Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222 "Chỗ nào lạ chứ?"
Cũng mong cậu nhớ kỹ, về sau đừng làm phiền tớ, cũng đừng gây sự với tớ. Nếu không gây ra lần nào thì tớ sẽ đánh lần đó, đánh tới khi cậu nghi ngờ cuộc đời mới thôi!"
Tô Thanh Anh bất đắc dĩ đỡ trán, con trai của cô đúng là rất khí phách, khí phách đến mức cô cũng không biết phải nói gì mới phải.
Mã Tiểu Mạnh yếu ớt gật đầu, bĩu môi nhỏ lén lút liếc nhìn Tô Cảnh Nhạc, hai bàn tay mũm mĩm không ngừng ngọ nguậy.
vietwriter.vn
"Thật xin lỗi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa."
Tô Cảnh Nhạc hừ lạnh một tiếng, đi về phía Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần cầm lấy thứ bên cạnh, ngồi xổm xuống đưa cho cậu bé.
“Tại sao chú lại muốn đưa nó cho con?"
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Anh muốn tặng quà còn phải nghĩ ra lý do hả?
vietwriter.vn
Tô Thanh Anh sờ chiếc đầu nhỏ của cậu bé: "Con có thể cầm lấy, dù sao chú ấy cũng là
người có tiền."
Tô Cảnh Nhạc mỉm cười, cậu bé đã nhận ra gói quà này từ sáng. Đây là một chiếc máy tính xách tay kiểu mới, là phiên bản giới hạn, các tính năng của nó cực kỳ tuyệt.
Cậu bé thật sự rất muốn mua, nhưng cũng ngại nói với mẹ mình, dù sao thứ này cũng rất đắt.
Một trăm ba mươi nghìn chín trăm chín mươi chín tệ, rất xót ruột!
Còn có một khoản càng cao cấp hơn, nhưng cậu bé không dám xem, xem rồi sợ không nhịn được muốn mua.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo Thần: "Làm sao chú biết con thích chiếc máy tính xách tay này?"
“Lần trước ở nhà con vô tình nhìn thấy. Đây là chiếc cuối cùng rồi, cho nên chú mua nó cho
con."
“Cảm ơn."
Mã Tiểu Mạnh nhìn Tô Cảnh Nhạc đầy ngưỡng mộ, bố mẹ của bạn ấy đối xử với cậu ấy thật tốt.
Tuy đã đi ra ngoài, nhưng Tô Cảnh Nhạc vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Nguyễn Hạo Thần cũng bất đắc dĩ, chắc hẳn đứa bé này đã có khúc mắc với anh từ nhỏ. Không biết có phải tên đàn ông chó má Tôn Tử Phàm kia đã nói gì với con trai, khiến đứa nhỏ bài xích mình như vậy.
“Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé"
Lần này Tô Thanh Anh không phản đối.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm ứng của máu mủ, đó là một loại vô hình, nhưng hai bên có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Trên thực tế, cô có thể nhìn ra con trai mình cũng không bài xích Nguyễn Hạo Thần lắm. Nhưng vì cô nên cậu bé buộc bản thân mình không được gần gũi.
Cô đau lòng nhìn sườn mặt của con trai rồi nói: "Tiểu Bảo, con nghe lời mẹ nói được không?"
Tô Cảnh Nhạc nhìn mẹ mình đầy nghi hoặc, từ trước đến nay cậu vẫn luôn ngoan ngoãn và nghe lời mà.
“Con đừng tham dự vào ân oán giữa người lớn được không? Những việc này không có liên quan gì tới con."
Tô Cảnh Nhạc cau mày, môi mỏng mím lại không nói.
Cậu liếc xéo Nguyễn Hạo Thần: "Con xin lỗi mẹ, con không thể làm lơ."
“Mẹ biết con hận Nguyễn Hạo Thần, nhưng con không thể thay đổi sự thật rằng đó là bố ruột của con. Nếu con muốn tiếp xúc với người này, mẹ sẽ không phản đối. Chú ấy có quyền lợi này, nhưng con cũng có quyền không gần gũi với chú ấy.”
Mẹ chỉ mong con có thể hạnh phúc hơn một chút, không muốn con còn nhỏ đã nhạy cảm như người lớn, con mới bốn tuổi thôi!"
"Mẹ ơi, con thấy suy nghĩ của mẹ lạ quá!"
Tô Thanh Anh nhướng mày buột miệng nói.
"Chỗ nào lạ chứ?"
Tô Thanh Anh bất đắc dĩ đỡ trán, con trai của cô đúng là rất khí phách, khí phách đến mức cô cũng không biết phải nói gì mới phải.
Mã Tiểu Mạnh yếu ớt gật đầu, bĩu môi nhỏ lén lút liếc nhìn Tô Cảnh Nhạc, hai bàn tay mũm mĩm không ngừng ngọ nguậy.
vietwriter.vn
"Thật xin lỗi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa."
Tô Cảnh Nhạc hừ lạnh một tiếng, đi về phía Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần cầm lấy thứ bên cạnh, ngồi xổm xuống đưa cho cậu bé.
“Tại sao chú lại muốn đưa nó cho con?"
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Anh muốn tặng quà còn phải nghĩ ra lý do hả?
vietwriter.vn
Tô Thanh Anh sờ chiếc đầu nhỏ của cậu bé: "Con có thể cầm lấy, dù sao chú ấy cũng là
người có tiền."
Tô Cảnh Nhạc mỉm cười, cậu bé đã nhận ra gói quà này từ sáng. Đây là một chiếc máy tính xách tay kiểu mới, là phiên bản giới hạn, các tính năng của nó cực kỳ tuyệt.
Cậu bé thật sự rất muốn mua, nhưng cũng ngại nói với mẹ mình, dù sao thứ này cũng rất đắt.
Một trăm ba mươi nghìn chín trăm chín mươi chín tệ, rất xót ruột!
Còn có một khoản càng cao cấp hơn, nhưng cậu bé không dám xem, xem rồi sợ không nhịn được muốn mua.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo Thần: "Làm sao chú biết con thích chiếc máy tính xách tay này?"
“Lần trước ở nhà con vô tình nhìn thấy. Đây là chiếc cuối cùng rồi, cho nên chú mua nó cho
con."
“Cảm ơn."
Mã Tiểu Mạnh nhìn Tô Cảnh Nhạc đầy ngưỡng mộ, bố mẹ của bạn ấy đối xử với cậu ấy thật tốt.
Tuy đã đi ra ngoài, nhưng Tô Cảnh Nhạc vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Nguyễn Hạo Thần cũng bất đắc dĩ, chắc hẳn đứa bé này đã có khúc mắc với anh từ nhỏ. Không biết có phải tên đàn ông chó má Tôn Tử Phàm kia đã nói gì với con trai, khiến đứa nhỏ bài xích mình như vậy.
“Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé"
Lần này Tô Thanh Anh không phản đối.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm ứng của máu mủ, đó là một loại vô hình, nhưng hai bên có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Trên thực tế, cô có thể nhìn ra con trai mình cũng không bài xích Nguyễn Hạo Thần lắm. Nhưng vì cô nên cậu bé buộc bản thân mình không được gần gũi.
Cô đau lòng nhìn sườn mặt của con trai rồi nói: "Tiểu Bảo, con nghe lời mẹ nói được không?"
Tô Cảnh Nhạc nhìn mẹ mình đầy nghi hoặc, từ trước đến nay cậu vẫn luôn ngoan ngoãn và nghe lời mà.
“Con đừng tham dự vào ân oán giữa người lớn được không? Những việc này không có liên quan gì tới con."
Tô Cảnh Nhạc cau mày, môi mỏng mím lại không nói.
Cậu liếc xéo Nguyễn Hạo Thần: "Con xin lỗi mẹ, con không thể làm lơ."
“Mẹ biết con hận Nguyễn Hạo Thần, nhưng con không thể thay đổi sự thật rằng đó là bố ruột của con. Nếu con muốn tiếp xúc với người này, mẹ sẽ không phản đối. Chú ấy có quyền lợi này, nhưng con cũng có quyền không gần gũi với chú ấy.”
Mẹ chỉ mong con có thể hạnh phúc hơn một chút, không muốn con còn nhỏ đã nhạy cảm như người lớn, con mới bốn tuổi thôi!"
"Mẹ ơi, con thấy suy nghĩ của mẹ lạ quá!"
Tô Thanh Anh nhướng mày buột miệng nói.
"Chỗ nào lạ chứ?"
Bình luận facebook