Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475
Chương 475
Cô che mặt, không biết người đàn ông này tỉnh từ khi nào, †ại sao sáng sớm mà tỉnh táo như vậy… Chẳng lẽ lại một đêm không ngủ?
Nghĩ đến việc có khi mình ngủ trong khi bị Hoäc Anh Tuấn nhìn chằm chằm như thế này, trên người Đường Hoa Nguyệt không khỏi cảm thấy lạnh run.
“Buổi sáng tốt lành, Hoa Nguyệt. Bữa sáng ở dưới lầu đã được chuẩn bị xong, em có khó chịu chỗ nào không?”
Giọng nói dịu dàng lại trầm thấp của Hoắc Anh Tuấn vang lên ở khoảng cách gần, màng nhĩ của Đường Hoa Nguyệt bị xung kích rất mạnh. Cô cảm thấy người đàn ông này đúng là chó, chỉ mới ăn xong một bữa thịt đã tự giác bày ra tư thế chờ được thuần hóa.
Cô nghiêng nghiêng cổ, không để ý đến Hoắc Anh Tuấn đang lấy lòng, trực tiếp vén chăn lên đi chân đất xuống đất, đưa lưng về phía anh buộc lại dây lưng áo ngủ, làm như không có việc gì vòng qua giường lớn, đi vào trong phòng tắm rửa mặt, chẳng hề nói một câu.
Hoắc Anh Tuấn có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng của Đường Hoa Nguyệt, không biết tại sao đãi ngộ của mình lại rơi xuống một nghìn cây số như thế… Hôm qua, chẳng lẽ lại là vì hôm qua anh biểu hiện không tốt, Đường Hoa Nguyệt không hài lòng? Chuyện này… Chuyện này thì khó rồi, rõ ràng anh cảm thấy mình không tệ mà!
Hay là Đường Hoa Nguyệt đang xấu hổ?
Hoắc Anh Tuấn ôm chăn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là khả năng thứ hai đáng tin hơn, thế là anh mỉm cười, cầm lấy quần thể thao đi vào phòng tắm theo.
Đường Hoa Nguyệt đang đánh răng, trong miệng còn ngậm đầy bọt, thấy Hoắc Anh Tuấn đi tới, cô nói hơi không rõ: “Mặc quần áo vào, anh thấy cơ thể toàn sẹo của anh đẹp à?”
“Ừ…” Hoắc Anh Tuấn có chút ngượng ngùng, lại đi ra ngoài mặc đồ vào.
Đường Hoa Nguyệt từ trong phòng tắm đi ra, khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn anh từ đầu đến đuôi, nói thẳng: “Tôi đi xuống trước. Đừng để con biết tối hôm qua anh ngủ ở chỗ của tôi: Ban đầu Hoắc Anh Tuấn nghĩ một bụng lời cần nói, thậm chí còn đang do dự trước khi Đường Hoa Nguyệt tỉnh lại mình có nên quỳ xuống nói lại tình cảm thật lòng của mình một lân nữa hay không, nhưng không ngờ rằng sau khi tỉnh lại Đường Hoa Nguyệt lại điềm nhiên như không có việc gì, không hề đề cập tới chuyện phát sinh ngoài ý muốn hôm qua.
Đang do dự, Đường Hoa Nguyệt đã đi xuống lầu, Hoắc Anh Tuấn ủ rũ cúi đầu sờ mũi của mình. Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thái độ này lại đúng lúc phù hợp với tính cách mấy ngày nay của Đường Hoa Nguyệt nhất.
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, ném hết những suy nghĩ thượng vàng hạ cám ở trong đầu đi, cũng không nhanh không chậm đi theo cô về phía phòng ăn.
Chí ít, trước mắt anh là người duy nhất có tư cách vào ở trong nhà Đường Hoa Nguyệt, đồng thời cũng là người đàn ông có tiếp xúc da thịt với cô! Nếu Hoắc Anh Tuấn anh cũng không được Đường Hoa Nguyệt đồng ý thì những người đàn ông khác càng không có cơ hội!
Không bị đi lùi nghĩa là đã tiến bộ!
Ăn cơm xong, Đường Hoa Nguyệt liền dẫn con đi, trước khi cũng không nói một câu tạm biệt với Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm theo chiếc xe lái đi xe của Đường Hoa Nguyệt cho đến khi không thấy.
Thật ra cơ thể của Hoắc Anh Tuấn đã gần như khỏi hẳn, nhưng vì sợ Đường Hoa Nguyệt vứt bỏ nên anh mới không ngừng nói quá lên vết thương của mình, anh vốn còn tưởng rằng Đường Hoa Nguyệt sẽ chất vấn anh, nếu đêm qua đã có sức làm những chuyện đó với cô thì tại sao lại không có sức lực chăm sóc mình?
Nhưng trùng hợp là, Đường Hoa Nguyệt lại không hề hỏi anh, giống như đã sớm biết anh vô lý, nhưng vẫn chịu đồng ý lùi bước, nuông chiều anh.
Cô che mặt, không biết người đàn ông này tỉnh từ khi nào, †ại sao sáng sớm mà tỉnh táo như vậy… Chẳng lẽ lại một đêm không ngủ?
Nghĩ đến việc có khi mình ngủ trong khi bị Hoäc Anh Tuấn nhìn chằm chằm như thế này, trên người Đường Hoa Nguyệt không khỏi cảm thấy lạnh run.
“Buổi sáng tốt lành, Hoa Nguyệt. Bữa sáng ở dưới lầu đã được chuẩn bị xong, em có khó chịu chỗ nào không?”
Giọng nói dịu dàng lại trầm thấp của Hoắc Anh Tuấn vang lên ở khoảng cách gần, màng nhĩ của Đường Hoa Nguyệt bị xung kích rất mạnh. Cô cảm thấy người đàn ông này đúng là chó, chỉ mới ăn xong một bữa thịt đã tự giác bày ra tư thế chờ được thuần hóa.
Cô nghiêng nghiêng cổ, không để ý đến Hoắc Anh Tuấn đang lấy lòng, trực tiếp vén chăn lên đi chân đất xuống đất, đưa lưng về phía anh buộc lại dây lưng áo ngủ, làm như không có việc gì vòng qua giường lớn, đi vào trong phòng tắm rửa mặt, chẳng hề nói một câu.
Hoắc Anh Tuấn có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng của Đường Hoa Nguyệt, không biết tại sao đãi ngộ của mình lại rơi xuống một nghìn cây số như thế… Hôm qua, chẳng lẽ lại là vì hôm qua anh biểu hiện không tốt, Đường Hoa Nguyệt không hài lòng? Chuyện này… Chuyện này thì khó rồi, rõ ràng anh cảm thấy mình không tệ mà!
Hay là Đường Hoa Nguyệt đang xấu hổ?
Hoắc Anh Tuấn ôm chăn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là khả năng thứ hai đáng tin hơn, thế là anh mỉm cười, cầm lấy quần thể thao đi vào phòng tắm theo.
Đường Hoa Nguyệt đang đánh răng, trong miệng còn ngậm đầy bọt, thấy Hoắc Anh Tuấn đi tới, cô nói hơi không rõ: “Mặc quần áo vào, anh thấy cơ thể toàn sẹo của anh đẹp à?”
“Ừ…” Hoắc Anh Tuấn có chút ngượng ngùng, lại đi ra ngoài mặc đồ vào.
Đường Hoa Nguyệt từ trong phòng tắm đi ra, khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn anh từ đầu đến đuôi, nói thẳng: “Tôi đi xuống trước. Đừng để con biết tối hôm qua anh ngủ ở chỗ của tôi: Ban đầu Hoắc Anh Tuấn nghĩ một bụng lời cần nói, thậm chí còn đang do dự trước khi Đường Hoa Nguyệt tỉnh lại mình có nên quỳ xuống nói lại tình cảm thật lòng của mình một lân nữa hay không, nhưng không ngờ rằng sau khi tỉnh lại Đường Hoa Nguyệt lại điềm nhiên như không có việc gì, không hề đề cập tới chuyện phát sinh ngoài ý muốn hôm qua.
Đang do dự, Đường Hoa Nguyệt đã đi xuống lầu, Hoắc Anh Tuấn ủ rũ cúi đầu sờ mũi của mình. Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thái độ này lại đúng lúc phù hợp với tính cách mấy ngày nay của Đường Hoa Nguyệt nhất.
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, ném hết những suy nghĩ thượng vàng hạ cám ở trong đầu đi, cũng không nhanh không chậm đi theo cô về phía phòng ăn.
Chí ít, trước mắt anh là người duy nhất có tư cách vào ở trong nhà Đường Hoa Nguyệt, đồng thời cũng là người đàn ông có tiếp xúc da thịt với cô! Nếu Hoắc Anh Tuấn anh cũng không được Đường Hoa Nguyệt đồng ý thì những người đàn ông khác càng không có cơ hội!
Không bị đi lùi nghĩa là đã tiến bộ!
Ăn cơm xong, Đường Hoa Nguyệt liền dẫn con đi, trước khi cũng không nói một câu tạm biệt với Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm theo chiếc xe lái đi xe của Đường Hoa Nguyệt cho đến khi không thấy.
Thật ra cơ thể của Hoắc Anh Tuấn đã gần như khỏi hẳn, nhưng vì sợ Đường Hoa Nguyệt vứt bỏ nên anh mới không ngừng nói quá lên vết thương của mình, anh vốn còn tưởng rằng Đường Hoa Nguyệt sẽ chất vấn anh, nếu đêm qua đã có sức làm những chuyện đó với cô thì tại sao lại không có sức lực chăm sóc mình?
Nhưng trùng hợp là, Đường Hoa Nguyệt lại không hề hỏi anh, giống như đã sớm biết anh vô lý, nhưng vẫn chịu đồng ý lùi bước, nuông chiều anh.
Bình luận facebook