Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia - Chương 97: Tái khám
Lúc Bạch Thiển quay về nhà, Bạch Tư Vũ đã khóa cửa trong không cho ông vào phòng,Bạch Thiển gõ cửa dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với Bạch Tư Vũ.
- Tiểu Vũ mở cửa cho Tôi đi, chúng ta nói chuyện với nhau được không?
Đứng trong cánh cửa,Bạch Tư Vũ mím môi, ánh mắt sáng quắc..
Suy nghĩ một chút cô mở cửa ra lạnh lẽo hỏi ông ta.
- Tôi hỏi ông,Lục Hạo chết có liên quan gì đến ông hay không?
Sắc mặt Bạch Thiển thay đổi, ông ta lắc đầu..
- Dĩ nhiên là không? em nghe ai nói lung tung thế hả.Đúng là Tôi rất hận Lục Hạo vì đã cướp lấy em.Nhưng Tôi không hề liên quan đến cái chết của Lục Hạo.Em hãy tin tôi..
Bạch Tư Vũ đắn đo một chút, Bạch Thiển nhìn chăm chú cô chỉ sợ nháy mắt một cái cô sẽ biến mất.
- Được nếu ông không liên quan đến cái chết của anh ấy thì những gì ông hứa với Tôi vừa rồi phải thực hiện ngay. Dạ Tình ngày mai Tôi sẽ giao La Chí quản lý.
Cô ngưng một chút..
- Nếu một ngày Tôi biết sự thật ông có liên quan đến cái chết của anh ấy,tôi sẽ không bỏ qua cho Ông..
Thật ra một người con gái yếu ớt như Bạch Tư Vũ trong mắt Bạch Thiển sẽ chẳng thể làm được gì ông ta.
Nhưng ai không rõ chứ bản thân ông ta rất rõ ràng, ông rất sợ, sợ hãi cô sẽ hận ông,có thể một dao giết chết ông ta còn hơn cô sẽ xem ông là kẻ thù. Chỉ một thời gian nữa thôi ông sẽ dùng tình yêu sự chiều chuộng, bao dung để cảm hóa tình cảm của cô nên rất sợ hãi mọi thứ sẽ tan tành theo mây khói.
Đời này chẳng rõ vì cớ gì ông lại nặng tình với người phụ nữ này đến vậy..
Bạch Thiển gượng cười che giấu sắc mặt lo sợ phía sau.
- Được, Chỉ cần em muốn Tôi sẽ làm theo,chỉ cần em ở lại đây với Tôi, đây là nhà của em bao năm qua vẫn thế.Chúng ta sau này sẽ là gia đình..
Chỉ cần nghĩ đến có một gia đình nhỏ với Bạch Tư Vũ,niềm hạnh phúc lan tỏa đến khóe mắt..
Bạch Tư Vũ cười mỉa mai trong lòng..
- Tôi mệt rồi..
Nụ cười Bạch Thiển gượng gạo,ông ta gật đầu..
- Được,em nghỉ ngơi đi,mai có lịch bác sĩ khám cho em, em đừng lo lắng.
Thất vọng nhìn Bạch Tư Vũ lạnh lùng đóng cửa lại, nhưng Bạch Thiển không quá nản lòng.
Vì đây chỉ là bắt đầu..
Sáng hôm sau..
Bạch Thiển đi xuống lầu, đúng lúc gặp nữ bác sĩ và y tá của cô ta đi vào..
Nữ bác sĩ khẽ gật đầu.
- Anh Bạch.
Bạch Thiển cũng gật đầu,ông ta không yên lòng.
- Hai người đến rồi, sắc mặt Tiểu Vũ còn rất kém nhưng cô ấy cứ muốn đến trường.Tôi sợ sức khỏe cô ấy không cho phép, Cô khám xem thế nào?
Nữ bác sĩ mỉm cười, ánh mắt nhìn qua bộ dáng quần áo chỉnh tề của Bạch Thiển.
- Được,ông yên tâm,à hình như Anh Bạch có chuyện vội phải đi à?
Đúng vậy sáng nay,bên kho hàng của ông ta vừa gọi điện báo có cảnh sát đến kiểm tra. Ông không đến ngay không được.
- Đúng vậy,đây là số điện thoại của Tôi có gì cô gọi cho Tôi.
Nữ bác sĩ mỉm cười gật đầu nhận lấy..
- Vâng..
Bạch Thiển không nấn ná quá lâu, ông vội vàng cùng thuộc hạ rời đi..
Vừa nghe tiếng xe ngày càng xa, nữ bác sĩ vội nói với lão quản gia.
- À quên mất hôm nay Tôi có đem một số thuốc bổ cho Cô Bạch, tôi để ngoài xe rồi.
Lão quản gia vội nói.
- Để Tôi ra lấy.
- Không cần..không cần,để tôi gọi tài xế của mình đem vào.
Nữ bác sĩ liền ngăn cảng, vẻ mặt thản nhiên cầm điện thoại bấm gọi..
- Anh Trịnh à, anh đem túi thuốc sau xe vào cho Tôi nhé..
Chưa được mấy giây, người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt có chút đen đúa khắc khổ, cầm túi to thuốc bổ đi vào,hai tên thuộc hạ đứng canh cửa chỉ nhìn qua cũng không có ý xăm soi vì biết rõ là người của nữ bác sĩ đưa đến.
- Được rồi xách lên lầu cho Tôi nhé.
Lão quản gia cũng không nói gì, để ba người đi lên tầng hai. Chỉ cần Bạch Thiển thoải mái cho phép bọn họ ra vào thì ông không để ý làm gì.Huống hồ ông còn nhiều việc để làm..
Ba người thong thả lên lầu..
Nữ bác sĩ gõ cửa..
- Cô Bạch là Tôi, Lam Khiết.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, Bạch Tư Vur nhìn ba người ngoài cửa..Ánh mătq rơi vào người đàn ông lạ mặt đứng phía sau hai cô gái,rồi dời mắt đi rất nhanh..
- Vào đi..
Ba người đi vào cánh cửa vừa đóng lại, Bạch Tư Vũ nhìn qua Lam Khiết muốn nói gì đó.
Lam Khiết nói trước..
- Cô lên giường đi để Tôi khám trước rồi chúng ta nói chuyện sau.
Phòng của Bạch Tư Vũ chia làm hai căn, bên ngoài là phòng tiếp khách phía trong là phòng ngủ.
Bạch Tư Vũ gật đầu,cô bước về phòng ngủ chỉ là.
- Cạch...
Bạch Tư Vũ hốt hoảng xoay người,cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại bởi người đàn ông..
- Anh..
- Tiểu Vũ mở cửa cho Tôi đi, chúng ta nói chuyện với nhau được không?
Đứng trong cánh cửa,Bạch Tư Vũ mím môi, ánh mắt sáng quắc..
Suy nghĩ một chút cô mở cửa ra lạnh lẽo hỏi ông ta.
- Tôi hỏi ông,Lục Hạo chết có liên quan gì đến ông hay không?
Sắc mặt Bạch Thiển thay đổi, ông ta lắc đầu..
- Dĩ nhiên là không? em nghe ai nói lung tung thế hả.Đúng là Tôi rất hận Lục Hạo vì đã cướp lấy em.Nhưng Tôi không hề liên quan đến cái chết của Lục Hạo.Em hãy tin tôi..
Bạch Tư Vũ đắn đo một chút, Bạch Thiển nhìn chăm chú cô chỉ sợ nháy mắt một cái cô sẽ biến mất.
- Được nếu ông không liên quan đến cái chết của anh ấy thì những gì ông hứa với Tôi vừa rồi phải thực hiện ngay. Dạ Tình ngày mai Tôi sẽ giao La Chí quản lý.
Cô ngưng một chút..
- Nếu một ngày Tôi biết sự thật ông có liên quan đến cái chết của anh ấy,tôi sẽ không bỏ qua cho Ông..
Thật ra một người con gái yếu ớt như Bạch Tư Vũ trong mắt Bạch Thiển sẽ chẳng thể làm được gì ông ta.
Nhưng ai không rõ chứ bản thân ông ta rất rõ ràng, ông rất sợ, sợ hãi cô sẽ hận ông,có thể một dao giết chết ông ta còn hơn cô sẽ xem ông là kẻ thù. Chỉ một thời gian nữa thôi ông sẽ dùng tình yêu sự chiều chuộng, bao dung để cảm hóa tình cảm của cô nên rất sợ hãi mọi thứ sẽ tan tành theo mây khói.
Đời này chẳng rõ vì cớ gì ông lại nặng tình với người phụ nữ này đến vậy..
Bạch Thiển gượng cười che giấu sắc mặt lo sợ phía sau.
- Được, Chỉ cần em muốn Tôi sẽ làm theo,chỉ cần em ở lại đây với Tôi, đây là nhà của em bao năm qua vẫn thế.Chúng ta sau này sẽ là gia đình..
Chỉ cần nghĩ đến có một gia đình nhỏ với Bạch Tư Vũ,niềm hạnh phúc lan tỏa đến khóe mắt..
Bạch Tư Vũ cười mỉa mai trong lòng..
- Tôi mệt rồi..
Nụ cười Bạch Thiển gượng gạo,ông ta gật đầu..
- Được,em nghỉ ngơi đi,mai có lịch bác sĩ khám cho em, em đừng lo lắng.
Thất vọng nhìn Bạch Tư Vũ lạnh lùng đóng cửa lại, nhưng Bạch Thiển không quá nản lòng.
Vì đây chỉ là bắt đầu..
Sáng hôm sau..
Bạch Thiển đi xuống lầu, đúng lúc gặp nữ bác sĩ và y tá của cô ta đi vào..
Nữ bác sĩ khẽ gật đầu.
- Anh Bạch.
Bạch Thiển cũng gật đầu,ông ta không yên lòng.
- Hai người đến rồi, sắc mặt Tiểu Vũ còn rất kém nhưng cô ấy cứ muốn đến trường.Tôi sợ sức khỏe cô ấy không cho phép, Cô khám xem thế nào?
Nữ bác sĩ mỉm cười, ánh mắt nhìn qua bộ dáng quần áo chỉnh tề của Bạch Thiển.
- Được,ông yên tâm,à hình như Anh Bạch có chuyện vội phải đi à?
Đúng vậy sáng nay,bên kho hàng của ông ta vừa gọi điện báo có cảnh sát đến kiểm tra. Ông không đến ngay không được.
- Đúng vậy,đây là số điện thoại của Tôi có gì cô gọi cho Tôi.
Nữ bác sĩ mỉm cười gật đầu nhận lấy..
- Vâng..
Bạch Thiển không nấn ná quá lâu, ông vội vàng cùng thuộc hạ rời đi..
Vừa nghe tiếng xe ngày càng xa, nữ bác sĩ vội nói với lão quản gia.
- À quên mất hôm nay Tôi có đem một số thuốc bổ cho Cô Bạch, tôi để ngoài xe rồi.
Lão quản gia vội nói.
- Để Tôi ra lấy.
- Không cần..không cần,để tôi gọi tài xế của mình đem vào.
Nữ bác sĩ liền ngăn cảng, vẻ mặt thản nhiên cầm điện thoại bấm gọi..
- Anh Trịnh à, anh đem túi thuốc sau xe vào cho Tôi nhé..
Chưa được mấy giây, người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt có chút đen đúa khắc khổ, cầm túi to thuốc bổ đi vào,hai tên thuộc hạ đứng canh cửa chỉ nhìn qua cũng không có ý xăm soi vì biết rõ là người của nữ bác sĩ đưa đến.
- Được rồi xách lên lầu cho Tôi nhé.
Lão quản gia cũng không nói gì, để ba người đi lên tầng hai. Chỉ cần Bạch Thiển thoải mái cho phép bọn họ ra vào thì ông không để ý làm gì.Huống hồ ông còn nhiều việc để làm..
Ba người thong thả lên lầu..
Nữ bác sĩ gõ cửa..
- Cô Bạch là Tôi, Lam Khiết.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, Bạch Tư Vur nhìn ba người ngoài cửa..Ánh mătq rơi vào người đàn ông lạ mặt đứng phía sau hai cô gái,rồi dời mắt đi rất nhanh..
- Vào đi..
Ba người đi vào cánh cửa vừa đóng lại, Bạch Tư Vũ nhìn qua Lam Khiết muốn nói gì đó.
Lam Khiết nói trước..
- Cô lên giường đi để Tôi khám trước rồi chúng ta nói chuyện sau.
Phòng của Bạch Tư Vũ chia làm hai căn, bên ngoài là phòng tiếp khách phía trong là phòng ngủ.
Bạch Tư Vũ gật đầu,cô bước về phòng ngủ chỉ là.
- Cạch...
Bạch Tư Vũ hốt hoảng xoay người,cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại bởi người đàn ông..
- Anh..
Bình luận facebook