Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417
Chương 417
“Nhưng mà em chẳng làm thế, em vẫn là em” Nói đến đây, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên bật cười, dường như Đường Hoa Nguyệt có đối với anh lạnh lùng quyết tuyệt thế nào anh vẫn luôn sẵn sàng đón nhận tất cả.
Nghe xong những lời bày tỏ của anh, Đường Hoa Nguyệt không biết phải nói gì.
Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này rồi, mấy chuyện cỏn con không nên để ý làm gì, hơn nữa Hoắc Anh Tuấn còn vừa cứu cô một mạng.
Một lúc sau, cô mới cất giọng nói với anh: “Thôi bỏ đi, tôi không tính toán với anh nữa”
Hoắc Anh Tuấn được yêu thương mà lo sợ, lại nghe Đường Hoa Nguyệt nói: “Dù sao em cũng sắp đi rồi. Anh như thế nào cũng không liên quan đến em” Ngay tức khắc Hoắc Anh Tuấn như rơi xuống khe nứt của tảng băng, nhớ lại những lời Đường Hoa Nguyệt nói đêm hôm đó, cô nói đợi sau khi tìm được em gái sẽ đưa cả nhà rời khỏi Hà Nội…
Trong lòng anh chợt nhói lên một cái, phải rồi, người thân của Đường Hoa Nguyệt đều đã quay về bên cô rồi, trước sau gì cô ấy cũng không cần mình nữa…
Không, dù cho cô cô độc một mình cô vẫn có thể sống thật tốt, cô rất thông minh, có năng lực, lạc quan lại còn cứng cỏi, cô là người không cần bất kì người đàn ông nào cũng có thể thành công.
Từ khoảnh khắc sáu năm trước rời xa Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt đã không còn cần anh nữa.
Hoắc Anh Tuấn hoảng loạn đến mức không biết bản thân đang nói gì: “Đi… cái gì? Bọn em đã quyết định lộ trình chưa?
Nhanh như vậy sao. Nhưng mà, nhưng mà việc ở công ty Tân Á nhiều như thế, em xem, trước khi gặp chuyện anh vừa mới hợp tác với công ty bất động sản Hoà Thành bàn bạc xong một đơn hàng lớn, em không thể nói đi là đi như vậy được…”
“Những điều đó đã không còn quan trọng nữa Hoäc Anh Tuấn”
Đường Hoa Nguyệt ngoảnh đầu nhìn về phía khung cảnh ngoài cửa sổ: “Anh cho rằng công ty, tiền bạc, thậm chí là chức vụ hacker K cái gì đó đối với em rất quan trọng hay sao?
Hoäc Anh Tuấn, anh là người chưa từng trải qua khổ cực, anh không biết em và anh trai vừa chạy sang nước ngoài thoát thân đã trải qua những ngày như thế nào.
Bọn em dùng hết toàn bộ sức lực chỉ là muốn bản thân có thể sống sót, để bản thân có thể sống yên ổn ở một đất nước xa lạ. Dần dần bọn em trở nên vững chắc, trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong suốt quá trình đó, anh không thể tưởng tượng được bọn em đã dốc hết bao nhiêu cố gắng đâu. Sau khi trải qua nhiều chuyện, điều duy nhất em mong muốn bây giờ chính là tất cả những người em yêu thương được bình an, khoẻ mạnh ở bên cạnh em lâu một chút, như vậy là đủ rồi”
“Nhưng mà em chẳng làm thế, em vẫn là em” Nói đến đây, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên bật cười, dường như Đường Hoa Nguyệt có đối với anh lạnh lùng quyết tuyệt thế nào anh vẫn luôn sẵn sàng đón nhận tất cả.
Nghe xong những lời bày tỏ của anh, Đường Hoa Nguyệt không biết phải nói gì.
Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này rồi, mấy chuyện cỏn con không nên để ý làm gì, hơn nữa Hoắc Anh Tuấn còn vừa cứu cô một mạng.
Một lúc sau, cô mới cất giọng nói với anh: “Thôi bỏ đi, tôi không tính toán với anh nữa”
Hoắc Anh Tuấn được yêu thương mà lo sợ, lại nghe Đường Hoa Nguyệt nói: “Dù sao em cũng sắp đi rồi. Anh như thế nào cũng không liên quan đến em” Ngay tức khắc Hoắc Anh Tuấn như rơi xuống khe nứt của tảng băng, nhớ lại những lời Đường Hoa Nguyệt nói đêm hôm đó, cô nói đợi sau khi tìm được em gái sẽ đưa cả nhà rời khỏi Hà Nội…
Trong lòng anh chợt nhói lên một cái, phải rồi, người thân của Đường Hoa Nguyệt đều đã quay về bên cô rồi, trước sau gì cô ấy cũng không cần mình nữa…
Không, dù cho cô cô độc một mình cô vẫn có thể sống thật tốt, cô rất thông minh, có năng lực, lạc quan lại còn cứng cỏi, cô là người không cần bất kì người đàn ông nào cũng có thể thành công.
Từ khoảnh khắc sáu năm trước rời xa Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt đã không còn cần anh nữa.
Hoắc Anh Tuấn hoảng loạn đến mức không biết bản thân đang nói gì: “Đi… cái gì? Bọn em đã quyết định lộ trình chưa?
Nhanh như vậy sao. Nhưng mà, nhưng mà việc ở công ty Tân Á nhiều như thế, em xem, trước khi gặp chuyện anh vừa mới hợp tác với công ty bất động sản Hoà Thành bàn bạc xong một đơn hàng lớn, em không thể nói đi là đi như vậy được…”
“Những điều đó đã không còn quan trọng nữa Hoäc Anh Tuấn”
Đường Hoa Nguyệt ngoảnh đầu nhìn về phía khung cảnh ngoài cửa sổ: “Anh cho rằng công ty, tiền bạc, thậm chí là chức vụ hacker K cái gì đó đối với em rất quan trọng hay sao?
Hoäc Anh Tuấn, anh là người chưa từng trải qua khổ cực, anh không biết em và anh trai vừa chạy sang nước ngoài thoát thân đã trải qua những ngày như thế nào.
Bọn em dùng hết toàn bộ sức lực chỉ là muốn bản thân có thể sống sót, để bản thân có thể sống yên ổn ở một đất nước xa lạ. Dần dần bọn em trở nên vững chắc, trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong suốt quá trình đó, anh không thể tưởng tượng được bọn em đã dốc hết bao nhiêu cố gắng đâu. Sau khi trải qua nhiều chuyện, điều duy nhất em mong muốn bây giờ chính là tất cả những người em yêu thương được bình an, khoẻ mạnh ở bên cạnh em lâu một chút, như vậy là đủ rồi”
Bình luận facebook