• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (2 Viewers)

  • Chương 182-189

Chương 182

Cậu Liên hơi cau mày lại. Anh ta sao lại cảm thấy lúc cô đi học tuyệt đối sẽ không phải dạng học sinh ngoan ngoãn nghe lời nhỉ?

Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, không lâu sau đã đến Danh Tước.

Tào Du đi cùng với Nguyễn Hạo Thần vừa hay đi ra từ nhà vệ sinh, anh ta thấy cảnh sát thì hơi cau mày lại: “Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rôi có người báo cảnh sát.” Cảnh sát thấy cục tưởng nhà bọn họ tự mình hỏi, nên cung kính trả lời.

“Là ai?” Tào Du giật mình. Có người báo cảnh sát, anh ta không hề nghe thấy chút bất thường nào cả. Ai báo cảnh sát? Xảy ra chuyện gì?

Anh ta là cục trưởng cục cảnh sát, chuyện như này tự nhiên anh ta sẽ quan tâm.

“Không biết ạ. Người đó là một người phụ nữ, nhưng không có nói tên. Nhưng giọng nói có vẻ rất sợ, rất hoảng loạn.” Cảnh sát mới đến là một người có trách nhiệm, lúc đến có chuyện gì cũng đã ghi lại.

“Xác định là nơi này?” Cậu Năm Tào hơi nghi ngờ, nghi ngờ bọn họ nghe nhâm địa chỉ rồi. Nơi này đêm nay rất bình yên, không hề có bất kỳ lạ thường nào.

“Chính xác là nơi này. Nói là phòng thuê 505 Danh Tước.” Cảnh sát mới đó lại chắc chắn như đỉnh đóng cột.

“Sao?” Cậu Năm Tào đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đó không phải là phòng bao của cậu Liên sao? Cậu Liên lại báo cảnh sát?

Vậy đã xảy ra chuyện lớn rồi?”

Sẽ không xảy ra mạng người rôi chứ?

Không, coi như xảy ra mạng người thì với phong cách của cậu Liên cũng không có khả năng báo cảnh sát.

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào?

“Tôi đi qua đó xem với cậu.” Sắc mặt Cậu Năm Tào rõ ràng nghiêm trọng hơn rồi, anh ta thấy sự việc chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.

Cậu Năm Tào theo hai cảnh sát vào phòng bao, sau đó lại không thấy cảnh tượng hỗn loạn giống như trong tưởng tượng.

Trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, cũng ngăn nắp cực kỳ.

Mắt cậu Năm Tào sáng lên, đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là không có chuyện gì sao? Đang tốt sao lại báo cảnh sát?

Tưởng cảnh sát rảnh cả ngày không có chuyện gì làm sao?

Sắc mặt cậu Năm Tào u ám hơn, nhưng mà anh ta thấy mọi người hoặc ngôi hoặc đứng, nhưng đều không nói gì. Ngược lại đều nhìn vê một góc nhỏ, ở góc nhỏ đó có không ít người vây quanh nên không rõ tình huống bên trong.

“Xin hỏi là ai báo cảnh sát?” Vài vị cảnh sát cũng hoang mang. Đây không giõng như đã xảy ra chuyện, sao lại báo cảnh sát?

Không phải là có người trêu chọc chứ?

“Là cô ta, là cô ta báo cảnh sát.” Tạ Na lập tức nhảy lên. Cô ta chỉ Tô Khiết và hét to, giống như sợ cảnh sát không nghe thấy vậy.

Vài vị cảnh sát nhanh chóng bước qua đó, cậu Năm Tào vốn là người có lòng tò mò nặng nên tự nhiên cũng theo qua.
Chương 183

“Cô cả nhà họ Tô.” Chỉ là lúc bước đến gân, lúc cậu Năm Tào thấy Tô Khiết thì ngơ người. Tô Khiết sao lại ở đây? Cô ở đây làm gì?

Hơn nữa đang tốt sao cô lại báo cảnh sát?

Tào Du lúc này gọi cô cả nhà họ Tô, chứ không phải chị dâu ba.

Cách biệt giữa hai cách xưng hô này thực sự rất lớn.

Trong mắt anh ta, Tô Khiết không xứng với anh ba của anh ta, nhìn kiểu gì cũng không xứng.

Mọi người nghe thấy xưng hô này của Tào Du, người lúc trước không nhận ra Tô Khiết cũng nhớ lại thân phận của cô.

Chỉ là sau khi biết thân phận của Tô Khiết, ai cũng càng kinh ngạc. Xem ra bệnh của Tô Khiết đã khỏi rồi, hơn nữa hình như trở nên rất lợi hại.

“Cục trưởng Tào.” Tô Khiết còn khách khí hơn anh ta, thậm chí còn không gọi cậu Tào mà quy củ gọi là cục trưởng Tào.

“Cô báo cảnh sát?” Cậu Năm Tào mắt sáng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cô ta trộm đồ, cô ta trộm vòng cổ của Vân Hạ. Cô ta đang giấu trong túi của cô ta.” Tạ Na nghe thấy Tào Du gọi Tô Khiết là cô cả nhà họ Tô thì giật mình, trong lòng hơi băn khoăn. Nhưng cô ta rất nhanh nhớ lại cô cả nhà họ Tô này là một kẻ vô dụng, vì vậy trong lòng càng đắc ý.

Tào Du nghe thấy lời này của Tạ Na, trong mắt anh ta như lạnh giá hơn phân nào.

Mặc dù trong lòng anh ta không tán thành Tô Khiết. Nhưng bây giờ anh ba cưới cô, trước mặt người ngoài, anh ta tuyệt đối không để Tô Khiết chịu chút oan ức.

Nếu thế không chỉ vả mặt anh ta, cũng vả mặt anh ba của anh ta.

Hơn nữa, Tô Khiết là cô cả nhà họ Tô, cô cần phải trộm một chiếc vòng cổ ở nơi này sao?

“Nhà họ Tô thiếu thốn một chiếc vòng cổ sao.” Tào Du liếc mắt nhìn Tạ Na. Giọng nói không giận mà nghiêm của anh ta như có ý lạnh khiến người khác run rẩy.

Ý muốn bảo vệ của Tào Du quá rõ ràng rồi, mọi người cũng ngơ rồi. Cậu Năm Tào có ý gì, muốn bảo vệ cô lớn nhà họ Tô sao?

Theo lý mà nói, cậu Năm Tào này không có quan hệ gì với Tô Khiết mới đúng? Hơn nữa cậu Năm Tào trước nay không phải là người công tư phân minh sao?

Vài cảnh sát cũng há hốc mồm, tình huống gì vậy trời?

Ý của cục trưởng là vụ án này cứ như vậy mà kết thúc sao? Không cần hỏi luôn?

Ý thiên vị này của cục trưởng cũng quá rõ rồi, cục trưởng với người ta là quan hệ gì?

Tạ Na bị khí thế của Tào Du làm run sợ rồi, cô ta không dám nói bừa nữa.

Đương nhiên cho dù lúc này Tào Du thiên vị rõ ràng như vậy thì cũng không có người nào dám nói gì. Cậu Liên không ai dám chọc, Tào Du cũng không ai dám chọc.

Mắt nhìn sự việc cứ như vậy mà được giải quyết.

“Chị chắc chắn sẽ không trộm vòng cổ của cô. Cô không được hãm hại chị. Ở nhà họ Tô, chị muốn gì mà không có? Sao lại trộm vòng cổ của cô.” Tô Nghiên Nghiên vẫn luôn trốn ở chỗ xa quan sát đột nhiên xông qua đây, giả vờ cực kỳ bảo vệ Tô Khiết.

Cậu Năm Tào hơi trầm xuống, cô hai nhà họ Tô đi đâu rồi?

“Không thể nói như vậy. Có một số người sinh ra đã ghen tỵ với đồ của người khác, huống chỉ vòng cổ của Vân Hạ chúng tôi là bản giới hạn đó.” Tạ Na thấy vậy, rất phối hợp mà tiếp một câu. Trong lúc nói, mắt âm thầm nhìn Tô Nghiên Nghiên.
Chương 184

“Thực ra có phải là cô Tô trộm hay không thì khám xét là biết ngay. Nếu như thực sự không phải cô Tô trộm, vừa hay có thể chứng minh sự trong sạch của cô ấy. Còn không rõ ràng như này, nếu như truyền ra ngoài, chỉ sợ không hay.” Lương Vân Hạ lại là người biết suy nghĩ, lời cô ta nói câu nào cũng có lý.

Cậu Năm Tào nhìn chăm chú vào Tô Khiết. Anh ta vừa đến, không rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Nhưng cảnh sát do cô báo, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Tô Khiết hơi cúi đầu, không nói gì cả. Cậu Năm Tào thấy dáng vẻ này của cô, hơi cau mày lại. Cô rốt cuộc có ý gì?

“Vậy là khám xét? Hay không khám xét?” Viên cảnh sát nhỏ nhìn cục trưởng nhà mình, lại nhìn Tô Khiết, cậu ta do dự khó quyết.

“Ha ha.” Tô Khiết bật cười rồi: “Cậu là cảnh sát, đương nhiên cậu nói thế nào thì là thế đó.”

Cảnh sát nhỏ khóc không ra nước mắt, cậu ta nói thế nào thì là thế đó? Cậu ta phải có quyền lực lớn như vậy mới được. Cục trưởng nhà cậu ta còn đang ở đây, nào đến lượt cậu ta nói chuyện.

“Vậy thì khám xét đi.” Tô Khiết đẩy túi của mình ra, hoàn toàn là dáng vẻ tràn ngập tự tin và không sao cả.

Tạ Na và Lương Vân Hạ thấy cảnh này thì âm thầm vui vẻ. Hóa ra người phụ nữ này cũng không ra sao cả, ngu ngốc đến không thể ngu hơn. Cô ta còn không biết vòng cổ đang ở trong túi của cô.

Trong lòng Tô Nghiên Nghiên càng đắc ý hơn.

Tào Du thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin của Tô Khiết thì âm thầm thở phào, cũng không nói gì nữa.

Vài cảnh sát nhìn cậu Năm Tào, thấy Tào Du không nói gì thì đi lên trước cầm túi của Tô Khiết rôi mở ra.

Sau đó, không cần lật thì đã nhìn thấy ở trên cùng, một chiếc vòng cổ đang nằm trong túi của Tô Khiết.

Đúng là chiếc dây chuyền mà Lương Vân Hạ “mất”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong chốc lát ánh mắt nhìn Tô Khiết cũng thay đổi rồi. Cô cả nhà họ Tô lại thực sự trộm đồ rồi?

“Nhìn đi, tôi đã nói là cô ta trộm mà, giấu ở trong túi của cô ta. Các người còn không tin tôi.” Tạ Na lập tức lại nhảy ra, dáng vẻ đúng kiểu tiểu nhân đắc chí: “Cô Tô, cô không phải không thừa nhận sao? Bây giờ bằng chứng đã rõ rồi, xem cô còn chống chế như thế nào.”

Cậu Năm Tào cũng ngơ người rồi. Vốn nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tô Khiết, anh ta tưởng trong bao không có đồ. Không ngờ rằng lại khám xét ra “Tang chứng”.

Chỉ sợ người khác đã âm thầm bỏ đồ vào trong túi của cô cô còn không biết đi?

Cũng đủ ngu ngốc mà.

Loại tình hống này, Tào Du cảm thấy nhất định phải nói cho anh ba biết. Trong lòng anh ta cho dù mắng Tô Khiết ngốc đến mức nào thì Tô Khiết cũng là vợ hợp pháp mà anh ba đã đăng ký kết hôn với.

“Anh ba,anh đến phòng bao 505 đi, xảy ra chuyện rồi.” Tào Du soạn một tin nhắn cho Nguyễn Hạo Thần.

Nghĩ lại, anh ta lại nhắn: “Tô Khiết xảy ra chuyện rồi.”

Trong phòng bao khác, Nguyễn Hạo Thần hơi híp mắt rồi đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Người còn lại trong phòng trợn mắt há hốc mồm, không rõ chuyện gì cả.

Lúc Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa bước vào, lúc mọi người nhìn thấy anh, ai cũng ngơ ngác.

Cậu ba Nguyễn sao lại xuất hiện?

Cậu Liên và cậu ba Nguyễn trước nay không có giao lưu gì, cậu ba Nguyễn tuyệt đối không thể đến trợ giúp cậu Liên. Hơn nữa, chỉ sợ không có ai đủ khả năng mời nổi vị tôn phật cậu ba Nguyễn này.

Lúc phụ nữ con gái trong phòng bao nhìn Nguyễn Hạo Thần, ai ai cũng sáng mắt rồi si mê si dại.
Chương 185
Tô Khiết cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh thôi cô đã khôi phục bình tĩnh. Trên hiệp ước kết hôn của bọn họ đã viết rõ, bọn họ là kết hôn ngầm, không công bố với bên ngoài.
Hơn nữa anh lấy cô chỉ vì tập đoàn Nguyễn thị, ở bên ngoài chưa chắc bằng lòng nhận cô là vợ anh. Dù sao điều kiện của cô cũng không ra làm sao.
Vì vậy, Tô Khiết không nói gì cả, giả vờ không quen biết anh.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần bước vào, anh liếc mắt nhìn Tô Khiết trước. Thấy cô chỉ liếc mắt nhìn anh, không hề làm gì cũng không có ý định nói chuyện với anh, thì anh híp mắt lại sau đó nhìn Tào Du hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trong giọng nói của anh rõ ràng hơi lạnh lùng nặng nê.
Mọi người nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Hạo Thần, chỉ tưởng rằng anh đến tìm cậu Năm Tào. Hóa ra như vậy, sự xuất hiện bất ngờ của anh cũng có thể giải thích như thế.
“Hai người phụ nữ này nói cô cả nhà họ Tô trộm vòng cổ của họ, cô cả nhà họ Tô báo cảnh sát. Sau đó vừa tìm được chiếc vòng cổ mà bọn họ đánh mất trong túi của cô cả nhà họ Tô.” Lúc Tào Du nói lời này, trong lòng vẫn nhịn không nổi mà âm thầm chửi Tô Khiết ngốc.
Anh ta lần đầu tiên thấy người ngu đến như vậy. Tự mình báo cảnh sát, kết quả tự hại mình luôn.
Cũng trách anh ta. Vừa nãy anh ta không nên nghe cô, nên kiên quyết không khám túi của cô.
Cậu Liên hơi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng thâm trầm nhìn Tô Khiết. Ánh mắt sâu không lường được.
Có thể tất cả mọi người đều cho rằng Nguyễn Hạo Thần đến tìm Tào Du, nhưng anh ta lại không cho là như vậy…
Nguyễn Hạo Thần lại nhìn Tô Khiết lần nữa. Anh chỉ thấy cô yên tĩnh ngồi đó, ngoài cái liếc mắt lúc anh vào cửa, còn lại cô không thèm liếc mắt nhìn anh.
Lúc này cô giả vờ hoàn toàn không quen biết anh, chứ đừng nói đến để anh giúp đỡ.
Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên thấy ngực mình khó chịu, chắc là bị cô làm tức giận.
“Phòng bao này có camera theo dõi không?” Cảnh sát nhỏ đột nhiên lên tiếng hỏi. Lúc này đây là cách duy nhất để biết sự thật.
“Đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, không có bất kỳ camera theo dõi nào.”Đây cũng là điều mà Tào Du đau đầu nhất. Các phòng ban khác đều có camera theo dõi, chỉ có độc phòng bao này là không có. Vì đây là phòng bao chuyên dụng của cậu Liên, cậu Liên không cho phép lắp máy theo dõi.
Bọn họ đều tin tưởng Tô Khiết sẽ không trộm đồ, nhưng bọn họ tin tưởng không có tác dụng gì.
Bây giờ sự thật bày ra trước mắt mọi người là tìm được “tang vật” trong túi của Tô Khiết. Đã thành kết cục không cứu vãn được, vốn không còn cách nào xoay chuyển cả.
Cô lớn nhà họ Tô trộm đồ, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì quá khó nghe rôi. Chứ đừng nói sự việc tối này là có người cố ý hãm hại, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền đi khắp thành phố A này. Hơn nữa lúc đấy còn chướng tai vô cùng.
Tô Khiết lại không chút lo lắng, cũng chẳng hề hốt hoảng. Cô vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức người khác thấy không thể tin nổi.
“Bệnh của cô cả nhà họ Tô có phải chưa khỏi hẳn đúng không? Đã như vậy rồi, cô ta thế mà vẫn không thấy lo lắng.”
“Cục trưởng, bây giờ phải làm sao?” Cảnh sát nhỏ sực tỉnh, nhìn cục trưởng nhà mình. Giọng nói của cậu ta cũng hơi run rẩy. Sắc mặt Tào Du trầm xuống hẳn, bây giờ loại tình huống này còn có thể làm gì nữa?
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách ép chuyện này xuống, không được truyền ra ngoài thành quá chướng tai.
Anh ta chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến danh tiếng của anh ba. Người phụ nữ ngu ngốc này sao không ngu chất luôn đi.
Lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch lên. Mặc dù cô giả vờ không quen anh, trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng anh biết, với khả năng của cô thì không nên có kết quả như thế này.
Chương 186

Cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ khoanh tay ngồi chờ chết.

“Cảnh cát, ở chỗ tôi có thứ có lẽ có thể giúp mọi người.” Quả nhiên, anh đang nghĩ thì giọng nói của Tô Khiết đã vang lên rồi.

“Còn có thể làm được gì?” Giọng nói của Tào Du hơi kích động. Anh ta không nghĩ bây giờ có thứ gì còn có thể xoay chuyển tình thế.

Trừ phi có người đứng ra làm chứng cho Tô Khiết, nhưng rõ ràng Tô Khiết không có mị lực nhân cách ấy. Cô không thể nào khiến người trong phòng đứng ra làm chứng cho cô trong tình huống này.

Đương nhiên, sự việc này là cố ý hãm hại. Những người kia đương nhiên sẽ cực kỳ cẩn thận, sợ là sẽ không tìm thấy người làm chứng.

Tô Khiết nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta. Cô ngồi thẳng người lại, lấy một thứ giống như cúc áo từ trên túi của mình xuống rồi đưa đến trước mặt cảnh sát nhỏ.

Mọi người đều ngơ ngác rồi lại nghi hoặc, cô vậy là có ý gì?

“Đây là cái gì?” Anh cảnh sát trẻ cũng mang vẻ mặt mờ mịt, có điều vẫn nhận lấy, động tác kia còn mang theo một chút cung kính.

Tuy rằng lúc này giọng điệu của cục trưởng bọn họ với cô gái họ Tô này có chút chống đối, nhưng mà người có thể khiến cho cục trưởng của bọn họ ‘bực mình’ như vậy, cô gái này là người đầu tiên, vì vậy, anh ta cảm thấy nhất định quan hệ giữa cô gái này và cục trưởng không tầm thường.

“Tôi là người rất ngốc, nên ông nội sợ tôi bị người khác bắt nạt mà bản thân thì không nói rõ được, vậy nên đã trang bị giúp tôi cái cameras cỡ nhỏ này, hôm nay tôi không mang theo gim cài áo, cho nên gài nó vào túi xách của mình, tôi nghĩ, nó có thể giải thích rõ được tại sao chiếc dây chuyền này lại xuất hiện trong túi xách của tôi.” Khóe môi Tô Khiết cong lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhẹ nhàng như cũ.

“…” Đôi mắt của cậu năm Tào nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết, con ngươi trợn tròn lên, miệng há ra, tạm thời không biết nói điều gì nữa.

Đã có thứ này, sao cô còn không nói sớm, hại anh ta tốn công lo lắng cả buổi.

Quả là thế!! Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên.

“Đi lấy notebook đến đây.” Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, lập tức trở nên tỉnh táo.

Một người bảo vệ phản ứng nhanh, lập tức đi lấy máy tính đến.

Sắc mặt của Tạ Na đã thay đổi, không còn vẻ kiêu ngạo đắc ý vừa rồi nữa, gương mặt đã bị dọa đến trắng bệch ra.

Lương Vân Hạ cũng không tốt hơn cô ta bao nhiêu, hai chân đã bắt đầu run rẩy, hận không thể tranh thủ thời gian để chạy trốn, nhưng mà lúc này dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô ta cũng không dám trốn.

Tô Nghiên Nghiên cũng bắt đầu căng thẳng, sợ hãi.

Tốc độ của bảo vệ cũng quá nhanh, không bao lâu đã đem máy tính đến.

“Đưa thứ đó cho tôi.” Cậu năm Tào cầm lấy, sau đó lại lấy ‘cameras cỡ nhỏ’ từ trong tay anh cảnh sát trẻ đến.

Trái tim của Tạ Na và Lương Vân Hạ đều nhảy lên cổ họng, Tô Nghiên Nghiên cũng càng sợ hãi hơn.

Nhưng mà, cậu năm Tào cầm chiếc cameras cỡ nhỏ lên nhìn một chút, lông mày cau lại…

“Cục trưởng Tào, nếu như có người cố ý đặt chiếc vòng cổ này vào trong túi xách để hãm hại tôi, sẽ bị định tội gì?” Tô Khiết giả vờ nhìn chiếc ‘cameras cỡ nhỏ’ trong tay cậu năm Tào, rồi hỏi rất tùy tiện, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, không nhận ra có điều gì khác thường.

“Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như người trong cuộc kiên trì kiện cáo, tình tiết nghiêm trọng, sẽ phải ngồi tù.” Cậu năm Tào dừng động tác lại, nhìn về phía cô, trả lời lại vô cùng phối hợp.
Chương 187
“Ừ, vậy tôi yên tâm rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã hãm hại tôi kia, cục trưởng Tào nhất định phải xem cẩn thận, cũng để cho tất cả mọi người nhìn cho kỹ, tôi hận nhất là loại người hãm hại người khác đến chết vẫn còn chối cãi, chết cũng không biết hối cải.” Sau khi Tô Khiết nói xong lời này, thì đôi mắt đảo qua Tạ Na và Lương Vân Hạ không che giấu chút nào.
Có điều trong lời cô nói dường như có ý tứ khác.
Ngoài Tô Khiết ra, không ai biết lúc này ‘cameras cỡ nhỏ’ trong tay Cậu năm Tào thật ra chỉ là một vật trang trí nhỏ trên túi xách của cô thôi.
“Cô Tô, tôi sai rồi, cái vòng cổ kia là do người đại diện của tôi bỏ vào trong túi xách của cô, cô ấy cũng chỉ bị ma xui quỷ khiến thôi.” Lương Vân Hạ đúng là một người thông mình, ngược lại đã nghe hiểu được ‘thâm ý’ trong lời nói của Tô Khiết.
Có điều, cô ta không thừa nhận mình làm, vẫn đổ lên người Tạ Na, vốn dĩ cái vòng cổ kia đúng là do Tạ Na thả vào, nhưng mà cô ta đứng bên cạnh, cô ta sợ cái cameras kia cũng quay cả mình vào, vì vậy chi bằng chính mình thừa nhận.
Tạ Na giật mình, môi mấp máy, có điều cuối cùng cũng không nói gì thêm, thật ra hiện giờ Lương Vân Hạ có nói hay không cũng không sao cả, dù sao đã có cameras, tất cả đều không thể giấu diếm nổi.
Tô Khiết nhìn Lương Vân Hạ, trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, cũng không nói gì thêm.
“Cô Tô, đều là người trong vòng luẩn quẩn này cả, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp nhau, kính xin cô Tô giơ cao đánh khẽ, hạ thủ lưu tình.” Sau khi Lương Vân Hạ ‘thẳng thắn’ thấy Tô Khiết không có phản ứng gì, thì cho rằng Tô Khiết có vẻ dễ nói chuyện.
Vì vậy trong lòng nảy sinh vài phần may mắn.
“Xin lỗi, sau này tôi ngẩng đầu hay cúi đầu, đều không gặp phải các cô.” Tô Khiết chau mày lại, nói thẳng đến không thể thẳng hơn nữa.
‘Chân tướng’ mà cô muốn không phải là điều này, thứ cô muốn là chân tướng chính xác.
Đến bây giờ cô ta còn chưa chịu nói thật, còn muốn cô hạ thủ lưu tình? Thật sự là buồn cười.
“Phì…” Nghe thấy lời này của cô, có vài người cười ra tiếng, nói thẳng ra cô gái kia chẳng qua chỉ là một người mẫu nhỏ, còn Tô Khiết dù nói thế nào cũng là cô chủ là họ Tô, sự chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo.
Thật ra ở đây không có ai thật lòng kết bạn với người mẫu nhỏ dựa vào đàn ông để leo lên kiểu này cả.
Chỉ có điều, không ai nói thẳng trước mặt không lưu tình chút nào giống như Tô Khiết mà thôi.
Lương Vân Hạ không ngờ Tô Khiết lại không nể mặt như thế, nhất thời sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Lương Vân Hạ trông thấy thái độ của Tô Khiết, trong lòng bắt đầu cân nhắc có nên khai ra Tô Nghiên Nghiên hay không.
Nếu như cô ta khai ra Tô Nghiên Nghiên, Tô Khiết khẳng định sẽ không bắt lấy cô ta không buông nữa, chỉ là…
“Vân Hạ dù sao cũng là người phụ nữa của cậu chủ Liên , cô cũng nên chú ý…” Tạ Na lại lấy cậu chủ Liên ra lần nữa, cô ta cảm thấy cho dù có thế nào, nhất định Tô Khiết cũng phải nể mặt mũi của cậu chủ Liên .
“Cô ta là người phụ nữ của tôi? Sao tôi lại không biết.” Cậu chủ Liên vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lại lên tiếng, thẳng thừng cắt ngang lời Tạ Na nói, lời nói của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại toát ra lạnh lẽo khắc nghiệt.
Tạ Na ngơ ngẩn, hai mắt sợ hãi né tránh, nhìn về phía Lương Vân Hạ mang theo chút nghi ngờ.
Lương Vân Hạ cũng lạnh run hết cả người, về chuyện này cô ta hiểu rõ nhất, thật ra cô ta và cậu chủ Liên căn bản không có quan hệ gì, chỉ có điều….
Chỉ có điều khi cô ta quay quảng cáo ngày hôm đó, đúng lúc cậu chủ Liên đi ngang qua, nhân cơ hội đó cô ta đã nói vài câu với cậu chủ Liên.
Chương 188

Sau đó cô ta nhận được một bó hoa, cô ta tưởng rằng do cậu chủ Liên tặng, những người khác cũng nghĩ như thế, có điều sau này cô ta cũng biết được bó hoa đó không phải do cậu chủ Liên tặng, nhưng nhìn vẻ mặt hâm mộ của mọi người, cô ta không giải thích nữa.

Cô ta biết rõ cậu chủ Liên là ai, cô ta cũng muốn dính chút quan hệ với cậu chủ Liên .

Sau đó việc này cứ truyền ra ngoài như vậy, cậu chủ Liên cũng chưa từng nói điều gì, nên cô ta cũng không đứng ra giải thích thêm.

Cô ta không ngờ được lúc này cậu chủ Liên lại phủ nhận trước mặt mọi người như thế, vả thẳng vào mặt cô ta bôm bốp.

“Gây chuyện trên địa bàn của tôi, các cô nên biết hậu quả thế nào, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đôi mắt của cậu chủ Liên giống như vô tình liếc nhìn Tô Khiết, lời này của anh ta rõ ràng có ý giúp đỡ Tô Khiết lại bỏ hiềm nghi.

Con mắt Nguyễn Hạo Thần u ám, người phụ nữ của anh cần người đàn ông khác bảo vệ sao?

“Cô Tô, không phải tôi cố ý hại cô, là do Tô Nghiên Nghiên, do cô ta sai chúng tôi làm như vậy, Tô Nghiên Nghiên nói, nếu tôi giúp cô ta, thì cô ta sẽ cho tôi đến Tô thị làm người mẫu, tôi cũng chỉ là nhất thời mị ma xui quỷ khiến.”

Cả người Lương Vân Hạ run rẩy, cô ta biết cậu chủ Liên rất tàn nhẫn, lúc này cô ta nào dám ôm tâm lý cầu may nữa, cậu chủ Liên vừa dứt lời, cô ta đã khai ra toàn bộ.

“Cô Tô, những lời tôi nói đều là sự thật, vốn dĩ tôi n không quen biết cô, không có lý do gì để hãm hại cô như thế, đúng là do Tô Nghiên Nghiên sai tôi làm, tất cả đều là ý của Tô Nghiên Nghiên.” Lương Vân Hạ sợ Tô Khiết không tin, liên tục giải thích.

“Cô nói bậy bạ gì đó, không bằng chứng không chứng cứ, cô đừng mơ hãm hại được tôi.” Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên nhanh chóng thay đổi, có điều đương nhiên là cô ta sẽ không thừa nhận.

“Không, tôi có chứng cứ, tôi sợ sau đó cô ta sẽ không thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi đã ghi âm lại.” Mặc dù Lương Vân Hạ chỉ là người mẫu nhỏ, nhưng mà cũng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm rồi, đã trông thấy quá nhiều chuyện xấu xí, tất nhiên cũng đã học được một ít mánh khóe..

Khi đang nói chuyện, cô ta lấy điện thoại ra, ấn mở đoạn vừa mới ghi âm.

“Cô giúp tôi một chuyện này, tôi cho cô đến Tô thị làm người mẫu.” Câu đầu tiên chính là giọng nói của Tô Nghiên Nghiên.

“Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”

“Cô tìm cơ hội thả vòng cổ của cô vào trong túi xách của cô ta, sau đó vu hãm cô ta ăn trộm vòng cổ của cô, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi sẽ cho cô vào Tô thị.

Đoạn ghi âm này đủ để chứng minh tất cả.

Ngay lập tức mặt Tô Nghiên Nghiên xám như tro, cô ta muốn cãi lại, nhưng mà lúc này chứng cứ đang nằm trước mặt, cô ta không có cách nào ngụy biện được.

“A, hóa ra là em gái tôi, nếu là em gái tôi, vậy …’ Tô Khiết nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên, lông mày hơi nhăn lại, cố ý dừng lại lời đang nói.

Mọi người nghe thấy lời này của cô, đều cho rằng cô biết người hại cô là Tô Nghiên Nghiên, là em gái của mình, nên sẽ không so đo, dù có nói thế nào, thì hai người vẫn là người một nhà.

Sắc mặt cậu năm Tào sa sầm xuống, cô gái ngốc này sẽ không định buông tha như vậy chứ?

Tô Nghiên Nghiên làm hại cô còn ít sao? Thế mà cô vẫn không tính toán gì.

“Làm phiền mấy vị cảnh sát giải quyết việc này vậy.” Đang lúc mọi người nghi ngờ vô căn cứ, thì Tô Khiết không nhanh không chậm bổ sung hết lời nói của mình.

Cậu năm Tào giật mình, mẹ kiếp, có thể đừng nhấn mạnh như thế hay không?

“A, được.” Cảnh sát trẻ không nhịn được cười.

“Nếu như chuyện này đã rõ ràng, cũng không phải xem cái gì nữa, cục trưởng Tào có thể trả lại cho tôi đồ của mình không?” Tô Khiết chuyển ánh mắt về phía cameras cỡ nhỏ trong tay Cậu năm Tào.
Chương 189

“Hả? Được.” Cậu năm Tào ngẩn người, hình như có chút không mấy tình nguyện, máy tính cũng lấy ra rồi, sao lại không xem nữa?

Có điều, nếu như Tô Khiết đã mở miệng đòi, anh ta không đưa cũng không tiện, dù sao người trong cuộc đã khai hết, cũng hoàn toàn chính xác không cần phải xem lại nữa rồi, hơn nữa anh ta cũng ngại nói, thật ra anh ta còn chưa tìm được cổng USB, cho nên mới chưa xem được.

Chẳng qua là, do cậu năm Tào thật sự chưa kịp nhìn kỹ ‘camera’ trong tay.

Tô Khiết thò tay, rất tự nhiên nhận lại ‘camera cỡ nhỏ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn ra có chút nào khác thường.

Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía cô, ánh mắt đảo qua cameras cỡ nhở trong tay cô, con mắt hơi lóe sáng, có vẻ thâm sâu. Cái camera kia của cô không phải là giả chứ?

Nếu thực sự là như thế, anh không thể không bội phục vẻ thong dong bình tĩnh của cô vừa rồi.

“Đã như vậy, làm phiền các cô theo chúng tôi về cục cảnh sát.” Anh cảnh sát trẻ là người nhanh trí, thấy chuyện cũng gần xong rồi, nên nhìn về phía ba người Tô Nghiên Nghiên, lạnh lùng lên tiếng.

Có điều, khi anh ta chuyển sang phía Tô Khiết, thái độ rõ ràng đã biến thành cung kính: “Cô Tô, cũng phiền cô đến cục cảnh sát ghi lại lời khai.”

“Cậu chủ Tào, cô Tô là khách của tôi, vụ án hôm nay coi như đã được làm rõ rồi, cô Tô cũng không cần phải đi một chuyến.” Đột nhiên cậu chủ Liên lại bước đến, đi đến trước mặt Tô Khiết, khi anh ta nhìn về phía cô trong ánh mắt mang theo sự che chở không che giấu chút nào.

Cô gái có thể khiến cho cậu chủ Liên mở miệng giải vây, Tô Khiết tuyệt đối là người đầu tiên.

Cậu năm Tào ngẩn người, không trả lời, mà liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần đứng bên cạnh, đây là chuyện gì?

Thậm chí có người đang đứng trước mặt anh Ba tranh giành làm hộ hoa sứ giả?

Người được bảo vệ còn là vợ hợp pháp của anh Ba nữa.

Trò đùa này có vẻ hơi lớn rồi!!

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn về phía Tô Khiết.

Từ khi bước vào căn phòng này, cô nhìn anh giống như coi anh thành không khí vậy.

Xảy ra chuyện, cô không gọi điện thoại cho anh, anh đến rồi, cô cũng không muốn để anh giúp đỡ, còn giả vờ hoàn toàn không quen biết anh.

Cô cứ sợ người khác biết rõ quan hệ của bọn họ như vậy sao?

Vậy bây giờ thì thế nào? Cô vẫn muốn giả vờ không quen anh?

“Đa tạ ý tốt của cậu chủ Liên, tôi là công dân tuân thủ theo pháp luật, tôi vẫn nên đi theo cục trưởng Tào đến cục cảnh sát lấy lời khai thôi, dù sao tôi cũng là nguyên cáo…”

Tô Khiết lời còn chưa nói hết, Nguyễn Hạo Thần đã quay người đi khỏi.

Tô Khiết ngẩn người, con mắt khẽ dao động, cái người này đúng là không lễ phép!

Có điều, cô vẫn đi theo ra khỏi phòng riêng.

Cậu chủ Liên nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nụ cười đầy thâm ý.

“Anh Ba, hai người về trước đi…. Đương nhiên Cậu năm Tào không thể nào thật sự bắt Tô Khiết và anh Ba đến cục cảnh sát, nên đánh tiếng, muốn để hai người quay về.

“Đến cục cảnh sát.” Chẳng qua là, Nguyễn Hạo Thần lại cắt ngang lời anh ta nói.

Cậu năm Tào sửng sốt, có chút chuyện như vậy anh Ba cần gì phải đến cục cảnh sát?

Anh Ba đang náo loạn gì thế?

Sao anh ta lại cảm thấy lúc này anh Ba anh dũng uy phong đang cáu kỉnh nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom