Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 948-952
CHƯƠNG 948
“Em cúp máy trước đây.” Tô Khiết sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không kịp nói gì nữa, đã cúp máy ngay.
Cô cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần!!
Nguyễn Hạo Thần thấy cô lại cúp điện thoại của mình lần nữa, thì mặt anh thâm trầm u ám đáng sợ.
Cô lại cúp điện thoại của anh! Hơn nữa còn vì Bùi Dật Duy.
Nghĩ tới câu nói sau cùng của cô “Anh đừng lộn xôn”, trong lòng Nguyễn Hạo Thần bỗng dấy lên một ngọn lửa.
Đừng lộn xôn, trong tình huống nào mà cô lại nói Bùi Dật Duy đừng lộn xộn.
Trước đây, lúc anh và cô còn là vợ chồng, tối nào anh cũng dây dưa muốn hôn cô, lần nào hôn cô, cô cũng trừng mắt với anh, rồi bảo anh đừng lộn xôn.
Lúc đó, lần nào giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự hờn dỗi mà bản thân cô chưa từng phát hiện ra, lần nào trêu cô trong lòng anh cũng ngứa ngáy khó chịu.
Lúc nãy khi cô nói với Bùi Dật Duy, anh có thể nghe ra sự hoảng hốt, và lo lắng trong giọng nói của cô.
Cô hoảng hốt cái gì? Bị anh dọa cho hoảng hốt à?
Còn lo lắng? Cô sợ bị anh phát hiện ra nên lo lắng ư?
Ban nãy, anh có nghe thấy hơi thở Bùi Dật Duy hơi rối loạn, gấp gáp, thậm chí còn thở dốc…
Có những chuyện, anh không thể nghĩ tới, thật sự không thể nghĩ tới…
Nguyễn Hạo Thần không ngừng bóp chặt điện thoại, điện thoại đã bị bóp đến mức sắp biến dạng rồi.
Còn bên bệnh viện, Tô Khiết cúp điện thoại xong thì vội vàng đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì sắc mặt hơi khó coi, rồi nhìn Tô Khiết tức giận nói: “Chẳng phải tôi đã dặn cô phải trông chừng cậu ấy, không được để cậu ấy cử động ư? Sao cô còn để cậu ấy ngồi dậy?”
Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, lúc nãy quả thật là do cô sơ suất.
“Bác sĩ, không phải lỗi của cô ấy.” Bùi Dật Duy khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn.
“Giờ tình huống của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, cân phải có người nhà chăm sóc, cô làm vợ cậu ấy thì phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Sắc mặt bác sĩ hơi dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tô Khiết nghe bác sĩ nói câu, cô làm vợ cậu ấy thì sửng sốt, định giải thích theo bản năng.
“Giờ tình huống của bệnh nhân vốn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô có biết lúc nãy cậu ấy cử động đã xé rách vết thương rồi không, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cực kỳ nguy hiểm, cũng rất phiên phức, nên sau này cô phải chú ý và cẩn thận hơn mới được.” Nhưng Tô Khiết chưa kịp mở miệng, bác sĩ lại nói tiếp.
“Được, tôi biết rồi.” Tô Khiết khẽ đáp lại, cũng không nói gì nhiều, cô không thể tranh cãi với bác sĩ, hơn nữa cô cảm thấy mình đâu cần phải giải thích với bác sĩ làm gì.
Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.
Bác sĩ lại kiểm tra một lát, sau đó căn dặn mấy câu, rồi mới rời đi.
Chẳng mấy chốc, Bùi Dật Duy lại nhắm mắt lại lần nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
Tô Khiết không dám lơ là, vẫn ngồi canh chừng ở bên cạnh, đến nửa đêm, Bùi Dật Duy bắt đầu phát sốt.
Lúc bác sĩ rời đi đã nói, sợ nhất là bệnh nhân phát sốt, nên Tô Khiết không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Cũng may bác sĩ nói tình huống không quá nghiêm trọng, cũng không chuyển biến xấu, nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
CHƯƠNG 949
Tô Khiết sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa cô rất hiểu tính cách Bùi Dật Duy, nếu anh tỉnh lại không nhìn thấy cô, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên cô không dám rời đi một bước, ngay cả cơm cũng gọi ở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Dật Duy cũng có tỉnh lại, nhưng đầu óc mê man, mơ mơ hồ hồ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Bùi Dật Duy mới thật sự tỉnh lại, sau khi bác sĩ kiểm tra nói tình huống đã ổn định, đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Tô Khiết đã canh chừng trong phòng bệnh hai ngày hai đêm, chưa từng rời khỏi một bước.
Nguyễn thị, trong văn phòng Nguyễn Hạo Thần.
“Tổng giám đốc, phu nhân vẫn không tới bệnh viện, cũng không trở về nhà họ Tô. Chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu?” Lúc nói câu này, hai chân thư ký Lưu run run mềm nhũn.
Anh thật sự rất sợ, hai ngày nay tổng giám đốc cực kỳ đáng sợ.
Thư ký Lưu biết, chắc chắn tổng giám đốc nghe thấy tin tức này sẽ càng đáng sợ hơn, nhưng anh không thể không báo cáo.
Thư ký Lưu thầm thở dài, rồi cắn răng nói tiếp: “Hai ngày nay Bùi Dật Duy cũng không đến công ty, ngay cả thư ký của anh ta cũng không biết anh ta đã đi đâu.”
