến đâu hay đến đó thôi!
Đường Hữu Thiện thấy tự nhiên có một cậu bé trắng trẻo xuất hiện trong vườn hoa nhà mình là cười hiền từ. Cậu bé này rất đáng yêu, ông mới nhìn thấy đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Nếu sau này Hoa Nguyệt có thể sinh cho ông một thằng cháu kháu khỉnh thế này là ông đủ vui rồi.
Ông lái xe lăn lại gần bé lớn: “Cậu bạn nhỏ, con đi lạc à?
€on là con cái nhà ai thế?” Bé lớn nhìn những nếp nhăn xô lại ở khoé mắt ông ngoại mà ngây người, tự nhiên cảm thầy cảm xúc dâng trào khó hiểu.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu, ngoài mẹ và bác ra, chỉ có bác sĩ Tân từng gặp cả nhà cậu. Cậu đã nghe thấy cái từ “người thân ba đời” trên tivi nhưng lại chưa bao giờ trải nghiệm đó là gì.
Trẻ con bình thường trưởng thành trong vòng tay của bố mẹ và bốn ông bà, nhưng ba đứa con nhà họ Đường cậu đây bị thiếu hụt về mặt người thân một chút thật.
Bé lớn nhìn ông ngoại tắm dưới ánh mặt trời, cậu nghĩ thầm ông là bố của mẹ đó.
Hồi mẹ bé như mình, có phải ông ngoại cũng nhòng nhõng mẹ trên vai, cho mẹ mọi thứ tốt nhất không?
Thế nếu ông ngoại biết mình là con của con gái ông, liệu ông có cũng rất thích mình không?
Nghĩ đến đây bé lớn điều chỉnh lại nét mặt, nói nửa thật nửa giả: “Dạ… Nhà con ở bên cạnh” Cậu chỉ sang nhà bên.
Không hiểu sao Đường Hữu Thiện nhìn khuôn mặt nhỏ bé này lại cảm thấy hơi giống Đường Hoa Nguyệt. Ông không cầm được lòng yêu thương cậu bé tội nghiệp này hơn.
“Sao con lại chạy sang nhà ông? Bố mẹ không có nhà à?” *À… Vâng ạ. Mẹ con bận lắm, thường chỉ có con và một em gái nữa ở nhà” Bé lớn nheo mắt cười đến bên Đường Hữu Thiện, chạm cái bụng nhỏ vào đầu gối ông hỏi bằng giọng sữa: “Ông ơi con có thể ở nhà ông một lúc không ạ?”
“Tất nhiên rồi” Đường Hữu Thiện tự nhiên được trẻ con làm thân vẫn chưa biết xử lý thế nào. Cơ thể của ông đã tê liệt mà ông cũng không thể ôm cậu bé.
“Ngoài này nắng quá vào nhà với ông đi, muốn ăn gì để ông bảo thím giúp việc nấu cho con, được chứ?” Bé lớn ngoan ngoãn: “Con cảm ơn ông!” Đường Hữu Thiện lái xe lăn chầm chậm vào trong nhà với bé lớn: “Thế em gái con đâu? Sao không đi cùng với con”
“À em không khoẻ, em mới phẫu thuật nên hôm nay đi viện tái khám rồi ạ” Đường Hữu Thiện thương ra mặt.
Đáng thương quá! Cậu bé này mới bảo mẹ bận chứ không nhắc đến bố, chắc là mẹ đơn thân rồi.
Một bà mẹ đơn thân nuôi hai đứa con rất vất vả chứ chưa bàn việc còn có một đứa con bệnh nặng phải phẫu thuật ất giác Đường Hữu Thiện nghĩ đến Đường Hoa Nguyệt, ông càng cảm thấy kể cả người lớn và trẻ nhỏ trong căn nhà bên đều rất khó khăn.
Đã là hàng xóm vậy sau này giúp đỡ nhiều hơn vậy. Nếu nhà ngoại của nhà bên bỏ bê thế mình rất sẵn lòng trông hai đứa bé hộ.
Cùng lúc ấy ở trong bệnh viện, Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt mỗi người ngồi một bên Thi Tịnh đợi ngoài phòng xét nghiệm.
Lâu rồi Thi Tịnh không gặp bố, cô bé vui lắm nhưng lúc được bố bế ra ngoài biệt thự cô bé bỗng phát hiện mặt và tay bố bị thương trông rất đau! Có một câu thành ngữ nói thế nào ấy nhỉ… Tàn tạ khắp người!
Bố đáng thương quá! Cô liếc lén Đường Hoa Nguyệt thấy mẹ xem như không thấy không hề tò mò một chút nào về vết thương của bố.
Thi Tịnh hít sâu, trời ạ, đừng bảo là tình trạng thê thảm của bố… là vì bị mẹ đánh nhé!
Bình luận facebook