Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430
Chương 430
Trong lòng anh “A”
một tiếng, phản ứng trì độn nghĩ, vậy là mình sắp chết sao?
Toàn bộ sự việc thật ra chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức Lục XUyên Mạn chỉ kịp khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Anh ta nhìn ra được, Hoắc Anh Tuấn đã nỏ mạnh hết đà, còn dính đạn, anh lập tức phải phải chết ở chỗ này.
Biết được vậy khiến khuôn mặt của Lục Xuyên Mạn dính một chút máu sảng khoái, anh ta lại giơ súng lên lần nữa, đối với một màn tình bố con cảm động trên mặt đất kia, anh ta chỉ thấy buồn nôn, chỉ muốn lập tức kết thúc tất cả.
Chỉ cần khẽ ép ngón trỏ lại lần nữa, thắng bại tự có kết luận.
Thế nhưng lỗ tai của Lục Xuyên Mạn khẽ động một chút, anh ta dường như nghe được một tiếng động vô cùng nhỏ từ cái lỗ lớn trên xà nhà ngay trên đỉnh đầu.
Thân kinh của anh ta cũng đột nhiên nhảy lên từng chút từng chút, đây chính là một dấu hiệu chẳng lành.
Lục Xuyên Mạn nhanh chóng liếc về phía ống ngắm của khẩu súng, lại vang lên một tiếng “Rầm’ thật lớn.
Ngay sau đó, tiếng thở hổn hển trên đỉnh đầu ngày càng rõ rệt, mấy vệ sĩ bị thương xung quanh không kịp nhào đến chỗ.
Lục Xuyên Mạn, đã bị mấy người đàn ông tụt nhanh từ sợi dây xuống hạ gục tại chỗ.
Khuôn mặt dữ tợn của Lục Xuyên Mạn nhìn cánh tay bị thương một vết đỏ lòm, người mai phục trên máinhà lại đi trước một bước đánh rớt vũ khí của anh ta trước khi kịp kết liễu Hoắc Anh Tuấn.
Tay chân của anh ta đều bị chế phục, người hỗ trợ đông đảo dưới chân núi mà trước đây anh ta khoe khoang cũng không thấy một người tới.
Lục Xuyên Mạn nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trước mắt này, biết rằng mình đã thua.
La, Cơ, Vị, YAnh ta còn tưởng rằng sau khi La Cơ Vị Y bị Hoắc Anh Tuấn tạm thời đình chỉ công tác, Hoäc Anh Tuấn sẽ như hành động bất lợi như bị chém đứt tay chân, lại không nghĩ con chó săn trung thành này vậy mà lại bám riết đến tận đây!
Vì sao! Vì sao mỗi một người bên cạnh Hoắc Anh Tuấn đều cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với anh, thế nhưng chính anh ta mãi mãi không thể giữ được lấy một người thật lòng với anh ta dù chỉ một chút?!
Lục Xuyên Mạn sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu, thấy những người mà La Cơ Vị Y mang tới bốn phương tám hướng giơ vũ khí về phía anh ta, ánh mắt oán độc của anh ta đột nhiên rơi trên người Lục Bạch Ngôn.
Đó là thứ duy nhất cô ấy để lại cho anh ta trên đời này, là thứ quý giá nhất…
Đáng tiếc tên phản bội này, vậy mà lại ở nhà Đường Hoa Nguyệt vui đến quên cả trời đất! Nếu như không phải thằng nhãi con này cố ý tự giấu diếm, anh ta làm sao mất nhiều thời gian như vậy để tìm được nó!
Lục Bạch Ngôn rồi sợ ngây người, ban đầu cậu mới đồng ý ở nhà Đường Hoa Nguyện, vốn là sợ Lục Xuyên Mạn sẽ làm hại tới ba anh em nhà họ Đường.
Nhưng cho đến khoảng khắc hôm nay cậu tận mắt trông thấy bố mình bóp súng với Cận Minh chỉ mới năm tuổi kia, Lục Bạch Ngôn mới biết rõ rằng, hoá ra từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, sự hiện hữu của mình đối với người nhà họ Đường mới là uy hiếp.
Bố của cậu, vĩnh viễn là kẻ địch của nhà họ Đường, nếu như hôm nay Hoắc Anh Tuấn thực sự chết ở nơi đây, Đường Hoa Nguyệt sẽ tha thứ cho cậu sao? Còn có em Thi Thi… Có phải sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa không?
Cậu lại là con trai của tội nhân.
Trong lòng anh “A”
một tiếng, phản ứng trì độn nghĩ, vậy là mình sắp chết sao?
Toàn bộ sự việc thật ra chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức Lục XUyên Mạn chỉ kịp khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Anh ta nhìn ra được, Hoắc Anh Tuấn đã nỏ mạnh hết đà, còn dính đạn, anh lập tức phải phải chết ở chỗ này.
Biết được vậy khiến khuôn mặt của Lục Xuyên Mạn dính một chút máu sảng khoái, anh ta lại giơ súng lên lần nữa, đối với một màn tình bố con cảm động trên mặt đất kia, anh ta chỉ thấy buồn nôn, chỉ muốn lập tức kết thúc tất cả.
Chỉ cần khẽ ép ngón trỏ lại lần nữa, thắng bại tự có kết luận.
Thế nhưng lỗ tai của Lục Xuyên Mạn khẽ động một chút, anh ta dường như nghe được một tiếng động vô cùng nhỏ từ cái lỗ lớn trên xà nhà ngay trên đỉnh đầu.
Thân kinh của anh ta cũng đột nhiên nhảy lên từng chút từng chút, đây chính là một dấu hiệu chẳng lành.
Lục Xuyên Mạn nhanh chóng liếc về phía ống ngắm của khẩu súng, lại vang lên một tiếng “Rầm’ thật lớn.
Ngay sau đó, tiếng thở hổn hển trên đỉnh đầu ngày càng rõ rệt, mấy vệ sĩ bị thương xung quanh không kịp nhào đến chỗ.
Lục Xuyên Mạn, đã bị mấy người đàn ông tụt nhanh từ sợi dây xuống hạ gục tại chỗ.
Khuôn mặt dữ tợn của Lục Xuyên Mạn nhìn cánh tay bị thương một vết đỏ lòm, người mai phục trên máinhà lại đi trước một bước đánh rớt vũ khí của anh ta trước khi kịp kết liễu Hoắc Anh Tuấn.
Tay chân của anh ta đều bị chế phục, người hỗ trợ đông đảo dưới chân núi mà trước đây anh ta khoe khoang cũng không thấy một người tới.
Lục Xuyên Mạn nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trước mắt này, biết rằng mình đã thua.
La, Cơ, Vị, YAnh ta còn tưởng rằng sau khi La Cơ Vị Y bị Hoắc Anh Tuấn tạm thời đình chỉ công tác, Hoäc Anh Tuấn sẽ như hành động bất lợi như bị chém đứt tay chân, lại không nghĩ con chó săn trung thành này vậy mà lại bám riết đến tận đây!
Vì sao! Vì sao mỗi một người bên cạnh Hoắc Anh Tuấn đều cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với anh, thế nhưng chính anh ta mãi mãi không thể giữ được lấy một người thật lòng với anh ta dù chỉ một chút?!
Lục Xuyên Mạn sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu, thấy những người mà La Cơ Vị Y mang tới bốn phương tám hướng giơ vũ khí về phía anh ta, ánh mắt oán độc của anh ta đột nhiên rơi trên người Lục Bạch Ngôn.
Đó là thứ duy nhất cô ấy để lại cho anh ta trên đời này, là thứ quý giá nhất…
Đáng tiếc tên phản bội này, vậy mà lại ở nhà Đường Hoa Nguyệt vui đến quên cả trời đất! Nếu như không phải thằng nhãi con này cố ý tự giấu diếm, anh ta làm sao mất nhiều thời gian như vậy để tìm được nó!
Lục Bạch Ngôn rồi sợ ngây người, ban đầu cậu mới đồng ý ở nhà Đường Hoa Nguyện, vốn là sợ Lục Xuyên Mạn sẽ làm hại tới ba anh em nhà họ Đường.
Nhưng cho đến khoảng khắc hôm nay cậu tận mắt trông thấy bố mình bóp súng với Cận Minh chỉ mới năm tuổi kia, Lục Bạch Ngôn mới biết rõ rằng, hoá ra từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, sự hiện hữu của mình đối với người nhà họ Đường mới là uy hiếp.
Bố của cậu, vĩnh viễn là kẻ địch của nhà họ Đường, nếu như hôm nay Hoắc Anh Tuấn thực sự chết ở nơi đây, Đường Hoa Nguyệt sẽ tha thứ cho cậu sao? Còn có em Thi Thi… Có phải sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa không?
Cậu lại là con trai của tội nhân.
Bình luận facebook