Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chương 27
Anh cúp máy, nhìn Tô Khiết nằm trên giường, trong đôi mắt sâu thẳm càng thêm cao thâm khó dò.
Tay Tô Khiết vẫn nắm lấy cánh tay anh, hai mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ là lúc này không nói còn nói mớ nữa, hình như đã ngủ tương đối sâu.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào trên người cô, giống như muốn xuyên qua từng tầng ngăn cản để nhìn xuyên vào tận đáy lòng cô vậy.
Chỉ là Tô Khiết nằm ở trên giường hình như hoàn toàn không phát hiện ra những điều này, cô ngủ yên tĩnh, hoàn toàn không có phản ứng gì khác thường, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một cái.
Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía bên thắt lưng của cô. Có thể là vì động tác nắm lấy tay anh vừa rồi nên lúc này áo bệnh nhân rộng rãi trên người cô càng bị kéo lên cao hơn, vừa vặn lộ ra phần da trên lưng, đúng lúc là vị trí hình xăm kia!
Nguyễn Hạo Thần nhìn qua, thấy chỗ đó trơn bóng như ngọc, trắng mịn như tuyết, cũng không thấy có hình xăm như trong ký ức của anh.
Ánh mắt anh tối lại, anh nhìn như vậy, quả thật không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì. Trong phút chốc, anh lại thò một tay về phía bên thắt lưng của cô.
Trên giường, hai mắt Tô Khiết nhắm chặt giả vờ ngủ, cho dù không nhìn thấy được nhưng cô vẫn có thể cảm giác được động tác của anh. Cô âm thầm hít sâu một hơi.
Cô chính là sợ hôm qua anh phát hiện ra hình xăm của cô, cho nên sáng sớm hôm nay đã dùng phương pháp đặc biệt hoàn toàn che đi hình xăm trên lưng, cho dù nhìn qua không có gì khác thường nhưng nếu cẩn thận sờ thì khẳng định có thể cảm giác được.
Cho dù cô vẫn nhắm mắt lại có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào trên người cô, ánh mắt kia giống như có thể lập tức đốt cháy cô vậy.
Nếu lúc này bị anh sờ một cái, như vậy tất cả sẽ lộ hết. Anh nhất định sẽ nhận ra cô, đến lúc đó cô hoàn toàn tiêu đời.
Nhưng lần này cô cũng không dám tùy ý có động tác nữa.
Trong lòng cô biết rất rõ ràng, lúc này cô còn làm ra động tác ngăn cản anh, sợ rằng động tác giả vờ có tùy ý mấy đi nữa cũng tuyệt đối không thể lừa được anh.
Tất cả những chuyện lúc trước đủ để chứng minh anh không phải là người dễ lừa gạt như vậy.
Nếu không, bây giờ cô đột nhiên tỉnh lại, sau đó lớn tiếng hô người bắt ‘lưu manh’ vậy!!
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một cô y tá trẻ đi đến.
Cô y tá trẻ sửng sốt khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Lúc thấy tay Nguyễn Hạo Thần sắp sờ lên trên lưng của Tô Khiết , rõ ràng cô ta đã biến sắc. Chỉ là khi nhìn lên, thấy gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Nguyễn Hạo Thần đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải hét chói tai, trên mặt cô y tá trẻ lập tức e thẹn như đóa hoa đào.
“Thưa ngài, tôi tới đo nhiệt độ cho Cô Tô bây giờ có tiện không ạ?” Cô y tá trẻ nhìn anh, trong mắt đầy sắc xuân phơi phới, trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng như nước.
Tô Khiết thầm thở phào một tiếng. Tốt quá, tốt quá, người y tá này tới thật đúng lúc.
Tô Khiết cho rằng như vậy ít nhất có thể ngăn cản được động tác của anh, chỉ là không ngờ trong phút chốc, tay anh vẫn sờ lên thắt lưng của cô.
Trái tim Tô Khiết run rẩy, trong giây lát bị dọa cho thở cũng không dám thở, trong lòng không nhịn được kêu lên thảm thiết. Tiêu đời rồi, tiêu rồi, lần này là thật sự tiêu rồi.
Ngón tay của anh sờ lên da cô, vừa muốn cảm giác xúc giác ở tay thì đúng lúc này điện thoại của anh lại rung lên.
Vẫn là thư ký Ngô.
Anh cúp máy, nhìn Tô Khiết nằm trên giường, trong đôi mắt sâu thẳm càng thêm cao thâm khó dò.
Tay Tô Khiết vẫn nắm lấy cánh tay anh, hai mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ là lúc này không nói còn nói mớ nữa, hình như đã ngủ tương đối sâu.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào trên người cô, giống như muốn xuyên qua từng tầng ngăn cản để nhìn xuyên vào tận đáy lòng cô vậy.
Chỉ là Tô Khiết nằm ở trên giường hình như hoàn toàn không phát hiện ra những điều này, cô ngủ yên tĩnh, hoàn toàn không có phản ứng gì khác thường, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một cái.
Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía bên thắt lưng của cô. Có thể là vì động tác nắm lấy tay anh vừa rồi nên lúc này áo bệnh nhân rộng rãi trên người cô càng bị kéo lên cao hơn, vừa vặn lộ ra phần da trên lưng, đúng lúc là vị trí hình xăm kia!
Nguyễn Hạo Thần nhìn qua, thấy chỗ đó trơn bóng như ngọc, trắng mịn như tuyết, cũng không thấy có hình xăm như trong ký ức của anh.
Ánh mắt anh tối lại, anh nhìn như vậy, quả thật không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì. Trong phút chốc, anh lại thò một tay về phía bên thắt lưng của cô.
Trên giường, hai mắt Tô Khiết nhắm chặt giả vờ ngủ, cho dù không nhìn thấy được nhưng cô vẫn có thể cảm giác được động tác của anh. Cô âm thầm hít sâu một hơi.
Cô chính là sợ hôm qua anh phát hiện ra hình xăm của cô, cho nên sáng sớm hôm nay đã dùng phương pháp đặc biệt hoàn toàn che đi hình xăm trên lưng, cho dù nhìn qua không có gì khác thường nhưng nếu cẩn thận sờ thì khẳng định có thể cảm giác được.
Cho dù cô vẫn nhắm mắt lại có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào trên người cô, ánh mắt kia giống như có thể lập tức đốt cháy cô vậy.
Nếu lúc này bị anh sờ một cái, như vậy tất cả sẽ lộ hết. Anh nhất định sẽ nhận ra cô, đến lúc đó cô hoàn toàn tiêu đời.
Nhưng lần này cô cũng không dám tùy ý có động tác nữa.
Trong lòng cô biết rất rõ ràng, lúc này cô còn làm ra động tác ngăn cản anh, sợ rằng động tác giả vờ có tùy ý mấy đi nữa cũng tuyệt đối không thể lừa được anh.
Tất cả những chuyện lúc trước đủ để chứng minh anh không phải là người dễ lừa gạt như vậy.
Nếu không, bây giờ cô đột nhiên tỉnh lại, sau đó lớn tiếng hô người bắt ‘lưu manh’ vậy!!
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một cô y tá trẻ đi đến.
Cô y tá trẻ sửng sốt khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Lúc thấy tay Nguyễn Hạo Thần sắp sờ lên trên lưng của Tô Khiết , rõ ràng cô ta đã biến sắc. Chỉ là khi nhìn lên, thấy gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của Nguyễn Hạo Thần đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải hét chói tai, trên mặt cô y tá trẻ lập tức e thẹn như đóa hoa đào.
“Thưa ngài, tôi tới đo nhiệt độ cho Cô Tô bây giờ có tiện không ạ?” Cô y tá trẻ nhìn anh, trong mắt đầy sắc xuân phơi phới, trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng như nước.
Tô Khiết thầm thở phào một tiếng. Tốt quá, tốt quá, người y tá này tới thật đúng lúc.
Tô Khiết cho rằng như vậy ít nhất có thể ngăn cản được động tác của anh, chỉ là không ngờ trong phút chốc, tay anh vẫn sờ lên thắt lưng của cô.
Trái tim Tô Khiết run rẩy, trong giây lát bị dọa cho thở cũng không dám thở, trong lòng không nhịn được kêu lên thảm thiết. Tiêu đời rồi, tiêu rồi, lần này là thật sự tiêu rồi.
Ngón tay của anh sờ lên da cô, vừa muốn cảm giác xúc giác ở tay thì đúng lúc này điện thoại của anh lại rung lên.
Vẫn là thư ký Ngô.
Bình luận facebook