Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Chương 236
“Bách Hà, lâu rôi không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật sự quá vui mừng.” Kiêu Thiên Lý nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên Lý, trên mặt cô ta lập tức cũng mỉm cười, năm đó vì mối quan hệ với Mộ Dung Tri, Kiêu Thiên Lý đã gặp Sở Bách Hà vài lân.
Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, nụ cười trên mặt không dứt mà cực kỳ rạng rỡ, rất đẹp, điểm trên gương mặt nụ cười như hoa, khóe miệng của Sở Bách Hà khứ giãn ra, giọng nói như chim vàng anh truyền ra: “Tiện nhân chính là đồ đạo đức giả.” Nhưng ai cũng không ngờ, nụ cười rạng rỡ của Sở Bách Hà lại nhả ra một câu như vậy.
Thái độ thay đổi quá nhanh, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút không hoàn hồn được.
“Sáng nay ra ngoài quen xem lịch, vậy mà đụng phải thứ xui xẻo như thế.” Sở Bách Hà thu lại nụ cười, mặt mày ghét bỏ tránh ra mấy bước, sau đó bình phẩm về Kiêu Thiên Lý, mặc dù không có nhổ nước bọt, nhưng ý nhục mạ lại rất rõ ràng. Mặt mày của Kiều Thiên Lý lập tức đen kịt, từ bé đến lớn cô ta còn chưa từng bị sỉ nhục như thế này.
“Cô làm gì đấy hả? Cô sao có thể mắng phó tổng giám đốc của chúng tôi.” Một người đàn ông đi cùng Kiều Thiên Lý sau khi hoàn hồn trực tiếp xông ra chỉ trích Sở Bách Hà.
“Tôi mắng cô ta đấy thì làm sao? Không phục? Không phục thì đến đánh tôi đi!” Sở Bách Hà khẽ liếc mắt cực kỳ coi thường người đàn ông đó, thái độ hung hăng khiến người ta phải nghiến răng.
“Con người cô sao không nói đạo lý, con người của cô có tố chất gì vậy? Tập đoàn Tô thị vậy mà mời loại người tầm thường như này đến làm nhà thiết kế chứ? Người như thế này sao có thể để cô ta vào tập đoàn Nguyễn thị.” Người đàn ông đó thẹn quá hóa giận, gắn lên muốn đuổi người.
Tô Khiết hơi nhướn mày, nhưng chỉ mỉm cười không nói.
“Có thể vào được hay không anh nói là được sao? Có bản lĩnh anh kêu người của Nguyễn thị đuổi tôi ra ngoài, đuổi tổng giám đốc của nhà tôi ra ngoài?” Sở Bách Hà khóe môi nhếch lên, ánh mắt càng kinh thường, nói toạc ra mà không hề kiêng ky.
Vốn dĩ đủ hung hăng ngang ngược. Bây giờ càng cứng hơn, Khiết Khiết nhà cô ta chính là phu nhân của tổng giám đốc Nguyễn thị, ai dám đuổi bọn họ chứ?
Thử xem…
“Kiều tiện nhân, hay là chúng ta cược thử, xem Nguyễn thị đuổi là cô, hay là chúng tôi?” Sở Bách Hà lúc này chính là ‘ý thế hiếp người” hơn nữa còn dùng cái khí thế rất chính đáng mà khi dễ, ăn hiếp người ta công khai.
Chuyện 4 năm trước Sở Bách Hà sau này mới biết, khi cô ta biết thì Kiều Thiên Lý đã vê nước rồi, nếu không, cô chắc chắn sẽ đánh Kiều Thiên Lý thành đầu heo.
Lần này khi cô ta đến Mộ Dung Tri đã nói rồi, Kiều tiện nhân nếu như gây sự, tuyệt đối không thể tha.
Cô ta vừa đến, Kiều Thiên Lý lại đụng ngay họng súng của cô ta, trách cô ta được sao?
Cô ta thuận chân lương thiện như thế, ôn nhu khả ái như thế, thấu tình đạt lý như thế, dung mạo như hoa như thế, sao có thể trách được cô ta chứ? Trách cô ta thật là không có thiên lý rồi!
Cho nên, đương nhiên không thể trách cô ta, có trách thì phải trách Kiều Thiên Lý.
Kiều Thiên Lý lúc này vẻ mặt đặc biệt khó coi, trong lòng càng tức muốn ói máu, nhưng cô ta biết bây giờ cô ta phải nhẫn nhịn.
Chuyện Tô Khiết kết hôn với Nguyễn Hạo Thần cô ta biết, hôm đó ở nhà cũ nhà họ Nguyễn thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với Tô Khiết cô ta cũng tận mắt nhìn thấy, cho nên, cô ta không dám cược.
Kiều Thiên Lý cắn răng nhẫn nhịn, sau đó nhìn sang Tô Khiết: “Nghe nói hôm nay ông cụ Nguyễn cũng sẽ đến”
“Như thế càng tốt.” Tô Khiết tự nhiên hiểu hàm ý của Kiều Thiên Lý, ý của Kiều Thiên Lý là ông cụ Nguyễn đến thì Nguyễn Hạo Thần không thể cho cô đi cửa sau.
Chỉ là, Tô Khiết cô làm việc trước nay không cần bất kỳ ai cho cô đi cửa sau cả.
“Bách Hà, lâu rôi không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật sự quá vui mừng.” Kiêu Thiên Lý nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên Lý, trên mặt cô ta lập tức cũng mỉm cười, năm đó vì mối quan hệ với Mộ Dung Tri, Kiêu Thiên Lý đã gặp Sở Bách Hà vài lân.
Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, nụ cười trên mặt không dứt mà cực kỳ rạng rỡ, rất đẹp, điểm trên gương mặt nụ cười như hoa, khóe miệng của Sở Bách Hà khứ giãn ra, giọng nói như chim vàng anh truyền ra: “Tiện nhân chính là đồ đạo đức giả.” Nhưng ai cũng không ngờ, nụ cười rạng rỡ của Sở Bách Hà lại nhả ra một câu như vậy.
Thái độ thay đổi quá nhanh, trong lúc nhất thời mọi người đều có chút không hoàn hồn được.
“Sáng nay ra ngoài quen xem lịch, vậy mà đụng phải thứ xui xẻo như thế.” Sở Bách Hà thu lại nụ cười, mặt mày ghét bỏ tránh ra mấy bước, sau đó bình phẩm về Kiêu Thiên Lý, mặc dù không có nhổ nước bọt, nhưng ý nhục mạ lại rất rõ ràng. Mặt mày của Kiều Thiên Lý lập tức đen kịt, từ bé đến lớn cô ta còn chưa từng bị sỉ nhục như thế này.
“Cô làm gì đấy hả? Cô sao có thể mắng phó tổng giám đốc của chúng tôi.” Một người đàn ông đi cùng Kiều Thiên Lý sau khi hoàn hồn trực tiếp xông ra chỉ trích Sở Bách Hà.
“Tôi mắng cô ta đấy thì làm sao? Không phục? Không phục thì đến đánh tôi đi!” Sở Bách Hà khẽ liếc mắt cực kỳ coi thường người đàn ông đó, thái độ hung hăng khiến người ta phải nghiến răng.
“Con người cô sao không nói đạo lý, con người của cô có tố chất gì vậy? Tập đoàn Tô thị vậy mà mời loại người tầm thường như này đến làm nhà thiết kế chứ? Người như thế này sao có thể để cô ta vào tập đoàn Nguyễn thị.” Người đàn ông đó thẹn quá hóa giận, gắn lên muốn đuổi người.
Tô Khiết hơi nhướn mày, nhưng chỉ mỉm cười không nói.
“Có thể vào được hay không anh nói là được sao? Có bản lĩnh anh kêu người của Nguyễn thị đuổi tôi ra ngoài, đuổi tổng giám đốc của nhà tôi ra ngoài?” Sở Bách Hà khóe môi nhếch lên, ánh mắt càng kinh thường, nói toạc ra mà không hề kiêng ky.
Vốn dĩ đủ hung hăng ngang ngược. Bây giờ càng cứng hơn, Khiết Khiết nhà cô ta chính là phu nhân của tổng giám đốc Nguyễn thị, ai dám đuổi bọn họ chứ?
Thử xem…
“Kiều tiện nhân, hay là chúng ta cược thử, xem Nguyễn thị đuổi là cô, hay là chúng tôi?” Sở Bách Hà lúc này chính là ‘ý thế hiếp người” hơn nữa còn dùng cái khí thế rất chính đáng mà khi dễ, ăn hiếp người ta công khai.
Chuyện 4 năm trước Sở Bách Hà sau này mới biết, khi cô ta biết thì Kiều Thiên Lý đã vê nước rồi, nếu không, cô chắc chắn sẽ đánh Kiều Thiên Lý thành đầu heo.
Lần này khi cô ta đến Mộ Dung Tri đã nói rồi, Kiều tiện nhân nếu như gây sự, tuyệt đối không thể tha.
Cô ta vừa đến, Kiều Thiên Lý lại đụng ngay họng súng của cô ta, trách cô ta được sao?
Cô ta thuận chân lương thiện như thế, ôn nhu khả ái như thế, thấu tình đạt lý như thế, dung mạo như hoa như thế, sao có thể trách được cô ta chứ? Trách cô ta thật là không có thiên lý rồi!
Cho nên, đương nhiên không thể trách cô ta, có trách thì phải trách Kiều Thiên Lý.
Kiều Thiên Lý lúc này vẻ mặt đặc biệt khó coi, trong lòng càng tức muốn ói máu, nhưng cô ta biết bây giờ cô ta phải nhẫn nhịn.
Chuyện Tô Khiết kết hôn với Nguyễn Hạo Thần cô ta biết, hôm đó ở nhà cũ nhà họ Nguyễn thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với Tô Khiết cô ta cũng tận mắt nhìn thấy, cho nên, cô ta không dám cược.
Kiều Thiên Lý cắn răng nhẫn nhịn, sau đó nhìn sang Tô Khiết: “Nghe nói hôm nay ông cụ Nguyễn cũng sẽ đến”
“Như thế càng tốt.” Tô Khiết tự nhiên hiểu hàm ý của Kiều Thiên Lý, ý của Kiều Thiên Lý là ông cụ Nguyễn đến thì Nguyễn Hạo Thần không thể cho cô đi cửa sau.
Chỉ là, Tô Khiết cô làm việc trước nay không cần bất kỳ ai cho cô đi cửa sau cả.
Bình luận facebook