Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-110
Cho đến khi Chu Ngọc xuất hiện, gã mới bừng tỉnh.
Anh ta đi đến trước mặt gã, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người gã, biểu cảm cứ như đang nhìn một xác chết.
Gã bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi sởn gai ốc, nỗi sợ hãi tăng vọt, muốn nói mà lại không nói nên lời.
“Trần Phong Vũ, tốt nghiệp Đại học Giang Thành, cũng là cựu sinh viên như tôi. Ngoại hình không tồi, lúc ấy còn rất được sinh viên nữ chào đón.”
Trần Phong Vũ không biết vì sao Chu Ngọc lại đột nhiên nói mấy lời này. Quả thật bọn họ là bạn học cùng trường đại học, còn trùng hợp học cùng khóa!
Mà gã cũng là người đàn ông đã ở chung với Tần Ngọc Linh suốt tám năm trời ở nước ngoài!
Có người xé băng keo dán trên miệng gã ra, nghe tiếng xé thôi đã thấy đau.
“Chu Ngọc! Chu Ngọc! Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi và anh không thù không oán.”
“Ồ? Không thì không oán à?”
Anh ta chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
Người mặc đồ đen đưa ghế dựa đến cho anh ta ngồi xuống.
“Kể cho tôi chuyện lúc xưa của anh và Tần Ngọc Linh. Nếu anh cả gan giấu giếm câu nào, tôi sẽ cho anh cảm nhận được nỗi đau thấu xương tuỷ.”
Vừa nghe vậy thì mặt gã càng tải thêm vài phần.
Gã chính là loại đàn ông trắng trẻo, nhu nhược, ngoại hình cũng được nhưng mà so với Chu Ngọc thì kém hơn nhiều. Gã phải cảm ơn đôi mắt vì đã giúp tổng thể của gã trông xuất chúng hơn một ít.
Trong đầu gã nháy mắt đã nảy ra vô số suy nghĩ, sao Chu Ngọc lại biết chuyện của gã và Tần Ngọc Linh? Chẳng lẽ Thư Khả Như đã tiết lộ cho anh ta biết sao?
Ánh mắt gã tránh né lảng sang nơi khác, chân hơi run rẩy.
Tốt xấu gì Tần Ngọc Linh cũng là người phụ nữ sống cùng gã nhiều năm như vậy, huống hồ gì cô ta còn cho gã tiền tiêu. Nếu bây giờ gã bán đứng cô ta thì cũng không khỏi quá độc ác.
Huống hồ gì sau này có chuyện gấp còn có thể tìm cô ta, dù sao cái tên ngu Chu Ngọc này cũng sẽ tin lời nói của Tần Ngọc Linh.
“Chu Ngọc, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi và Tần Ngọc Linh có quan hệ à? Làm sao có thể chứ? Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè thôi, tôi cũng biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nào dám động đến cô ấy!
Có phải Thư Khả Như đã nói với anh cái gì không? Lời cô ta nói anh không thể tin được, đều là lời chia rẽ anh và Tần Ngọc Linh đó. Dù sao thì cô ta thích anh như vậy, nấu canh đưa bữa sáng cho anh, cuối cùng anh lại ở bên Tần Ngọc Linh.
Trong lòng cô ta không oán hận mới là lạ, vì vậy cô ta nói gì anh cũng không được tin!”
Trần Phong Vũ cứ lo nói mãi mà không chú ý đến vẻ mặt của Chu Ngọc đã thay đổi.
Nấu canh đưa bữa sáng...
Trước đây, anh ta thường bỏ bữa sáng nên dạ dày hay bị đau. Lúc đó ngày nào Tần Ngọc Linh cũng mua bữa sáng gửi đến chỗ anh ta, đến tối còn nấu canh cho người đưa tới.
Tần Ngọc Linh bảo tất cả đều là tâm ý của cô ta, hy vọng anh ta khoẻ mạnh, đau dạ dày là thứ khó chịu nhất.
Nhưng mà bây giờ Trần Phong Vũ nói tất cả đều là do Thư Khả Như làm chứ không phải Tần Ngọc Linh!
Sự thù hận trên người anh ta càng nồng nặc.
“Chu Ngọc à, có lẽ anh không biết vì anh không ăn cơm được nên Thư Khả Như đã hầm canh, có thể thấy được cô ta thích anh đến nhường nào. Lúc đó ký túc xá trường đại học làm gì cho phép dùng đồ điện, cuối cùng đều bị các dì bắt được. Tần Ngọc Linh đã giúp Thư Khả Như cản một lần nên khiến cô ấy bị trừ điểm.”
Gã hoàn toàn không biết mình đã để lộ bí mật, cũng không biết được tình huống giữa ba người họ.
Nhưng mà lúc đó Tần Ngọc Linh đã nói với anh ta rằng đồ hầm canh của mình bị tịch thu, sau này không thể hầm canh cho anh ta được nữa.
Sau này, Chu Ngọc không chỉ giúp cô ta lấy lại điểm mà còn lo cô ta vất vả, không cho cô ta làm gì nữa.
“Anh cũng biết Thư Khả Như là một đứa trẻ mồ côi, hoàn cảnh lớn lên có thể khiến tâm lý cô ta vặn vẹo. Vì vậy lời cô ta nói anh tuyệt đối đừng tin, tin là bị lừa đấy!”
“Anh cảm thấy Thư Khả Như sẽ tiết lộ điều gì?”
Gã bị ánh mắt lạnh như băng chiếu vào, cả người run lên, dường như muốn nói gì đó mà lại nói không nên lời.
Chẳng lẽ Chu Ngọc không biết mấy việc này sao?
“Có phải Thư Khả Như cũng biết chuyện của hai người không? Biết từ lúc bắt đầu.”
Trần Phong Vũ nghe vậy thì không biết phải trả lời thế nào, nếu thừa nhận thì chẳng phải đã công nhận gã và Tần Ngọc Linh có quan hệ rồi sao?
“Chu Ngọc, tôi và Tần Ngọc Linh thật sự không hề có quan hệ gì. Thư Khả Như thì biết được gì chứ. Có lần Tần Ngọc Linh bị trượt chân suýt ngã vào trong hồ, tôi đơn giản chỉ đỡ cô ấy một chút thôi, kết quả lại bị Thư Khả Như thấy được.
Vậy là cô ta hiểu lầm tôi và Tần Ngọc Linh, giải thích cũng không thèm nghe, cố tình bảo chúng tôi có điều mờ ám. Cuối cùng Tần Ngọc Linh phải nói rõ với cô ta thì cô ta mới buông tha.
Sau này cô ta còn thường xuyên lấy chuyện này ra để uy hiếp Tân Ngọc Linh giúp cô ta làm vài việc, nếu không cô ta sẽ nói chuyện này cho anh biết. Sao anh lại có thể nghi ngờ Tần Ngọc Linh chứ?”
Trần Phong Vũ thấy anh ta im lặng thì trong lòng lập tức khen ngợi mình thông minh. Nhưng gã không biết rằng, cũng vì gã tự cho mình thông minh mà đã làm bại lộ tất cả mọi chuyện.
“Tôi hỏi anh lần cuối. Rốt cuộc giữa anh và Tần Ngọc Linh có quan hệ gì? Mấy năm gần đây có phải anh đều sống cùng cô ấy ở Mexico không?”
Trần Phong Vũ nghe đến đây thì vẻ mặt có sự thay đổi lớn. Chu Ngọc đã điều tra ra được rồi sao?”
Nếu đã tra được rồi thì còn hỏi gã làm gì?
Không, không đúng, hẳn là chưa điều tra ra!
Lúc này, một người mặc đồ đen cầm một kim tiêm đi đến. Chu Ngọc không nhanh không chạm đeo bao tay vào, nhận lấy kim tiêm người nọ đưa sang.
Bên trong là chất lỏng màu đỏ, khi nó khẽ lắc lư thì tâm trí con người cũng rối loạn.
Thứ này cho người ta cảm giác không phải cái gì tốt đẹp!
“Có biết đây là gì không? Đây là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu ra, là một thứ khiến người ta không thở nổi. Nó có thể làm cho tim anh có cảm giác đau đớn, giống sự khó chịu khi bị kiến cắn vậy.
Sau đó, lục phủ ngũ tạng của anh cũng sẽ cảm nhận được sự kích thích trước nay chưa từng có. Đau đến xé tim nứt phổi, nỗi đau này khiến anh chỉ ước gì có thể tìm đến cái chết ngay lập tức!”
Con ngươi màu nâu của Trần Phong Vũ co rút, gã giãy dụa để trốn thoát, nhưng dùng sức quá mạnh nên cả ghế và người cùng ngã lăn ra đất.
“Vậy anh có muốn nếm thử cảm giác này không? Chẳng phải anh nói ra là được rồi sao? Sao lại để tôi phải uy hiếp thế này?”
“Đừng... Đừng tiêm thứ này vào người tôi. Tôi nói, tôi nói hết!”
“Vào tám năm trước, tôi và Tần Ngọc Linh đã ở bên nhau. Là chính cô ấy
muốn bắt cá hai tay, vừa muốn ở bên công tử có tiền như anh, vừa muốn ở bên chàng trai được cả trường chào đón như tôi!”
Chu Ngọc: “...”
Anh nói thì nói đi, còn phải khen bản thân một câu mới được hả?
“Sau khi Tần Ngọc Linh ngủ với tôi thì lại ngủ với anh, nhưng giữa hai người cuối cùng có phát sinh quan hệ không thì tôi cũng không biết. Thư Khả Như bắt gặp việc tôi và Tần Ngọc Linh ở bên nhau là thật, chúng tôi ở trong rừng cây nhỏ của trường, lúc đó ai cũng đi rồi. Ai ngờ Thư Khả Như lại đột nhiên xông đến, vừa lúc nhìn thấy chúng tôi.”
Cơn giận trong lòng Chu Ngọc không ngừng dâng cao. Tốt lắm, lúc ở trong trường đã dám dã chiến, chơi kích thích quá nhỉ!
Anh ta nhớ rõ lần đầu tiên mình và Tần Ngọc Linh phát sinh quan hệ là sau khi uống say, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy vết đỏ trên ga trải giường trắng và dấu vết trên người cô ta, anh ta theo bản năng nghĩ là do mình làm. Hơn nữa, trước đây ngày nào cô ta cũng đưa bữa sáng, tối thì đưa canh nên anh ta đã dần dần thích cô ta.
Lúc đó còn trẻ tuổi, không có mưu kế như bây giờ. Lúc tỉnh dậy nhìn thấy cô ta trong lòng thì anh ta lập tức cảm thấy mình nhất định phải đối xử tốt với cô gái này, bảo vệ và trân trọng cô ta cả đời!
“Sau đó Tần Ngọc Linh lập tức đi xin Thư Khả Như đừng nói cho anh biết, cô ấy quỳ xuống trước mặt Thư Khả Như. Cô ta cũng là một cô gái hiền lành, lúc ấy đã thẳng thắn đồng ý. Chúng tôi gạt anh làm, làm khá nhiều lần. Nhưng không ngờ rằng đến cuối năm thì Tần Ngọc Linh lại có thai!”
Trần Phong Vũ nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Chu Ngọc thì sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Gã sợ anh ta sẽ xử lý mình ngay và luôn, dù sao thì ánh mắt của anh ta thật sự rất đáng sợ.
Không khí xung quanh rất giống đến từ địa ngục Tu La, có thể giết người bất kỳ lúc nào.
“Nói tiếp đi.”
2
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta rất thản nhiên, nghe như không hề tức giận. Nếu không nhìn biểu cảm của anh ta, gã còn cảm thấy anh ta chỉ đang nghe gã kể chuyện xưa thôi.
“Vì không để anh biết, chúng tôi lập tức bắt đầu một kế hoạch. Không những làm sảy thai mà còn hãm hại Thư Khả Như.
Nhưng báo cáo khám thai mà Tần Ngọc Linh để ở ký túc xá lại tình cờ bị Thư Khả Như nhìn thấy. Tần Ngọc Linh nói đứa con đó là của anh, sau đó cô ấy nói với tôi là Thư Khả Như còn lén ở ngoài khóc cả đêm.
Kế hoạch của chúng tôi vẫn tiến hành, mua chuộc một tài xế xe tải lớn rồi để Tân Ngọc Linh hẹn anh ra. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà đã giúp chúng tôi thực hiện kế hoạch thành công.
Vừa lúc anh đến thì lập tức có thể thấy Thư Khả Như đẩy Tần Ngọc Linh ra, tài xế xe tải lớn thấy thế cũng lập tức lao đến.
Nhưng mà anh ta kiểm soát tốc độ không tốt nên thật sự đúng trúng Tần Ngọc Linh. May là cô ấy chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng, nhưng mà bị đụng vào bụng rồi lại ngã lăn ra đất nên sảy thai là việc đương nhiên. Đó là lý do anh nhìn thấy máu chảy rất nhiều.”
Chu Ngọc: “."
Vào lúc này, anh ta thật sự muốn giết người, giết hại con người khốn nạn này!
Mà bây giờ anh cũng hiểu rõ, có lần đi ăn cơm với Thư Khả Như mà cô ấy toàn gọi món có rau xanh. Ngay cả rau thơm cô ấy ghét nhất cũng gắp vào trong chén anh ta, còn nói gì mà... À đúng rồi, nói rau xanh mướt mát, cuộc sống phải có màu xanh lục thì mới tốt đẹp được.
Lúc đó anh ta không để ý, cho rằng cô ấy nổi điên thôi!
“Vì sao lại dàn cảnh chết giả?”.
“Sợ... Sợ bác sĩ nói chuyện cô ấy mang thai ra. Một năm trước, hai người chỉ phát sinh quan hệ một lần. Không đúng, thậm chí là chưa từng phát sinh. Vì vậy một khi bác sĩ nói việc cô ấy mang thai cho anh biết thì chuyện của chúng tôi lập tức bại lộ.
Sau đó, tôi đưa cô ấy ra nước ngoài sinh sống. Mấy năm gần đây cô ấy lại phá mất hai đứa nhỏ, không lâu trước khi trở về lại phá một cái thai!”
Chu Ngọc: “...”
Chẳng trách khi gặp lại thấy cô ta yếu như thế, hoá ra là vì lí do này!
Hơn nữa, mỗi khi Thư Khả Như gặp anh thì lại cười khó hiểu, hẳn là vì lí do này.
Cô gái đáng chết, biết anh bị cắm sừng mà không nói thì thôi đi, còn tự giác rút khỏi anh và Tần Ngọc Linh.
“Vậy là một triệu đó do cô ấy gửi cho anh, chính là muốn đặt dấu chấm hết với anh, bảo anh sau này đừng dây dưa với cô ấy nữa.”
“Đúng! Tôi mới về nước một tuần trước, sau đó chúng tôi...”
“Hai người lại làm một trận kịch liệt trước cửa biệt thự của tôi!”.
Trần Phong Vũ rụt vai, gã không ngờ sẽ bị Chu Ngọc nhìn thấy, chẳng trách anh ta lại đột nhiên bắt gã đến đây tra hỏi.
“Hai người đúng là rất lợi hại, từ trước đến nay đều biến Chu Ngọc tối thành một cái máy ATM!”
Đúng là minh chứng cho thứ gọi là lốp dự phòng, thằng ngu nhiều tiền!
Nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, tính mạng đang bị uy hiếp nghiêm trọng thì Trần Phong Vũ cũng rất muốn gật đầu nói phải.
Những người mặc đồ đen lập tức nhìn về phía Chu Ngọc, tất cả đều mang vẻ thương cảm.
Cậu chủ thật quá đáng thương, trên đầu là một bãi xanh mướt, còn xanh hơn cả thức ăn. Cho dù nhuộm thành màu đen cũng có thể thấp thoáng thấy ánh xanh lục.
“Mấy người ném anh ta xuống biển cho cá mập ăn, một cái xương cũng không chừa. Ăn tiền của Chu Ngọc thì phải trả cái giá đắt!”
Lập tức có hai người mặc đồ đen bước đến, nhấc gã lên khỏi mặt đất.
“Xin anh đó Chu Ngọc. Tôi biết lỗi rồi, cùng lắm thì tôi trả tiền lại cho anh!”.
“Lúc hai người làm những việc này trên đầu tôi thì nên nghĩ đến sẽ có kết cục này. Các người cho rằng Chu Ngọc tôi là người tốt à? Không, so với tưởng tượng của hai người thì tôi còn tàn nhẫn hơn ngàn lần, cho nên hưởng thụ thật tốt thời gian còn lại đi.”
Anh ta quay lưng về phía bọn họ, không quan tâm đến tiếng kêu cứu ngày một cách xa của Trần Phong Vũ.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ xuất hiện.
Chu Ngọc đứng trên tầng cao nhất, không rời đi. Dưới chân anh ta đầy tàn thuốc, số lượng đại khái khoảng hai gói thuốc lá.
Mình đã bị cắm sừng thành thế này thì còn tâm trạng làm gì nữa.
Hơn nữa, anh ta nhớ mình còn nợ Thư Khả Như một lời xin lỗi chính thức, xin lỗi cho những chuyện mình đã làm với cô ấy.
Anh ta coi mắt cá là ngọc trai, vứt bỏ viên ngọc trai thật sự!
Nếu không sợ đau, anh ta rất muốn tát cho mình vài cái. Bản thân thật sự quá khốn nạn, một cô gái tốt như vậy lại không biết trân trọng, còn không ngừng làm tổn thương và hạ nhục cô ấy!
Anh ta không phải người!
Chu Ngọc ép mình phải bình tĩnh, buộc mình không được nghĩ đến chuyện này. Anh ta sợ mình không kiểm soát được lại có xúc động đi giết người.
Nghĩ đến chuyện tuy mình không phát sinh quan hệ với Tần Ngọc Linh, nhưng lại hôn môi với cô ta thì trong lòng lại thấy buồn nôn.
Thư Khả Như không muốn hôn môi với anh ta là đúng!
Điện thoại trong túi anh ta reo lên, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên là anh ta dứt khoát vứt nó đi luôn!
Tô Thanh Anh đến viện nghiên cứu dòng sản phẩm chăm sóc da Misi thuộc tập đoàn Nguyễn thị. Đây là một kiến trúc hình khối rubik, cửa chính màu trắng cho người ta có cảm giác rất cao lớn.
Vừa đi vào đã có luồng không khí mát lạnh và thơm ngát ập tới. Có hai chữ Mini cực to được treo phía sau bàn lễ tân. Tô Thanh Anh không cần đoán cũng biết bên trong toàn bạc nguyên chất, bên ngoài được nạm viền vàng.
Cô không thể không lắc đầu cảm thán, Nguyễn Hạo Thần nhiều tiền thật. Có phải không có chỗ để tiêu tiền không?
Cho nên mới tiêu hết tiền vào chỗ này?
Ban đầu, hai nhà liên hôn là vì Nguyễn thị có vấn đề tài chính cần nhà họ Tô trợ giúp. Bây giờ vật đổi sao dời, tập đoàn Nguyễn thị đã đạt đỉnh cao trong tay của Nguyễn Hạo Thần, còn tập đoàn Tô thị năm đó không còn nữa, cũng không còn cô gái ngây thơ ngày đó nữa.
“Thưa cô, xin hỏi cô có việc gì?”
Một bảo vệ bước đến hỏi.
Cô nghe thấy giọng nói này thì thu suy nghĩ của mình lại, hơi mỉm cười.
Cô đưa thẻ nhân viên của mình ra.
“Chào anh, tôi là Tô Thanh Anh, nhân viên phòng kế hoạch ở tổng bộ tập đoàn Nguyễn thị. Hôm nay tôi đến là để tìm hiểu về dòng sản phẩm thứ năm của Misi. Để quảng bá sản phẩm tốt hơn thì tôi phải tự tìm hiểu thành phần trong đó.”
Bảo vệ cẩn thận kiểm tra thẻ nhân viên của cô, có thể vào hay không thì một bảo vệ nhỏ như anh ta không thể tự quyết định được.
Trong thời gian này, có rất nhiều người của các hãng chăm sóc da khác giả làm nhân viên trên tổng bộ xuống, cũng mang danh nghĩa là đến khảo sát. Nhưng thực tế là để ăn cắp công nghệ cốt lõi của Misi. Nếu công nghệ cốt lõi bị truyền ra ngoài, tập đoàn Nguyễn thị sẽ chịu tổn thất không tính nổi.
Bảo vệ nhìn thẻ nhân viên, lại cẩn thận dò xét Tô Thanh Anh, cảm thấy hơi quen mặt.
Anh ta trả thẻ nhân viên lại cho cô: “Cô đến bàn lễ tân kiểm tra đối chiếu một chút. Phải kiểm tra đối chiếu với bên tổng bộ rồi mới có thể vào quan sát.”
Tô Thanh Anh cũng không nhiều lời, lập tức đi qua đó.
Cô lặp lại những lời vừa nãy mới nói với bảo vệ một lần nữa, cô ghét nhất là tình huống thế này.
Nếu không phải vì phương án quảng bá, cô cũng lười chạy đến đây.
(D)
Nhân viên lễ tân nhìn Tô Thanh Anh, trước tiên là gọi điện cho nhân viên phụ trách mảng này của tổng bộ. Nhưng không biết đối phương đã nói gì mà nhân viên lễ tân cúp máy ngay, khó xử nhìn Tô Thanh Anh.
“Thật ngại quá cô Tô, lúc nãy tôi vừa mới kiểm tra đối chiếu với nhân viên tổng bộ mà không có tên cô trong danh sách. Hơn nữa, tổng bộ có quy định, không có thông báo của nhân viên cấp cao trong tổng bộ thì nhân viên không được phép tự đi vào viện nghiên cứu Misi.”
Đều là công ty nhà mình mà còn phải ra quy định như vậy. Nhưng mà lòng người trên thương trường phức tạp, có quy định như vậy cũng là lẽ tất nhiên, để phòng lỡ như!
“Chậc chậc, tôi còn tưởng bản lĩnh của Tô Thanh Anh lớn lắm chứ.”
Cô nghe thấy giọng nói này thì lẳng lặng trợn mắt, thật đúng là âm hồn không tan. Đi đến đâu cũng gặp cô ta, sao cô ta còn chưa chầu trời cho rồi?
Lâm Tiêu rất kiêu căng đi đến bên cạnh cô, nhân viên lễ tân thấy cô ta thì lập tức kính cẩn đứng dậy.
“Cô Lâm, cô đến rồi. Bên tổng bộ đã gọi đến báo rằng hôm nay cô sẽ đến.”
Lâm Tiêu gật đầu, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Không bao lâu sau, một chàng trai đi đầu dẫn theo bốn người bước ra khỏi thang máy.
“Chào cô Lâm, tôi là Đậu Tín Nghĩa, là giám đốc viện nghiên cứu Misi. Hôm nay cô Lâm thay mặt tổng giám đốc đến đây thị sát là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ừ, để quảng bá cho sản phẩm dòng thứ năm của Misi của chúng ta tốt hơn, nên tôi tự mình đến đây để tìm hiểu thêm về sản phẩm.”
“Vậy thì hãy đi cùng tôi, nhất định có thể giúp cô hiểu thêm về công nghệ chính và hiệu quả chăm sóc da của dòng sản phẩm Misi thứ năm. Nếu chính thức được đưa ra thị trường thì nó nhất định sẽ trở thành dòng sản phẩm nổi tiếng nhất với phái nữ.”
Đậu Tín Nghĩa rất kính cần giải thích.
Sau đó, anh ta nhìn về phía Tô Thanh Anh đang đứng phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt nhanh chóng lộ vẻ khinh thường.
Anh ta bước qua đánh giá cô, về mặt trang phục thì rất thời thượng nhưng mà thân phận lại không ra gì. Hơn nữa, nhân viên tổng bộ muốn đến đây thì đều có người phụ trách thông báo trước.
Nhưng mà cô gái này lại không có, cho nên đúng là làm cho người ta nghi ngờ về thân phận của mình.
“Cô, bây giờ có thể cút ra khỏi viện nghiên cứu Misi của chúng tôi rồi. Cô còn đứng ở đây thì cẩn thận tôi tố cáo cô ăn trộm công nghệ cốt lõi của viện nghiên cứu chúng tôi.”
Tô Thanh Anh vừa định phản bác thì điện thoại lại reo lên.
Cô nhìn thấy là Tôn Tử Phàm thì bắt máy ngay trước mặt bọn họ.
“Tiểu Anh, tôi có chuyện rồi. Bây giờ tôi đang ở bến cảng gần nhất trên đường Đông Hoa. Tôi cần sự trợ giúp của cô!”
Đùng!
Cô rõ ràng nghe thấy tiếng súng, nháy mắt đã hiểu ra chuyện mà anh ta nói rốt cuộc là cái gì. Tình huống như vậy quả thật hơi khó giải quyết, nhưng cô nhất định phải cứu!
Sau khi cúp điện thoại thì khuôn mặt nhỏ của cô hiện vẻ lạnh lùng.
Rồi cô gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, mở loa ngoài.
Anh bắt máy trong vòng một giây.
“Alô, có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có chuyện, nếu không thì tôi đã không gọi cho anh. Anh cũng biết gần đây tôi phụ trách chuỗi quảng bá cho mỹ phẩm dưỡng da thuộc tập đoàn Nguyễn thị các anh. Tôi muốn đi tìm hiểu về sản phẩm này.
Nhưng giám đốc bên này vừa mở miệng đã thẳng thừng bảo tôi cút đi. Thật ra tôi cảm thấy tố chất nhân viên của tập đoàn Nguyễn thị còn cần phải nâng cao. Nếu không muốn tôi phụ trách quảng bá sản phẩm này thì cứ huỷ bỏ, không cần phải làm khó nhau như thế”.
“Tính cách của em trở nên yếu đuối thế từ bao giờ? Sao tôi không biết vậy? Nếu cậu ta bảo em cút thì em cứ cho cậu ta nếm thử cách cút chính xác, bảo đó là ý của tôi.”
“Chậc chậc, cái tính này của tổng giám đốc Nguyễn thật sự làm tôi ngày càng thích đó, không cho nhân viên của mình chút mặt mũi nào.”
Tô Thanh Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của Đậu Tín Nghĩa mà thấy vui sướng trong lòng.
“Em thích là được rồi, đừng tức giận là được. Em thấy làm sao mà vui thì cứ làm, đừng để bản thân bị tủi thân.”
“Vậy được, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Cô không cho Nguyễn Hạo Thần cơ hội trả lời, cứ vậy nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Vẻ mặt của Lâm Tiêu rất khó coi, chồng sắp cưới của cô làm trò như vậy trước mặt nhiều người để giữ mặt mũi cho người phụ nữ khác. Làm thế thì mặt mũi cô ta biết để đầu bây giờ?
Rất nhiều người nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt kỳ lạ, thế này là chồng sắp cưới thích cô gái khác rồi?
“Tô Thanh Anh, con đàn bà khốn nạn. Có phải có dụ dỗ Thần rồi không!”
Cô nghe vậy thì cười chế giễu: “Cô cho rằng ai cũng coi Nguyễn Hạo Thần của cô quý giá lắm sao?”
“Cô Tô, ban nãy thật ngại quá. Nếu không thì bây giờ tôi dẫn cô đi xem, nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”
Thái độ của Đậu Tín Nghĩa với Tô Thanh Anh thay đổi ba trăm sáu mươi độ trong nháy mắt.
“Không cần, bây giờ tôi có việc gấp phải xử lý, anh cứ dẫn cô vợ tương lai của tổng giám đốc đi tham quan tìm hiểu đi. Kinh nghiệm làm việc của bà chủ tương lai các anh bằng không đấy.”
Xe của Tô Thanh Anh lao nhanh trên đường, bây giờ cô khá lo cho tình hình của Tôn Tử Phàm. Chắc chắn anh ta đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, nếu không anh ta sẽ không nóng lòng gọi điện cho cô như thế.
Những năm qua Tôn Tử Phàm rất ít khi nhờ cô trợ giúp, trừ phi thật sự bất đắc dĩ.
Chỗ cô cách bến cảng Đông Hoa không quá xa nhưng cũng cách một khoảng nhất định, để qua bên đó cũng cần chút thời gian.
Mà vào lúc này tình hình của Tôn Tử Phàm rất nguy cấp, cũng không biết là ai tiết lộ hành tung của anh ta, để kẻ thù của anh ta đuổi đến tận Giang Thành.
Tôn Tử Phàm nằm bò trên một cánh buồm rách, tay bịt lấy vết thương đang chảy máu ở tay bên kia, ở dưới thuyền cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Hơn nữa không chỉ có một người!
Tôn Tử Phàm biết là đám người kia đuổi đến, là đám người nước ngoài hợp tác với người Hoa.
Vào lúc Tôn Tử Phàm chuẩn bị thở ra một hơi thì bất chợt có tiếng hai người nói chuyện, một người nói tiếng Anh một người nói tiếng Trung.
"Các người đúng là một đám vô dụng, đông như thế mà không bắt nổi một người, các người có biết trong tay anh ta đang giữ một thứ rất quan trọng không?"
"Ông Johan, bây giờ chúng tôi đang cố đuổi bắt anh ta, nhưng ông cũng biết cái tên Tôn Tử Phàm kia mà, anh ta là thiếu chủ của Thanh Môn hội. Cho dù chúng tôi muốn bắt người thì cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn, nếu để Thanh Môn hội biết thì chúng ta không có cơ hội thắng đầu. Ông Johan, ông cũng biết thế lực của chúng tôi không tập trung ở bên này, làm việc cũng không tiện, vì thế nếu chúng ta ầm ĩ quá thì không có lợi."
Johan nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt nước trong suốt, một khuôn mặt chuẩn nét phương Tây đang có vẻ tức giận.
Cách đây không lâu, Tôn Tử Phàm vì vấn đề đường thủy mà tranh chấp với những người này, lúc đi còn cầm theo một thứ của bọn họ, chính là một chiếc USB.
Tôn Tử Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng theo cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ thì cái USB anh ta cầm rất quan trọng.
Không biết bên trong có phải là chứng cứ phạm tội hoặc là thứ xấu xa gì đó hay không, sau khi trở về anh ta ném thẳng vào ngăn kéo, không để ý đến nó nữa.
Hôm nay nếu không phải đột nhiên bị người ta gọi đến đây, bọn họ lại mai phục ở chỗ này thì có khi anh ta đã quên mất còn có một thứ như thế.
"Thứ bên trong USB đó rất quan trọng, không cần biết mấy người dùng cách gì cũng phải lấy lại, bằng không tất cả các người sẽ trở thành đồ ăn cho bé cưng của tôi. Một đám vô dụng như các người, tôi còn lo bé cưng của tôi ăn vào cũng không thông minh lên được ấy chứ!".
Người đàn ông mặc âu phục đen đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy nhưng cũng không hé răng nói nửa lời.
Anh ta cúi gằm mặt, đầy vẻ không cam lòng.
Johan Nelson có thú cưng là một con sư tử, nó đối với người lạ vô cùng hung bạo, bị ngoạm một phát thì đúng là không còn mạng nữa.
Bình thường sư tử hay bị ông ta bỏ đói mấy ngày mới cho ăn một lần, những kẻ phạm lỗi sai thường sẽ trở thành bữa tối của nó.
Lòng dạ của Johan Nelson khó đoán, người bình thường không thể nào biết được ông ta đang nghĩ gì, vì thế người làm việc dưới trướng ông ta lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ biến thành món tráng miệng cho con sư tử kia.
Còn những người này chẳng qua chỉ là nghe theo lời dặn dò của lão đại đến trợ giúp ông ta mà thôi, bị so sánh như vậy thì cho dù là ai nghe cũng thấy khó chịu.
Nói cách khác khó nghe hơn, ông ta đang mắng đối phương không bằng súc sinh!
Thấy Johan Nelson rời đi, Lý Hướng Tiêu nhổ một bãi nước bọt xuống nước, chửi thầm.
"Đùa gì thế không biết, ở địa bàn của người ta mà còn dám lớn lối thế này, cẩn thận kẻo bị đánh hội đồng!"
Lúc này có mấy người mặc đồ đen chạy tới: "Anh Tiêu, tìm khắp nơi rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Tử Phàm đâu cả, có khi chạy rồi cũng nên."
"Chạy thì chạy, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, đồ chó Johan kia tự nghĩ mình giỏi thì để ông ta tự tìm đi."
"Anh Tiêu, Johan Nelson kia với lão đại của chúng ta có quan hệ như thế nào vậy?"
"Đương nhiên là quan hệ hợp tác, mày tưởng họ là anh em đấy à? Đi thôi đi thôi, nhanh về đi thôi."
Khi đám người kia đi hết, qua một lúc nữa Tôn Tử Phàm mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh ta liếc qua cánh tay đang chảy máu đầm đìa, thở dài bất lực.
Điện thoại trong túi rung lên, anh ta thấy là Tô Thanh Anh gọi đến thì nhanh chóng bắt máy.
"Tiểu Anh."
"Em đến bến cảng rồi, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Em cứ đợi anh ngoài đó, giờ anh qua ngay."
"Được."
Chỉ là Tôn Tử Phàm không ngờ rằng đám người kia vẫn ở lại bến cảng, chưa hề rời khỏi đó.
Bọn họ về sớm quá thì không ăn nói được với lão đại, chẳng bằng ngồi chơi xơi nước, về muộn một chút thì cũng dễ báo cáo hơn.
Tô Thanh Anh xuống xe, hai tay khoanh trước ngực và tựa người vào cửa xe, ánh nắng chói chang, ánh sáng và sức nóng ấy khiến cô thấy đau mắt.
Nhìn thấy bóng người lảo đảo của Tôn Tử Phàm đi tới, cô vội vàng bước đến dìu anh ta, vẫn chưa kịp nói gì thì sắc mặt của Tôn Tử Phàm thay đổi: "Mau lên xe, chạy mau!"
Tô Thanh Anh không dám chần chừ, lên xe xong lập tức nổ máy lái đi.
Đám người Lý Hướng Tiêu cũng vội vã lên xe đuổi theo sau.
Bọn họ nghĩ rằng Tôn Tử Phàm đã trốn khỏi cảng rồi, nhưng không ai ngờ rằng anh ta chẳng những chưa đi khỏi đó mà còn gọi người đến đón.
Bến cảng cũng không rộng, chỉ là một nơi nhỏ thôi, rốt cuộc Tôn Tử Phàm đã trốn ở xó xỉnh nào?
Tô Thanh Anh rất tập trung lái xe, không hề có chút hoảng hốt nào.
Cô liếc mắt nhìn hai chiếc xe đang theo đuôi, không nhịn được hỏi Tôn Tử Phàm: "Kẻ thù của anh đấy à? Hay là mới đắc tội với người ta?"
Tôn Tử Phàm lắc đầu, mí mắt giật giật: "Cái gì gọi là mới đắc tội với người ta? Tiểu Anh, lẽ nào em cho rằng anh là loại người thích gây sự thế sao?"
Tô Thanh Anh quả quyết lắc đầu, Tôn Tử Phàm và cô cùng nhau trưởng thành, không ai có thể hiểu rõ anh ta hơn cô.
ít nhất là trong lúc quen biết anh ta, xưa nay đều là anh ta chăm sóc cho cô, chín chắn thận trọng, lịch thiệp chu đáo.
Những từ này rất thích hợp để miêu tả Tôn Tử Phàm, có điều mỗi người đều có hai bộ mặt, cô không cần thiết phải tìm hiểu về bộ mặt tàn nhẫn kia của anh ta.
Rầm!
Đột nhiên xe bị đâm vào, Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện hai chiếc xe đang kẹp hai bên.
"Tiểu Anh, em không cần căng thẳng quá, cứ lái từ từ là được."
Tôn Tử Phàm lo tình hình như lúc này sẽ khiến cô căng thẳng và sợ hãi, vì thế mới an ủi.
"Em chú ý an toàn, cùng lắm thì anh để bọn họ bắt một lần cũng được."
"Anh thắt chặt dây an toàn vào, đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa. Có em đây sao có thể để bọn họ bắt anh đi được, anh bảo vệ em nhiều lần như
vậy, bây giờ đến lượt em bảo vệ anh một lần!"
Tôn Tử Phàm vẫn chưa tỉnh lại khỏi lời nói của cô, đột nhiên xe chạy như bay, tốc độ nhanh đến mức bỏ lại hai chiếc xe đang ngỡ ngàng ở đằng sau.
Đây là định đi tìm chết à? Lái nhanh thế!
Lý Hướng Tiêu thấy thằng em lái xe vẫn đang ngây ngốc thì vỗ đầu gã, quát: "Lúc nào rồi mà còn ngẩn ra đấy, người ta lái xe nhanh như tên lửa kìa, chúng mày cũng phải học người ta một chút chứ!"
"Anh Tiêu, không phải em không muốn lải nhanh, mà là em không có cái gan đấy. Người ta không muốn sống nữa thì chúng ta cũng không đến mức đi tìm chết chứ, lái xe quá tốc độ dễ xảy ra cảnh về chầu ông bà lắm."
Lý Hướng Tiêu lườm một cái với vẻ mặt cau có, anh ta đánh một cái vào đầu gã tài xế: "Con mẹ nó mày bớt nói nhảm cho tao nhờ, cứ lái bằng tốc độ máy bay cho tao! Á!"
Xe đột ngột tăng tốc, Lý Hướng Tiêu ngã ngửa về chỗ ngồi.
"Ôi, cái eo của tao, bảo mày tăng tốc thì mày tăng à, bảo mày ăn cứt mày có ăn không?"
"Anh Tiêu, là anh bảo em lại bằng tốc độ máy bay mà, còn không tăng tốc thì mất dầu xe bọn họ đấy... Mất dấu thật rồi này!"
Lý Hướng Tiêu: "..."
Anh ta có một cảm giác kích động muốn văng tục, khó lắm mới tìm được Tôn Tử Phàm, kết quả lúc đuổi theo thì mất dấu.
Lúc này Tôn Tư Phàm cũng không khá hơn chút nào, nhìn khung cảnh xung quanh lóe lên, trong lòng anh ta thấy vô cùng hoang mang.
Sao anh ta không biết kỹ thuật lái xe của Tô Thanh Anh lại đỉnh như vậy nhỉ, lúc ở Mỹ cũng ít khi thấy cô lái xe, đi công tác cũng có người đưa đón.
"Tiểu Anh, em lại chậm lại chút đi, tim anh đập nhanh quá, nhất định phải chú ý an toàn đấy"
"Anh lo em sẽ kéo anh chết cùng hả?"
"Không không không, anh chỉ lo xảy ra tai nạn thôi, bị thương cũng đau lắm chứ bộ."
Tô Thanh Anh thấy dáng vẻ cuống quýt biện giải của Tôn Tử Phàm thì cảm thấy rất buồn cười, lúc cô lén lút đi chơi đua xe đúng là chưa nói cho anh ta nghe.
Vết thương trong lòng khiến cô muốn đi thử nghiệm rất nhiều chuyện nguy hiểm, dù sao cũng là người đã từng chết một lần, nó khiến cô hiểu rõ tầm quan trọng của một tính cách mạnh mẽ, nếu không mạnh mẽ thì sẽ chỉ bị người khác bắt nạt thôi.
Đó là kinh nghiệm cô rút ra được sau những gì đích thân trải nghiệm vào năm năm trước.
"Tử Phàm, anh phải tin em, em không yếu như những gì anh nghĩ đâu, em đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi."
"Phải, anh biết là em đã trở nên rất mạnh mẽ, nhưng chúng ta không phải đang ở trường đua. Đây là đường giao thông xe cộ tấp nập, nếu lái nhanh quá thì dễ gây tai nạn lắm."
Tô Thanh Anh nghe những lời này lại cảm thấy không đúng lắm, Tôn Tử Phàm trở nên lo xa như thế từ bao giờ, không ngờ anh ta còn nói với cô về vấn đề tham gia giao thông cơ đấy.
Tô Thanh Anh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, hai chiếc xe kia đã không còn bám theo nữa, Vì vậy cô giảm tốc xuống.
"Tay anh sao rồi? Em đưa anh đi bệnh viện trước nhé."
Tôn Tử Phàm dứt khoát từ chối, nếu đến bệnh viện bác sĩ thấy vết thương do súng đạn gây ra thì có thể sẽ chọn báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ rước phải kha khá phiền phức."
"Không cần đến bệnh viện đâu, về thẳng biệt thự bên kia đi, ở đó có bác sĩ riêng khám cho anh."
"Vậy được, chúng ta đi đón Tiểu Bảo trước đã, bây giờ chắc thằng bé đã tan học rồi."
Tô Thanh Anh lại tăng tốc, lần này Tôn Tử Phàm lại không nói gì.
Tô Thanh Anh muốn đi đón Tô Tiểu Bảo, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian trị thương của Tôn Tử Phàm, cho nên cô chỉ có thể lái nhanh lên thôi.
Ở cổng nhà trẻ, Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy mẹ mình đến đón thì khỏi nói cũng biết cậu bé vui mừng cỡ nào, đứng từ xa đã vẫy tay hô to.
"Mẹ, con ở đây này, ở đây này!"
Cô giáo đứng ở bên cạnh thấy thế cũng nhìn theo cậu bé.
Lúc nhìn thấy Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Người xinh đẹp nên sinh đứa con trai cũng cực kỳ đẹp trai!
Cô giáo ngồi xuống: "Tô Cảnh Nhạc, đó là mẹ con hả?"
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, cong môi cười khúc khích.
"Vâng ạ, cô Mộc, đó là mẹ con đó, mẹ con xinh lắm đúng không?"
"Ừ, mẹ con thật sự rất xinh đẹp."
Cô giáo Mộc cười nói với cậu bé.
Tô Thanh Anh đi tới chỗ con trai, cô giáo Mộc cũng đứng lên, cười rất ôn hòa.
"Chào cô, tôi tên Mộc Thanh, cô có thể gọi tôi là cô giáo Mộc, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tô Cảnh Nhạc."
"Chào cô Mộc, tôi tên là Tô Thanh Anh, là mẹ của Tô Cảnh Nhạc, thằng bé ở trường không gây rắc rối cho các cô chứ?"
"Mẹ, con là một bé ngoan đó. Sao có thể gây rắc rối cho cô giáo như mấy đứa trẻ con ba tuổi được? Mẹ cũng coi thường cục cưng nhà mình quá rồi đấy."
Tô Thanh Anh cúi xuống nhìn con trai, nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Cô Tô, tôi có thể nói chuyện riêng với cô mấy câu được không?"
Tô Thanh Anh gật đầu, đi sang một bên với cô giáo Mộc.
"Cô Mộc có chuyện gì sao? Có phải là Tiểu Bảo có vấn đề gì không?"
Cô giáo Mộc lắc đầu: "Không có, cũng chính vì không có vấn đề gì nên tôi mới lo lắng. Bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc ở trường vẫn rất ngoan, cũng vô cùng thông minh, những thứ cô giáo dạy đều biết hết rồi.
Bốn tuổi là thời điểm trẻ com bướng bỉnh nhất, nhưng những tính cách đó Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn không có.
Trong chuyện này nhất định là có một phần nguyên nhân do người lớn trong nhà, đừng có lúc nào cũng bận bịu công việc, nên dành thời gian để chơi cùng con trẻ, nếu không sau này con trẻ sẽ dễ đi sai hướng lắm đó ạ."
Tô Thanh Anh bất đắc dĩ phải gật đầu.
"Bình thường cậu bé cũng không chơi cùng các bạn, lúc nào cũng ngồi một mình ngây ngốc hoặc viết vẽ gì đó lên giấy. Tôi hy vọng gia đình có thể quan tâm đến cậu bé nhiều hơn."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo Mộc. Tôi còn có chút chuyện gấp nên đi trước đây ạ."
"Vâng."
Tô Thanh Anh vội vàng quay người dẫn Tiểu Bảo đi.
Trước giờ Tô Cảnh Nhạc luôn rất nhạy cảm, nhìn thấy mẹ mình sốt ruột như thế nên cậu bé lập tức khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?"
"Ừ, daddy Tử Phàm của con bị thương rồi, bây giờ mẹ phải đưa daddy về nhà chữa trị."
Tô Cảnh Nhạc nghe vậy thì cau mày, daddy Tử Phàm lúc nào cũng vô cùng lợi hại, sao tự dưng lại bị thương?
Lúc lên xe thì Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy máu chảy đỏ sẫm trên cánh tay trái của Tôn Tử Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, đó đâu phải vết thương bình thường.
"Con ngồi cần thận nhé Tiểu Bảo, thắt dây an toàn vào, mẹ sắp đua xe đấy.”
Tô Cảnh Nhạc: "..."
Tôn Tử Phàm: "..."
"Daddy, tay daddy không sao chứ? Ai làm daddy bị thương thành thế này vậy? Còn là vết thương bị đạn bắn nữa!"
Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm nghe thấy thế cũng giật mình, thằng bé này rốt cuộc hiểu biết tới mức nào vậy?
Nhìn qua một cái là có thể biết đây là vết thương do súng đạn gây ra à?
Cái này cũng khó tin quá đi mất.
Nó mới bốn tuổi thôi mà!
Tô Thanh Anh không dám chậm trễ nữa, lái xe phi như bay.
Sau khi về biệt thự, người trong biệt thự thấy Tôn Tử Phàm bị thương nên lập tức gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.
Chỉ một lát sau, bác sĩ vội vàng chạy tới, Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc ngồi chờ ở dưới lầu.
"Tiểu Bảo, con nói mẹ nghe, con đi học ở trường mẫu giáo có vui không? Nếu không vui thì nhất định phải nói cho mẹ đấy, mẹ biết sau khi về nước thời gian ở bên con rất ít, nhưng mẹ hứa sau này chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian chơi cùng con hơn."
Trên mặt Tô Thanh Anh tràn ngập vẻ áy náy, cũng tại cô mà Tiểu Bảo mới trưởng thành sớm như vậy.
Nếu không để thằng bé biết được những chuyện trước đây thì tốt biết bao, thằng bé cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, chứ không phải bị cuốn vào chuyện của người lớn như bây giờ.
Tô Cảnh Nhạc nhíu mày, bây giờ cậu có thể cảm thấy tâm trạng lúc này của mẹ mình, nhất định là cô giáo Mộc đã nói với mẹ về chuyện của cậu ở trường.
Nếu không thì tại sao mẹ cậu lại đột nhiên nói những chuyện này, huống chi mẹ đã đối xử với cậu rất tốt rồi. Có thời gian thì chơi cùng cậu, không có thì thôi cũng được mà, cậu bé cũng đâu phải mấy đứa nít còn đang đòi bú đầu.
"Có phải cô Mộc nói với mẹ con thường ngồi một mình ngây ngốc, cầm giấy bút viết về lung tung, còn không thèm chơi với các bạn đúng không?"
Tô Thanh Anh: "..."
Nếu không phải lúc hai người nói chuyện cách Tô Cảnh Nhạc rất xa thì bây giờ có cực kỳ nghi ngờ Tô Cảnh Nhạc đã đứng cạnh nghe lén được gì đó.
"Mẹ, con ngây người là bởi vì con đang nghĩ mã code, nghĩ xem phải làm sao mới nâng cao trình hacker của mình. Con vẽ lung tung là bởi vì không nghĩ được, dùng cách đó có thể giải tỏa được sự rối loạn trong đầu, như vậy mới không mắc bệnh tâm thần.
Vì thế con làm gì có thời gian mà chơi với đám nít ranh kia, chưa xong việc mà còn đi chơi là không đúng"
Tô Thanh Anh nghe con trai giải thích xong thì suýt nữa đã quỳ xuống.
Con trai ơi, con có thể biểu hiện giống bạn đồng trang lứa một chút được không?
Cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng thở dài.
Hai tiếng sau Tôn Tử Phàm và bác sĩ đi từ trên lầu xuống, sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn có tinh thần và dịu dàng như cũ.
ở đây không có những thiết bị điều trị như ở bệnh viện, vì thế có vài loại thuốc không thể sử dụng để tránh phát sinh trường hợp bị dị ứng hoặc cơ thể bài xích.
"Cậu Tôn, nhất định phải chú ý không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng"
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, ông dài dòng thật đấy!"
Tôn Tử Phàm mất kiên nhẫn đuổi người, anh ta cũng đâu phải mới bị thương một hai lần, anh ta biết phải chú ý gì mà.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta bất đắc dĩ: "Bác sĩ là vì muốn tốt cho anh, anh lại chê bai người ta lắm lời, chỉ e sau này anh chết cũng không ai thèm nhặt xác cho anh thôi."
Tôn Tử Phàm nghe thấy cô nói vậy thì cười cợt, sau đó không nói thêm gì nữa.
trong phòng khách chỉ còn ba người, Tôn Tử Phàm lấy một chiếc USB màu đen từ trong túi quần ra, đặt trên bàn rồi ngồi xuống.
"Đây là thứ anh tiện tay cầm về sau khi xảy ra tranh chấp với những người kia ở bên Bắc Mỹ, dù sao lúc đó cũng chỉ có cái USB này để ở chỗ dễ nhìn nhất, ai mà biết thứ này lại quan trọng thế chứ."
Tô Thanh Anh cầm lên xem xét thật kỹ, đây quả thực chỉ là một chiếc USB bình thường, những nội dung trong này có bình thường hay không thì còn chưa biết được.
Những người kia vội vã đi tìm cái này như thế, chắc chắn không hề đơn giản.
"Anh không phải cao thủ máy tính à? Sao không tự mình mở ra xem?"
"Anh lo mở ra sẽ bị người ta theo dõi vị trí. Em cũng biết mà, bình thường mấy thứ như vậy đều sẽ được người ta tiến hành mã hóa, trong đó có khi còn có hệ thống định vị, một khi cắm USB vào những người kia lập tức sẽ nhận được cảnh báo, sau đó xác định được vị trí."
"Daddy, nghe có vẻ lợi hại ghê, daddy có thể dạy con không?"
"Đây là định vị cơ bản nhất, không phải thứ gì ghê gớm lắm đâu."
"Vậy anh định làm thế nào?"
Tô Thanh Anh là đang muốn hỏi nên giải quyết cái USB này thế nào, thứ này tồn tại chỉ đem đến nguy hiểm, giữ lại cũng không đáng.
Tôn Tử Phàm cong môi, nhìn Tô Thanh Anh, nói: "Anh cũng khá tò mò nội dung bên trong, anh có thể mã hóa được mật mã bên trong, có điều cần có thời gian. Hơn nữa khi anh mã hóa có thể đối phương sẽ nhận được thông tin, sau đó biết được vị trí của anh, vết thương của anh vẫn chưa ổn, tay không thể cử động mạnh được."
(D
Nói tới chuyện này, Tô Thanh Anh đột nhiên nhớ ra gì đó.
Năm năm trước Tôn Tử Phàm cũng đã từng tấn công vào hệ thống của tập đoàn Nguyễn thị, không những thế còn tiết lộ một phần phương án tuyên truyền ra ngoài.
Khi đó anh ta phá tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị nhưng cũng không bị người ta lần ra dấu vết đấy hay sao?
Sau đó, trước khi quay về còn dẫn Tiểu Bảo làm mưa làm gió, suýt nữa thì bị người ta tóm được.
"Năm đó lúc anh xâm nhập vào tập đoàn Nguyễn thị mà không bị người ta lần ra vị trí sao?"
Nói đến chuyện này, Tôn Tử Phàm để lộ ra nụ cười có hàm ý sâu xa.
"Tiểu Anh, chắc em không biết đâu nhỉ, trước đây tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị là do anh lắp đặt hệ thống hộ đấy. Cải tường lửa đó là do anh đích thân thiết kế, vì thế anh biết bug ở chỗ nào, muốn phá nó rất đơn giản. Nhưng anh không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần cũng là một cao thủ, còn đặt một hệ thống bảo vệ trên tường lửa. Quả thật là anh đã quá xem thường Nguyễn Hạo Thần rồi."
Nguyễn Hạo Thần là một người đàn ông tài giỏi, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, chỉ riêng thành tựu trong lĩnh vực làm ăn đã đủ khiến người ta hâm mộ đố kị rồi.
Nhưng không ngờ anh ta dùng máy tính cũng siêu lắm!
“Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần luôn là một người ưu tú, nhưng không phải một người chồng đạt tiêu chuẩn, cũng không phải một người bố đạt yêu cầu.”.
Vẻ mặt của Tôn Tử Phàm hơi cứng lại, anh ta cười: "Chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, tối nay ăn cơm ở đây đi."
"Được."
Ngày hôm sau Tô Thanh Anh vẫn đưa Tô Cảnh Nhạc đến nhà trẻ trước, sau đó mới đi đến tập đoàn DN, lúc đến nơi thì thấy có một chiếc Ferrari đỏ rực dừng ở cửa.
Cô không khỏi nhíu mày, ai mà thiếu đạo đức thế, đỗ xe ở trước cửa công ty người ta, ai không biết còn tưởng đang ngáng đường nhân viên đấy.
Không ít người đều vây xem, cũng không biết là ai, mặt dày ghê!
Khi các nhân viên nhìn thấy Tô Thanh Anh thì đều nhanh chóng giải tán.
Phó tổng giám đốc cũng đến rồi, còn muốn đứng xem trò vui ư, trừ khi không cần công việc này nữa.
Chu Ngọc thấy Tô Thanh Anh đã đến nên lập tức lao ra khỏi xe.
Thấy Chu Ngọc đi ra, Tô Thanh Anh nhìn anh ta đầy tò mò, mới sáng sớm lên cơn gì thế không biết?
"Tô Khiết..."
Chu Ngọc gọi cái tên này nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tô Thanh Anh thì anh ta lập tức phản ứng lại.
"Thanh Anh, tôi muốn hỏi một chút, Thư Khả Như còn làm ở chỗ cô không?"
Thái độ của anh ta thật kỳ lạ, giữa hai người bọn họ chỉ toàn xích mích, bây giờ Chu Ngọc còn đi tìm Thư Khả Như?
“Anh có chuyện gì không, nếu có thì cứ gọi điện thoại cho cô ấy.”
Chu Ngọc xấu hổ cào tóc, có hơi lúng túng: “Cô ấy kéo tôi vào danh sách đen rồi!”
"Ồ.” Tô Thanh Anh lạnh nhạt trả lời, sau đó không để ý tới anh ta nữa mà đi thẳng vào công ty.
Chu Ngọc vội vàng đuổi theo gọi lại: "Này này Thanh Anh, nể tình chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ cô không giúp tôi chuyện gấp này được sao?”
Tô Thanh Anh nghe vậy thì dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn anh ta rồi cười với ý sâu xa: “Muốn tôi gọi Khả Như xuống cũng được, nhưng đổi lại anh phải hợp tác với tập đoàn DN chúng tôi.”
Chu Ngọc cảm thấy bất ngờ, lại còn có kiểu giao dịch như vậy nữa à?
“Nhưng nói trước là tôi không hề ép anh đâu nhé, có đồng ý hay không là do anh quyết định”
“Được, hợp tác thì hợp tác, tập đoàn Chu thị tôi lớn như vậy chẳng lẽ còn thiếu chút tiền đó sao?”
Tô Thanh Anh cười tươi rạng rỡ đi tới chỗ lễ tân nói: "Báo với trợ lý của tôi xuống đây một chuyến, nói là tôi gọi.”
“Vâng, phó giám đốc”
Lúc này điện thoại trong túi Tô Thanh Anh rung lên, cô lấy ra xem, sau đó cho lại vào túi.
“Tiểu Anh, hy vọng cháu có thể nhanh hơn, chú Huy chờ tin tốt của cháu.
Sau đó trước mắt Tô Thanh Anh luôn hiện lên tin nhắn đó, nhanh hơn ư, cô cũng muốn đấy nhưng tiến độ bên Nguyễn Hạo Thần thì không nhanh nổi!
Một lúc sau Thư Khả Như đã xuống tới, nhưng lúc nhìn thấy Chu Ngọc thì lập tức muốn quay lưng bỏ đi.
Khó khăn lắm Chu Ngọc mới gặp được Thư Khả Như sao có thể để cô ấy đi như vậy được, cho nên anh ta lập tức đuổi theo kéo tay Thư Khả Như lại: “Khả Như em nghe anh giải thích đi có được không?”
Thư Khả Như không hề do dự mà từ chối, giải thích ư? Có gì để giải thích nữa chứ. Lúc trước anh ta lựa chọn thế nào đã quá rõ ràng rồi, nếu anh ta đã chọn như vậy thì giữa hai người không nên có liên quan gì đến nhau nữa, cô ấy cũng không muốn có dính líu gì đến Chu Ngọc nữa. Cô ấy sẽ chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con trai.
Thư Khả Như cau mày hất tay Chu Ngọc ra, rồi lùi lại vài bước kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Chu Ngọc, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả, những gì nên nói tôi đã nói rõ ràng rồi. Cho dù là bây giờ hay sau này thì tốt nhất chúng ta cũng không nên liên quan gì với nhau, có như vậy thì Tần Ngọc Linh mới không tìm cách hại tôi nữa.
Hơn nữa anh cũng nên hiểu rằng ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau rồi, sau những chuyện đã xảy ra thì càng chứng minh điều đó, chúng ta thực sự vô cùng không hợp nhau.
Sẵn đây tôi chúc anh và Tần Ngọc Linh trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con trai luôn đấy, từ nay về sau hãy để tôi biến mất trong cuộc sống của hai người đi. Chu Ngọc, bắt đầu từ cái đêm mà anh lựa chọn Tần Ngọc Linh thì tôi biết giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, không còn cơ hội nào nữa!”
Thư Khả Như nói xong thì quay lưng bỏ đi, Chu Ngọc lập tức ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau, anh ta tựa cằm trên đôi vai gầy yếu ấy, đôi tay càng siết chặt Thư Khả Như hơn.
Cả người Thư Khả Như cứng đờ, cô ấy không biết Chu Ngọc đang muốn làm gì, hôm nay thái độ của anh ta rất khác thường. Chẳng lẽ là quên uống thuốc ư?
Khả năng này rất lớn đấy, hay là Tần Ngọc Linh không thể thỏa mãn anh ta? Nghĩ đến đấy Thư Khả Như bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm!
“Không, Khả Như em tin anh đi, ngoài em ra anh không cần ai cả, anh chỉ cần một mình em
mà thôi!”
Thư Khả Như càng nghe càng nhíu mày, anh ta nói vậy là có ý gì? Anh ta khiến cô ấy thất vọng nhiều lần như vậy rồi, bây giờ lại muốn dùng cách này để cứu vãn hay sao?
Không, không thể mù quáng nữa, cô ấy đã không còn ở cái tuổi bị vài lời ngon tiếng ngọt làm cho đầu óc mụ mị nữa rồi. Trước kia có lẽ cô ấy sẽ vì một hai câu dỗ dành ngọt ngào của anh ta mà vui vẻ mấy ngày, còn bây giờ thì... Cho dù có đem một ngọn núi đường đến đặt trước mặt thì cô ấy cũng không thèm nhìn.
“Chu Ngọc, nếu anh yêu Tần Ngọc Linh thì xin mời tiếp tục, ba người chen chúc với nhau trong một mối tình anh không cảm thấy mệt mỏi sao? Còn tôi thì đã không còn sức lực chen chân vào mối quan hệ giữa hai người nữa rồi. Anh buông tha cho tôi đi, bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi, cuộc sống không có anh và cô ta đối với tôi chính là an ủi lớn nhất!”
Chu Ngọc Lâm nghe những lời nói vô tình của Thư Khả Như mà trái tim lạnh lẽo và cũng rất hoảng sợ, anh ta biết mình khốn nạn, làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi với cô ấy là anh ta
sai!
“Khả Như, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh thật sự biết mình sai rồi, quá sai rồi, nhưng xin em đừng phán tội tử hình cho anh được không?”
Khóe mắt Thư Khả Như có hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên... Lần đầu tiên anh ta nghiêm túc xin lỗi mình đến vậy. Nhưng mà có ích gì sao? Chẳng lẽ xin lỗi là có thể khiến những tổn thương mà cô ấy đã chịu biến mất ư?
Thư Khả Như giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng tay Chu Ngọc lại càng siết chặt hơn, không cho cô ấy đi.
“Khả Như, Khả Như." Thư Khả Như nghe Chu Ngọc nỉ non bên tai, không ngừng gọi tên mình, cô ấy không biết nên phải nói gì cho Chu Ngọc hiểu đây.
“Chu Ngọc, anh đã không còn nhỏ nữa, thật ra anh là một người tốt, rất chu đáo. Có thể là Thư Khả Như tôi không xứng đáng với anh, cho nên Chu Ngọc à, anh đừng như vậy.”
“Em đừng nói nữa, anh yêu em!”
Em đừng nói nữa, anh yêu em!
Anh yêu em!
Nước mắt Thư Khả Như rưng rưng, cuối cùng một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay Chu Ngọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi Thư Khả Như chỉ mới được nghe một cầu anh thích em của anh ta cách đây không lâu. Chẳng lẽ anh ta không biết ba chữ anh yêu em này nặng cỡ nào sao?
“Nhưng mà tôi không yêu anh, tôi không cho phép mình yêu anh nữa...” Thư Khả Như thì thào, không biết là đang nói cho bản thân cô ấy nghe hay là nói cho Chu Ngọc nghe.
“Anh biết không? Trái tim tôi bây giờ đã giăng kín vết thương không thể lành lại như ngày xưa được nữa, có những thứ anh đã bỏ qua một lần thì sẽ là bỏ qua mãi mãi.”
“Khả Như, em cho anh thời gian đi, chắc chắn anh sẽ từ từ chữa lành những vết thương đó, khiến trái tim em trở về như ngày xưa, trở về thời đại học lúc anh và em mới quen nhau. Anh sẽ chờ em nói rằng em thích anh rồi chúng ta sẽ ở bên nhau.
Sau đó mỗi ngày em tự tay làm bữa sáng cho anh, nấu canh cho anh, chăm sóc mỗi khi anh đau dạ dày, rồi em bị phạt viết kiểm điểm, anh sẽ giúp em lấy lại điểm số. Sau khi uống say thì bắt đầu nói về chuyện của chúng ta, em vẫn luôn lo lắng cho anh...
Còn nữa, lúc anh và em đi học Taekwondo sẽ cùng đi ăn ở quán ven đường, cùng nhau lén ngủ trong siêu thị nội thất cả đêm sau đó bị nhân viên đuổi ra ngoài, cùng đi trộm cá, nướng rất khó ăn nhưng vẫn tranh nhau ăn, chúng ta...
“Đủ rồi Chu Ngọc!”
Trái tim Thư Khả Như đang không ngừng run rẩy, những chuyện anh ta vừa nói đều là những chuyện anh ta trải qua cùng với Tần Ngọc Linh, ý của anh ta chính là nếu lúc trước cô ấy thổ lộ thì những chuyện đó sẽ là kí ức chung của hai người rồi.
Nhưng mà!
Nhưng mà!
Có những thứ không thể trở lại thì dù có nói gì cũng vô nghĩa, chuyện của quá khứ đã trôi vào quá khứ, cho dù muốn bù đắp thì vết sẹo vẫn còn đó, dù cố tình không nghĩ đến nó thì lúc chạm vào ký ức vẫn sẽ hiện ra rõ ràng.
“Anh cho rằng những chuyện anh đã làm với tôi nói quên là quên được sao? Tôi nói cho anh biết là không thể nào, mãi mãi cũng không?”
Thư Khả Như nắm tay Chu Ngọc đặt lên tim mình, bình tĩnh nói: “Anh có còn cảm nhận được
đây nhảy lên vì anh nữa không? Ở bên trong nơi này đã từng có một chú nai nhỏ vì anh mà nhảy nhót, còn là hai lần đấy. Nhưng sau này nó đã bị giết chết rồi, nó chết thật rồi, anh tỉnh lại chưa?
Chu Ngọc ngây người, tất cả đều là lỗi của anh ta, coi mắt cá thành trân châu, còn trân châu thật thì đem rạch cho chằng chịt vết sẹo.
“Chu Ngọc, anh nên hiểu không phải vết thương nào cũng có thể bù đắp, những chuyện đã xảy ra rồi đều khắc ở trên đó, muốn quên cũng không quên nổi.”
“Anh thừa nhận anh là tên khốn, Khả Như em cho anh một cơ hội nữa anh sẽ làm nó sống lại. Anh tình nguyện cảm nhận những gì em đã trải qua, như vậy anh có thể hiểu được đau khổ em đã từng chịu, có được không?”
“Được, vậy anh đi đi, những chuyện anh đã làm với tôi anh tự mình đi cảm nhận một lần đi.”
Chu Ngọc bỗng hơi do dự.
Thư Khả Như thấy vậy thật sự rất muốn bật cười, nói yêu tôi cái gì chứ, tất cả đều là giả dối.
“Chúng ta có thể bàn bạc lại một chút không?”
“Bàn chuyện gì?”
“Chuyện đó hay là thôi đi, nếu là đàn ông thì... Anh cảm thấy không chấp nhận được.”
Thư Khả Như: “...”
Chút nữa Thư Khả Như đã tức đến ói một chậu máu, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, mình cũng không có khẩu vị nặng đến vậy.
“Được!”
Chu Ngọc hôn nhẹ Thư Khả Như, sau đó buông ra.
“Em chờ anh!”
Thư Khả Như nhìn bóng lưng Chu Ngọc chạy đi thì lại cảm thấy hơi hoảng hốt, anh ta sẽ làm thật sao? Còn nữa mọi chuyện là sao, tại sao Chu Ngọc lại đột nhiên biến thành như vậy.
Tô Thanh Anh cũng giật mình tỉnh lại, vậy mà lúc nãy cố xem đến mức thấy hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy đáng đời anh ta.
Ai cũng vậy, sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Đàn ông là một sinh vật rất kỳ lạ, lúc còn ở bên cạnh thì không quan tâm đến cảm nhận của đối phương, thậm chí làm tổn thương đối phương. Cho đến khi đánh mất rồi mới hối hận không kịp, mới nhớ đến những điểm tốt của người kia, sau đó lại tung ta tung tăng trở về nhận sai cầu xin tha thứ, chẳng lẽ mỗi người đều phải trải qua quá trình như vậy sao?
Tô Thanh Anh vẫn thích một câu nói, trong sinh mệnh của mỗi người đều sẽ có một người dạy cho bạn biết trưởng thành trong một đêm là gì.
Lúc này người xung quanh cũng đã yên lặng tản đi, có nhiều người còn cảm động đến khóc nữa. Bọn họ biết Chu Ngọc là ai, hơn nữa chắc chắn tình cảm ngày xưa với Thư Khả Như rất sâu sắc, còn Thư Khả Như cũng đã từng chịu tổn thương.
Tô Thanh Anh đi đến đưa cho Thư Khả Như một miếng khăn giấy, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Nói thật cô còn rất hâm mộ Thư Khả Như và Chu Ngọc, ít nhất Chu Ngọc đã chịu hối cải, đồng ý nhận sai và xin lỗi, nhưng Nguyễn Hạo Thần thì hoàn toàn không thể nào.
“Ừm, tớ không sao, chúng ta đi lên trước đi.”
Lúc hai người về tới văn phòng thì Thư Khả Như tức giận nhìn Tô Thanh Anh.
Đúng là quá đáng mà, Tiểu Anh lại vì một mối hợp tác mà bạn mình đi, cuối cùng là kiếm tiền quan trọng hơn hay là bạn thân quan trọng hơn đây? Sau đó cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như là kiếm tiền quan trọng hơn một chút thì phải.
Tô Thanh Anh ngồi trên bàn làm việc, cười chọc Thư Khả Như: "Cậu và Chu Ngọc đúng là một đôi oan gia nhỉ.”
“Ai oan gia với anh ta chứ, có quý mới làm oan gia với anh ta.” Thư Khả Như lập tức cãi lại.
“Nhưng mà..." Cô ấy do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhân dịp này nói luôn: “Hôm nay Chu Ngọc hành động kỳ lạ không thể hiểu nổi, trước giờ anh ta chưa từng như vậy mà. Cậu nói xem có phải vì anh ta phát hiện bị Tần Ngọc Linh cắm sừng cho nên nóng đầu chạy tới nói những lời như vậy với tớ không?”
Tô Thanh Anh nhướng mày, thông tin hấp dẫn đấy, Tân Ngọc Linh cắm sừng Chu Ngọc?
“Cậu nói cô Tần Ngọc Linh cắm sừng Chu Ngọc ư, là từ lúc nào thế?”
“Từ lúc chúng ta học đại học đã bắt đầu rồi, Chu Ngọc và Tần Ngọc Linh vào năm nhất đã
bên nhau. Sáu tháng cuối năm nhất đó cô ta lén lút qua lại với người khác, lại còn chơi trò kích thích trong rừng cây sau trường học, vô tình bị tớ bắt gặp nữa. Sau đó Tần Ngọc Linh còn có thai, là của tên Trần gì đó tớ quên rồi, tóm lại là Tần Ngọc Linh đã cắm cho Chu Ngọc một cái sừng rất lớn, còn phát sáng lấp lánh nữa”
Mấy năm nay trong lòng Chu Ngọc chỉ có Tần Ngọc Linh, trong khi đó Tần Ngọc Linh thì lại vui vẻ ở bên người đàn ông khác ở nước ngoài. Ôi chao, nghĩ thôi mà tức muốn nổ phổi thay cho Chu Ngọc rồi.
Nói cách khác, Tần Ngọc Linh đội một cái sừng tám năm tuổi cho Chu Ngọc, còn để Chu
Ngọc yêu thương nhớ nhung cô ta bấy lâu đấy?
Tân Ngọc Linh thật là cao tay!
“Nếu Chu Ngọc đã biết chuyện đó thì không biết sẽ đau khổ đến mức nào nữa, mà thôi không nói chuyện này nữa, lịch trình kế tiếp như thế nào?”
“Có hai cuộc họp quan trọng với nước ngoài, tuy bây giờ bên kia đã là buổi tối nhưng cấp trên vẫn tăng ca ở công ty, có vài vấn đề cần bàn bạc với cậu.”
“Còn nữa không?”
“Bên tổ dự án có một dự án cần cậu đi nói chuyện, tớ không biết ý cậu thế nào nên tạm thời chưa đồng ý.”
Bàn chuyện dự án à? Cô thích nhất là việc này đấy, cô rất muốn xem bên kia khó nhằn đến thế nào đây.
“Thông báo họp đi.”
“Được.”
Ba tiếng sau, cuối cùng Tô Thanh Anh cũng vội vàng dự xong hai cuộc họp. Sau đó phải đi bàn chuyện hợp tác, nói thật từ sau lần cô lấy chai rượu uy hiếp người ta ký tên vào hợp đồng thì đã lâu không đi bàn chuyện hợp tác rồi, không ngờ bây giờ lại có dịp rồi!
Sau khi tới khách sạn đã hẹn, báo ra tên đối tác thì Tô Thanh Anh được nhân viên dẫn đến phòng riêng đã được đặt sẵn. Vừa vào phòng đã xộc lên mùi thuốc lá, bên trong không chỉ có một người mà có tới bốn năm người đàn ông ngồi chung, bên cạnh người nào cũng có phụ nữ. Nếu như không phải biết đến đây là để bàn chuyện làm ăn thì thiếu chút nữa Tô Thanh Anh đã cho rằng đây là nơi mại dâm đấy chứ.
Mấy người đàn ông kia đều đã lớn tuổi, ông nào cũng có cái bụng bia to đùng nhìn đã thấy sợ. Bọn họ đang cười nói suồng sã những lời không đứng đắn khiến Tô Thanh Anh và Thư Khả Như rất muốn nôn, thật sự chưa bao giờ gặp loại người trắng trợn như vậy.
Đám đàn ông kia không hề che giấu ánh mắt tởm lợm mà ngắm nhìn Tô Thanh Anh và Thư Khả Như.
“Xin hỏi ai là tổng giám đốc Hoa?”
“Ái chà, cô chính là Phó giám đốc tập đoàn DN đấy à, đúng là xinh đẹp thật. Chuyện hợp tác để sau hẵng nói, ngồi xuống uống một ly trước nào?
Tô Thanh Anh không để ý đến người đàn ông mới nói chuyện kia, mà nhìn về phía người đàn ông bụng bia đang ngồi uống rượu giải sầu bên cạnh, Tô Thanh Anh nhanh chóng xác nhận người này là tổng giám đốc Hoa.
Có vẻ công ty của ông ta gặp vài vấn đề.
Tô Thanh Anh tìm một chỗ ngồi xuống, còn Thư Khả Như thì đến đứng phía sau cô, nhìn một vòng hoàn cảnh và không khí thì đúng là không thể chịu nổi. Có người rót cho Tô Thanh Anh một ly rượu, nhưng cô không uống. Trên bàn xã giao có những ly rượu không thể không uống, nhưng lúc không nên uống thì một ly Tô Thanh Anh cũng không đụng vào!
Anh ta đi đến trước mặt gã, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người gã, biểu cảm cứ như đang nhìn một xác chết.
Gã bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi sởn gai ốc, nỗi sợ hãi tăng vọt, muốn nói mà lại không nói nên lời.
“Trần Phong Vũ, tốt nghiệp Đại học Giang Thành, cũng là cựu sinh viên như tôi. Ngoại hình không tồi, lúc ấy còn rất được sinh viên nữ chào đón.”
Trần Phong Vũ không biết vì sao Chu Ngọc lại đột nhiên nói mấy lời này. Quả thật bọn họ là bạn học cùng trường đại học, còn trùng hợp học cùng khóa!
Mà gã cũng là người đàn ông đã ở chung với Tần Ngọc Linh suốt tám năm trời ở nước ngoài!
Có người xé băng keo dán trên miệng gã ra, nghe tiếng xé thôi đã thấy đau.
“Chu Ngọc! Chu Ngọc! Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi và anh không thù không oán.”
“Ồ? Không thì không oán à?”
Anh ta chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
Người mặc đồ đen đưa ghế dựa đến cho anh ta ngồi xuống.
“Kể cho tôi chuyện lúc xưa của anh và Tần Ngọc Linh. Nếu anh cả gan giấu giếm câu nào, tôi sẽ cho anh cảm nhận được nỗi đau thấu xương tuỷ.”
Vừa nghe vậy thì mặt gã càng tải thêm vài phần.
Gã chính là loại đàn ông trắng trẻo, nhu nhược, ngoại hình cũng được nhưng mà so với Chu Ngọc thì kém hơn nhiều. Gã phải cảm ơn đôi mắt vì đã giúp tổng thể của gã trông xuất chúng hơn một ít.
Trong đầu gã nháy mắt đã nảy ra vô số suy nghĩ, sao Chu Ngọc lại biết chuyện của gã và Tần Ngọc Linh? Chẳng lẽ Thư Khả Như đã tiết lộ cho anh ta biết sao?
Ánh mắt gã tránh né lảng sang nơi khác, chân hơi run rẩy.
Tốt xấu gì Tần Ngọc Linh cũng là người phụ nữ sống cùng gã nhiều năm như vậy, huống hồ gì cô ta còn cho gã tiền tiêu. Nếu bây giờ gã bán đứng cô ta thì cũng không khỏi quá độc ác.
Huống hồ gì sau này có chuyện gấp còn có thể tìm cô ta, dù sao cái tên ngu Chu Ngọc này cũng sẽ tin lời nói của Tần Ngọc Linh.
“Chu Ngọc, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi và Tần Ngọc Linh có quan hệ à? Làm sao có thể chứ? Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè thôi, tôi cũng biết cô ấy là người phụ nữ của anh, nào dám động đến cô ấy!
Có phải Thư Khả Như đã nói với anh cái gì không? Lời cô ta nói anh không thể tin được, đều là lời chia rẽ anh và Tần Ngọc Linh đó. Dù sao thì cô ta thích anh như vậy, nấu canh đưa bữa sáng cho anh, cuối cùng anh lại ở bên Tần Ngọc Linh.
Trong lòng cô ta không oán hận mới là lạ, vì vậy cô ta nói gì anh cũng không được tin!”
Trần Phong Vũ cứ lo nói mãi mà không chú ý đến vẻ mặt của Chu Ngọc đã thay đổi.
Nấu canh đưa bữa sáng...
Trước đây, anh ta thường bỏ bữa sáng nên dạ dày hay bị đau. Lúc đó ngày nào Tần Ngọc Linh cũng mua bữa sáng gửi đến chỗ anh ta, đến tối còn nấu canh cho người đưa tới.
Tần Ngọc Linh bảo tất cả đều là tâm ý của cô ta, hy vọng anh ta khoẻ mạnh, đau dạ dày là thứ khó chịu nhất.
Nhưng mà bây giờ Trần Phong Vũ nói tất cả đều là do Thư Khả Như làm chứ không phải Tần Ngọc Linh!
Sự thù hận trên người anh ta càng nồng nặc.
“Chu Ngọc à, có lẽ anh không biết vì anh không ăn cơm được nên Thư Khả Như đã hầm canh, có thể thấy được cô ta thích anh đến nhường nào. Lúc đó ký túc xá trường đại học làm gì cho phép dùng đồ điện, cuối cùng đều bị các dì bắt được. Tần Ngọc Linh đã giúp Thư Khả Như cản một lần nên khiến cô ấy bị trừ điểm.”
Gã hoàn toàn không biết mình đã để lộ bí mật, cũng không biết được tình huống giữa ba người họ.
Nhưng mà lúc đó Tần Ngọc Linh đã nói với anh ta rằng đồ hầm canh của mình bị tịch thu, sau này không thể hầm canh cho anh ta được nữa.
Chương 194 Nếu đã tra được rồi thì còn hỏi gã làm gì?
Sau này, Chu Ngọc không chỉ giúp cô ta lấy lại điểm mà còn lo cô ta vất vả, không cho cô ta làm gì nữa.
“Anh cũng biết Thư Khả Như là một đứa trẻ mồ côi, hoàn cảnh lớn lên có thể khiến tâm lý cô ta vặn vẹo. Vì vậy lời cô ta nói anh tuyệt đối đừng tin, tin là bị lừa đấy!”
“Anh cảm thấy Thư Khả Như sẽ tiết lộ điều gì?”
Gã bị ánh mắt lạnh như băng chiếu vào, cả người run lên, dường như muốn nói gì đó mà lại nói không nên lời.
Chẳng lẽ Chu Ngọc không biết mấy việc này sao?
“Có phải Thư Khả Như cũng biết chuyện của hai người không? Biết từ lúc bắt đầu.”
Trần Phong Vũ nghe vậy thì không biết phải trả lời thế nào, nếu thừa nhận thì chẳng phải đã công nhận gã và Tần Ngọc Linh có quan hệ rồi sao?
“Chu Ngọc, tôi và Tần Ngọc Linh thật sự không hề có quan hệ gì. Thư Khả Như thì biết được gì chứ. Có lần Tần Ngọc Linh bị trượt chân suýt ngã vào trong hồ, tôi đơn giản chỉ đỡ cô ấy một chút thôi, kết quả lại bị Thư Khả Như thấy được.
Vậy là cô ta hiểu lầm tôi và Tần Ngọc Linh, giải thích cũng không thèm nghe, cố tình bảo chúng tôi có điều mờ ám. Cuối cùng Tần Ngọc Linh phải nói rõ với cô ta thì cô ta mới buông tha.
Sau này cô ta còn thường xuyên lấy chuyện này ra để uy hiếp Tân Ngọc Linh giúp cô ta làm vài việc, nếu không cô ta sẽ nói chuyện này cho anh biết. Sao anh lại có thể nghi ngờ Tần Ngọc Linh chứ?”
Trần Phong Vũ thấy anh ta im lặng thì trong lòng lập tức khen ngợi mình thông minh. Nhưng gã không biết rằng, cũng vì gã tự cho mình thông minh mà đã làm bại lộ tất cả mọi chuyện.
“Tôi hỏi anh lần cuối. Rốt cuộc giữa anh và Tần Ngọc Linh có quan hệ gì? Mấy năm gần đây có phải anh đều sống cùng cô ấy ở Mexico không?”
Trần Phong Vũ nghe đến đây thì vẻ mặt có sự thay đổi lớn. Chu Ngọc đã điều tra ra được rồi sao?”
Nếu đã tra được rồi thì còn hỏi gã làm gì?
Không, không đúng, hẳn là chưa điều tra ra!
Lúc này, một người mặc đồ đen cầm một kim tiêm đi đến. Chu Ngọc không nhanh không chạm đeo bao tay vào, nhận lấy kim tiêm người nọ đưa sang.
Bên trong là chất lỏng màu đỏ, khi nó khẽ lắc lư thì tâm trí con người cũng rối loạn.
Thứ này cho người ta cảm giác không phải cái gì tốt đẹp!
“Có biết đây là gì không? Đây là loại thuốc mới nhất vừa được nghiên cứu ra, là một thứ khiến người ta không thở nổi. Nó có thể làm cho tim anh có cảm giác đau đớn, giống sự khó chịu khi bị kiến cắn vậy.
Sau đó, lục phủ ngũ tạng của anh cũng sẽ cảm nhận được sự kích thích trước nay chưa từng có. Đau đến xé tim nứt phổi, nỗi đau này khiến anh chỉ ước gì có thể tìm đến cái chết ngay lập tức!”
Con ngươi màu nâu của Trần Phong Vũ co rút, gã giãy dụa để trốn thoát, nhưng dùng sức quá mạnh nên cả ghế và người cùng ngã lăn ra đất.
“Vậy anh có muốn nếm thử cảm giác này không? Chẳng phải anh nói ra là được rồi sao? Sao lại để tôi phải uy hiếp thế này?”
“Đừng... Đừng tiêm thứ này vào người tôi. Tôi nói, tôi nói hết!”
“Vào tám năm trước, tôi và Tần Ngọc Linh đã ở bên nhau. Là chính cô ấy
muốn bắt cá hai tay, vừa muốn ở bên công tử có tiền như anh, vừa muốn ở bên chàng trai được cả trường chào đón như tôi!”
Chu Ngọc: “...”
Anh nói thì nói đi, còn phải khen bản thân một câu mới được hả?
“Sau khi Tần Ngọc Linh ngủ với tôi thì lại ngủ với anh, nhưng giữa hai người cuối cùng có phát sinh quan hệ không thì tôi cũng không biết. Thư Khả Như bắt gặp việc tôi và Tần Ngọc Linh ở bên nhau là thật, chúng tôi ở trong rừng cây nhỏ của trường, lúc đó ai cũng đi rồi. Ai ngờ Thư Khả Như lại đột nhiên xông đến, vừa lúc nhìn thấy chúng tôi.”
Chương 195 “Vì sao lại dàn cảnh chết giả?”.
Cơn giận trong lòng Chu Ngọc không ngừng dâng cao. Tốt lắm, lúc ở trong trường đã dám dã chiến, chơi kích thích quá nhỉ!
Anh ta nhớ rõ lần đầu tiên mình và Tần Ngọc Linh phát sinh quan hệ là sau khi uống say, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy vết đỏ trên ga trải giường trắng và dấu vết trên người cô ta, anh ta theo bản năng nghĩ là do mình làm. Hơn nữa, trước đây ngày nào cô ta cũng đưa bữa sáng, tối thì đưa canh nên anh ta đã dần dần thích cô ta.
Lúc đó còn trẻ tuổi, không có mưu kế như bây giờ. Lúc tỉnh dậy nhìn thấy cô ta trong lòng thì anh ta lập tức cảm thấy mình nhất định phải đối xử tốt với cô gái này, bảo vệ và trân trọng cô ta cả đời!
“Sau đó Tần Ngọc Linh lập tức đi xin Thư Khả Như đừng nói cho anh biết, cô ấy quỳ xuống trước mặt Thư Khả Như. Cô ta cũng là một cô gái hiền lành, lúc ấy đã thẳng thắn đồng ý. Chúng tôi gạt anh làm, làm khá nhiều lần. Nhưng không ngờ rằng đến cuối năm thì Tần Ngọc Linh lại có thai!”
Trần Phong Vũ nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Chu Ngọc thì sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Gã sợ anh ta sẽ xử lý mình ngay và luôn, dù sao thì ánh mắt của anh ta thật sự rất đáng sợ.
Không khí xung quanh rất giống đến từ địa ngục Tu La, có thể giết người bất kỳ lúc nào.
“Nói tiếp đi.”
2
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta rất thản nhiên, nghe như không hề tức giận. Nếu không nhìn biểu cảm của anh ta, gã còn cảm thấy anh ta chỉ đang nghe gã kể chuyện xưa thôi.
“Vì không để anh biết, chúng tôi lập tức bắt đầu một kế hoạch. Không những làm sảy thai mà còn hãm hại Thư Khả Như.
Nhưng báo cáo khám thai mà Tần Ngọc Linh để ở ký túc xá lại tình cờ bị Thư Khả Như nhìn thấy. Tần Ngọc Linh nói đứa con đó là của anh, sau đó cô ấy nói với tôi là Thư Khả Như còn lén ở ngoài khóc cả đêm.
Kế hoạch của chúng tôi vẫn tiến hành, mua chuộc một tài xế xe tải lớn rồi để Tân Ngọc Linh hẹn anh ra. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà đã giúp chúng tôi thực hiện kế hoạch thành công.
Vừa lúc anh đến thì lập tức có thể thấy Thư Khả Như đẩy Tần Ngọc Linh ra, tài xế xe tải lớn thấy thế cũng lập tức lao đến.
Nhưng mà anh ta kiểm soát tốc độ không tốt nên thật sự đúng trúng Tần Ngọc Linh. May là cô ấy chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng, nhưng mà bị đụng vào bụng rồi lại ngã lăn ra đất nên sảy thai là việc đương nhiên. Đó là lý do anh nhìn thấy máu chảy rất nhiều.”
Chu Ngọc: “."
Vào lúc này, anh ta thật sự muốn giết người, giết hại con người khốn nạn này!
Mà bây giờ anh cũng hiểu rõ, có lần đi ăn cơm với Thư Khả Như mà cô ấy toàn gọi món có rau xanh. Ngay cả rau thơm cô ấy ghét nhất cũng gắp vào trong chén anh ta, còn nói gì mà... À đúng rồi, nói rau xanh mướt mát, cuộc sống phải có màu xanh lục thì mới tốt đẹp được.
Lúc đó anh ta không để ý, cho rằng cô ấy nổi điên thôi!
“Vì sao lại dàn cảnh chết giả?”.
“Sợ... Sợ bác sĩ nói chuyện cô ấy mang thai ra. Một năm trước, hai người chỉ phát sinh quan hệ một lần. Không đúng, thậm chí là chưa từng phát sinh. Vì vậy một khi bác sĩ nói việc cô ấy mang thai cho anh biết thì chuyện của chúng tôi lập tức bại lộ.
Sau đó, tôi đưa cô ấy ra nước ngoài sinh sống. Mấy năm gần đây cô ấy lại phá mất hai đứa nhỏ, không lâu trước khi trở về lại phá một cái thai!”
Chu Ngọc: “...”
Chẳng trách khi gặp lại thấy cô ta yếu như thế, hoá ra là vì lí do này!
Hơn nữa, mỗi khi Thư Khả Như gặp anh thì lại cười khó hiểu, hẳn là vì lí do này.
Chương 196 Anh ta không phải người!
Cô gái đáng chết, biết anh bị cắm sừng mà không nói thì thôi đi, còn tự giác rút khỏi anh và Tần Ngọc Linh.
“Vậy là một triệu đó do cô ấy gửi cho anh, chính là muốn đặt dấu chấm hết với anh, bảo anh sau này đừng dây dưa với cô ấy nữa.”
“Đúng! Tôi mới về nước một tuần trước, sau đó chúng tôi...”
“Hai người lại làm một trận kịch liệt trước cửa biệt thự của tôi!”.
Trần Phong Vũ rụt vai, gã không ngờ sẽ bị Chu Ngọc nhìn thấy, chẳng trách anh ta lại đột nhiên bắt gã đến đây tra hỏi.
“Hai người đúng là rất lợi hại, từ trước đến nay đều biến Chu Ngọc tối thành một cái máy ATM!”
Đúng là minh chứng cho thứ gọi là lốp dự phòng, thằng ngu nhiều tiền!
Nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, tính mạng đang bị uy hiếp nghiêm trọng thì Trần Phong Vũ cũng rất muốn gật đầu nói phải.
Những người mặc đồ đen lập tức nhìn về phía Chu Ngọc, tất cả đều mang vẻ thương cảm.
Cậu chủ thật quá đáng thương, trên đầu là một bãi xanh mướt, còn xanh hơn cả thức ăn. Cho dù nhuộm thành màu đen cũng có thể thấp thoáng thấy ánh xanh lục.
“Mấy người ném anh ta xuống biển cho cá mập ăn, một cái xương cũng không chừa. Ăn tiền của Chu Ngọc thì phải trả cái giá đắt!”
Lập tức có hai người mặc đồ đen bước đến, nhấc gã lên khỏi mặt đất.
“Xin anh đó Chu Ngọc. Tôi biết lỗi rồi, cùng lắm thì tôi trả tiền lại cho anh!”.
“Lúc hai người làm những việc này trên đầu tôi thì nên nghĩ đến sẽ có kết cục này. Các người cho rằng Chu Ngọc tôi là người tốt à? Không, so với tưởng tượng của hai người thì tôi còn tàn nhẫn hơn ngàn lần, cho nên hưởng thụ thật tốt thời gian còn lại đi.”
Anh ta quay lưng về phía bọn họ, không quan tâm đến tiếng kêu cứu ngày một cách xa của Trần Phong Vũ.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ xuất hiện.
Chu Ngọc đứng trên tầng cao nhất, không rời đi. Dưới chân anh ta đầy tàn thuốc, số lượng đại khái khoảng hai gói thuốc lá.
Mình đã bị cắm sừng thành thế này thì còn tâm trạng làm gì nữa.
Hơn nữa, anh ta nhớ mình còn nợ Thư Khả Như một lời xin lỗi chính thức, xin lỗi cho những chuyện mình đã làm với cô ấy.
Anh ta coi mắt cá là ngọc trai, vứt bỏ viên ngọc trai thật sự!
Nếu không sợ đau, anh ta rất muốn tát cho mình vài cái. Bản thân thật sự quá khốn nạn, một cô gái tốt như vậy lại không biết trân trọng, còn không ngừng làm tổn thương và hạ nhục cô ấy!
Anh ta không phải người!
Chu Ngọc ép mình phải bình tĩnh, buộc mình không được nghĩ đến chuyện này. Anh ta sợ mình không kiểm soát được lại có xúc động đi giết người.
Nghĩ đến chuyện tuy mình không phát sinh quan hệ với Tần Ngọc Linh, nhưng lại hôn môi với cô ta thì trong lòng lại thấy buồn nôn.
Thư Khả Như không muốn hôn môi với anh ta là đúng!
Điện thoại trong túi anh ta reo lên, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên là anh ta dứt khoát vứt nó đi luôn!
Tô Thanh Anh đến viện nghiên cứu dòng sản phẩm chăm sóc da Misi thuộc tập đoàn Nguyễn thị. Đây là một kiến trúc hình khối rubik, cửa chính màu trắng cho người ta có cảm giác rất cao lớn.
Vừa đi vào đã có luồng không khí mát lạnh và thơm ngát ập tới. Có hai chữ Mini cực to được treo phía sau bàn lễ tân. Tô Thanh Anh không cần đoán cũng biết bên trong toàn bạc nguyên chất, bên ngoài được nạm viền vàng.
Cô không thể không lắc đầu cảm thán, Nguyễn Hạo Thần nhiều tiền thật. Có phải không có chỗ để tiêu tiền không?
Cho nên mới tiêu hết tiền vào chỗ này?
Ban đầu, hai nhà liên hôn là vì Nguyễn thị có vấn đề tài chính cần nhà họ Tô trợ giúp. Bây giờ vật đổi sao dời, tập đoàn Nguyễn thị đã đạt đỉnh cao trong tay của Nguyễn Hạo Thần, còn tập đoàn Tô thị năm đó không còn nữa, cũng không còn cô gái ngây thơ ngày đó nữa.
Chương 197 anh ta không thể tự quyết định được.
“Thưa cô, xin hỏi cô có việc gì?”
Một bảo vệ bước đến hỏi.
Cô nghe thấy giọng nói này thì thu suy nghĩ của mình lại, hơi mỉm cười.
Cô đưa thẻ nhân viên của mình ra.
“Chào anh, tôi là Tô Thanh Anh, nhân viên phòng kế hoạch ở tổng bộ tập đoàn Nguyễn thị. Hôm nay tôi đến là để tìm hiểu về dòng sản phẩm thứ năm của Misi. Để quảng bá sản phẩm tốt hơn thì tôi phải tự tìm hiểu thành phần trong đó.”
Bảo vệ cẩn thận kiểm tra thẻ nhân viên của cô, có thể vào hay không thì một bảo vệ nhỏ như anh ta không thể tự quyết định được.
Trong thời gian này, có rất nhiều người của các hãng chăm sóc da khác giả làm nhân viên trên tổng bộ xuống, cũng mang danh nghĩa là đến khảo sát. Nhưng thực tế là để ăn cắp công nghệ cốt lõi của Misi. Nếu công nghệ cốt lõi bị truyền ra ngoài, tập đoàn Nguyễn thị sẽ chịu tổn thất không tính nổi.
Bảo vệ nhìn thẻ nhân viên, lại cẩn thận dò xét Tô Thanh Anh, cảm thấy hơi quen mặt.
Anh ta trả thẻ nhân viên lại cho cô: “Cô đến bàn lễ tân kiểm tra đối chiếu một chút. Phải kiểm tra đối chiếu với bên tổng bộ rồi mới có thể vào quan sát.”
Tô Thanh Anh cũng không nhiều lời, lập tức đi qua đó.
Cô lặp lại những lời vừa nãy mới nói với bảo vệ một lần nữa, cô ghét nhất là tình huống thế này.
Nếu không phải vì phương án quảng bá, cô cũng lười chạy đến đây.
(D)
Nhân viên lễ tân nhìn Tô Thanh Anh, trước tiên là gọi điện cho nhân viên phụ trách mảng này của tổng bộ. Nhưng không biết đối phương đã nói gì mà nhân viên lễ tân cúp máy ngay, khó xử nhìn Tô Thanh Anh.
“Thật ngại quá cô Tô, lúc nãy tôi vừa mới kiểm tra đối chiếu với nhân viên tổng bộ mà không có tên cô trong danh sách. Hơn nữa, tổng bộ có quy định, không có thông báo của nhân viên cấp cao trong tổng bộ thì nhân viên không được phép tự đi vào viện nghiên cứu Misi.”
Đều là công ty nhà mình mà còn phải ra quy định như vậy. Nhưng mà lòng người trên thương trường phức tạp, có quy định như vậy cũng là lẽ tất nhiên, để phòng lỡ như!
“Chậc chậc, tôi còn tưởng bản lĩnh của Tô Thanh Anh lớn lắm chứ.”
Cô nghe thấy giọng nói này thì lẳng lặng trợn mắt, thật đúng là âm hồn không tan. Đi đến đâu cũng gặp cô ta, sao cô ta còn chưa chầu trời cho rồi?
Lâm Tiêu rất kiêu căng đi đến bên cạnh cô, nhân viên lễ tân thấy cô ta thì lập tức kính cẩn đứng dậy.
“Cô Lâm, cô đến rồi. Bên tổng bộ đã gọi đến báo rằng hôm nay cô sẽ đến.”
Lâm Tiêu gật đầu, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Không bao lâu sau, một chàng trai đi đầu dẫn theo bốn người bước ra khỏi thang máy.
“Chào cô Lâm, tôi là Đậu Tín Nghĩa, là giám đốc viện nghiên cứu Misi. Hôm nay cô Lâm thay mặt tổng giám đốc đến đây thị sát là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ừ, để quảng bá cho sản phẩm dòng thứ năm của Misi của chúng ta tốt hơn, nên tôi tự mình đến đây để tìm hiểu thêm về sản phẩm.”
“Vậy thì hãy đi cùng tôi, nhất định có thể giúp cô hiểu thêm về công nghệ chính và hiệu quả chăm sóc da của dòng sản phẩm Misi thứ năm. Nếu chính thức được đưa ra thị trường thì nó nhất định sẽ trở thành dòng sản phẩm nổi tiếng nhất với phái nữ.”
Đậu Tín Nghĩa rất kính cần giải thích.
Sau đó, anh ta nhìn về phía Tô Thanh Anh đang đứng phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt nhanh chóng lộ vẻ khinh thường.
Anh ta bước qua đánh giá cô, về mặt trang phục thì rất thời thượng nhưng mà thân phận lại không ra gì. Hơn nữa, nhân viên tổng bộ muốn đến đây thì đều có người phụ trách thông báo trước.
Chương 198 Tôi cần sự trợ giúp của cô!”
Nhưng mà cô gái này lại không có, cho nên đúng là làm cho người ta nghi ngờ về thân phận của mình.
“Cô, bây giờ có thể cút ra khỏi viện nghiên cứu Misi của chúng tôi rồi. Cô còn đứng ở đây thì cẩn thận tôi tố cáo cô ăn trộm công nghệ cốt lõi của viện nghiên cứu chúng tôi.”
Tô Thanh Anh vừa định phản bác thì điện thoại lại reo lên.
Cô nhìn thấy là Tôn Tử Phàm thì bắt máy ngay trước mặt bọn họ.
“Tiểu Anh, tôi có chuyện rồi. Bây giờ tôi đang ở bến cảng gần nhất trên đường Đông Hoa. Tôi cần sự trợ giúp của cô!”
Đùng!
Cô rõ ràng nghe thấy tiếng súng, nháy mắt đã hiểu ra chuyện mà anh ta nói rốt cuộc là cái gì. Tình huống như vậy quả thật hơi khó giải quyết, nhưng cô nhất định phải cứu!
Sau khi cúp điện thoại thì khuôn mặt nhỏ của cô hiện vẻ lạnh lùng.
Rồi cô gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, mở loa ngoài.
Anh bắt máy trong vòng một giây.
“Alô, có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có chuyện, nếu không thì tôi đã không gọi cho anh. Anh cũng biết gần đây tôi phụ trách chuỗi quảng bá cho mỹ phẩm dưỡng da thuộc tập đoàn Nguyễn thị các anh. Tôi muốn đi tìm hiểu về sản phẩm này.
Nhưng giám đốc bên này vừa mở miệng đã thẳng thừng bảo tôi cút đi. Thật ra tôi cảm thấy tố chất nhân viên của tập đoàn Nguyễn thị còn cần phải nâng cao. Nếu không muốn tôi phụ trách quảng bá sản phẩm này thì cứ huỷ bỏ, không cần phải làm khó nhau như thế”.
“Tính cách của em trở nên yếu đuối thế từ bao giờ? Sao tôi không biết vậy? Nếu cậu ta bảo em cút thì em cứ cho cậu ta nếm thử cách cút chính xác, bảo đó là ý của tôi.”
“Chậc chậc, cái tính này của tổng giám đốc Nguyễn thật sự làm tôi ngày càng thích đó, không cho nhân viên của mình chút mặt mũi nào.”
Tô Thanh Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của Đậu Tín Nghĩa mà thấy vui sướng trong lòng.
“Em thích là được rồi, đừng tức giận là được. Em thấy làm sao mà vui thì cứ làm, đừng để bản thân bị tủi thân.”
“Vậy được, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Cô không cho Nguyễn Hạo Thần cơ hội trả lời, cứ vậy nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Vẻ mặt của Lâm Tiêu rất khó coi, chồng sắp cưới của cô làm trò như vậy trước mặt nhiều người để giữ mặt mũi cho người phụ nữ khác. Làm thế thì mặt mũi cô ta biết để đầu bây giờ?
Rất nhiều người nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt kỳ lạ, thế này là chồng sắp cưới thích cô gái khác rồi?
“Tô Thanh Anh, con đàn bà khốn nạn. Có phải có dụ dỗ Thần rồi không!”
Cô nghe vậy thì cười chế giễu: “Cô cho rằng ai cũng coi Nguyễn Hạo Thần của cô quý giá lắm sao?”
“Cô Tô, ban nãy thật ngại quá. Nếu không thì bây giờ tôi dẫn cô đi xem, nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”
Thái độ của Đậu Tín Nghĩa với Tô Thanh Anh thay đổi ba trăm sáu mươi độ trong nháy mắt.
“Không cần, bây giờ tôi có việc gấp phải xử lý, anh cứ dẫn cô vợ tương lai của tổng giám đốc đi tham quan tìm hiểu đi. Kinh nghiệm làm việc của bà chủ tương lai các anh bằng không đấy.”
Xe của Tô Thanh Anh lao nhanh trên đường, bây giờ cô khá lo cho tình hình của Tôn Tử Phàm. Chắc chắn anh ta đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, nếu không anh ta sẽ không nóng lòng gọi điện cho cô như thế.
Những năm qua Tôn Tử Phàm rất ít khi nhờ cô trợ giúp, trừ phi thật sự bất đắc dĩ.
Chương 199 Không để ý đến nó nữa.
Chỗ cô cách bến cảng Đông Hoa không quá xa nhưng cũng cách một khoảng nhất định, để qua bên đó cũng cần chút thời gian.
Mà vào lúc này tình hình của Tôn Tử Phàm rất nguy cấp, cũng không biết là ai tiết lộ hành tung của anh ta, để kẻ thù của anh ta đuổi đến tận Giang Thành.
Tôn Tử Phàm nằm bò trên một cánh buồm rách, tay bịt lấy vết thương đang chảy máu ở tay bên kia, ở dưới thuyền cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Hơn nữa không chỉ có một người!
Tôn Tử Phàm biết là đám người kia đuổi đến, là đám người nước ngoài hợp tác với người Hoa.
Vào lúc Tôn Tử Phàm chuẩn bị thở ra một hơi thì bất chợt có tiếng hai người nói chuyện, một người nói tiếng Anh một người nói tiếng Trung.
"Các người đúng là một đám vô dụng, đông như thế mà không bắt nổi một người, các người có biết trong tay anh ta đang giữ một thứ rất quan trọng không?"
"Ông Johan, bây giờ chúng tôi đang cố đuổi bắt anh ta, nhưng ông cũng biết cái tên Tôn Tử Phàm kia mà, anh ta là thiếu chủ của Thanh Môn hội. Cho dù chúng tôi muốn bắt người thì cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn, nếu để Thanh Môn hội biết thì chúng ta không có cơ hội thắng đầu. Ông Johan, ông cũng biết thế lực của chúng tôi không tập trung ở bên này, làm việc cũng không tiện, vì thế nếu chúng ta ầm ĩ quá thì không có lợi."
Johan nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt nước trong suốt, một khuôn mặt chuẩn nét phương Tây đang có vẻ tức giận.
Cách đây không lâu, Tôn Tử Phàm vì vấn đề đường thủy mà tranh chấp với những người này, lúc đi còn cầm theo một thứ của bọn họ, chính là một chiếc USB.
Tôn Tử Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng theo cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ thì cái USB anh ta cầm rất quan trọng.
Không biết bên trong có phải là chứng cứ phạm tội hoặc là thứ xấu xa gì đó hay không, sau khi trở về anh ta ném thẳng vào ngăn kéo, không để ý đến nó nữa.
Hôm nay nếu không phải đột nhiên bị người ta gọi đến đây, bọn họ lại mai phục ở chỗ này thì có khi anh ta đã quên mất còn có một thứ như thế.
"Thứ bên trong USB đó rất quan trọng, không cần biết mấy người dùng cách gì cũng phải lấy lại, bằng không tất cả các người sẽ trở thành đồ ăn cho bé cưng của tôi. Một đám vô dụng như các người, tôi còn lo bé cưng của tôi ăn vào cũng không thông minh lên được ấy chứ!".
Người đàn ông mặc âu phục đen đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy nhưng cũng không hé răng nói nửa lời.
Anh ta cúi gằm mặt, đầy vẻ không cam lòng.
Johan Nelson có thú cưng là một con sư tử, nó đối với người lạ vô cùng hung bạo, bị ngoạm một phát thì đúng là không còn mạng nữa.
Bình thường sư tử hay bị ông ta bỏ đói mấy ngày mới cho ăn một lần, những kẻ phạm lỗi sai thường sẽ trở thành bữa tối của nó.
Lòng dạ của Johan Nelson khó đoán, người bình thường không thể nào biết được ông ta đang nghĩ gì, vì thế người làm việc dưới trướng ông ta lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ biến thành món tráng miệng cho con sư tử kia.
Còn những người này chẳng qua chỉ là nghe theo lời dặn dò của lão đại đến trợ giúp ông ta mà thôi, bị so sánh như vậy thì cho dù là ai nghe cũng thấy khó chịu.
Nói cách khác khó nghe hơn, ông ta đang mắng đối phương không bằng súc sinh!
Thấy Johan Nelson rời đi, Lý Hướng Tiêu nhổ một bãi nước bọt xuống nước, chửi thầm.
Chương 200 Cẩn thận kẻo bị đánh hội đồng!"
"Đùa gì thế không biết, ở địa bàn của người ta mà còn dám lớn lối thế này, cẩn thận kẻo bị đánh hội đồng!"
Lúc này có mấy người mặc đồ đen chạy tới: "Anh Tiêu, tìm khắp nơi rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Tử Phàm đâu cả, có khi chạy rồi cũng nên."
"Chạy thì chạy, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, đồ chó Johan kia tự nghĩ mình giỏi thì để ông ta tự tìm đi."
"Anh Tiêu, Johan Nelson kia với lão đại của chúng ta có quan hệ như thế nào vậy?"
"Đương nhiên là quan hệ hợp tác, mày tưởng họ là anh em đấy à? Đi thôi đi thôi, nhanh về đi thôi."
Khi đám người kia đi hết, qua một lúc nữa Tôn Tử Phàm mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh ta liếc qua cánh tay đang chảy máu đầm đìa, thở dài bất lực.
Điện thoại trong túi rung lên, anh ta thấy là Tô Thanh Anh gọi đến thì nhanh chóng bắt máy.
"Tiểu Anh."
"Em đến bến cảng rồi, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Em cứ đợi anh ngoài đó, giờ anh qua ngay."
"Được."
Chỉ là Tôn Tử Phàm không ngờ rằng đám người kia vẫn ở lại bến cảng, chưa hề rời khỏi đó.
Bọn họ về sớm quá thì không ăn nói được với lão đại, chẳng bằng ngồi chơi xơi nước, về muộn một chút thì cũng dễ báo cáo hơn.
Tô Thanh Anh xuống xe, hai tay khoanh trước ngực và tựa người vào cửa xe, ánh nắng chói chang, ánh sáng và sức nóng ấy khiến cô thấy đau mắt.
Nhìn thấy bóng người lảo đảo của Tôn Tử Phàm đi tới, cô vội vàng bước đến dìu anh ta, vẫn chưa kịp nói gì thì sắc mặt của Tôn Tử Phàm thay đổi: "Mau lên xe, chạy mau!"
Tô Thanh Anh không dám chần chừ, lên xe xong lập tức nổ máy lái đi.
Đám người Lý Hướng Tiêu cũng vội vã lên xe đuổi theo sau.
Bọn họ nghĩ rằng Tôn Tử Phàm đã trốn khỏi cảng rồi, nhưng không ai ngờ rằng anh ta chẳng những chưa đi khỏi đó mà còn gọi người đến đón.
Bến cảng cũng không rộng, chỉ là một nơi nhỏ thôi, rốt cuộc Tôn Tử Phàm đã trốn ở xó xỉnh nào?
Tô Thanh Anh rất tập trung lái xe, không hề có chút hoảng hốt nào.
Cô liếc mắt nhìn hai chiếc xe đang theo đuôi, không nhịn được hỏi Tôn Tử Phàm: "Kẻ thù của anh đấy à? Hay là mới đắc tội với người ta?"
Tôn Tử Phàm lắc đầu, mí mắt giật giật: "Cái gì gọi là mới đắc tội với người ta? Tiểu Anh, lẽ nào em cho rằng anh là loại người thích gây sự thế sao?"
Tô Thanh Anh quả quyết lắc đầu, Tôn Tử Phàm và cô cùng nhau trưởng thành, không ai có thể hiểu rõ anh ta hơn cô.
ít nhất là trong lúc quen biết anh ta, xưa nay đều là anh ta chăm sóc cho cô, chín chắn thận trọng, lịch thiệp chu đáo.
Những từ này rất thích hợp để miêu tả Tôn Tử Phàm, có điều mỗi người đều có hai bộ mặt, cô không cần thiết phải tìm hiểu về bộ mặt tàn nhẫn kia của anh ta.
Rầm!
Đột nhiên xe bị đâm vào, Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện hai chiếc xe đang kẹp hai bên.
"Tiểu Anh, em không cần căng thẳng quá, cứ lái từ từ là được."
Tôn Tử Phàm lo tình hình như lúc này sẽ khiến cô căng thẳng và sợ hãi, vì thế mới an ủi.
"Em chú ý an toàn, cùng lắm thì anh để bọn họ bắt một lần cũng được."
"Anh thắt chặt dây an toàn vào, đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa. Có em đây sao có thể để bọn họ bắt anh đi được, anh bảo vệ em nhiều lần như
vậy, bây giờ đến lượt em bảo vệ anh một lần!"
Chương 201 Em đưa anh đi bệnh viện trước nhé."
Tôn Tử Phàm vẫn chưa tỉnh lại khỏi lời nói của cô, đột nhiên xe chạy như bay, tốc độ nhanh đến mức bỏ lại hai chiếc xe đang ngỡ ngàng ở đằng sau.
Đây là định đi tìm chết à? Lái nhanh thế!
Lý Hướng Tiêu thấy thằng em lái xe vẫn đang ngây ngốc thì vỗ đầu gã, quát: "Lúc nào rồi mà còn ngẩn ra đấy, người ta lái xe nhanh như tên lửa kìa, chúng mày cũng phải học người ta một chút chứ!"
"Anh Tiêu, không phải em không muốn lải nhanh, mà là em không có cái gan đấy. Người ta không muốn sống nữa thì chúng ta cũng không đến mức đi tìm chết chứ, lái xe quá tốc độ dễ xảy ra cảnh về chầu ông bà lắm."
Lý Hướng Tiêu lườm một cái với vẻ mặt cau có, anh ta đánh một cái vào đầu gã tài xế: "Con mẹ nó mày bớt nói nhảm cho tao nhờ, cứ lái bằng tốc độ máy bay cho tao! Á!"
Xe đột ngột tăng tốc, Lý Hướng Tiêu ngã ngửa về chỗ ngồi.
"Ôi, cái eo của tao, bảo mày tăng tốc thì mày tăng à, bảo mày ăn cứt mày có ăn không?"
"Anh Tiêu, là anh bảo em lại bằng tốc độ máy bay mà, còn không tăng tốc thì mất dầu xe bọn họ đấy... Mất dấu thật rồi này!"
Lý Hướng Tiêu: "..."
Anh ta có một cảm giác kích động muốn văng tục, khó lắm mới tìm được Tôn Tử Phàm, kết quả lúc đuổi theo thì mất dấu.
Lúc này Tôn Tư Phàm cũng không khá hơn chút nào, nhìn khung cảnh xung quanh lóe lên, trong lòng anh ta thấy vô cùng hoang mang.
Sao anh ta không biết kỹ thuật lái xe của Tô Thanh Anh lại đỉnh như vậy nhỉ, lúc ở Mỹ cũng ít khi thấy cô lái xe, đi công tác cũng có người đưa đón.
"Tiểu Anh, em lại chậm lại chút đi, tim anh đập nhanh quá, nhất định phải chú ý an toàn đấy"
"Anh lo em sẽ kéo anh chết cùng hả?"
"Không không không, anh chỉ lo xảy ra tai nạn thôi, bị thương cũng đau lắm chứ bộ."
Tô Thanh Anh thấy dáng vẻ cuống quýt biện giải của Tôn Tử Phàm thì cảm thấy rất buồn cười, lúc cô lén lút đi chơi đua xe đúng là chưa nói cho anh ta nghe.
Vết thương trong lòng khiến cô muốn đi thử nghiệm rất nhiều chuyện nguy hiểm, dù sao cũng là người đã từng chết một lần, nó khiến cô hiểu rõ tầm quan trọng của một tính cách mạnh mẽ, nếu không mạnh mẽ thì sẽ chỉ bị người khác bắt nạt thôi.
Đó là kinh nghiệm cô rút ra được sau những gì đích thân trải nghiệm vào năm năm trước.
"Tử Phàm, anh phải tin em, em không yếu như những gì anh nghĩ đâu, em đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi."
"Phải, anh biết là em đã trở nên rất mạnh mẽ, nhưng chúng ta không phải đang ở trường đua. Đây là đường giao thông xe cộ tấp nập, nếu lái nhanh quá thì dễ gây tai nạn lắm."
Tô Thanh Anh nghe những lời này lại cảm thấy không đúng lắm, Tôn Tử Phàm trở nên lo xa như thế từ bao giờ, không ngờ anh ta còn nói với cô về vấn đề tham gia giao thông cơ đấy.
Tô Thanh Anh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, hai chiếc xe kia đã không còn bám theo nữa, Vì vậy cô giảm tốc xuống.
"Tay anh sao rồi? Em đưa anh đi bệnh viện trước nhé."
Tôn Tử Phàm dứt khoát từ chối, nếu đến bệnh viện bác sĩ thấy vết thương do súng đạn gây ra thì có thể sẽ chọn báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ rước phải kha khá phiền phức."
"Không cần đến bệnh viện đâu, về thẳng biệt thự bên kia đi, ở đó có bác sĩ riêng khám cho anh."
"Vậy được, chúng ta đi đón Tiểu Bảo trước đã, bây giờ chắc thằng bé đã tan học rồi."
Tô Thanh Anh lại tăng tốc, lần này Tôn Tử Phàm lại không nói gì.
Tô Thanh Anh muốn đi đón Tô Tiểu Bảo, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian trị thương của Tôn Tử Phàm, cho nên cô chỉ có thể lái nhanh lên thôi.
Ở cổng nhà trẻ, Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy mẹ mình đến đón thì khỏi nói cũng biết cậu bé vui mừng cỡ nào, đứng từ xa đã vẫy tay hô to.
Chương 202 Cái này cũng khó tin quá đi mất.
"Mẹ, con ở đây này, ở đây này!"
Cô giáo đứng ở bên cạnh thấy thế cũng nhìn theo cậu bé.
Lúc nhìn thấy Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Người xinh đẹp nên sinh đứa con trai cũng cực kỳ đẹp trai!
Cô giáo ngồi xuống: "Tô Cảnh Nhạc, đó là mẹ con hả?"
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, cong môi cười khúc khích.
"Vâng ạ, cô Mộc, đó là mẹ con đó, mẹ con xinh lắm đúng không?"
"Ừ, mẹ con thật sự rất xinh đẹp."
Cô giáo Mộc cười nói với cậu bé.
Tô Thanh Anh đi tới chỗ con trai, cô giáo Mộc cũng đứng lên, cười rất ôn hòa.
"Chào cô, tôi tên Mộc Thanh, cô có thể gọi tôi là cô giáo Mộc, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tô Cảnh Nhạc."
"Chào cô Mộc, tôi tên là Tô Thanh Anh, là mẹ của Tô Cảnh Nhạc, thằng bé ở trường không gây rắc rối cho các cô chứ?"
"Mẹ, con là một bé ngoan đó. Sao có thể gây rắc rối cho cô giáo như mấy đứa trẻ con ba tuổi được? Mẹ cũng coi thường cục cưng nhà mình quá rồi đấy."
Tô Thanh Anh cúi xuống nhìn con trai, nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Cô Tô, tôi có thể nói chuyện riêng với cô mấy câu được không?"
Tô Thanh Anh gật đầu, đi sang một bên với cô giáo Mộc.
"Cô Mộc có chuyện gì sao? Có phải là Tiểu Bảo có vấn đề gì không?"
Cô giáo Mộc lắc đầu: "Không có, cũng chính vì không có vấn đề gì nên tôi mới lo lắng. Bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc ở trường vẫn rất ngoan, cũng vô cùng thông minh, những thứ cô giáo dạy đều biết hết rồi.
Bốn tuổi là thời điểm trẻ com bướng bỉnh nhất, nhưng những tính cách đó Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn không có.
Trong chuyện này nhất định là có một phần nguyên nhân do người lớn trong nhà, đừng có lúc nào cũng bận bịu công việc, nên dành thời gian để chơi cùng con trẻ, nếu không sau này con trẻ sẽ dễ đi sai hướng lắm đó ạ."
Tô Thanh Anh bất đắc dĩ phải gật đầu.
"Bình thường cậu bé cũng không chơi cùng các bạn, lúc nào cũng ngồi một mình ngây ngốc hoặc viết vẽ gì đó lên giấy. Tôi hy vọng gia đình có thể quan tâm đến cậu bé nhiều hơn."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo Mộc. Tôi còn có chút chuyện gấp nên đi trước đây ạ."
"Vâng."
Tô Thanh Anh vội vàng quay người dẫn Tiểu Bảo đi.
Trước giờ Tô Cảnh Nhạc luôn rất nhạy cảm, nhìn thấy mẹ mình sốt ruột như thế nên cậu bé lập tức khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?"
"Ừ, daddy Tử Phàm của con bị thương rồi, bây giờ mẹ phải đưa daddy về nhà chữa trị."
Tô Cảnh Nhạc nghe vậy thì cau mày, daddy Tử Phàm lúc nào cũng vô cùng lợi hại, sao tự dưng lại bị thương?
Lúc lên xe thì Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy máu chảy đỏ sẫm trên cánh tay trái của Tôn Tử Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, đó đâu phải vết thương bình thường.
"Con ngồi cần thận nhé Tiểu Bảo, thắt dây an toàn vào, mẹ sắp đua xe đấy.”
Tô Cảnh Nhạc: "..."
Tôn Tử Phàm: "..."
"Daddy, tay daddy không sao chứ? Ai làm daddy bị thương thành thế này vậy? Còn là vết thương bị đạn bắn nữa!"
Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm nghe thấy thế cũng giật mình, thằng bé này rốt cuộc hiểu biết tới mức nào vậy?
Nhìn qua một cái là có thể biết đây là vết thương do súng đạn gây ra à?
Cái này cũng khó tin quá đi mất.
Nó mới bốn tuổi thôi mà!
Tô Thanh Anh không dám chậm trễ nữa, lái xe phi như bay.
Chương 203 Sao không tự mình mở ra xem?"
Sau khi về biệt thự, người trong biệt thự thấy Tôn Tử Phàm bị thương nên lập tức gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.
Chỉ một lát sau, bác sĩ vội vàng chạy tới, Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc ngồi chờ ở dưới lầu.
"Tiểu Bảo, con nói mẹ nghe, con đi học ở trường mẫu giáo có vui không? Nếu không vui thì nhất định phải nói cho mẹ đấy, mẹ biết sau khi về nước thời gian ở bên con rất ít, nhưng mẹ hứa sau này chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian chơi cùng con hơn."
Trên mặt Tô Thanh Anh tràn ngập vẻ áy náy, cũng tại cô mà Tiểu Bảo mới trưởng thành sớm như vậy.
Nếu không để thằng bé biết được những chuyện trước đây thì tốt biết bao, thằng bé cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, chứ không phải bị cuốn vào chuyện của người lớn như bây giờ.
Tô Cảnh Nhạc nhíu mày, bây giờ cậu có thể cảm thấy tâm trạng lúc này của mẹ mình, nhất định là cô giáo Mộc đã nói với mẹ về chuyện của cậu ở trường.
Nếu không thì tại sao mẹ cậu lại đột nhiên nói những chuyện này, huống chi mẹ đã đối xử với cậu rất tốt rồi. Có thời gian thì chơi cùng cậu, không có thì thôi cũng được mà, cậu bé cũng đâu phải mấy đứa nít còn đang đòi bú đầu.
"Có phải cô Mộc nói với mẹ con thường ngồi một mình ngây ngốc, cầm giấy bút viết về lung tung, còn không thèm chơi với các bạn đúng không?"
Tô Thanh Anh: "..."
Nếu không phải lúc hai người nói chuyện cách Tô Cảnh Nhạc rất xa thì bây giờ có cực kỳ nghi ngờ Tô Cảnh Nhạc đã đứng cạnh nghe lén được gì đó.
"Mẹ, con ngây người là bởi vì con đang nghĩ mã code, nghĩ xem phải làm sao mới nâng cao trình hacker của mình. Con vẽ lung tung là bởi vì không nghĩ được, dùng cách đó có thể giải tỏa được sự rối loạn trong đầu, như vậy mới không mắc bệnh tâm thần.
Vì thế con làm gì có thời gian mà chơi với đám nít ranh kia, chưa xong việc mà còn đi chơi là không đúng"
Tô Thanh Anh nghe con trai giải thích xong thì suýt nữa đã quỳ xuống.
Con trai ơi, con có thể biểu hiện giống bạn đồng trang lứa một chút được không?
Cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng thở dài.
Hai tiếng sau Tôn Tử Phàm và bác sĩ đi từ trên lầu xuống, sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn có tinh thần và dịu dàng như cũ.
ở đây không có những thiết bị điều trị như ở bệnh viện, vì thế có vài loại thuốc không thể sử dụng để tránh phát sinh trường hợp bị dị ứng hoặc cơ thể bài xích.
"Cậu Tôn, nhất định phải chú ý không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng"
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, ông dài dòng thật đấy!"
Tôn Tử Phàm mất kiên nhẫn đuổi người, anh ta cũng đâu phải mới bị thương một hai lần, anh ta biết phải chú ý gì mà.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta bất đắc dĩ: "Bác sĩ là vì muốn tốt cho anh, anh lại chê bai người ta lắm lời, chỉ e sau này anh chết cũng không ai thèm nhặt xác cho anh thôi."
Tôn Tử Phàm nghe thấy cô nói vậy thì cười cợt, sau đó không nói thêm gì nữa.
trong phòng khách chỉ còn ba người, Tôn Tử Phàm lấy một chiếc USB màu đen từ trong túi quần ra, đặt trên bàn rồi ngồi xuống.
"Đây là thứ anh tiện tay cầm về sau khi xảy ra tranh chấp với những người kia ở bên Bắc Mỹ, dù sao lúc đó cũng chỉ có cái USB này để ở chỗ dễ nhìn nhất, ai mà biết thứ này lại quan trọng thế chứ."
Tô Thanh Anh cầm lên xem xét thật kỹ, đây quả thực chỉ là một chiếc USB bình thường, những nội dung trong này có bình thường hay không thì còn chưa biết được.
Những người kia vội vã đi tìm cái này như thế, chắc chắn không hề đơn giản.
"Anh không phải cao thủ máy tính à? Sao không tự mình mở ra xem?"
"Anh lo mở ra sẽ bị người ta theo dõi vị trí. Em cũng biết mà, bình thường mấy thứ như vậy đều sẽ được người ta tiến hành mã hóa, trong đó có khi còn có hệ thống định vị, một khi cắm USB vào những người kia lập tức sẽ nhận được cảnh báo, sau đó xác định được vị trí."
"Daddy, nghe có vẻ lợi hại ghê, daddy có thể dạy con không?"
"Đây là định vị cơ bản nhất, không phải thứ gì ghê gớm lắm đâu."
Chương 204 "Vậy anh định làm thế nào?"
"Vậy anh định làm thế nào?"
Tô Thanh Anh là đang muốn hỏi nên giải quyết cái USB này thế nào, thứ này tồn tại chỉ đem đến nguy hiểm, giữ lại cũng không đáng.
Tôn Tử Phàm cong môi, nhìn Tô Thanh Anh, nói: "Anh cũng khá tò mò nội dung bên trong, anh có thể mã hóa được mật mã bên trong, có điều cần có thời gian. Hơn nữa khi anh mã hóa có thể đối phương sẽ nhận được thông tin, sau đó biết được vị trí của anh, vết thương của anh vẫn chưa ổn, tay không thể cử động mạnh được."
(D
Nói tới chuyện này, Tô Thanh Anh đột nhiên nhớ ra gì đó.
Năm năm trước Tôn Tử Phàm cũng đã từng tấn công vào hệ thống của tập đoàn Nguyễn thị, không những thế còn tiết lộ một phần phương án tuyên truyền ra ngoài.
Khi đó anh ta phá tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị nhưng cũng không bị người ta lần ra dấu vết đấy hay sao?
Sau đó, trước khi quay về còn dẫn Tiểu Bảo làm mưa làm gió, suýt nữa thì bị người ta tóm được.
"Năm đó lúc anh xâm nhập vào tập đoàn Nguyễn thị mà không bị người ta lần ra vị trí sao?"
Nói đến chuyện này, Tôn Tử Phàm để lộ ra nụ cười có hàm ý sâu xa.
"Tiểu Anh, chắc em không biết đâu nhỉ, trước đây tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị là do anh lắp đặt hệ thống hộ đấy. Cải tường lửa đó là do anh đích thân thiết kế, vì thế anh biết bug ở chỗ nào, muốn phá nó rất đơn giản. Nhưng anh không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần cũng là một cao thủ, còn đặt một hệ thống bảo vệ trên tường lửa. Quả thật là anh đã quá xem thường Nguyễn Hạo Thần rồi."
Nguyễn Hạo Thần là một người đàn ông tài giỏi, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, chỉ riêng thành tựu trong lĩnh vực làm ăn đã đủ khiến người ta hâm mộ đố kị rồi.
Nhưng không ngờ anh ta dùng máy tính cũng siêu lắm!
“Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần luôn là một người ưu tú, nhưng không phải một người chồng đạt tiêu chuẩn, cũng không phải một người bố đạt yêu cầu.”.
Vẻ mặt của Tôn Tử Phàm hơi cứng lại, anh ta cười: "Chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, tối nay ăn cơm ở đây đi."
"Được."
Ngày hôm sau Tô Thanh Anh vẫn đưa Tô Cảnh Nhạc đến nhà trẻ trước, sau đó mới đi đến tập đoàn DN, lúc đến nơi thì thấy có một chiếc Ferrari đỏ rực dừng ở cửa.
Cô không khỏi nhíu mày, ai mà thiếu đạo đức thế, đỗ xe ở trước cửa công ty người ta, ai không biết còn tưởng đang ngáng đường nhân viên đấy.
Không ít người đều vây xem, cũng không biết là ai, mặt dày ghê!
Khi các nhân viên nhìn thấy Tô Thanh Anh thì đều nhanh chóng giải tán.
Phó tổng giám đốc cũng đến rồi, còn muốn đứng xem trò vui ư, trừ khi không cần công việc này nữa.
Chu Ngọc thấy Tô Thanh Anh đã đến nên lập tức lao ra khỏi xe.
Thấy Chu Ngọc đi ra, Tô Thanh Anh nhìn anh ta đầy tò mò, mới sáng sớm lên cơn gì thế không biết?
"Tô Khiết..."
Chu Ngọc gọi cái tên này nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tô Thanh Anh thì anh ta lập tức phản ứng lại.
Chương 205 “Cô ấy kéo tôi vào danh sách đen rồi!”
"Thanh Anh, tôi muốn hỏi một chút, Thư Khả Như còn làm ở chỗ cô không?"
Thái độ của anh ta thật kỳ lạ, giữa hai người bọn họ chỉ toàn xích mích, bây giờ Chu Ngọc còn đi tìm Thư Khả Như?
“Anh có chuyện gì không, nếu có thì cứ gọi điện thoại cho cô ấy.”
Chu Ngọc xấu hổ cào tóc, có hơi lúng túng: “Cô ấy kéo tôi vào danh sách đen rồi!”
"Ồ.” Tô Thanh Anh lạnh nhạt trả lời, sau đó không để ý tới anh ta nữa mà đi thẳng vào công ty.
Chu Ngọc vội vàng đuổi theo gọi lại: "Này này Thanh Anh, nể tình chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ cô không giúp tôi chuyện gấp này được sao?”
Tô Thanh Anh nghe vậy thì dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn anh ta rồi cười với ý sâu xa: “Muốn tôi gọi Khả Như xuống cũng được, nhưng đổi lại anh phải hợp tác với tập đoàn DN chúng tôi.”
Chu Ngọc cảm thấy bất ngờ, lại còn có kiểu giao dịch như vậy nữa à?
“Nhưng nói trước là tôi không hề ép anh đâu nhé, có đồng ý hay không là do anh quyết định”
“Được, hợp tác thì hợp tác, tập đoàn Chu thị tôi lớn như vậy chẳng lẽ còn thiếu chút tiền đó sao?”
Tô Thanh Anh cười tươi rạng rỡ đi tới chỗ lễ tân nói: "Báo với trợ lý của tôi xuống đây một chuyến, nói là tôi gọi.”
“Vâng, phó giám đốc”
Lúc này điện thoại trong túi Tô Thanh Anh rung lên, cô lấy ra xem, sau đó cho lại vào túi.
“Tiểu Anh, hy vọng cháu có thể nhanh hơn, chú Huy chờ tin tốt của cháu.
Sau đó trước mắt Tô Thanh Anh luôn hiện lên tin nhắn đó, nhanh hơn ư, cô cũng muốn đấy nhưng tiến độ bên Nguyễn Hạo Thần thì không nhanh nổi!
Một lúc sau Thư Khả Như đã xuống tới, nhưng lúc nhìn thấy Chu Ngọc thì lập tức muốn quay lưng bỏ đi.
Khó khăn lắm Chu Ngọc mới gặp được Thư Khả Như sao có thể để cô ấy đi như vậy được, cho nên anh ta lập tức đuổi theo kéo tay Thư Khả Như lại: “Khả Như em nghe anh giải thích đi có được không?”
Thư Khả Như không hề do dự mà từ chối, giải thích ư? Có gì để giải thích nữa chứ. Lúc trước anh ta lựa chọn thế nào đã quá rõ ràng rồi, nếu anh ta đã chọn như vậy thì giữa hai người không nên có liên quan gì đến nhau nữa, cô ấy cũng không muốn có dính líu gì đến Chu Ngọc nữa. Cô ấy sẽ chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con trai.
Thư Khả Như cau mày hất tay Chu Ngọc ra, rồi lùi lại vài bước kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Chu Ngọc, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả, những gì nên nói tôi đã nói rõ ràng rồi. Cho dù là bây giờ hay sau này thì tốt nhất chúng ta cũng không nên liên quan gì với nhau, có như vậy thì Tần Ngọc Linh mới không tìm cách hại tôi nữa.
Hơn nữa anh cũng nên hiểu rằng ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau rồi, sau những chuyện đã xảy ra thì càng chứng minh điều đó, chúng ta thực sự vô cùng không hợp nhau.
Sẵn đây tôi chúc anh và Tần Ngọc Linh trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con trai luôn đấy, từ nay về sau hãy để tôi biến mất trong cuộc sống của hai người đi. Chu Ngọc, bắt đầu từ cái đêm mà anh lựa chọn Tần Ngọc Linh thì tôi biết giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, không còn cơ hội nào nữa!”
Chương 206 Em đừng nói nữa, anh yêu em!
Thư Khả Như nói xong thì quay lưng bỏ đi, Chu Ngọc lập tức ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau, anh ta tựa cằm trên đôi vai gầy yếu ấy, đôi tay càng siết chặt Thư Khả Như hơn.
Cả người Thư Khả Như cứng đờ, cô ấy không biết Chu Ngọc đang muốn làm gì, hôm nay thái độ của anh ta rất khác thường. Chẳng lẽ là quên uống thuốc ư?
Khả năng này rất lớn đấy, hay là Tần Ngọc Linh không thể thỏa mãn anh ta? Nghĩ đến đấy Thư Khả Như bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm!
“Không, Khả Như em tin anh đi, ngoài em ra anh không cần ai cả, anh chỉ cần một mình em
mà thôi!”
Thư Khả Như càng nghe càng nhíu mày, anh ta nói vậy là có ý gì? Anh ta khiến cô ấy thất vọng nhiều lần như vậy rồi, bây giờ lại muốn dùng cách này để cứu vãn hay sao?
Không, không thể mù quáng nữa, cô ấy đã không còn ở cái tuổi bị vài lời ngon tiếng ngọt làm cho đầu óc mụ mị nữa rồi. Trước kia có lẽ cô ấy sẽ vì một hai câu dỗ dành ngọt ngào của anh ta mà vui vẻ mấy ngày, còn bây giờ thì... Cho dù có đem một ngọn núi đường đến đặt trước mặt thì cô ấy cũng không thèm nhìn.
“Chu Ngọc, nếu anh yêu Tần Ngọc Linh thì xin mời tiếp tục, ba người chen chúc với nhau trong một mối tình anh không cảm thấy mệt mỏi sao? Còn tôi thì đã không còn sức lực chen chân vào mối quan hệ giữa hai người nữa rồi. Anh buông tha cho tôi đi, bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi, cuộc sống không có anh và cô ta đối với tôi chính là an ủi lớn nhất!”
Chu Ngọc Lâm nghe những lời nói vô tình của Thư Khả Như mà trái tim lạnh lẽo và cũng rất hoảng sợ, anh ta biết mình khốn nạn, làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi với cô ấy là anh ta
sai!
“Khả Như, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh thật sự biết mình sai rồi, quá sai rồi, nhưng xin em đừng phán tội tử hình cho anh được không?”
Khóe mắt Thư Khả Như có hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên... Lần đầu tiên anh ta nghiêm túc xin lỗi mình đến vậy. Nhưng mà có ích gì sao? Chẳng lẽ xin lỗi là có thể khiến những tổn thương mà cô ấy đã chịu biến mất ư?
Thư Khả Như giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng tay Chu Ngọc lại càng siết chặt hơn, không cho cô ấy đi.
“Khả Như, Khả Như." Thư Khả Như nghe Chu Ngọc nỉ non bên tai, không ngừng gọi tên mình, cô ấy không biết nên phải nói gì cho Chu Ngọc hiểu đây.
“Chu Ngọc, anh đã không còn nhỏ nữa, thật ra anh là một người tốt, rất chu đáo. Có thể là Thư Khả Như tôi không xứng đáng với anh, cho nên Chu Ngọc à, anh đừng như vậy.”
“Em đừng nói nữa, anh yêu em!”
Em đừng nói nữa, anh yêu em!
Anh yêu em!
Nước mắt Thư Khả Như rưng rưng, cuối cùng một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay Chu Ngọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi Thư Khả Như chỉ mới được nghe một cầu anh thích em của anh ta cách đây không lâu. Chẳng lẽ anh ta không biết ba chữ anh yêu em này nặng cỡ nào sao?
“Nhưng mà tôi không yêu anh, tôi không cho phép mình yêu anh nữa...” Thư Khả Như thì thào, không biết là đang nói cho bản thân cô ấy nghe hay là nói cho Chu Ngọc nghe.
“Anh biết không? Trái tim tôi bây giờ đã giăng kín vết thương không thể lành lại như ngày xưa được nữa, có những thứ anh đã bỏ qua một lần thì sẽ là bỏ qua mãi mãi.”
“Khả Như, em cho anh thời gian đi, chắc chắn anh sẽ từ từ chữa lành những vết thương đó, khiến trái tim em trở về như ngày xưa, trở về thời đại học lúc anh và em mới quen nhau. Anh sẽ chờ em nói rằng em thích anh rồi chúng ta sẽ ở bên nhau.
Chương 207 “Em chờ anh!”
Sau đó mỗi ngày em tự tay làm bữa sáng cho anh, nấu canh cho anh, chăm sóc mỗi khi anh đau dạ dày, rồi em bị phạt viết kiểm điểm, anh sẽ giúp em lấy lại điểm số. Sau khi uống say thì bắt đầu nói về chuyện của chúng ta, em vẫn luôn lo lắng cho anh...
Còn nữa, lúc anh và em đi học Taekwondo sẽ cùng đi ăn ở quán ven đường, cùng nhau lén ngủ trong siêu thị nội thất cả đêm sau đó bị nhân viên đuổi ra ngoài, cùng đi trộm cá, nướng rất khó ăn nhưng vẫn tranh nhau ăn, chúng ta...
“Đủ rồi Chu Ngọc!”
Trái tim Thư Khả Như đang không ngừng run rẩy, những chuyện anh ta vừa nói đều là những chuyện anh ta trải qua cùng với Tần Ngọc Linh, ý của anh ta chính là nếu lúc trước cô ấy thổ lộ thì những chuyện đó sẽ là kí ức chung của hai người rồi.
Nhưng mà!
Nhưng mà!
Có những thứ không thể trở lại thì dù có nói gì cũng vô nghĩa, chuyện của quá khứ đã trôi vào quá khứ, cho dù muốn bù đắp thì vết sẹo vẫn còn đó, dù cố tình không nghĩ đến nó thì lúc chạm vào ký ức vẫn sẽ hiện ra rõ ràng.
“Anh cho rằng những chuyện anh đã làm với tôi nói quên là quên được sao? Tôi nói cho anh biết là không thể nào, mãi mãi cũng không?”
Thư Khả Như nắm tay Chu Ngọc đặt lên tim mình, bình tĩnh nói: “Anh có còn cảm nhận được
đây nhảy lên vì anh nữa không? Ở bên trong nơi này đã từng có một chú nai nhỏ vì anh mà nhảy nhót, còn là hai lần đấy. Nhưng sau này nó đã bị giết chết rồi, nó chết thật rồi, anh tỉnh lại chưa?
Chu Ngọc ngây người, tất cả đều là lỗi của anh ta, coi mắt cá thành trân châu, còn trân châu thật thì đem rạch cho chằng chịt vết sẹo.
“Chu Ngọc, anh nên hiểu không phải vết thương nào cũng có thể bù đắp, những chuyện đã xảy ra rồi đều khắc ở trên đó, muốn quên cũng không quên nổi.”
“Anh thừa nhận anh là tên khốn, Khả Như em cho anh một cơ hội nữa anh sẽ làm nó sống lại. Anh tình nguyện cảm nhận những gì em đã trải qua, như vậy anh có thể hiểu được đau khổ em đã từng chịu, có được không?”
“Được, vậy anh đi đi, những chuyện anh đã làm với tôi anh tự mình đi cảm nhận một lần đi.”
Chu Ngọc bỗng hơi do dự.
Thư Khả Như thấy vậy thật sự rất muốn bật cười, nói yêu tôi cái gì chứ, tất cả đều là giả dối.
“Chúng ta có thể bàn bạc lại một chút không?”
“Bàn chuyện gì?”
“Chuyện đó hay là thôi đi, nếu là đàn ông thì... Anh cảm thấy không chấp nhận được.”
Thư Khả Như: “...”
Chút nữa Thư Khả Như đã tức đến ói một chậu máu, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, mình cũng không có khẩu vị nặng đến vậy.
“Được!”
Chu Ngọc hôn nhẹ Thư Khả Như, sau đó buông ra.
“Em chờ anh!”
Thư Khả Như nhìn bóng lưng Chu Ngọc chạy đi thì lại cảm thấy hơi hoảng hốt, anh ta sẽ làm thật sao? Còn nữa mọi chuyện là sao, tại sao Chu Ngọc lại đột nhiên biến thành như vậy.
Tô Thanh Anh cũng giật mình tỉnh lại, vậy mà lúc nãy cố xem đến mức thấy hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy đáng đời anh ta.
Ai cũng vậy, sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Đàn ông là một sinh vật rất kỳ lạ, lúc còn ở bên cạnh thì không quan tâm đến cảm nhận của đối phương, thậm chí làm tổn thương đối phương. Cho đến khi đánh mất rồi mới hối hận không kịp, mới nhớ đến những điểm tốt của người kia, sau đó lại tung ta tung tăng trở về nhận sai cầu xin tha thứ, chẳng lẽ mỗi người đều phải trải qua quá trình như vậy sao?
Tô Thanh Anh vẫn thích một câu nói, trong sinh mệnh của mỗi người đều sẽ có một người dạy cho bạn biết trưởng thành trong một đêm là gì.
Lúc này người xung quanh cũng đã yên lặng tản đi, có nhiều người còn cảm động đến khóc nữa. Bọn họ biết Chu Ngọc là ai, hơn nữa chắc chắn tình cảm ngày xưa với Thư Khả Như rất sâu sắc, còn Thư Khả Như cũng đã từng chịu tổn thương.
Tô Thanh Anh đi đến đưa cho Thư Khả Như một miếng khăn giấy, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Nói thật cô còn rất hâm mộ Thư Khả Như và Chu Ngọc, ít nhất Chu Ngọc đã chịu hối cải, đồng ý nhận sai và xin lỗi, nhưng Nguyễn Hạo Thần thì hoàn toàn không thể nào.
“Ừm, tớ không sao, chúng ta đi lên trước đi.”
Chương 208 “Xin hỏi ai là tổng giám đốc Hoa?”
Lúc hai người về tới văn phòng thì Thư Khả Như tức giận nhìn Tô Thanh Anh.
Đúng là quá đáng mà, Tiểu Anh lại vì một mối hợp tác mà bạn mình đi, cuối cùng là kiếm tiền quan trọng hơn hay là bạn thân quan trọng hơn đây? Sau đó cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như là kiếm tiền quan trọng hơn một chút thì phải.
Tô Thanh Anh ngồi trên bàn làm việc, cười chọc Thư Khả Như: "Cậu và Chu Ngọc đúng là một đôi oan gia nhỉ.”
“Ai oan gia với anh ta chứ, có quý mới làm oan gia với anh ta.” Thư Khả Như lập tức cãi lại.
“Nhưng mà..." Cô ấy do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhân dịp này nói luôn: “Hôm nay Chu Ngọc hành động kỳ lạ không thể hiểu nổi, trước giờ anh ta chưa từng như vậy mà. Cậu nói xem có phải vì anh ta phát hiện bị Tần Ngọc Linh cắm sừng cho nên nóng đầu chạy tới nói những lời như vậy với tớ không?”
Tô Thanh Anh nhướng mày, thông tin hấp dẫn đấy, Tân Ngọc Linh cắm sừng Chu Ngọc?
“Cậu nói cô Tần Ngọc Linh cắm sừng Chu Ngọc ư, là từ lúc nào thế?”
“Từ lúc chúng ta học đại học đã bắt đầu rồi, Chu Ngọc và Tần Ngọc Linh vào năm nhất đã
bên nhau. Sáu tháng cuối năm nhất đó cô ta lén lút qua lại với người khác, lại còn chơi trò kích thích trong rừng cây sau trường học, vô tình bị tớ bắt gặp nữa. Sau đó Tần Ngọc Linh còn có thai, là của tên Trần gì đó tớ quên rồi, tóm lại là Tần Ngọc Linh đã cắm cho Chu Ngọc một cái sừng rất lớn, còn phát sáng lấp lánh nữa”
Mấy năm nay trong lòng Chu Ngọc chỉ có Tần Ngọc Linh, trong khi đó Tần Ngọc Linh thì lại vui vẻ ở bên người đàn ông khác ở nước ngoài. Ôi chao, nghĩ thôi mà tức muốn nổ phổi thay cho Chu Ngọc rồi.
Nói cách khác, Tần Ngọc Linh đội một cái sừng tám năm tuổi cho Chu Ngọc, còn để Chu
Ngọc yêu thương nhớ nhung cô ta bấy lâu đấy?
Tân Ngọc Linh thật là cao tay!
“Nếu Chu Ngọc đã biết chuyện đó thì không biết sẽ đau khổ đến mức nào nữa, mà thôi không nói chuyện này nữa, lịch trình kế tiếp như thế nào?”
“Có hai cuộc họp quan trọng với nước ngoài, tuy bây giờ bên kia đã là buổi tối nhưng cấp trên vẫn tăng ca ở công ty, có vài vấn đề cần bàn bạc với cậu.”
“Còn nữa không?”
“Bên tổ dự án có một dự án cần cậu đi nói chuyện, tớ không biết ý cậu thế nào nên tạm thời chưa đồng ý.”
Bàn chuyện dự án à? Cô thích nhất là việc này đấy, cô rất muốn xem bên kia khó nhằn đến thế nào đây.
“Thông báo họp đi.”
“Được.”
Ba tiếng sau, cuối cùng Tô Thanh Anh cũng vội vàng dự xong hai cuộc họp. Sau đó phải đi bàn chuyện hợp tác, nói thật từ sau lần cô lấy chai rượu uy hiếp người ta ký tên vào hợp đồng thì đã lâu không đi bàn chuyện hợp tác rồi, không ngờ bây giờ lại có dịp rồi!
Sau khi tới khách sạn đã hẹn, báo ra tên đối tác thì Tô Thanh Anh được nhân viên dẫn đến phòng riêng đã được đặt sẵn. Vừa vào phòng đã xộc lên mùi thuốc lá, bên trong không chỉ có một người mà có tới bốn năm người đàn ông ngồi chung, bên cạnh người nào cũng có phụ nữ. Nếu như không phải biết đến đây là để bàn chuyện làm ăn thì thiếu chút nữa Tô Thanh Anh đã cho rằng đây là nơi mại dâm đấy chứ.
Mấy người đàn ông kia đều đã lớn tuổi, ông nào cũng có cái bụng bia to đùng nhìn đã thấy sợ. Bọn họ đang cười nói suồng sã những lời không đứng đắn khiến Tô Thanh Anh và Thư Khả Như rất muốn nôn, thật sự chưa bao giờ gặp loại người trắng trợn như vậy.
Đám đàn ông kia không hề che giấu ánh mắt tởm lợm mà ngắm nhìn Tô Thanh Anh và Thư Khả Như.
“Xin hỏi ai là tổng giám đốc Hoa?”
“Ái chà, cô chính là Phó giám đốc tập đoàn DN đấy à, đúng là xinh đẹp thật. Chuyện hợp tác để sau hẵng nói, ngồi xuống uống một ly trước nào?
Tô Thanh Anh không để ý đến người đàn ông mới nói chuyện kia, mà nhìn về phía người đàn ông bụng bia đang ngồi uống rượu giải sầu bên cạnh, Tô Thanh Anh nhanh chóng xác nhận người này là tổng giám đốc Hoa.
Có vẻ công ty của ông ta gặp vài vấn đề.
Tô Thanh Anh tìm một chỗ ngồi xuống, còn Thư Khả Như thì đến đứng phía sau cô, nhìn một vòng hoàn cảnh và không khí thì đúng là không thể chịu nổi. Có người rót cho Tô Thanh Anh một ly rượu, nhưng cô không uống. Trên bàn xã giao có những ly rượu không thể không uống, nhưng lúc không nên uống thì một ly Tô Thanh Anh cũng không đụng vào!
Bình luận facebook