Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 857
Chương 857
Từ trước đến nay mẹ của cô cũng không dẫn cô trở lại, cho nên đây được coi như là lần đầu tiên mà cô đến đây.
Tô Khiết đột nhiên cảm giác chân của mình hơi nặng, lúc di chuyển thì có chút tốn sức, nhưng mà cô vẫn bước lên phía trước, đẩy cánh cửa cũ nát ra, bước vào trong.
Ở trong sân một mảnh lộn xộn, khắp nơi đều là tro bụi, hiển nhiên là nhiều năm rồi không có ai ở hết.
“Mười mấy năm trước hai vợ chồng này đã qua đời rồi, cái sân này là do tôi đã cho người giữ lại.” Đường Lăng nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
Tô Khiết chuyển mắt đối diện với ánh mắt của anh, nhìn thấy trong mắt của anh mang theo một thứ gì đó phức tạp, nhưng mà thứ kia cô lại hiểu được, nhưng vào lúc này cô lại thấy luống cuống.
Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ của cô, âm thầm hít một hơi, sau đó lấy trong một tấm ảnh đưa đến trước mặt của Tô Khiết.
Tô Khiết ngẩn người, sau đó chậm rãi đưa tay ra nhận lấy. Lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của người ở trên bức ảnh, đôi mắt của cô trợn to theo bản năng: “Tại sao anh lại có ảnh chụp của mẹ tôi?”
Đây là phản ứng đầu tiên mà Tô Khiết nhìn thấy ảnh chụp, nhưng mà Tô Khiết lại cảm giác được có gì đó không đúng.
Người trên bức ảnh này là mẹ, nhưng mà cô không nhớ được mẹ lại có ảnh chụp như thế này, màu sắc và khung cảnh này có chút kỳ lạ.
“Đây là ảnh chụp của bà nội tôi.” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, giọng nói rất dịu dàng.
Tô Khiết giật mình, hai mắt chậm rãi ngước lên nhìn về phía anh, đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cô thông minh như vậy, đã sớm suy nghĩ hiểu ra rồi, nhưng mà việc này đến quá đột ngột, cho nên cô mới cảm thấy ngây người.
Lúc này cô đang đớ người, ngây ngốc, trong lúc nhất thời đầu óc đang quay vòng vòng.
“Có ý gì chứ?” Sau đó Tô Khiết nghe thấy mình hỏi ra một câu như vậy.
“Cô gái ngốc.” Đường Lăng không nhịn mà mỉm cười, cô nàng này vừa dùng thời gian không đến nửa ngày phá một vụ án lớn, bây giờ một chuyện rõ ràng như vậy, ngược lại nghĩ không hiểu, ngốc rồi sao?
Có điều, cô như thế khá đáng yêu, thật sự chọc người khác thích, chẳng trách Nguyễn Hạo Thần lại động tâm với cô.
Một em gái tốt như thế của anh lại bị con sói Nguyễn Hạo Thần ăn mất, thật sự lợi cho tên nhóc Nguyễn Hạo Thần đó.
“Ảnh của bà nội anh, em trực tiếp nhận thành mẹ em, mà em cũng biết mẹ em năm đó bị bắt cóc bán đi, cho nên, sự việc vẫn không đủ rõ ràng sao?” Đường Lăng rất nhẫn nại giải thích, giải thích chuyện này đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, nhưng lúc này Đường Lăng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Lời của Đường Lăng rõ ràng như thế, cho dù người có ngốc hơn nữa cũng nghe hiểu được, huống chi Tô Khiết không ngốc, cô chỉ là nhất thời có chút không quá dám tin.
Mẹ của cô tìm nhiều năm như thế cũng không tìm được, cô điều tra nhiều năm như thế, nhưng một chút manh mối cũng không có, bây giờ sự thật lại bày ra trước mặt cô, thật sự khiến cô có hơi trở tay không kịp.
“Anh, anh biết từ khi nào.” Tô Khiết âm thầm thở dài, giọng nói lúc này lại có hơi run.
“3 năm trước, lần đầu tiên khi anh gặp em ở nước M, em với mẹ em có tướng mạo rất giống, cũng rất giống bà nội khi còn trẻ.”
Lần đầu tiên khi anh gặp cô, bèn chắc chắn cô có quan hệ với người cô mất tích của anh, nếu không tuyệt đối không thể lớn lên giống nhau như vậy được.
Từ trước đến nay mẹ của cô cũng không dẫn cô trở lại, cho nên đây được coi như là lần đầu tiên mà cô đến đây.
Tô Khiết đột nhiên cảm giác chân của mình hơi nặng, lúc di chuyển thì có chút tốn sức, nhưng mà cô vẫn bước lên phía trước, đẩy cánh cửa cũ nát ra, bước vào trong.
Ở trong sân một mảnh lộn xộn, khắp nơi đều là tro bụi, hiển nhiên là nhiều năm rồi không có ai ở hết.
“Mười mấy năm trước hai vợ chồng này đã qua đời rồi, cái sân này là do tôi đã cho người giữ lại.” Đường Lăng nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
Tô Khiết chuyển mắt đối diện với ánh mắt của anh, nhìn thấy trong mắt của anh mang theo một thứ gì đó phức tạp, nhưng mà thứ kia cô lại hiểu được, nhưng vào lúc này cô lại thấy luống cuống.
Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ của cô, âm thầm hít một hơi, sau đó lấy trong một tấm ảnh đưa đến trước mặt của Tô Khiết.
Tô Khiết ngẩn người, sau đó chậm rãi đưa tay ra nhận lấy. Lúc cô nhìn thấy dáng vẻ của người ở trên bức ảnh, đôi mắt của cô trợn to theo bản năng: “Tại sao anh lại có ảnh chụp của mẹ tôi?”
Đây là phản ứng đầu tiên mà Tô Khiết nhìn thấy ảnh chụp, nhưng mà Tô Khiết lại cảm giác được có gì đó không đúng.
Người trên bức ảnh này là mẹ, nhưng mà cô không nhớ được mẹ lại có ảnh chụp như thế này, màu sắc và khung cảnh này có chút kỳ lạ.
“Đây là ảnh chụp của bà nội tôi.” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, giọng nói rất dịu dàng.
Tô Khiết giật mình, hai mắt chậm rãi ngước lên nhìn về phía anh, đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cô thông minh như vậy, đã sớm suy nghĩ hiểu ra rồi, nhưng mà việc này đến quá đột ngột, cho nên cô mới cảm thấy ngây người.
Lúc này cô đang đớ người, ngây ngốc, trong lúc nhất thời đầu óc đang quay vòng vòng.
“Có ý gì chứ?” Sau đó Tô Khiết nghe thấy mình hỏi ra một câu như vậy.
“Cô gái ngốc.” Đường Lăng không nhịn mà mỉm cười, cô nàng này vừa dùng thời gian không đến nửa ngày phá một vụ án lớn, bây giờ một chuyện rõ ràng như vậy, ngược lại nghĩ không hiểu, ngốc rồi sao?
Có điều, cô như thế khá đáng yêu, thật sự chọc người khác thích, chẳng trách Nguyễn Hạo Thần lại động tâm với cô.
Một em gái tốt như thế của anh lại bị con sói Nguyễn Hạo Thần ăn mất, thật sự lợi cho tên nhóc Nguyễn Hạo Thần đó.
“Ảnh của bà nội anh, em trực tiếp nhận thành mẹ em, mà em cũng biết mẹ em năm đó bị bắt cóc bán đi, cho nên, sự việc vẫn không đủ rõ ràng sao?” Đường Lăng rất nhẫn nại giải thích, giải thích chuyện này đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, nhưng lúc này Đường Lăng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Lời của Đường Lăng rõ ràng như thế, cho dù người có ngốc hơn nữa cũng nghe hiểu được, huống chi Tô Khiết không ngốc, cô chỉ là nhất thời có chút không quá dám tin.
Mẹ của cô tìm nhiều năm như thế cũng không tìm được, cô điều tra nhiều năm như thế, nhưng một chút manh mối cũng không có, bây giờ sự thật lại bày ra trước mặt cô, thật sự khiến cô có hơi trở tay không kịp.
“Anh, anh biết từ khi nào.” Tô Khiết âm thầm thở dài, giọng nói lúc này lại có hơi run.
“3 năm trước, lần đầu tiên khi anh gặp em ở nước M, em với mẹ em có tướng mạo rất giống, cũng rất giống bà nội khi còn trẻ.”
Lần đầu tiên khi anh gặp cô, bèn chắc chắn cô có quan hệ với người cô mất tích của anh, nếu không tuyệt đối không thể lớn lên giống nhau như vậy được.
Bình luận facebook