Lúc nói câu này, thư ký Lưu cảm thấy hai chân mình đang run lên.
Nếu kết nối hàm ý trong hai câu nói của thư ký Lưu, thì hàm ý được thể hiện rất rõ, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được.
Sao Nguyễn Hạo Thần lại không hiểu chứ?
Thật ra, anh có thể sai người đi điều tra xem cô đang ở đâu, nhưng anh không làm vậy.
Nguyễn Hạo Thần luôn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, đây là tài liệu ghi chép lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Tô Khiết và Bùi Dật Duy mà anh đã sai người đi điều tra.
Bao gồm cả chuyện lúc nhỏ, tất nhiên trọng tâm vẫn là chuyện Tô Khiết ở bên Bùi Dật Duy hồi học cấp ba.
Rất nhiều chuyện liên quan đến hai người.
Bao gồm việc Bùi Dật Duy dạy bù giúp cô, rồi tỏ tình với cô, kể cả những chuyện lãng mạn mà Bùi Dật Duy đã tạo ra cho cô nữa.
Tất nhiên, cô cũng làm rất nhiều cho Bùi Dật Duy.
Cô không cố tình rụt rè như mấy cô gái đang yêu khác, nên lúc đó cô cũng làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa cho Bùi Dật Duy.
Ví dụ như cô muốn tổ chức sinh nhật cho Bùi Dật Duy, sẽ đích thân làm 99 tấm thiệp, rồi tự tay viết những lời nhắn nhủ của người khác.
Chẳng hạn như vào lễ tình nhân, cô sẽ thu gom bật lửa khắp nơi rồi tặng cho Bùi Dật Duy, vì anh ta thích sưu tầm bật lửa.
Nhìn thấy những chuyện cô từng làm vì Bùi Dật Duy, Nguyễn Hạo Thần thật sự đố ky đến đỏ mắt.
Ai nói cô không biết yêu? Ai nói cô sẽ không yêu đương chứ?
Cô biết yêu hơn ai hết, lúc yêu, cô còn làm nhiều hơn bất kỳ cô gái nào khác, tình yêu của cô còn mãnh liệt hơn các cô gái khác.
Nhưng mọi chuyện cô làm đều vì Bùi Dật Duy.
Còn đối với người đàn ông khác, cô lại đóng cửa trái tim mình, giả vờ không biết gì hết, có lẽ phải nói rằng cô không dùng trái tim mình nên không hiểu.
CHƯƠNG 950
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy đọc những chuyện liên quan đến cô và Bùi Dật Duy là một cực hình, nhưng anh vẫn không nhịn được, tiếp tục đọc.
Lúc đó, thành tích của Tô Khiết cực kỳ yếu kém, thầy giáo đã tìm cô nói chuyện, hỏi cô giờ không chịu cố gắng thì tương lai phải làm thế nào?
Nhưng Tô Khiết lại thẳng thắn trả lời, tốt nghiệp xong, cô sẽ gả cho Bùi Dật Duy.
Hồi đó, chuyện này đã lan ra khắp trường.
Lúc đó cô định tốt nghiệp xong sẽ gả cho Bùi Dật Duy, nên trong kế hoạch cuộc đời cô chỉ có mình anh ta.
Vì Bùi Dật Duy, cô có thể từ bỏ tất cả.
Nếu lúc đó không xảy ra chuyện bất ngờ kia, chắc chắn cô đã sớm gả cho Bùi Dật Duy rồi.
Giờ chuyện đã trôi qua sáu năm rồi, Bùi Dật Duy lại nói, muốn làm lại từ đầu với cô.
Nếu cô thật sự quyết tâm muốn ở bên Bùi Dật Duy, anh còn có thể làm gì được?
Cuối cùng ba tháng vợ chồng giữa anh và cô, cũng không bằng thanh mai trúc mã Bùi Dật Duy của cô.
Cô và Bùi Dật Duy là thanh mai trúc mã là sự thật, tình cảm từ nhỏ đến lớn là tình yêu chân thành.
Còn ba tháng vợ chồng giữa cô và anh là giả, chỉ là bản thỏa thuận kết hôn.
Nếu hai người chưa ly hôn, anh còn có thể danh chính ngôn thuận đi cướp cô về, nhưng giờ hai người đã ly hôn rồi.
Còn chuyện năm năm trước, cho dù anh đã xác nhận, nhưng không hề có chứng cứ gì, mà chỉ thông qua thăm dò lúc trước, thậm chí anh còn không nhìn ra chỗ sơ hở để chứng minh sự thật.
Nếu cô không thừa nhận, anh còn có thể làm gì được?
Anh không thể giành cô về, rồi ép cô ở bên mình, cho dù anh có thể cướp được người vê, nhưng còn trái tim cô?
Hôm đó, cô cúp điện thoại anh, anh luôn nhẫn nhịn, không gọi cho cô nữa, rồi cô cũng không không còn tin tức gì.
Anh nghĩ rằng, chí ít cô sẽ gọi cho anh, nhưng cô chưa từng gọi.
Hai ngày nay, cô và Bùi Dật Duy cũng mất tích, sự thật đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng anh thật sự phải buông tay như thế ư? Anh phải tác thành cho hai người ư?
Tác thành cho hai người? Dựa vào cái gì? Đó là người phụ nữ của anh, cô là vợ anh, dựa vào cái gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.
