Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214 Có chút nực cười!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tiêu, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tô Thanh Anh, bây giờ cô ta đã hiểu được cảm giác của Tô Khiết rồi nhỉ?
Lúc đó cô ta đường hoàng xen vào cuộc hôn nhân của họ. Bây giờ cô cũng để cho cô ta nếm thử cảm giác này, rất khó chịu đúng không.
Tất nhiên khó chịu rồi, mục đích của cô chính là khiến Lâm Tiêu cảm thấy không thoải mái, mà cô ta bực bội thì cô sẽ vô cùng vui vẻ.
vietwriter.vn
“Cô Lâm, cô cho rằng mình là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, nên có thể đường hoàng xen vào cuộc hôn nhân của người khác ư? Huống chi, anh ấy và Tô Khiết đã đăng ký kết hôn, vậy chẳng phải cô cũng là kẻ thứ ba xen vào đấy thôi?
Cô lấy danh nghĩa là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, mượn cớ hai người ở bên nhau trước, liên tục phá hoại cuộc hôn nhân này không chút kiêng dè. Bây giờ cô lại có tư cách gì trách tội người khác hả?”
“Chuyện này không giống, Tô Thanh Anh có hoàn toàn không biết gì cả. Cô dựa vào đâu mà kết luận rằng tôi xen vào cuộc hôn nhân của Thần và Tô Khiết chứ? Tôi và Thần ở bên nhau trước, chúng tôi đã ở cạnh nhau rất lâu.
Nhưng đột nhiên Tô Khiết chui ra muốn kết hôn với Thần. Làm sao tôi có thể không oán hận chứ? Nếu không phải vì cô ta xuất hiện chia rẽ chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi đã vui vẻ hạnh phúc bên nhau rồi.”
vietwriter.vn
Vì thế cô mới đổ hết lỗi lầm cho Tô Khiết đúng không?
Có chút nực cười!
Đây chính là lý do Lâm Tiêu xen vào cuộc hôn nhân của họ sao?
“Lúc đó Tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra vấn đề về vốn đầu tư, muốn nhà họ Tô giúp đỡ. Cuối cùng chính Nguyễn Hạo Thần tự mình đồng ý, nếu anh ấy không đồng ý thì làm sao có cuộc hôn nhân này?
Lẽ nào một mình Tô Khiết có thể đăng ký kết hôn? Khi đó cô ấy cũng chưa yêu Nguyễn Hạo Thần. Nếu như không có những mở đầu này, thì hai người thật sự rất hạnh phúc...”
Tô Thanh Anh dừng lại một chút, trong mắt lóe lên tia sáng, nụ cười ngày càng nguy hiểm.
“Nhưng tôi đã trở về thì đừng hòng nghĩ đến hạnh phúc. Mà hai người cũng không thể hạnh phúc được, tôi muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về Tô Khiết, nhất định phải lấy lại”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Thanh Anh khiến Lâm Tiêu phải lùi lại một bước.
Trên người Tô Thanh Anh lộ ra vẻ hung dữ, cô bước tới gần rồi thì thầm bên tai cô ta: “Cô Lâm, tôi sẽ khiến cho cô phải chịu hết tất cả những gì cô đã làm với Tô Khiết hồi đó. Nguyễn Hạo Thần cũng không quản được đâu.”
Nghe vậy, Lâm Tiêu nhìn cô với sắc mặt tái mét.
Hồi đó, cô ta đã làm rất nhiều chuyện với Tô Khiết. Tô Thanh Anh muốn để cô ta cảm nhận từng thử một ư?
Mà sao Tô Thanh Anh lại có thể biết những chuyện mình đã làm với Tô Khiết chứ?
Tô Thanh Anh không nói nhiều với cô ta. Cô đã không còn là người lương thiện nữa, cho nên không cần phải tiếp tục tỏ ra dịu dàng.
Cô thu dọn xong đồ của mình, không thể làm nổi công việc ở đây nữa. Cả ngày Lâm Tiêu chỉ biết lải nhải với cô, ngoại trừ cảnh cáo ra thì cũng chỉ có vậy, tại cô nghe nhiều đến mức muốn mọc kén rồi.
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Nguyễn Thị, Tô Thanh Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn.
Tập đoàn Tô Thị...
Bây giờ chẳng phải Tập đoàn Tô Thị vẫn thuộc quyền quản lý của Tập đoàn Nguyễn Thị sao?
Có lẽ cô có thể thử trở về, bây giờ cô đã có năng lực để điều hành công việc kinh doanh, không cần phải dựa vào Nguyễn Hạo Thần nữa.
Điện thoại trong túi cô đột nhiên rung lên, vừa nhìn thấy người gọi tới cô lập tức bắt máy.
“Chú Huy.”
“Ừ, Tiểu Anh à, cháu làm tốt lắm, âm thầm thu mua lại cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị. Chú đã đọc số liệu rồi, cháu làm không tồi.
Còn có Tập đoàn DN, giao cho cháu đúng là không sai, làm rất tốt. Hiện giờ các xu thế lớn đã dần ổn định, sau một thời gian nữa sẽ chính thức đi vào quỹ đạo.
Tiểu Anh à, đến lúc đó cháu chịu khổ một chút. Ngoài ra việc nghiên cứu sinh học của Tập đoàn Nguyễn Thị tiến hành thế nào rồi?”
Lúc đó cô ta đường hoàng xen vào cuộc hôn nhân của họ. Bây giờ cô cũng để cho cô ta nếm thử cảm giác này, rất khó chịu đúng không.
Tất nhiên khó chịu rồi, mục đích của cô chính là khiến Lâm Tiêu cảm thấy không thoải mái, mà cô ta bực bội thì cô sẽ vô cùng vui vẻ.
vietwriter.vn
“Cô Lâm, cô cho rằng mình là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, nên có thể đường hoàng xen vào cuộc hôn nhân của người khác ư? Huống chi, anh ấy và Tô Khiết đã đăng ký kết hôn, vậy chẳng phải cô cũng là kẻ thứ ba xen vào đấy thôi?
Cô lấy danh nghĩa là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, mượn cớ hai người ở bên nhau trước, liên tục phá hoại cuộc hôn nhân này không chút kiêng dè. Bây giờ cô lại có tư cách gì trách tội người khác hả?”
“Chuyện này không giống, Tô Thanh Anh có hoàn toàn không biết gì cả. Cô dựa vào đâu mà kết luận rằng tôi xen vào cuộc hôn nhân của Thần và Tô Khiết chứ? Tôi và Thần ở bên nhau trước, chúng tôi đã ở cạnh nhau rất lâu.
Nhưng đột nhiên Tô Khiết chui ra muốn kết hôn với Thần. Làm sao tôi có thể không oán hận chứ? Nếu không phải vì cô ta xuất hiện chia rẽ chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi đã vui vẻ hạnh phúc bên nhau rồi.”
vietwriter.vn
Vì thế cô mới đổ hết lỗi lầm cho Tô Khiết đúng không?
Có chút nực cười!
Đây chính là lý do Lâm Tiêu xen vào cuộc hôn nhân của họ sao?
“Lúc đó Tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra vấn đề về vốn đầu tư, muốn nhà họ Tô giúp đỡ. Cuối cùng chính Nguyễn Hạo Thần tự mình đồng ý, nếu anh ấy không đồng ý thì làm sao có cuộc hôn nhân này?
Lẽ nào một mình Tô Khiết có thể đăng ký kết hôn? Khi đó cô ấy cũng chưa yêu Nguyễn Hạo Thần. Nếu như không có những mở đầu này, thì hai người thật sự rất hạnh phúc...”
Tô Thanh Anh dừng lại một chút, trong mắt lóe lên tia sáng, nụ cười ngày càng nguy hiểm.
“Nhưng tôi đã trở về thì đừng hòng nghĩ đến hạnh phúc. Mà hai người cũng không thể hạnh phúc được, tôi muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về Tô Khiết, nhất định phải lấy lại”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Thanh Anh khiến Lâm Tiêu phải lùi lại một bước.
Trên người Tô Thanh Anh lộ ra vẻ hung dữ, cô bước tới gần rồi thì thầm bên tai cô ta: “Cô Lâm, tôi sẽ khiến cho cô phải chịu hết tất cả những gì cô đã làm với Tô Khiết hồi đó. Nguyễn Hạo Thần cũng không quản được đâu.”
Nghe vậy, Lâm Tiêu nhìn cô với sắc mặt tái mét.
Hồi đó, cô ta đã làm rất nhiều chuyện với Tô Khiết. Tô Thanh Anh muốn để cô ta cảm nhận từng thử một ư?
Mà sao Tô Thanh Anh lại có thể biết những chuyện mình đã làm với Tô Khiết chứ?
Tô Thanh Anh không nói nhiều với cô ta. Cô đã không còn là người lương thiện nữa, cho nên không cần phải tiếp tục tỏ ra dịu dàng.
Cô thu dọn xong đồ của mình, không thể làm nổi công việc ở đây nữa. Cả ngày Lâm Tiêu chỉ biết lải nhải với cô, ngoại trừ cảnh cáo ra thì cũng chỉ có vậy, tại cô nghe nhiều đến mức muốn mọc kén rồi.
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Nguyễn Thị, Tô Thanh Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn.
Tập đoàn Tô Thị...
Bây giờ chẳng phải Tập đoàn Tô Thị vẫn thuộc quyền quản lý của Tập đoàn Nguyễn Thị sao?
Có lẽ cô có thể thử trở về, bây giờ cô đã có năng lực để điều hành công việc kinh doanh, không cần phải dựa vào Nguyễn Hạo Thần nữa.
Điện thoại trong túi cô đột nhiên rung lên, vừa nhìn thấy người gọi tới cô lập tức bắt máy.
“Chú Huy.”
“Ừ, Tiểu Anh à, cháu làm tốt lắm, âm thầm thu mua lại cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị. Chú đã đọc số liệu rồi, cháu làm không tồi.
Còn có Tập đoàn DN, giao cho cháu đúng là không sai, làm rất tốt. Hiện giờ các xu thế lớn đã dần ổn định, sau một thời gian nữa sẽ chính thức đi vào quỹ đạo.
Tiểu Anh à, đến lúc đó cháu chịu khổ một chút. Ngoài ra việc nghiên cứu sinh học của Tập đoàn Nguyễn Thị tiến hành thế nào rồi?”