• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (1 Viewer)

  • Chương 61-70

CHƯƠNG 62

Tô Khiết thầm thở ra một hơi, đôi môi cô hơi mím lại, vì cách tiếp cận đột ngột của anh, cô cảm thấy hơi ngột ngạt trong ngực, như thể anh đã lấy đi hơi thở của cô khiến cô cảm thấy sắp nghẹn thở.

“Chồng về rồi à.” Tô Khiết không đẩy anh ra, cũng không có hành động gì từ chối anh, ngược lại là cô ngước lên nhìn anh, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ tươi sáng ấy.

Trên thỏa thuận hôn nhân của bọn cô đã viết rõ, tuyệt đối không thể ép buộc đối phương trong việc liên quan đến đời sống vợ chồng. Vì vậy, Tô Khiết không nghĩ rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ thực sự làm gì với cô trong đêm đầu tiên.

Cô loáng thoáng cảm thấy lúc này Nguyễn Hạo Thần có mục đích khác.

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần khẽ nói, như có chút ý cười, rồi cố ý nghiêng người về phía cô, làm cho khoảng cách giữa hai người gần hơn, đầu anh hơi cúi xuống và rút ngắn khoảng cách với cô ngửa mặt một cách rõ ràng.

Giữa môi anh và môi cô chỉ cách một khoảng nhỏ. Lúc này, Tô Khiết cũng có thể cảm giác được hơi thở của anh đang lan tỏa trên mặt cô.

Cô biết, nếu bây giờ anh hoặc cô lại gần hơn chút, môi của hai người có thể sẽ áp vào nhau.

Hai mắt Tô Khiết khẽ đảo đảo, bàn tay thầm siết chặt.

Nhưng anh không hôn cô, cũng không áp người vào cô, chỉ là một tay anh đột nhiên chạm vào lưng cô.

Cơ thể Tô Khiết hơi cứng đờ, lớn như vậy rồi, ngoài vụ ngoài ý muốn đêm đó, trước nay chưa từng có một người đàn ông nào dựa gần tôi và chạm vào cô như thế này.

Nhưng ngoài cái tay đó, không có phần nào khác trên cơ thể anh chạm vào cô, kể cả đôi môi cách cô rất gần của anh.

Tô Khiết ngây người, chớp chớp mắt và cố không nhúc nhích.

Cô không biết Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì vào lúc này, vì vậy cô không biết mình nên làm gì, trước tiên cô phải tìm ra mục đích bây giờ của Nguyễn Hạo Thần .

Ngay lúc này, cô thậm chí còn hơi nghi ngờ, liệu Nguyễn Hạo Thần có cưới cô vì mục đích khác không?

Nhưng cô thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ mục đích khác để Nguyễn Hạo Thần làm điều này? Trên người cô không có thứ gì mà Nguyễn Hạo Thần cần cả.

Bàn tay của Nguyễn Hạo Thần đặt trên lưng cô không ở lại lâu, ngay sau đó nó từ từ di chuyển lên rồi dời ra phía sau thắt lưng của cô.

Tô Khiết đang mặc bộ đồ ngủ rời, lúc này vạt áo hơi hở ra, ngón tay anh áp lên da của cô.

Giờ phút này Tô Khiết có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ ngón tay của anh. Có lẽ là vì cô vừa tắm xong, làn da hơi lạnh, nên tay anh trở nên nóng rực hơn.

Những ngón tay anh mân mê phần thắt lưng của cô dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi di chuyển sang bên eo cô, nói đúng hơn là bên trái eo cô.

Ngón tay của anh giống như mò mẫm tại eo của cô hai lần, và cũng không dừng lại quá lâu mà tiếp tục di chuyển từ từ.

Anh sợ những gì anh làm vào lúc này quá rõ ràng sẽ khiến cô nghi ngờ, khiến cô phát hiện ra điều gì đó, nên anh không dừng lại ở vị trí này quá lâu.

Nhưng dù không dừng lại lâu, anh vẫn thăm dò hết tất cả, vị trí đó trơn nhẵn như ngọc, không có chút khác thường nào.

Mặc dù chuyện đã qua năm năm, nhưng anh còn nhớ rõ bên trái eo cô có một hình xăm, nhưng tại sao bây giờ lại không có?
CHƯƠNG 63

Tô Khiết ngước lên nhìn anh, và đột nhiên phát hiện trong mắt anh như đang hàm chứa một tia dò xét. Mặc dù anh che giấu rất tốt, nhưng Tô Khiết rất nhạy cảm về khía cạnh này, cô biết vừa nãy mình không nhìn lầm.

Dò xét? Rốt cuộc anh đang dò xét điều gì?

Tô Khiết không biết anh đang dò xét cái gì, nhưng nếu anh thực sự đang dò xét, cô từ chối ngay lúc này thì liệu có khiến anh nghi ngờ hay không?

Nếu cô không làm gì cả và mặc anh tiếp tục làm vậy, Tô Khiết không chắc nó sẽ phát triển đến mức nào.

Bởi vì giờ phút này, tay của Nguyễn Hạo Thần đã chầm chậm dời đến bụng cô và dường như không có ý định dừng lại.

Tô Khiết biết mình phải làm một cái gì đó vào lúc này, nhưng cô nên làm sao mới có thể kết thúc tất cả mà không để lại dấu vết khiến anh nghi ngờ đây?

“Chồng muốn làm gì với vợ à?” Khi cảm giác tay anh đã đặt lên bụng mình, đôi mắt hơi rũ xuống của Tô Khiết nhanh chóng lóe qua một tia sáng kỳ lạ.

“Em nói thử xem?” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi câu lên, giờ phút này trong giọng nói êm tai dường như có một loại cám dỗ say đắm lòng người, nhưng anh vẫn thầm thắc mắc, tại sao trên eo của cô không có dấu vết gì? Tại sao lại trơn nhẵn như vậy?

Nghe thấy lời lẽ ba phải của anh, Tô Khiết thầm cười khẽ.

“Chồng à, anh thật đẹp trai.” Tô Khiết nhìn anh rồi bỗng cười khẽ một tiếng. Giờ phút này, đôi mắt hơi say của cô mê li, gương mặt ửng đỏ, trong giọng nói cũng có chút mê hoặc.

Trong lúc nói chuyện, cô như không kìm được mà từ từ giơ tay lên, ngón tay chạm vào nút áo sơ mi của anh, cô không dừng lại ở đó quá lâu, ngón tay cô khẽ nhúc nhích và bắt đầu cởi nút áo ra.

Từ trước đến nay cô không thích bị động, bất kể là chuyện gì, cô cũng phải nắm quyền chủ động trong tay mình.

Ngón tay của cô mảnh khảnh, trắng nõn, sạch sẽ và không có chút chỉnh trang nào, nhưng chúng rất đẹp. Những ngón tay xinh đẹp của cô đã cởi cúc áo sơ mi thứ nhất của anh và trượt xuống khuy thứ hai.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi tối đi, người phụ nữ này đang làm gì?

Tô Khiết lại ngước lên nhìn anh, gương mặt cô hơi ửng đỏ như được nhuộm ánh nắng chiều tà, và đôi môi cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần khẽ dao động, trong mắt mơ hồ hàm chứa cảm xúc phức tạp.

Mà bây giờ, Tô Khiết đã tháo cúc áo thứ hai của anh.

Sau đó dời đến khuy thứ ba.

Áo sơ mi của anh chỉ có tổng cộng năm cái khuy áo, cái trên cùng không thắt lại, chỉ thắt bốn cái phía dưới. Bây giờ cô đã tháo ba khuy, chỉ còn lại khuy cuối cùng, nhưng rõ ràng là cô không có ý định dừng lại, tay cô đã trượt xuống khuy áo thứ tư của anh và tháo nó ra không chút ngần ngại.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm thở ra một hơi, người phụ nữ này biết mình đang làm gì không?

Bàn tay vốn đặt ở bụng của cô đã hạ xuống lúc nào không hay và rũ bên người, cơ thể vốn áp sát cô cũng đứng thẳng hơn chút và kéo ra một khoảng cách nhỏ với cô, mà môi của anh cũng cách xa ra khỏi môi cô.

Tô Khiết đã tháo thành công tất cả các khuy áo trên áo sơ mi của anh, tay cô nắm chặt góc áo sơ mi và như có chút hồi hộp, có chút kích động, sau đó cô như đã lấy can đảm mà nhón chân lên và ngửa mặt ra, môi cô chầm chập lại gần môi anh…

Nguyễn Hạo Thần chợt ngừng thở, cô? Cô muốn hôn anh ư?

Con mắt Nguyễn Hạo Thần híp một chút, cô sẽ chủ động hôn anh? Sao anh thấy không tin thế nhỉ? Nguyễn Hạo Thần khẽ mím lại, không nhúc nhích, nhìn môi của cô cứ thế đến gần, từng chút từng chút.
CHƯƠNG 64
“Hi…” Ngay lúc môi cô sắp sát đến môi anh, đột nhiên cô tránh ra một khoảng.
Môi Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nở nụ cười nhạt, anh cũng biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng chỉ là giờ phút này Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết, sâu bên trong đôi mắt anh hình như vừa mới thoảng qua nét mất mát.
“Chồng, thật xin lỗi, vừa rồi căng thẳng quá, em căng thẳng nên mới lùi ra.” Tay Tô Khiết quấn vòng quanh vạt áo áo sơ mi của anh, như có chút cẩn thận, khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, khiếp sợ, còn mang theo mấy phần ngượng ngùng và bất an.
“Vậy à?” Người Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đến gần cô, đôi môi hơi tạo nên đường cong bất thường. Cô bán sức như vậy, anh có thể không phối hợp sao?
Tô Khiết hơi cúi đầu, con mắt quét qua nửa người dưới của anh, thấy một chỗ lẳng lặng không có bất kỳ phản ứng, không có gì khác trước. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh không có phản ứng, nói trắng ra là anh không có hứng thú với cô.
Xem ra, cô phát hiện đúng rồi, anh thật sự không muốn có được cô, mà là thật sự muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó?
Mà anh muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì chứ?
Nhưng bất kể anh muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì, chỉ cần anh không có hứng thú với cô, bây giờ cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm, vậy cô không cần lo lắng gì cả.
“Chồng, hay là chúng ta từng bước từng bước từ từ đi.” Tô Khiết khẽ mím môi, giọng càng sợ hãi, càng lộ vẻ ngượng ngùng.
“Hử?” Nguyễn Hạo Thần nhướn mày, từng bước từng bước từ từ đi? Cô muốn từ từ đi như thế nào?
Nguyễn Hạo Thần dừng động tác lại, nhìn cô.
Tô Khiết có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Hạo Thần. Giống như trong chốc lát đã đưa ra quyết định, sau đó tay cô đang nắm áo anh bỗng chuyển về thắt lưng da.
Mắt Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lóe lên một cái, đây chính là từng bước từng bước từ từ mà cô nói?
Tô Khiết cầm thắt lưng anh, cố gắng một hồi, rốt cục vẫn phải cởi nó ra, chẳng qua là khóa thắt lưng làm xước da anh, để lại một vết rất rõ.
Nguyễn Hạo Thần hơi nhăn mày, dù sao vẫn hơi đau.
“Thật xin lỗi chồng, em làm đau anh.” Thấy vết thương trên người anh, Tô Khiết hình như căng thẳng hơn, trên mặt rõ ràng càng thêm xoắn xuýt và bối rối: “Em không có kinh nghiệm phương diện này.”
Không có kinh nghiệm? Sao anh cảm giác cô càng giống như là cố ý, cởi thắt lưng có thể giữ lại vết thương trên người anh, trừ cô, chỉ sợ cũng không có người khác.
Có điều, Nguyễn Hạo Thần không nói gì, anh lại muốn xem, tiếp theo cô còn phải làm sao, thật ra thì. Cởi thắt lưng ra cũng không có gì khác, dẫu sao quần của anh vẫn còn nguyên.
Anh muốn xem, cô có dám tiếp tục nữa hay không.
Tiếp theo, tay Tô Khiết quả thật vẫn để ở trên nút quần anh, chỉ là lúc này tay cô thoáng qua có chút run rẩy, không biết có phải vì quá căng thẳng không.
Không biết có phải vì nút áo chặt không, Tô Khiết nửa ngày vẫn chưa cởi nút áo cuối ra. Cơ mà móng tay không dài của cô lại cào lên người anh, lần này vết thương sâu hơn vừa rồi, hình như cũng có máu.
“Chồng, thật xin lỗi, em lại làm đau anh.” Tô Khiết nhìn về phía anh, mặt đầy áy náy, lại giống vừa bất an vừa khẩn trương.
“Chồng, anh yên tâm, tiếp theo em nhất định sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, nhất định sẽ không làm đau anh nữa.” Tô Khiết đột nhiên nhìn anh, rất là nghiêm túc bảo đảm, trông rất chân thành.
CHƯƠNG 65
Vẻ mặt nịnh nọt của cô hết lần này tới lần khác khiến người ta không thể hoài nghi, con mắt Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại, bây giờ anh có một mối lo lắng, tiếp tục lo lắng có phải người phụ nữ này đang giả vờ cố tình phế anh không?
Bây giờ anh phát hiện, người phụ nữ này có vẻ không có chuyện gì là không dám làm, cho nên thật không sự không thể loại bỏ khả năng này.
Anh cảm thấy có phải bây giờ mình nên cản cô không? Không thể nữa mặc cho cô tiếp tục như vậy nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên.
Nguyễn Hạo Thần cầm điện thoại lên, nhanh chóng trả lời, đối phương không biết nói gì, anh nhanh chóng đáp một câu: “Được, tôi đến ngay.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Hạo Thần thấy Tô Khiết còn đang cầm thắt lưng mình, cũng không có ý định buông tay.
Nguyễn Hạo Thần đưa tay lấy lại thắt lưng của mình, Tô Khiết không buông tay ngay, vẫn giữ lấy: “Chồng, anh định đi ra ngoài sao?”
“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng đáp lời, sau đó hơi dùng sức, kéo thắt lưng của mình, xoay người rời đi.
Nhìn anh cứ như vậy rời đi, Tô Khiết chớp chớp mắt, sao cô lại cảm thấy Nguyễn Hạo Thần giống như vừa chạy trốn chứ ?
Dĩ nhiên, cô cũng biết, may mà có vừa cú điện thoại vừa rồi, cuộc điện thoại kia chắc là rất quan trọng, hẳn là chuyện gấp.
Nếu không Nguyễn Hạo Thần không thể nào cứ như vậy rời đi.
Hô, vừa rồi thật là nguy hiểm, thật ra thì cô đã không có cách nào tiếp tục nữa.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì chứ? Cô nhớ tới vừa rồi cô làm loạn ở hông anh, mặc dù Nguyễn Hạo Thần tỏ ra không có gì, nhưng cô biết, Nguyễn Hạo Thần khi đó chắc là đang nghiên cứu gì đó.
Tô Khiết đột nhiên nghĩ đến một khả năng, con mắt cô đột nhiên trầm xuống.
Ngang hông cô có một hình xăm, nhưng lúc cô đến nước M dùng cách đặc biệt xóa đi. Cô không biết mục đích việc vừa rồi có phải như vậy không, nhưng là lại không thể không hoài nghi.
Người biết hình xăm ngang hông cô không nhiều, cô đột nhiên nhớ tới năm năm trước, ở bệnh viện có người chạm vào eo cô. Người đó chắc hẳn là biết hình xăm của cô.
Tô Khiết chợt cứng đờ người, có thể hay không? Có thể người đàn ông năm năm trước chính là Nguyễn Hạo Thần ?
Hoặc là cũng là bởi vì nguyên nhân này, Nguyễn Hạo Thần mới cưới cô, cưới cô nhưng thật ra là vì…
Tô Khiết âm thầm hít một hơi khí lạnh, năm năm trước cô vất vả trốn, hôm nay không đưa mình tới cửa chứ?
Tô Khiết nhanh chóng cầm điện thoại, gọi ra ngoài, điện thoại thông, không đợi Dinh Dinh mở miệng, đã nhanh chóng hỏi: “Năm năm trước, lúc cậu xóa video ở Hoàn Vũ, chắc là có xem qua nội dung bên trong chứ?”
Trước giờ lòng hiếu kỳ của Dinh Dinh vô cùng cao, cho nên trước khi xóa video nhất định đã xem.
Lúc ấy, cô trốn được, cô nghĩ nhất định anh ta sẽ đến chỗ bảo vệ tìm video, nên cô để cho Dinh Dinh đến xóa video ở khách sạn.
Cho nên, video lúc đó không có người khác thấy, chỉ có Dinh Dinh có thể thấy.
Cho nên…
CHƯƠNG 66

“Sao vậy? Sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Lúc đó cậu quá sốt ruột cũng không nói rõ ràng, cho nên mình không nhìn kỹ. Cậu muốn biết cái gì?” Dinh Dinh cảm thấy kỳ lạ về vấn đề đột ngột này của cô.

Nghe ý của Dinh Dinh , lúc đó cô ấy có xem qua video, chỉ là không biết có thấy chuyện cô muốn biết không?

Lúc đó chuyện quá cấp bách, cô ở trên xe taxi nên không nói rõ với Dinh Dinh được.

“Lúc đó, cậu có gặp Nguyễn Hạo Thần ở trong video không?” Tô Khiết biết Dinh Dinh không rõ người đàn ông năm đó là ai, bởi vì theo như lời Dinh Dinh nói, cô ấy quá mức sốt ruột nên không kịp nhìn thấy hết.

Nhưng bây giờ Tô Khiết muốn biết lúc ấy cô ấy có thấy Nguyễn Hạo Thần ở trong video không. Nếu thấy, vậy khả năng suy đoán của cô sẽ lớn hơn.

Cô nhớ lúc cô rời phòng không lâu, người đàn ông kia đi xuống theo.

“Nguyễn Hạo Thần? Lúc đó mình quá sốt ruột nên chỉ vội vàng xem qua, cũng không nhìn thấy anh ta. Sao cậu lại hỏi như vậy?” Dinh Dinh hơi nghi ngờ: “Cậu đang nghi ngờ gì à?”

“Cậu sẽ không nghi ngờ người đàn ông đêm hôm đó là Nguyễn Hạo Thần chứ?” Dinh Dinh rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý của Tô Khiết

“Mình cũng không rõ lắm. Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cưới mình thật sự quá kỳ lạ. Hơn nữa tối hôm nay, anh ta có vài hành động cho dù không để lại dấu vết nhưng mình luôn cảm thấy anh ta đang tìm kiếm gì đó.” Tô Khiết cũng không giấu Dinh Dinh .

“Không thể nào. Nếu thật sự là vậy, Nguyễn Hạo Thần chính là ba của hai bảo bối à?” Ở đầu điện thoại bên kia, tiếng kêu kinh ngạc của Dinh Dinh đột nhiên vang lên.

“Mình chỉ nghi ngờ thôi, có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều.” Tô Khiết thầm thở dài. Cô thật sự hy vọng đây là do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều. Nếu người đêm hôm đó thật sự là Nguyễn Hạo Thần , đúng là ba của hai đứa trẻ, vậy chuyện này thật sự rắc rối rồi.

“Cậu có muốn mình điều tra giúp cậu không?” Giọng nói của Dinh Dinh lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

“Đừng. Nếu thật sự là anh ta, cậu vừa điều tra chắc chắn sẽ bị anh ta phát hiện mất.” Năm đó, Tô Khiết đã biết rõ sự lợi hại của người đàn ông kia, cho nên lúc Dụ Vỹ Phàm nói muốn điều tra giúp cô, cô đã cương quyết từ chối.

Ban đầu, chuyện đã qua năm năm, đã lâu như vậy cũng nên quên đi mới phải, bây giờ điều tra chắc cũng không điều tra được gì nữa.

Nhưng nếu người kia thật sự là Nguyễn Hạo Thần , bây giờ cô đi thăm dò, vậy lại đồng nghĩa với đi chịu chết.

“Khiết Khiết , mình thấy có thể thật sự là do cậu suy nghĩ nhiều thôi. Mình nghĩ, nếu người đàn ông năm đó thật sự là Nguyễn Hạo Thần , anh ta sẽ không cưới cậu đâu, ít nhất trước khi điều tra rõ ràng thì sẽ không thể nào…” Mỗi lần Dinh Dinh gọi cô là Khiết Khiết cũng chính là khi cô ấy suy nghĩ đặc biệt nghiêm túc.

“Nếu anh ta muốn điều tra rõ ràng hơn thì sao?” Giọng Tô Khiết rõ ràng nhỏ hơn, cô vẫn thấy kỳ lạ về chuyện Nguyễn Hạo Thần cưới cô.

“…” Bên kia, Dinh Dinh im lặng. Các cô căn bản không biết gì về Nguyễn Hạo Thần , căn bản không biết phong cách làm việc của Nguyễn Hạo Thần .

“Mình vẫn cảm thấy là cậu suy nghĩ nhiều rồi. Có phải cậu bị mắc bệnh nghề nghiệp không?” Dinh Dinh vẫn cảm thấy chuyện này không có khả năng quá lớn.

Tô Khiết không nói gì, chỉ hy vọng là do cô quá nghi ngờ. Nhưng sau này, cô thật sự phải cẩn thận một chút mới được.

Trong gian phòng ở Danh Tước, Nguyễn Hạo Thần cầm cốc rượu rất lâu mà không hề động đậy. Từ khi bước vào đây đến giờ, anh không uống một cốc rượu nào, vẫn luôn đờ người ra.
CHƯƠNG 67

Cuộc điện thoại vừa rồi là do Cậu năm Tào gọi tới. Cậu năm Tào gọi anh ra ngoài uống rượu, cậu tư Đường đang ở đó.

Thật ra đây cũng là chuyện đặc biệt quan trọng, những cuộc gặp mặt như vậy là chuyện rất bình thường, vì sao vừa rồi anh nhận được điện thoại lại đi gấp như vậy? Bình thường anh cũng chưa từng tích cực như vậy mà?

Lúc đó, tại sao anh phải đi chứ? Đáng lẽ anh phải chờ xem cô thu dọn cục diện thế nào đã!

Hoặc đáng lẽ anh càng nên phối hợp với cô làm gì đó, nói hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ!

“Anh ba, anh làm sao vậy? Có chuyện gì mà anh phải suy nghĩ nghiêm túc như vậy, em đã gọi anh mấy lần cũng không thấy anh có phản ứng gì.” Cậu tư Đường thấy anh cầm cốc rượu mãi không động đậy thì cảm thấy đặc biệt kỳ lạ. Bình thường cho dù anh ba có lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không đờ người ra như bây giờ. Anh ba suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?

Nguyễn Hạo Thần không trả lời anh ta, anh đột nhiên đứng lên và đi ra ngoài.

“Anh ba, anh đi đâu thế?” Cậu tư Đường và Cậu năm Tào giật mình trước hành động đột ngột của anh, gần như cùng lúc lên tiếng.

“Về nhà?” Nguyễn Hạo Thần hiếm có một lần không đi thẳng, vẫn có chút kiên nhẫn trả lời một câu.

“Về nhà? Sớm như vậy, anh về nhà làm gì? Trong nhà cũng đâu có ai chờ anh chứ?” Khóe miệng Cậu năm Tào cong lên. Lúc này mới ra ngoài, còn chưa uống cốc rượu nào đã về à? Hơn nữa bây giờ mới hơn tám giờ, anh ba về nhà sớm như vậy làm gì?

Nguyễn Hạo Thần dừng lại, xoay người nhìn hai người với vẻ mặt đàng hoàng lại nghiêm túc: “Hôm nay, tôi kết hôn rồi.”

“Cái gì? Anh ba, anh nói gì?” Hai người gần như đồng thời kinh ngạc kêu lên thành tiếng, vẻ mặt kinh ngạc khó tin. Giờ phút này, hai người đều nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nghe nhầm rồi.

“Hôm nay, tôi kết hôn rồi.” Hôm nay kiên trì của Nguyễn Hạo Thần hình như rất tốt, còn nhắc lại một lần nữa.

“Anh ba, anh nói thật à?” Lúc này hai người mới ý thức được Nguyễn Hạo Thần không phải đang nói đùa, hình như là nói thật.

“Đúng.” Nguyễn Hạo Thần đáp một tiếng, không đợi hai người lấy lại tinh thần, anh đã rời đi.

“Mẹ kiếp, anh ba kết hôn à? Thật không vậy?” Cậu năm Tào lấy lại tinh thần liền nhảy dựng lên. Tin tức này thật sự quá sốc, trong giây lát anh ta khó có thể tiêu hóa được.

“Chắc là thật.” Giọng nói của cậu tư Đường vọng tới có vẻ xa xăm, thật ra cũng không quá tỉnh táo.

Tin tức vừa rồi đủ để nổ cho bọn họ ngu người.

“Vậy anh ba vừa đi vội vã là trở lại động phòng à?” Khóe miệng Cậu năm Tào giật giật, có phải anh ba quá gấp không?

“Anh ba kết hôn à? Với ai vậy?” Cậu tư Đường hỏi một vấn đề tương đối lý trí.

Cậu năm Tào sửng sốt vài giây, khóe miệng liền giật giật: “Không, không biết có phải là người phụ nữ kia không?”

Không biết có phải là Tô Khiết không? Không, không thể nào. Anh ba chỉ nghi ngờ Tô Khiết , tuyệt đối không có khả năng cưới Tô Khiết được.

Nhưng sau khi Cậu năm Tào lợi dụng quan hệ của mình điều tra ra sự thật, lại hoàn toàn ngây người. Anh ba thật sự cưới Tô Khiết ?

Lúc Nguyễn Hạo Thần trở lại biệt thự, ở đây đặc biệt yên tĩnh. Nguyễn Hạo Thần lên tầng, đi tới ngoài cửa phòng của Tô Khiết và gõ cửa, trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
CHƯƠNG 68

Nguyễn Hạo Thần nhíu mày. Lẽ nào cô đã ngủ rồi? Nhưng anh không tin tối hôm nay, cô sẽ ngủ sớm như vậy?

Nguyễn Hạo Thần giơ tay xoay tay nắm cửa, không ngờ cửa tự nhiên mở ra, Tô Khiết cũng không khóa trái.

Suy nghĩ của Tô Khiết rất đơn giản. Bây giờ cô và Nguyễn Hạo Thần đăng ký kết hôn, cô lại ở trong biệt thự của Nguyễn Hạo Thần, nếu Nguyễn Hạo Thần thật sự muốn làm gì đó với cô, một cái khóa cửa có thể ngăn cản được sao?

Hơn nữa, nếu thật sự giống như cô suy đoán, Nguyễn Hạo Thần căn bản sẽ không động vào cô, cô trốn trốn tránh tránh trái lại càng làm cho Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ.

Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa và đi vào phòng. Đèn ngủ trong phòng vẫn còn bật, ánh sáng yếu ớt vừa vặn soi sáng gương mặt đang ngủ say của cô.

Nguyễn Hạo Thần thấy gương mặt cô ngủ say liền ngẩn người. Cô thật sự ngủ rồi sao?

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần dừng lại trên những nốt tàn nhang trên mặt cô một lát, sau đó anh lấy ra một chai thuốc nước và đổ ra tay, nhanh chóng lau lên trên mặt Tô Khiết

Đây là một loại nước thuốc rất đặc biệt, bất kể là dùng cách gì, có nguyên liệu gì ngụy trang ở trên da, chỉ cần dùng loại nước thuốc này lau qua thì tuyệt đối có thể xóa sạch. Hôm nay, anh muốn nhìn thấy bộ mặt thật của cô!

Trước đây, người tài xế xe taxi kia nói người ngồi xe của anh ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, da rất tuyệt, trên mặt không hề có khuyết điểm nhỏ nào. Cho nên, nếu cô thật sự là người phụ nữ đêm hôm đó, vết tàn nhang trên mặt nhất định là giả, chắc chắn có thể lau đi được.

Thật ra anh muốn xem thử, đến lúc đó cô còn giả vờ thế nào được nữa?

Trên giường, Tô Khiết hình như đang ngủ rất say, không hề có động tĩnh gì.

Lúc này, cặp kính mắt quê mùa trên mặt cô đã được lấy xuống, gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt anh. Tay Nguyễn Hạo Thần rơi vào trên mặt cô, lòng bàn tay mở ra, chậm rãi đặt ở chỗ hiện vết tàn nhang của cô, dừng lại rồi làm ướt một lát, sau đó hơi dùng sức lau đi.

Động tác của anh rất nhẹ, có lẽ là sợ làm cô tỉnh lại.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.

Nguyễn Hạo Thần không ngờ rằng điện thoại đột nhiên đổ chuông vào lúc này nên hơi sửng sốt, anh theo bản năng nhanh chóng cầm điện thoại lên nghe máy, bàn tay xoa mặt Tô Khiết cũng vô thức mạnh hơn.

Tô Khiết ngủ không sâu, cho dù động tác Nguyễn Hạo Thần vào phòng rất khẽ nhưng cô vẫn tỉnh lại, cảm giác được Nguyễn Hạo Thần đứng ở bên giường đổ cái gì đó, sau đó một tay lau về phía mặt của cô, trong lòng cô thầm giật mình kinh ngạc.

Ban đầu cô vốn nghĩ, nếu mình đột nhiên mở mắt sẽ khiến Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ, nhưng cuộc điện thoại này tới đúng lúc, cô vừa vặn bị đánh thức ‘tự nhiên’.

“Chồng, anh làm em đau…” Cảm giác được Nguyễn Hạo Thần theo bản năng lau mạnh trên mặt mình, đôi môi mọng của Tô Khiết hơi cong lên, bất mãn lại uất ức lên án.

Chỉ là khi ngửi thấy mùi thuốc nước trên tay anh làm mắt cô tối lại.

Điện thoại vừa kết nối, lời này của cô liền vừa vặn truyền qua…

“…” Đầu điện thoại khác im lặng một lát, sau đó truyền đến vài tiếng hít sâu.

“Anh ba, mặc dù hôm nay là đêm tân hôn của hai người, nhưng anh cũng nên kiềm chế một chút đi, đừng giày vò chị dâu tới hỏng đấy…” Sau đó giọng nói của Cậu năm Tào rõ ràng kèm theo sự kỳ quái truyền tới.
CHƯƠNG 69
“Đúng vậy anh ba, phải thương hoa tiếc ngọc…” Cậu tư Đường cũng đùa theo.
Tối muộn như vậy, giọng điệu như vậy không thể không làm người ta hiểu nhầm được.
Nguyễn Hạo Thần rõ ràng hơi đen mặt, lập tức cúp máy rồi nhìn về phía cô.
“Chồng, anh muốn lau mặt cho em sao?” Tô Khiết chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Nguyễn Hạo Thần nhìn mặt cô, màu mắt hơi tối xuống, cũng không nói lời nào.
“Nhưng em đã rửa mặt rồi, hơn nữa còn rửa rất sạch sẽ.” Tô Khiết cũng không tính chờ anh trả lời, chà mạnh lên mặt mình một cái, sau đó đưa ngón tay sạch sẽ đến trước mặt anh: “Anh xem, đã rất sạch sẽ rồi.”
Có thể nhìn ra động tác của cô rất mạnh, bị cô chà mạnh như vậy nhưng vết tàn nhang trên mặt cô vẫn không thay đổi.
Mà chỗ tàn nhang vừa bị anh dùng nước thuốc lau qua cũng không thay đổi.
Nước thuốc này được chế tạo đặc biệt, do anh cố ý xin từ chỗ của anh cả, không thể không có tác dùng được, trừ khi tàn nhang trên mặt cô là thật?
Chẳng lẽ là anh đã đoán sai? Nhưng…
“Chồng, anh làm sao vậy?”
Đối diện với đôi mắt trong sáng lại mờ mịt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Hạo Thần càng thêm thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Tô Khiết cũng thấy sợ hãi, cũng may là anh chỉ đứng một lát, cũng không nói gì liền rời đi.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, Tô Khiết sờ lên mặt mình, ngửi mùi thuốc thoang thoảng, cô hơi nhếch mép. Thật lợi hại, nước thuốc như vậy mà anh cũng có thể lấy được. Cô biết người bình thường tuyệt đối không lấy được loại nước thuốc này, trừ khi…
Nước thuốc này quả thật có thể xóa được về tàn nhang trên mặt cô.
Nhưng vì lúc trước trong lòng cô nghi ngờ, để đề phòng bất trắc nên sau khi anh rời đi cô đã thêm một lớp rất mỏng thứ trong suốt giống như keo dán lên trên vết tàn nhang, sờ vào cảm giác rất giống với da thịt.
Lớp này không thấm nước, cho nên vừa rồi nước thuốc mới không thấm vào trong được.
Được cái bây giờ là buổi tối, trong phòng rất tối, cũng may là cuộc điện thoại kia tới đúng lúc.
Ngày hôm sau, Tô Khiết thức dậy thì Nguyễn Hạo Thần đã đi làm.
Tô Khiết là cố ý dậy muộn. Bất kể Nguyễn Hạo Thần cưới cô vì lý do gì, cô cảm thấy cô đều cần phải cố gắng hết sức giảm bớt cơ hội xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần .
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tô Khiết
Thấy trên màn hình báo, Tô Khiết cong mỗi cười khẽ: “Anh khóa trước.”
“Khiết Khiết , anh cần nhờ em giúp đỡ một chuyện.” Đầu điện thoại khác, giọng nói người đàn ông vô cùng hấp dẫn, dễ nghe lạ thường.
“Anh khóa trước có chuyện gì sao?” Khóe miệng Tô Khiết hơi cong lên.
“Anh được bạn nhờ, là một vụ án ở thành phố A, em đúng lúc đang ở thành phố A thì đi xem giúp anh đi. Đây chắc là chuyện nhỏ đối với em thôi.”
“Được.” Tô Khiết do dự một lát nhưng vẫn đồng ý.
CHƯƠNG 70
Sở dĩ cô do dự là vì cô biết Cậu năm Tào là Cục trưởng Cục Công An thành phố A. Cậu năm Tào và Nguyễn Hạo Thần có quan hệ không tầm thường, cô đi nhất định sẽ gặp phải cậu năm Tào . Cô sợ sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.
Nhưng anh khóa trước đã mở miệng, cô không có cách nào từ chối.
Theo thói quen nhiều năm, thời gian của Tô Khiết từ trước đến nay đều được tính bằng giây bằng phút.
“Cô là Mrs Đường?” Tới giờ hẹn, địa điểm giao hẹn, lúc Cậu năm Tào gặp cô đã hoàn toàn choáng váng. Đây là người anh cả tìm tới à?
Còn trẻ như vậy? Quan trọng là người này cũng quá xinh đẹp đi.
Một người phụ nữ như vậy lại là chuyên gia tâm lý học tội phạm à!! Nghe nói còn là một người không ai sánh kịp đấy!!
“Đúng.” Lúc này dáng vẻ bề ngoài của Tô Khiết đã hoàn toàn thay đổi, trên mặt không có tàn nhang, cũng không đeo kính, hơn nữa cô dùng kính áp tròng, buộc tóc, thay quần áo, tóc còn được xử lý đặc biệt biến thành màu vàng, đây hoàn toàn là hình dáng làm việc của cô khi còn ở nước M.
“Thẩm vấn theo đúng quy định, giống như bình thường.” Không đợi Cậu năm Tào lại nói chuyện, Tô Khiết đã mở miệng. Cô sợ về sau gặp phải rắc rối không cần thiết nên cố ý thay đổi giọng điệu của cô.
Lời nói của cô ngắn gọn, quyết đoán, giọng nói không cao lại có một khí thế làm cho không ai có thể chống lại.
“Hả? À, được.” Cậu năm Tào lấy lại tinh thần, gần như không có do dự nào đã lập tức bố trí xong tất cả.
Cậu năm Tào nhìn vào phòng thẩm vấn, Lưu Đại Lộ đang thẩm vấn hoàn toàn bình thường, còn người phụ nữ kia lại không nói một câu nào, vẫn chỉ ngồi ở đó.
Nếu không phải người phụ nữ này là do anh cả tìm tới, cậu ta thật sự rất nghi ngờ năng lực của cô.
Nhưng người phụ nữ này thật sự quá đẹp, cậu ta tự nhận mình đã gặp qua vô số người đẹp nhưng không ai có thể so sánh được với cô.
Cậu năm Tào cầm điện thoại di động lên chụp bóng lưng của cô, sau đó gửi vào trong diễn đàn của nhóm sáu người bọn họ.
Sau đó Cậu năm Tào nhắn một câu: “Tôi đã từng thấy người phụ nữ đẹp nhất, có một không hai.”
“Cắt, với một bóng lưng mà cậu định lừa ai hả?”
“Gửi ảnh chụp chính diện qua đây.”
“Đúng, có ảnh mới có chân tướng.”
Sau đó, trong diễn đàn lần lượt có mấy tin nhắn.
Liên tục có mấy tiếng báo tin tức vang lên, Nguyễn Hạo Thần cầm điện thoại di động lên, mở ra.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy bóng lưng kia, tròng mắt của anh đột nhiên co lại. Bóng lưng này? Anh nhớ nó giống hệt với người phụ nữ năm năm trước. Nói chính xác thì anh nhớ kỹ không phải là bóng lưng, mà là vẻ khoa trương và đắc ý của cô.
Lúc đó, anh xuyên qua khe cửa sắp đóng lại nên không nhìn thấy rõ bóng lưng, nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng vẻ khoa trương và đắc ý này.
Trong bức ảnh do lão năm vừa đăng lên, vẻ khoa trương này giống hệt với người phụ nữ năm năm trước. Đó là một khí thế tản ra từ bên trong, không ai có thể bắt chước được.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài, đồng thời gọi một cuộc điện thoại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom