Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2225
Chương 2225
“Nếu lần này cô cả nhà họ Đường cũng đi Cẩm Thành, mà nếu lần này Bùi Doanh đi Cẩm Thành là vì đối phó với cô cả nhà họ Đường thì sao?”
Quản gia Trọng đương nhiên biết thành chủ suy nghĩ vì sự an toàn của cô cả nhà họ Đường. Nếu đã như vậy có phải càng nên đề phòng Bùi Doanh không?
“Bùi Doanh không phải là đối thủ của cô ấy.” Lúc Trương Minh Hoàng nói lời này, giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Với năng lực của cô, đừng nói là một Bùi Doanh, cho dù người đứng phía sau có mát tay cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy.
“Nếu Bùi Doanh mượn dùng sức mạnh mạnh của Quỷ Vực Chi Thành thì sao?” Đương nhiên quản gia Trọng biết một Bùi Doanh chẳng làm nên trò trống gì nhưng ông ta là lo lắng người của bên Cẩm Thành sẽ giúp đỡ Bạch Doanh.
Dù sao bây giờ Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Đương nhiên, người bên Cẩm Thành có lẽ cũng chưa chắc có thể làm hại được cô cả nhà họ Đường. Tôi chỉ sợ sự hiểu lầm của cô cả nhà họ Đường đối với Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta càng ngày càng sâu. Dù sau, chuyện của cô cả nhà họ Đường hai lần trước đều có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi mãi không thể liên lạc được với cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng nghiêm túc nhìn thành chủ nhà mình nói.
Thật ra ông ta chính là không muốn để cho cô cả nhà họ Đường hiểu lầm sâu hơn về Quỷ Vực Chi Thành. Lỡ cô cả nhà họ Đường là công chúa thật của bọn họ, nếu hiểu lầm quá sâu thì đúng là không tốt lắm.
Trong lúc nhất thời Trương Minh Hoàng không nói gì, ông ta khẽ mím môi, không biết đang nghĩ gì.
“Cậu đi kiểm tra xem cô ấy có đi Cẩm Thành không? Nếu cô ấy đến Cẩm Thành thì giúp tôi đặt vé đi Cẩm Thành.” Một lúc sau, Trương Minh Hoàng đặt cọ vẽ trong tay xuống.
Rõ ràng quản gia Trọng hơi sửng sốt sau đó mới định thân lại: “Được, được tôi sẽ đi kiểm tra ngay lập tức.”
Quản gia Trọng vẫn luôn biết thành chủ hết sức quan tâm đến chuyện của cô cả nhà họ Đường nhưng làm sao ông ta cũng không nghĩ tới thành chủ lại vì cô chủ nhà họ Đường mà đến Cẩm Thành.
Xem ra, thành chủ thật sự vô cùng coi trọng cô cả nhà họ Đường.
Lần này Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu kia không gây chuyện còn đỡ, nếu bọn họ thật sự không sợ chết mà gây ra chuyện gì, vậy hậu quả…
Quản gia Trọng cũng không dám nghĩ.
Tuy rằng công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất nghiêm ngặt, nhưng quản gia Trọng cảm thấy muốn kiểm tra xem liệu cô cả nhà họ Đường có đi Cẩm Thành không là một chuyện vô cùng đơn giản.
Lúc Tô Khiết và Sở Bách Hà đến Cẩm Thành, bà Ngụy đích thân đến sân bay đón. Mộ Dung Tri thực sự quá bận, không thể nhín thời gian ra để đón người.
“Nhóc con này cũng không biết đến thăm dì gì cả. Lần này nếu không phải chuyện của Tri Tri thì sợ là cháu cũng sẽ không đến, có phải cháu đã quên mất dì rồi không?” Bà Ngụy nhìn thấy Tô Khiết thì vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn không khỏi oán giận vài câu. Bà ấy đương nhiên cũng biết chuyện Tô Khiết nhận lại nhà họ Đường, cũng biết Tô Khiết phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên cũng không phải thật lòng
muốn trách móc cô.
Chỉ bởi vì bà ấy quá nhớ cô, cho nên mới có kiểu mắng yêu như thế.
“Sao con có thể quên dì được chứ? Dì luôn là người thân nhất của con.” Tô Khiết để mặc bà Ngụy kéo tay cô, hiếm lắm cô mới lộ ra dáng vẻ làm nũng của một bé gái nhỏ. Trong lòng cô nhà họ Ngụy thân thiết hơn nhà họ Tô, nhà họ Ngụy thật sự khiến cho cô cảm nhận được tình thân, nhất là bà Ngụy.
“Nếu lần này cô cả nhà họ Đường cũng đi Cẩm Thành, mà nếu lần này Bùi Doanh đi Cẩm Thành là vì đối phó với cô cả nhà họ Đường thì sao?”
Quản gia Trọng đương nhiên biết thành chủ suy nghĩ vì sự an toàn của cô cả nhà họ Đường. Nếu đã như vậy có phải càng nên đề phòng Bùi Doanh không?
“Bùi Doanh không phải là đối thủ của cô ấy.” Lúc Trương Minh Hoàng nói lời này, giọng điệu chắc như đinh đóng cột. Với năng lực của cô, đừng nói là một Bùi Doanh, cho dù người đứng phía sau có mát tay cũng chưa chắc là đối thủ của cô ấy.
“Nếu Bùi Doanh mượn dùng sức mạnh mạnh của Quỷ Vực Chi Thành thì sao?” Đương nhiên quản gia Trọng biết một Bùi Doanh chẳng làm nên trò trống gì nhưng ông ta là lo lắng người của bên Cẩm Thành sẽ giúp đỡ Bạch Doanh.
Dù sao bây giờ Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Đương nhiên, người bên Cẩm Thành có lẽ cũng chưa chắc có thể làm hại được cô cả nhà họ Đường. Tôi chỉ sợ sự hiểu lầm của cô cả nhà họ Đường đối với Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta càng ngày càng sâu. Dù sau, chuyện của cô cả nhà họ Đường hai lần trước đều có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi mãi không thể liên lạc được với cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng nghiêm túc nhìn thành chủ nhà mình nói.
Thật ra ông ta chính là không muốn để cho cô cả nhà họ Đường hiểu lầm sâu hơn về Quỷ Vực Chi Thành. Lỡ cô cả nhà họ Đường là công chúa thật của bọn họ, nếu hiểu lầm quá sâu thì đúng là không tốt lắm.
Trong lúc nhất thời Trương Minh Hoàng không nói gì, ông ta khẽ mím môi, không biết đang nghĩ gì.
“Cậu đi kiểm tra xem cô ấy có đi Cẩm Thành không? Nếu cô ấy đến Cẩm Thành thì giúp tôi đặt vé đi Cẩm Thành.” Một lúc sau, Trương Minh Hoàng đặt cọ vẽ trong tay xuống.
Rõ ràng quản gia Trọng hơi sửng sốt sau đó mới định thân lại: “Được, được tôi sẽ đi kiểm tra ngay lập tức.”
Quản gia Trọng vẫn luôn biết thành chủ hết sức quan tâm đến chuyện của cô cả nhà họ Đường nhưng làm sao ông ta cũng không nghĩ tới thành chủ lại vì cô chủ nhà họ Đường mà đến Cẩm Thành.
Xem ra, thành chủ thật sự vô cùng coi trọng cô cả nhà họ Đường.
Lần này Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu kia không gây chuyện còn đỡ, nếu bọn họ thật sự không sợ chết mà gây ra chuyện gì, vậy hậu quả…
Quản gia Trọng cũng không dám nghĩ.
Tuy rằng công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất nghiêm ngặt, nhưng quản gia Trọng cảm thấy muốn kiểm tra xem liệu cô cả nhà họ Đường có đi Cẩm Thành không là một chuyện vô cùng đơn giản.
Lúc Tô Khiết và Sở Bách Hà đến Cẩm Thành, bà Ngụy đích thân đến sân bay đón. Mộ Dung Tri thực sự quá bận, không thể nhín thời gian ra để đón người.
“Nhóc con này cũng không biết đến thăm dì gì cả. Lần này nếu không phải chuyện của Tri Tri thì sợ là cháu cũng sẽ không đến, có phải cháu đã quên mất dì rồi không?” Bà Ngụy nhìn thấy Tô Khiết thì vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn không khỏi oán giận vài câu. Bà ấy đương nhiên cũng biết chuyện Tô Khiết nhận lại nhà họ Đường, cũng biết Tô Khiết phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên cũng không phải thật lòng
muốn trách móc cô.
Chỉ bởi vì bà ấy quá nhớ cô, cho nên mới có kiểu mắng yêu như thế.
“Sao con có thể quên dì được chứ? Dì luôn là người thân nhất của con.” Tô Khiết để mặc bà Ngụy kéo tay cô, hiếm lắm cô mới lộ ra dáng vẻ làm nũng của một bé gái nhỏ. Trong lòng cô nhà họ Ngụy thân thiết hơn nhà họ Tô, nhà họ Ngụy thật sự khiến cho cô cảm nhận được tình thân, nhất là bà Ngụy.
Bình luận facebook