• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (4 Viewers)

  • Chương 1009-1013

CHƯƠNG 1009

“Đi rồi? Đi đâu?” Đường Lăng sửng sốt, làm sao lại đi rồi chứ?

“Đi từ một tháng trước rồi, về bên cạnh ba mẹ nó, hình như ba mẹ nó đang ở Mỹ, khi tôi xem bạn gái tôi gọi điện thì là số điện thoại của Mỹ.” Vì Hứa Dinh Dinh từng nói, không cho anh ta hỏi nhiều về hai đứa bé, nên Tịch Xuyên cũng không biết nhiều.

Đường Lăng chau mày, ánh mắt hơi lóe lên, việc này hoàn toàn trùng khớp rồi.

Nhưng vừa nãy anh ta sốt ruột đến hồ đồ rồi, sau khi ly hôn với Nguyễn Hạo Thần, Khiết Khiết lập tức trở về Mỹ, nên chắc chắn đứa bé đã theo Khiết Khiết trở về Mỹ rồi.

Không, không đúng, anh ta dám khẳng định, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết chuyện đứa bé, bằng không Nguyễn Hạo Thần đã sớm đắc chí trước mặt anh ta rồi.

Tất nhiên, nếu Nguyễn Hạo Thần đã sớm biết chuyện đứa bé thì chắc chắn sẽ sẽ không để cho Tô Khiết mang hai đứa bé đến nước Mỹ.

Nếu đứa bé cùng Khiết Khiết về Mỹ, Nguyễn Hạo Thần không thể phát hiện được chuyện đứa bé. Lúc ấy Khiết Khiết đi máy bay bình thường rời khỏi thành phố A, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn đã điều tra, nếu lúc ấy Khiết Khiết mang theo hai đứa bé thì Nguyễn Hạo Thần sẽ tra ra ngay.

Nên chắc chắn đứa bé không đi cùng Khiết Khiết về Mỹ.

Nhất định lại là Đường Bách Khiêm giở trò quỷ.

Chắc là Đường Bách Khiêm mang đứa bé rời đi trước, nên Nguyễn Hạo Thần mới không phát hiện ra.

Vẻ mặt Đường Lăng trở nên lạnh lùng hơn, nên chính Đường Bách Khiêm đã sắp xếp để giấu diếm chuyện hai đứa bé.

Tất nhiên, trong lòng Đường Lăng hiểu rõ, sở dĩ Đường Bách Khiêm có thể qua mặt Nguyễn Hạo Thần là vì Nguyễn Hạo Thần không hề ngờ Khiết Khiết lại có con. Mà tất cả tâm tư của Nguyễn Hạo Thần đều dồn vào Tô Khiết nên không để ý những chuyện khác nữa.

“Đại ca, anh có chuyện gì không?” Thấy Đường Lăng im lặng lúc lâu, Tịch Xuyên sốt ruột hỏi.

“Có ảnh chụp đứa bé không, gửi tôi một bức.” Đường Lăng hoàn hồn, đột ngột hỏi, dù không gặp được đứa bé thì xem ảnh chụp cũng được.

“Đại ca, anh không sao chứ? Tại sao anh lại đột ngột quan tâm chuyện hai đứa bé đó như vậy?” Tịch Xuyên cảm thấy chuyện này có chút khác thường.

Anh ta hiểu tính cách của đại ca nhất, đại ca chắc chắn không quan tâm những chuyện không liên quan, huống hồ giờ nhà họ Đường đang nhiều chuyện như vậy, nhưng đại ca lại cố ý gọi điện thoại đến hỏi chuyện đứa bé, hơn nữa còn nói muốn xem ảnh của nó.

Ánh mắt Tịch Xuyên lóe lên, anh ta bỗng nghĩ đến một khả năng, đứa bé họ Đường, đại ca cũng họ Đường.

“Đại ca, đó không phải là con anh chứ?” Tịch Xuyên không kìm được kêu lên, giờ Tịch Xuyên chỉ nghĩ được khả năng này, bằng không tại sao đại ca lại quan tâm chuyện đứa bé như vậy?

Nếu là con của đại ca, tại sao đến bây giờ đại ca mới quan tâm?

Là vì bây giờ đại ca mới biết sao?

Nghe Tịch Xuyên nói vậy, khóe môi Đường Lăng giãn mạnh ra, Tịch Xuyên đúng là giỏi tưởng tượng.

“Cậu sẽ nhanh chóng biết thôi.” Đường Lăng không trả lời thẳng vào vấn đề, vì dù sao đây cũng là chuyện của Khiết Khiết, Khiết Khiết còn chưa nói, anh ta không thể nói lung tung.

“Đại ca, anh có ý gì, không phải tôi đoán trúng rồi chứ?” Thấy Đường Lăng không hề phản bác, lại còn nói nước đôi, Tịch Xuyên rất kinh sợ.

Không, không phải là thật chứ, hai cục cưng đó thật là con của đại ca ư?

“Tạm thời cậu hãy giữ bí mật chuyện này.” Đường Lăng lại dặn dò, chuyện này, anh ta phải hỏi ý của Khiết Khiết trước mới được.
CHƯƠNG 1010

“Đại ca, anh được lắm, không ngờ hai cục cưng đó lại là con của anh. Đại ca, anh không biết hai cục cưng đó đáng yêu, thông minh cỡ nào đâu, đặc biệt là Minh Hạo, nó là một đứa trẻ xuất sắc, sự thông minh của nó khiến tôi cũng phải bội phục. Hiện rốt cuộc tôi đã biết tại sao Minh Hạo lại tài giỏi như vậy, chắc chắn là di truyền của đại ca rồi.” Tịch Xuyên càng nói càng hưng phấn, trước đó anh ta từng hiểu lầm hai cục cưng đó là con của mình, kết quả không vui một trận.

Nhưng nếu là con của đại ca, vậy cũng không tệ.

Nghe vậy, khóe môi Đường Lăng không ngừng giương lên, nói di truyền từ anh ta cũng không sai, dù sao anh ta là bác ruột hai đứa bé, gen nhà họ Đường bọn họ luôn tốt.[Truyện Hay]

Anh ta làm việc luôn quả quyết dứt khoát, thời gian của anh ta cũng luôn quý giá, nhưng lần này nghe Tịch Xuyên nói chuyện hai cục cưng, anh ta lại không hề tắt điện thoại.

“Đại ca, báo cáo anh muốn đã được gửi đến.” Đến khi Tiểu Hổ cầm bản fax đi đến, Đường Lăng mới cúp điện thoại.

Cúp điện thoại rồi mà anh ta vẫn cảm giác có chút không nỡ, anh thật muốn nghe nhiều chuyện hơn về hai cục cưng.

Không được, anh ta phải đi đón hai cục cưng trở về. Dựa vào cái gì mà Đường Bách Khiêm có thể giữ người của nhà họ Đường bọn họ chứ?

Anh ta hiểu rõ Đường Bách Khiêm nhất, nên việc này có lẽ sẽ không khó khăn lắm.

Đường Lăng cầm lấy bản báo cáo, vừa nhìn một cái khóe môi đã giật giật, anh ta thu bản báo cáo lại để cùng báo cáo của Đường Minh Hạo.

Thật ra trong lòng Đường Lăng đã sớm biết kết quả, chẳng qua anh ta muốn chắc chắn, xác nhận kết quả rất rõ ràng, đứa bé là của Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết việc này.

Đường Lăng cầm điện thoại di động lên, nghĩ xem có cần gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần hay không.

Trước nay anh ta luôn quả quyết dứt khoát, thế mà lúc này lại có chút do dự, có nên gọi cuộc điện thoại này hay không đây?

Cuối cùng, Đường Lăng vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần.

Điện thoại kêu lên mấy tiếng, khi sắp tự động cúp máy, Nguyễn Hạo Thần mới nghe máy, sau đó anh cất giọng trầm khàn: “Có chuyện gì?”

“Tôi nghe nói Khiết Khiết đã trở về.” Nghe giọng điệu kia, Đường Lăng không nhịn được cười, Nguyễn Hạo Thần giống như đang ăn phải thuốc nổ vậy, được lắm.

“Ừ.” Nghe Đường Lăng nói vậy, giọng Nguyễn Hạo Thần trở nên nặng nề hơn, nhưng vẫn lên tiếng.

Sau đó, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng cười của Đường Lăng, dù rất nhẹ, nhưng anh vẫn nghe rất rõ ràng.

“Có chuyện gì?” Trong lòng cậu ba Nguyễn càng khó chịu: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện thì tôi cúp máy.”

Giọng điệu cậu ba Nguyễn này rõ ràng không tốt lắm.

“Lần trước tôi còn chưa nói xong anh đã cúp điện thoại, Khiết Khiết là của tôi…” Đường Lăng nghe giọng điệu này của Nguyễn Hạo Thần, khóe môi không ngừng giương lên, anh ta nói câu này rất chậm, chậm đến mức khiến người nghe dễ hiểu lầm, đương nhiên là Đường Lăng cố ý.

Nguyễn Hạo Thần lập tức cúp điện thoại.

Đường Lăng nhìn điện thoại đã bị cúp, đảo mắt, sao anh ta không biết mỗi lần ghen Nguyễn Hạo Thần lại như thế này chứ.

Đừng nói không còn tỉnh táo như bình thường, mà ngay cả lý trí tối thiểu nhất cũng không có, còn không để người khác nói hết câu.
CHƯƠNG 1011

Dù vừa nãy anh ta cố ý nói rất chậm, nhưng Nguyễn Hạo Thần cũng quá sốt ruột rồi?

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần sầm xuống, anh vốn tưởng nhà họ Đường gặp phiền phức gì cần anh giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới Đường Lăng vừa mở mồm đã hỏi Khiết Khiết, còn nói Khiết Khiết là của Đường Lăng.

Mẹ kiếp, Đường Lăng coi Nguyễn Hạo Thần chết rồi sao?

Đường Lăng này đúng là mặt dày.

Người nhớ thương vợ anh thì đều là kẻ địch, dù có là anh em anh cũng không thể chịu đựng được

Đường Lăng thật quá đáng.

Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện cho Tô Khiết. Cậu ba Nguyễn cảm thấy anh nhất định phải đề phòng khi chuyện còn chưa xảy ra, tuyệt đối không thể để Đường Lăng có thể nhân cơ hội…

Lúc này, Tô Khiết đang ở công ty. Cô đang chuẩn bị đi đến phòng họp thì nhìn thấy điện thoại của anh gọi tới, cô ngẩn người một chút, nghĩ đến lời anh tối qua thì vẫn nghe điện thoại của anh: “Alo, anh…”

“Đường Lăng gọi điện thoại cho em chưa?” Nhưng Tô Khiết còn chưa nói xong, đã bị cậu ba Nguyễn ngắt lời.

Tô Khiết sững sờ, người này trở nên nóng nảy như vậy từ khi nào thế?

“Chưa.” Lần trước, sau khi chia tay với cô ở thôn Tinh Hồ, Đường Lăng vẫn chưa liên lạc với cô, nói thật cô cũng cảm thấy hơi thất vọng, cô vốn định tìm đến người nhà vì mẹ nữa đấy.

“Hãy nhớ, nếu anh ta có gọi điện cho em thì đừng có nhận, đừng quan tâm đến anh ta.” Nguyễn Hạo Thần dặn dò.

“Hả?” Tô Khiết cảm thấy hơi choáng váng, anh nói vậy là có ý gì?

“Hả cái gì mà hả? Em nghe thấy anh nói chưa?” Giờ đây, Nguyễn Hạo Thần thật sợ Đường Lăng sẽ đi tìm Tô Khiết.

Cậu ba Nguyễn đang cảm thấy rất ghen, ghen đến đầu óc mụ mị, nên hành động của anh cũng có chút ngây thơ.

Tô Khiết: “…”

Sao cô cảm thấy có chút không thích hợp.

“Nghe thấy rồi.” Tô Khiết lấy lại tinh thần, trả lời.

Nhưng đúng lúc này, Tô Khiết nghe thấy trong văn phòng truyền đến tiếng rống giận dữ của ông cụ, trong lòng giật mình: “Em bận một chút, em tắt máy trước, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”

Vừa nãy khi cô nhận điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, ông cụ vào văn phòng trước, xem ra đã phát sinh tranh chấp.

“Đồ nghịch tử này, bây giờ ngay cả tao mày cũng chống đối sao?” Ông cụ Tô nhìn Tô Trung Dung, tức giận đến mặt mày tái mét.

“Ba, con cũng vì nghĩ cho ba thôi, ba cũng từng này tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, con muốn ba ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Tô Trung Dung nhẹ nhàng nói ra những lời êm tai, nhưng dù có êm tai hơn nữa cũng không che giấu được mục đích của ông ta.

Tô Khiết đẩy cửa ra đi vào, nhanh chóng đi tới bên cạnh ông cụ, đỡ lấy ông: “Ông nội, ông đừng vội, đừng nóng giận.”

Bác sĩ đã dặn dò, tuyệt đối không thể khiến ông cụ bị kích thích.

“Ba, ba xem sức khỏe ba này, nói một câu cũng phải tốn sức như thế, làm sao con có thể nhẫn tâm để ba tiếp tục quan tâm chuyện của công ty nữa.” Trước mặt người ngoài, Tô Trung Dung diễn kịch khá đạt.

“Các người đều có ý chọn nó là tổng giám đốc công ty sao?” Ông cụ không để ý đến Tô Trung Dung, mà nhìn về phía mấy quản lý khác trong phòng họp.
CHƯƠNG 1012
Ông cụ Tô biết nếu hôm nay ông muốn để Khiết Khiết làm tổng giám đốc công ty thì những người khác chắc chắn sẽ không đồng ý, nên ông suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình sẽ quản lý công ty, không nghĩ tới, Tô Trung Dung lại dám chống đối ông.
“Thưa ông, chúng tôi cũng nghĩ cho sức khỏe của ông mà thôi.” Rõ ràng những người khác đã thương lượng xong với Tô Trung Dung.
Có mấy người còn nhận được lợi ích từ Tô Trung Dung, nên lúc này đều đứng ra nói giúp cho ông ta.
Ông cụ Tô tức giận, ngực bắt đầu thấy đau: “Được, được, các người giỏi lắm, tôi còn chưa chết, mà các người đã, đã…”
Nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Tô, Tô Khiết cảm thấy giật mình, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Cô không hiểu chuyện làm ăn nhưng xử lý chuyện như vậy, tuyệt đối không có vấn đề.
Cô không lên tiếng là vì lúc trước không muốn quản, hơn nữa, Nguyễn Hạo Thần đã từng nói sẽ giải quyết, cô cho rằng Nguyễn Hạo Thần sẽ có sắp xếp.
Nhưng hiện tại…
Tô Khiết hơi nhếch môi, vừa định mở miệng, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Tô Khiết lấy điện thoại di động ra, thấy một tin nhắn do Nguyễn Hạo Thần gửi tới.
Rõ ràng vừa nãy khi Nguyễn Hạo Thần gọi điện đến, nghe thấy âm thanh nên đã đoán được cô đang ở công ty.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Hạo Thần, cô không hề suy nghĩ nhiều, cứ vậy nghe theo sắp xếp của anh.
“Ông nội, chúng ta đi trước đã.” Tô Khiết dìu ông cụ định rời đi: “Để cháu đưa ông đi bệnh viện khám trước đã.”
Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo Thần sắp xếp như thế nào, nên nhất thời cũng không giải thích với ông cụ.
“Khiết Khiết, nếu cứ đi như thế thì công ty coi như xong rồi?” Dọc đường, ông cụ Tô đã nghĩ quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không bình thường lắm, có lẽ Nguyễn Hạo Thần sẽ giúp Khiết Khiết, cho nên lúc đó trong lòng ông ôm hi vọng rất lớn.
Bây giờ nhìn cục diện này, thấy Nguyễn Hạo Thần không hề làm gì, ông cụ cảm thấy có chút thất vọng.
Có lẽ quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không giống như ông nghĩ, có lẽ hai người họ chẳng qua chỉ có quan hệ quen biết, hoặc chỉ quen biết do Nguyễn thị đầu tư vào Tô thị mà thôi.
Dù sao Nguyễn Hạo Thần vốn cao đến mức bọn họ không thể với tới.
“Ông nội, đó đều không phải thứ cháu muốn, cháu chỉ cần ông nội khỏe mạnh là được, chúng ta đi trước đi.” Tô Khiết nhìn ông cụ, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười rất khẽ nhưng lại có khả năng khiến người ta cảm thấy an tâm ngay lập tức.
Ông cụ Tô hơi ngẩn người, rồi lập tức gật đầu.
Ông cụ Tô và Tô Khiết cùng rời đi.
Tô Trung Dung thấy ông cụ cứ như vậy rời đi, trong lòng vô cùng đắc ý, rốt cuộc Tô thị cũng là của ông ta rồi.
Ông ta đã là tổng giám đốc của Tô thị rồi.
Nhưng rõ ràng có đôi khi, đắc ý đến mức quên đi sự thật thì sẽ dễ thành vui quá hóa buồn.
Tô Khiết lo lắng sức khỏe ông cụ Tô, vốn định đưa ông cụ đi bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng ông cụ không chịu, nên Tô Khiết đành đưa thẳng ông cụ về nhà.
CHƯƠNG 1013

Vừa về đến nhà, Tô Khiết đã nhận được điện thoại của Đường Lăng.

Nhìn thấy điện thoại của Đường Lăng, Tô Khiết hơi sững sờ, lâu như vậy rồi Đường Lăng mới gọi điện thoại cho cô là có ý gì?

Trước đó, Nguyễn Hạo Thần còn cố ý gọi điện thoại cho cô, bào cô đừng nhận điện thoại của Đường Lăng.

Tô Khiết hơi nhếch môi, nhận điện thoại: “Alo, cậu chủ Đường có chuyện gì không?”

“Khiết Khiết, em đến đây một chút, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Nghe thấy Tô Khiết nói vậy, Đường Lăng không kìm được bật cười, con bé này đang trách anh ta lâu như vậy không liên lạc với mình đây mà.

Tô Khiết ngẩn người, Đường Lăng nói nửa úp nửa mở, nghe hình như không phải vì chuyện của mẹ.[Đọc truyện hay]

“Được, cho tôi địa chỉ đi.” Nhưng vì muốn biết rõ chuyện của mẹ, nên cô vẫn đồng ý.

Sau đó, Đường Lăng gửi một địa chỉ tới, Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe ra cửa.

Lúc này, trong bệnh viện tư nhân của Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam nhìn tài liệu trước mặt, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, sao cô ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này.

Tô Khiết? Tô Khiết!

Năm đó Tô Khiết là một bệnh nhân của cô ta, được phẫu thuật vì khi sinh con xuất huyết nhiều.

Cũng chính vì chuyện lần đó mà sau này Tô Khiết không thể mang thai nữa.

Tô Khiết không thể mang thai nữa là tin dữ với Nguyễn Hạo Thần, nhưng Tô Khiết đã từng sinh hai đứa bé, một nam một nữ.

Cô ta nhất định phải nói chuyện này cho Nguyễn Hạo Thần biết.

Nhưng cầm điện thoại lên, Trác Hiểu Lam lại do dự, cô ta phải nói chuyện đó với Nguyễn Hạo Thần như thế nào?

Nguyễn Hạo Thần mới kết hôn với Tô Khiết được mấy tháng, nên hai đứa bé đó chắc chắn không phải của Nguyễn Hạo Thần. Rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết chuyện này, nên Tô Khiết đã giấu diếm Nguyễn Hạo Thần.

Trác Hiểu Lam hít sâu một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, đi vào chỗ sâu nhất của gian phòng, gọi điện cho cậu hai Trác, trước tiên cô ta muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cậu hai Trác không nhận điện thoại, anh ta còn đang làm phẫu thuật.

Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, rồi lại tiếp tục gọi điện thoại, lần này là cậu năm Tào. Cô ta biết cậu năm Tào luôn thạo tin nhất, nên chắc chắn biết rõ chuyện của Nguyễn Hạo Thần.

“Chị, có chuyện gì không?” Nhận được điện thoại của Trác Hiểu Lam, cậu năm Tào hơi bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên Trác Hiểu Lam gọi điện thoại cho anh ta.

Trác Hiểu Lam tính cách hơi lạnh lùng, bình thường cũng chỉ gọi điện thoại cho anh Ba.

“Gần đây Hạo Thần vẫn ổn chứ? Anh ấy và Tô Khiết vẫn ổn chứ?” Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, quyết định hỏi thẳng.

“Anh ba và Tô Khiết đã ly hôn rồi, chị không biết sao?” Cậu năm Tào biết Trác Hiểu Lam vẫn luôn quan tâm anh ba, nên cũng không nghĩ nhiều.

“Cậu nói bọn họ đã ly hôn rồi?” Trác Hiểu Lam hơi ngẩn người, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta cảm thấy mừng rỡ.

Thì ra Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đã ly hôn, vậy chuyện này chẳng có gì to tát nữa, dù sao Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đã không có quan hệ gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom