Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Chương 271
Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, quả nhiên có gian tình.
Đã vậy thì cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về chuyện Nguyễn Hạo Thần sẽ có ý kiến gì đó với cô, thật sự là quá tốt rồi!!
Mộng Nhược Đình sợ cô hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết, lại sững sờ lần nữa, lúc này chắc chắn là chị dâu đã hiểu lầm, nhưng phản ứng sau khi hiểu lầm của chị dâu thật sự là….
Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn thấy Tô Khiết, thấy cô đúng lúc đụng phải Mộng Nhược Đình đang từ phòng của anh đi ra thì cũng sợ cô hiểu lầm nhưng ngay lập tức, anh nhìn thấy sự khác lạ trong mắt cô, thậm chí còn có vẻ hưng phấn nữa.
Anh bỗng dưng thấy tức ngực, tiến thoái lưỡng nan.
Mới sáng sớm, bắt gặp người con gái khác từ trong phòng anh đi ra nhưng cô không tức giận mà lại hưng phấn ư?
Cô hưng phấn như vậy rốt cuộc là có gì thú vị chứ? Xin hỏi, rốt cuộc cô có ý gì khi tỏ vẻ hưng phấn như vậy?
Nguyễn Hạo Thần lúc này thật sự muốn kéo cô sang, đánh một trận thật đau.
Nguyễn Hạo Thần bước ra, nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt lạnh lùng của anh dường như còn mang theo sự nguy hiểm như thể muốn nuốt chứng lấy cô vậy.
Anh biết tình huống này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, anh cũng biết cô đã hiểu lầm anh rồi.
Rõ ràng là cô đã hiểu lầm nhưng lại không hề tức giận chút nào, trái lại còn tỏ vẻ hưng phấn điều đó khiến Nguyễn Hạo Thần tức muốn giết người.
“Em không thấy gì cả, không thấy gì cả.” Bắt gặp ánh mắt khiến người ta rùng mình của anh, Tô Khiết liền ngẩn người, sau đó giải thích theo bản năng.
Đương nhiên, cái này cũng chưa tính là giải thích, mà đúng hơn là cho thấy thái độ của cô, cho thấy cô đang giả vờ là mình chẳng thấy gì cả.
Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của anh liền sa sầm hơn và nghiến răng trèo trẹo, chỉ hận không thể trực tiếp cắn đứt cổ của cô.
“Rõ ràng chị thấy hết tại sao lại nói dối chứ?” Mộng Nhược Đình khóe môi vi phiết, cố ý ra vẻ thểu não thế nhưng trong lòng đang cực lực nín cười.
Người chị dâu này đúng là rất đáng yêu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh trai bị người ta làm cho tức đến mức như vậy, chi dâu lợi hại quá đi.
Ánh mắt của Tô Khiết chợt lóe, bọn họ tỏ thái độ như vậy là vì lo lắng cô sẽ nói ra sao?
“Hai người yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Tô Khiết liên tục giải thích, và đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “bất luận kẻ nào.”
Cô biết là ông cụ Nguyễn không cho phép Nguyễn Hạo Thần lui tới với Mộng Nhược Đình nên cô cam đoan là sẽ không nói cho ông cụ biết chuyện này.
Tô Khiết nói những lời này là để cho Nguyễn Hạo Thần nghe cho nên lúc này cô mới nhìn anh khi đang nói chuyện, không những thế còn nhìn anh bằng ánh mắt khiến anh an tâm.
“Vậy sao?” Nguyễn Hạo Thần tức thiếu chút nữa thổ huyết, nghiến răng gằn từng chữ một.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong ánh mắt khiến cho người ta phải nổi da gà ấy thậm chí còn mang theo vài phân sát ý.
Ngay lúc này đây, anh đã bị cô chọc tức muốn giết người.
“Uhm, tôi cam đoan…” Tô Khiết nhanh chóng gật đầu, rất sợ anh không tin.
Đối diện với ánh mắt ngập tràn sát ý của anh, cô hít sâu một hơi, cô đã cam đoan đến vậy rồi anh còn muốn thế nào nữa?
Ánh mắt Tô Khiết chợt lóe, quả nhiên có gian tình.
Đã vậy thì cô hoàn toàn không cần phải lo lắng về chuyện Nguyễn Hạo Thần sẽ có ý kiến gì đó với cô, thật sự là quá tốt rồi!!
Mộng Nhược Đình sợ cô hiểu lầm, muốn giải thích, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết, lại sững sờ lần nữa, lúc này chắc chắn là chị dâu đã hiểu lầm, nhưng phản ứng sau khi hiểu lầm của chị dâu thật sự là….
Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn thấy Tô Khiết, thấy cô đúng lúc đụng phải Mộng Nhược Đình đang từ phòng của anh đi ra thì cũng sợ cô hiểu lầm nhưng ngay lập tức, anh nhìn thấy sự khác lạ trong mắt cô, thậm chí còn có vẻ hưng phấn nữa.
Anh bỗng dưng thấy tức ngực, tiến thoái lưỡng nan.
Mới sáng sớm, bắt gặp người con gái khác từ trong phòng anh đi ra nhưng cô không tức giận mà lại hưng phấn ư?
Cô hưng phấn như vậy rốt cuộc là có gì thú vị chứ? Xin hỏi, rốt cuộc cô có ý gì khi tỏ vẻ hưng phấn như vậy?
Nguyễn Hạo Thần lúc này thật sự muốn kéo cô sang, đánh một trận thật đau.
Nguyễn Hạo Thần bước ra, nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt lạnh lùng của anh dường như còn mang theo sự nguy hiểm như thể muốn nuốt chứng lấy cô vậy.
Anh biết tình huống này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, anh cũng biết cô đã hiểu lầm anh rồi.
Rõ ràng là cô đã hiểu lầm nhưng lại không hề tức giận chút nào, trái lại còn tỏ vẻ hưng phấn điều đó khiến Nguyễn Hạo Thần tức muốn giết người.
“Em không thấy gì cả, không thấy gì cả.” Bắt gặp ánh mắt khiến người ta rùng mình của anh, Tô Khiết liền ngẩn người, sau đó giải thích theo bản năng.
Đương nhiên, cái này cũng chưa tính là giải thích, mà đúng hơn là cho thấy thái độ của cô, cho thấy cô đang giả vờ là mình chẳng thấy gì cả.
Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, chỉ trong chốc lát, sắc mặt của anh liền sa sầm hơn và nghiến răng trèo trẹo, chỉ hận không thể trực tiếp cắn đứt cổ của cô.
“Rõ ràng chị thấy hết tại sao lại nói dối chứ?” Mộng Nhược Đình khóe môi vi phiết, cố ý ra vẻ thểu não thế nhưng trong lòng đang cực lực nín cười.
Người chị dâu này đúng là rất đáng yêu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh trai bị người ta làm cho tức đến mức như vậy, chi dâu lợi hại quá đi.
Ánh mắt của Tô Khiết chợt lóe, bọn họ tỏ thái độ như vậy là vì lo lắng cô sẽ nói ra sao?
“Hai người yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Tô Khiết liên tục giải thích, và đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “bất luận kẻ nào.”
Cô biết là ông cụ Nguyễn không cho phép Nguyễn Hạo Thần lui tới với Mộng Nhược Đình nên cô cam đoan là sẽ không nói cho ông cụ biết chuyện này.
Tô Khiết nói những lời này là để cho Nguyễn Hạo Thần nghe cho nên lúc này cô mới nhìn anh khi đang nói chuyện, không những thế còn nhìn anh bằng ánh mắt khiến anh an tâm.
“Vậy sao?” Nguyễn Hạo Thần tức thiếu chút nữa thổ huyết, nghiến răng gằn từng chữ một.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong ánh mắt khiến cho người ta phải nổi da gà ấy thậm chí còn mang theo vài phân sát ý.
Ngay lúc này đây, anh đã bị cô chọc tức muốn giết người.
“Uhm, tôi cam đoan…” Tô Khiết nhanh chóng gật đầu, rất sợ anh không tin.
Đối diện với ánh mắt ngập tràn sát ý của anh, cô hít sâu một hơi, cô đã cam đoan đến vậy rồi anh còn muốn thế nào nữa?
Bình luận facebook