• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (1 Viewer)

  • Chương 1249-1252

Chương 1249
Ông cụ Nguyễn nhìn bà cụ Nguyễn đứng đó bất động không đẩy xe lăn về phía của ông ta, vậy thì mình cũng chỉ có thể đi trở về bên cạnh xe lăn, tự mình ngồi xuống xe lăn.
Tô Khiết ôm lấy Đường Vũ Kỳ đi vòng qua một bên khác, sau đó đi lên lầu.
“Người đâu, tiễn khách.” Sau đó ông cụ Đường đứng dậy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
“Lão Đường, bà Đường, nghe tôi giải thích đi…” Sắc mặt của ông cụ Nguyễn nhanh chóng thay đổi, vội vàng nhìn về phía ông cụ Đường, muốn giải thích.
“Tình huống của ông Nguyễn, chúng tôi cũng đã đều nhìn thấy rõ ràng rồi, chắc là không cần phải giải thích đâu.” Bà cụ Đường nhìn về phía ông ta, giọng nói rõ ràng đã lạnh lẽo hơn mấy phần.
“Lão Đường à, bà Đường, tôi đây là có nỗi khổ tâm ở trong lòng.” Ông cụ Nguyễn biết lúc nãy ông ta đã đứng dậy rồi, còn đi vài bước nữa, cho nên có làm bộ bị thương thì chắc chắn không được, cho nên ông ta cũng chỉ có thể tìm kiếm sự đồng tình.
“Chúng tôi làm như vậy cũng là vì Hạo Thần nhà chúng tôi, hai người không biết đó chứ, cái người quái dị Tô Khiết đó cứ không cảm thấy mất mặt mà cứ quấn lấy Hạo Thần nhà chúng tôi, chẳng những vóc dáng của Tô Khiết xấu xí, hơn nữa còn không thể sinh đẻ. Nếu như Hạo Thần nhà chúng tôi cưới nó, cả đời này sẽ bị phá hủy mất, nếu như Hạo Thần cưới nó thì cả đời này cũng không thể làm cha được, nhà họ Nguyễn của chúng tôi cũng sẽ không có con cháu, cho nên chúng tôi không thể không quan tâm.” Đến bây giờ, ông cụ Nguyễn cũng không nhận là mình làm sai, từ xưa đến nay ông ta đều không có lỗi, người làm sai đều là người khác.
Hai mắt của bà cụ Đường trừng lớn, âm thầm hít thở. Cái ông già này dám nói Tô Khiết của bọn họ như vậy ở trước mặt của bọn họ, được lắm, thật là giỏi, nếu như không phải vì để phối hợp với kế hoạch của Tô Khiết, bà thật sự rất muốn cầm cây gậy mà đánh ông ta đi ra ngoài.
Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết thì cả đời này không thể làm cha được à? Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết nhà họ Nguyễn của bọn họ sẽ không có con cháu?
Được rồi, vậy sau này hai bé cưng cũng không cần phải nhận nhà họ Nguyễn!
“Cho nên ông mới giả vờ bị thương? Giả vờ gãy xương? Còn nói với phóng viên là Tô Khiết đã làm ông bị thương thành cái dạng này?”
Ánh mắt của ông cụ Đường lúc này lộ ra chút lạnh lẽo, giọng nói uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.
“Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Tô Khiết thật sự quá vô liêm sỉ, quá không biết xấu hổ rồi. Cô ta quá nham hiểm, quá ác độc, quá thấp hèn. Tôi nói cho các người biết, ngay cả đàn bà ở khu đèn đỏ cũng không hèn hạ bằng cô ta.” Giờ phút này, ông cụ Nguyễn muốn đổ hết trách nhiệm lên người Tô Khiết, cho nên ra sức xúc phạm Tô Khiết.
Những lời đó rất khó nghe.
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần vừa bước vào đại sảnh, nghe rõ những lời của ông cụ Nguyễn, ánh mắt của anh trong nháy mắt chìm xuống cực điểm.
Tô Khiết ôm Đường Vũ Kỳ lên lầu, đúng lúc đi xuống, đang đi xuống cầu thang được một nửa, cho nên cô tự nhiên cũng nghe thấy hết những lời ông cụ Nguyễn nói.
Nguyễn Hạo Thần nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tô Khiết.
Tô Khiết nhìn anh một cái sau đó dời tầm mắt đi.
Đáy lòng Nguyễn Hạo Thần hơi chùng xuống, nhưng trong trường hợp này, anh cũng không thể nói thêm cái gì.
“Các người, mời các người đi cho, mời đi nhanh cho.” Bà cụ Đường cảm thấy nếu để ông ta tiếp tục nói nữa thì bà sẽ nhịn không được mà vào bếp lấy dao chém ông ta mất.
Khiết Khiết nhà bà là một đứa trẻ ngoan như thế, mà lại bị ông ta nói thành như vậy? Lúc nói ra những điều này, lương tâm của người này có bị cắn rứt không?
Chương 1250
“Vừa nãy Thấm Nhi cũng nói rồi, nhà họ Đường chúng tôi không để tâm đến cái chuyện lừa bịp này, mời các người đi cho.” Ông cụ Đường cũng trực tiếp đuổi người, ông thật sự không ngờ ông cụ Nguyễn lại quá đáng như vậy, dù cho thái độ của ông có tốt đến đâu thì lúc này cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
Nguyễn Hạo Thần cất bước đi vào.
“Cậu đến đúng lúc lắm, mau đưa người nhà của cậu đi đi.” Bà cụ Đường lúc này rất tức giận, giọng điệu nói với Nguyễn Hạo Thần cũng không tốt lắm.
“Bà cụ Đường à, chuyện này không liên quan gì đến Hạo Thần. Bà đã nhìn Hạo Thần trưởng thành, đứa trẻ này là người thế nào bà cũng rõ ràng nhất.” Ông cụ Nguyễn lúc này hiển nhiên còn đang suy nghĩ về chuyện liên hôn của hai nhà.
Khi ánh mắt của ông cụ Nguyễn khẽ đảo, tình cờ nhìn thấy Tô Khiết đang đứng trên cầu thang, ánh mắt ông ta sáng lên, liên tục nói: “Thấm Nhi, đây là Hạo Thần nhà chúng ta, nó rất ưu tú, con nhìn nó xem…”
Dụng ý của ông cụ Nguyễn lúc này đã quá rõ ràng rồi.
Tô Khiết nhướng mày nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, trên mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói từng chữ một: “Xin lỗi, không hứng thú.”
Vừa nghe thấy những lời của ông cụ Nguyễn thì cô liền tức giận, cô hèn hạ? Cho nên, đừng trèo cao vào nhà họ Nguyễn bọn họ.
Đương nhiên, cô nói lời này với ông cụ Nguyễn là để chặn miệng của ông cụ Nguyễn lại, nhưng mà, cậu ba Nguyễn cũng ở đó, cậu ba Nguyễn cũng có lỗ tai, cho nên anh có thể nghe được lời cô nói.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong mắt nhất thời che giấu quá nhiều cảm xúc, anh biết cô nói lời này là để chọc giận ông cụ, anh cũng thấy được cô đang tức giận.
Bất kỳ ai nghe được những lời vừa rồi của ông cụ cũng sẽ tức giận, cho nên cô tức giận cũng đúng thôi.
Nhưng mà, nghe thấy những lời này, trong lòng cậu ba Nguyễn vẫn cảm thấy khó chịu.
Cậu ba Nguyễn cũng hiểu được vừa rồi ông cụ nói những lời khó nghe ở đại sảnh nhà họ Đường, cho nên con đường theo đuổi vợ của anh sợ là sẽ khó càng thêm khó.
Lúc này, cậu ba Nguyễn đang nhìn cô, ở khoảng cách gần như vậy, anh muốn ôm cô và hung hăng hôn cô, nhưng anh đành phải nhịn lại.
Thứ nhất, anh biết đây là kế hoạch của cô, anh không thể phá hủy kế hoạch của cô được.
Thứ hai, lúc này cô rõ ràng rất tức giận, có cho anh hôn hay không vẫn là một vấn đề lớn, anh sợ mối quan hệ giữa anh và cô khó khăn lắm mới hòa hợp lại trở nên cứng nhắc lần nữa.
Ông cụ Nguyễn ngàn vạn lần không ngờ rằng “Đường Thấm Nhi” lại từ chối anh không chút lưu tình như vậy, nhất thời sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.
“Đi thôi, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy tình cảnh này, bà cụ Nguyễn biết tốt nhất nên nhanh chóng rời đi thôi, nếu không thì chỉ càng thêm xấu hổ thôi.
Bà cụ Nguyễn kéo ông cụ Nguyễn đi về.
Nguyễn Hạo Thần đứng ở trong đại sảnh, nhìn Tô Khiết không nói gì, cũng không nhúc nhích.
“Hạo Thần, đi thôi.” Nhìn thấy anh như vậy, bà cụ Nguyễn ngẩn người, sau đó khẽ thở dài, trong trường hợp này, cho dù Nguyễn Hạo Thần thích cô Đường thì sợ rằng cũng khó xử.
Thái độ của cô Đường đã quá rõ ràng rồi.
Ít nhất thì trong bầu không khí lúc này, có nói gì cũng đều vô ích, nếu Hạo Thần thực sự thích cô thì sau này lại nghĩ cách khác.
Tô Khiết không nhìn Nguyễn Hạo Thần nữa mà xoay người đi lên lầu.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần hơi trầm xuống, lúc này cũng không thể làm gì, không thể nói gì, chỉ có thể quay người nhanh chóng rời đi, anh cũng không đợi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, mà một mình lái xe rời đi.
Chương 1251

“Ông cụ Nguyễn này thật sự quá đáng mà, ông ta, sao ông ta có thể nói Khiết Khiết như thế chứ…” Phạm My cầm máy quay bước ra ngoài, cánh tay run lên vì tức giận. Nếu không phải vừa nãy đang quay video, thì cô ấy thật sự có thể lao ra chửi ông cụ Nguyễn một trận.

“Đừng nhắc đến ông ta với tôi, đừng nhắc đến người nhà họ Nguyễn với tôi. Sau này không không được cho người nhà họ Nguyễn bước vào cửa nhà chúng ta nữa.” Bà cụ Đường lúc này thật sự rất tức giận, những lời vừa nảy của ông cụ Nguyễn từng câu từng chữ như kim châm đâm vào trong ngực bà.

“Làm xong hết rồi sao?” Ông cụ Đường nhìn Phạm My, thầm thở dài: “Đi làm chuyện chính trước đi.”

“Đã làm xong rồi ạ, Vân Thành đã liên hệ với phóng viên, có thể gửi nó ngay lập tức. Đến lúc đó để xem bọn họ còn giả vờ được nữa không?” Phạm My cầm máy ảnh lắc lắc, sắc mặt cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

“Tôi đoán trong lòng Khiết Khiết cũng cảm thấy không thoải mái khi nghe những lời đó, nhìn ra được vừa nảy nó rất tức giận.” Bà cụ Đường nghĩ đến tình huống vừa rồi, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tô Khiết đi lên lầu, sắc mặt còn có chút nặng nề, những lời vừa rồi của ông cụ Nguyễn thật sự rất quá đáng, người rộng lượng như cô nghe cũng không thoải mái, cô thừa nhận vừa rồi cô cố ý phát cáu, cố ý nói như vậy.

Tô Khiết đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Khiết cầm điện thoại lên thì thấy là số của Nguyễn Hạo Thần, cô do dự một lúc, nhưng vẫn trả lời.

Sau khi kết nối, Nguyễn Hạo Thần không nói chuyện, chỉ có hơi thở của anh truyền tới.

“Alo.” Tô Khiết khẽ nói một tiếng.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn không nói gì, chuyện hôm nay, anh biết cô phải chịu oan ức rồi, nhưng anh không muốn nói xin lỗi.

Xin lỗi, quá cứng nhắc, quá xa cách, anh không thích, anh không thích dùng những từ như vậy giữa anh và cô.

Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời anh lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tô Khiết khẽ thở dài: “Anh đang lái xe sao? Vậy em cúp máy trước.”

“Khiết Khiết.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp.

“Anh không lái xe.” Anh đã đậu xe ở bên đường, lúc này trong lòng bất an, không cách nào lái xe được.

Anh dừng lại, giọng nói của anh rõ ràng cũng trầm xuống một chút: “Thật sự không có hứng thú với anh sao?”

“Ừm, không hứng thú.” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, khóe môi khẽ cong lên, cô thật không ngờ anh nhịn lâu như vậy mà nói ra một câu như vậy.

Nguyễn Hạo Thần như không thở được, trong lòng chợt chùng xuống, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Anh không nói, Tô Khiết cũng không nói chuyện, hai người cứ trầm mặc như thế, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nhau.

“Anh thật sự muốn trói chặt em bên cạnh anh cả đời!” Không biết qua bao lâu, cậu ba Nguyễn khẽ thở dài một hơi, giọng điệu nghe có vẻ hơi tức giận.

Hẳn là hơi tức giận rồi, nhưng không biết có phải là bị Tô Khiết chọc tức không nữa.

“Thổ phỉ.” Khóe môi Tô Khiết không nhịn được câu lên, người này vẫn bá đạo như vậy.

Cô đã nói cô không hứng thú rồi mà anh còn muốn trói cô bên người, đây không phải là thổ phỉ thì là cái gì chứ?

“Nếu anh là thổ phỉ thì anh sẽ bắt em về làm áp trại phu nhân.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, âm thanh truyền đến dường như mang theo ý cười, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tức giận.

“Em mới không làm vợ của một tên thổ phỉ.” Khóe môi Tô Khiết hơi cong lên, người này bị nghiện rồi sao?

“Cướp.” Lần này, cậu ba Nguyễn chỉ nói một chữ, một chữ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, nhưng lại tuyệt đối bá đạo và ngạo mạn.

Không chịu thì đi cướp, đây là phong cách của cậu ba Nguyễn anh.

Tô Khiết: “…”

Nhất thời, Tô Khiết thật sự không biết phải nói cái gì nữa?

Động một chút liền bạo, dùng sức mạnh, bây giờ còn trực tiếp cướp người nữa?

Chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc cầu hôn bình thường với cô sao?

“Khiết Khiết, anh nhớ em.” Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, sau đó chậm rãi nói, đây mới là điều anh muốn nói nhất, anh nhớ cô, rất nhớ cô.

“Ừm.” Khóe môi Tô Khiết khẽ cong lên, sau đó đáp khẽ một tiếng.

Cậu ba Nguyễn: “…”

Anh nói anh nhớ cô, nói rõ ràng như vậy, cô chỉ phản ứng như vậy thôi sao.
Chương 1252

“Khiết Khiết, anh nhớ em.” Cậu ba Nguyễn lặp lại lần nữa, lần này giọng anh có vẻ trầm hơn một chút, nhưng cũng có cảm giác nóng rực hơn một chút.

“Ừm.” Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng đáp lại như cũ, nhưng lần này, độ cong của khóe môi rõ ràng là sâu hơn vài phần.

Cậu ba Nguyễn: “…”

Người phụ nữ này, sao anh lại muốn cắn chết cô thế chứ?

Đáng tiếc bây giờ anh muốn cắn cô cũng không được.

“Đã quay video lại hết chưa?” Cậu ba Nguyễn cảm thấy anh mà còn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa thì đoán chừng sẽ rầu rĩ mà chết mất, cho nên anh liền chuyển đề tài.

Mặc dù anh chưa bao giờ hỏi cô về kế hoạch lần này, nhưng anh biết cô sẽ làm gì.

“Ừm.” Tô Khiết lại khẽ đáp một tiếng. Dù cô còn chưa hỏi nhưng mà cô tin chắn là Phạm My đã quay video lại rồi.

“Có định đăng ngay không?” Cậu ba Nguyễn lại hỏi một câu, lúc này anh hỏi vấn đề này đương nhiên cũng là có kế hoạch và dự định của anh.

“Ừm.” Tô Khiết vẫn trả lời một chữ đơn âm tiết đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

“Tô Khiết, em có thể nói gì khác ngoài chữ “ừm” không?” Cậu ba Nguyễn nghe thấy câu trả lời đơn giản của cô, có chút bất mãn, bây giờ anh không thể nhìn thấy cô nên anh muốn nghe giọng nói của cô, muốn nghe thấy cô nói chuyện thôi cũng khó thế sao?

Anh biết chắn chắn cô đang cố ý!

“Ừm.” Tô Khiết lại cố ý đáp lại một tiếng nữa, khóe môi không ngừng cong lên, cô nghĩ thỉnh thoảng trêu chọc cậu ba Nguyễn một chút cũng rất vui, cảm giác khó chịu trong lòng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.

“Hàn, Nhã, Thanh,” Cậu ba Nguyễn gằn lên từng chữ, trong giọng nói mang theo sự tức giận, giờ anh lại muốn cắn cô rồi, hung hăn, dùng lực cắn cô.

Tô Khiết không nhịn được cười ra tiếng.

Cậu ba Nguyễn sững sờ, thở hắt ra một hơi, anh ở đây tức gần chết, cô được lắm! Cười vui vẻ như vậy.

Nhưng mà, nghe thấy nụ cười hạnh phúc của cô, biết cô đã không còn tức giận vì chuyện vừa nãy nữa, trái tim anh cũng hoàn toàn buông lỏng rồi.

Anh cũng biết những lời vừa nảy của ông cụ rất khó nghe, quá tổn thương người khác, cô đã chịu oan ức rồi.

Nhưng mà, sau này sẽ không còn vậy nữa.

“Khiết Khiết, tối nay về nhà với anh.” Nguyễn Hạo Thần trầm ngâm suy nghĩ, sau khi đoạn video hôm nay được phát ra, sự việc cũng được giải quyết rồi, vì vậy bây giờ anh muốn bằng mọi cách phải lừa cô trở về.

Khóe môi Tô Khiết co giật kịch liệt, người này được lắm, cô phát hiện ra cho dù là chủ đề gì thì cuối cùng anh cũng có thể vòng đến chuyện này.

Về nhà với anh? Cô điên mới về nhà với anh.

Nếu cô về nhà với anh thì đồng nghĩa với việc thỏ trắng tiến vào hang sói,đoán chừng ngày hôm sau xương cốt có thể sẽ bị anh nghiền nát hết.

“Không.” Tô Khiết rất kiên quyết từ chối, về nhà với anh là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cô còn có hai bé con cần phải chăm sóc.

Nguyễn Hạo Thần không quan trọng bằng hai đứa con của cô.

Hơn nữa bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi!!

“Khiết Khiết.” Giọng nói của Cậu ba Nguyễn bị tắt nghẽn, còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Khiết đã trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã bị cúp, hai mắt cậu ba Nguyễn chớp chớp rồi lại chớp, dường như không dám tin người đó cứ như vậy mà cúp điện thoại của mình.

Lý do đầu tiên khiến Tô Khiết cúp máy nhanh như vậy là cô không muốn nghe thấy anh nói nữa, cô sợ mình không kiên định thì thật sự sẽ bị anh lừa, nguyên nhân thứ hai là cô thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ bước vào.

“Mẹ ơi, biểu hiện hôm nay của con có giỏi không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đi tới, nhìn Tô Khiết chờ được cô khen.

“Giỏi lắm.” Tô Khiết ngồi xổm xuống, ôm cô bé và hôn thật mạnh lên mặt cô bé, biểu hiện hôm nay của bé con thật sự rất tốt.

Tô Khiết biết ông cụ Nguyễn gia xảo trá, tâm phòng bị cũng rất mạnh, nếu hôm nay đổi lại thành người khác, ông cụ Nguyễn chắn chắn sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.

Hôm nay thật sự là nhờ Vũ Kỳ.

Vốn dĩ Tô Khiết còn nghĩ khi ông bà cụ Nguyễn nhìn thấy Vũ Kỳ rồi thì không biết có phát hiện ra gì không? Nghe nói máu mủ tình thâm, quan hệ huyết thống rất kỳ diệu.

Giống như khi bà cụ Đường gặp cô lần đầu tiên, mặc dù không biết thân phận của cô, nhưng lại bảo vệ cô khắp nơi.

Nhưng rất rõ ràng, mối quan hệ huyết thống đối với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng không có gì đặc biệt, bởi vì đối với họ mà nói, tình cảm gia đình căn bản không quan trọng.

“Anh con đâu rồi?” Tô Khiết không thấy Đường Minh Hạo, hỏi cô bé một câu.

“Anh trai đang ở phòng đọc sách của ông cụ nội.” Đôi môi Đường Vũ Kỳ hơi cong lên: “Anh trai không quan tâm con.”

Tô Khiết không khỏi bật cười, phòng đọc sách của ông cụ Đường, người bình thường không thể vào được, cô về nhà họ Đường một thời gian rồi cũng không thể vào phòng đọc sách của ông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom