• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (3 Viewers)

  • Chương 1416-1420

Chương 1416

Xem ra Tô Nghiên Nghiên bị trói chặt như thế trong thời gian không ngắn.

Tô Khiết hít vào một hơi, sau đó nhanh chóng cởi dây thừng, sau đó Tô Khiết phát hiện ngón tay Tô Nghiên Nghiên động đậy.

Rõ ràng Tô Nghiên Nghiên vẫn còn sống.

Tô Khiết lấy quần áo đã chuẩn bị ra muốn mặc cho Tô Nghiên Nghiên, sau đó cô phát hiện chân Tô Nghiên Nghiên không thể duỗi ra được.

Tô Khiết hơi dùng sức kéo thẳng chân Tô Nghiên Nghiên, nhưng Tô Nghiên Nghiên lại không hề có phản ứng.

Tay Tô Khiết đột nhiên run lên, theo lý thuyết Tô Nghiên Nghiên bị trói lâu như vậy thì chắc chắn sẽ đau, cho dù lúc này ý thức của Tô Nghiên Nghiên không rõ, chỉ cần đau đớn thì phản ứng bản năng của cơ thể vẫn có, nhưng Tô Nghiên Nghiên lại không hề có phản ứng.

Chứng tỏ Tô Nghiên Nghiên không cảm nhận được đau đớn, chứng tỏ chân của Tô Nghiên Nghiên…

Trói chặt trong thời gian quá dài, máu không được lưu thông trong thời gian dài, hơn nữa sau khi Tô Nghiên Nghiên bị trói chặt còn chịu đựng mấy tên đàn ông kia, những điều này dễ tạo thành tổn thương rất lớn.

Tô Khiết thở dài, tiếp tục giúp Tô Nghiên Nghiên mặc quần áo, cô đã nghĩ đến tình huống không ổn, cho nên lấy quần áo rộng thùng thình, mặc vào rất đơn giản, nhưng Tô Khiết cảm thấy mình dùng không ít thời gian.

“Trước đến bệnh viện trước đi.” Tô Khiết đứng lên, trong giọng nói mang theo tiếng khàn khàn.

Hai nữ cảnh sát vừa đi xuống cũng mang theo cáng cứu thương, bởi vì nghĩ đến tình huống của Tô Nghiên Nghiên chắc chắn không ổn.

Hai nữ cảnh sát đưa Tô Nghiên Nghiên lên cáng rồi mang đi, sau khi Tô Khiết giúp Tô Nghiên Nghiên duỗi chân ra thì không thu lại nữa.

Lúc này Tô Nghiên Nghiên nhắm mắt lại, ý thức không rõ ràng lắm.

Cống thoát nước rất hẹp, muốn đưa Tô Nghiên Nghiên lên trên không dễ dàng, cũng may lúc bọn họ tới đã gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, bác sĩ cũng đã chạy tới, bác sĩ ở phía trên từ từ đưa Tô Nghiên Nghiên lên.

Tô Khiết không đi theo, mà là đi tới một lối đi khác

Mà những tên kia đã trốn thoát bằng lối đi này, lối đi khá rộng, khoảng cách đào cũng có chút xa, rõ ràng muốn dùng để chạy trốn.

Bởi vì Tô Khiết vừa kéo dài thời gian, cho nên không nhìn thấy mấy người Đường Lăng.

Nhưng đường đi hoàn toàn thông thoáng, Tô Khiết đi theo đó ra ngoài, Tô Khiết phát hiện lối ra là một kho lạnh, mà từ lối ra tầng hầm này lại là một trong mấy kho lạnh.

Xem ra kho lạnh này vẫn hoạt động bình thường, lúc làm việc lại không phát hiện điều gì khác thường, vậy chỉ có thể giải thích, kho lạnh này chứa những kẻ phạm tội.

Không thể không nói những người đó thật sự vô cùng gian xảo.

“Tình huống thế nào?” Tô Khiết đi ra nhìn thấy Đường Lăng nên hỏi một câu.

“Bắt được hai tên, những tên khác đã chạy rồi.” Sắc mặt Đường Lăng có chút trầm xuống, rõ ràng không hài lòng với kết quả này: “Một tên là chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, lúc bọn anh phát hiện cậu ta thì cậu ta quỳ rạp trên mặt đất, phần gáy bị thương, có lẽ trước đó chơi đùa quá mức nên chân mềm, không chạy nổi, đồng bọn sợ cậu ta bị bắt nên muốn giết người diệt khẩu, nhưng không đập chết. Còn người kia có một chân vấn đề, khá lớn tuổi, trên mặt có sẹo, có lẽ là tay già đời, bọn anh bắt được ông ta ở bên ngoài.”

Sau khi ra ngoài, những người đó chắc chắn sẽ chia ra, sau đó chạy mỗi hướng khác nhau, chân của người kia có vấn đề nên không chạy xa.

“Cảnh sát bên ngoài không tìm thấy lối vào nên không sắp xếp người chỗ đó, cho nên mới để những người đó chạy thoát được.” Đường Lăng nói xong, hơi híp mắt lại, sau đó lại nhìn kho lạnh kia một cái:
Chương 1417
“Nhưng cũng không thể trách những cảnh sát đó, tạo lối đi ở đó hoàn toàn được che khuất, nếu không phải chúng ta đi ra từ bên trong thì thật sự rất khó phát hiện.”
Tô Khiết cũng không thể không thừa nhận điều này, lúc này cũng đã cố gắng hết sức.
“Tào Du đã ra lệnh truy nã khắp thành phố, hy vọng có thể bắt được bọn họ.” Đường Lăng lại chậm rãi nói thêm một câu.
Chiếc xe chở hàng kia đã được tìm thấy, cũng được giấu trong một kho lạnh rất lớn, đóng cửa kho lạnh lại thì từ bên ngoài không thể nhìn ra được, hơn nữa cũng rất khó nghĩ đến.
“Em đi qua xem hai người đã bắt được.” Tô Khiết không nói thêm gì, cô muốn đi xem có phải hai người đã bắt được kia đã trói Tô Nghiên Nghiên hay không?
“Vừa rồi Tào Du đã đưa người về cục cảnh sát, anh đưa em qua đó cũng thuận tiện xem có thể lấy được tin tức có ích trong miệng bọn họ hay không.” Tình hình bên này đã được xử lý gần xong, Đường Lăng vốn đang đợi Tô Khiết.
Hai người lên xe, nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát, bởi vì tình tiết nghiêm trọng nên tội danh thành lập với hai tên tội phạm bắt được, đồng bọn bỏ chạy, cho nên được đưa đến phòng thẩm vấn.
“Chàng trai trẻ tuổi bị thương hơi nặng, nhân viên y tế đang xử lý cho cậu ta, hơn nữa hiện tại cậu ta đang hôn mê, chị dâu đến xem tên mặt sẹo trước đi, đây là tay già đời, vô cùng gian xảo, từ lúc bị bắt đến giờ vẫn không nói gì, hơn nữa sắc mặt cũng không thay đổi.” Cậu năm Tào nghe Tô Khiết muốn thấy bọn họ thì lập tức đưa Tô Khiết qua đó.
Tô Khiết ở bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn tên mặt sẹo, đúng như cậu năm Tào nói, người đàn ông này rất gian xảo, không thay đổi sắc mặt cũng chứng tỏ vô cùng lợi hại.
“Chị dâu, hay là chị đi vào hỏi một chút.” Cậu năm Tào đã biết rõ năng lực của Tô Khiết.
“Ừ.” Tô Khiết gật đầu, sau đó đi vào phòng thẩm vấn, cô cũng hy vọng có thể hỏi ra được gì đó, hy vọng có thể nhanh chóng bắt được những tên đã chạy thoát, nếu không thì sẽ còn người bị hại.
Tô Khiết đi vào phòng thẩm vấn, tên mặt sẹo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khiết, tên mặt sẹo vốn định khinh thường liếc mắt một cái, nhưng khi ông ta thấy Tô Khiết thì con ngươi bỗng nhiên trợn lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc đó Tô Khiết nhìn ra được có rất nhiều cảm xúc trong mắt của tên mặt sẹo.
Nhiều đến mức làm cho Tô Khiết khiếp sợ!!
Tô Khiết nheo mắt lại, tên mặt sẹo quen biết cô? Sao lại…
Tô Khiết nhìn phản ứng của tên mặt sẹo thì chắc chắn có thể xác định chuyện này, người đàn ông này quen biết cô.
Vừa rồi người đàn ông này nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, cho nên quên mất che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng Tô Khiết chắc chắc mình chưa từng gặp người này!!
Tô Khiết còn phát hiện lúc ông ta nhìn thấy cô thì ngoại trừ kinh ngạc trung còn mang theo sợ hãi, nỗi sợ hãi sau khi phạm sai lầm.
Sợ hãi? Lúc trước ông ta vẫn luôn không thay đổi sắc mặt, cho dù cảnh sát hỏi thế nào, ông ta không hề nói một câu, càng không sợ hãi, vì sao ông ta nhìn thấy cô lại sợ hãi?
Cô và Tô Nghiên Nghiên lớn lên không giống nhau, mặc dù cô và Tô Nghiên Nghiên là chị em họ, nhưng lại không hề giống nhau.
Tô Khiết lại nhìn ông ta nghĩ tới gì đó, sau đó thở dài một hơi, nỗi sợ hãi biến mất, đương nhiên cũng che giấu sự kinh ngạc.
Chương 1418
Thật ra cảm xúc của ông ta thay đổi rất nhanh, sự kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng Tô Khiết lại lấy được rất nhiều tin tức.
Tin tức này làm cho Tô Khiết nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Tô Khiết xác định mình không quen biết người đàn ông này, cũng khẳng định chưa gặp qua người đàn ông này.
Lúc này cô không ngụy trang, đây là dáng vẻ thật sự của cô.
Vừa rồi khi cảm xúc của người đàn ông kia thay đổi thì Tô Khiết có thể suy đoán ánh mắt đầu tiên của người nam nhân này đã nhận nhầm người, có lẽ ông ta nhậm nhầm cô thành người nào đó, sau đó tên mặt sẹo lấy lại tinh thần, sau đó ông ta thở phào nhẹ nhõm, lại không hề sợ hãi.
Tô Khiết biết cô và mẹ cô lớn lên rất giống nhau, cho nên người đàn ông này rất có thể đã gặp qua mẹ cô?
Vậy vì sao ông ta lại sợ hãi? Người đàn ông này đã làm gì mẹ cô?
Lúc này trái tim Tô Khiết đột nhiên co lại, nói thật cô không hy vọng mọi chuyện như mình đoán, dù sao người đàn ông này là tên tội phạm tàn nhẫn độc ác, nếu liên quan đến bọn họ cũng không phải là chuyện tốt.
“Tôi phát hiện vừa rồi tên mặt sẹo nhìn thấy chị dâu thì giống như rất giật mình, hình như ông ta quen biết chị dâu.” Bên ngoài cậu năm Tào không nhìn ra được nhiều, nhưng anh ta rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc của tên mặt sẹo.
Đường Lăng hơi híp mắt lại, anh nhìn tên mặt sẹo, con ngươi trở nên lạnh lẽo.
Phòng thẩm vấn, tên mặt sẹo khôi phục lại dáng vẻ trước đó, cho dù cảnh sát hỏi cái gì, ông ta cũng không mở miệng, cũng không thay đổi sắc mặt.
Tô Khiết nhìn tên mặt sẹo một cái, sau đó ngồi ở một bên.
Tô Khiết ngồi bên trái tên mặt sẹo, Tô Khiết ngồi xuống thì phát hiện cơ thể tên mặt sẹo có khuynh hướng nghiêng về bên phải, cô còn thấy chân của tên mặt sẹo cũng không nhịn được run lên.
Điều này chứng tỏ trong lòng tên mặt sẹo sợ hãi cô, cho nên mới có phản ứng theo bản năng như vậy.
Cảnh sát tiếp tục hỏi, đương nhiên tên mặt sẹo vẫn không lên tiếng.
“Chuyện mấy người đã làm gì mẹ tôi, hiện tại ông có muốn nói hay không?” Con ngươi Tô Khiết nhìn về phía tên mặt sẹo, đột nhiên mở miệng.
Cơ thể của tên mặt sẹo rõ ràng cứng đờ, cảm xúc của ông ta lại thay đổi, bản năng muốn nhìn Tô Khiết, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Sau đó Tô Khiết phát hiện ông ta thở ra một hơi, Tô Khiết nhìn ông ta thở phào thì con ngươi nhanh chóng lóe lên.
“Cảnh sát, tôi không biết cô đang nói cái gì?” Tên mặt sẹo khống chế được cảm xúc khác thường của mình xong, lúc này mới nhìn Tô Khiết, giả vờ vô tội, giả vờ không biết.
Tên mặt sẹo gọi là cô cảnh sát, rõ ràng ông ta cho rằng Tô Khiết là cảnh sát, cho nên mới sợ hãi như thế.
Khóe môi Tô Khiết cười lạnh, lúc trước ông ta không chịu nói chữ nào, hiện tại ông ta đáp lại đã bán đứng sự sợ hãi trong lòng ông ta, không đánh đã khai.
Cho nên Tô Khiết biết mình đoán đúng rồi.
Hai cảnh sát khác trong phòng thẩm vấn lộ vẻ khó hiểu, nhưng bọn họ cũng biết cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, cho nên cũng không nói gì.
Tô Khiết không nói thêm nữa, cô đứng lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Chị dâu, vừa rồi chị nói vậy là có ý gì?” Bên ngoài phòng thẩm vấn có thể nghe thấy tiếng động bên trong, cậu năm Tào khó hiểu với câu hỏi của Tô Khiết.
Vẻ mặt Đường Lăng nghiêm túc, dường như còn mang theo sự lo lắng, anh nhìn Tô Khiết, chờ đợi Tô Khiết trả lời.
Chương 1419

“Tôi cũng chỉ suy đoán.” Tô Khiết không giải thích nhiều, có một số điều không thể nói rõ.

“Rõ ràng em đã đoán đúng rồi.” Đường Lăng mấp máy môi, sau đó mới mở miệng, lúc này giọng nói anh khàn khàn, nếu nghe kỹ thì còn có thể nghe được một chút run rẩy.

“Nhưng bọn họ không làm mẹ em tổn thương.” Tô Khiết biết rõ Đường Lăng lo lắng cái gì, hoặc là nói Đường Lăng có chút sợ hãi, lúc trước cô nhìn thấy phản ứng của ông ta thì nghĩ đến một số khả năng, cũng sợ hãi giống như Đường Lăng.

“Sao em biết?” Con ngươi Đường Lăng hơi lóe lên, nhưng trên mặt lại đầy khó hiểu.

“Vừa rồi em hỏi câu đó thì phản ứng đầu tiên của ông ta là kinh ngạc, sợ hãi, nhưng sau đó là thở ra một hơi, vẻ mặt có mấy phần may mắn, đó là phản ứng bản năng của ông ta, không thể là giả, mà làm cho ông ta cảm thấy may mắn thì chỉ có thể giải thích không có hành vi phạm tội trong chuyện của mẹ em.” Khi Tô Khiết nói lời này, trong giọng nói cũng mang theo sự nhấp nhô.

Kết quả như vậy, chẳng những người kia may mắn, cô cũng may mắn.

“Thủ đoạn của bọn họ rất tàn nhẫn, từ trên người Tô Nghiên Nghiên thì có thể thấy được một người phụ nữ phải chịu đựng như vậy thì tình huống xấu nhất là hoàn toàn sụp đổ, mặc dù cứu được cũng chưa chắc có dũng khí tiếp tục sống, tình huống tốt hơn là cho dù sống tiếp thì cả đời này không thoát khỏi bóng ma này, tuyệt đối không thể sống như người bình thường, nhưng mẹ em lại không có, ít nhất em không phát hiện mẹ em có điều gì khác thường.”

“Có lẽ chuyện lúc trước thì sao?” Đường Lăng bằng lòng tin tưởng cách nói của cô, nhưng anh vẫn nghĩ đến một khả năng.

“Lúc em đi vào thì ánh mắt đầu tiên của ông ta đã xem em thành mẹ, chứng tỏ khi đó mẹ em cũng ở thời điểm giống như em hiện tại, nhất là độ tuổi, cho nên khi đó mẹ em cũng không chênh lệch nhiều với em, khi đó mẹ em khoảng hai mươi lăm tuổi, nói cách khác chuyện này xảy ra khoảng hai mươi năm trước, khi đó chắc chắn đã có em.” Tô Khiết vừa mới ở phòng thẩm vấn nghĩ ra điều này.

Lúc này Đường Lăng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh biết những người này tàn nhẫn nên thật sự rất sợ!

“Chị dâu, chị quá lợi hại, ông ta không nói gì cả, chị dâu lại có thể suy đoán ra được.” Cậu năm Tào thật sự khâm phục Tô Khiết muốn quỳ xuống.

“Còn nhiều chuyện vẫn chưa đoán ra được, từ phản ứng của ông ta thì có thể thấy được bọn họ đã từng bắt mẹ tôi, nhưng tôi không đoán được vì sao bọn họ muốn bắt mẹ tôi? Vì sao không làm hành vi phạm tội, lại thả mẹ tôi ra, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra gì đó mà tôi cũng không biết.” Con ngươi Tô Khiết trầm xuống, trong giọng nói cũng càng nặng nề.

Sự phát hiện này làm cho cô rối như tơ vò, cô không biết năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô.

“Chị dâu, chị đi thẩm vấn ông ta, chị chưa thẩm vấn đã biết nhiều như vậy, nếu thẩm vấn thì có thể điều tra ra.” Cậu năm Tào ngẩn người, nhanh chóng đưa ra đề nghị.

Tô Khiết lại lắc đầu: “Ông ta sẽ không nói, chúng ta bắt ông ta vì chuyện của Tô Nghiên Nghiên mà ông ta còn không nói gì, huống chi là vụ án nhiều năm trước.”

Vừa rồi trong phòng thẩm vấn, Tô Khiết phát hiện điều này, cho nên cô mới không hỏi nhiều.

“Miệng người này đúng là chặt.” Cậu năm Tào thở dài một hơi: “Tôi vốn đang muốn chị dâu giúp tôi thẩm vấn mấy tên đồng bọn…”

“Vô dụng, đừng nói hiện tại ông ta không nói gì, cho dù ông ta nói cũng vô dụng.” Tô Khiết nhìn cậu năm Tào một cái, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh như mọi ngày.
Chương 1420
“Vì sao?” Cậu năm Tào sửng sốt, sao gọi là nói cũng vô dụng?
“Người giống như bọn họ đều rất liều mạng, hơn nữa chắc chắn không dùng tên thật, cho nên dù hỏi được trong miệng ông ta cũng không trùng khớp, cho dù ông ta nói ra những hang ổ khác thì dưới tình huống này, những người đó cũng không thể nào đến những chỗ đó.” Tô Khiết giải thích rất rõ ràng, vừa rồi cô đã nghĩ tới chuyện này.
“Cho nên phải dựa vào mấy người đi bắt người, mặc dù những người trong video đeo mặt nạ, nhưng có thể thấy được một số điểm đặc biệt trên cơ thể, chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn.” Tô Khiết nhìn cậu năm Tào nhắc nhở một câu.
“Chị dâu, vậy chị giúp tôi nhìn xem, phân tích một chút đi.” Cậu năm Tào sáng mắt, lập tức lấy di động ra tìm video.
“Thôi đi, tôi tự mình tìm.” Cậu năm Tào đột nhiên nhớ tới những tên trong video không mặc quần áo, anh ta muốn nhờ chị dâu giúp đỡ thì anh ba không giết chết anh ta sao!!
Lúc này trong nhà cũ họ Nguyễn.
Nguyễn Bạc Vệ quay về phòng mình thì lấy điện thoại lên mạng, sau đó tìm kiếm tên của Đường Thấm Nhi.
Sau đó tìm thấy rất nhiều tin tức.
Đường Thấm Nhi, cô cả nhà họ Đường vừa được nhận lại, trong thời gian này rất nổi tiếng ở thành phố A.
Tay Nguyễn Bạc Vệ cứng đờ, sau đó ông ta mở một bài báo nhìn thấy ảnh chụp Đường Thấm Nhi thì cả người lập tức cứng đờ, con ngươi cũng trợn to.
“Không, không thể, không thể nào, không thể nào…” Nguyễn Bạc Vệ môi nhẹ nhàng run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ, trên mặt có quá nhiều khó có thể tin, rồi lại có càng nhiều thống khổ.
Nguyễn Bạc Vệ nắm chặt điện thoại, con ngươi nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại, ngồi không nhúc nhích.
Bệnh viện.
Một nữ cảnh sát đi theo Tô Nghiên Nghiên đến bệnh viện, bên cảnh sát cũng thông báo cho Lưu Vũ và Tô Trung Dung nói cho bọn họ chạy đến bệnh viện. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Bọn họ nói đã cứu được Nghiên Nghiên.” Lưu Vũ cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt đầy phức tạp.
“Ai? Ai đã cứu Nghiên Nghiên? Ai gọi điện thoại?” Con ngươi của Tô Trung Dung loé lên, vội vàng hỏi.
“Bọn họ nói, bọn họ là cảnh sát, là cảnh sát…” Khi Lưu Vũ nói lời này, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.
“Bà nói cảnh sát đã cứu Nghiên Nghiên? Vậy những người đó thì sao? Có phải cũng bị bắt hết hay không?” Sắc mặt Tô Trung Dung lập tức thay đổi, có lo lắng cũng có sợ hãi.
“Bọn họ không nói, bọn họ chỉ nói đã đưa Nghiên Nghiên tới bệnh viện, bảo chúng ta đến bệnh viện.” Lưu Vũ cũng sợ hãi, bà ta làm chuyện này nên bản năng sợ cảnh sát.
“Bọn họ có phát hiện điều gì hay không? Không lẽ muốn lừa chúng ta quá đó muốn bắt chúng ta?” Tô Trung Dung bị dọa sợ đến hoang mang lo sợ.
“Không thể nào, nếu bọn họ thật sự phát hiện, chắc chắn sẽ tới bắt chúng ta, cho nên bọn họ vẫn chưa phát hiện.” Đầu óc của Lưu Vũ vẫn còn tỉnh táo: “Hiện tại chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện thì sẽ biết chuyện thế nào, hơn nữa Nghiên Nghiên đang ở bệnh viện, chúng ta phải nhanh chóng đến xem Nghiên Nghiên.”
“Được, vậy đến bệnh viện trước.” Tô Trung Dung lấy lại tinh thần, bản năng gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng chạy tới bệnh viện, tìm phòng bệnh của Tô Nghiên Nghiên, Tô Nghiên Nghiên vẫn chưa tỉnh, bác sĩ đúng lúc ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào?” Lưu Vũ nhìn thoáng qua cửa thấy Tô Nghiên Nghiên vẫn không nhúc nhích nằm trên giường nên vội vàng hỏi bác sĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom