Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-90
Nghe lời này, mấy người phụ nữ đều trở nên kích động. Tổng giám đốc chắc không sa thải bọn họ thật chứ?
Nếu bị Nguyễn Thị đuổi việc thì bên ngoài cũng không có công ty nào muốn thuê các cô nữa, bởi vì bị Nguyễn Thị đuổi việc tương đương có vết nhơ.
Như vậy thì sao các công ty khác có thể tuyển dụng bọn họ được?
"Tổng giám đốc, chúng tôi sai rồi, xin anh đừng đuổi việc chúng tôi. Chúng tôi tình nguyện đến xin lỗi cô Tô, hoặc anh cứ trừ tiền lương, tiền thưởng của chúng tôi cũng được. Chỉ xin anh đừng sa thải chúng tôi!"
Cô gái trang điểm xinh đẹp kia rơi nước mắt, đau khổ cầu xin.
Cô ta còn phải nuôi ba mẹ, nuôi con nhỏ, không thể đánh mất công tác này được!
"Đúng vậy! Tổng giám đốc đừng sa thải chúng tôi, chúng tôi nguyện ý đến xin lỗi cô Tô!"
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại: "Các cô cho rằng tổn thương các cô gây ra cho Tô Thanh Anh chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết à? Cơ thể cô ấy không giống người thường, hành vi của các cô khiến cô ấy suýt mất mạng. Các cô còn cảm thấy một câu xin lỗi có thể xong chuyện không? Đến giờ cô ấy còn đang nằm trong viện, sáng nay vừa tỉnh lại. Các cô vẫn cảm thấy một câu xin lỗi là giải quyết được mọi vấn đề à?"
Bốn cô gái kia nghe xong lời này thì mặt tái nhợt đi, đờ đẫn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần. Suýt mất mạng ư!
Đến tận bây giờ bọn họ vẫn không nghĩ đến hai xô nước đá lại dẫn tới nông nỗi này. Sao bọn họ có thể tưởng được chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
"Tô Thanh Anh đã quyết định khởi tố các cô tội mưu sát! Cho nên chúc các cô may mắn với chuyện sau đó!"
Bốn người phụ nữ bị Ngụy Toàn mời ra ngoài, mặc cho bọn họ khóc kêu gào thét thế nào Nguyễn Hạo Thần cũng thờ ơ.
Mà Tô Thanh Anh cũng nhanh chóng thực hiện lời nói của mình, thoáng cái cả giới truyền thông trầm trồ. Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN bị người ta mưu sát, chủ mưu là bốn người phụ nữ, chuyện này nhanh chóng gây ra huyên náo rất lớn.
Dân cư mạng nhanh chóng lan truyền chuyện này, ngày càng nhiều người tham dự thảo luận. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, không ít người đều cảm thấy Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to, không phải chỉ bị người ta dội hai xô nước lạnh dẫn đến sốt cao thôi à?
Sao lại dính líu đến mưu sát rồi?
Cũng có một bộ phận dân mạng ủng hộ cách làm của Tô Thanh Anh, từ chối bắt cóc đạo đức. Những người kia đã có gan làm thì phải có gan nhận chứ.
Bốn người phụ nữ kia bị truyền thông ép hỏi thì đều khóc lóc kể lể, ra vẻ đáng thương, nói Tô Thanh Anh ép bọn họ vào đường chết!
Đồng thời có rất nhiều người cũng cảm thấy khó hiểu, không phải Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN à? Sao tự dưng lại đến Tập đoàn Nguyễn Thị làm việc rồi?
Vấn đề này khiến mọi người đều thắc mắc, nhưng bọn họ cũng không quá mức tìm tòi cặn kẽ. Dù sao vấn đề nóng hổi bây giờ là chuyện Phó tổng giám đốc DN bị mưu sát cơ mà.
"Chúng tôi đứng tại đây, chân thành xin lỗi cô Tô. Chúng tôi biết sai rồi, hành vi của chúng tôi thật không đúng, gây ra lỗi lầm rất lớn. Chỉ mong cô Tô cho chúng tôi một đường lui, cô muốn chúng tôi làm gì cũng được."
"Cô Tô, tôi cũng trịnh trọng xin lỗi cô. Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, xin cô Tô hãy tha thứ. Trong nhà tôi có già có trẻ, xin cô Tô nhân từ độ lượng bỏ qua lần này!"
"Vậy sao các cô phải nhắm vào cô Tổ chứ?"
Phóng viên vừa đặt ra vấn đề, mấy người này chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải. Đâu thể nói vì Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của DN, làm việc ở Nguyễn Thị lại quá kiêu ngạo nên các cô nhìn chướng mắt, muốn dạy dỗ đổi phương cho bằng được.
Nếu nói như vậy, chắc chắn cả bốn người họ sẽ bị nước miếng của cư dân mạng nhấn chìm!
"Thái độ làm việc của cô ấy quả kiêu ngạo, nên chúng tôi mới..."
Hiện tại toàn bộ internet đều đang chú ý đến tin tức này, một nửa phản đối, một nửa ủng hộ.
Mô hình du hành thời gian: "Nhưng tôi nghe nói Phó tổng giám đốc Tô kia chỉ phát sốt. Vì phát sốt mà kiện người ta mưu sát thì hơi làm quá rồi?"
Yêu Khả Khả: "Theo tôi thấy thì chuyện này không đơn giản như vậy đâu, xin lỗi có tác dụng gì chứ? Xin lỗi mà có tác dụng thì cần chú cảnh sát làm gì?"
Phong hành giả: "Phân tích một cách khách quan, thì những người làm việc kiêu ngạo đều do người ta thật sự có bản lĩnh, làm việc rành mạch lưu loát. Bằng không sao có thể trẻ như vậy đã lên làm Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Đó là một doanh nghiệp lớn của nước ngoài, chắc chắn sự cạnh tranh rất khốc liệt, có thể leo lên vị trí đó là người có năng lực thật sự. Hơn nữa, phụ nữ mấy người cũng thật lắm chuyện, làm tốt chuyện của mình là được rồi! Mắc mớ gì phải chạy đi chỉnh đốn người ta. Kết quả dẫn tới nhiều chuyện như thế này, bây giờ còn đứng đây giả bộ đáng thương. Đáng đời thôi!"
Yêu Đời Đời yêu chính mình: "Vị bên trên nói thế không đúng rồi. Người ta đã xin lỗi rồi còn gì, hơn nữa cũng tình nguyện trả tiền thuốc men đủ thứ. Phát sốt thôi mà, cũng phải khiến cho toàn bộ dân mạng biết, đúng là chuyện bé xé ra to"
Chỉ trong vòng mấy giờ mà chuyện này đã phát triển nhanh chóng, rất nhiều người cảm thấy Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to, người ta cũng đã xin lỗi rồi.
Tô Thanh Anh nằm trên giường bệnh cầm notebook xem bình luận, cảm thấy có vài người đúng là nực cười. Bọn họ xin lỗi thì bắt buộc cô phải tha thứ hay sao?
2
.
Bản thân chưa trải qua, chỉ biết ngồi đó nói suông thì làm được gì?
Những người như thế mới là buồn cười!
Tôn Tử Phàm đưa Tô Cảnh Nhạc đi học, lúc về còn mua cho Tô Thanh Anh loại trái cây cô thích ăn nhất. Khi bị bệnh thì nên bổ sung nhiều vitamin.
"Tiểu Anh, nghe nói Nguyễn Hạo Thần đã sa thải bốn người kia rồi. Cho dù bọn họ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến Tập đoàn Nguyễn thị nữa."
Ý là người bị sa thải rồi, cô chơi thế nào cũng được đúng không?
Không có Tập đoàn Nguyễn thị che chở, bốn người kia sao có thể thắng kiện.
"Nào, ăn cái này đi."
"Tử Phàm, anh có gặp Khả Như không?"
"Tối qua cô ấy có tới, nhưng sau đó hình như có việc gì gấp nên vội vàng rời đi rồi."
Tô Thanh Anh gật đầu, không nghi ngờ gì.
Mỗi người đều cần có không gian riêng cho mình, cô không nên can thiệp vào mọi chuyện của cô ấy.
Mà lúc này, Thư Khả Như mơ màng mở mắt ra, cảm thấy cơ thể đau nhức mới giật mình tỉnh táo lại, đôi mắt to chớp liên tục.
Đêm qua...
Cô ấy quay phắt qua nhìn sang bên cạnh, đúng là gương mặt tuấn tú của Chu Ngọc.
Thư Khả Như nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vặn vẹo. Tên khốn chết tiệt này!
Đến cuối cùng cô vẫn bị ép buộc tiếp nhận, người này dày vò cô ấy hơn nửa ngày, đến khi trời sắp sáng mới dừng lại.
Tân Ngọc Linh đã trở lại, sao anh ta còn đến quấn lấy cô ấy nữa? Anh ta có bệnh đúng không?
Theo lý mà nói, Tần Ngọc Linh đã về, người này nên nghĩ mọi cách phân rõ giới hạn với cô ấy, tránh cho đóa sen trắng cao cấp Tần Ngọc Linh hiểu lầm mới đúng. Tại sao mọi chuyện không phát triển theo hướng cô ấy nghĩ?
Cô ấy không có cách nào đoán được tâm tư của Chu Ngọc, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua lại là sự thật!
Nửa tiếng sau, Chu Ngọc thoáng cau mày. Anh ta gặp một cơn ác mộng hết sức chân thật, mơ thấy sau khi cưỡng ép Thư Khả Như vào tối qua, cô ấy cầm một con dao phay sắc lẹm đuổi theo đòi chém mình.
Cảnh trong mơ chân thật khỏi phải nói!
Vừa tỉnh lại, anh ta cảm thấy có ánh sáng từ thứ gì đó chiếu vào mắt mình, chờ khi thấy rõ là thứ gì thì anh ta lập tức ngây người.
"Cái đó... Khả Như, em phải bình tĩnh lại, tối qua thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Em bỏ dao phay xuống trước được không? Lỡ như nó làm em bị thương thì tính sao đây."
Thì ra giấc mơ chính là dự báo tương lai!
Anh ta tiếp tục nói: "Khả Như, tôi có thể giải thích chuyện đêm qua. Em đừng xúc động như vậy, buông dao xuống lập địa thành Phật!"
Thư Khả Như lạnh lùng nhìn anh ta, cô ấy đang cầm một con dao sắc bén. Con dao này vừa mua về chưa từng dùng qua, đúng lúc có thể dùng Chu Ngọc để thử độ bén của nó.
"Chu Ngọc, có phải tôi đã nói với anh rồi không? Hai chúng ta không còn nợ nần gì nữa. Nếu được, tôi hy vọng chúng ta có thể xem nhau như người lạ quen thuộc nhất.
Tần Ngọc Linh đã trở về, chứng minh năm đó tôi không hại chết cô ta. Vả lại tôi cảm thấy, rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi.
Hai chúng ta vốn là người của hai thế giới, năm đó lên đại học được quen biết anh là niềm vui đối với tôi, nhưng tôi vẫn luôn biết hai chúng ta không ở cùng một thế giới.
Nhiều năm như vậy tôi cũng mệt lắm rồi. Từ hôm nay trở đi chúng ta đừng liên hệ gì với nhau nữa. Tôi đã buông bỏ mọi chuyện, thật lòng chúc anh và Tần Ngọc Linh hạnh phúc bên nhau!
Thư Khả Như không muốn cưỡng cầu thứ gì nữa. Có vài ký ức chỉ thích hợp giấu sâu trong đáy lòng, lúc buồn chán thì lấy ra nhớ nhung một lát. Nhắc nhở bản thân rằng, mình cũng từng vui vẻ, cũng từng thích một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng cuối cùng mọi thứ đã biến thành tiếc nuối...
Nhưng có vài ký ức nên lãng quên, ví như mấy năm Chu Ngọc tra tấn cô ấy, chỉ có quên đi mới có thể sống tốt hơn được!
TI
Chu Ngọc nghe cô ấy nói xong, sắc mặt sa sầm xuống. Anh ta đã không thể khống chế bản thân, giờ cô ấy lại nói muốn chấm dứt với anh ta. Chuyện đó không có khả năng xảy ra, trừ khi trời sập xuống.
Anh ta ngước nhìn Thư Khả Như, đôi mắt âm trầm lóe lên sự nghiêm túc, khiến cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh ta. Vì chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ không nhịn được mà sa vào, sau đó đừng bao giờ mơ chạy thoát nữa.
"Nếu em mệt rồi thì nghỉ ngơi đi! Anh sẽ tiến tới!"
Thư Khả Như giật mình mím chặt đôi môi nhỏ, nhìn chăm chú vào gương mặt người đối diện, không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu cô ấy có thể nghe được những lời này sớm hơn, có phải tốt rồi không. Nhưng anh ta lại cố tình nói ra lúc cô ấy quyết tâm muốn quên đi mọi thứ. Quá muộn rồi!
Cô ấy đã vứt bỏ tất cả ký ức, vô ích thôi.
Thư Khả Như bỏ dao trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài. Lúc cô ấy ra đến cửa thì hơi nghiêng người nhìn lại: "Anh đi đi, tôi sẽ xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Anh có thể tiếp tục sống bên Tần Ngọc Linh mà anh ngày nhớ đêm mong, tôi cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình."
"Có phải em thích gã Hướng Tây Thần kia rồi không?"
Nghe câu hỏi của anh, Thư Khả Như im lặng không đáp. Cứ thế này cũng tốt.
Hiểu lầm cũng tốt, như vậy anh ta sẽ không quấn lấy cô ấy nữa.
"Thư Khả Như, em chỉ được phép thích mình tôi thôi, không được thích người đàn ông khác! Tôi không cho phép!"
Thư Khả Như cười, cô ấy không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng.
Đến cuối cùng anh ta vẫn không quan tâm tới cảm nhận của cô ấy!
Chu Ngọc lập tức xuống giường mặc lại quần áo, lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy cô ấy ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa. Cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Anh ta bước đến ôm cô ấy vào lòng: "Thư Khả Như tôi nói cho em biết, cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Chu Ngọc tôi! Nếu tên Hướng Tây Thần kia dám động đến em, tôi sẽ băm anh ta ra thành trăm mảnh!"
Thư Khả Như: "..."
Điên à?
"Chu Ngọc, anh nói đủ chưa? Có phải anh quên uống thuốc không? Anh ở bên Tần Ngọc Linh mà còn quấn lấy tôi, anh không cảm thấy rất buồn nôn hay sao? Tôi nói rõ với anh một lần nữa, giữa chúng ta là không thể nào! Không thể nào! Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu đây?"
"Tôi không còn thích Tân Ngọc Linh nữa, tôi không thích cô ấy nữa. Từ lúc cô ấy quay về tôi chưa chạm vào cô ấy một lần nào cả. Tôi thích em, Chu Ngọc tôi thích Thư Khả Như em!"
Chu Ngọc gào lên.
Tiếng gào này khiến Thư Khả Như phải sửng sốt.
Vừa rồi cô ấy có nghe nhầm không? Chu Ngọc nói thích cô ấy, không còn thích Tần Ngọc Linh, đóa hoa sen trắng cao cấp kia nữa?
Cô ấy có thể tin lời Chu Ngọc không?
Trong đầu cô ấy nói, không thể:
Cô ấy giãy giụa khỏi cái ôm của Chu Ngọc, lại bị anh ta siết chặt.
"Nhưng tôi không thích anh nữa rồi!"
Chu Ngọc: "..."
Không thích anh ta?
"Vậy em có thể thích tôi thêm lần nữa, tôi cho phép em."
Chậc, đàn ông đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi à? Lúc người ta thích anh, anh thích những cô gái khác, sau đó còn làm tổn thương cô gái thích anh.
Bây giờ người ta không thích anh nữa, anh lại nhiệt tình bám chặt, còn tuyên bố cho phép người ta thích anh lần nữa. Chuyện này có thể sao?
Có những người, từ ban đầu họ đã nằm trên hai đường thẳng song song không giao nhau, làm thế nào để có khả năng bắt đầu với nhau được đây?
"Chu Ngọc, có những người đã được định trước chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của đối phương" Đã định trước trở thành niềm tiếc nuối.
Trong biển người mênh mông, không có ai là ngoại lệ. Nếu có người ngoại lệ nhất định là do họ đã trải qua rất nhiều tôi luyện và ngăn trở, mới có thể khiến cho hai con người không kiên định trở nên càng kiên định hơn.
Nhưng tình huống của cô ấy và Chu Ngọc lại không giống, hai người họ đã càng ngày càng xa, xa đến mức hoàn toàn không thể quay lại.
Chu Ngọc nắm cằm Thư Khả Như, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ chán ghét, người này nghe không hiểu tiếng người à?
"Chu Ngọc, anh quậy đủ chưa?"
"Chưa!"
"Tôi ghét anh, tôi hận anh, nên chúng ta sẽ không thể nào ở bên nhau. Tôi nói thế đã đủ rõ ràng chưa?"
Chu Ngọc nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô ấy, không khỏi ngây người mấy giây.
Bây giờ cô ấy thật sự ghét anh ta đến thế à?
Chu Ngọc từ từ buông cô ấy ra, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua vẻ kiên quyết.
Anh ta đứng dậy bỏ đi!
Cùng lắm thì anh ta theo đuổi Thư Khả Như một lần nữa, anh ta muốn cảm nhận những chuyện mà mình đã gây ra cho cô ấy vào năm đó.
Như vậy anh ta sẽ có thể hiểu được những thứ cô ấy đã chịu đựng.
Thư Khả Như về phòng, nhìn đống bừa bộn mà không khỏi cười khổ.
Đến cuối cùng vẫn phát sinh chuyện đó với anh ta, tất cả đều nằm ngoài dự liệu.
Xuyên qua tấm gương, Thư Khả Như nhìn thấy cả người mình đầy dấu xanh tím, suy nghĩ cũng dần trở nên sâu xa hơn...
Buổi tối, chuyện của Tô Thanh Anh được truyền đi với tốc độ chóng mặt, đám người trên mạng càng ngày càng cấu xé cô dữ dội, có không ít người chỉ trích Tô Thanh Anh yếu ớt.
Chỉ phát sốt có một tí mà làm ầm ĩ lên như thế, cũng không biết là muốn gì đây nữa.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Anh cảm thấy cơ thể mình gần như đã bình phục trở lại, chỉ có điều vẫn còn hơi suy nhược.
Hôm nay là ngày chính thức mở phiên tòa, Tô Thanh Anh với tư cách là nguyên cáo tất nhiên phải xuất hiện.
Những phóng viên truyền thông nổi tiếng đã có mặt tại hiện trường để chụp ảnh.
"Nguyên cáo Tô Thanh Anh, cô khởi tố bọn họ tiến hành mưu sát cô, xin hỏi cô có chứng cớ gì không?"
"Tất nhiên là có, ở đây có CCTV quay lại cảnh bọn họ gây án làm bằng chứng."
"Tô Thanh Anh, cô đừng có quá đáng như thế. Chúng tôi chỉ nhốt cô trong nhà vệ sinh thôi, sao có thể là mưu sát được?"
Một người trong số đó không nhịn được hét lên, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Luật sư bên cạnh trông rất khó xử, vụ kiện tụng này thật sự khó xơi. Đối phương có CCTV làm chứng cử, nhưng mà nhà vệ sinh là góc chết không có CCTV.
Bốn người đi vào, không ai biết họ làm cái gì ở bên trong, nếu nguyên cáo có chứng cứ khác để chứng minh, sẽ thành lập được tội danh mưu sát.
Sau đó Tô Thanh Anh còn lấy báo cáo kiểm tra của bệnh viện ra, vì cô bị bọn họ giội nước lạnh dẫn đến ngã bệnh phát sốt. Trên tờ báo cáo kiểm tra cơ thể của bệnh viện có viết, cô có khả năng miễn dịch thấp, khi ngã bệnh vi khuẩn sẽ càng hoạt động mạnh mẽ...
Bởi vậy bốn người kia bị cấu thành tội danh mưu sát không thành.
Tất nhiên là đám cư dân mạng cũng xem được video, những người nói Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to phải lần lượt ngậm miệng.
Tình trạng cơ thể của cô như thế, vậy không phải là chuyện bé xé ra to nữa, đã tiến hành phẫu thuật mang tính cấp cứu rồi, đây đúng là muốn mưu sát.
Nhưng xét thấy bốn người họ không biết tình trạng cơ thể của Tô Thanh Anh, vì vậy cũng chỉ phạt tù có thời hạn ba năm trở xuống.
Tô Thanh Anh thấy thỏa mãn với kết quả như vậy, chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của bọn họ.
Không phải ai cũng cam chịu khi bị bắt nạt!
Sau khi về đến nhà, Thư Khả Như mới gấp gáp chạy qua đây, cô ấy ôm một xấp tài liệu trong ngực, những thứ này đều là tài liệu văn bản của Tập đoàn DN.
Mấy ngày nay Tô Thanh Anh không xử lý công việc, nên giấy tờ văn kiện chất thành đồng, xem ra cô phải thức đêm tăng ca rồi.
"Tiểu Anh, cơ thể của cậu không còn gì đáng ngại nữa nhỉ. Cậu vừa mới xuất viện đã vội đi làm trở lại, cơ thể của cậu thật sự chịu được sao?"
Tô Thanh Anh cười, nhìn Thư Khả Như lo lắng đến mức nhíu mày, cô lắc đầu.
"Đúng là lúc tớ ngã bệnh thì cơ thể suy yếu thật, nhưng sau khi khỏe lại đã không còn vấn đề lớn nữa. Mấy ngày nay vẫn còn phải uống thuốc, vừa nghĩ tới thuốc là cả người trở kháng cự lại theo bản năng luôn."
Thư Khả Như mỉm cười, không nói thêm gì.
Dựa vào những gì Tô Thanh Anh từng trải khi ở nước Mỹ, đúng thật vừa nhìn thấy thuốc là chống cự lại ngay.
"Lát nữa khi về công ty, cậu nhớ báo với người ở tổ hạng mục cùng đến nghiệm thu sản phẩm cùng hợp tác với Tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần đã ký tên rồi."
"Được! Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tớ đến công ty đây"
"Ừ, cậu càng ngày càng quen với nghiệp vụ bên này rồi đó."
Thư Khả Như gật đầu rồi cất bước ra về.
Sau khi ra khỏi chung cư, Thư Khả Như đứng ở lề đường bắt taxi. Bỗng nhiên, có một chiếc xe Van màu đen dừng trước mặt cô ấy, Thư Khả Như theo bản năng lùi về sau vài bước.
Có vài người đàn ông cao to lao xuống từ trên xe, Thư Khả Như vừa muốn bỏ chạy đã bị bắt lại. Đối phương dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bịt mũi miệng cô ấy lại, chẳng bao lâu sau cô ấy đã ngất đi.
Sau khi đưa người lên xe, họ rời đi không để lại chút dấu vết.
Lúc đến giao lộ có đèn giao thông, chiếc xe Van không thể không dừng lại.
Một gã đàn ông trong số đó mở cửa sổ sau ra hút thuốc, đúng lúc Chu Ngọc cũng mở cửa chiếc Hummer phiên bản giới hạn của mình ra, anh ta đang bực bội châm một điếu thuốc.
Lúc Chu Ngọc quay đầu qua, chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc lướt qua ánh mắt mình, khi anh ta muốn nhìn cho kỹ thì đã bị người đàn ông đó chặn lại.
"Thằng kia, nhìn cái gì đó, vợ mày không có ở đây đâu!"
Chu Ngọc nhìn sang chỗ khác, anh ta nhớ Thư Khả Như đến hoa cả mắt rồi sao?
Đến khi chiếc xe Van biến mất ngay ngã rẽ, Chu Ngọc mới nhíu mày, vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của anh ta hay không?
Chu Ngọc gọi điện thoại cho Thư Khả Như, nhưng điện thoại hiển thị bên kia không nhấc máy. Anh ta gọi lại lần thứ hai, hiển thị bên kia đã tắt điện thoại.
Chu Ngọc ném điện thoại, lái xe lao đi vùn vụt.
Vừa rồi không phải anh ta hoa mắt, người đó chính là Thư Khả Như. Mẹ kiếp! Cô ấy bị bắt cóc rồi à?
Là ai sai khiến?
Lúc Chu Ngọc đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe Van kia đâu nữa, cũng không biết là đã chạy về hướng nào rồi.
Anh ta gọi đến một số khác: "Thần, giúp tôi một chuyện..."
Thư Khả Như ngơ ngác tỉnh lại, cách chỗ cô không xa có tiếng người đang đánh bài, xung quanh còn có mùi thuốc lá nồng nặc.
"Cậu chủ Chu, chúng tôi đã bắt người tới theo sự dặn dò của cậu. Sao cậu lại muốn bắt con nhóc này? Tôi còn cho rằng cô ta chưa đủ tuổi đấy."
Nghe thấy lời này, mí mắt Thư Khả Như giật liên hồi, cậu chủ Chu?
"À à, nhất định phải ghi hình lại đúng không? Gu của cậu chủ Chu nặng ghê."
Trong lòng Thư Khả Như nổi lên sự cảnh giác, ghi hình lại? Đám người này muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn có...
Thư Khả Như nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.
Cô ấy nhất định phải trốn khỏi đây, không thể bị đám đàn ông này...
"Đại ca, cô ta tỉnh lại rồi!"
Bỗng có một tên la lên, đám đàn ông đang đánh bài ngừng tay lại, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía Thư Khả Như.
Tên cầm đầu ngậm điếu thuốc, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, cũng không biết có phải là mấy thứ vàng giả thả vào trong nước là nổi lên hay không nữa.
"Đưa cô ta tới đây!"
Thư Khả Như bị kéo qua đó, cũng may cô ấy mặc quần jean và áo thun, bằng không đã bị trầy da rồi.
"Thả tôi ra, rốt cuộc các anh là ai? Muốn làm gì tôi?"
"Cô em à, mấy người chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi. Cô nói xem, cậu cả Chu đã nhìn trúng cô, sao cô lại không biết hưởng phúc thế? Còn để cậu chủ bảo bọn anh phải dạy dỗ lại cô em."
Tên cầm đầu cười lớn, khói thuốc phả ra từ trong miệng gã, trong ánh nhìn của gã mang theo sự hèn hạ thô tục.
Đôi môi đỏ mọng của Thư Khả Như run lên: "Cậu cả Chu mà anh nói, là Chu Ngọc?"
"Không phải anh ta thì còn là ai nữa? Thành phố Giang Thành của chúng ta chỉ có một cậu cả Chu, có quen thói đào hoa ấy thôi."
Nếu không phải sáng nay Chu Ngọc vừa nói với Thư Khả Như những lời đó, bây giờ cô ấy đã thật sự tin lời cái tên đầu trọc này rồi.
Chu Ngọc có ham muốn chiếm hữu vô cùng mạnh, anh ta còn không cho phép Thư Khả Như và Hướng Tây Thần ở bên nhau, thì sao có thể đồng ý để cho những người này làm vậy với cô ấy.
Không phải là Chu Ngọc!
Vậy rốt cuộc là ai?
Đầu óc Thư Khả Như hoạt động nhanh gọn, loại trừ từng người một.
Hiển nhiên là người này muốn cô ấy hiểu lầm Chu Ngọc, cũng chỉ có phụ nữ mới làm như vậy. Mà người phụ nữ để ý Chu Ngọc nhất chính là Tần Ngọc Linh.
"Vị đại ca này, hay là chúng ta bàn điều kiện với nhau đi? Người đó cho các anh bao nhiêu tiền, tôi cho các anh gấp đôi."
Tên cầm đầu nghe thấy thế không khỏi sửng sốt, gã nheo mắt cẩn thận dò xét Thư Khả
Nhu.
Gã khẽ cười nói: "Cô em à! Anh đây là một người rất có nguyên tắc, đã đồng ý làm việc cho người ta thì sẽ làm đến cùng, không thay đổi ý định ban đầu. Huống chi..."
Ánh mắt gã dừng trên người Thư Khả Như, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một phen.
Mặt học sinh, thân hình phụ huynh.
Vụ này bọn họ lời to rồi!
"Được rồi được rồi, các anh em đừng nhiều lời nữa, mau bắt tay vào quay video đi để tránh đêm dài lắm mộng"
"Ok đại ca!"
Thư Khả Như thấy mấy người đang chuẩn bị đi đến, cô ấy vội vã sải chân bỏ chạy!
"Ôi chao, cô em này cũng đanh đá ghế nhỉ. Các anh em bắt cô ta lại, ông đây phải đích thân ra trận!"
Thư Khả Như còn chưa chạy được đến cửa đã bị bắt trở về.
Thư Khả Như bị đám người đó hung hăng ném xuống đất, cô ấy cảm giác eo mình sắp gãy ra rồi!
"Cút ra, đừng chạm vào tối!"
"Hê hê, cô nghĩ có khả năng đó không?"
Ngay lúc Thư Khả Như ra sức giãy giụa, Chu Ngọc dẫn theo đám người áo đen xông vào. Anh ta trông thấy Thư Khả Như nằm chật vật trên mặt đất, con người của anh ta co rút mãnh liệt.
Chu Ngọc lập tức chạy đến đá văng tên cầm đầu kia, rồi cởi áo khoác đắp lên người Thư Khả Như.
Đôi mắt ngây dại của cô ấy vẫn còn đọng nước mắt, quần áo trên người đã bị xé rách, hai tay bấu víu trên mặt đất đến nỗi tứa cả máu, hai bên gò má sưng phù lộ ra tơ máu.
Cũng may, chiếc quần vẫn còn nguyên vẹn!
"Nói! Ai cho chúng mày động vào cô ấy?"
Chu Ngọc đạp lên phần cổ của người đàn ông với vẻ mặt cay độc, ánh mắt tàn ác.
Dảm động đến người phụ nữ của anh ta, đúng là chán sống!
"Cậu... Cậu chủ Chu tha mạng. Chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, chúng tôi không biết cô gái này là người phụ nữ của anh. Á...á...á..."
Người đàn ông đó bị Chu Ngọc giẫm lên ngón tay, tay đứt ruột xót, đau thật sự!
"Không biết? Đây là lý do, viện cớ hả? Nói, cải tay nào của mày động vào cô ấy?"
Tên cầm đầu đau đến nỗi cả khuôn mặt vặn vẹo, hai bàn tay của gã đều đã động vào cô ấy, nếu nói thật gã sẽ không còn đường sống nữa.
"Cậu chủ, ở đây có máy quay phim"
Một người áo đen mang máy quay phim tới.
Chu Ngọc đang định mở ra xem, Thư Khả Như vừa hoàn hồn ngăn anh lại.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn sự nghẹn ngào của cô ấy vang lên: "Anh có thể tiêu hủy nó
được không? Đừng xem!"
Chu Ngọc nhìn vào đôi mắt mang vẻ cầu xin của cô ấy, gật đầu.
"Đem tiêu hủy đi."
Chu Ngọc quay người lại, ngồi xổm xuống bế cô ấy lên.
Anh ta khẽ hôn lên trán cô ấy: "Đừng sợ, tôi đưa em về nhà!"
Thư Khả Như gật đầu, vùi mặt vào trong lòng anh ta.
"Hỏi bọn chúng kẻ đứng sau là ai. Hỏi được rồi thì giải quyết hết, sau đó đốt quách cái chỗ này đi."
"Rõ!".
Tất cả những người áo đen tiếp nhận mệnh lệnh của Chu Ngọc, bắt đầu hành đồng theo trình tự.
Trên xe, Thư Khả Như tựa vào lòng anh ta không nhúc nhích, cử như một con búp bê bị mất linh hồn.
Chu Ngọc đau lòng nhìn cô ấy, anh ta dùng một tay mở hòm thuốc bên cạnh rồi lấy thuốc thoa ngoài da và tăm bông, giúp cô ấy thoa thuốc lên mặt.
"Đừng sợ, không sao nữa rồi, không phải là có tôi ở đây rồi sao?"
Thư Khả Như nghe thế, ánh mắt mới từ từ có hồn trở lại. Cô ấy nhìn gương mặt Chu Ngọc, sau đó không nhịn được khóc toáng lên.
"Uhu hu, tôi cứ tưởng, cứ tưởng sẽ bị những kẻ kia..."
Bàn tay to lớn của Chu Ngọc xoa đầu cô ấy, anh ta nói với giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao? Gần đây em có đắc tội với ai không?"
"Đắc tội với anh có tính không? U hu hu..." Cô ấy nói xong lại khóc nấc lên.
Chu Ngọc: "..”
Đắc tội anh ta thì đã sao?
Chu Ngọc anh là người sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu này chắc?
Huống chi Thư Khả Như còn là người phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép những gã khác động vào cô ấy?
Đối với Chu Ngọc, anh ta thích tự ra trận với người phụ nữ của mình hơn. Nếu để người đàn ông khác làm, chẳng phải là anh ta tự cắm sừng mình hay sao?
Thư Khả Như ngừng khóc, nhìn anh ta bằng đôi mắt đẫm nước mắt.
"Nếu tôi đoán người đó là Tân Ngọc Linh, anh có tin không?"
Con ngươi đen láy của Chu Ngọc nhìn Thư Khả Như không chớp mắt, đôi môi mỏng mím lại không nói gì.
Thư Khả Như thấy anh ta như thế nên cũng không nói nữa, không phải phản ứng này đã nằm trong dự liệu rồi sao? Còn mong chờ điều gì chứ.
Thư Khả Như nhìn qua chỗ khác, không tiếp tục nói nữa.
"Em đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này."
"Nếu thật sự là do Tần Ngọc Linh gây ra thì sao? Anh sẽ làm thế nào?"
Chu Ngọc nhíu mày nhìn cô ấy, không biết phải làm sao.
"Tôi nói tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em đừng đoán lung tung được không?"
Thư Khả Như cười, không phản bác.
Từ đầu đến cuối Chu Ngọc chỉ quan tâm Tần Ngọc Linh, cô ta nói gì anh ta cũng tin ngay. Những lời của Thư Khả Như nói thì Chu Ngọc cử nhấn mạnh sẽ điều tra rõ ràng.
Cái gọi là đối với những người khác nhau sẽ có thái độ khác nhau là đây sao?
Sau khi Tô Thanh Anh biết Thư Khả Như xảy ra chuyện, cô vội vàng chạy đến nhà cô ấy. Trừ vết bầm tím trên mặt ra, Thư Khả Như không có vết thương vết khác, Tô Thanh Anh thấy thế cũng yên lòng hơn.
Người không sao là tốt rồi!
Thư Khả Như tắm xong bước ra, cô ấy muốn lau sạch những dấu vết trên người, nhưng càng lau cơn đau càng dữ dội, nên đành thôi.
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh, không khỏi dở khóc dở cười: "Tiểu Anh, tớ phát hiện số phận của hai chúng ta rất giống nhau. Sau khi trở về cứ liên tục gặp phải phiền toái, không biết có phải là đã đắc tội thần tiên nào trên trời hay không."
Tô Thanh Anh bình tĩnh nhìn Thư Khả Như, thật ra cô ấy là một cô gái rất lương thiện rất kiên cường, lỗi là ở việc khiến cô ấy gặp phải Chu Ngọc.
Cô nghĩ nếu Thư Khả Như chưa từng gặp Chu Ngọc, chắc chắn bây giờ cô ấy đã là một cô gái rất hạnh phúc.
"Rõ ràng trong lòng cậu rất đau khổ mà vẫn giả vờ kiên cường mạnh mẽ, không mệt sao?"
Thư Khả Như luôn đơn độc một mình, nhưng cứ giả vờ xung quanh còn có rất nhiều người ủng hộ. Thế nên Tô Thanh Anh mới hỏi cô ấy có một không? Có đau không?
Những lời này trong phút chốc đã đánh sập thành trì kiên cường trong lòng Thư Khả Như, cô ấy cười mà nước mắt cứ không ngừng rơi.
Trông cô ấy thế này thật khiến người ta lo lắng!
Thư Khả Như nằm trong lòng Tô Thanh Anh khóc nấc lên.
"Tiểu Anh, cậu biết không? Sáng hôm nay anh ta nói thích tớ, từ trước đến giờ tớ vẫn luôn mong được nghe câu nói này, nhưng anh ta cứ cố ý nói vào lúc tớ muốn quên anh ta nhất. Thế nhưng tới phát hiện..."
Tô Thanh Anh không vội nói, cô nhẹ nhàng xoa đầu Thư Khả Như. Chính cô cũng biết rất rõ cảm giác này, rõ hơn ai hết.
Cho nên Tô Thanh Anh mới có thể thấu được nỗi đau trong lòng Thư Khả Như lúc này!
"Thế nhưng tớ phát hiện, từ đầu đến cuối Chu Ngọc chỉ yêu một mình Tần Ngọc Linh, những người còn lại chẳng là gì cả."
Bên ngoài, phố vừa lên đèn, bắt đầu một nhịp sống khác.
Thư Khả Như khóc hơn một tiếng mới nặng nề đi vào giấc ngủ, nhưng trong lúc ngủ cũng không yên ổn, hàng lông mày thanh tú của cô ấy cứ nhíu chặt vào nhau.
Chu Ngọc tới, Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Khả Như là một cô gái tốt, nếu như có thể xin hãy đối xử tốt với cậu ấy. Khi con người ta gom góp đủ thất vọng thì sẽ rời đi, khi đó dù anh có bù đắp như thế nào cũng vô dụng thôi."
Chu Ngọc chỉ đáp lại cô mỗi một chữ. Đây là chuyện giữa hai người họ, người bên ngoài không biết được những rối rắm trong đó.
Tô Thanh Anh cũng không nói thêm những lời không cần thiết nữa, chỉ đưa ra một lời khuyên hết sức bình thường.
"Nhờ anh chăm sóc tốt cho cậu ấy, tôi về trước đây."
"Ừ, trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Chu Ngọc ra ngoài ban công, lấy thuốc lá trong túi áo ra, khói thuốc nhanh chóng bao phủ
lấy anh ta che đi khuôn mặt anh tuấn với những suy nghĩ phức tạp.
Chu Ngọc có thông tin rồi, cũng biết kẻ đứng sau là ai. Dù anh ta không muốn tin nhưng tất cả chứng cử đã bày ra trước mắt, làm sao không tin cho được?
Tô Thanh Anh đứng dưới lầu, cô không ngờ Tôn Tử Phàm sẽ đích thân tới đón cô.
Ghế sau còn có một cậu bạn nhỏ đáng yêu!
"Mẹ ơi, dì Khả Như sao rồi ạ? Con nghe nói dì ấy bị người xấu bắt cóc?"
Trên khuôn mặt bánh bao nhỏ đầy vẻ tò mò cái miệng nhỏ nhắn đang gặm ngón trỏ, trông đáng yêu chết đi được.
Tôn Tử Phàm nhìn thấy nụ cười của hai mẹ con qua kính chiếu hậu, bất giác cười theo.
Thích một người là như vậy đó, cô ấy vui vẻ chính là nguồn suối hạnh phúc lớn nhất của mình.
"Yên tâm đi, dì Khả Như của con đã không sao rồi chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, con ăn cơm với bố Tử Phàm có ngoan không?"
Tô Cảnh Nhạc sờ lên chiếc bụng tròn vo nhỏ nhắn của mình, rất là đáng yêu.
"Mẹ xem nè, con ăn no căng bụng luôn."
"Tử Phàm, anh chăm sóc con vất vả rồi."
"Tiểu Anh, em lại khách sáo với anh rồi!" Tôn Tử Phàm cười bất đắc dĩ.
Anh ta nhìn cô qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi.
Thật ra Tôn Tử Phàm rất muốn kêu cô đừng đến làm ở Tập đoàn Nguyễn Thị nữa, nhưng anh hiểu rõ tính cách của Tô Thanh Anh, nếu đó là việc cô muốn làm thì sẽ làm đến cùng.
Tôn Tử Phàm không biết người đàn ông đó giao cho cô nhiệm vụ gì, nhưng anh ta biết nếu Tô Thanh Anh không hoàn thành, chắc chắn cô sẽ không bỏ đi một cách dễ dàng như vậy.
"Tiểu Anh, em đi làm ở Nguyễn Thị phải tự bảo vệ mình, không thể giống như vậy được!"
Những gì anh ta muốn nói cũng chỉ có câu này.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta, khẽ gật đầu.
Khi Thư Khả Như tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rồi, dưới lầu loáng thoảng có tiếng ồn ào. Ai mà thất đức vậy chứ, mới sáng sớm đã cãi nhau trong nhà cô ấy?
Huyệt thái dương của Thư Khả Như giật liên hồi, cô ấy vén chặn bước xuống giường.
Thư Khả Như vừa định xuống lầu, giọng nói của Tần Ngọc Linh vọng lên khiến cô ấy phải dừng bước, Thư Khả Như ngồi ở chỗ rẽ của cầu thang.
Không phải cô ấy có ý nghe trộm mà là trong lúc vô tình nghe được, cái này đều được tính là nghe lén.
"A Ngọc, đêm qua anh không về mà ở nhà người phụ nữ khác, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Em mới là bạn gái của anh, anh đặt em vào chỗ nào?"
Vô tình nghe lén lại nghe được câu chuyện này khiến Thư Khả Như khá sửng sốt, thì ra cả
đêm qua người đàn ông này không về nhà, chẳng trách Tần Ngọc Linh lại tìm tới tận cửa.
Thư Khả Như lén nhìn qua kẽ hở, thấy được khuôn mặt của Tân Ngọc Linh. Khuôn mặt đó đang đau lòng muốn chết, phải nói là đặc sắc có một không hai.
Xem ra cô ta bị Chu Ngọc chọc giận không nhé!
Chu Ngọc nhìn Tần Ngọc Linh với ánh mắt sâu xa, anh ta suy tư hồi lâu.
"Tiểu Ngọc, có phải là em cho người làm chuyện đó." Không có nghi vấn, chỉ là một câu trần thuật hết sức đơn giản.
Tân Ngọc Linh nghe vậy, khuôn mặt cô ta mất tự nhiên, ánh mắt bối rối.
"Em kêu người làm gì chứ? A Ngọc, anh đừng đến tìm Thư Khả Như nữa được không?"
"Anh đã cho người tra hỏi mấy người kia rồi, bọn họ đã nói là giao dịch với một người phụ nữ. Anh cũng cho người kiểm tra tài khoản của em, em lấy một khoản tiền của anh chuyển vào trong một tài khoản ở Mỹ. Sau đó lại lấy năm mươi vạn chuyển tới tài khoản của một người lạ trong nước, rồi tiếp đó mới chuyển cho những kẻ bắt cóc Thư Khả Như. Em làm những chuyện đó nhằm mục đích gì chứ? Thư Khả Như đã làm gì tổn thương đến em đâu, sao em phải làm thế với cô ấy?"
"Sao lại không? Cô ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, nếu không phải tám năm trước cô ta đẩy em ra khiến em gặp tai nạn giao thông, chúng ta cũng không đến nỗi chia xa nhiều năm như vậy. Em vừa nghĩ đến người bầu bạn với anh trong những năm đó là cô ta, thì ghen ghét đến chết đi được. Cô ta dựa vào gì mà có thể ở bên cạnh anh, còn em trở thành một người mất trí, không có bất kỳ ký ức nào lang thang giữa nơi đất khách quê người."
Tần Ngọc Linh nói bằng giọng cực kỳ uất ức.
Nước mắt cô ta rơi lã chã, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Khuôn mặt cô ta đã lành lặng, nên thoạt nhìn giống như Tây Thi.
"Bây giờ hai chúng ta không dễ dàng gì mới được ở bên nhau, nhưng lòng anh đã dần không còn có em, thế nên em mới đối phó Thư Khả Như."
Thư Khả Như ngồi trên lầu lắc đầu một cách khó tin, lòng đố kỵ của phụ nữ quả là thứ đáng sợ nhất cũng là thứ độc ác nhất. Tần Ngọc Linh không giống vậy, mà là ác càng thêm ác, độc địa nhất trong những gì độc địa.
Thư Khả Như không hiểu tại sao lúc trước Chu Ngọc lại có thể nhìn trúng Tần Ngọc Linh, thứ giả vờ ngây thơ đáng yêu như vậy mà cũng có thể lọt vào mắt anh ta ư!
"Nhưng em cũng không thể làm ra chuyện ác độc như vậy được, em làm vậy có khác gì gián tiếp hại chết một người chứ? Nếu như Thư Khả Như thật sự xảy ra chuyện gì, em phải giải quyết như thế nào?"
"Nếu cô ta chết thì càng tốt, anh sẽ chỉ thuộc về một mình em, sẽ không có người phụ nữ nào quấn lấy anh nữa."
Chu Ngọc im lặng, Tần Ngọc Linh thế này khiến anh ta thấy vô cùng xa lạ, phút chốc không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Trước đây cô ấy rất dịu dàng khéo léo, nhưng bây giờ...
Tần Ngọc Linh biết Chu Ngọc ghét người phụ nữ như thế nào, nên nhanh chóng nhận sai.
"A Ngọc, em biết chuyện này là lỗi của em, nhưng em cam đoan với anh sau này chắc chắn em sẽ không làm như vậy nữa. Trong chuyện này anh cứ coi như là em bị ma xui quỷ khiến được không? Em biết sai rồi!"
Chu Ngọc nhìn cô, cuối cùng tất cả bất đắc dĩ đều hóa thành tiếng thở dài lặng lẽ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới thì ra tình yêu có thể khiến con người trở nên mù quáng thế này, anh ta vừa sợ hãi vừa bất lực.
"Em về trước đi, khi về anh sẽ tìm em nói chuyện."
"A Ngọc, anh còn muốn ở lại đây nữa à? Thư Khả Như đã không sao rồi, anh còn ở đây làm gì?"
Tần Ngọc Linh cứ hỏi tới lui khiến cho Chu Ngọc buồn bực trong lòng.
Anh ta còn đang lo lắng cho tình trạng của Thư Khả Như, trải qua chuyện như ngày hôm nay, không ai ngủ một giấc xong là có thể quên hết tất cả được.
Nhưng Chu Ngọc không biết, khả năng tự chữa lành của Thư Khả Như rất mạnh, tất cả là kinh nghiệm cô đúc kết được trong hai năm đi khám bác sĩ tâm lý. Càng nghĩ trong lòng sẽ càng sợ hãi và áp lực, vì vậy không nên nghĩ nhiều làm gì, không nghĩ ngợi nữa bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Tiểu Ngọc, em đừng quậy nữa, mau về trước đi."
Thấy sắc mặt Chu Ngọc sa sầm, Tần Ngọc Linh biết đây là dấu hiệu cho thấy anh ta sắp tức giận. Nếu như cô ta vẫn tiếp tục tra hỏi, Chu Ngọc sẽ giận thật.
"Vậy em đi về trước, em hi vọng tối nay chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau."
Chu Ngọc gật đầu, coi như là đồng ý với cô ta.
Thư Khả Như thấy thế, cũng rón rén trở về phòng.
Quả nhiên không bao lâu sau Chu Ngọc đã bước vào, Thư Khả Như VỜ như mới tỉnh dậy.
"Tra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc của tôi chưa?"
Thư Khả Như không thể đợi được nữa, cô ấy muốn Chu Ngọc mau chóng nói ra ba chữ Tần Ngọc Linh.
Nhưng càng là chuyện mà cô ấy mong chờ thì kết quả càng hụt hẫng!
"Không có, manh mối đứt gãy rồi. Tôi cho người tra hỏi những người kia, nhưng chúng sống chết không nói. Hơn nữa số điện thoại mà bình thường chúng liên hệ với nhau, là một số mới đăng ký bằng CMND của một người đàn ông, trùng hợp người đàn ông đó không phải là người ở Long Thành, nên đến đây manh mối đứt gãy!"
Hai cánh tay của Thư Khả Như trở nên vô lực rủ xuống, ánh mắt của cô ấy cũng dần trở nên ảm đạm.
Đến lúc này, Chu Ngọc vẫn chọn bao che cho Tần Ngọc Linh, giấu giếm sự thật thay cô ta.
"Tôi biết rồi, anh đi về trước đi."
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang đến thế nhưng trong lòng cô ấy chỉ có sự lạnh lẽo đến đảng sợ.
Cô ấy không nên chờ mong điều gì cả, không chờ mong cũng sẽ không có cảm giác hụt hẫng này.
"Em chắc là mình không sao chứ?"
Thư Khả Như quay người nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
"Tôi xác định và tôi khẳng định, tôi hiểu rất rõ cơ thể của mình."
"Vậy được, em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Thư Khả Như không để ý tới anh ta nữa, cô ấy nằm lại trong chăn, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người họ.
Nếu không phải biết trước, cô ấy đã thật sự tin những lời Chu Ngọc nói.
Hai mắt cô ấy chợt sáng lên!
Thư Khả Như lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Thanh Anh: "Tiểu Anh, giúp tớ một chuyện..."
Ở Tập đoàn Nguyễn Thị, Tô Thanh Anh đồng ý ngay với yêu cầu của Thư Khả Như.
Chẳng qua là vừa cúp máy, giám đốc bộ phận đã ôm tài liệu đưa tới cho cô.
Giám đốc bộ phận này họ Hồ, mọi người đều gọi bà ta là chị Hồ.
Lúc này chị Hồ không cư xử với Tô Thanh Anh giống như ngày thường nữa, mà ôn tồn nói chuyện với cô.
Bà ta đã thấy được thủ đoạn của Tô Thanh Anh, nói chuyện không hợp là kiện tội mưu sát thậm chí còn kiện thành công, nhìn thể chất của cô không giống là người yếu ớt.
Cũng không biết báo cáo của bệnh viện là thật hay giả, quan trọng là người ta có năng lực làm ra.
Cho nên tốt nhất là không nên trêu vào!
"Cơ thể của cô Tô khá hơn chút nào chưa? Có trở ngại gì không? Nếu có chỗ không thoải mái, nhất định phải nói ra đó."
Tô Thanh Anh nhíu mày, hai ngày trước giám đốc Hồ còn trưng ra vẻ mặt như là Tô Thanh Anh cô thiếu bà ta mấy trăm vạn vậy. Bây giờ sắc mặt của bà ta lại tốt lạ thường!
"Không biết giám đốc Hồ có chuyện gì không?"
"Là như này, ở đây có một phần kế hoạch tuyên truyền về mỹ phẩm dưỡng da thuộc nhãn hiệu của Tập đoàn Nguyễn Thị, vì năm năm trước phần kế hoạch này bị tiết lộ ra ngoài nên đã bị gác lại. Khi đó cũng đã làm lại một phương án tuyên truyền, bây giờ hãng Misira sản phẩm mới, nên bên trên định sửa đổi phương án này rồi sẽ tiếp tục thực hiện. Bây giờ mọi người đều bận việc khác, không có thời gian nên nhiệm vụ này giao cho cô."
Tô Thanh Anh còn nhớ rất rõ chuyện này, bởi vì khi phương án này bị lộ ra đã gây ra không ít tổn thất cho Nguyễn thị.
Phương án này đã được chuẩn bị từ lâu, cũng đã mời ngôi sao hạng nhất đến làm đại diện cho nhãn hàng. Nhưng sau khi phương án đó bị lộ, nỗ lực và cực khổ của mọi người đều trôi hết ra biển.
Lúc ấy có không ít phụ nữ đang mong chờ sản phẩm mới của Tập đoàn Nguyễn Thị, mỹ phẩm dưỡng da của Nguyễn Thị nhận được rất nhiều lời khen trong giới, mang lại hiệu quả rất lớn.
Tất nhiên về mặt giá cả sẽ không rẻ, nhưng người muốn mua nhiều không đếm xuể.
Cho nên năm đó khi phương án quan trọng này bị tiết lộ, không thể hoàn thành tuyên truyền kịp lúc, dẫn đến Nguyễn thị bị tổn thất không ít.
Đồng thời ngôi sao nổi tiếng kia cũng huỷ hợp đồng với Nguyễn Thị, khiến trên mạng bàn tán xôn xao. Nguyễn thị cũng không thể kịp thời đưa ra sản phẩm mới, khiến không ít người thất vọng về tập đoàn.
Đang cập nhật - Bạn có thể quay lại sau hoặc để đọc rất nhiều truyện khác trong lúc chờ chap mới !!!..
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Chỉ là bây giờ phải bắt đầu lại phương án tuyên truyền này lần nữa, những chi tiết nhỏ trong đây khiến cho cô không rõ lắm.
“Giám đốc Hồ, vậy trước đây là ai phụ trách phương án này, tôi muốn hiểu rõ thêm về những chi tiết trong đây, vì cần phải sửa đổi nên việc hiểu rõ càng toàn diện thì càng tốt.”
“Lưu Dương là người phụ trách trước đây, là đội trưởng lớn của bộ phận tuyên truyền, nếu có cần hiểu rõ thêm thì có thể liên hệ với anh ta... Cô Lâm!”
Khi giám đốc Hồ nhìn thấy Lâm Tiêu thì lập tức chào hỏi theo bản năng.
Đã làm đến vị trí này rồi thì ít nhiều cũng hiểu được một ít quy tắc của nơi làm việc, trước đây bà ta chắc chắn đã bị sự ghen ghét làm mờ mắt nên mới đối xử với hai người này như vậy.
Tuy Tổng giám đốc nói không cần phải cố tình châm chước, nhưng dù sao đi nữa thì Lâm Tiêu cũng là người Vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Tổng giám đốc, vì vậy vẫn nên có sự tôn trọng cần thiết.
Tô Thanh Anh thì càng khỏi nói rồi, một nhân viên có thân phận đặc biệt, thời gian đi làm và tan làm tuỳ ý, cho dù ca làm việc chỉ có một tiếng đồng hồ rồi rời đi thì bà ta cũng không thể có ý kiến gì, đây là Tổng giám đốc người ta đặc biệt phê chuẩn, cân nhắc đến cô có thân phận là Phó tổng giám đốc của tập đoàn DN.
Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, giám đốc Hồ sẽ không dám tuỳ tiện làm bừa, có một số người là không thể đắc tội được!
“Ừm, vậy thì tôi sẽ cùng phụ trách phương án này với cô Tô.”
Giám đốc Hồ cảm thấy hơi khó xử khi nghe thấy vậy, ý của cấp trên là muốn một mình Tô Thanh Anh hoàn thành phương án này.
“Sao vậy, bà còn có ý kiến với công việc của tôi à? Lẽ nào muốn tôi cứ ngồi ngây ra ở đây không làm gì cả sao? Giám đốc Hồ cho rằng tôi giống như một cái bình hoa à?”
Tô Thanh Anh cúi đầu cười, không phải cô ta vốn là một cái bình hoa sao?
Ngoài việc biết giở những chiêu trò thấp hèn đó ra thì cô ta còn biết làm cái gì nữa chứ.
Giám đốc Hồ vội vàng xua tay: “Không không không, tôi không có ý này, vậy cô Lâm và cô Tô hãy cùng nhau hoàn thành vấn đề của phương án này nhé”.
“Vậy còn coi được!”
Giám đốc Hồ nở ra nụ cười cứng ngắc và vội vàng rời khỏi chiến trường sặc mùi khói thuốc súng này.
Tô Thanh Anh đang lật xem tài liệu phương án trước đây, chỉ là còn chưa kịp nhìn qua thì tài liệu đã bị người ta lấy đi.
Tô Thanh Anh cũng không tức giận, Lâm Tiêu muốn xem thì cho cô ta xem vậy, đoán chừng cũng không thể hiểu được nguyên do trong đó.
Cũng không biết có phải đầu óc của Nguyễn Hạo Thần đã úng nước hay không, rõ ràng biết Lâm Tiêu không hề có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào mà còn cho cô ta vào đây quậy phá.
Nhưng cũng đúng, lẽ nào một tập đoàn lớn như Nguyễn thị không thể nuôi nổi một kẻ rảnh rang sao?
"Tô Thanh Anh, tôi sẽ không để yên chuyện đó dễ dàng như thế đâu, cô cứ đợi đấy! Cô có biết người vợ cũ của Thần đã chết như thế nào không? Chính tôi là người đã một tay sắp xếp tống cô ta xuống địa ngục, cuối cùng thì đến hài cốt cũng không còn”
Tô Thanh Anh nhướng mày và không hề quan tâm đến những lời nói này của cô ta, cô bắt đầu nghi ngờ về chỉ số thông minh của Lâm Tiêu, cho đến bây giờ vẫn không nghi ngờ về thân phận của cô, hơn nữa cứ mãi cho rằng cô đã chết rồi.
Đồng thời Tô Thanh Anh cũng bắt đầu nghi ngờ về chỉ số thông minh của chính mình, tại sao lúc đó mình lại bị một người có chỉ số thông minh như vậy mưu tính được nhỉ?
“Vậy Lâm Tiêu này, chúng ta cứ chờ xem, ai thẳng ai thua vẫn còn chưa chắc chắn đấy, có phải gần đây Nguyễn Hạo Thần thường xuyên đi vắng cả đêm không?”
Sắc mặt của Lâm Tiêu thay đổi, cậu bóng gió của Tô Thanh Anh dễ hiểu hơn bao giờ hết!
Cô ta giơ tay lên định tát Tô Thanh Anh một cái nhưng đã bị Tô Thanh Anh tóm lấy nên cái tát đó mới không thể giáng xuống mặt cô.
Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, bản thân cô vẫn có thể cảm thấy sức lực của mình còn hơi yếu và chưa hoàn toàn bình phục.
“Lâm Tiêu, cô tưởng Tô Thanh Anh tôi đây sẽ là Tô Khiết sao? Để mặc cô bắt nạt, tiện thể nói cho cô biết."
Lâm Tiêu đột nhiên lùi về sau một bước và kinh ngạc nhìn Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh chỉ nhìn Lâm Tiêu với một nụ cười dịu dàng, rất chú tâm chiêm ngưỡng vẻ mặt hiện giờ của Lâm Tiêu, rất đặc sắc!
... Những gì cô nợ Tô Khiết thì tôi sẽ giúp cô ấy lấy lại từng thứ một, cô không thể trốn thoát được đầu, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Tô Thanh Anh thì thầm vào tai cô ta.
“Cô, cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai à, cô đoán đi! Cho dù có đoán trúng thì cũng không có phần thưởng đâu.”
Cô ta hung tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Thanh Anh, quả thực rất giống với Tô Khiết, nhưng tính cách của Tô Khiết thì hoàn toàn trái ngược, hơn nữa Tô Khiết là một người câm!
Cô ả thực sự là chị em với Tô Khiết sao?
“Trước đây nhà họ Tô chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tô Khiết, không thể nào xuất hiện thêm một người chị hoặc em gái được, trừ khi cô đã được gửi đi đào tạo ở nước ngoài từ khi còn nhỏ, vì vậy cô chắc hẳn là chị gái của Tô Khiết!”
Trí tưởng tượng này đúng là không tệ đấy, một câu chuyện như vậy mà cô ta cũng có thể phác hoạ ra được, đúng là chỉ số thông minh của cô ta khiến người ta phải lo lắng.
Cô như cười mà không phải cười nhìn Lâm Tiêu, nụ cười đầy ẩn ý đó đã kích thích trái tim đang căng thẳng của Lâm Tiêu.
“Tôi sẽ không để có được toại nguyện, ban đầu tôi có thể làm cho Tô Khiết biến mất khỏi thế giới này thì Tô Thanh Anh cô cũng sẽ không ngoại lệ, Thần chỉ có thể thuộc về một mình tôi, những người phụ nữ khác đừng hòng tơ tưởng đến”
Tô Thanh Anh không để ý đến cô ta nữa, giấu đi đôi mắt lấp lánh tia sáng lạnh lùng mạnh
mẽ.
Ai không buông tha cho ai thì vẫn còn chưa biết chắc!
Thấy cô không lên tiếng, Lâm Tiêu còn tưởng cô đã sợ rồi nên đắc chí ngồi vào chỗ của mình.
Những người trong bộ phận kế hoạch đều lần lượt vểnh tai lên, sau khi hai vị đại thần này đến đây thì cứ gặp mặt là cấu xé nhau, chỉ là chỗ ngồi của họ đều tương đối xa, hơn nữa hai người nói chuyện cũng không lớn tiếng giống như mấy mụ đàn bà chua ngoa đầu đường có chợ, cho nên chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện liên tục của hai người, còn về nói những gì thì không biết.
Chỉ loáng thoáng không nghe rõ được gì cả!
Bỗng điện thoại chỗ Tô Thanh Anh có một cuộc gọi đến, cô bình tĩnh nhấc máy lên, giọng nói hơi khàn đó mang theo một ý vị khác.
“Alo xin chào, tôi là Tô Thanh Anh.”
Nhưng không biết đối phương đã nói những gì mà chỉ thấy Tô Thanh Anh cúp máy.
“Cô đồng nghiệp thân mến, Tổng giám đốc của cô đang kêu tôi nên tôi phải đến đó trước rồi, ôi, không biết liệu có làm chuyện gì đó không, có cần phải dặm lại lớp trang điểm không nhỉ?
“Tô Thanh Anh!” Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng đang dần xa của cô, đập mạnh tập tài liệu trên tay xuống bàn.
Trái tim bé nhỏ của từng người trong bộ phận kế hoạch đều không khỏi đập mạnh một cái bởi âm thanh đó.
Tính tình của bà chủ Tổng giám đốc tương lai không được tốt lắm nhỉ!
"Sức khoẻ của cô đã đỡ hơn chưa?”
“Làm phiền Tổng giám đốc Nguyễn lo lắng rồi, sức khoẻ của tôi đã gần hồi phục, vẫn mong Tổng giám đốc Nguyễn sau này có thể quản lý nhân viên thật tốt, nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa thì sẽ không giải quyết đơn giản như vậy đâu.”
“Xin lỗi vì đã để cô chịu tổn thương.”
Anh lại xin lỗi với cô à, e rằng mặt trời mọc lên từ phía Tây rồi.
“Nếu Tổng giám đốc Nguyễn gọi tôi đến đây.”
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên ba lần thì Nguy Toàn đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Tô Thanh Anh cũng ở đây thì trong mắt của anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức.
“Tổng giám đốc, bên đây có một cuộc họp video cần ngài xuất hiện một lát.”
Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần vô thức nhìn sang Tô Thanh Anh: “Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ quay về ngay.”
Tô Thanh Anh không nói gì và ngồi xuống ghế sofa.
Nguyễn Hạo Thần rời đi không bao lâu thì Tô Thanh Anh cảm thấy khá nhàm chán, cố quan sát văn phòng của anh, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn, phải công nhận rằng từ đây nhìn xuống, quang cảnh của Long Thành đúng là rất đẹp.
Khi cô quay người lại thì nhìn thấy một tập tài liệu trên bàn làm việc của anh...
Cô bước qua đấy, đây là dự án đấu thầu một mảnh đất xây dựng ở Long Thành, tập đoàn Nguyễn thị đưa ra mức giá năm trăm ba mươi triệu.
Tô Thanh Anh lật xem phần giới thiệu về mảnh đất xây dựng này, đây là mảnh đất rất gần Với trung tâm thành phố Long Thành, có rất nhiều nhân viên công sở của các công ty thuê nhà ở đó.
Hoàn toàn không cần phải lo lắng về phương diện lưu lượng khách hàng, địa thế cũng rất tốt.
Nếu xây một trung tâm thương mại ở đây thì sẽ là một lựa chọn không tồi!
Nếu tập đoàn DN có thể lấy được mảnh đất này thì Nguyễn Hạo Thần sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Cô mỉm cười lạnh lùng, trong đáy mắt xuất hiện vẻ mưu tính.
Không bao lâu sau thì Nguyễn Hạo Thần đã quay về, nhìn thấy cô đứng ngây người trước một bức tranh sơn dầu, nụ cười góc nghiêng đó không hề khác gì Tô Khiết của năm năm trước.
Dường như đã cảm nhận được ánh nhìn nên cố giấu nụ cười đi và nghiêng đầu nhìn sang.
“Có chuyện gì thì anh mau nói, tôi còn phải làm việc.”
“Thực ra cũng không có việc gì cả, sau này có chuyện gì thì có nhớ gọi cho tôi.”
Tô Thanh Anh: ...
Kêu cô tới là để nói với cô hai câu này sao?
Não úng nước rồi à?
Tô Thanh Anh rời khỏi văn phòng mà cũng không quay đầu lại.
Sau khi quay về bộ phận kế hoạch thì cô cầm dự án tuyên truyền trước đó đến bộ phận tuyên truyền tìm Lưu Dương, trước hết cô phải hiểu rõ về sản phẩm chăm sóc da mẫu mới này thì mới có thể tiến hành sửa đổi.
Lâm Tiểu cũng đi theo, đương nhiên là không thể để cho Tô Thanh Anh giành hết mọi công lao một mình được.
Lưu Dương là một chàng trai trẻ tuổi, trông cũng khá thanh tú và tính tình cũng rất điềm đạm.
Anh ta cũng rất có trách nhiệm và cố gắng với công việc.
Khi nhìn thấy bản dự án tuyên truyền này thì khoé miệng của anh ta vô thức co giật.
Lúc đó chính vì dự án tuyên truyền này bị rò rỉ, mà dù đã cách nhiều năm trời anh ta vẫn không thể nào quên được ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần nhìn những nhân viên trong bộ phận của họ.
Đúng là ám ảnh tâm lý mà!
“Cô Tô, muốn bắt đầu lại bản dự án này lần nữa sao? Có lẽ sẽ có không ít chỗ cần phải sửa đổi và cũng cần phải chọn lựa lại những ngôi sao để hợp tác và đại diện cho sản phẩm”
“Khoan hãy nói về chuyện dự án, tôi muốn hỏi anh có thông tin chi tiết về sản phẩm chăm sóc da mẫu nâng cấp này không?”
“Chắc chắn có, lát nữa tôi sẽ gửi mail cho cô bản nghiên cứu về các thành phần trong đó và những thứ khác.”
Tô Thanh Anh gật đầu.
Lâm Tiêu ở bên cạnh không nhịn được phì cười: “Tô Thanh Anh à, cô thậm chí còn chưa hiểu rõ về sản phẩm muốn tuyên truyền, vậy cô định sửa đổi dự án tuyên truyền này như thế nào đây?
Đến lúc đó đừng làm hỏng mới trả lại đấy, sản phẩm này là bản nâng cấp thế hệ thứ năm của Misi, hiệu quả tốt hơn bốn thế hệ trước, nhãn hiệu chăm sóc da của tập đoàn Nguyễn thị luôn dẫn đầu trong ngành và cũng có danh tiếng rất tốt. Bốn thế hệ trước đều sẽ tìm những ngôi sao rất nổi tiếng trong lúc đó để làm người đại diện sản phẩm, ứng cử viên cho thế hệ thứ năm này đoán chừng vẫn chưa được xác định.”
Lưu Dương gật đầu không chút dấu vết, tình trạng hiện giờ quả thực là như vậy, dự án tuyên truyền vẫn chưa được thiết kế xong, cấp trên yêu cầu việc tuyên truyền sản phẩm của năm nay nhất định phải mới mẻ sáng tạo, đừng giống như lúc trước làm tới làm lại cũng chỉ là những cách đó.
Đã lỗi thời rồi thì không còn ý nghĩa gì cả.
Vì vậy Tô Thanh Anh còn có khá nhiều việc cần phải hiểu rõ, trước đây cô chưa từng chú ý đến tình hình của tập đoàn Nguyễn thị.
Tập đoàn Nguyễn thị liên quan đến rất nhiều lĩnh vực ngành nghề, không chỉ trong lĩnh vực tài chính, mà còn có những ngành nghề như khách sạn, ẩm thực, giải trí, hơn nữa danh tiếng đều được duy trì ở mức rất tốt.
Đây chính là lý do tại sao tập đoàn Nguyễn thị là tập đoàn đứng đầu trong nước và lọt vào top năm mươi của toàn thế giới, tất cả những thứ này đều do Nguyễn Hạo Thần tạo ra.
Đây đủ để chứng minh rằng người đàn ông này đúng là rất lợi hại.
Vì vậy, nếu muốn đấu với anh, xác suất mà cô có thể thắng sẽ là bao nhiêu?
Tập đoàn DN là công ty do chủ Huy thành lập, cũng có vị trí rất cao trong bảng xếp hạng các công ty lớn của nước Mĩ và nó cũng đã tồn tại rất lâu đời.
Bây giờ có ý định quay về phát triển nên cho công ty vào thành phố Giang Thành trước.
Tạm gác suy nghĩ của mình lại, trước mắt vẫn nên giải quyết chuyện này trước.
“Tô Thanh Anh, cô không hiểu rõ sản phẩm thì làm thế nào để sửa đổi dự án tuyên truyền này?”
“Cô tưởng bản thân cô hiểu rất rõ sao? Những gì cô biết chẳng qua là phần giới thiệu trên bề ngoài mà thôi, còn phần cốt lõi thì đoán chắc cô cũng không biết nhỉ, cô nói cho tôi nghe công nghệ cốt lõi của sản phẩm chăm sóc da Misi là gì? Tinh chất trong đó được chiết xuất từ sinh vật nào?
Ngoài ra, tỷ lệ bán hàng của dòng sản phẩm Misi trong những năm qua là bao nhiêu, kinh phí cho việc nghiên cứu thế hệ thứ năm là bao nhiêu? Và có những gì khác biệt trong phần thiết kế tuyên truyền của bốn thế hệ trước?
Làm phiền cô Lâm nói cho tôi biết tất cả những điều này, bằng cách này mới có thể thể hiện rõ sự hiểu biết của cô đối với dòng sản phẩm chăm sóc da Misi hơn.”
Lâm Tiêu tức giận cắn lấy đôi môi đỏ mọng của mình, cô ta cũng không tìm hiểu về những vấn đề này nên cũng không biết.
Nhìn dáng vẻ của cô ta là Tô Thanh Anh biết cô ta không thể trả lời được.
Cô phì cười một tiếng: “Một cái bình hoa mà muốn làm một người tài giỏi à, cô vẫn nên ra ngoài làm thêm vài năm để trau dồi thêm kiến thức đi. Để tránh việc suốt ngày khoe khoang cái dốt của bản thân cô, xem cái dốt là thông minh, điều đó thực sự là ngu xuẩn chứ đã không còn có thể miêu tả bằng từ ngốc nghếch nữa.”
Tất cả những vấn đề mà Tô Thanh Anh đã đề cập trước đó đều cần được hiểu rõ, bằng cách này thì dự án tuyên truyền mới có thể sửa đổi một cách toàn diện hơn, và cũng không lo sản phẩm sẽ xuất hiện tình trạng không đạt yêu cầu.
Tô Thanh Anh liếc nhìn cô ta một lần cuối rồi quay người rời khỏi.
Sắc mặt của Lâm Tiêu trở nên dữ tợn khi nhìn thấy vậy.
Chuyện gì cũng phải chống đối với cô ta, tại sao Tô Thanh Anh lại không chết đi chứ!
Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Dương: “Lát nữa cũng gửi mail cho tôi về những vấn đề liên quan đến sản phẩm”
“Được, được!”
Lưu Dương bị ánh mắt của cô ta làm cho hoảng sợ, hình như anh ta chưa từng đắc tội với người vợ chưa cưới của Tổng giám đốc mà, ánh mắt vừa nãy rõ ràng là muốn giết chết anh ta.
Tô Thanh Anh thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi tập đoàn Nguyễn thị.
Thời gian đi làm và tan làm của cô đều tự do nên bây giờ cô phải tan làm và đến tập đoàn DN, đã mấy ngày cô không đến tập đoàn DN rồi.
Nếu không xuất hiện thì những người đó chắc hẳn sẽ có ý kiến.
Hơn nữa, cô cần phải họp và muốn tổ chức một kế hoạch tuyên truyền công ty cho tập đoàn DN.
Nếu bị Nguyễn Thị đuổi việc thì bên ngoài cũng không có công ty nào muốn thuê các cô nữa, bởi vì bị Nguyễn Thị đuổi việc tương đương có vết nhơ.
Như vậy thì sao các công ty khác có thể tuyển dụng bọn họ được?
"Tổng giám đốc, chúng tôi sai rồi, xin anh đừng đuổi việc chúng tôi. Chúng tôi tình nguyện đến xin lỗi cô Tô, hoặc anh cứ trừ tiền lương, tiền thưởng của chúng tôi cũng được. Chỉ xin anh đừng sa thải chúng tôi!"
Cô gái trang điểm xinh đẹp kia rơi nước mắt, đau khổ cầu xin.
Cô ta còn phải nuôi ba mẹ, nuôi con nhỏ, không thể đánh mất công tác này được!
"Đúng vậy! Tổng giám đốc đừng sa thải chúng tôi, chúng tôi nguyện ý đến xin lỗi cô Tô!"
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại: "Các cô cho rằng tổn thương các cô gây ra cho Tô Thanh Anh chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết à? Cơ thể cô ấy không giống người thường, hành vi của các cô khiến cô ấy suýt mất mạng. Các cô còn cảm thấy một câu xin lỗi có thể xong chuyện không? Đến giờ cô ấy còn đang nằm trong viện, sáng nay vừa tỉnh lại. Các cô vẫn cảm thấy một câu xin lỗi là giải quyết được mọi vấn đề à?"
Bốn cô gái kia nghe xong lời này thì mặt tái nhợt đi, đờ đẫn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần. Suýt mất mạng ư!
Đến tận bây giờ bọn họ vẫn không nghĩ đến hai xô nước đá lại dẫn tới nông nỗi này. Sao bọn họ có thể tưởng được chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
"Tô Thanh Anh đã quyết định khởi tố các cô tội mưu sát! Cho nên chúc các cô may mắn với chuyện sau đó!"
Bốn người phụ nữ bị Ngụy Toàn mời ra ngoài, mặc cho bọn họ khóc kêu gào thét thế nào Nguyễn Hạo Thần cũng thờ ơ.
Mà Tô Thanh Anh cũng nhanh chóng thực hiện lời nói của mình, thoáng cái cả giới truyền thông trầm trồ. Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN bị người ta mưu sát, chủ mưu là bốn người phụ nữ, chuyện này nhanh chóng gây ra huyên náo rất lớn.
Dân cư mạng nhanh chóng lan truyền chuyện này, ngày càng nhiều người tham dự thảo luận. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, không ít người đều cảm thấy Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to, không phải chỉ bị người ta dội hai xô nước lạnh dẫn đến sốt cao thôi à?
Sao lại dính líu đến mưu sát rồi?
Cũng có một bộ phận dân mạng ủng hộ cách làm của Tô Thanh Anh, từ chối bắt cóc đạo đức. Những người kia đã có gan làm thì phải có gan nhận chứ.
Bốn người phụ nữ kia bị truyền thông ép hỏi thì đều khóc lóc kể lể, ra vẻ đáng thương, nói Tô Thanh Anh ép bọn họ vào đường chết!
Đồng thời có rất nhiều người cũng cảm thấy khó hiểu, không phải Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN à? Sao tự dưng lại đến Tập đoàn Nguyễn Thị làm việc rồi?
Vấn đề này khiến mọi người đều thắc mắc, nhưng bọn họ cũng không quá mức tìm tòi cặn kẽ. Dù sao vấn đề nóng hổi bây giờ là chuyện Phó tổng giám đốc DN bị mưu sát cơ mà.
"Chúng tôi đứng tại đây, chân thành xin lỗi cô Tô. Chúng tôi biết sai rồi, hành vi của chúng tôi thật không đúng, gây ra lỗi lầm rất lớn. Chỉ mong cô Tô cho chúng tôi một đường lui, cô muốn chúng tôi làm gì cũng được."
Chương 159 Cảnh trong mơ chân thật khỏi phải nói!
"Cô Tô, tôi cũng trịnh trọng xin lỗi cô. Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, xin cô Tô hãy tha thứ. Trong nhà tôi có già có trẻ, xin cô Tô nhân từ độ lượng bỏ qua lần này!"
"Vậy sao các cô phải nhắm vào cô Tổ chứ?"
Phóng viên vừa đặt ra vấn đề, mấy người này chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải. Đâu thể nói vì Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của DN, làm việc ở Nguyễn Thị lại quá kiêu ngạo nên các cô nhìn chướng mắt, muốn dạy dỗ đổi phương cho bằng được.
Nếu nói như vậy, chắc chắn cả bốn người họ sẽ bị nước miếng của cư dân mạng nhấn chìm!
"Thái độ làm việc của cô ấy quả kiêu ngạo, nên chúng tôi mới..."
Hiện tại toàn bộ internet đều đang chú ý đến tin tức này, một nửa phản đối, một nửa ủng hộ.
Mô hình du hành thời gian: "Nhưng tôi nghe nói Phó tổng giám đốc Tô kia chỉ phát sốt. Vì phát sốt mà kiện người ta mưu sát thì hơi làm quá rồi?"
Yêu Khả Khả: "Theo tôi thấy thì chuyện này không đơn giản như vậy đâu, xin lỗi có tác dụng gì chứ? Xin lỗi mà có tác dụng thì cần chú cảnh sát làm gì?"
Phong hành giả: "Phân tích một cách khách quan, thì những người làm việc kiêu ngạo đều do người ta thật sự có bản lĩnh, làm việc rành mạch lưu loát. Bằng không sao có thể trẻ như vậy đã lên làm Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Đó là một doanh nghiệp lớn của nước ngoài, chắc chắn sự cạnh tranh rất khốc liệt, có thể leo lên vị trí đó là người có năng lực thật sự. Hơn nữa, phụ nữ mấy người cũng thật lắm chuyện, làm tốt chuyện của mình là được rồi! Mắc mớ gì phải chạy đi chỉnh đốn người ta. Kết quả dẫn tới nhiều chuyện như thế này, bây giờ còn đứng đây giả bộ đáng thương. Đáng đời thôi!"
Yêu Đời Đời yêu chính mình: "Vị bên trên nói thế không đúng rồi. Người ta đã xin lỗi rồi còn gì, hơn nữa cũng tình nguyện trả tiền thuốc men đủ thứ. Phát sốt thôi mà, cũng phải khiến cho toàn bộ dân mạng biết, đúng là chuyện bé xé ra to"
Chỉ trong vòng mấy giờ mà chuyện này đã phát triển nhanh chóng, rất nhiều người cảm thấy Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to, người ta cũng đã xin lỗi rồi.
Tô Thanh Anh nằm trên giường bệnh cầm notebook xem bình luận, cảm thấy có vài người đúng là nực cười. Bọn họ xin lỗi thì bắt buộc cô phải tha thứ hay sao?
2
.
Bản thân chưa trải qua, chỉ biết ngồi đó nói suông thì làm được gì?
Những người như thế mới là buồn cười!
Tôn Tử Phàm đưa Tô Cảnh Nhạc đi học, lúc về còn mua cho Tô Thanh Anh loại trái cây cô thích ăn nhất. Khi bị bệnh thì nên bổ sung nhiều vitamin.
"Tiểu Anh, nghe nói Nguyễn Hạo Thần đã sa thải bốn người kia rồi. Cho dù bọn họ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến Tập đoàn Nguyễn thị nữa."
Ý là người bị sa thải rồi, cô chơi thế nào cũng được đúng không?
Không có Tập đoàn Nguyễn thị che chở, bốn người kia sao có thể thắng kiện.
"Nào, ăn cái này đi."
"Tử Phàm, anh có gặp Khả Như không?"
"Tối qua cô ấy có tới, nhưng sau đó hình như có việc gì gấp nên vội vàng rời đi rồi."
Tô Thanh Anh gật đầu, không nghi ngờ gì.
Mỗi người đều cần có không gian riêng cho mình, cô không nên can thiệp vào mọi chuyện của cô ấy.
Mà lúc này, Thư Khả Như mơ màng mở mắt ra, cảm thấy cơ thể đau nhức mới giật mình tỉnh táo lại, đôi mắt to chớp liên tục.
Đêm qua...
Cô ấy quay phắt qua nhìn sang bên cạnh, đúng là gương mặt tuấn tú của Chu Ngọc.
Thư Khả Như nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vặn vẹo. Tên khốn chết tiệt này!
Đến cuối cùng cô vẫn bị ép buộc tiếp nhận, người này dày vò cô ấy hơn nửa ngày, đến khi trời sắp sáng mới dừng lại.
Tân Ngọc Linh đã trở lại, sao anh ta còn đến quấn lấy cô ấy nữa? Anh ta có bệnh đúng không?
Theo lý mà nói, Tần Ngọc Linh đã về, người này nên nghĩ mọi cách phân rõ giới hạn với cô ấy, tránh cho đóa sen trắng cao cấp Tần Ngọc Linh hiểu lầm mới đúng. Tại sao mọi chuyện không phát triển theo hướng cô ấy nghĩ?
Cô ấy không có cách nào đoán được tâm tư của Chu Ngọc, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua lại là sự thật!
Nửa tiếng sau, Chu Ngọc thoáng cau mày. Anh ta gặp một cơn ác mộng hết sức chân thật, mơ thấy sau khi cưỡng ép Thư Khả Như vào tối qua, cô ấy cầm một con dao phay sắc lẹm đuổi theo đòi chém mình.
Cảnh trong mơ chân thật khỏi phải nói!
Vừa tỉnh lại, anh ta cảm thấy có ánh sáng từ thứ gì đó chiếu vào mắt mình, chờ khi thấy rõ là thứ gì thì anh ta lập tức ngây người.
Chương 160 Cứ thế này cũng tốt.
"Cái đó... Khả Như, em phải bình tĩnh lại, tối qua thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Em bỏ dao phay xuống trước được không? Lỡ như nó làm em bị thương thì tính sao đây."
Thì ra giấc mơ chính là dự báo tương lai!
Anh ta tiếp tục nói: "Khả Như, tôi có thể giải thích chuyện đêm qua. Em đừng xúc động như vậy, buông dao xuống lập địa thành Phật!"
Thư Khả Như lạnh lùng nhìn anh ta, cô ấy đang cầm một con dao sắc bén. Con dao này vừa mua về chưa từng dùng qua, đúng lúc có thể dùng Chu Ngọc để thử độ bén của nó.
"Chu Ngọc, có phải tôi đã nói với anh rồi không? Hai chúng ta không còn nợ nần gì nữa. Nếu được, tôi hy vọng chúng ta có thể xem nhau như người lạ quen thuộc nhất.
Tần Ngọc Linh đã trở về, chứng minh năm đó tôi không hại chết cô ta. Vả lại tôi cảm thấy, rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi.
Hai chúng ta vốn là người của hai thế giới, năm đó lên đại học được quen biết anh là niềm vui đối với tôi, nhưng tôi vẫn luôn biết hai chúng ta không ở cùng một thế giới.
Nhiều năm như vậy tôi cũng mệt lắm rồi. Từ hôm nay trở đi chúng ta đừng liên hệ gì với nhau nữa. Tôi đã buông bỏ mọi chuyện, thật lòng chúc anh và Tần Ngọc Linh hạnh phúc bên nhau!
Thư Khả Như không muốn cưỡng cầu thứ gì nữa. Có vài ký ức chỉ thích hợp giấu sâu trong đáy lòng, lúc buồn chán thì lấy ra nhớ nhung một lát. Nhắc nhở bản thân rằng, mình cũng từng vui vẻ, cũng từng thích một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng cuối cùng mọi thứ đã biến thành tiếc nuối...
Nhưng có vài ký ức nên lãng quên, ví như mấy năm Chu Ngọc tra tấn cô ấy, chỉ có quên đi mới có thể sống tốt hơn được!
TI
Chu Ngọc nghe cô ấy nói xong, sắc mặt sa sầm xuống. Anh ta đã không thể khống chế bản thân, giờ cô ấy lại nói muốn chấm dứt với anh ta. Chuyện đó không có khả năng xảy ra, trừ khi trời sập xuống.
Anh ta ngước nhìn Thư Khả Như, đôi mắt âm trầm lóe lên sự nghiêm túc, khiến cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh ta. Vì chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ không nhịn được mà sa vào, sau đó đừng bao giờ mơ chạy thoát nữa.
"Nếu em mệt rồi thì nghỉ ngơi đi! Anh sẽ tiến tới!"
Thư Khả Như giật mình mím chặt đôi môi nhỏ, nhìn chăm chú vào gương mặt người đối diện, không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu cô ấy có thể nghe được những lời này sớm hơn, có phải tốt rồi không. Nhưng anh ta lại cố tình nói ra lúc cô ấy quyết tâm muốn quên đi mọi thứ. Quá muộn rồi!
Cô ấy đã vứt bỏ tất cả ký ức, vô ích thôi.
Thư Khả Như bỏ dao trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài. Lúc cô ấy ra đến cửa thì hơi nghiêng người nhìn lại: "Anh đi đi, tôi sẽ xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Anh có thể tiếp tục sống bên Tần Ngọc Linh mà anh ngày nhớ đêm mong, tôi cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình."
"Có phải em thích gã Hướng Tây Thần kia rồi không?"
Nghe câu hỏi của anh, Thư Khả Như im lặng không đáp. Cứ thế này cũng tốt.
Hiểu lầm cũng tốt, như vậy anh ta sẽ không quấn lấy cô ấy nữa.
"Thư Khả Như, em chỉ được phép thích mình tôi thôi, không được thích người đàn ông khác! Tôi không cho phép!"
Chương 161 Anh ta đứng dậy bỏ đi!
Thư Khả Như cười, cô ấy không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng.
Đến cuối cùng anh ta vẫn không quan tâm tới cảm nhận của cô ấy!
Chu Ngọc lập tức xuống giường mặc lại quần áo, lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy cô ấy ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa. Cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Anh ta bước đến ôm cô ấy vào lòng: "Thư Khả Như tôi nói cho em biết, cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Chu Ngọc tôi! Nếu tên Hướng Tây Thần kia dám động đến em, tôi sẽ băm anh ta ra thành trăm mảnh!"
Thư Khả Như: "..."
Điên à?
"Chu Ngọc, anh nói đủ chưa? Có phải anh quên uống thuốc không? Anh ở bên Tần Ngọc Linh mà còn quấn lấy tôi, anh không cảm thấy rất buồn nôn hay sao? Tôi nói rõ với anh một lần nữa, giữa chúng ta là không thể nào! Không thể nào! Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu đây?"
"Tôi không còn thích Tân Ngọc Linh nữa, tôi không thích cô ấy nữa. Từ lúc cô ấy quay về tôi chưa chạm vào cô ấy một lần nào cả. Tôi thích em, Chu Ngọc tôi thích Thư Khả Như em!"
Chu Ngọc gào lên.
Tiếng gào này khiến Thư Khả Như phải sửng sốt.
Vừa rồi cô ấy có nghe nhầm không? Chu Ngọc nói thích cô ấy, không còn thích Tần Ngọc Linh, đóa hoa sen trắng cao cấp kia nữa?
Cô ấy có thể tin lời Chu Ngọc không?
Trong đầu cô ấy nói, không thể:
Cô ấy giãy giụa khỏi cái ôm của Chu Ngọc, lại bị anh ta siết chặt.
"Nhưng tôi không thích anh nữa rồi!"
Chu Ngọc: "..."
Không thích anh ta?
"Vậy em có thể thích tôi thêm lần nữa, tôi cho phép em."
Chậc, đàn ông đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi à? Lúc người ta thích anh, anh thích những cô gái khác, sau đó còn làm tổn thương cô gái thích anh.
Bây giờ người ta không thích anh nữa, anh lại nhiệt tình bám chặt, còn tuyên bố cho phép người ta thích anh lần nữa. Chuyện này có thể sao?
Có những người, từ ban đầu họ đã nằm trên hai đường thẳng song song không giao nhau, làm thế nào để có khả năng bắt đầu với nhau được đây?
"Chu Ngọc, có những người đã được định trước chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của đối phương" Đã định trước trở thành niềm tiếc nuối.
Trong biển người mênh mông, không có ai là ngoại lệ. Nếu có người ngoại lệ nhất định là do họ đã trải qua rất nhiều tôi luyện và ngăn trở, mới có thể khiến cho hai con người không kiên định trở nên càng kiên định hơn.
Nhưng tình huống của cô ấy và Chu Ngọc lại không giống, hai người họ đã càng ngày càng xa, xa đến mức hoàn toàn không thể quay lại.
Chu Ngọc nắm cằm Thư Khả Như, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ chán ghét, người này nghe không hiểu tiếng người à?
"Chu Ngọc, anh quậy đủ chưa?"
"Chưa!"
"Tôi ghét anh, tôi hận anh, nên chúng ta sẽ không thể nào ở bên nhau. Tôi nói thế đã đủ rõ ràng chưa?"
Chu Ngọc nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô ấy, không khỏi ngây người mấy giây.
Bây giờ cô ấy thật sự ghét anh ta đến thế à?
Chu Ngọc từ từ buông cô ấy ra, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua vẻ kiên quyết.
Anh ta đứng dậy bỏ đi!
Cùng lắm thì anh ta theo đuổi Thư Khả Như một lần nữa, anh ta muốn cảm nhận những chuyện mà mình đã gây ra cho cô ấy vào năm đó.
Như vậy anh ta sẽ có thể hiểu được những thứ cô ấy đã chịu đựng.
Thư Khả Như về phòng, nhìn đống bừa bộn mà không khỏi cười khổ.
Đến cuối cùng vẫn phát sinh chuyện đó với anh ta, tất cả đều nằm ngoài dự liệu.
Xuyên qua tấm gương, Thư Khả Như nhìn thấy cả người mình đầy dấu xanh tím, suy nghĩ cũng dần trở nên sâu xa hơn...
Buổi tối, chuyện của Tô Thanh Anh được truyền đi với tốc độ chóng mặt, đám người trên mạng càng ngày càng cấu xé cô dữ dội, có không ít người chỉ trích Tô Thanh Anh yếu ớt.
Chỉ phát sốt có một tí mà làm ầm ĩ lên như thế, cũng không biết là muốn gì đây nữa.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Anh cảm thấy cơ thể mình gần như đã bình phục trở lại, chỉ có điều vẫn còn hơi suy nhược.
Hôm nay là ngày chính thức mở phiên tòa, Tô Thanh Anh với tư cách là nguyên cáo tất nhiên phải xuất hiện.
Những phóng viên truyền thông nổi tiếng đã có mặt tại hiện trường để chụp ảnh.
Chương 162 Không phải ai cũng cam chịu khi bị bắt nạt!
"Nguyên cáo Tô Thanh Anh, cô khởi tố bọn họ tiến hành mưu sát cô, xin hỏi cô có chứng cớ gì không?"
"Tất nhiên là có, ở đây có CCTV quay lại cảnh bọn họ gây án làm bằng chứng."
"Tô Thanh Anh, cô đừng có quá đáng như thế. Chúng tôi chỉ nhốt cô trong nhà vệ sinh thôi, sao có thể là mưu sát được?"
Một người trong số đó không nhịn được hét lên, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Luật sư bên cạnh trông rất khó xử, vụ kiện tụng này thật sự khó xơi. Đối phương có CCTV làm chứng cử, nhưng mà nhà vệ sinh là góc chết không có CCTV.
Bốn người đi vào, không ai biết họ làm cái gì ở bên trong, nếu nguyên cáo có chứng cứ khác để chứng minh, sẽ thành lập được tội danh mưu sát.
Sau đó Tô Thanh Anh còn lấy báo cáo kiểm tra của bệnh viện ra, vì cô bị bọn họ giội nước lạnh dẫn đến ngã bệnh phát sốt. Trên tờ báo cáo kiểm tra cơ thể của bệnh viện có viết, cô có khả năng miễn dịch thấp, khi ngã bệnh vi khuẩn sẽ càng hoạt động mạnh mẽ...
Bởi vậy bốn người kia bị cấu thành tội danh mưu sát không thành.
Tất nhiên là đám cư dân mạng cũng xem được video, những người nói Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to phải lần lượt ngậm miệng.
Tình trạng cơ thể của cô như thế, vậy không phải là chuyện bé xé ra to nữa, đã tiến hành phẫu thuật mang tính cấp cứu rồi, đây đúng là muốn mưu sát.
Nhưng xét thấy bốn người họ không biết tình trạng cơ thể của Tô Thanh Anh, vì vậy cũng chỉ phạt tù có thời hạn ba năm trở xuống.
Tô Thanh Anh thấy thỏa mãn với kết quả như vậy, chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của bọn họ.
Không phải ai cũng cam chịu khi bị bắt nạt!
Sau khi về đến nhà, Thư Khả Như mới gấp gáp chạy qua đây, cô ấy ôm một xấp tài liệu trong ngực, những thứ này đều là tài liệu văn bản của Tập đoàn DN.
Mấy ngày nay Tô Thanh Anh không xử lý công việc, nên giấy tờ văn kiện chất thành đồng, xem ra cô phải thức đêm tăng ca rồi.
"Tiểu Anh, cơ thể của cậu không còn gì đáng ngại nữa nhỉ. Cậu vừa mới xuất viện đã vội đi làm trở lại, cơ thể của cậu thật sự chịu được sao?"
Tô Thanh Anh cười, nhìn Thư Khả Như lo lắng đến mức nhíu mày, cô lắc đầu.
"Đúng là lúc tớ ngã bệnh thì cơ thể suy yếu thật, nhưng sau khi khỏe lại đã không còn vấn đề lớn nữa. Mấy ngày nay vẫn còn phải uống thuốc, vừa nghĩ tới thuốc là cả người trở kháng cự lại theo bản năng luôn."
Thư Khả Như mỉm cười, không nói thêm gì.
Dựa vào những gì Tô Thanh Anh từng trải khi ở nước Mỹ, đúng thật vừa nhìn thấy thuốc là chống cự lại ngay.
"Lát nữa khi về công ty, cậu nhớ báo với người ở tổ hạng mục cùng đến nghiệm thu sản phẩm cùng hợp tác với Tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần đã ký tên rồi."
"Được! Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tớ đến công ty đây"
"Ừ, cậu càng ngày càng quen với nghiệp vụ bên này rồi đó."
Thư Khả Như gật đầu rồi cất bước ra về.
Sau khi ra khỏi chung cư, Thư Khả Như đứng ở lề đường bắt taxi. Bỗng nhiên, có một chiếc xe Van màu đen dừng trước mặt cô ấy, Thư Khả Như theo bản năng lùi về sau vài bước.
Có vài người đàn ông cao to lao xuống từ trên xe, Thư Khả Như vừa muốn bỏ chạy đã bị bắt lại. Đối phương dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bịt mũi miệng cô ấy lại, chẳng bao lâu sau cô ấy đã ngất đi.
Sau khi đưa người lên xe, họ rời đi không để lại chút dấu vết.
Lúc đến giao lộ có đèn giao thông, chiếc xe Van không thể không dừng lại.
Một gã đàn ông trong số đó mở cửa sổ sau ra hút thuốc, đúng lúc Chu Ngọc cũng mở cửa chiếc Hummer phiên bản giới hạn của mình ra, anh ta đang bực bội châm một điếu thuốc.
Lúc Chu Ngọc quay đầu qua, chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc lướt qua ánh mắt mình, khi anh ta muốn nhìn cho kỹ thì đã bị người đàn ông đó chặn lại.
"Thằng kia, nhìn cái gì đó, vợ mày không có ở đây đâu!"
Chu Ngọc nhìn sang chỗ khác, anh ta nhớ Thư Khả Như đến hoa cả mắt rồi sao?
Đến khi chiếc xe Van biến mất ngay ngã rẽ, Chu Ngọc mới nhíu mày, vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của anh ta hay không?
Chương 163 Vụ này bọn họ lời to rồi!
Chu Ngọc gọi điện thoại cho Thư Khả Như, nhưng điện thoại hiển thị bên kia không nhấc máy. Anh ta gọi lại lần thứ hai, hiển thị bên kia đã tắt điện thoại.
Chu Ngọc ném điện thoại, lái xe lao đi vùn vụt.
Vừa rồi không phải anh ta hoa mắt, người đó chính là Thư Khả Như. Mẹ kiếp! Cô ấy bị bắt cóc rồi à?
Là ai sai khiến?
Lúc Chu Ngọc đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe Van kia đâu nữa, cũng không biết là đã chạy về hướng nào rồi.
Anh ta gọi đến một số khác: "Thần, giúp tôi một chuyện..."
Thư Khả Như ngơ ngác tỉnh lại, cách chỗ cô không xa có tiếng người đang đánh bài, xung quanh còn có mùi thuốc lá nồng nặc.
"Cậu chủ Chu, chúng tôi đã bắt người tới theo sự dặn dò của cậu. Sao cậu lại muốn bắt con nhóc này? Tôi còn cho rằng cô ta chưa đủ tuổi đấy."
Nghe thấy lời này, mí mắt Thư Khả Như giật liên hồi, cậu chủ Chu?
"À à, nhất định phải ghi hình lại đúng không? Gu của cậu chủ Chu nặng ghê."
Trong lòng Thư Khả Như nổi lên sự cảnh giác, ghi hình lại? Đám người này muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn có...
Thư Khả Như nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.
Cô ấy nhất định phải trốn khỏi đây, không thể bị đám đàn ông này...
"Đại ca, cô ta tỉnh lại rồi!"
Bỗng có một tên la lên, đám đàn ông đang đánh bài ngừng tay lại, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía Thư Khả Như.
Tên cầm đầu ngậm điếu thuốc, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, cũng không biết có phải là mấy thứ vàng giả thả vào trong nước là nổi lên hay không nữa.
"Đưa cô ta tới đây!"
Thư Khả Như bị kéo qua đó, cũng may cô ấy mặc quần jean và áo thun, bằng không đã bị trầy da rồi.
"Thả tôi ra, rốt cuộc các anh là ai? Muốn làm gì tôi?"
"Cô em à, mấy người chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi. Cô nói xem, cậu cả Chu đã nhìn trúng cô, sao cô lại không biết hưởng phúc thế? Còn để cậu chủ bảo bọn anh phải dạy dỗ lại cô em."
Tên cầm đầu cười lớn, khói thuốc phả ra từ trong miệng gã, trong ánh nhìn của gã mang theo sự hèn hạ thô tục.
Đôi môi đỏ mọng của Thư Khả Như run lên: "Cậu cả Chu mà anh nói, là Chu Ngọc?"
"Không phải anh ta thì còn là ai nữa? Thành phố Giang Thành của chúng ta chỉ có một cậu cả Chu, có quen thói đào hoa ấy thôi."
Nếu không phải sáng nay Chu Ngọc vừa nói với Thư Khả Như những lời đó, bây giờ cô ấy đã thật sự tin lời cái tên đầu trọc này rồi.
Chu Ngọc có ham muốn chiếm hữu vô cùng mạnh, anh ta còn không cho phép Thư Khả Như và Hướng Tây Thần ở bên nhau, thì sao có thể đồng ý để cho những người này làm vậy với cô ấy.
Không phải là Chu Ngọc!
Vậy rốt cuộc là ai?
Đầu óc Thư Khả Như hoạt động nhanh gọn, loại trừ từng người một.
Hiển nhiên là người này muốn cô ấy hiểu lầm Chu Ngọc, cũng chỉ có phụ nữ mới làm như vậy. Mà người phụ nữ để ý Chu Ngọc nhất chính là Tần Ngọc Linh.
"Vị đại ca này, hay là chúng ta bàn điều kiện với nhau đi? Người đó cho các anh bao nhiêu tiền, tôi cho các anh gấp đôi."
Tên cầm đầu nghe thấy thế không khỏi sửng sốt, gã nheo mắt cẩn thận dò xét Thư Khả
Nhu.
Gã khẽ cười nói: "Cô em à! Anh đây là một người rất có nguyên tắc, đã đồng ý làm việc cho người ta thì sẽ làm đến cùng, không thay đổi ý định ban đầu. Huống chi..."
Ánh mắt gã dừng trên người Thư Khả Như, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một phen.
Mặt học sinh, thân hình phụ huynh.
Vụ này bọn họ lời to rồi!
"Được rồi được rồi, các anh em đừng nhiều lời nữa, mau bắt tay vào quay video đi để tránh đêm dài lắm mộng"
"Ok đại ca!"
Thư Khả Như thấy mấy người đang chuẩn bị đi đến, cô ấy vội vã sải chân bỏ chạy!
"Ôi chao, cô em này cũng đanh đá ghế nhỉ. Các anh em bắt cô ta lại, ông đây phải đích thân ra trận!"
Thư Khả Như còn chưa chạy được đến cửa đã bị bắt trở về.
Thư Khả Như bị đám người đó hung hăng ném xuống đất, cô ấy cảm giác eo mình sắp gãy ra rồi!
"Cút ra, đừng chạm vào tối!"
"Hê hê, cô nghĩ có khả năng đó không?"
Ngay lúc Thư Khả Như ra sức giãy giụa, Chu Ngọc dẫn theo đám người áo đen xông vào. Anh ta trông thấy Thư Khả Như nằm chật vật trên mặt đất, con người của anh ta co rút mãnh liệt.
Chu Ngọc lập tức chạy đến đá văng tên cầm đầu kia, rồi cởi áo khoác đắp lên người Thư Khả Như.
Chương 164 Đắc tội anh ta thì đã sao?
Đôi mắt ngây dại của cô ấy vẫn còn đọng nước mắt, quần áo trên người đã bị xé rách, hai tay bấu víu trên mặt đất đến nỗi tứa cả máu, hai bên gò má sưng phù lộ ra tơ máu.
Cũng may, chiếc quần vẫn còn nguyên vẹn!
"Nói! Ai cho chúng mày động vào cô ấy?"
Chu Ngọc đạp lên phần cổ của người đàn ông với vẻ mặt cay độc, ánh mắt tàn ác.
Dảm động đến người phụ nữ của anh ta, đúng là chán sống!
"Cậu... Cậu chủ Chu tha mạng. Chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, chúng tôi không biết cô gái này là người phụ nữ của anh. Á...á...á..."
Người đàn ông đó bị Chu Ngọc giẫm lên ngón tay, tay đứt ruột xót, đau thật sự!
"Không biết? Đây là lý do, viện cớ hả? Nói, cải tay nào của mày động vào cô ấy?"
Tên cầm đầu đau đến nỗi cả khuôn mặt vặn vẹo, hai bàn tay của gã đều đã động vào cô ấy, nếu nói thật gã sẽ không còn đường sống nữa.
"Cậu chủ, ở đây có máy quay phim"
Một người áo đen mang máy quay phim tới.
Chu Ngọc đang định mở ra xem, Thư Khả Như vừa hoàn hồn ngăn anh lại.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn sự nghẹn ngào của cô ấy vang lên: "Anh có thể tiêu hủy nó
được không? Đừng xem!"
Chu Ngọc nhìn vào đôi mắt mang vẻ cầu xin của cô ấy, gật đầu.
"Đem tiêu hủy đi."
Chu Ngọc quay người lại, ngồi xổm xuống bế cô ấy lên.
Anh ta khẽ hôn lên trán cô ấy: "Đừng sợ, tôi đưa em về nhà!"
Thư Khả Như gật đầu, vùi mặt vào trong lòng anh ta.
"Hỏi bọn chúng kẻ đứng sau là ai. Hỏi được rồi thì giải quyết hết, sau đó đốt quách cái chỗ này đi."
"Rõ!".
Tất cả những người áo đen tiếp nhận mệnh lệnh của Chu Ngọc, bắt đầu hành đồng theo trình tự.
Trên xe, Thư Khả Như tựa vào lòng anh ta không nhúc nhích, cử như một con búp bê bị mất linh hồn.
Chu Ngọc đau lòng nhìn cô ấy, anh ta dùng một tay mở hòm thuốc bên cạnh rồi lấy thuốc thoa ngoài da và tăm bông, giúp cô ấy thoa thuốc lên mặt.
"Đừng sợ, không sao nữa rồi, không phải là có tôi ở đây rồi sao?"
Thư Khả Như nghe thế, ánh mắt mới từ từ có hồn trở lại. Cô ấy nhìn gương mặt Chu Ngọc, sau đó không nhịn được khóc toáng lên.
"Uhu hu, tôi cứ tưởng, cứ tưởng sẽ bị những kẻ kia..."
Bàn tay to lớn của Chu Ngọc xoa đầu cô ấy, anh ta nói với giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao? Gần đây em có đắc tội với ai không?"
"Đắc tội với anh có tính không? U hu hu..." Cô ấy nói xong lại khóc nấc lên.
Chu Ngọc: "..”
Đắc tội anh ta thì đã sao?
Chu Ngọc anh là người sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu này chắc?
Huống chi Thư Khả Như còn là người phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép những gã khác động vào cô ấy?
Đối với Chu Ngọc, anh ta thích tự ra trận với người phụ nữ của mình hơn. Nếu để người đàn ông khác làm, chẳng phải là anh ta tự cắm sừng mình hay sao?
Thư Khả Như ngừng khóc, nhìn anh ta bằng đôi mắt đẫm nước mắt.
"Nếu tôi đoán người đó là Tân Ngọc Linh, anh có tin không?"
Con ngươi đen láy của Chu Ngọc nhìn Thư Khả Như không chớp mắt, đôi môi mỏng mím lại không nói gì.
Thư Khả Như thấy anh ta như thế nên cũng không nói nữa, không phải phản ứng này đã nằm trong dự liệu rồi sao? Còn mong chờ điều gì chứ.
Thư Khả Như nhìn qua chỗ khác, không tiếp tục nói nữa.
"Em đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này."
"Nếu thật sự là do Tần Ngọc Linh gây ra thì sao? Anh sẽ làm thế nào?"
Chương 165 Ghế sau còn có một cậu bạn nhỏ đáng yêu!
Chu Ngọc nhíu mày nhìn cô ấy, không biết phải làm sao.
"Tôi nói tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em đừng đoán lung tung được không?"
Thư Khả Như cười, không phản bác.
Từ đầu đến cuối Chu Ngọc chỉ quan tâm Tần Ngọc Linh, cô ta nói gì anh ta cũng tin ngay. Những lời của Thư Khả Như nói thì Chu Ngọc cử nhấn mạnh sẽ điều tra rõ ràng.
Cái gọi là đối với những người khác nhau sẽ có thái độ khác nhau là đây sao?
Sau khi Tô Thanh Anh biết Thư Khả Như xảy ra chuyện, cô vội vàng chạy đến nhà cô ấy. Trừ vết bầm tím trên mặt ra, Thư Khả Như không có vết thương vết khác, Tô Thanh Anh thấy thế cũng yên lòng hơn.
Người không sao là tốt rồi!
Thư Khả Như tắm xong bước ra, cô ấy muốn lau sạch những dấu vết trên người, nhưng càng lau cơn đau càng dữ dội, nên đành thôi.
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh, không khỏi dở khóc dở cười: "Tiểu Anh, tớ phát hiện số phận của hai chúng ta rất giống nhau. Sau khi trở về cứ liên tục gặp phải phiền toái, không biết có phải là đã đắc tội thần tiên nào trên trời hay không."
Tô Thanh Anh bình tĩnh nhìn Thư Khả Như, thật ra cô ấy là một cô gái rất lương thiện rất kiên cường, lỗi là ở việc khiến cô ấy gặp phải Chu Ngọc.
Cô nghĩ nếu Thư Khả Như chưa từng gặp Chu Ngọc, chắc chắn bây giờ cô ấy đã là một cô gái rất hạnh phúc.
"Rõ ràng trong lòng cậu rất đau khổ mà vẫn giả vờ kiên cường mạnh mẽ, không mệt sao?"
Thư Khả Như luôn đơn độc một mình, nhưng cứ giả vờ xung quanh còn có rất nhiều người ủng hộ. Thế nên Tô Thanh Anh mới hỏi cô ấy có một không? Có đau không?
Những lời này trong phút chốc đã đánh sập thành trì kiên cường trong lòng Thư Khả Như, cô ấy cười mà nước mắt cứ không ngừng rơi.
Trông cô ấy thế này thật khiến người ta lo lắng!
Thư Khả Như nằm trong lòng Tô Thanh Anh khóc nấc lên.
"Tiểu Anh, cậu biết không? Sáng hôm nay anh ta nói thích tớ, từ trước đến giờ tớ vẫn luôn mong được nghe câu nói này, nhưng anh ta cứ cố ý nói vào lúc tớ muốn quên anh ta nhất. Thế nhưng tới phát hiện..."
Tô Thanh Anh không vội nói, cô nhẹ nhàng xoa đầu Thư Khả Như. Chính cô cũng biết rất rõ cảm giác này, rõ hơn ai hết.
Cho nên Tô Thanh Anh mới có thể thấu được nỗi đau trong lòng Thư Khả Như lúc này!
"Thế nhưng tớ phát hiện, từ đầu đến cuối Chu Ngọc chỉ yêu một mình Tần Ngọc Linh, những người còn lại chẳng là gì cả."
Bên ngoài, phố vừa lên đèn, bắt đầu một nhịp sống khác.
Thư Khả Như khóc hơn một tiếng mới nặng nề đi vào giấc ngủ, nhưng trong lúc ngủ cũng không yên ổn, hàng lông mày thanh tú của cô ấy cứ nhíu chặt vào nhau.
Chu Ngọc tới, Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Khả Như là một cô gái tốt, nếu như có thể xin hãy đối xử tốt với cậu ấy. Khi con người ta gom góp đủ thất vọng thì sẽ rời đi, khi đó dù anh có bù đắp như thế nào cũng vô dụng thôi."
Chu Ngọc chỉ đáp lại cô mỗi một chữ. Đây là chuyện giữa hai người họ, người bên ngoài không biết được những rối rắm trong đó.
Tô Thanh Anh cũng không nói thêm những lời không cần thiết nữa, chỉ đưa ra một lời khuyên hết sức bình thường.
"Nhờ anh chăm sóc tốt cho cậu ấy, tôi về trước đây."
"Ừ, trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Chu Ngọc ra ngoài ban công, lấy thuốc lá trong túi áo ra, khói thuốc nhanh chóng bao phủ
lấy anh ta che đi khuôn mặt anh tuấn với những suy nghĩ phức tạp.
Chu Ngọc có thông tin rồi, cũng biết kẻ đứng sau là ai. Dù anh ta không muốn tin nhưng tất cả chứng cử đã bày ra trước mắt, làm sao không tin cho được?
Tô Thanh Anh đứng dưới lầu, cô không ngờ Tôn Tử Phàm sẽ đích thân tới đón cô.
Ghế sau còn có một cậu bạn nhỏ đáng yêu!
"Mẹ ơi, dì Khả Như sao rồi ạ? Con nghe nói dì ấy bị người xấu bắt cóc?"
Chương 166 Rất là đáng yêu.
Trên khuôn mặt bánh bao nhỏ đầy vẻ tò mò cái miệng nhỏ nhắn đang gặm ngón trỏ, trông đáng yêu chết đi được.
Tôn Tử Phàm nhìn thấy nụ cười của hai mẹ con qua kính chiếu hậu, bất giác cười theo.
Thích một người là như vậy đó, cô ấy vui vẻ chính là nguồn suối hạnh phúc lớn nhất của mình.
"Yên tâm đi, dì Khả Như của con đã không sao rồi chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, con ăn cơm với bố Tử Phàm có ngoan không?"
Tô Cảnh Nhạc sờ lên chiếc bụng tròn vo nhỏ nhắn của mình, rất là đáng yêu.
"Mẹ xem nè, con ăn no căng bụng luôn."
"Tử Phàm, anh chăm sóc con vất vả rồi."
"Tiểu Anh, em lại khách sáo với anh rồi!" Tôn Tử Phàm cười bất đắc dĩ.
Anh ta nhìn cô qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi.
Thật ra Tôn Tử Phàm rất muốn kêu cô đừng đến làm ở Tập đoàn Nguyễn Thị nữa, nhưng anh hiểu rõ tính cách của Tô Thanh Anh, nếu đó là việc cô muốn làm thì sẽ làm đến cùng.
Tôn Tử Phàm không biết người đàn ông đó giao cho cô nhiệm vụ gì, nhưng anh ta biết nếu Tô Thanh Anh không hoàn thành, chắc chắn cô sẽ không bỏ đi một cách dễ dàng như vậy.
"Tiểu Anh, em đi làm ở Nguyễn Thị phải tự bảo vệ mình, không thể giống như vậy được!"
Những gì anh ta muốn nói cũng chỉ có câu này.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta, khẽ gật đầu.
Khi Thư Khả Như tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rồi, dưới lầu loáng thoảng có tiếng ồn ào. Ai mà thất đức vậy chứ, mới sáng sớm đã cãi nhau trong nhà cô ấy?
Huyệt thái dương của Thư Khả Như giật liên hồi, cô ấy vén chặn bước xuống giường.
Thư Khả Như vừa định xuống lầu, giọng nói của Tần Ngọc Linh vọng lên khiến cô ấy phải dừng bước, Thư Khả Như ngồi ở chỗ rẽ của cầu thang.
Không phải cô ấy có ý nghe trộm mà là trong lúc vô tình nghe được, cái này đều được tính là nghe lén.
"A Ngọc, đêm qua anh không về mà ở nhà người phụ nữ khác, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Em mới là bạn gái của anh, anh đặt em vào chỗ nào?"
Vô tình nghe lén lại nghe được câu chuyện này khiến Thư Khả Như khá sửng sốt, thì ra cả
đêm qua người đàn ông này không về nhà, chẳng trách Tần Ngọc Linh lại tìm tới tận cửa.
Thư Khả Như lén nhìn qua kẽ hở, thấy được khuôn mặt của Tân Ngọc Linh. Khuôn mặt đó đang đau lòng muốn chết, phải nói là đặc sắc có một không hai.
Xem ra cô ta bị Chu Ngọc chọc giận không nhé!
Chu Ngọc nhìn Tần Ngọc Linh với ánh mắt sâu xa, anh ta suy tư hồi lâu.
"Tiểu Ngọc, có phải là em cho người làm chuyện đó." Không có nghi vấn, chỉ là một câu trần thuật hết sức đơn giản.
Tân Ngọc Linh nghe vậy, khuôn mặt cô ta mất tự nhiên, ánh mắt bối rối.
"Em kêu người làm gì chứ? A Ngọc, anh đừng đến tìm Thư Khả Như nữa được không?"
"Anh đã cho người tra hỏi mấy người kia rồi, bọn họ đã nói là giao dịch với một người phụ nữ. Anh cũng cho người kiểm tra tài khoản của em, em lấy một khoản tiền của anh chuyển vào trong một tài khoản ở Mỹ. Sau đó lại lấy năm mươi vạn chuyển tới tài khoản của một người lạ trong nước, rồi tiếp đó mới chuyển cho những kẻ bắt cóc Thư Khả Như. Em làm những chuyện đó nhằm mục đích gì chứ? Thư Khả Như đã làm gì tổn thương đến em đâu, sao em phải làm thế với cô ấy?"
Chương 167 Em biết sai rồi!"
"Sao lại không? Cô ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, nếu không phải tám năm trước cô ta đẩy em ra khiến em gặp tai nạn giao thông, chúng ta cũng không đến nỗi chia xa nhiều năm như vậy. Em vừa nghĩ đến người bầu bạn với anh trong những năm đó là cô ta, thì ghen ghét đến chết đi được. Cô ta dựa vào gì mà có thể ở bên cạnh anh, còn em trở thành một người mất trí, không có bất kỳ ký ức nào lang thang giữa nơi đất khách quê người."
Tần Ngọc Linh nói bằng giọng cực kỳ uất ức.
Nước mắt cô ta rơi lã chã, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Khuôn mặt cô ta đã lành lặng, nên thoạt nhìn giống như Tây Thi.
"Bây giờ hai chúng ta không dễ dàng gì mới được ở bên nhau, nhưng lòng anh đã dần không còn có em, thế nên em mới đối phó Thư Khả Như."
Thư Khả Như ngồi trên lầu lắc đầu một cách khó tin, lòng đố kỵ của phụ nữ quả là thứ đáng sợ nhất cũng là thứ độc ác nhất. Tần Ngọc Linh không giống vậy, mà là ác càng thêm ác, độc địa nhất trong những gì độc địa.
Thư Khả Như không hiểu tại sao lúc trước Chu Ngọc lại có thể nhìn trúng Tần Ngọc Linh, thứ giả vờ ngây thơ đáng yêu như vậy mà cũng có thể lọt vào mắt anh ta ư!
"Nhưng em cũng không thể làm ra chuyện ác độc như vậy được, em làm vậy có khác gì gián tiếp hại chết một người chứ? Nếu như Thư Khả Như thật sự xảy ra chuyện gì, em phải giải quyết như thế nào?"
"Nếu cô ta chết thì càng tốt, anh sẽ chỉ thuộc về một mình em, sẽ không có người phụ nữ nào quấn lấy anh nữa."
Chu Ngọc im lặng, Tần Ngọc Linh thế này khiến anh ta thấy vô cùng xa lạ, phút chốc không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Trước đây cô ấy rất dịu dàng khéo léo, nhưng bây giờ...
Tần Ngọc Linh biết Chu Ngọc ghét người phụ nữ như thế nào, nên nhanh chóng nhận sai.
"A Ngọc, em biết chuyện này là lỗi của em, nhưng em cam đoan với anh sau này chắc chắn em sẽ không làm như vậy nữa. Trong chuyện này anh cứ coi như là em bị ma xui quỷ khiến được không? Em biết sai rồi!"
Chu Ngọc nhìn cô, cuối cùng tất cả bất đắc dĩ đều hóa thành tiếng thở dài lặng lẽ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới thì ra tình yêu có thể khiến con người trở nên mù quáng thế này, anh ta vừa sợ hãi vừa bất lực.
"Em về trước đi, khi về anh sẽ tìm em nói chuyện."
"A Ngọc, anh còn muốn ở lại đây nữa à? Thư Khả Như đã không sao rồi, anh còn ở đây làm gì?"
Tần Ngọc Linh cứ hỏi tới lui khiến cho Chu Ngọc buồn bực trong lòng.
Anh ta còn đang lo lắng cho tình trạng của Thư Khả Như, trải qua chuyện như ngày hôm nay, không ai ngủ một giấc xong là có thể quên hết tất cả được.
Nhưng Chu Ngọc không biết, khả năng tự chữa lành của Thư Khả Như rất mạnh, tất cả là kinh nghiệm cô đúc kết được trong hai năm đi khám bác sĩ tâm lý. Càng nghĩ trong lòng sẽ càng sợ hãi và áp lực, vì vậy không nên nghĩ nhiều làm gì, không nghĩ ngợi nữa bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Tiểu Ngọc, em đừng quậy nữa, mau về trước đi."
Thấy sắc mặt Chu Ngọc sa sầm, Tần Ngọc Linh biết đây là dấu hiệu cho thấy anh ta sắp tức giận. Nếu như cô ta vẫn tiếp tục tra hỏi, Chu Ngọc sẽ giận thật.
"Vậy em đi về trước, em hi vọng tối nay chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau."
Chu Ngọc gật đầu, coi như là đồng ý với cô ta.
Thư Khả Như thấy thế, cũng rón rén trở về phòng.
Quả nhiên không bao lâu sau Chu Ngọc đã bước vào, Thư Khả Như VỜ như mới tỉnh dậy.
"Tra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc của tôi chưa?"
Thư Khả Như không thể đợi được nữa, cô ấy muốn Chu Ngọc mau chóng nói ra ba chữ Tần Ngọc Linh.
Nhưng càng là chuyện mà cô ấy mong chờ thì kết quả càng hụt hẫng!
"Không có, manh mối đứt gãy rồi. Tôi cho người tra hỏi những người kia, nhưng chúng sống chết không nói. Hơn nữa số điện thoại mà bình thường chúng liên hệ với nhau, là một số mới đăng ký bằng CMND của một người đàn ông, trùng hợp người đàn ông đó không phải là người ở Long Thành, nên đến đây manh mối đứt gãy!"
Hai cánh tay của Thư Khả Như trở nên vô lực rủ xuống, ánh mắt của cô ấy cũng dần trở nên ảm đạm.
Chương 168 Cho nên tốt nhất là không nên trêu vào!
Đến lúc này, Chu Ngọc vẫn chọn bao che cho Tần Ngọc Linh, giấu giếm sự thật thay cô ta.
"Tôi biết rồi, anh đi về trước đi."
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang đến thế nhưng trong lòng cô ấy chỉ có sự lạnh lẽo đến đảng sợ.
Cô ấy không nên chờ mong điều gì cả, không chờ mong cũng sẽ không có cảm giác hụt hẫng này.
"Em chắc là mình không sao chứ?"
Thư Khả Như quay người nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
"Tôi xác định và tôi khẳng định, tôi hiểu rất rõ cơ thể của mình."
"Vậy được, em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Thư Khả Như không để ý tới anh ta nữa, cô ấy nằm lại trong chăn, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người họ.
Nếu không phải biết trước, cô ấy đã thật sự tin những lời Chu Ngọc nói.
Hai mắt cô ấy chợt sáng lên!
Thư Khả Như lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Thanh Anh: "Tiểu Anh, giúp tớ một chuyện..."
Ở Tập đoàn Nguyễn Thị, Tô Thanh Anh đồng ý ngay với yêu cầu của Thư Khả Như.
Chẳng qua là vừa cúp máy, giám đốc bộ phận đã ôm tài liệu đưa tới cho cô.
Giám đốc bộ phận này họ Hồ, mọi người đều gọi bà ta là chị Hồ.
Lúc này chị Hồ không cư xử với Tô Thanh Anh giống như ngày thường nữa, mà ôn tồn nói chuyện với cô.
Bà ta đã thấy được thủ đoạn của Tô Thanh Anh, nói chuyện không hợp là kiện tội mưu sát thậm chí còn kiện thành công, nhìn thể chất của cô không giống là người yếu ớt.
Cũng không biết báo cáo của bệnh viện là thật hay giả, quan trọng là người ta có năng lực làm ra.
Cho nên tốt nhất là không nên trêu vào!
"Cơ thể của cô Tô khá hơn chút nào chưa? Có trở ngại gì không? Nếu có chỗ không thoải mái, nhất định phải nói ra đó."
Tô Thanh Anh nhíu mày, hai ngày trước giám đốc Hồ còn trưng ra vẻ mặt như là Tô Thanh Anh cô thiếu bà ta mấy trăm vạn vậy. Bây giờ sắc mặt của bà ta lại tốt lạ thường!
"Không biết giám đốc Hồ có chuyện gì không?"
"Là như này, ở đây có một phần kế hoạch tuyên truyền về mỹ phẩm dưỡng da thuộc nhãn hiệu của Tập đoàn Nguyễn Thị, vì năm năm trước phần kế hoạch này bị tiết lộ ra ngoài nên đã bị gác lại. Khi đó cũng đã làm lại một phương án tuyên truyền, bây giờ hãng Misira sản phẩm mới, nên bên trên định sửa đổi phương án này rồi sẽ tiếp tục thực hiện. Bây giờ mọi người đều bận việc khác, không có thời gian nên nhiệm vụ này giao cho cô."
Tô Thanh Anh còn nhớ rất rõ chuyện này, bởi vì khi phương án này bị lộ ra đã gây ra không ít tổn thất cho Nguyễn thị.
Phương án này đã được chuẩn bị từ lâu, cũng đã mời ngôi sao hạng nhất đến làm đại diện cho nhãn hàng. Nhưng sau khi phương án đó bị lộ, nỗ lực và cực khổ của mọi người đều trôi hết ra biển.
Lúc ấy có không ít phụ nữ đang mong chờ sản phẩm mới của Tập đoàn Nguyễn Thị, mỹ phẩm dưỡng da của Nguyễn Thị nhận được rất nhiều lời khen trong giới, mang lại hiệu quả rất lớn.
Tất nhiên về mặt giá cả sẽ không rẻ, nhưng người muốn mua nhiều không đếm xuể.
Cho nên năm đó khi phương án quan trọng này bị tiết lộ, không thể hoàn thành tuyên truyền kịp lúc, dẫn đến Nguyễn thị bị tổn thất không ít.
Đồng thời ngôi sao nổi tiếng kia cũng huỷ hợp đồng với Nguyễn Thị, khiến trên mạng bàn tán xôn xao. Nguyễn thị cũng không thể kịp thời đưa ra sản phẩm mới, khiến không ít người thất vọng về tập đoàn.
Chương 169
Đang cập nhật - Bạn có thể quay lại sau hoặc để đọc rất nhiều truyện khác trong lúc chờ chap mới !!!..
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Chương 170 “Vậy còn coi được!”
Chỉ là bây giờ phải bắt đầu lại phương án tuyên truyền này lần nữa, những chi tiết nhỏ trong đây khiến cho cô không rõ lắm.
“Giám đốc Hồ, vậy trước đây là ai phụ trách phương án này, tôi muốn hiểu rõ thêm về những chi tiết trong đây, vì cần phải sửa đổi nên việc hiểu rõ càng toàn diện thì càng tốt.”
“Lưu Dương là người phụ trách trước đây, là đội trưởng lớn của bộ phận tuyên truyền, nếu có cần hiểu rõ thêm thì có thể liên hệ với anh ta... Cô Lâm!”
Khi giám đốc Hồ nhìn thấy Lâm Tiêu thì lập tức chào hỏi theo bản năng.
Đã làm đến vị trí này rồi thì ít nhiều cũng hiểu được một ít quy tắc của nơi làm việc, trước đây bà ta chắc chắn đã bị sự ghen ghét làm mờ mắt nên mới đối xử với hai người này như vậy.
Tuy Tổng giám đốc nói không cần phải cố tình châm chước, nhưng dù sao đi nữa thì Lâm Tiêu cũng là người Vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Tổng giám đốc, vì vậy vẫn nên có sự tôn trọng cần thiết.
Tô Thanh Anh thì càng khỏi nói rồi, một nhân viên có thân phận đặc biệt, thời gian đi làm và tan làm tuỳ ý, cho dù ca làm việc chỉ có một tiếng đồng hồ rồi rời đi thì bà ta cũng không thể có ý kiến gì, đây là Tổng giám đốc người ta đặc biệt phê chuẩn, cân nhắc đến cô có thân phận là Phó tổng giám đốc của tập đoàn DN.
Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, giám đốc Hồ sẽ không dám tuỳ tiện làm bừa, có một số người là không thể đắc tội được!
“Ừm, vậy thì tôi sẽ cùng phụ trách phương án này với cô Tô.”
Giám đốc Hồ cảm thấy hơi khó xử khi nghe thấy vậy, ý của cấp trên là muốn một mình Tô Thanh Anh hoàn thành phương án này.
“Sao vậy, bà còn có ý kiến với công việc của tôi à? Lẽ nào muốn tôi cứ ngồi ngây ra ở đây không làm gì cả sao? Giám đốc Hồ cho rằng tôi giống như một cái bình hoa à?”
Tô Thanh Anh cúi đầu cười, không phải cô ta vốn là một cái bình hoa sao?
Ngoài việc biết giở những chiêu trò thấp hèn đó ra thì cô ta còn biết làm cái gì nữa chứ.
Giám đốc Hồ vội vàng xua tay: “Không không không, tôi không có ý này, vậy cô Lâm và cô Tô hãy cùng nhau hoàn thành vấn đề của phương án này nhé”.
“Vậy còn coi được!”
Giám đốc Hồ nở ra nụ cười cứng ngắc và vội vàng rời khỏi chiến trường sặc mùi khói thuốc súng này.
Tô Thanh Anh đang lật xem tài liệu phương án trước đây, chỉ là còn chưa kịp nhìn qua thì tài liệu đã bị người ta lấy đi.
Tô Thanh Anh cũng không tức giận, Lâm Tiêu muốn xem thì cho cô ta xem vậy, đoán chừng cũng không thể hiểu được nguyên do trong đó.
Cũng không biết có phải đầu óc của Nguyễn Hạo Thần đã úng nước hay không, rõ ràng biết Lâm Tiêu không hề có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào mà còn cho cô ta vào đây quậy phá.
Nhưng cũng đúng, lẽ nào một tập đoàn lớn như Nguyễn thị không thể nuôi nổi một kẻ rảnh rang sao?
"Tô Thanh Anh, tôi sẽ không để yên chuyện đó dễ dàng như thế đâu, cô cứ đợi đấy! Cô có biết người vợ cũ của Thần đã chết như thế nào không? Chính tôi là người đã một tay sắp xếp tống cô ta xuống địa ngục, cuối cùng thì đến hài cốt cũng không còn”
Tô Thanh Anh nhướng mày và không hề quan tâm đến những lời nói này của cô ta, cô bắt đầu nghi ngờ về chỉ số thông minh của Lâm Tiêu, cho đến bây giờ vẫn không nghi ngờ về thân phận của cô, hơn nữa cứ mãi cho rằng cô đã chết rồi.
Đồng thời Tô Thanh Anh cũng bắt đầu nghi ngờ về chỉ số thông minh của chính mình, tại sao lúc đó mình lại bị một người có chỉ số thông minh như vậy mưu tính được nhỉ?
“Vậy Lâm Tiêu này, chúng ta cứ chờ xem, ai thẳng ai thua vẫn còn chưa chắc chắn đấy, có phải gần đây Nguyễn Hạo Thần thường xuyên đi vắng cả đêm không?”
Sắc mặt của Lâm Tiêu thay đổi, cậu bóng gió của Tô Thanh Anh dễ hiểu hơn bao giờ hết!
Cô ta giơ tay lên định tát Tô Thanh Anh một cái nhưng đã bị Tô Thanh Anh tóm lấy nên cái tát đó mới không thể giáng xuống mặt cô.
Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, bản thân cô vẫn có thể cảm thấy sức lực của mình còn hơi yếu và chưa hoàn toàn bình phục.
“Lâm Tiêu, cô tưởng Tô Thanh Anh tôi đây sẽ là Tô Khiết sao? Để mặc cô bắt nạt, tiện thể nói cho cô biết."
Lâm Tiêu đột nhiên lùi về sau một bước và kinh ngạc nhìn Tô Thanh Anh.
Tô Thanh Anh chỉ nhìn Lâm Tiêu với một nụ cười dịu dàng, rất chú tâm chiêm ngưỡng vẻ mặt hiện giờ của Lâm Tiêu, rất đặc sắc!
Chương 171 "Sức khoẻ của cô đã đỡ hơn chưa?”
... Những gì cô nợ Tô Khiết thì tôi sẽ giúp cô ấy lấy lại từng thứ một, cô không thể trốn thoát được đầu, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Tô Thanh Anh thì thầm vào tai cô ta.
“Cô, cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai à, cô đoán đi! Cho dù có đoán trúng thì cũng không có phần thưởng đâu.”
Cô ta hung tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Thanh Anh, quả thực rất giống với Tô Khiết, nhưng tính cách của Tô Khiết thì hoàn toàn trái ngược, hơn nữa Tô Khiết là một người câm!
Cô ả thực sự là chị em với Tô Khiết sao?
“Trước đây nhà họ Tô chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tô Khiết, không thể nào xuất hiện thêm một người chị hoặc em gái được, trừ khi cô đã được gửi đi đào tạo ở nước ngoài từ khi còn nhỏ, vì vậy cô chắc hẳn là chị gái của Tô Khiết!”
Trí tưởng tượng này đúng là không tệ đấy, một câu chuyện như vậy mà cô ta cũng có thể phác hoạ ra được, đúng là chỉ số thông minh của cô ta khiến người ta phải lo lắng.
Cô như cười mà không phải cười nhìn Lâm Tiêu, nụ cười đầy ẩn ý đó đã kích thích trái tim đang căng thẳng của Lâm Tiêu.
“Tôi sẽ không để có được toại nguyện, ban đầu tôi có thể làm cho Tô Khiết biến mất khỏi thế giới này thì Tô Thanh Anh cô cũng sẽ không ngoại lệ, Thần chỉ có thể thuộc về một mình tôi, những người phụ nữ khác đừng hòng tơ tưởng đến”
Tô Thanh Anh không để ý đến cô ta nữa, giấu đi đôi mắt lấp lánh tia sáng lạnh lùng mạnh
mẽ.
Ai không buông tha cho ai thì vẫn còn chưa biết chắc!
Thấy cô không lên tiếng, Lâm Tiêu còn tưởng cô đã sợ rồi nên đắc chí ngồi vào chỗ của mình.
Những người trong bộ phận kế hoạch đều lần lượt vểnh tai lên, sau khi hai vị đại thần này đến đây thì cứ gặp mặt là cấu xé nhau, chỉ là chỗ ngồi của họ đều tương đối xa, hơn nữa hai người nói chuyện cũng không lớn tiếng giống như mấy mụ đàn bà chua ngoa đầu đường có chợ, cho nên chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện liên tục của hai người, còn về nói những gì thì không biết.
Chỉ loáng thoáng không nghe rõ được gì cả!
Bỗng điện thoại chỗ Tô Thanh Anh có một cuộc gọi đến, cô bình tĩnh nhấc máy lên, giọng nói hơi khàn đó mang theo một ý vị khác.
“Alo xin chào, tôi là Tô Thanh Anh.”
Nhưng không biết đối phương đã nói những gì mà chỉ thấy Tô Thanh Anh cúp máy.
“Cô đồng nghiệp thân mến, Tổng giám đốc của cô đang kêu tôi nên tôi phải đến đó trước rồi, ôi, không biết liệu có làm chuyện gì đó không, có cần phải dặm lại lớp trang điểm không nhỉ?
“Tô Thanh Anh!” Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng đang dần xa của cô, đập mạnh tập tài liệu trên tay xuống bàn.
Trái tim bé nhỏ của từng người trong bộ phận kế hoạch đều không khỏi đập mạnh một cái bởi âm thanh đó.
Tính tình của bà chủ Tổng giám đốc tương lai không được tốt lắm nhỉ!
"Sức khoẻ của cô đã đỡ hơn chưa?”
“Làm phiền Tổng giám đốc Nguyễn lo lắng rồi, sức khoẻ của tôi đã gần hồi phục, vẫn mong Tổng giám đốc Nguyễn sau này có thể quản lý nhân viên thật tốt, nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa thì sẽ không giải quyết đơn giản như vậy đâu.”
“Xin lỗi vì đã để cô chịu tổn thương.”
Anh lại xin lỗi với cô à, e rằng mặt trời mọc lên từ phía Tây rồi.
“Nếu Tổng giám đốc Nguyễn gọi tôi đến đây.”
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên ba lần thì Nguy Toàn đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Tô Thanh Anh cũng ở đây thì trong mắt của anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức.
“Tổng giám đốc, bên đây có một cuộc họp video cần ngài xuất hiện một lát.”
Chương 172 Đúng là ám ảnh tâm lý mà!
Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần vô thức nhìn sang Tô Thanh Anh: “Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ quay về ngay.”
Tô Thanh Anh không nói gì và ngồi xuống ghế sofa.
Nguyễn Hạo Thần rời đi không bao lâu thì Tô Thanh Anh cảm thấy khá nhàm chán, cố quan sát văn phòng của anh, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn, phải công nhận rằng từ đây nhìn xuống, quang cảnh của Long Thành đúng là rất đẹp.
Khi cô quay người lại thì nhìn thấy một tập tài liệu trên bàn làm việc của anh...
Cô bước qua đấy, đây là dự án đấu thầu một mảnh đất xây dựng ở Long Thành, tập đoàn Nguyễn thị đưa ra mức giá năm trăm ba mươi triệu.
Tô Thanh Anh lật xem phần giới thiệu về mảnh đất xây dựng này, đây là mảnh đất rất gần Với trung tâm thành phố Long Thành, có rất nhiều nhân viên công sở của các công ty thuê nhà ở đó.
Hoàn toàn không cần phải lo lắng về phương diện lưu lượng khách hàng, địa thế cũng rất tốt.
Nếu xây một trung tâm thương mại ở đây thì sẽ là một lựa chọn không tồi!
Nếu tập đoàn DN có thể lấy được mảnh đất này thì Nguyễn Hạo Thần sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Cô mỉm cười lạnh lùng, trong đáy mắt xuất hiện vẻ mưu tính.
Không bao lâu sau thì Nguyễn Hạo Thần đã quay về, nhìn thấy cô đứng ngây người trước một bức tranh sơn dầu, nụ cười góc nghiêng đó không hề khác gì Tô Khiết của năm năm trước.
Dường như đã cảm nhận được ánh nhìn nên cố giấu nụ cười đi và nghiêng đầu nhìn sang.
“Có chuyện gì thì anh mau nói, tôi còn phải làm việc.”
“Thực ra cũng không có việc gì cả, sau này có chuyện gì thì có nhớ gọi cho tôi.”
Tô Thanh Anh: ...
Kêu cô tới là để nói với cô hai câu này sao?
Não úng nước rồi à?
Tô Thanh Anh rời khỏi văn phòng mà cũng không quay đầu lại.
Sau khi quay về bộ phận kế hoạch thì cô cầm dự án tuyên truyền trước đó đến bộ phận tuyên truyền tìm Lưu Dương, trước hết cô phải hiểu rõ về sản phẩm chăm sóc da mẫu mới này thì mới có thể tiến hành sửa đổi.
Lâm Tiểu cũng đi theo, đương nhiên là không thể để cho Tô Thanh Anh giành hết mọi công lao một mình được.
Lưu Dương là một chàng trai trẻ tuổi, trông cũng khá thanh tú và tính tình cũng rất điềm đạm.
Anh ta cũng rất có trách nhiệm và cố gắng với công việc.
Khi nhìn thấy bản dự án tuyên truyền này thì khoé miệng của anh ta vô thức co giật.
Lúc đó chính vì dự án tuyên truyền này bị rò rỉ, mà dù đã cách nhiều năm trời anh ta vẫn không thể nào quên được ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần nhìn những nhân viên trong bộ phận của họ.
Đúng là ám ảnh tâm lý mà!
“Cô Tô, muốn bắt đầu lại bản dự án này lần nữa sao? Có lẽ sẽ có không ít chỗ cần phải sửa đổi và cũng cần phải chọn lựa lại những ngôi sao để hợp tác và đại diện cho sản phẩm”
“Khoan hãy nói về chuyện dự án, tôi muốn hỏi anh có thông tin chi tiết về sản phẩm chăm sóc da mẫu nâng cấp này không?”
“Chắc chắn có, lát nữa tôi sẽ gửi mail cho cô bản nghiên cứu về các thành phần trong đó và những thứ khác.”
Tô Thanh Anh gật đầu.
Lâm Tiêu ở bên cạnh không nhịn được phì cười: “Tô Thanh Anh à, cô thậm chí còn chưa hiểu rõ về sản phẩm muốn tuyên truyền, vậy cô định sửa đổi dự án tuyên truyền này như thế nào đây?
Chương 173
Đến lúc đó đừng làm hỏng mới trả lại đấy, sản phẩm này là bản nâng cấp thế hệ thứ năm của Misi, hiệu quả tốt hơn bốn thế hệ trước, nhãn hiệu chăm sóc da của tập đoàn Nguyễn thị luôn dẫn đầu trong ngành và cũng có danh tiếng rất tốt. Bốn thế hệ trước đều sẽ tìm những ngôi sao rất nổi tiếng trong lúc đó để làm người đại diện sản phẩm, ứng cử viên cho thế hệ thứ năm này đoán chừng vẫn chưa được xác định.”
Lưu Dương gật đầu không chút dấu vết, tình trạng hiện giờ quả thực là như vậy, dự án tuyên truyền vẫn chưa được thiết kế xong, cấp trên yêu cầu việc tuyên truyền sản phẩm của năm nay nhất định phải mới mẻ sáng tạo, đừng giống như lúc trước làm tới làm lại cũng chỉ là những cách đó.
Đã lỗi thời rồi thì không còn ý nghĩa gì cả.
Vì vậy Tô Thanh Anh còn có khá nhiều việc cần phải hiểu rõ, trước đây cô chưa từng chú ý đến tình hình của tập đoàn Nguyễn thị.
Tập đoàn Nguyễn thị liên quan đến rất nhiều lĩnh vực ngành nghề, không chỉ trong lĩnh vực tài chính, mà còn có những ngành nghề như khách sạn, ẩm thực, giải trí, hơn nữa danh tiếng đều được duy trì ở mức rất tốt.
Đây chính là lý do tại sao tập đoàn Nguyễn thị là tập đoàn đứng đầu trong nước và lọt vào top năm mươi của toàn thế giới, tất cả những thứ này đều do Nguyễn Hạo Thần tạo ra.
Đây đủ để chứng minh rằng người đàn ông này đúng là rất lợi hại.
Vì vậy, nếu muốn đấu với anh, xác suất mà cô có thể thắng sẽ là bao nhiêu?
Tập đoàn DN là công ty do chủ Huy thành lập, cũng có vị trí rất cao trong bảng xếp hạng các công ty lớn của nước Mĩ và nó cũng đã tồn tại rất lâu đời.
Bây giờ có ý định quay về phát triển nên cho công ty vào thành phố Giang Thành trước.
Tạm gác suy nghĩ của mình lại, trước mắt vẫn nên giải quyết chuyện này trước.
“Tô Thanh Anh, cô không hiểu rõ sản phẩm thì làm thế nào để sửa đổi dự án tuyên truyền này?”
“Cô tưởng bản thân cô hiểu rất rõ sao? Những gì cô biết chẳng qua là phần giới thiệu trên bề ngoài mà thôi, còn phần cốt lõi thì đoán chắc cô cũng không biết nhỉ, cô nói cho tôi nghe công nghệ cốt lõi của sản phẩm chăm sóc da Misi là gì? Tinh chất trong đó được chiết xuất từ sinh vật nào?
Ngoài ra, tỷ lệ bán hàng của dòng sản phẩm Misi trong những năm qua là bao nhiêu, kinh phí cho việc nghiên cứu thế hệ thứ năm là bao nhiêu? Và có những gì khác biệt trong phần thiết kế tuyên truyền của bốn thế hệ trước?
Làm phiền cô Lâm nói cho tôi biết tất cả những điều này, bằng cách này mới có thể thể hiện rõ sự hiểu biết của cô đối với dòng sản phẩm chăm sóc da Misi hơn.”
Lâm Tiêu tức giận cắn lấy đôi môi đỏ mọng của mình, cô ta cũng không tìm hiểu về những vấn đề này nên cũng không biết.
Nhìn dáng vẻ của cô ta là Tô Thanh Anh biết cô ta không thể trả lời được.
Cô phì cười một tiếng: “Một cái bình hoa mà muốn làm một người tài giỏi à, cô vẫn nên ra ngoài làm thêm vài năm để trau dồi thêm kiến thức đi. Để tránh việc suốt ngày khoe khoang cái dốt của bản thân cô, xem cái dốt là thông minh, điều đó thực sự là ngu xuẩn chứ đã không còn có thể miêu tả bằng từ ngốc nghếch nữa.”
Tất cả những vấn đề mà Tô Thanh Anh đã đề cập trước đó đều cần được hiểu rõ, bằng cách này thì dự án tuyên truyền mới có thể sửa đổi một cách toàn diện hơn, và cũng không lo sản phẩm sẽ xuất hiện tình trạng không đạt yêu cầu.
Tô Thanh Anh liếc nhìn cô ta một lần cuối rồi quay người rời khỏi.
Sắc mặt của Lâm Tiêu trở nên dữ tợn khi nhìn thấy vậy.
Chuyện gì cũng phải chống đối với cô ta, tại sao Tô Thanh Anh lại không chết đi chứ!
Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Dương: “Lát nữa cũng gửi mail cho tôi về những vấn đề liên quan đến sản phẩm”
“Được, được!”
Lưu Dương bị ánh mắt của cô ta làm cho hoảng sợ, hình như anh ta chưa từng đắc tội với người vợ chưa cưới của Tổng giám đốc mà, ánh mắt vừa nãy rõ ràng là muốn giết chết anh ta.
Tô Thanh Anh thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi tập đoàn Nguyễn thị.
Thời gian đi làm và tan làm của cô đều tự do nên bây giờ cô phải tan làm và đến tập đoàn DN, đã mấy ngày cô không đến tập đoàn DN rồi.
Nếu không xuất hiện thì những người đó chắc hẳn sẽ có ý kiến.
Hơn nữa, cô cần phải họp và muốn tổ chức một kế hoạch tuyên truyền công ty cho tập đoàn DN.