• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (2 Viewers)

  • Chương 1353-1357

Chương 1353

“Tôi hỏi là em đi đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Không đột ngột chìm hơn mấy phần, lực đạo đang cầm lấy tay của cô đột nhiên lại tăng thêm một chút.

“Tôi, tôi đi đến bệnh viện.” Liễu Ảnh hơi tỉnh táo lại, lúc này cô căn bản cũng không có cơ hội để suy nghĩ quá nhiều.

“Đi đến bệnh viện làm cái gì?” Tư Đồ Không tiếp tục hỏi, giọng nói lại khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng chậm chạp giống như lúc nãy, chỉ là sức lực đang cầm lấy tay của cô vẫn nặng nề như cũ.

“Thăm một người bệnh.” Liễu Ảnh âm thầm thở ra một hơi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Là một người bạn.”

Cô luôn luôn không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến bệnh viện.

“Bạn à, là nam hay nữ?” Hai mắt của Tư Đồ Không hơi híp lại, chỉ là lúc này gương mặt của anh đang kề với mặt của Liễu Ảnh, cho nên Liễu Ảnh không nhìn thấy.

Nghe thấy câu hỏi này của anh ta, Liễu Ảnh âm thầm hít vào một hơi, lúc đầu cô cho rằng cô giải thích thì anh sẽ không hỏi nữa.

Không ngờ đến là anh còn hỏi ra ngọn nguồn.

Mà câu hỏi như thế này của anh ta lại làm cho cô sợ hãi, rất sợ hãi, cô sợ là anh biết cô đi thăm Bùi Dật Duy, sẽ gây ra bất lợi cho Bùi Dật Duy.

“… nữ.” Cuối cùng Liễu Ảnh vẫn nói dối, còn nhớ rất rõ ràng từ lúc mới bắt đầu thì anh cũng đã nói không cho phép cô qua lại với bất cứ một người đàn ông nào khác, nếu như không thì sẽ tự gánh lấy hậu quả.

Anh ta đối xử với cô như thế nào cô đều chấp nhận, nhiều năm như vậy rồi cô cũng đã quen thuộc, nhưng mà cô không thể hại Bùi Dật Duy được.

Cô hiểu rất rõ thủ đoạn của người đàn ông này.

Cô ta biết nhiều năm như vậy rồi, Bùi Dật Duy sống rất không dễ dàng, Bùi Dật Duy có thể đi đến một bước này cũng đã chịu quá nhiều cực khổ, nhưng mà cô ta biết Tư Đồ Không chỉ cần động ngón tay thì có thể hoàn toàn hủy đi tất cả mọi thứ hiện tại của Bùi Dật Duy.

Cô luôn hiểu sự thật như thế này.

Cho nên nhiều năm như vậy cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.

Ngày hôm nay nếu như không phải bác sĩ gọi điện thoại cho cô thì cô chắc chắn sẽ không đến bệnh viện để thăm Bùi Dật Duy, cô vốn dĩ đã quyết định trước khi hợp đồng của bọn họ kết thúc thi cô sẽ không đi gặp Bùi Dật Duy, sẽ không liên lạc với Bùi Dật Duy.

Liễu Ảnh cho rằng cô nói là nữ thì anh ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng mà cô lại không biết Tư Đồ Không đã cho người theo dõi cô.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Tư Đồ Không lại cười một lần nữa, chỉ là hai mát lạnh đến cực hạn.

Một giây sau anh ta bỗng nhiên lại dùng sức một cái đặt cô lên trên bàn trà, tay của anh kéo quần áo của cô ra, mạnh mẽ dùng sức trực tiếp kéo hết quần áo của cô ra.

“Có thể, có thể đừng ở chỗ này được không?” Cảm giác lạnh lẽo cứng rắn ở trên bàn trà truyền đến thân thể cô, làm cho cô hơi co rút lại.

Cô sợ, ở chỗ này, động tác của anh như vậy, tình cảnh như thế này của cô làm cho cô vô cùng khó xử.

Năm năm trước, thật ra thì anh rất thường xuyên đối với cô như thế, khi đó anh sẽ không để ý đến hoàn cảnh, cũng sẽ không quan tâm đến có người hay là không, lúc mà anh đã muốn rồi thì anh không quan tâm cái gì hết.

Lúc đó anh đã hành hạ và làm nhục cô hết mức có thể.

Nhưng mà mấy năm về sau anh đã thay đổi rồi, không còn đối xử với cô hung ác như vậy nữa. Giờ phút này cô lại cảm nhận được loại nhục nhã đó, loại nhục nhã làm cho cô có muốn chạy nhưng mà cũng không có chỗ nào để chạy.

Chương 1354
Cô có thể cho anh ta, anh ta muốn thì cô liền cho, nhưng mà cô sợ nhục nhã như thế này, cô rất sợ.
“Ở chỗ này thì làm sao chứ? Em sợ cái gì? Hả?” Tư Đồ Không nhìn cô, giống như cười mà không phải cười, sự tà ác như thế này làm cho người ta phải hoảng sợ.
Anh thừa nhận năm năm trước từ lúc đầu anh đã hơi khốn nạn, ngay từ đầu thật sự là anh cố ý muốn tra tấn cô.
Nhưng mà mấy năm về sau anh đã dành cho cô sự thương tiếc, cho cô dịu dàng, cũng cho cô sự tôn trọng…
Nhưng mà như thế có tác dụng không?
Có tác dụng không hả?
Sự thật chứng minh là không có!
Cô chính là con sói mắt trắng có nuôi mãi cũng không quen thuộc, anh đối xử với cô như thế nào thì cũng vô dụng.
Nghe thấy lời nói của anh, nhìn thấy nụ cười ở trên mặt của anh, Liễu Ảnh ngây người, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Mấy năm nay anh đã bớt phóng túng lại làm cho cô thiếu chút nữa quên mất sự hung ác lúc đầu của anh, khi đó cô không phải là chưa từng cầu xin anh, nhưng mà từ xưa đến nay anh sẽ không để ý tới.
Anh sẽ chỉ càng tra tấn cô thêm.
Cô biết rất rõ ràng, biết rất rõ là vô dụng, tại sao lại phải cầu xin anh làm gì?
Khóe môi của Liễu Ảnh chậm rãi nhếch lên, không nói gì thêm, cô nhắm chặt mắt lại không nhìn anh nữa.
Cô không tiếp tục vùng vẫy, trong lòng của cô biết rất rõ ràng dưới tình huống này cô có vùng vẫy như thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng, cho nên cô cũng chỉ có thể nhận mệnh, chỉ là thân thể của cô rõ ràng đang trở nên cứng ngắc.
Nhìn thấy cô như thế này, Tư Đồ Không đột nhiên cảm giác hai mắt hơi đau nhói, đến nỗi đâm vào trái tim của anh.
Biểu cảm này của cô là gì đây? Phản ứng gì đây? Giống như là đang bị tra tấn.
Được, cô được lắm!
Hai mắt của anh nheo lại, sau đó đột nhiên ôm lấy cô rồi đặt cô lên trên ghế sofa, một giây sau anh hung hăng hôn cô.
Anh điên cuồng hôn cô, điên cuồng muốn cô, một lần lại một lần.
Vốn dĩ là muốn im lặng chấp nhận, nhưng cuối cùng Liễu Ảnh cũng không chịu đựng được.
“Anh, anh bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi!” Cô không chịu được mà cầu xin tha thứ, giọng nói cũng mang theo run rẩy, cô cảm giác mình sắp chết rồi.
Cô biết sự điên cuồng của anh, trước kia đặc biệt là vào năm năm trước anh đã từng muốn cô hết lần này đến lần khác, không ngừng không nghỉ…
Nhưng mà cô cảm giác khi đó anh không có hung bạo như vậy, tàn nhẫn như vậy, cô cảm giác là hình như anh đang muốn dùng cách đó để giết chết cô…
Cô cảm thấy cô thật sự sắp chịu đựng không nổi nữa rồi, cô cảm giác cô không cầu xin tha thứ thì cô sẽ thật sự chết mất.
Nghe thấy cô cầu xin tha thứ, hai mắt của Tư Đồ Không chợt lóe lên một cái, động tác thả chậm theo bản năng, từ từ chậm lại.
Nhưng mà anh lại không chịu dừng lại.
Chương 1355

Liễu Ảnh hít thở từng ngụm lớn, vươn tay ra anh ra: “Tối ngày hôm nay bỏ qua cho tôi đi, có được không?”

Cho dù là anh đã kìm hãm tốc độ rồi nhưng mà cô vẫn không chịu được.

“Sinh cho tôi một đứa bé.” Động tác của Tư Đồ Không dừng lại, anh cúi xuống đến gần bên tai của cô, chậm rãi nói nhỏ.

Trước kia anh chưa từng muốn có con, nhưng mà bây giờ anh đột nhiên lại có suy nghĩ muốn cô sinh cho anh một đứa con.

Năm năm rồi, muốn một đứa bé cũng là chuyện bình thường thôi? Có con rồi bọn họ liền ổn định, có một cuộc sống tốt đẹp.

Tất cả hận thù trước kia đều bỏ qua hết đi.

Giờ phút này anh cũng chỉ muốn cô.

“Không muốn.” Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh, thân thể rõ ràng cứng đờ, sau đó nhanh chóng trả lời lại.

Lúc này ý thức của Liễu Ảnh cũng không phải là hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì bị anh giày vò quá lâu, cô cũng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.

Cho nên lúc này cô trả lời một câu theo bản năng, nhưng mà cô trả lời rất kiên quyết, câu nói không muốn đó cô cũng nói rất rõ ràng.

“Tại sao lại không muốn hả hai mắt của Tư Đồ Không híp lại, sắc mặt rõ ràng chìm xuống, cô không muốn đứa bé.

Không muốn con của anh?

Đúng vậy, anh biết cô không tình nguyện.

Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi chuyện nào cô cũng chịu đựng được, mọi chuyện đều dựa theo ý của anh, từ xưa đến nay đều chưa từng kiên quyết nói với anh chữ không giống như là lúc này.

Đây là lần đầu tiên, cho nên anh muốn biết nguyên nhân.

“Chúng ta cũng chỉ còn không đến một tháng nữa thôi, căn bản cũng không có khả năng.” Liễu Ảnh mở to mắt nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, thời gian ước hẹn năm năm của bọn họ cũng không còn bao lâu nữa, chắc là anh cũng biết không thể sinh một đứa bé trong vòng một tháng.

Cái này sao có thể được?

Hơn nữa cô cũng không muốn có con, dựa vào thân phận hiện tại của cô, sinh con ra cô không thể lọt ra ngoài ánh sáng được, đứa bé cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô không thể để cho con của cô phải chịu thiệt thòi như vậy.

“Hửm?” Tư Đồ Không nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại, nghe không hiểu ý của cô, cái gì mà bọn họ còn không đến một tháng?

Rõ ràng là bọn họ còn trẻ như vậy, còn có nhiều thời gian mà.

Đối diện với biểu cảm mang theo thắc mắc của anh, Liễu Ảnh ngẩn người, cô suy nghĩ rồi sau đó lại nói một lần nữa: “Ước hẹn năm năm của chúng ta còn không đến một tháng là đã kết thúc rồi, sao có thể sinh con được?”

Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới anh lại đột nhiên đưa ra ý định muốn có con.

Năm năm qua cô vẫn luôn uống thuốc tránh thai, anh cũng biết chuyện đó.

Hơn nữa ở trên hợp đồng của bọn họ đã nói rõ ràng không được có con, trong thời gian năm năm sẽ kết thúc, vậy mà anh lại nói muốn sinh con.

Thân thể của Tư Đồ Không rõ ràng cứng đờ, hai mắt hơi nheo lại, nhưng mà lại mở to mắt ra một lần nữa, một giây này biểu cảm trên gương mặt của anh rất phức tạp.

Đúng vậy, ban đầu bọn họ đã đưa ra thời gian năm năm, nhưng mà anh lại quên mất từ lâu.
Bởi vì anh không muốn cô rời đi.
Nhưng mà cô lại nhớ rất rõ, không đúng, là cô tính từng ngày từng ngày, tính xem lúc nào mới có thể kết thúc.
Đã đến thời gian rồi, cô liền có thể rời đi, đến lúc đó có phải là cô có thể quang minh chính đại đi tìm Bùi Dật Duy? Ở cùng một chỗ với Bùi Dật Duy?
Không đến một tháng là đã kết thúc rồi, đến lúc đó cô sẽ được tự do?
“Phải vậy không? Em nhớ cũng rõ ràng quá nhỉ?” Lúc này Tư Đồ Không không nói rõ được là mình có tâm trạng gì.
Anh chỉ cảm thấy là lúc anh muốn thương yêu cô, muốn đối xử tốt với cô thì cô lại cầm một con dao đâm mạnh vào trong tim của anh, anh bỏ qua cơn đau trong lòng, cố ý dùng giọng điệu gian tà mà nói: “Nói thử xem còn mấy ngày nữa?”
Mặc dù là anh hỏi cô như vậy, nhưng mà anh không muốn cô trả lời, thật sự, một chút cũng không muốn.
“Còn hai mươi sáu ngày nữa.” Nhưng mà cô lại trả lời, hơn nữa còn trả lời rất rõ ràng, không hề chần chờ một chút nào, không hề suy nghĩ một chút nào, đủ để có thể nhìn thấy được cô nhớ rõ ràng ra làm sao.
“Cho nên còn hai mươi sáu ngày nữa em đã có thể rời khỏi rồi.” Thân thể của Tư Đồ Không đặt ở trên người của cô, dùng sức đè cô lại, anh thật sự cứ muốn đè chết cô như vậy.
Nhớ thật là rõ ràng, còn hai mươi sáu ngày nữa.
Lần này Liễu Ảnh không nói gì nữa, có điều là ở trong lòng của cô nghĩ như vậy, vẫn luôn nghĩ như vậy.
Lúc này sự im lặng của cô lại đâm anh đau nhói thêm, cho nên cô đang tính toán từng ngày từng ngày, tính xem lúc nào có thể rời khỏi anh?
Người phụ nữ này thật là giỏi!
“Chỉ là em cảm giác tôi sẽ cho phép em đi à?” Tư Đồ Không ngẩng đầu lên, đôi môi đến gần bên tai của cô, dùng sức ép một chút, sau đó đột nhiên lại nói.
“Anh có ý gì hả?” Thân thể của Liễu Ảnh đông cứng, thậm chí còn hơi run rẩy, giờ phút này hai mắt của cô trợn thật lớn, có quá nhiều kinh ngạc và không thể tin được.
Lời này của anh ta là có ý gì?
Cái gì gọi là không cho phép cô ta được tự do?
Đã năm năm trôi qua rồi, cô ta không thể được tự do sao?
Bọn họ rõ ràng đã thống nhất rồi mà!
“Sinh cho tôi một đứa con.” Đôi môi của Tư Đồ Không ghé sát vào tai cô ta, anh ta nói lại lần nữa, lần này, giọng anh ta có vẻ khàn hơn một chút.
Hoặc là, thứ anh ta muốn không phải là một đứa con, thứ anh ta muốn chính là giữ cô lại bên mình.
“Thỏa thuận của chúng ta không nói tôi phải sinh con.” Cô ta có thể chịu đựng mọi thứ khác, nhưng chuyện này cô ta không thể.
“Tôi nhớ trên bản thỏa thuận viết rất rõ ràng, cô phải nghe lời của tôi, cô không thể từ chối những gì tôi muốn.” Khi Tư Đồ Không nghe cô ta nhắc đến bản thỏa thuận đó thì tròng mắt anh ta trở nên lạnh lẽo, cô ta phải thực hiện thỏa thuận mọi lúc!
Liễu Ảnh: “…”
Đúng, trong bản thỏa thuận thực sự có viết như vậy, cô ta không thể từ chối những gì anh ta muốn, bất kể lúc nào, bất kể trường hợp nào và bất kể cô ta có tiện hay không.
Chương 1357

Những điều giống như vậy còn rất nhiều, nhiều lắm, năm đó anh ta dùng tiền mua cô ta, cho nên, có rất nhiều chuyện cô ta không có quyền lựa chọn.

Những chuyện anh ta muốn cho dù có quá đáng như thế nào đi nữa thì cô ta cũng không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Bây giờ anh ta dùng cái này để ép cô ta, cô ta có thể nói cái gì được?

Nhưng bây giờ chỉ còn hai mươi sáu ngày, chỉ còn hai mươi sáu ngày thôi!!

“Nhưng trong khoảng thời gian hai mươi sáu ngày đó, anh muốn tôi sinh con cho anh thế nào? Đây căn bản là chuyện không thể.” Liễu Ảnh biết mình không thể từ chối, nhưng cô ta cảm thấy chuyện này đã liên quan đến tương lai của mình.

Cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, thời gian còn lại đều là của bản thân cô ta.

Những năm qua, cô ta luôn tin vào điều này, cũng vì tin vào điều này nên cô ta mới có thể kiên cường vượt qua.

“Vậy thì đợi đến khi đứa bé ra đời rồi nói.” Ý của Tư Đồ Không rất rõ ràng, đứa bé nhất định phải sinh, còn thời gian hai mươi sáu ngày đó anh ta không quan tâm.

Ý của anh ta cũng có thể hiểu theo nghĩa khác là sau khi sinh con cho anh ta thì cô ta có thể rời đi.

Khoảnh khắc đó, Liễu Ảnh cảm thấy dường như có gì đó đâm vào tim mình, đau đến không thở nổi, cô ta đã biết sự tàn nhẫn của người đàn ông này.

Vẫn luôn biết, nhưng cô ta không ngờ anh ta lại quá đáng như vậy, cô ta sinh con xong rồi đi?

Cô ta sinh con ra thì đứa bé khẳng định sẽ thuộc về anh ta, sau đó cô ta và cốt nhục của cô phải rời xa nhau?

Trên đời này còn có điều gì tàn nhẫn hơn thế này nữa?

Sao anh ta có thể như vậy chứ? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không thể.” Liễu Ảnh thầm thở dài một hơi, lần này cô ta từ chối rất kiên quyết.

Thấy cô ta kiên quyết từ chối như vậy, ánh mắt Tư Đồ Không càng thêm thâm trầm: “Tôi đã nói rồi, chuyện này không phải cho cô quyết định, ngoan chút đi, sinh con cho tôi.”

“Dựa vào đâu? Tư Đồ Không, anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi làm như vậy?” Liễu Ảnh lúc này rất tức giận, cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực đẩy anh ra từ trên người mình xuống, cô ta ngồi dậy nhìn anh ta, rống to lên một tiếng.

Dựa vào cái gì? Anh ta dựa vào cái gì?

Tư Đồ Không bị cô ta đẩy ngã, hai mắt lóe lên, sau đó anh ta nằm nghiêng bên người cô ta, nhìn cô ta.

Nhìn vẻ mặt cô ta gầm lên vì giận giữ khiến cho khuôn mặt đỏ bừng lên.

Đã bao lâu rồi cô ta không bộc lộ bản tính như vậy trước mặt anh ta?

Anh ta nhìn cô ta có hơi xuất thần, thậm chí nhất thời còn bỏ qua câu hỏi của cô ta.

Thấy cô ta nhìn mình với vẻ mặt nghi vấn, khóe môi anh ta khẽ câu lên: “Cô là người phụ nữ của tôi, sinh con cho tôi thì có gì quá đáng? Cô tức giận như vậy làm gì?”

Những lời này, Tư Đồ Không nói rất tự nhiên, thậm chí rất bình tĩnh.

Liễu Ảnh nhìn anh ta sững sờ, trên mặt có chút kinh ngạc khó tin, rất rõ ràng là cô ta cực kỳ không đồng ý với quan điểm của cậu Tư Đồ.

Ngữ khí của anh ta bình tĩnh như thế, giống như sinh con cũng giống như đẻ trứng vậy.

Anh ta coi cô ta là gì? Người phụ nữ của anh ta? Đúng, cô ta là người phụ nữ của anh ta, cô ta là người phụ nữ được anh ta mua về, một người phụ nữ thấp cổ bé họng, nhưng mà, chỉ có năm năm thôi.

“Đúng, năm đó anh dùng tiền mua tôi, nhưng tôi chỉ bán nó năm năm, hết thời hạn năm năm, tôi không phải là người phụ nữ của anh nữa.” Năm năm qua, Liễu Ảnh chưa từng chống lại anh ta, mọi chuyện thuận theo anh ta, nhưng lần này, cô ta tuyệt đối không thể nhượng bộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom