Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
CHƯƠNG 314
Điều đầu tiên Tô Khiết nghĩ đến, là chiếc thẻ nhớ cô giấu trong nội y đã biến mất.
Là anh đã làm?
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số khả năng lóe lên trong đầu Tô Khiết, nhưng trên mặt cô không dám để lộ ra một chút hoài nghi nào, không dám hỏi, chỉ có thể giả bộ khó hiểu nhìn anh.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ khó hiểu của cô, khóe môi lại nhếch lên, nhìn cô mỉm cười, sau đó tay còn lại từ từ đưa lên trước mặt cô từ từ mở ra.
Cô không thừa nhận điều đó, phải không? Tốt lắm, anh luôn có cách để khiến cô thừa nhận.
Anh không tin, thấy thứ đồ nằm trong tay anh cô vẫn tiếp tục giả vờ?
Trong lòng bàn tay anh là một chiếc thẻ nhớ, đó là chiếc thẻ nhớ mà trước đó Tô Khiết đã lấy từ Tống Vân.
Trong chốc lát, Tô Khiết muốn nhảy lên giật lại chiếc thẻ nhớ, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, nếu lúc này mà giật lấy, chẳng phải tất cả sẽ bị lộ tẩy sao?
Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ bị bại lộ hoàn toàn, còn Tống Vân nhất định cũng sẽ bị bại lộ, thậm chí có thể liên lụy đến toàn bộ tổ chức.
Một khi tổ chức của họ bị bại lộ, tất cả mọi người sẽ bị đe dọa đến tính mạng, vì vậy cô tuyệt đối không thể tiết lộ bất cứ điều gì có thể liên quan đến tổ chức vì bất cứ lý do nào của cô.
“Biết.” Tô Khiết liếc nhìn thẻ nhớ trong tay anh, sau đó nhướng mi nhìn anh, đáp lời.
Từ biểu cảm và giọng điệu của cô lúc này, vẫn không thấy được sự khác thường nào.
“Nói thử xem, đây là thứ gì.” Hai mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên, anh biết cô không thể nào ngoan ngoãn như vậy, nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội để thú nhận.
“Thẻ nhớ.” Tô Khiết đáp lại, chỉ đáp lại ba chữ này, không nói gì thêm.
“Không còn gì khác? Không có gì bổ sung thêm?” Nguyễn Hạo Thần đợi một lúc, không có câu nào tiếp theo, anh nheo mắt nhìn cô.
“Bổ sung cái gì? Nó chỉ là thẻ nhớ.” Tô Khiết hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh, trả lời một cách đương nhiên.
Cậu ba Nguyễn thầm tức giận, rất muốn bóp cổ cô, người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người phụ nữ này khi nhìn thấy quan tài cũng sẽ không rơi một giot lệ nào.
Tốt, tốt lắm.
Anh không tin không có cách nào trị được cô!!
“Có muốn biết bên trong là gì không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, khóe môi đột nhiên nhếch lên, nụ cười hình vòng cung ẩn chứa vẻ tà mị nguy hiểm.
Trong lòng Tô Khiết kinh ngạc, bàn tay giấu dưới lớp chăn mỏng siết chặt, ý của anh là …
Điều đầu tiên Tô Khiết nghĩ đến, là chiếc thẻ nhớ cô giấu trong nội y đã biến mất.
Là anh đã làm?
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số khả năng lóe lên trong đầu Tô Khiết, nhưng trên mặt cô không dám để lộ ra một chút hoài nghi nào, không dám hỏi, chỉ có thể giả bộ khó hiểu nhìn anh.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ khó hiểu của cô, khóe môi lại nhếch lên, nhìn cô mỉm cười, sau đó tay còn lại từ từ đưa lên trước mặt cô từ từ mở ra.
Cô không thừa nhận điều đó, phải không? Tốt lắm, anh luôn có cách để khiến cô thừa nhận.
Anh không tin, thấy thứ đồ nằm trong tay anh cô vẫn tiếp tục giả vờ?
Trong lòng bàn tay anh là một chiếc thẻ nhớ, đó là chiếc thẻ nhớ mà trước đó Tô Khiết đã lấy từ Tống Vân.
Trong chốc lát, Tô Khiết muốn nhảy lên giật lại chiếc thẻ nhớ, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, nếu lúc này mà giật lấy, chẳng phải tất cả sẽ bị lộ tẩy sao?
Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ bị bại lộ hoàn toàn, còn Tống Vân nhất định cũng sẽ bị bại lộ, thậm chí có thể liên lụy đến toàn bộ tổ chức.
Một khi tổ chức của họ bị bại lộ, tất cả mọi người sẽ bị đe dọa đến tính mạng, vì vậy cô tuyệt đối không thể tiết lộ bất cứ điều gì có thể liên quan đến tổ chức vì bất cứ lý do nào của cô.
“Biết.” Tô Khiết liếc nhìn thẻ nhớ trong tay anh, sau đó nhướng mi nhìn anh, đáp lời.
Từ biểu cảm và giọng điệu của cô lúc này, vẫn không thấy được sự khác thường nào.
“Nói thử xem, đây là thứ gì.” Hai mắt Nguyễn Hạo Thần lóe lên, anh biết cô không thể nào ngoan ngoãn như vậy, nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội để thú nhận.
“Thẻ nhớ.” Tô Khiết đáp lại, chỉ đáp lại ba chữ này, không nói gì thêm.
“Không còn gì khác? Không có gì bổ sung thêm?” Nguyễn Hạo Thần đợi một lúc, không có câu nào tiếp theo, anh nheo mắt nhìn cô.
“Bổ sung cái gì? Nó chỉ là thẻ nhớ.” Tô Khiết hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh, trả lời một cách đương nhiên.
Cậu ba Nguyễn thầm tức giận, rất muốn bóp cổ cô, người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, người phụ nữ này khi nhìn thấy quan tài cũng sẽ không rơi một giot lệ nào.
Tốt, tốt lắm.
Anh không tin không có cách nào trị được cô!!
“Có muốn biết bên trong là gì không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, khóe môi đột nhiên nhếch lên, nụ cười hình vòng cung ẩn chứa vẻ tà mị nguy hiểm.
Trong lòng Tô Khiết kinh ngạc, bàn tay giấu dưới lớp chăn mỏng siết chặt, ý của anh là …
Bình luận facebook