Đúng, cô và Bùi Dật Duy từng có quá khứ như vậy, cô từng nói sẽ gả anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải cô vẫn không gả đấy thôi?
Cô không gả cho Bùi Dật Duy, nhưng cô đã gả cho anh!
Hơn nữa năm năm trước, lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, thì sau này cô cũng phải gả cho anh.
Nên dựa vào điều gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.
Do đó dù phải cướp, anh cũng phải cướp cô vê.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không lấy ra được chứng cứ chuyện năm năm trước, nên giờ anh vẫn thiếu một lý do chính đáng.
“Cậu nói thử xem, nếu giờ tôi phá hủy công ty Bùi Dật Duy thì mọi chuyện sẽ thế nào?” Nguyễn Hạo Thần bỗng ngẩng đầu nhìn thư ký Lưu.
CHƯƠNG 951
“Nếu tổng giám đốc làm vậy, với tính cách của phu nhân, chắc chắn sẽ không tới cầu xin tổng giám đốc, mà cô ấy sẽ đồng cam cộng khổ cùng Bùi Dật Duy.” Thư ký Lưu ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đưa ra đáp án.
“Cậu có thể cút được rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thư ký Lưu với ánh mắt sắc bén, những lời anh ta nói thật khó nghe, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, thư ký Lưu đang nói sự thật.
Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ làm theo đáp án đó.
Thư ký Lưu thấy ấm ức vô cùng, chính chủ tịch đã hỏi đấy thôi, chẳng qua anh chỉ trả lời theo đúng sự thực thôi mà, anh sai chỗ nào chứ?
Tối đó Nguyễn Hạo Thần tới Danh Tước, dĩ nhiên anh không đi một mình mà còn rủ thêm vài người nữa.
“Anh ba à, có chuyện gì vậy? Chẳng phải là chị ba đã quay về rồi sao? Anh không ở bên chị ấy à, còn có thời gian tới uống rượu với bọn này nữa chứ.” Tịch Xuyên biết rõ tình trạng của anh lúc này, và cũng hiểu kha khá vê chuyện của Tô Khiết.
Lúc trước anh ba như phát điên lên mà tìm chị dâu khắp nơi, bây giờ chị ấy đã quay về thành phố A rồi, nhẽ ra anh nên dính chặt lấy chị mọi lúc mọi nơi mới phải chứ
Sao lại có thì giờ ngồi uống rượu với bọn họ như thế này? Đúng là chuyện lạ mà.
Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua anh ta, ánh mắt anh lạnh tanh.
“Anh ba? Sao thế?” Tịch Xuyên thấy thế thì sợ đến nỗi thiếu điều làm đổ luôn rượu trong ly, ánh mắt lúc nãy của anh ba thật là đáng sợ mà.
Nhìn qua là biết ngay anh đang thèm khát thiếu thốn lắm, chắc là chị dâu không thỏa mãn được anh ấy đây mà.
“Anh ba, bộ anh không được thỏa mãn chuyện kia à?” Tịch Xuyên uống một ngụm rượu rồi đánh liều hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là chị dâu không thể thỏa mãn được anh sao?”
Câu nói này của anh ta chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
“Tịch Xuyên, cậu câm mồm được rồi đó.” Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần lúc này tối sầm đi trông vô cùng đáng sợ, giọng điệu anh cũng lạnh tanh đến ghê người.
Thỏa mãn anh? Bây giờ anh muốn gặp cô thôi cũng khó, nói gì tới thỏa mãn chứ?
“Anh ba và chị dâu đã li hôn rồi mà. Nếu đã li hôn thì chị ấy đâu thể ngủ với anh ba nữa, vậy thì làm sao mà thỏa mãn anh ấy được?” Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất, vẻ ngoài cũng trông ngây thơ nhất, nhưng có đôi lúc cậu ta lại không hề ngây thơ chút nào.
Tiểu Thất nói câu này đúng là không sai chữ nào!
“Phụt!” Tịch Xuyên nghe cậu ta nói vậy thì liền phì cười, nói: “Ừ, Tiểu Thất nói có lý lắm, li hôn rồi thì không thể ngủ với nhau được, anh ba cứ phải “Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai’ riết rồi thành ra bị thiếu thốn tình cảm, vậy nên tới đây uống rượu với chúng ta.
“Sau tự nhiên anh ba lại li hôn với chị dâu vậy?” Vì Nguyễn Hạo Thần không cho phép nói chuyện này với người khác nên cậu năm Tào vẫn chưa biết rõ lắm.
Cho nên tất cả mọi người trừ Tịch Xuyên và Đường Lăng ra chỉ biết chuyện Nguyễn Hạo Thần đã li hôn với Tô Khiết thôi, còn cụ thể ra sao thì không hề nắm rõ.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, nhưng tóm gọn lại thì là do anh ba không trông chị dâu cho kỹ vào.” Tịch Xuyên cũng không nói rõ, nhưng chuyện này anh ta chính là người biết rõ nhất, anh cho rằng chị dâu có thể li hôn được là vì anh ba đã đặt ra điều kiện như vậy với chị ấy.
Ai bảo anh ba rảnh hơi rồi tự nhiên đòi làm cái hợp đồng gì đó làm chi? Mà còn đặt ra các điều kiện như là khi anh ba không có ở thành phố A thì có thể tìm thư ký Lưu để làm thủ tục li hôn, làm vậy chẳng khác nào cố tình tạo điều kiện cho chị ấy.
Thật ra thì Tịch Xuyên cũng biết là anh ba không hế có ý muốn li hôn, chắc chắn chính chị dâu là người yêu cầu, nhưng dù chị ấy có muốn thì anh ba cũng có thể ngăn không cho chị viết và không ký vào đơn mà.
CHƯƠNG 952
Tịch Xuyên không hê biết rằng chữ trên tờ giấy thỏa thuận kia sẽ biến mất sau một tháng, cũng bởi vậy nên Nguyễn Hạo Thần mới chịu để cho Tô Khiết viết như thế.
Nhưng ngờ đâu người tính không bằng trời tính, cuối cùng cậu ba Nguyễn vẫn tính nhầm một bước!
Lúc này thư ký Lưu đang đứng sau lưng Nguyễn Hạo Thần không dám hó hé tiếng nào, anh ta chỉ mong sao chuyện này qua nhanh nhanh, mong chủ tịch hãy quên chuyện này thật nhanh.
Nhưng thư ký Lưu cũng biết rõ, chừng nào bà chủ còn chưa quay về thì chủ tịch sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Sao mà phức tạp thế không biết nữa! Nghe nói là chị dâu trốn ra nước ngoài, anh ba tìm suốt một tháng mà vẫn chưa tìm chị ấy về được, cuối cùng là do nghe tin ông cụ Tô bị bệnh nên chị ấy mới về, đúng chứ?” Tính cậu năm Tào trước nay vốn hay hiếu kỳ, nhưng anh ta hỏi Tịch Xuyên thì Tịch Xuyên lại không chịu nói, mà anh lại không dám hỏi thẳng Nguyễn Hạo Thần.
Bây giờ được gặp mặt, cậu năm Tào cảm thấy mình có thể nhân lúc này hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Với năng lực của anh ba mà tìm suốt một tháng vẫn không tìm được chị ấy sao? Chị dâu đã trốn ở đâu vậy chứ? Ở sao Hỏa hay gì?” Đây cũng là điêu khiến cậu năm Tào thấy thắc mắc nhất, anh ta biết rất rõ vê năng lực của Nguyễn Hạo Thần, nếu Nguyễn Hạo Thần muốn tìm người thì chắc chắn sẽ tìm thấy.
“Cho dù chị dâu có trốn ở hành tình khác, anh ba cũng có thể tìm lại được về.” Tiểu Thất nhanh chóng tiếp một câu, cậu ta tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh ba.
“Nhưng anh ba chưa tìm lại được chị ba về.” Cậu năm Tào nhìn Tiểu Thất rồi cười nói.
“Vậy chỉ có một lý do thôi.” Tiểu Thất nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần rồi làm giọng bí ẩn nói.
“Lý do gì?” Cậu năm Tào nhướn mày, anh ta cũng rất muốn nghe thử xem Tiểu Thất có thể nói được điêu gì hay ho.
Tịch Xuyên cũng thấy có chút tò mò, anh ta cũng muốn biết lý do duy nhất mà Tiểu Thất sắp nói là gì. Đến cả Nguyễn Hạo Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, tất nhiên ánh mắt anh không còn quá lạnh lùng như khi nhìn Tịch Xuyên nữa.
Tiểu Thất ngồi thẳng lưng, đoạn cậu ta hắng giọng rồi nghiêm túc cắn rõ từng chữ: “Đó là do chị dâu không muốn về với anh ba.”
Câu này của Tiểu Thất lại một lần nữa đúng y không trượt phát nào!
Tịch Xuyên ngơ ra giây lát, thằng bé Tiểu Thất này đúng là hiểu biết ghê thật, câu nói này đã đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề, đúng thật mọi chuyện đều là do chị dâu không muốn quay về với anh ba
Nếu chị ấy bằng lòng quay về với anh ba thì đã không sinh ra đủ thứ dây mơ rễ má như vây.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn vê phía Tiểu Thất, thằng nhóc ngang ngược này càng ngày càng khó ưa mà.
Mặt thư ký Lưu vô thức giật giật, Tiểu Thất có biết thì biết trong lòng thôi, việc gì phải nói thẳng ra chứ?
Làm vậy có khác nào muốn giết người đâu?
Tiểu Thất đúng là không hiểu chuyện mà, trong tình huống này mà nói thế thì chẳng khác gì đang kích thích chủ tịch. Chủ tịch đây giờ thật sự không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa.
“Ai da, khó hiểu thật đấy, tại sao chị dâu lại phải li hôn với anh ba chứ? Tại sao lại phải trốn đi như vậy? Tại sao anh ba đi tìm chị ấy mà chị ấy lại không chịu quay về với anh ba?” Trong đầu cậu năm Tào lúc này đang chứa một vạn câu hỏi vì sao.
Dĩ nhiên là cậu năm Tào không tài nào nghĩ ra câu trả lời.
Lúc đầu khi Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết thì anh ta cảm thấy Tô Khiết không xứng với anh ba của mình.
Nhưng rồi sau đó khi nhận ra sự khác biệt của cô lúc ở Danh Tước thì anh ta lại cảm thấy Tô Khiết cũng rất ổn.
“Em cúp máy trước đây.” Tô Khiết sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không kịp nói gì nữa, đã cúp máy ngay.
Cô cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần!!
Nguyễn Hạo Thần thấy cô lại cúp điện thoại của mình lần nữa, thì mặt anh thâm trầm u ám đáng sợ.
Cô lại cúp điện thoại của anh! Hơn nữa còn vì Bùi Dật Duy.
Nghĩ tới câu nói sau cùng của cô “Anh đừng lộn xôn”, trong lòng Nguyễn Hạo Thần bỗng dấy lên một ngọn lửa.
Đừng lộn xôn, trong tình huống nào mà cô lại nói Bùi Dật Duy đừng lộn xộn.
Trước đây, lúc anh và cô còn là vợ chồng, tối nào anh cũng dây dưa muốn hôn cô, lần nào hôn cô, cô cũng trừng mắt với anh, rồi bảo anh đừng lộn xôn.
Lúc đó, lần nào giọng nói của cô cũng mang theo sự tức giận, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự hờn dỗi mà bản thân cô chưa từng phát hiện ra, lần nào trêu cô trong lòng anh cũng ngứa ngáy khó chịu.
Lúc nãy khi cô nói với Bùi Dật Duy, anh có thể nghe ra sự hoảng hốt, và lo lắng trong giọng nói của cô.
Cô hoảng hốt cái gì? Bị anh dọa cho hoảng hốt à?
Còn lo lắng? Cô sợ bị anh phát hiện ra nên lo lắng ư?
Ban nãy, anh có nghe thấy hơi thở Bùi Dật Duy hơi rối loạn, gấp gáp, thậm chí còn thở dốc…
Có những chuyện, anh không thể nghĩ tới, thật sự không thể nghĩ tới…
Nguyễn Hạo Thần không ngừng bóp chặt điện thoại, điện thoại đã bị bóp đến mức sắp biến dạng rồi.
Còn bên bệnh viện, Tô Khiết cúp điện thoại xong thì vội vàng đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì sắc mặt hơi khó coi, rồi nhìn Tô Khiết tức giận nói: “Chẳng phải tôi đã dặn cô phải trông chừng cậu ấy, không được để cậu ấy cử động ư? Sao cô còn để cậu ấy ngồi dậy?”
Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, lúc nãy quả thật là do cô sơ suất.
“Bác sĩ, không phải lỗi của cô ấy.” Bùi Dật Duy khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn.
“Giờ tình huống của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, cân phải có người nhà chăm sóc, cô làm vợ cậu ấy thì phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Sắc mặt bác sĩ hơi dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tô Khiết nghe bác sĩ nói câu, cô làm vợ cậu ấy thì sửng sốt, định giải thích theo bản năng.
“Giờ tình huống của bệnh nhân vốn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cô có biết lúc nãy cậu ấy cử động đã xé rách vết thương rồi không, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cực kỳ nguy hiểm, cũng rất phiên phức, nên sau này cô phải chú ý và cẩn thận hơn mới được.” Nhưng Tô Khiết chưa kịp mở miệng, bác sĩ lại nói tiếp.
“Được, tôi biết rồi.” Tô Khiết khẽ đáp lại, cũng không nói gì nhiều, cô không thể tranh cãi với bác sĩ, hơn nữa cô cảm thấy mình đâu cần phải giải thích với bác sĩ làm gì.
Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười.
Bác sĩ lại kiểm tra một lát, sau đó căn dặn mấy câu, rồi mới rời đi.
Chẳng mấy chốc, Bùi Dật Duy lại nhắm mắt lại lần nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
Tô Khiết không dám lơ là, vẫn ngồi canh chừng ở bên cạnh, đến nửa đêm, Bùi Dật Duy bắt đầu phát sốt.
Lúc bác sĩ rời đi đã nói, sợ nhất là bệnh nhân phát sốt, nên Tô Khiết không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi bác sĩ.
Cũng may bác sĩ nói tình huống không quá nghiêm trọng, cũng không chuyển biến xấu, nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
CHƯƠNG 949
Tô Khiết sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa cô rất hiểu tính cách Bùi Dật Duy, nếu anh tỉnh lại không nhìn thấy cô, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên cô không dám rời đi một bước, ngay cả cơm cũng gọi ở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Dật Duy cũng có tỉnh lại, nhưng đầu óc mê man, mơ mơ hồ hồ, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Bùi Dật Duy mới thật sự tỉnh lại, sau khi bác sĩ kiểm tra nói tình huống đã ổn định, đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Tô Khiết đã canh chừng trong phòng bệnh hai ngày hai đêm, chưa từng rời khỏi một bước.
Nguyễn thị, trong văn phòng Nguyễn Hạo Thần.
“Tổng giám đốc, phu nhân vẫn không tới bệnh viện, cũng không trở về nhà họ Tô. Chúng tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu?” Lúc nói câu này, hai chân thư ký Lưu run run mềm nhũn.
Anh thật sự rất sợ, hai ngày nay tổng giám đốc cực kỳ đáng sợ.
Thư ký Lưu biết, chắc chắn tổng giám đốc nghe thấy tin tức này sẽ càng đáng sợ hơn, nhưng anh không thể không báo cáo.
Thư ký Lưu thầm thở dài, rồi cắn răng nói tiếp: “Hai ngày nay Bùi Dật Duy cũng không đến công ty, ngay cả thư ký của anh ta cũng không biết anh ta đã đi đâu.”
Lúc nói câu này, thư ký Lưu cảm thấy hai chân mình đang run lên.
Nếu kết nối hàm ý trong hai câu nói của thư ký Lưu, thì hàm ý được thể hiện rất rõ, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được.
Sao Nguyễn Hạo Thần lại không hiểu chứ?
Thật ra, anh có thể sai người đi điều tra xem cô đang ở đâu, nhưng anh không làm vậy.
Nguyễn Hạo Thần luôn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, đây là tài liệu ghi chép lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Tô Khiết và Bùi Dật Duy mà anh đã sai người đi điều tra.
Bao gồm cả chuyện lúc nhỏ, tất nhiên trọng tâm vẫn là chuyện Tô Khiết ở bên Bùi Dật Duy hồi học cấp ba.
Rất nhiều chuyện liên quan đến hai người.
Bao gồm việc Bùi Dật Duy dạy bù giúp cô, rồi tỏ tình với cô, kể cả những chuyện lãng mạn mà Bùi Dật Duy đã tạo ra cho cô nữa.
Tất nhiên, cô cũng làm rất nhiều cho Bùi Dật Duy.
Cô không cố tình rụt rè như mấy cô gái đang yêu khác, nên lúc đó cô cũng làm rất nhiều chuyện kinh thiên động địa cho Bùi Dật Duy.
Ví dụ như cô muốn tổ chức sinh nhật cho Bùi Dật Duy, sẽ đích thân làm 99 tấm thiệp, rồi tự tay viết những lời nhắn nhủ của người khác.
Chẳng hạn như vào lễ tình nhân, cô sẽ thu gom bật lửa khắp nơi rồi tặng cho Bùi Dật Duy, vì anh ta thích sưu tầm bật lửa.
Nhìn thấy những chuyện cô từng làm vì Bùi Dật Duy, Nguyễn Hạo Thần thật sự đố ky đến đỏ mắt.
Ai nói cô không biết yêu? Ai nói cô sẽ không yêu đương chứ?
Cô biết yêu hơn ai hết, lúc yêu, cô còn làm nhiều hơn bất kỳ cô gái nào khác, tình yêu của cô còn mãnh liệt hơn các cô gái khác.
Nhưng mọi chuyện cô làm đều vì Bùi Dật Duy.
Còn đối với người đàn ông khác, cô lại đóng cửa trái tim mình, giả vờ không biết gì hết, có lẽ phải nói rằng cô không dùng trái tim mình nên không hiểu.
CHƯƠNG 950
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy đọc những chuyện liên quan đến cô và Bùi Dật Duy là một cực hình, nhưng anh vẫn không nhịn được, tiếp tục đọc.
Lúc đó, thành tích của Tô Khiết cực kỳ yếu kém, thầy giáo đã tìm cô nói chuyện, hỏi cô giờ không chịu cố gắng thì tương lai phải làm thế nào?
Nhưng Tô Khiết lại thẳng thắn trả lời, tốt nghiệp xong, cô sẽ gả cho Bùi Dật Duy.
Hồi đó, chuyện này đã lan ra khắp trường.
Lúc đó cô định tốt nghiệp xong sẽ gả cho Bùi Dật Duy, nên trong kế hoạch cuộc đời cô chỉ có mình anh ta.
Vì Bùi Dật Duy, cô có thể từ bỏ tất cả.
Nếu lúc đó không xảy ra chuyện bất ngờ kia, chắc chắn cô đã sớm gả cho Bùi Dật Duy rồi.
Giờ chuyện đã trôi qua sáu năm rồi, Bùi Dật Duy lại nói, muốn làm lại từ đầu với cô.
Nếu cô thật sự quyết tâm muốn ở bên Bùi Dật Duy, anh còn có thể làm gì được?
Cuối cùng ba tháng vợ chồng giữa anh và cô, cũng không bằng thanh mai trúc mã Bùi Dật Duy của cô.
Cô và Bùi Dật Duy là thanh mai trúc mã là sự thật, tình cảm từ nhỏ đến lớn là tình yêu chân thành.
Còn ba tháng vợ chồng giữa cô và anh là giả, chỉ là bản thỏa thuận kết hôn.
Nếu hai người chưa ly hôn, anh còn có thể danh chính ngôn thuận đi cướp cô về, nhưng giờ hai người đã ly hôn rồi.
Còn chuyện năm năm trước, cho dù anh đã xác nhận, nhưng không hề có chứng cứ gì, mà chỉ thông qua thăm dò lúc trước, thậm chí anh còn không nhìn ra chỗ sơ hở để chứng minh sự thật.
Nếu cô không thừa nhận, anh còn có thể làm gì được?
Anh không thể giành cô về, rồi ép cô ở bên mình, cho dù anh có thể cướp được người vê, nhưng còn trái tim cô?
Hôm đó, cô cúp điện thoại anh, anh luôn nhẫn nhịn, không gọi cho cô nữa, rồi cô cũng không không còn tin tức gì.
Anh nghĩ rằng, chí ít cô sẽ gọi cho anh, nhưng cô chưa từng gọi.
Hai ngày nay, cô và Bùi Dật Duy cũng mất tích, sự thật đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng anh thật sự phải buông tay như thế ư? Anh phải tác thành cho hai người ư?
Tác thành cho hai người? Dựa vào cái gì? Đó là người phụ nữ của anh, cô là vợ anh, dựa vào cái gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.
Đúng, cô và Bùi Dật Duy từng có quá khứ như vậy, cô từng nói sẽ gả anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải cô vẫn không gả đấy thôi?
Cô không gả cho Bùi Dật Duy, nhưng cô đã gả cho anh!
Hơn nữa năm năm trước, lần đầu tiên của cô đã trao cho anh, thì sau này cô cũng phải gả cho anh.
Nên dựa vào điều gì mà bảo anh tác thành cô cho người đàn ông khác.
Do đó dù phải cướp, anh cũng phải cướp cô vê.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không lấy ra được chứng cứ chuyện năm năm trước, nên giờ anh vẫn thiếu một lý do chính đáng.
“Cậu nói thử xem, nếu giờ tôi phá hủy công ty Bùi Dật Duy thì mọi chuyện sẽ thế nào?” Nguyễn Hạo Thần bỗng ngẩng đầu nhìn thư ký Lưu.
CHƯƠNG 951
“Nếu tổng giám đốc làm vậy, với tính cách của phu nhân, chắc chắn sẽ không tới cầu xin tổng giám đốc, mà cô ấy sẽ đồng cam cộng khổ cùng Bùi Dật Duy.” Thư ký Lưu ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đưa ra đáp án.
“Cậu có thể cút được rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thư ký Lưu với ánh mắt sắc bén, những lời anh ta nói thật khó nghe, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, thư ký Lưu đang nói sự thật.
Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ làm theo đáp án đó.
Thư ký Lưu thấy ấm ức vô cùng, chính chủ tịch đã hỏi đấy thôi, chẳng qua anh chỉ trả lời theo đúng sự thực thôi mà, anh sai chỗ nào chứ?
Tối đó Nguyễn Hạo Thần tới Danh Tước, dĩ nhiên anh không đi một mình mà còn rủ thêm vài người nữa.
“Anh ba à, có chuyện gì vậy? Chẳng phải là chị ba đã quay về rồi sao? Anh không ở bên chị ấy à, còn có thời gian tới uống rượu với bọn này nữa chứ.” Tịch Xuyên biết rõ tình trạng của anh lúc này, và cũng hiểu kha khá vê chuyện của Tô Khiết.
Lúc trước anh ba như phát điên lên mà tìm chị dâu khắp nơi, bây giờ chị ấy đã quay về thành phố A rồi, nhẽ ra anh nên dính chặt lấy chị mọi lúc mọi nơi mới phải chứ
Sao lại có thì giờ ngồi uống rượu với bọn họ như thế này? Đúng là chuyện lạ mà.
Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua anh ta, ánh mắt anh lạnh tanh.
“Anh ba? Sao thế?” Tịch Xuyên thấy thế thì sợ đến nỗi thiếu điều làm đổ luôn rượu trong ly, ánh mắt lúc nãy của anh ba thật là đáng sợ mà.
Nhìn qua là biết ngay anh đang thèm khát thiếu thốn lắm, chắc là chị dâu không thỏa mãn được anh ấy đây mà.
“Anh ba, bộ anh không được thỏa mãn chuyện kia à?” Tịch Xuyên uống một ngụm rượu rồi đánh liều hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là chị dâu không thể thỏa mãn được anh sao?”
Câu nói này của anh ta chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
“Tịch Xuyên, cậu câm mồm được rồi đó.” Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần lúc này tối sầm đi trông vô cùng đáng sợ, giọng điệu anh cũng lạnh tanh đến ghê người.
Thỏa mãn anh? Bây giờ anh muốn gặp cô thôi cũng khó, nói gì tới thỏa mãn chứ?
“Anh ba và chị dâu đã li hôn rồi mà. Nếu đã li hôn thì chị ấy đâu thể ngủ với anh ba nữa, vậy thì làm sao mà thỏa mãn anh ấy được?” Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất, vẻ ngoài cũng trông ngây thơ nhất, nhưng có đôi lúc cậu ta lại không hề ngây thơ chút nào.
Tiểu Thất nói câu này đúng là không sai chữ nào!
“Phụt!” Tịch Xuyên nghe cậu ta nói vậy thì liền phì cười, nói: “Ừ, Tiểu Thất nói có lý lắm, li hôn rồi thì không thể ngủ với nhau được, anh ba cứ phải “Trăng khuya nương gối bơ phờ tóc mai’ riết rồi thành ra bị thiếu thốn tình cảm, vậy nên tới đây uống rượu với chúng ta.
“Sau tự nhiên anh ba lại li hôn với chị dâu vậy?” Vì Nguyễn Hạo Thần không cho phép nói chuyện này với người khác nên cậu năm Tào vẫn chưa biết rõ lắm.
Cho nên tất cả mọi người trừ Tịch Xuyên và Đường Lăng ra chỉ biết chuyện Nguyễn Hạo Thần đã li hôn với Tô Khiết thôi, còn cụ thể ra sao thì không hề nắm rõ.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, nhưng tóm gọn lại thì là do anh ba không trông chị dâu cho kỹ vào.” Tịch Xuyên cũng không nói rõ, nhưng chuyện này anh ta chính là người biết rõ nhất, anh cho rằng chị dâu có thể li hôn được là vì anh ba đã đặt ra điều kiện như vậy với chị ấy.
Ai bảo anh ba rảnh hơi rồi tự nhiên đòi làm cái hợp đồng gì đó làm chi? Mà còn đặt ra các điều kiện như là khi anh ba không có ở thành phố A thì có thể tìm thư ký Lưu để làm thủ tục li hôn, làm vậy chẳng khác nào cố tình tạo điều kiện cho chị ấy.
Thật ra thì Tịch Xuyên cũng biết là anh ba không hế có ý muốn li hôn, chắc chắn chính chị dâu là người yêu cầu, nhưng dù chị ấy có muốn thì anh ba cũng có thể ngăn không cho chị viết và không ký vào đơn mà.
CHƯƠNG 952
Tịch Xuyên không hê biết rằng chữ trên tờ giấy thỏa thuận kia sẽ biến mất sau một tháng, cũng bởi vậy nên Nguyễn Hạo Thần mới chịu để cho Tô Khiết viết như thế.
Nhưng ngờ đâu người tính không bằng trời tính, cuối cùng cậu ba Nguyễn vẫn tính nhầm một bước!
Lúc này thư ký Lưu đang đứng sau lưng Nguyễn Hạo Thần không dám hó hé tiếng nào, anh ta chỉ mong sao chuyện này qua nhanh nhanh, mong chủ tịch hãy quên chuyện này thật nhanh.
Nhưng thư ký Lưu cũng biết rõ, chừng nào bà chủ còn chưa quay về thì chủ tịch sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Sao mà phức tạp thế không biết nữa! Nghe nói là chị dâu trốn ra nước ngoài, anh ba tìm suốt một tháng mà vẫn chưa tìm chị ấy về được, cuối cùng là do nghe tin ông cụ Tô bị bệnh nên chị ấy mới về, đúng chứ?” Tính cậu năm Tào trước nay vốn hay hiếu kỳ, nhưng anh ta hỏi Tịch Xuyên thì Tịch Xuyên lại không chịu nói, mà anh lại không dám hỏi thẳng Nguyễn Hạo Thần.
Bây giờ được gặp mặt, cậu năm Tào cảm thấy mình có thể nhân lúc này hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Với năng lực của anh ba mà tìm suốt một tháng vẫn không tìm được chị ấy sao? Chị dâu đã trốn ở đâu vậy chứ? Ở sao Hỏa hay gì?” Đây cũng là điêu khiến cậu năm Tào thấy thắc mắc nhất, anh ta biết rất rõ vê năng lực của Nguyễn Hạo Thần, nếu Nguyễn Hạo Thần muốn tìm người thì chắc chắn sẽ tìm thấy.
“Cho dù chị dâu có trốn ở hành tình khác, anh ba cũng có thể tìm lại được về.” Tiểu Thất nhanh chóng tiếp một câu, cậu ta tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh ba.
“Nhưng anh ba chưa tìm lại được chị ba về.” Cậu năm Tào nhìn Tiểu Thất rồi cười nói.
“Vậy chỉ có một lý do thôi.” Tiểu Thất nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần rồi làm giọng bí ẩn nói.
“Lý do gì?” Cậu năm Tào nhướn mày, anh ta cũng rất muốn nghe thử xem Tiểu Thất có thể nói được điêu gì hay ho.
Tịch Xuyên cũng thấy có chút tò mò, anh ta cũng muốn biết lý do duy nhất mà Tiểu Thất sắp nói là gì. Đến cả Nguyễn Hạo Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, tất nhiên ánh mắt anh không còn quá lạnh lùng như khi nhìn Tịch Xuyên nữa.
Tiểu Thất ngồi thẳng lưng, đoạn cậu ta hắng giọng rồi nghiêm túc cắn rõ từng chữ: “Đó là do chị dâu không muốn về với anh ba.”
Câu này của Tiểu Thất lại một lần nữa đúng y không trượt phát nào!
Tịch Xuyên ngơ ra giây lát, thằng bé Tiểu Thất này đúng là hiểu biết ghê thật, câu nói này đã đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề, đúng thật mọi chuyện đều là do chị dâu không muốn quay về với anh ba
Nếu chị ấy bằng lòng quay về với anh ba thì đã không sinh ra đủ thứ dây mơ rễ má như vây.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn vê phía Tiểu Thất, thằng nhóc ngang ngược này càng ngày càng khó ưa mà.
Mặt thư ký Lưu vô thức giật giật, Tiểu Thất có biết thì biết trong lòng thôi, việc gì phải nói thẳng ra chứ?
Làm vậy có khác nào muốn giết người đâu?
Tiểu Thất đúng là không hiểu chuyện mà, trong tình huống này mà nói thế thì chẳng khác gì đang kích thích chủ tịch. Chủ tịch đây giờ thật sự không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa.
“Ai da, khó hiểu thật đấy, tại sao chị dâu lại phải li hôn với anh ba chứ? Tại sao lại phải trốn đi như vậy? Tại sao anh ba đi tìm chị ấy mà chị ấy lại không chịu quay về với anh ba?” Trong đầu cậu năm Tào lúc này đang chứa một vạn câu hỏi vì sao.
Dĩ nhiên là cậu năm Tào không tài nào nghĩ ra câu trả lời.
Lúc đầu khi Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết thì anh ta cảm thấy Tô Khiết không xứng với anh ba của mình.
Nhưng rồi sau đó khi nhận ra sự khác biệt của cô lúc ở Danh Tước thì anh ta lại cảm thấy Tô Khiết cũng rất ổn.
Bình luận facebook