Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447
Chương 447
Lục Bạch Ngôn lúc này mới phát hiện trên má mình xuất hiện vết thương do nhãn của Lục Xuyên Mạn cứa vào.
Cậu giơ tay lên sờ, đau đớn.
Phải chăng bây giờ cậu thật xấu xí? Nếu gặp Đường Thi Tịnh thì liệu cô ấy có còn nhận ra cậu nữa không?
Bờ vai nhỏ của Lục Bạch Ngôn gục xuống, cố gắng vô ích lau đi vết máu và vết nước mắt trên tấm ảnh.
Nhưng bẩn quá, dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch được nữa.
Một lúc sau, trong phòng vang lên một tiếng nức nở đau đớn tột cùng.
Lục Bạch Ngôn đang chìm sâu trong tuyệt vọng đau đớn, còn Lục Xuyên Mạn hiện tại thì đã bò lên giường kết thúc một ngày.
Kể từ khi ở đây, trên thực tế, anh ta gần như đêm đêm mất ngủ, chỉ có thể dựa vào rượu để tự thôi miên.
Đêm nay, cuối cùng anh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thật tiếc khi thời gian tốt đẹp không kéo dài, và Lục Xuyên Mạn đã gặp phải một cơn ác mộng.
Anh mơ thấy mình vốn dĩ đang lơ lửng trên mây, mây trắng mềm mại, trên bầu trời mơ màng bảy màu, anh vô cùng thoải mái, bơi lội tung tăng trên mây.
Đột nhiên, cánh tay của con khổng vũ từ trong đám mây vươn ra, không để cho Lục Xuyên Mạn kịp trở tay, đè lòng bàn tay to lớn lên lưng anh ta, đẩy anh ta từ trên đám mây xuống.
Có tiếng hét, sau đó là cảm giác không trọng lượng kéo dài, anh không ngừng ngã xuống, tim như muốn trào ra khỏi cổ họng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, túi bụng cũng đau quặn thất lại.
Anh tuyệt vọng nhìn lên, muốn biết ai đã đẩy mình, nhưng cổ anh có kéo dài đến đâu cũng không giúp được gì.
“Cạch”, Lục Xuyên Mạn đẩy chiếc điều khiển điều hòa bên cạnh gối xuống đất khi đang trằn trọc trong cơn ác mộng.
Anh ta tỉnh dậy ngay sau đó.
Khoảnh khắc mở mắt ra, mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ đồ ngủ.
Lục Xuyên Mạn thở hổn hển ngồi dậy, đã lâu rồi anh không gặp phải cơn ác mộng này.
Năm ấy anh ta bị đẩy xuống từ nhà cao tầng, trải qua thời gian thập tử nhất sinh cứu về cái mạng này, hôn mê rất lâu mới có thể khôi phục ý thức Kể từ đó, thỉnh thoảng anh ta sẽ mơ thấy giấc mơ này.
Nhưng Lục Xuyên Mạn cho rằng đây là vùng kí ức muốn anh ta tìm cho ra kẻ đó.
Mỗi khi mơ thấy cảnh này, tình tiết sẽ có chút thay đổi, trong nhiều năm qua anh ta cũng xác nhận từng chút một, rằng ngày đó thật sự có kẻ muốn hãm hại anh.
Nhưng mọi manh mối đều bị kẻ đó xóa sạch sẽ, còn làm giả cảnh anh ta bị vấp và vô tình bị ngã.
Nhưng Lục Xuyên Mạn không chết, đây là sai làm duy nhất của kẻ sát nhân.
Lục Xuyên Mạn đỡ trán, nhớ tới mình vừa rồi nhìn thấy trên cánh tay có một hình xăm lớn gớm ghiếc, hình dạng giống như một con kỳ lân.
Nhưng mọi thứ đã trôi qua một thời gian, không thể xác định được đó là trí nhớ thực hay trí tưởng tượng của mình.
Anh châm một điếu thuốc, xuống giường mở cửa sổ, gió biển nhẹ nhàng thổi vào mặt, khiến anh bình tĩnh lại một chút.
Đột nhiên, lời nhận xét tàn nhãn của Lục Bạch Ngôn đột nhiên xuất hiện trong đầu anh vào buổi chiều.
Cậu ấy nói, cậu ấy không nhận anh, cậu ấy không cần anh.
Lục Xuyên Mạn cứng đờ cả người, giống như nhìn được một bí mật chấn động, nhưng lại không biết có nên vạch trần nó ngay lập tức hay không.
Qua một lúc lâu, Lục Xuyên Mạn mới ngẩng đầu lên như từ trong mộng tỉnh lại, cho đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay.
Trong bóng tối, một làn sương lạnh đọng lại trong đôi mắt u ám của anh ta, rồi cười điên cuồng.
Lục Bạch Ngôn lúc này mới phát hiện trên má mình xuất hiện vết thương do nhãn của Lục Xuyên Mạn cứa vào.
Cậu giơ tay lên sờ, đau đớn.
Phải chăng bây giờ cậu thật xấu xí? Nếu gặp Đường Thi Tịnh thì liệu cô ấy có còn nhận ra cậu nữa không?
Bờ vai nhỏ của Lục Bạch Ngôn gục xuống, cố gắng vô ích lau đi vết máu và vết nước mắt trên tấm ảnh.
Nhưng bẩn quá, dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch được nữa.
Một lúc sau, trong phòng vang lên một tiếng nức nở đau đớn tột cùng.
Lục Bạch Ngôn đang chìm sâu trong tuyệt vọng đau đớn, còn Lục Xuyên Mạn hiện tại thì đã bò lên giường kết thúc một ngày.
Kể từ khi ở đây, trên thực tế, anh ta gần như đêm đêm mất ngủ, chỉ có thể dựa vào rượu để tự thôi miên.
Đêm nay, cuối cùng anh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thật tiếc khi thời gian tốt đẹp không kéo dài, và Lục Xuyên Mạn đã gặp phải một cơn ác mộng.
Anh mơ thấy mình vốn dĩ đang lơ lửng trên mây, mây trắng mềm mại, trên bầu trời mơ màng bảy màu, anh vô cùng thoải mái, bơi lội tung tăng trên mây.
Đột nhiên, cánh tay của con khổng vũ từ trong đám mây vươn ra, không để cho Lục Xuyên Mạn kịp trở tay, đè lòng bàn tay to lớn lên lưng anh ta, đẩy anh ta từ trên đám mây xuống.
Có tiếng hét, sau đó là cảm giác không trọng lượng kéo dài, anh không ngừng ngã xuống, tim như muốn trào ra khỏi cổ họng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, túi bụng cũng đau quặn thất lại.
Anh tuyệt vọng nhìn lên, muốn biết ai đã đẩy mình, nhưng cổ anh có kéo dài đến đâu cũng không giúp được gì.
“Cạch”, Lục Xuyên Mạn đẩy chiếc điều khiển điều hòa bên cạnh gối xuống đất khi đang trằn trọc trong cơn ác mộng.
Anh ta tỉnh dậy ngay sau đó.
Khoảnh khắc mở mắt ra, mồ hôi lạnh thấm ướt cả bộ đồ ngủ.
Lục Xuyên Mạn thở hổn hển ngồi dậy, đã lâu rồi anh không gặp phải cơn ác mộng này.
Năm ấy anh ta bị đẩy xuống từ nhà cao tầng, trải qua thời gian thập tử nhất sinh cứu về cái mạng này, hôn mê rất lâu mới có thể khôi phục ý thức Kể từ đó, thỉnh thoảng anh ta sẽ mơ thấy giấc mơ này.
Nhưng Lục Xuyên Mạn cho rằng đây là vùng kí ức muốn anh ta tìm cho ra kẻ đó.
Mỗi khi mơ thấy cảnh này, tình tiết sẽ có chút thay đổi, trong nhiều năm qua anh ta cũng xác nhận từng chút một, rằng ngày đó thật sự có kẻ muốn hãm hại anh.
Nhưng mọi manh mối đều bị kẻ đó xóa sạch sẽ, còn làm giả cảnh anh ta bị vấp và vô tình bị ngã.
Nhưng Lục Xuyên Mạn không chết, đây là sai làm duy nhất của kẻ sát nhân.
Lục Xuyên Mạn đỡ trán, nhớ tới mình vừa rồi nhìn thấy trên cánh tay có một hình xăm lớn gớm ghiếc, hình dạng giống như một con kỳ lân.
Nhưng mọi thứ đã trôi qua một thời gian, không thể xác định được đó là trí nhớ thực hay trí tưởng tượng của mình.
Anh châm một điếu thuốc, xuống giường mở cửa sổ, gió biển nhẹ nhàng thổi vào mặt, khiến anh bình tĩnh lại một chút.
Đột nhiên, lời nhận xét tàn nhãn của Lục Bạch Ngôn đột nhiên xuất hiện trong đầu anh vào buổi chiều.
Cậu ấy nói, cậu ấy không nhận anh, cậu ấy không cần anh.
Lục Xuyên Mạn cứng đờ cả người, giống như nhìn được một bí mật chấn động, nhưng lại không biết có nên vạch trần nó ngay lập tức hay không.
Qua một lúc lâu, Lục Xuyên Mạn mới ngẩng đầu lên như từ trong mộng tỉnh lại, cho đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay.
Trong bóng tối, một làn sương lạnh đọng lại trong đôi mắt u ám của anh ta, rồi cười điên cuồng.
Bình luận facebook