Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462
Chương 462
Hiện tại có La Cơ Vị Y, có sự xuất hiện của người ngoài này, Đường Hoa Nguyệt ít nhiều có chút xấu hổ, không rõ Hoắc Anh Tuấn lại trở thành một người không cần mặt mũi như vậy, chuyện gì xảy ra bây giờ hoàn toàn không thèm để ý đến?
Cùng lúc đó, nội tâm của Đường Hoa Nguyệt lại có chút thấp thỏm lo lắng, cảm thấy mình giống như một chân tiến tới một cái bẫy dịu dàng nào đó.
Cô đối xử nhẹ nhàng với Hoắc Anh Tuấn một lần, Hoắc Anh Tuấn sẽ dùng sức toàn thân giải quyết khiến cô liên tục thất bại, đây là chiêu thức tốt nhất mà Hoắc Anh Tuấn từ trước đến nay đã quen sử dụng.
Nhưng giờ phút này, nhìn gương mặt tái nhợt lại suy yếu của Hoắc Anh Tuấn, anh lộ ra vẻ mặt có thể nói là khát khao †ừ sâu trong ánh mắt, Đường Hoa Nguyệt lại phát hiện mình không có cách nào khác như trước kia dùng giọng điệu lạnh lùng chắc như đỉnh đóng cột từ chối anh.
Dù sao cũng là người vừa mới cứu cô cùng con của cô…
Trong thời gian ngắn phải vào phòng hồi sức tích cực hai lần, cho dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Đường Hoa Nguyệt có chút dao động, nhưng nhìn cánh tay Hoäc Anh Tuấn còn nguyên vẹn căn bản không có trở ngại, lại có ít nhiều do dự, nếu lần này thật sự nhượng bộ, vậy sau này cô phải làm sao bây giờ?
Ngay khi hai người giương mắt nhìn nhau, La Cơ Vị Y tự cho mình là thông minh tiến lên giải vây cho cô.
Chân chó của cậu ta nhận lấy bát canh trong tay Đường Hoa Nguyệt, chớp mắt chen vào giữa hai người, nâng thìa lên trước mặt ông chủ của cậu: “Hoắc tổng, để tôi đút cho anh ăn nha! Nhìn bát canh này xem, thật là thơm…”
Hoắc Anh Tuấn không nghĩ tới, lúc trước anh còn cảm than vì minh có một người nhân viên trung thành như cậu ta, còn bây giờ muốn lao lên đấm thẳng vào mặt cậu ta.
Hoắc Anh Tuấn suýt nữa không khống chế được biểu cảm của mình, nhìn gương mặt nghiêm túc của La Cơ Vị Y, chỉ cảm thấy mạch máu sau gáy mình đột nhiên di chuyển.
Bất đắc dĩ, Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể dùng ánh mắt ám chỉ cậu ta hãy đi ra ngoài trước đi.
Nhưng vì cậu ta quá lo lắng cho thân thể của ông chủ, La Cơ Vị Y hiển nhiên không nhận được ám chỉ của Hoắc Anh Tuấn, đổi lại có chút khẩn trương nói: “Hoắc tổng, khóe mắt của anh đang co giật kìa! Có khó chịu ở đâu không? Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh! “
Nghe La Cơ Vị Y nói to, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy bản thân bị chọc cho tức giận đến nỗi hơi thở không đều, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Công ty không phải có việc sao? Cậu còn không mau quay về xử lý đi. “
La Cơ Vị Y hoàn toàn mơ hồ suy nghĩ nửa ngày trời: “Ông chủ, anh không phải đã đình chỉ tôi sao? Tôi đã không có việc làm trong một thời gian dài … Nhưng mà, anh có thể yên tâm rằng khả năng làm việc của những người tôi để lại là hoàn toàn không có vấn đề gì, họ cũng không hề gọi cho tôi, cũng minh chứng cho việc công ty hoạt động bình thường! “
Hoắc Anh Tuấn mặt không chút cảm xúc nhìn cấp dưới tốt của mình, nội tâm anh tức giận đến hộc máu.
Đường Hoa Nguyệt có chút buồn cười, nhìn biểu cảm buồn cười của Hoắc Anh Tuấn, yên lặng lui về phía sau một bước: “Cơm đã đưa tới rồi, nếu có người ở lại chăm sóc cho anh thì tôi đi trước đây, công ty hôm nay còn có cuộc họp sắp diễn ra.
Nói xong, không đợi Hoắc Anh Tuấn phản ứng liền ngẩng đầu bước ra khỏi phòng bệnh.
La Cơ Vị Y nhì thấy Đường Hoa Nguyệt rời đi, cảm giác áp lực cuối cùng trên người cũng biến mất, vẻ mặt lấy lòng ông chủ, vừa thổi canh dưỡng sinh trong thìa, vừa nói: “Hoắc tổng, không nóng, anh mau uống đi! “
Hơi thở của Hoắc Anh Tuấn bị nghẹn lại , lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được, vốn anh nghĩ hôm nay tỏ ra thật thảm thương có thể cầu xin Đường Hoa Nguyệt cùng anh ở lại lâu hơn một lát, ai mà có thể ngờ tới La Cơ Vị Y… chuyện này … Chuyện này!
Trong lúc nhất thời, Hoắc Anh Tuấn cũng không tìm được từ nào để hình dung ra cậu ta, sắc mặt không chút cảm xúc nghiêng đầu về phía sau, tỏ vẻ từ chối.
La Cơ Vị Y lúc này cuối cùng cũng nhìn ra ông chủ nhà minh có vẻ mất hứng, vội vàng buông chén canh trong tay xuống, có chút không hiểu gãi gãi đầu: “À, Hoắc tổng, hôm nay anh gọi tôi tới đây là vì chuyện gì vậy? “
Hoắc Anh Tuấn chậm rãi phun ra một dòng khí nóng, dặn dò bản thân đừng nên tức giận, bằng không vết thương do tức giận mà nứt ra thì chịu đau vẫn là chính anh.
Hiện tại có La Cơ Vị Y, có sự xuất hiện của người ngoài này, Đường Hoa Nguyệt ít nhiều có chút xấu hổ, không rõ Hoắc Anh Tuấn lại trở thành một người không cần mặt mũi như vậy, chuyện gì xảy ra bây giờ hoàn toàn không thèm để ý đến?
Cùng lúc đó, nội tâm của Đường Hoa Nguyệt lại có chút thấp thỏm lo lắng, cảm thấy mình giống như một chân tiến tới một cái bẫy dịu dàng nào đó.
Cô đối xử nhẹ nhàng với Hoắc Anh Tuấn một lần, Hoắc Anh Tuấn sẽ dùng sức toàn thân giải quyết khiến cô liên tục thất bại, đây là chiêu thức tốt nhất mà Hoắc Anh Tuấn từ trước đến nay đã quen sử dụng.
Nhưng giờ phút này, nhìn gương mặt tái nhợt lại suy yếu của Hoắc Anh Tuấn, anh lộ ra vẻ mặt có thể nói là khát khao †ừ sâu trong ánh mắt, Đường Hoa Nguyệt lại phát hiện mình không có cách nào khác như trước kia dùng giọng điệu lạnh lùng chắc như đỉnh đóng cột từ chối anh.
Dù sao cũng là người vừa mới cứu cô cùng con của cô…
Trong thời gian ngắn phải vào phòng hồi sức tích cực hai lần, cho dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Đường Hoa Nguyệt có chút dao động, nhưng nhìn cánh tay Hoäc Anh Tuấn còn nguyên vẹn căn bản không có trở ngại, lại có ít nhiều do dự, nếu lần này thật sự nhượng bộ, vậy sau này cô phải làm sao bây giờ?
Ngay khi hai người giương mắt nhìn nhau, La Cơ Vị Y tự cho mình là thông minh tiến lên giải vây cho cô.
Chân chó của cậu ta nhận lấy bát canh trong tay Đường Hoa Nguyệt, chớp mắt chen vào giữa hai người, nâng thìa lên trước mặt ông chủ của cậu: “Hoắc tổng, để tôi đút cho anh ăn nha! Nhìn bát canh này xem, thật là thơm…”
Hoắc Anh Tuấn không nghĩ tới, lúc trước anh còn cảm than vì minh có một người nhân viên trung thành như cậu ta, còn bây giờ muốn lao lên đấm thẳng vào mặt cậu ta.
Hoắc Anh Tuấn suýt nữa không khống chế được biểu cảm của mình, nhìn gương mặt nghiêm túc của La Cơ Vị Y, chỉ cảm thấy mạch máu sau gáy mình đột nhiên di chuyển.
Bất đắc dĩ, Hoắc Anh Tuấn chỉ có thể dùng ánh mắt ám chỉ cậu ta hãy đi ra ngoài trước đi.
Nhưng vì cậu ta quá lo lắng cho thân thể của ông chủ, La Cơ Vị Y hiển nhiên không nhận được ám chỉ của Hoắc Anh Tuấn, đổi lại có chút khẩn trương nói: “Hoắc tổng, khóe mắt của anh đang co giật kìa! Có khó chịu ở đâu không? Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh! “
Nghe La Cơ Vị Y nói to, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy bản thân bị chọc cho tức giận đến nỗi hơi thở không đều, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Công ty không phải có việc sao? Cậu còn không mau quay về xử lý đi. “
La Cơ Vị Y hoàn toàn mơ hồ suy nghĩ nửa ngày trời: “Ông chủ, anh không phải đã đình chỉ tôi sao? Tôi đã không có việc làm trong một thời gian dài … Nhưng mà, anh có thể yên tâm rằng khả năng làm việc của những người tôi để lại là hoàn toàn không có vấn đề gì, họ cũng không hề gọi cho tôi, cũng minh chứng cho việc công ty hoạt động bình thường! “
Hoắc Anh Tuấn mặt không chút cảm xúc nhìn cấp dưới tốt của mình, nội tâm anh tức giận đến hộc máu.
Đường Hoa Nguyệt có chút buồn cười, nhìn biểu cảm buồn cười của Hoắc Anh Tuấn, yên lặng lui về phía sau một bước: “Cơm đã đưa tới rồi, nếu có người ở lại chăm sóc cho anh thì tôi đi trước đây, công ty hôm nay còn có cuộc họp sắp diễn ra.
Nói xong, không đợi Hoắc Anh Tuấn phản ứng liền ngẩng đầu bước ra khỏi phòng bệnh.
La Cơ Vị Y nhì thấy Đường Hoa Nguyệt rời đi, cảm giác áp lực cuối cùng trên người cũng biến mất, vẻ mặt lấy lòng ông chủ, vừa thổi canh dưỡng sinh trong thìa, vừa nói: “Hoắc tổng, không nóng, anh mau uống đi! “
Hơi thở của Hoắc Anh Tuấn bị nghẹn lại , lên cũng không lên được, xuống cũng không xuống được, vốn anh nghĩ hôm nay tỏ ra thật thảm thương có thể cầu xin Đường Hoa Nguyệt cùng anh ở lại lâu hơn một lát, ai mà có thể ngờ tới La Cơ Vị Y… chuyện này … Chuyện này!
Trong lúc nhất thời, Hoắc Anh Tuấn cũng không tìm được từ nào để hình dung ra cậu ta, sắc mặt không chút cảm xúc nghiêng đầu về phía sau, tỏ vẻ từ chối.
La Cơ Vị Y lúc này cuối cùng cũng nhìn ra ông chủ nhà minh có vẻ mất hứng, vội vàng buông chén canh trong tay xuống, có chút không hiểu gãi gãi đầu: “À, Hoắc tổng, hôm nay anh gọi tôi tới đây là vì chuyện gì vậy? “
Hoắc Anh Tuấn chậm rãi phun ra một dòng khí nóng, dặn dò bản thân đừng nên tức giận, bằng không vết thương do tức giận mà nứt ra thì chịu đau vẫn là chính anh.
Bình luận facebook